TruyenFull.Me

Conan Ruou Xin Nhu Nguoi Ma Cung Hoc Doi Tron Viec A

Tác giả: Ác ma nãi trà
----------
"Hung thủ chính là ngươi!" Conan trốn sau lưng tiến sĩ Agasa, dùng nơ thay đổi giọng nói để phát ra âm thanh uy nghiêm, dõng dạc nói bằng giọng của đối phương: "Nikaido Tarou!"

"Sao có thể chứ?!" Mọi người lập tức xôn xao bàn tán, "Không phải cậu ta có bằng chứng ngoại phạm sao? Với lại, thù phạm đã nhận tội rồi mà?"

Không ai trong đám đông nhận ra âm thanh kia phát ra từ chỗ nào kỳ quặc, cũng chẳng ai thấy việc lão già hói đầu kia miệng cử động chẳng khớp với lời nói là điều bất thường. Tóm lại, tất cả mọi sự chú ý đều bị cuốn hút bởi lời Conan vừa nói ra.

"Đúng vậy, cậu em này." Cảnh sát trưởng Megure cũng nghi ngờ nhìn về phía tiến sĩ Agasa, "Hung thủ chẳng phải là cô Fujiwara Mioko sao?"

Fujiwara Mioko: "Đúng vậy, người đó là tôi giết, tôi đã nhận tội rồi."

Cảnh sát Megure: ......

Phải nói là, hung thủ lần này đúng là có điểm lạ lùng thật, đây là lần đầu tiên ông gặp một người nôn nóng nhận tội đến mức này.

"Đáng tiếc quá, cô Fujiwara." Tiến sĩ Agasa phối hợp theo lời Conan, lắc đầu nói, "Người đó không phải do cô giết, mà là vì cô muốn bảo vệ Nikaido Tarou nên mới đứng ra nhận tội thay, đúng không?"

Vừa dứt lời, bầu không khí trong sân lập tức thay đổi, mọi người đồng loạt quay về phía cậu nhân viên bán hàng vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

"Sao có thể được? Nực cười!" Fujiwara Mioko, người lúc nhận tội thì không hề có cảm xúc gì giờ bỗng nhiên kích động hẳn lên. "Là tôi giết người! Dựa vào đâu mà các người vu khống một đứa trẻ như vậy?! Cậu ta có bằng chứng ngoại phạm! Không thể nào có cơ hội ra tay! Chỉ có tôi, chỉ mình tôi là không có bằng chứng ngoại phạm!"

"Tôi hiểu được cảm xúc của cô, Fujiwara-san." Conan vẫn dùng giọng tiến sĩ Agasa bình tĩnh nói, "Nhưng giả dối mãi mãi là giả dối. Người chết không phải do cô giết, cô không nên gánh tội thay cho cậu ta. Còn về bằng chứng ngoại phạm, thực chất chỉ cần ghi âm tiếng đàn của người chết từ trước, sau đó phát lại vào lúc vụ án xảy ra là được."

Vừa nói, Conan vừa chạy đến chỉ vào chiếc dàn âm thanh trong phòng, "Mọi người xem, ở đây có thể phát đoạn ghi âm đó ~ hơn nữa trên máy dường như còn lưu lại lịch sử phát nữa ~"

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về góc phòng, nơi đặt chiếc dàn âm thanh vốn không ai để ý.

"Mặc dù trong máy không có băng từ, nhưng đúng là có ghi lại thời gian phát nhạc." Cảnh sát Takagi tiến đến kiểm tra rồi nói, "Thời gian là 8 giờ 46 phút, kéo dài đến tận thời gian dự kiến án mạng xảy ra, tức 9 giờ 04 phút."

"Đúng vậy. Cho nên thời gian thực tế mà nạn nhân tử vong, tôi cho rằng là trong khoảng 8 giờ 30 đến 8 giờ 40." Conan tiếp tục suy luận từ sau lưng tiến sĩ Agasa.

"Nếu tôi không đoán sai, lúc cô Fujiwara lau dọn tầng hai, đã thấy dấu chân mà Nikaido Tarou để lại trên cửa sổ đúng chứ? Tôi cho rằng cậu ta đã đứng ở cửa sổ tầng hai, dùng sợi dây dù buộc vào hai đầu gậy rồi thít cổ nạn nhân Yamada Kouji khi ông ấy đang đứng ở sân phơi tầng một. Sau đó nhảy từ tầng hai xuống xử lý thi thể, đốt sợi dây dù, rồi phát đoạn ghi âm tiếng đàn để tạo bằng chứng ngoại phạm."

