Conan Edit Bhtt Chi Gai Mori
Movie 2: Mục Tiêu Thứ 14 (hết)Thì ra là vậy! Hóa ra là như thế... Cho nên chú Mori mới có thể...Lúc này, Conan gần như chẳng còn nghe thấy tiếng hét của Sawaki Kohei hay cả những người khác. Ánh mắt cậu chỉ còn nhìn về phía Ran – toàn tâm toàn ý.Conan đứng dậy, điều chỉnh lại thăng bằng, từ từ giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng phía trước.Sawaki Kohei sững sờ.Ran cũng ngơ ngác nhìn về phía Conan, trong giây lát, nàng như nhìn thấy hình bóng của Shinichi."Shinichi...?""Tách!"Tiếng bật khóa an toàn vang lên giòn giã.Cùng lúc đó, trong đầu Ran cũng vang lên một âm thanh quen thuộc.Ba... cũng đã từng làm vậy. Âm thanh mở khóa an toàn...Nàng bất chợt mở to mắt."Đoàng!"—— "Đoàng!"Hai tiếng súng vang lên chói tai!Trước mắt Ran là một màn máu đỏ rực nở rộ như pháo hoa! Nàng gục xuống, cả người mất lực."Khốn kiếp! Đứng lên! Mau đứng lên!"
Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng thét của Sawaki Kohei. Nhưng giờ đây...Ran cảm thấy mình bị kéo dậy một cách thô bạo, nhưng với vết thương ở chân, nàng không thể đứng vững. Cơ thể lập tức bị hất ngã xuống nền nghiêng của sân bay.Nàng thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn – nhưng... bầu trời thật trong xanh.Thấy Kohei buông Ran ra, Mori Kogoro lập tức gào lên giận dữ rồi lao tới.Không ngờ hành động của ông lại nhanh đến vậy! Sawaki Kohei hoàn toàn không kịp phản ứng, ăn ngay một cú đấm trời giáng!"Aaargh!"Cú đấm khiến Kohei lăn lộn trên nền đất. Mori Kogoro hừ lạnh, rồi quay đầu, phát hiện Ran đang trượt xuống dốc nghiêng."Ran!!"Conan vội chạy đến, lao mấy bước bắt lấy cánh tay Ran, dùng chính trọng lượng của mình để giữ nàng khỏi trượt xuống.Thấy Ran vẫn ổn, Conan thở phào nhẹ nhõm. Mori Kogoro cũng mỉm cười, dù khuôn mặt đã lộ vẻ mệt mỏi."Ran!!" – Yui cũng hét lớn, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.May quá... Ran không sao cả!Conan cúi đầu, nhìn Ran đang nhắm mắt, thầm nghĩ:
Nguy hiểm thật đấy, Ran... May là cậu bình an vô sự.Khi Mori Kogoro tiến lại bế Ran lên, thanh tra Shiratori kêu lên vui mừng:
"Thì ra là vậy! Hóa ra ông Mori bắn súng vợ mình chỉ vì muốn cứu vợ mình mà thôi!""Đúng vậy," Megure gật đầu, "Với một con tin bị thương, cô ấy chẳng khác gì gánh nặng đối với kẻ bắt cóc cả."Ran gục đầu vào vai ba, ôm chặt cổ ông, khuôn mặt đầy hạnh phúc.
Thì ra... ba nổ súng là để cứu mẹ! Đó mới là lý do thật sự!Thấy nét mặt Ran hạnh phúc như vậy, Yui cũng mỉm cười. Có vẻ, cô chẳng cần phải nói gì thêm.Trực thăng cảnh sát thấy tình hình đã ổn liền hạ xuống. Yui nhanh chóng được đưa lên trước, thể lực cô đã gần cạn kiệt."Yui, chăm sóc tốt cho Ran nhé!" – Mori Kogoro vừa đặt Ran lên chỗ ngồi vừa dặn."Vâng ạ!" – Yui nhẹ nhàng mỉm cười, ôm lấy cô em gái nhỏ bé vào lòng.Conan cũng leo lên trực thăng, tâm trạng tràn đầy nhẹ nhõm.Ở mặt đất, thanh tra Megure dùng còng số 8 khóa tay Sawaki Kohei:
"Sawaki Kohei, với tội danh giết người và bắt cóc, anh chính thức bị bắt!""Cạch!" – Còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay Kohei."Đoàng!" – Một tiếng nổ lớn nữa vang lên!"Aaaa!" – Mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến Megure, Shiratori và Kohei đều bị trượt ngã!Kohei thậm chí còn rơi xuống một đoạn dốc, tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết. Nhưng... một bàn tay giữ chặt lấy tay hắn!Kohei ngẩng đầu – là thanh tra Megure! Một tay ông bám vào cây cột bê tông đầy máu, tay còn lại giữ chặt lấy hắn!"Buông tay ra! Để tôi chết đi!" – Kohei gào lên.Một bàn tay khác cũng nắm lấy tay hắn – lần này là Mori Kogoro và Shiratori đã đến kịp!"Tôi sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy!" – Mori nghiến răng.
