TruyenFull.Me

Conan Edit Bhtt Chi Gai Mori


Movie 2: Mục Tiêu Thứ 14 (11)(12)

Nghe thanh tra Megure lên tiếng, mọi người đều gật đầu đồng tình rồi rời khỏi bãi đỗ xe để đến nhà ăn tiếp tục câu chuyện. Dù sao thì bãi xe cũng chẳng phải nơi thích hợp để nói chuyện nghiêm túc.

Khi cả nhóm chuẩn bị đi, Conan chợt sững người lại. Cậu thầm nghĩ: "Lạ thật, vừa hay bốn người tụ họp ở đây..."

Mori Kogoro vẻ mặt có chút lúng túng, hỏi nhỏ:

"Phải đi cáp treo mới đến được đó à?"

Từ phía sau, Yui khẽ mỉm cười, bước đến cạnh ba mình:

"Ba à, đi thôi."

"À, ừ!" Kogoro nuốt nước bọt, gật đầu bước theo mọi người.

Yui vừa đi vừa liếc nhìn Ran, phát hiện nét mặt nàng có chút kỳ lạ. Trong lòng cô nảy lên một tia nghi ngờ: "Ran sao thế nhỉ? Dạo này cứ lạ lạ..."

Khi cả nhóm đến cáp treo, tất cả đều bất ngờ vì một điều.

"Ủa? Cáp treo này không có người điều khiển à?" Osanai Nana ngạc nhiên kêu lên.

Conan bước lại gần, quan sát kỹ bảng điều khiển. Cậu bình thản đáp:

"Có vẻ chỉ cần ấn nút là được thôi." Dứt lời, cậu liền ấn nút.

Một âm thanh "xoạt" vang lên khi cửa cáp treo tự động đóng lại, rồi chiếc xe từ từ di chuyển về phía trước.

Khoảng cách từ nơi này đến quảng trường khá xa, nên cáp treo bay lơ lửng giữa không trung. Cảnh vật nhìn từ trên cao rất đẹp và tạo cảm giác thư thái.

"Cảnh ở đây thật tuyệt!" Thanh tra Megure đứng cạnh cửa sổ cùng Sawaki Kohei, vừa ngắm cảnh vừa cảm thán.

Nghe Megure nói vậy, Mori Kogoro toát mồ hôi, ngồi xuống ghế. Ông liếc sang người ngồi đối diện là Nishina Minoru, thấy anh ta cúi đầu im lặng, liền hỏi:

"Anh Nishina, anh cũng sợ đi cáp treo à?"

Nishina cũng đang đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đáp:

"Không... Tôi không sợ độ cao, mà tôi... không thích nước cho lắm. Vì tôi không biết bơi..."

Câu trả lời khiến Kogoro càng thêm bối rối. Ông lẩm bẩm:

"À... ra là vậy... mỗi người một kiểu nhỉ..."

Khi Kogoro đang nói, ông không để ý rằng Ran – con gái mình – đang ngồi phía sau, cau mày nhìn chằm chằm vào ông.

Ran lặng lẽ nhìn ba, trong đầu vang lên lời Shinichi từng nói: "Việc chú Kogoro bắn trúng cô Eri là thật... nhưng không nhất thiết vì lý do mà mọi người nghĩ..."

Cảm thấy ánh mắt nặng nề phía sau, Kogoro quay đầu lại nhìn. Nhưng ngay lập tức, Ran quay mặt đi, khiến sắc mặt ông càng thêm khó coi.

Yui đứng gần đó quan sát hai người, càng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa ba và em gái mình. Cô khẽ mím môi, rồi kéo Conan lại gần.

"Ơ? Gì vậy, Yui?" Conan ngạc nhiên khi thấy cô kéo cậu ra một góc như muốn nói chuyện riêng.

Yui cúi đầu thấp giọng hỏi:

"Ran bị sao vậy? Em ấy chưa bao giờ cư xử lạnh nhạt với ba như thế này cả."

Conan liếc nhìn Yui, rồi thở dài. Biết không thể qua mặt cô, cậu ghé tai cô thì thầm kể lại những điều mình biết.

Nghe xong, Yui sững người.

"Cậu nói Ran đã biết chuyện đó rồi sao?"

"Ừ. Nhưng mà Yui, hình như cậu cũng biết vụ này từ trước à?"

"Tất nhiên rồi." Yui cau mày, liếc nhìn Ran một cái rồi nói tiếp, "Nếu là như vậy thì tôi phải nói chuyện với em ấy mới được."