"Đó chỉ là suy đoán của cậu!" Fujiwara Mioko kích động, hoàn toàn không giống một người đang cố chứng minh mình vô tội, "Nếu theo lời cậu, thời điểm nạn nhân chết là khoảng 8 giờ 40, vậy Furuta Naoji nói đã gặp nạn nhân lúc 8 giờ 55 thì sao giải thích?"

"Chuyện đó phải hỏi ngài Furuta thôi." Conan lạnh nhạt nói, "Tôi nghĩ ông ta đúng là đã gặp Yamada Kouji, nhưng chỉ là gặp... xác chết mà thôi. Tôi nói đúng chứ, Furuta-san?"

Mọi ánh mắt lại dồn về phía Furuta Naoji đang đổ mồ hôi lạnh. Khuôn mặt béo thịt của ông ta run rẩy vài lần trước khi lắp bắp: "Đúng... Đúng vậy, khi tôi đến thì Kouji đã chết rồi, trong phòng đúng là đang phát đoạn ghi âm tiếng đàn..."

"Vậy tại sao ông không nói ra chuyện đó?" Megure lập tức gắt gỏng hỏi, "Ông có biết che giấu cảnh sát là tội nghiêm trọng không?"

"Xin... xin lỗi..." Furuta gần như bật khóc, "Lúc đó tôi rất hoảng sợ, lại sợ bị hiểu nhầm là hung thủ nên đã lặng lẽ rời đi... Sau đó, để chứng minh mình không ở hiện trường khi vụ án xảy ra, tôi mới chọn cách che giấu..."

"Che giấu thời gian tử vong thực sự của nạn nhân." Conan tiếp lời bằng giọng tiến sĩ Agasa.

Lời khai của Furuta lập tức khiến những nghi ngờ chuyển hướng, vì lúc đó ngoài Semmoto Nayu, ba người còn lại đều không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, trong đó có cả cậu nhân viên bán hàng.

"Vậy cậu có bằng chứng gì không?" Fujiwara Mioko vẫn không từ bỏ, "Sao cậu dám khẳng định không phải tôi giết? Chẳng phải cả ba chúng tôi đều không có bằng chứng ngoại phạm sao?"

Furuta Naoji lập tức gào lên: "Không phải tôi! Tôi không giết người!"

Cuối cùng thì cũng có người thể hiện ra được vẻ lo lắng như một nghi phạm nên có... Mọi người đồng loạt cảm thấy phản ứng trước đó của Fujiwara quả thật quá kỳ lạ.

"Bằng chứng thì tất nhiên là có." Conan liếc mắt ra hiệu cho Semmoto Nayu đứng bên cạnh.

Hiểu ý, Semmoto Nayu thở dài, đóng điện thoại lại rồi bước đến cạnh cậu nhân viên bán hàng.

"Xin lỗi." Cô nói, đồng thời lạnh nhạt nắm lấy bàn tay phải đang giấu trong túi quần của cậu ta. "Cho tôi xem băng từ trong túi cậu một chút nhé?"

Trước ánh mắt của mọi người, Nikaido Tarou chỉ biết cười khổ, lặng lẽ buông tay để Nayu lấy ra chiếc băng từ trong túi.

"Giờ chỉ cần phát thử, nếu nội dung bên trong trùng khớp với đoạn nhạc cậu nói là nghe lúc bước vào tiệm, thì xem như chứng cứ rõ ràng." Conan nói với Nayu.

"Không cần đâu." Cậu nhân viên bán hàng gọi lại khi Semmoto Nayu chuẩn bị đến chỗ dàn âm thanh. "Chính tôi đã giết người, không sai."

"Tarou!" Fujiwara Mioko hét lên khi nghe cậu ta thừa nhận, bật khóc nức nở, "Là tôi giết mà! Sao cậu lại nhận tội thay tôi..."

"Thôi đi, cô Mioko, ai làm người đó chịu." Cậu ta lắc đầu, an ủi, "Lỗi là ở tôi, tôi quá ngốc nghếch khi tin tưởng ông ta."

Fujiwara Mioko không thể chấp nhận được sự thật, khóc òa lên: "Không phải lỗi của cậu... Là hắn! Hắn quá độc ác! Hắn đáng chết!"