"Anh phải sống... để đối mặt với sai lầm khủng khiếp mình đã gây ra!"Kohei sững người nhìn Mori, vẻ mặt dần dần trở nên bình tĩnh.Sau đó, tất cả được đưa lên trực thăng an toàn. Vụ án cuối cùng cũng khép lại.Xa xa, nhà hàng dưới biển giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ, chìm sâu vào lòng đại dương.Trên mặt biển, cảnh sát đã cứu được Nishina, Ford và Shishido – ba người may mắn sống sót, đang ôm ván gỗ trôi dạt.Mori Kogoro nhìn mặt biển, thở phào:
"Thật là nghìn cân treo sợi tóc...""Chú Mori, có vẻ bệnh sợ độ cao của chú khỏi rồi đấy!" – Conan bật cười."Hở? Sợ độ cao...?" – Mori mới nhận ra mình đang ở trong trực thăng, mồ hôi lập tức túa ra như suối!Một tiếng hét thảm thiết vang lên giữa ánh hoàng hôn:
"Aaaaa! Mau thả tôi xuống!!"Yui và Ran liếc nhìn nhau, cả hai bật cười.Khi trực thăng đáp xuống sân bay, xe cứu thương và cảnh sát đã sẵn sàng."Của chú đây!" – Conan đưa lại khẩu súng cho Shiratori, gãi đầu cười ngượng:
"Súng nổ cái đùng làm cháu hết hồn luôn ạ!""Trời ạ..." – Shiratori nhận lại súng, thở phào:
"May mà chỉ sượt qua chân Ran. Nếu lệch một chút nữa thì...""Xin lỗi ạ!" – Conan ngoan ngoãn cúi đầu, trong lòng thì thầm:Kỳ thực hồi ở biệt thự Hawaii, bố đã dạy mình cách dùng súng rồi. Mình còn luyện tập cả đống lần nữa kia... Làm sao mà bắn trượt chứ? Nếu không như thế, Yui cũng chẳng phải hét to như vậy đâu! Nhưng... có lẽ, vẫn khiến Ran có một ký ức không vui...Conan lặng lẽ ngồi một bên, ánh mắt dõi về phía hai chị em Ran và Yui đang nằm cạnh nhau trên xe đẩy.Thanh tra Megure ngồi trên xe lăn bên cạnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Vết thương nơi khóe miệng ông vẫn còn rỉ máu – dẫu là vết nhỏ, nhưng cũng không thể xem nhẹ.Shiratori bước đến, nói đầy lo lắng:
"Thanh tra, lần này là cơ hội tốt để nghỉ ngơi rồi. Xin ngài hãy dưỡng sức!""A, tôi cũng đang tính vậy đấy!" – Megure bật cười, nhưng vừa thấy bác sĩ tiến lại định cởi chiếc mũ ông đang đội, ông vội la lên:
"Ấy, khoan! Cái mũ này không cần tháo ra đâu!"Ran nằm trên cáng cứu thương, tay vẫn nắm chặt lấy tay Yui – người cũng đang được điều trị kế bên – rồi quay sang Mori Kogoro với nụ cười rạng rỡ:
"Ba ơi, con biết ngay ba là người giỏi nhất mà!"Mori Kogoro hơi ngẩn người, sau đó phá lên cười sảng khoái:
"Ha ha! Vậy sao?"Yui cũng cười nhẹ, tiếp lời:
"Tất nhiên rồi! Dù gì ba cũng là... ba của tụi mình mà! Phải không, Ran?""Vâng!" – Ran tươi cười gật đầu đồng tình.Được con gái khen, tâm trạng Mori Kogoro lập tức phơi phới.Tuy nhiên, niềm vui ấy không kéo dài lâu...Kisaki Eri khoanh tay đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai con gái đang nằm viện, rồi quét sang chồng cũ đang toe toét cười bên cạnh. Cuối cùng, bà nén giận hỏi:
"Ông thám tử tài ba... đây là cách anh chăm sóc con gái mình sao?""Mẹ à, đây là... ngoài ý muốn mà!" – Ran vội vàng lên tiếng bênh vực ba, như mọi lần.Mori Kogoro thấy Kisaki Eri bắt đầu nổi bão, lập tức luống cuống:
"À thì... Yui và Ran chắc cũng mệt rồi, chắc đói nữa! Ba... ba đi mua chút đồ ăn nha! Conan, nhờ cháu trông chừng hai chị em nhé!" – Nói xong, ông... chuồn lẹ như một cơn gió."Haizz..." – Conan thở dài, lẩm bẩm. Cậu thì chẳng bị thương gì, nhưng hai chị em Yui – Ran đều dính chấn thương, cậu đương nhiên muốn ở lại chăm sóc họ."Thật là..." – Kisaki Eri lườm theo bóng Kogoro vừa biến mất, rồi thở dài quay lại, giọng dịu hơn:
"Yui, Ran, rốt cuộc các con sao lại bị thương thế này hả?""Cái đó thì..." – Ran không hề giấu giếm, kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra. Thậm chí nàng còn cố ý nhấn mạnh vai trò của ba mình – với một hy vọng mong manh: ba và mẹ sẽ hòa giải.Sau khi nghe Ran kể lại mọi chuyện, Kisaki Eri cuối cùng cũng hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau khi cảm thán một câu về Sawaki Kohei, bà quay sang Ran, gật đầu: "Lý do tại sao ba con nổ súng à? Mẹ biết chứ.""Ơ?" – Ran ngạc nhiên, "Mẹ biết lý do thật sự ba nổ súng à?"Kisaki Eri bĩu môi:
"Tất nhiên là biết chứ! Dù gì mẹ và ba con cũng là vợ chồng bao nhiêu năm. Một người chồng bắn súng để bảo vệ tính mạng vợ mình – điều đó không quá khó hiểu."Ran càng nghe càng mơ hồ:
"Vậy... tại sao mẹ lại bỏ nhà đi ạ?"Kisaki Eri nhìn con gái, mặt đầy bất mãn:
"Hôm đó, buổi trưa ấy, mẹ nấu ăn xong, ông ấy lại nói: 'Không ăn đâu! Em nấu dở quá!' Rồi bỏ đi!""Ể...?" Ran trố mắt, không thể tin nổi, quay đầu nhìn Yui như tìm kiếm sự xác nhận.Yui chỉ còn biết cười khổ, liên tục gật đầu.Kisaki Eri tiếp tục kể với vẻ bực bội:
"Lúc đó chân mẹ còn đang đau, nhưng vẫn ráng đứng dậy nấu ăn. Ấy thế mà ông ấy chẳng những không cảm ơn, còn chê bai nữa chứ... Cái ông chồng này—""RẦM!!" – Mori Kogoro đập mạnh bàn, la lớn:
"Ngốc thật! Nếu có thời gian nấu mấy món đó thì thà đi nghỉ ngơi còn hơn!"Hiện tại —"Đó! Đó chính là lý do thật sự khiến mẹ bỏ đi!!" – Kisaki Eri tức giận bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài mà bức xúc: "Nghĩ lại vẫn tức! Đúng là đồ đầu đất không biết lãng mạn!"Ran ngồi nghe mà sững người:
"Thì ra... là vì chuyện đó ư?"Nàng quay sang nhìn Yui.Yui nhún vai, cười gượng:
"Chị nói rồi mà. Lý do họ ly thân cũng chỉ là... mấy chuyện lặt vặt như bao cặp vợ chồng bình thường thôi.""Đúng thật..." – Ran cười khổ, "... là cãi nhau như bao cặp vợ chồng khác."Conan ngồi bên cạnh, thầm rên rỉ trong đầu:
"Nếu mà lý do chỉ đơn giản vậy, thì việc hàn gắn đúng là cực kỳ... khó đấy."Bất chợt Ran bật cười:
"Chị ơi, em nhớ rồi... Mẹ nấu ăn đúng là – siêu siêu khó nuốt luôn ấy!"Sắc mặt Yui lập tức tối sầm:
"Em mới nhớ à? Chị ở với mẹ còn không phải là vì chị sợ mẹ chết đói sao!"Ran cười tít mắt, mặt vô tội nhìn Yui. Yui chỉ biết thở dài ngao ngán.Cả hai nhìn nhau, rồi cùng lúc... thở dài thườn thượt.Xem ra, chuyện hòa giải của ba mẹ... đúng là còn xa vời lắm.
Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng thét của Sawaki Kohei. Nhưng giờ đây...Ran cảm thấy mình bị kéo dậy một cách thô bạo, nhưng với vết thương ở chân, nàng không thể đứng vững. Cơ thể lập tức bị hất ngã xuống nền nghiêng của sân bay.Nàng thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn – nhưng... bầu trời thật trong xanh.Thấy Kohei buông Ran ra, Mori Kogoro lập tức gào lên giận dữ rồi lao tới.Không ngờ hành động của ông lại nhanh đến vậy! Sawaki Kohei hoàn toàn không kịp phản ứng, ăn ngay một cú đấm trời giáng!"Aaargh!"Cú đấm khiến Kohei lăn lộn trên nền đất. Mori Kogoro hừ lạnh, rồi quay đầu, phát hiện Ran đang trượt xuống dốc nghiêng."Ran!!"Conan vội chạy đến, lao mấy bước bắt lấy cánh tay Ran, dùng chính trọng lượng của mình để giữ nàng khỏi trượt xuống.Thấy Ran vẫn ổn, Conan thở phào nhẹ nhõm. Mori Kogoro cũng mỉm cười, dù khuôn mặt đã lộ vẻ mệt mỏi."Ran!!" – Yui cũng hét lớn, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.May quá... Ran không sao cả!Conan cúi đầu, nhìn Ran đang nhắm mắt, thầm nghĩ:
Nguy hiểm thật đấy, Ran... May là cậu bình an vô sự.Khi Mori Kogoro tiến lại bế Ran lên, thanh tra Shiratori kêu lên vui mừng:
"Thì ra là vậy! Hóa ra ông Mori bắn súng vợ mình chỉ vì muốn cứu vợ mình mà thôi!""Đúng vậy," Megure gật đầu, "Với một con tin bị thương, cô ấy chẳng khác gì gánh nặng đối với kẻ bắt cóc cả."Ran gục đầu vào vai ba, ôm chặt cổ ông, khuôn mặt đầy hạnh phúc.
Thì ra... ba nổ súng là để cứu mẹ! Đó mới là lý do thật sự!Thấy nét mặt Ran hạnh phúc như vậy, Yui cũng mỉm cười. Có vẻ, cô chẳng cần phải nói gì thêm.Trực thăng cảnh sát thấy tình hình đã ổn liền hạ xuống. Yui nhanh chóng được đưa lên trước, thể lực cô đã gần cạn kiệt."Yui, chăm sóc tốt cho Ran nhé!" – Mori Kogoro vừa đặt Ran lên chỗ ngồi vừa dặn."Vâng ạ!" – Yui nhẹ nhàng mỉm cười, ôm lấy cô em gái nhỏ bé vào lòng.Conan cũng leo lên trực thăng, tâm trạng tràn đầy nhẹ nhõm.Ở mặt đất, thanh tra Megure dùng còng số 8 khóa tay Sawaki Kohei:
"Sawaki Kohei, với tội danh giết người và bắt cóc, anh chính thức bị bắt!""Cạch!" – Còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay Kohei."Đoàng!" – Một tiếng nổ lớn nữa vang lên!"Aaaa!" – Mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến Megure, Shiratori và Kohei đều bị trượt ngã!Kohei thậm chí còn rơi xuống một đoạn dốc, tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết. Nhưng... một bàn tay giữ chặt lấy tay hắn!Kohei ngẩng đầu – là thanh tra Megure! Một tay ông bám vào cây cột bê tông đầy máu, tay còn lại giữ chặt lấy hắn!"Buông tay ra! Để tôi chết đi!" – Kohei gào lên.Một bàn tay khác cũng nắm lấy tay hắn – lần này là Mori Kogoro và Shiratori đã đến kịp!"Tôi sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy!" – Mori nghiến răng.