"Ừ. Ran bị cú sốc lớn lắm. Mẹ và ba chia tay là do vụ tai nạn đó..."

Câu nói của Conan khiến Yui như chết lặng trong chốc lát.

"Cậu nói mẹ với ba ly thân vì chuyện đó á? Conan, cậu đang hiểu lầm gì rồi! Mẹ và ba tôi cãi nhau suốt, ly thân chỉ là do mâu thuẫn vợ chồng thôi..."

Conan tròn mắt nhìn Yui.

Yui cũng ngơ ngác nhìn lại cậu. Chuyện mẹ bị thương có liên quan tới việc họ ly thân sao? Chắc là cũng có một chút đi... Không lẽ... Ran đã hiểu sai mọi chuyện rồi?

Dần dần, Yui bắt đầu hiểu vì sao Ran lại có thái độ đó với ba mình. Cô hít một hơi thật sâu. "Phải nói rõ mọi chuyện với Ran thôi..."

Dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng Conan cũng không hỏi thêm được gì nữa vì cáp treo đã đến nơi.

Cánh cửa mở ra. Mọi người bước xuống và đi theo thang máy đến Aquaristal.

Sau khi qua một hành lang dài và dùng thang máy xuống tầng thấp nhất, họ ngỡ ngàng khi thấy mình đang đứng trước một nơi trông như thủy cung.

"Woaaa~~" – Cả nhóm không giấu nổi sự kinh ngạc.

Đó là một nhà hàng sang trọng với các bức tường kính khổng lồ, bên trong là hàng trăm loài cá cảnh đủ sắc màu đang bơi lội. Giữa nhà hàng, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực – Ferrari F40 – được trưng bày làm điểm nhấn. Toàn bộ không gian như một nhà hàng trong lòng đại dương.

"Nơi này trông như một thủy cung thật sự vậy! Đúng là nhà hàng dưới biển mà!" Osanai Nana trầm trồ, rồi ánh mắt cô sáng rực khi nhìn thấy chiếc Ferrari, chạy lại gần và kêu lên: "Trời ơi, là Ferrari F40 thật! Không biết họ mang vào kiểu gì nhỉ?"

Trong khi Nana còn mải ngắm xe, Sawaki Kohei chợt lên tiếng:

"Ủa? Ông Asahi đâu rồi?"

Mori Kogoro cũng nhìn quanh:

"Kỳ lạ thật. Đã mời khách đến mà chủ nhà lại chẳng thấy đâu..."

Thanh tra Shiratori nhìn xung quanh, ánh mắt nghiêm nghị:

"Không lẽ... đã bị hung thủ ra tay rồi..."

Lời anh nói khiến Eimei Shishido sững người, quay đầu lại hỏi:

"Khoan đã, ý anh là gì khi nói 'bị hung thủ ra tay'? Câu đó có nghĩa là sao?"

Thanh tra Megure nghiêm giọng:

"Chuyện này... đúng là cần phải giải thích rõ ràng với mọi người."

Shiratori nhanh chóng lên tiếng:

"Thanh tra, để tôi vào trong kiểm tra xem sao."

"Tôi đi cùng." Mori Kogoro lập tức đáp lời và đi cùng Shiratori tiến vào khu vực phía sau.

"Làm ơn, mọi người!" – Thanh tra Megure gật đầu ra hiệu.

Mori Kogoro cùng thanh tra Shiratori lập tức xoay người, đi vào trong kiểm tra. Conan cũng nhanh chóng chạy theo sau họ.

Yui đi sau, nhíu mày quay đầu lại nhìn Ran. Cô ấy vẫn đứng yên, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Vậy mọi người hãy tìm chỗ gần đây ngồi xuống trước đi!" – Megure lên tiếng nhắc nhở.

Mọi người lần lượt chọn chỗ ngồi quanh bàn. Khi ai cũng đã yên vị, Thanh tra Megure bắt đầu tóm tắt tình hình cho cả nhóm.

Yui liếc nhìn Ran, thấy sắc mặt em gái vẫn vô cùng khó coi. Trong lòng cô không khỏi đau xót. Dù lúc này có rất nhiều người, lại liên quan đến chính cha ruột của mình, Yui biết đây không phải lúc để nói rõ mọi chuyện. Cô thầm nhủ: "Phải tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện riêng với em ấy. Nhưng bây giờ... ít nhất cũng phải an ủi em ấy một chút."