"Khụ khụ, Fujiwara-san, giết người là sai trái." Cảnh sát Megure lên tiếng can ngăn, sau đó quay sang hỏi Nikaido Tarou: "Tại sao cậu lại giết cửa hàng trưởng?"

"Chắc vì món đàn bị đánh tráo?" Semmoto Nayu cảm thấy vụ việc kéo dài quá lâu, bèn lên tiếng đẩy nhanh tiến trình. "Tôi đoán là cậu ta đã phát hiện người chết đã đổi cây đàn đó để giao dịch với Furuta Naoji, đúng không?"

Nikaido Tarou gật đầu, ánh mắt đầy căm giận: "Đúng vậy. Đó là di vật duy nhất mà cha mẹ tôi để lại. Người đàn ông kia, người từng là bạn thân nhất của cha mẹ tôi, lại vì tiền mà tráo đổi nó đem đi bán!"

"Và tôi, tôi lại ngây thơ tin tưởng ông ta. Tôi cứ tưởng ông ta để tôi làm việc ở cửa hàng là vì thương tôi, ai ngờ tất cả là để lợi dụng món đồ trị giá 50 triệu đó! Nếu tối qua không nghe thấy ông ta và Furuta tranh cãi về giá cả, tôi vẫn còn chẳng hay biết gì!"

"Vậy... vậy ra là... cây đàn mà tôi lấy... là đồ giả?" Furuta Naoji hoảng hốt.

"Đúng vậy, là bản giả! Là thứ ông ta dùng để lừa tôi!" Tarou cười một cách cay đắng.

-----------

Sự việc cuối cùng cũng được làm rõ. Thì ra Fujiwara Mioko là người giúp việc của gia đình Nikaido, nuôi nấng cậu ta từ nhỏ. Cô không nỡ nhìn cậu vì báo thù mà phải bỏ cả cuộc đời mình, nên đã đứng ra nhận tội thay.

Semmoto Nayu liếc nhìn cậu nhân viên bán hàng bị cảnh sát áp giải đi, sau đó quay người đến bên kệ hàng, nhặt hộp đàn cello màu xanh biển bị bỏ lại.

"Đây là cây đàn chị mới mua sao?" Conan không biết từ đâu chui ra, tò mò hỏi, "Chị biết chơi cello à?"

Semmoto Nayu liếc cậu một cái: "Không."

Conan: "......"

Semmoto Nayu: "Bạn tặng, định học."

Phải rồi... đẻ lấp liếm cô còn phải tính đến chuyện trở về phải học đàn cello

Mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng Nayu không khỏi thầm than. Đây là cô quá xui hay Rum quá xui? Thật là... Không thể để cô hành động trơn tru một lần rồi hãy xảy ra chuyện sao? Mỗi lần đều mang theo súng theo người bất tiện quá.

"Semmoto tiểu thư." Lúc này cảnh sát Takagi tiến đến, có phần ngượng ngùng nói, "Phiền cô đến Sở cảnh sát làm bản ghi lời khai."

Là người quen cũ, Takagi dĩ nhiên biết cô gái xinh đẹp trước mặt đây ghét nhất là việc phải ghé sở cảnh sát làm tường trình, nhưng không còn cách nào khác, anh ta vẫn phải căng da đầu đến mời.

"Tôi biết rồi." Semmoto Nayu thở dài, "Để tôi để cây đàn vào chỗ an toàn đã, chẳng lẽ tôi lại vác cái đàn to đùng này lên xe cảnh sát?"

"Thật ra là cũng không nhét vừa." Cô bổ sung.

Thấy cô vẫn hợp tác, Takagi cũng thở phào: "Không sao, cô cứ đến sau cũng được. Vậy Conan, chúng ta đi trước."

Nhìn Takagi dẫn Conan rời đi, Semmoto Nayu cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cõng đàn đi vào một con hẻm gần đó, nơi có một chiếc Porsche 356A đậu sẵn.

Cô gõ cửa kính xe, rồi mở cửa ngồi vào.

"Giải quyết xong?" Gin bỏ điếu thuốc, "Đem để vào cốp xe."

"Ừ." Nayu mở hộp đàn, rồi mở nắp cây cello bên trong. Sau khi xác nhận khẩu súng ngắm giấu bên trong vẫn ổn, cô liền đóng hộp lại và quăng ra ghế sau.