"Anh phải sống... để đối mặt với sai lầm khủng khiếp mình đã gây ra!"Kohei sững người nhìn Mori, vẻ mặt dần dần trở nên bình tĩnh.Sau đó, tất cả được đưa lên trực thăng an toàn. Vụ án cuối cùng cũng khép lại.Xa xa, nhà hàng dưới biển giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ, chìm sâu vào lòng đại dương.Trên mặt biển, cảnh sát đã cứu được Nishina, Ford và Shishido – ba người may mắn sống sót, đang ôm ván gỗ trôi dạt.Mori Kogoro nhìn mặt biển, thở phào:
"Thật là nghìn cân treo sợi tóc...""Chú Mori, có vẻ bệnh sợ độ cao của chú khỏi rồi đấy!" – Conan bật cười."Hở? Sợ độ cao...?" – Mori mới nhận ra mình đang ở trong trực thăng, mồ hôi lập tức túa ra như suối!Một tiếng hét thảm thiết vang lên giữa ánh hoàng hôn:
"Aaaaa! Mau thả tôi xuống!!"Yui và Ran liếc nhìn nhau, cả hai bật cười.Khi trực thăng đáp xuống sân bay, xe cứu thương và cảnh sát đã sẵn sàng."Của chú đây!" – Conan đưa lại khẩu súng cho Shiratori, gãi đầu cười ngượng:
"Súng nổ cái đùng làm cháu hết hồn luôn ạ!""Trời ạ..." – Shiratori nhận lại súng, thở phào:
"May mà chỉ sượt qua chân Ran. Nếu lệch một chút nữa thì...""Xin lỗi ạ!" – Conan ngoan ngoãn cúi đầu, trong lòng thì thầm:Kỳ thực hồi ở biệt thự Hawaii, bố đã dạy mình cách dùng súng rồi. Mình còn luyện tập cả đống lần nữa kia... Làm sao mà bắn trượt chứ? Nếu không như thế, Yui cũng chẳng phải hét to như vậy đâu! Nhưng... có lẽ, vẫn khiến Ran có một ký ức không vui...Conan lặng lẽ ngồi một bên, ánh mắt dõi về phía hai chị em Ran và Yui đang nằm cạnh nhau trên xe đẩy.Thanh tra Megure ngồi trên xe lăn bên cạnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Vết thương nơi khóe miệng ông vẫn còn rỉ máu – dẫu là vết nhỏ, nhưng cũng không thể xem nhẹ.Shiratori bước đến, nói đầy lo lắng:
"Thanh tra, lần này là cơ hội tốt để nghỉ ngơi rồi. Xin ngài hãy dưỡng sức!""A, tôi cũng đang tính vậy đấy!" – Megure bật cười, nhưng vừa thấy bác sĩ tiến lại định cởi chiếc mũ ông đang đội, ông vội la lên:
"Ấy, khoan! Cái mũ này không cần tháo ra đâu!"Ran nằm trên cáng cứu thương, tay vẫn nắm chặt lấy tay Yui – người cũng đang được điều trị kế bên – rồi quay sang Mori Kogoro với nụ cười rạng rỡ:
"Ba ơi, con biết ngay ba là người giỏi nhất mà!"Mori Kogoro hơi ngẩn người, sau đó phá lên cười sảng khoái:
"Ha ha! Vậy sao?"Yui cũng cười nhẹ, tiếp lời:
"Tất nhiên rồi! Dù gì ba cũng là... ba của tụi mình mà! Phải không, Ran?""Vâng!" – Ran tươi cười gật đầu đồng tình.Được con gái khen, tâm trạng Mori Kogoro lập tức phơi phới.Tuy nhiên, niềm vui ấy không kéo dài lâu...Kisaki Eri khoanh tay đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai con gái đang nằm viện, rồi quét sang chồng cũ đang toe toét cười bên cạnh. Cuối cùng, bà nén giận hỏi:
"Ông thám tử tài ba... đây là cách anh chăm sóc con gái mình sao?""Mẹ à, đây là... ngoài ý muốn mà!" – Ran vội vàng lên tiếng bênh vực ba, như mọi lần.Mori Kogoro thấy Kisaki Eri bắt đầu nổi bão, lập tức luống cuống:
"À thì... Yui và Ran chắc cũng mệt rồi, chắc đói nữa! Ba... ba đi mua chút đồ ăn nha! Conan, nhờ cháu trông chừng hai chị em nhé!" – Nói xong, ông... chuồn lẹ như một cơn gió."Haizz..." – Conan thở dài, lẩm bẩm. Cậu thì chẳng bị thương gì, nhưng hai chị em Yui – Ran đều dính chấn thương, cậu đương nhiên muốn ở lại chăm sóc họ."Thật là..." – Kisaki Eri lườm theo bóng Kogoro vừa biến mất, rồi thở dài quay lại, giọng dịu hơn:
"Yui, Ran, rốt cuộc các con sao lại bị thương thế này hả?""Cái đó thì..." – Ran không hề giấu giếm, kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra. Thậm chí nàng còn cố ý nhấn mạnh vai trò của ba mình – với một hy vọng mong manh: ba và mẹ sẽ hòa giải.Sau khi nghe Ran kể lại mọi chuyện, Kisaki Eri cuối cùng cũng hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau khi cảm thán một câu về Sawaki Kohei, bà quay sang Ran, gật đầu: "Lý do tại sao ba con nổ súng à? Mẹ biết chứ.""Ơ?" – Ran ngạc nhiên, "Mẹ biết lý do thật sự ba nổ súng à?"Kisaki Eri bĩu môi:
"Tất nhiên là biết chứ! Dù gì mẹ và ba con cũng là vợ chồng bao nhiêu năm. Một người chồng bắn súng để bảo vệ tính mạng vợ mình – điều đó không quá khó hiểu."Ran càng nghe càng mơ hồ:
"Vậy... tại sao mẹ lại bỏ nhà đi ạ?"Kisaki Eri nhìn con gái, mặt đầy bất mãn:
"Hôm đó, buổi trưa ấy, mẹ nấu ăn xong, ông ấy lại nói: 'Không ăn đâu! Em nấu dở quá!' Rồi bỏ đi!""Ể...?" Ran trố mắt, không thể tin nổi, quay đầu nhìn Yui như tìm kiếm sự xác nhận.Yui chỉ còn biết cười khổ, liên tục gật đầu.Kisaki Eri tiếp tục kể với vẻ bực bội:
"Lúc đó chân mẹ còn đang đau, nhưng vẫn ráng đứng dậy nấu ăn. Ấy thế mà ông ấy chẳng những không cảm ơn, còn chê bai nữa chứ... Cái ông chồng này—""RẦM!!" – Mori Kogoro đập mạnh bàn, la lớn:
"Ngốc thật! Nếu có thời gian nấu mấy món đó thì thà đi nghỉ ngơi còn hơn!"Hiện tại —"Đó! Đó chính là lý do thật sự khiến mẹ bỏ đi!!" – Kisaki Eri tức giận bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài mà bức xúc: "Nghĩ lại vẫn tức! Đúng là đồ đầu đất không biết lãng mạn!"Ran ngồi nghe mà sững người:
"Thì ra... là vì chuyện đó ư?"Nàng quay sang nhìn Yui.Yui nhún vai, cười gượng:
"Chị nói rồi mà. Lý do họ ly thân cũng chỉ là... mấy chuyện lặt vặt như bao cặp vợ chồng bình thường thôi.""Đúng thật..." – Ran cười khổ, "... là cãi nhau như bao cặp vợ chồng khác."Conan ngồi bên cạnh, thầm rên rỉ trong đầu:
"Nếu mà lý do chỉ đơn giản vậy, thì việc hàn gắn đúng là cực kỳ... khó đấy."Bất chợt Ran bật cười:
"Chị ơi, em nhớ rồi... Mẹ nấu ăn đúng là – siêu siêu khó nuốt luôn ấy!"Sắc mặt Yui lập tức tối sầm:
"Em mới nhớ à? Chị ở với mẹ còn không phải là vì chị sợ mẹ chết đói sao!"Ran cười tít mắt, mặt vô tội nhìn Yui. Yui chỉ biết thở dài ngao ngán.Cả hai nhìn nhau, rồi cùng lúc... thở dài thườn thượt.Xem ra, chuyện hòa giải của ba mẹ... đúng là còn xa vời lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me