Nghĩ vậy, Yui đưa tay ra nắm lấy bàn tay Ran đang lạnh ngắt. Cô nở một nụ cười dịu dàng như muốn tiếp thêm sức mạnh cho em mình. Ran hơi bất ngờ, nhưng ánh mắt dịu lại, cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

Yui siết nhẹ tay nàng, không nói gì thêm.

Khi Mori Kogoro, Conan và Shiratori quay trở lại, Megure gần như đã trình bày xong toàn bộ tình huống.

"Thì ra là vậy à..." – Vài người lẩm bẩm.

Shiratori bước đến gần Megure, thì thầm vào tai ông: "Không phát hiện điều gì bất thường cả."

"Ừ." – Megure gật đầu, phần nào yên tâm hơn.

Lúc này, Eimei Shishido chống một chân lên ghế, lên tiếng:

"Nếu vậy thì, con số sáu là ám chỉ tôi sao?"

"Sao lại thế?" – Osanai Nana nghi hoặc hỏi.

Eimei cười khẽ, giải thích: "Trong chữ 'Shishido' của tôi có chữ 'lục' – nghĩa là sáu."

"À, đúng rồi!" – Megure gật gù.

Conan nhìn Ran, thấy sắc mặt nàng đã khá hơn đôi chút, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Bất chợt, cậu lên tiếng:

"Thực ra, ba người khác trong chúng ta cũng có liên quan đến các con số đấy."

"Gì cơ?" – Mọi người đều ngạc nhiên.

Conan chỉ rõ: "Tên của chị Nana – 'Nana' chính là bảy. 'Nishina' của chú Minoru có chữ 'ni', nghĩa là hai. Còn chú Ford – 'Four' trong tiếng Anh là bốn."

"Vậy sao..." – Mori Kogoro vuốt cằm suy nghĩ. "Nếu vậy thì chỉ còn thiếu ba và một, còn lại đều đã có mặt."

Megure lên tiếng: "Ba cũng ở đây rồi đấy. Đang đứng trước mặt anh đó."

"Hả?" – Kogoro ngạc nhiên nhìn quanh. "Chẳng lẽ là..."

Shiratori mỉm cười: "Tên tôi là Shiratori Ninzaburou. 'Zaburou' nghĩa là 'tam' – số ba đấy."

"Ninzaburou..." – Mori lặp lại.

Shiratori gật đầu: "Nhưng mà vẫn chưa có ai là số một."

Lúc này, Ran bất ngờ lên tiếng: "Shinichi..."

"Hmm?" – Mọi người quay lại nhìn cô.

Yui cũng khẽ nhíu mày.

Ran nhỏ giọng nói: "Không chừng... số một là Shinichi thì sao?"

"Kudo?" – Megure hỏi lại. "Cậu ấy cũng đến à?"

Yui tiếp lời: "Chắc là không đâu. Cậu ấy còn đang bận việc riêng cơ mà. Với lại... cho dù Shinichi không đến, ở đây vẫn có 'một'."

"Yui, cháu nói vậy là sao?" – Megure nghi hoặc.

Yui nở một nụ cười nhạt: "Tên cháu là Yui – Yui 'duy nhất'. Trong một vài cách hiểu, 'Yui' có thể được xem như là số một. Hơn nữa, cháu cũng là con gái của ba – người có thể là mục tiêu của hung thủ. Rất có thể, con cũng bị tính là một trong số đó."

"Chị à..." – Ran khẽ thốt lên.

Sắc mặt Kogoro thoáng biến đổi.

Yui vẫn điềm tĩnh, mỉm cười: "Dĩ nhiên, tất cả chỉ là suy đoán thôi. Mọi người đều có con số trong tên – hoặc là nghĩa, hoặc là âm đọc gần giống. Riêng con chỉ là suy diễn từ liên tưởng mà thôi sẽ không sao đâu."

"Ra là vậy..." – Ran và Kogoro thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, mọi người đều biết rõ rằng, Yui hiện đang bị thương. Nếu cô bị tập kích thêm lần nữa, thì thật khó đảm bảo không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Megure gạt chuyện con số sang một bên, rồi nói: "Dù sao thì, để phòng bất trắc, tôi muốn hỏi rõ: trong số các vị ở đây, có ai từng có mâu thuẫn hay thù oán với người nào không? Ý tôi là, với những người có liên quan đến nhóm chúng ta?"

"Chắc là không đâu." – Nishina Minoru lắc đầu, rồi liếc nhìn Yui. "Chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau."

"Thật sao..."