"Không phải lỗi tại tôi lần này đâu." Cô nói, "Lần sau giao hàng cứ đưa tận tay tôi là được, đừng bày vẽ phức tạp như vậy."

Gin: "Tôi sẽ báo lại với hắn."

Vốn là nhiệm vụ rất đơn giản, ai ngờ lại xảy ra án mạng. Nghĩ tới đây, ánh mắt nghi ngờ của Gin lại liếc sang.

Semmoto Nayu: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

Gin ngậm thuốc, lẩm bẩm: "Không có gì."

Cô biết thừa trong đầu Gin đang nghĩ gì, ánh mắt của anh ta chẳng khác gì ánh mắt của cảnh sát Megure khi nhìn cô ban nãy.

Nhưng cô biết làm sao được, chẳng lẽ lại nó, tất cả là tại thần chết kia, không phải tôi!

Nếu nói vậy, cô dám chắc Gin sẽ không chần chừ mà cho Conan "bay màu" luôn cho đỡ rắc rối. Thám tử lừng danh Conan chưa sống nổi một năm đã bị thủ tiêu mất.

Thế nên Semmoto Nayu đành cam chịu làm phông nền phản diện cho Conan tiếp tục phá án, và âm thầm thề rằng nếu lần sau tổ chức có nhiệm vụ trùng với Conan, cô nhất định phải trêu chọc cậu ta một trận cho bõ tức.

"Được rồi, cô có thể xuống xe." Gin hạ cửa sổ, vứt điếu thuốc hút dở ra ngoài rồi hờ hững nói.

"Xuống xe? Anh không định đưa tôi đến Sở cảnh sát à?" Semmoto Nayu hỏi.

Gin nhìn cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?"

Nếu dùng từ ngữ trên mạng hiện đại thì là: 'Cô bị gì thế?'

"Thôi được, không tiễn thì thôi." Semmoto Nayu lườm anh một cái rồi dứt khoát xuống xe.

"Khoan đã." Gin gọi cô lại.

"Gì nữa?" Cô đứng bên cửa xe, "Thật ra đưa đến trạm tàu điện ngầm cũng được mà."

Gin lười phản ứng, chỉ nói: "Vermouth dạo này không biết làm gì ở khu Beika, nếu thấy cô ta thì báo tôi một tiếng."

Hừ, đúng là sếp vô tâm, chỉ biết sai việc. Nayu gật đầu qua loa, xoay người đi ngay, không cho Gin có cơ hội nói thêm gì nữa.

Gin: ......

Nếu không phải là cấp dưới mình, anh ta đã ra tay từ lâu rồi... Nhưng thôi, Asti vẫn còn hữu dụng, anh ta cũng không phải kiểu sếp hẹp hòi đến vậy.

Thế là Gin lại châm điếu thuốc khác, nổ máy xe rồi lái đi quyết định đi uống vài ly cho giải sầu.

------------

Cùng lúc đó, Semmoto Nayu bước vào Sở cảnh sát, thấy Conan và tiến sĩ Agasa đã đợi sẵn.

"Cuối cùng chị cũng tới." Conan liếc mắt nửa vầng, nói với vẻ trách móc, "Bạn trai chị đâu, sao không đưa chị tới?"

"Bạn trai nào?" Semmoto Nayu ngơ ngác. Bé con này đang nói gì thế? Cô khi nào có bạn trai?

"Không phải cậu cứ nhắn tin liên tục suốt nãy giờ sao? Em đoán không sai chứ, nếu chị trở về để đặt cây đàn rồi mới tới đây, chắc chắn không thể nhanh thế được. Là bạn trai chị cầm đàn giúp chứ gì? Hai người chia tay rồi à?"

Conan bỗng kinh ngạc, vẻ mặt hóng hớt: "Lần trước chị còn nói chưa định chia tay mà?!"

Semmoto Nayu: "......"

Rồi rồi, cuối cùng cô cũng biết Conan đang nói ai.

Nghĩ lại hồi trước mình còn tưởng ai kia là bạn trai được hệ thống tặng kèm, mặt Semmoto Nayu lập tức đen thêm một tông.

"A, thì ra chưa chia tay." Conan đẩy kính, chìm đắm trong suy luận, chẳng thèm để ý sắc mặt đen sì của ai đó, tiếp tục phân tích, "Em hiểu rồi, hai người vừa cãi nhau, nên hắn mới quăng chị giữa đường... A! Sao lại gõ đầu em?!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me