Conan cau mày, trầm ngâm suy nghĩ: "Vụ án này thật kỳ quái. Hung thủ dường như có thù oán với chú Mori, lấy Murakami ra làm cái cớ, dựng lên hàng loạt vụ tập kích... Nhưng, thật sự là như vậy sao? Tại sao mình cứ cảm thấy có gì đó không khớp..."

Thanh tra Megure tiếp tục hỏi:
"Như vậy, mọi người có ai từng liên hệ với tội phạm hay từng gặp người nào khả nghi không?"

Osanai Nana lập tức lên tiếng:
"Đương nhiên là không rồi! Tôi sao có thể dính dáng đến hạng người đó chứ!"

Ford cũng lắc đầu:
"Tôi cũng không có."

Không ngờ Nishina Minoru lại bất ngờ mở miệng:
"Tôi thì có."

"Ơ?" Mọi người đều sững sờ.

Nishina Minoru giải thích:
"Lúc nãy thanh tra có nhắc đến Murakami đúng không? Thật ra trước khi tôi chuyển sang viết tiểu thuyết ẩm thực, tôi từng sáng tác tiểu thuyết trinh thám, nên có tìm hiểu kha khá về vụ án liên quan đến Murakami."

Nghe đến cái tên đó, Shishido Eimei cũng lên tiếng:
"Tôi cũng từng gặp người đó một lần. Hồi trước, tôi từng chụp một bộ ảnh chân dung tội phạm, trong đó có cả ảnh hắn."

Thanh tra Megure cau mày, quay sang hỏi Yui:
"Nhưng theo lời Yui, vụ việc lần này chỉ là có kẻ mạo danh Murakami gây án, chứ hắn thật sự không liên quan, đúng không?"

Shishido Eimei nhíu mày:
"Vậy chẳng phải là các anh vẫn chưa tìm được Murakami thật sự sao?"

Megure lắc đầu:
"Vẫn chưa tìm được."

Shishido Eimei thở dài:
"Vậy thì cũng khó nói trước điều gì..."

Megure gật đầu, rồi nói tiếp:
"Thôi, chuyện Murakami tạm gác lại. Anh Shishido, lúc nãy anh có nói từng có chút liên hệ với Murakami. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Shishido Eimei lắc đầu:
"Không, không có gì đâu."

"Vậy sao..." – Thanh tra Megure có vẻ hơi thất vọng, rồi bất chợt để ý thấy nét mặt Osanai Nana có chút kỳ lạ. Ông chợt xoa cằm, tỏ vẻ suy tư:
"Cô Nana, hình như cô vừa nghĩ ra điều gì phải không?"

Osanai Nana hơi nhíu mày:
"Nếu hung thủ thật sự mạo danh Murakami... thì Murakami mới ra tù cách đây sáu ngày đúng không?"

"Đúng vậy." – Thanh tra Megure gật đầu xác nhận.

Nghe xong, Osanai Nana thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy thì không liên quan rồi." – Nói xong, cô nàng quay sang thấy mọi người đều đang nhìn mình chăm chú, liền lập tức cười khúc khích:
"Trời ạ... Mọi người nghiêm túc quá đi! Đừng nói chuyện đáng sợ đó nữa!"

Osanai Nana phẩy tay, rồi bất ngờ đứng bật dậy, chỉ tay về phía một người:
"Này, là anh đúng không? Chính anh đã đề cử cái nhà hàng Pháp ở Paris trong sách đó đúng không!"

Bị gọi đột ngột, Nishina Minoru sững sờ nhìn Nana.

Chỉ thấy Osanai Nana nheo mắt, nở nụ cười ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai:
"Trong sách anh khen cái nhà hàng đó ghê lắm, nhưng đồ ăn ở đó dở tệ. Anh có thật sự ăn ở đó rồi không vậy?"

Bị chọc tức, Nishina Minoru cũng đứng dậy:
"Cô đúng là vô lễ! Dĩ nhiên là tôi có ăn rồi và hiểu biết về ẩm thực nên mới dám viết như vậy chứ!"

"Vậy chứng minh đi!" – Osanai Nana thản nhiên đáp, giọng đầy thách thức.

"Chứng minh?" – Nishina Minoru nhíu mày.

Osanai Nana lấy ra một hộp quà được gói đẹp mắt, mỉm cười:
"Tôi vốn định tặng rượu này cho ông Asahi làm quà. Giờ anh thử đoán xem, đây là loại rượu vang gì?"

Nishina Minoru nheo mắt, khẽ cười lạnh:
"Muốn thử thách tôi sao? Tôi nhận lời."

Và như thế, cuộc điều tra ban đầu đột nhiên biến thành màn đối đầu giữa Nishina Minoru và Osanai Nana.

Megure cùng các cảnh sát chỉ biết thở dài nhìn theo.
Yui thì không nhịn được xoa trán, thầm nghĩ:
"Quá rõ ràng rồi... Nana đang cố lái câu chuyện sang hướng khác. Nhưng là vì sao chứ? Mà thôi, chắc chẳng liên quan gì đến vụ án đâu. Dù gì thì cô ta luôn phản ứng nhanh kiểu này..."

Trong lúc Yui đang âm thầm bực bội, bên kia, chai rượu nho mà Osanai Nana mang theo đã được mở nắp và rót ra ly.

Nishina Minoru cẩn thận nâng ly rượu, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Sau một lúc nếm thử, anh ta nói với vẻ tự tin:
"Mùi thơm đậm đà, hậu vị kéo dài. Đây chính là loại rượu yêu thích nhất của Hoàng đế Napoleon thời Pháp cổ. Champagne!"

Vừa dứt lời, Osanai Nana đã phá lên cười:
"Buồn cười quá đi! Người mẫu như tôi sao có thể bỏ ra mấy chục ngàn yên để thứ xa xỉ đó làm quà được chứ?"

"Vậy rốt cuộc là loại gì?" – Nishina Minoru bối rối.

Osanai Nana không trả lời ngay mà quay sang Sawaki Kohei – người đang đứng bên cạnh – đưa ly rượu tới trước mặt anh ta và hỏi: "Anh là một sommelier đúng không?"

"Đúng vậy." – Sawaki Kohei gật đầu.

Nana mỉm cười tự tin:
"Vậy thì, anh nói cho cái người không biết gì về rượu kia biết đáp án chính xác đi!"

Sawaki Kohei nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, lặp lại các bước thưởng rượu một cách chuyên nghiệp: quan sát, ngửi mùi, lắc nhẹ ly, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nuốt xuống.

Mọi người hồi hộp dõi theo.

Sau khi nếm xong, Sawaki mỉm cười:
"Là rượu Macallan."

"Đúng rồi!" – Osanai Nana cười tươi, giọng điệu không giấu được vẻ đắc ý.

Nishina Minoru thì không thể tin nổi, bật thốt:
"Không thể nào! Là rượu Macallan thật sao?!"

Sawaki Kohei gật đầu, mỉm cười giải thích:
"Ở vùng Macallan, nếu rượu được bảo quản tốt sau khi lên men thì sẽ xuất hiện mùi thơm và hương vị đặc trưng như loại này. Không sai đâu."

Osanai Nana nhướng mày, nở nụ cười chế giễu:
"Vậy thì... anh nhận thua đi chứ? Hay vẫn còn mặt mũi giữ danh xưng 'chuyên gia ẩm thực'?"

Nishina Minoru mặt mày cau có, hậm hực quay đầu sang chỗ khác, không buồn đáp lại.

Ford ở bên cạnh phá lên cười:
"Ha ha, mùi vị này đúng là ngon thật đấy. Đến tôi cũng muốn bắt đầu uống rượu vang luôn rồi!"

Osanai Nana lúc này lại tỏ ra khá hào phóng:
"Vậy thì mọi người cùng uống luôn cho vui nhé! Tôi đi lấy thêm rượu!"

Nói xong, cô quay người bước đi, dáng vẻ vui vẻ lạ thường.

Eimei Shishido cũng đứng dậy:
"Tôi muốn uống bia! Phòng bếp ở đâu vậy?"

"Ở bên kia!" – Conan giơ tay chỉ.

Nghe tiếng Conan, Eimei Shishido không ngoái đầu lại mà chỉ nói:
"Vậy thì nhóc bồi bàn, dẫn đường cho chú đi nhé!"

"Vâng!" – Conan cười toe toét đáp, nhưng trong lòng lại thầm phàn nàn:
(Ai là nhóc bồi bàn chứ!)

Yui nhìn thấy vẻ mặt của Conan thì bật cười, lắc đầu. Nhưng khi quay sang nhìn Ran, cô chợt thấy Ran đang tỏ ra nghiêm túc một cách bất thường, khiến Yui không khỏi thở dài:
(Có lẽ mình nên tranh thủ thời gian nói chuyện với Ran... Không thì ba lại khổ thêm.)

Chẳng bao lâu sau, Conan đã quay lại, tay ôm một ít nước trái cây.

"Chị Ran, Chị Yui, em mang nước trái cây đến cho hai người nè!" – Conan mỉm cười đưa một lon cho Ran.

Ran đón lấy, cười dịu dàng:
"Cảm ơn em nha, Conan!"

Conan vừa định đưa lon còn lại cho Yui thì bất ngờ trượt tay, lon nước rơi xuống sàn và lăn vào gầm bàn.

"Á!" – Cậu kêu lên, rồi lập tức chui xuống dưới bàn để nhặt lại.

Bên này, Ford đang nhấp rượu, tấm tắc khen:
"Thật đấy, anh Sawaki, rượu này đúng là tuyệt vời!"

Osanai Nana đang ngồi gần đó, nghe vậy liền nở nụ cười ngọt ngào, quay sang nói với Sawaki Kohei:
"Sawaki, anh có muốn thêm một ly không?"

Sawaki Kohei mỉm cười, khoát tay từ chối:
"Không cần đâu. Tôi chỉ uống nước khoáng thôi."

Conan vừa chui ra từ gầm bàn thì Kogoro Mori cũng tiến lại gần, tiện tay lấy luôn lon nước trong tay Conan.

"Cảm ơn nhé!" – Ông nói.

Conan sững sờ:
"Ơ... bác không uống bia sao ạ?"

Kogoro cười tự tin:
"Tất nhiên là không! Ai biết được kẻ tình nghi có đột ngột ra tay không chứ?" – Dứt lời, ông ném lon nước về phía thanh tra Megure và Shiratori:
"Của hai anh đây!"

Conan nhìn hai bàn tay trống không mà đơ người ra, còn Yui thì chỉ biết thở dài:
(Khát thật rồi đây...)

Ran thấy vậy thì dịu dàng nói:
"Chị uống trước đi, em không khát đâu."

Yui mỉm cười lắc đầu:
"Không sao đâu. Dù gì Conan cũng định đi lấy thêm. Chị chờ cũng được."

Conan gật đầu nhanh chóng:
"Vâng! Chị Ran uống trước đi, em đi lấy thêm ngay đây!"

Nói rồi, cậu nhanh chân chạy về phía phòng bếp.

"Ê, đừng chạy lung tung chứ!" – Kogoro quát theo. "Hồi nãy Shishido còn đi cùng nhóc, tôi không nói gì, chứ giờ một mình thì không yên tâm!"

Đúng lúc đó, Yui cũng có vài chuyện muốn hỏi Conan nên đứng dậy:
"Ba à, để con đi cùng Conan."

Ran cũng đứng dậy theo bản năng, nhưng thấy Yui nở nụ cười trấn an thì khựng lại.

"Ran, chị và Conan quay lại ngay thôi. Em cứ ngồi nghỉ đi."

"...Vâng." – Nhìn thấy nụ cười quen thuộc của chị gái, Ran lại ngồi xuống.

Yui bước nhanh vài bước để bắt kịp Conan, rồi chợt thấy cậu nhóc đang thò đầu nhìn gì đó ở bếp.

"Conan, đang nhìn gì thế?" – Yui tò mò hỏi rồi cúi xuống nhìn theo.

Chỉ thấy Sawaki Kohei đang loay hoay nghịch gì đó trên kệ gia vị của bếp.

Nghe tiếng Yui, Sawaki giật mình quay đầu lại.

Conan thì vẫn cười hồn nhiên:
"Chú Sawaki, nước khoáng ở trong ngăn kéo dưới tủ lạnh đó ạ."

"Ồ, cảm ơn nhóc." – Sawaki Kohei cười đáp, sau đó nhìn sang Yui, vẻ hơi lúng túng như muốn giải thích:
"Tôi thấy ở đây có vài loại gia vị hiếm, nên tò mò muốn thử mùi vị một chút. Hai người vào để lấy nước trái cây à?"

"Vâng." – Yui nhẹ gật đầu đáp.

"Vậy tôi không làm phiền nữa." – Nói rồi, Sawaki nhanh chóng lấy nước khoáng và rời khỏi bếp.

Sau khi Sawaki rời đi, Conan và Yui đồng loạt quay sang nhìn những lọ gia vị.

Yui lẩm bẩm:
"Conan, em có cảm thấy... Sawaki vừa rồi giống như đang cố đánh trống lảng không?"

"Ừm... đúng là hơi kỳ lạ thật." – Conan ngước nhìn những chiếc lọ, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me