Countryhuman Viet Nam Chung Toi Quan Ngai Sau Sac
Mấy ngày nay thật kỳ lạ. Có những ngày mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường y tế trong cái nơi giống như trại lính, ngoài cửa sổ là tuyết bay mịt mù, trong phòng toàn người mặt căng như dây đàn... Thì mình biết, mình đã sống dậy trong một bộ phim tình cảm gia đình gay cấn mà mình không biết mình là vai chính.Tui tên Việt Nam. Ờ. Chỉ nhớ có vậy. Đừng hỏi thêm, vì hỏi là... tui trả lời bậy đó.
---"Dạ, Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam."
"Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam."Câu trả lời auto phát mỗi khi ai hỏi "cậu là ai". Hễ ai nói "tên gì", "cậu là ai", "quê đâu" là hệ thống tui khởi động, tự bung ra như mấy cái quảng cáo Zalo lúc 12 giờ đêm. Rồi sau đó... tui lại đơ mặt ra, không hiểu vì sao nói thế.Tui cũng đâu biết. Mồm tui tự làm. Não tui đứng hình. Tâm hồn tui thì đang hỏi: "Ủa gì dợ?"
---Mà cái ổ này nó kỳ lắm.
Có một ông ba tạm thời - tóc đỏ, mắt vàng, cao hai mét mấy, mặt lúc nào cũng căng như vừa đánh nhau về. Ổng tên USSR. Tui gọi là Ba Tạm Thời. Vì ổng tự nhận nuôi tui. Ổng không nói thích tui, cũng không ghét tui, nhưng mỗi lần tui gọi "Ba", là mặt ổng méo như bánh đa nhúng nước.Ổng nhìn tui với ánh mắt... kiểu như đang nghi ngờ "đây có thật là con mình không?" mà cũng kiểu "sao tui ngu tới mức làm ra một đứa như này?"
---Ví dụ như hôm qua...USSR (nghiêm mặt): "Việt Nam, con có thể nói chuyện đàng hoàng không?"Tui (vui vẻ): "Dạ ba yên tâm. Con là người truyền thống, yêu nước thương nòi, nói năng từ tốn - chứ đâu như Đông Lào, bố láo bố toét, mở mồm ra là chửi."USSR: ...mặt đơ như gạch lát nền.
---À, tui quên giới thiệu, tui có bạn. Một đứa duy nhất nhớ tên tui, tên nó là Đông Lào.Nó là tui nhưng mất não hơn, hoặc là bản thể khác của tui - nhưng rõ ràng nó không có não. Nó mở mồm ra là cà khịa. Mắt long lanh như cá cảnh nhưng mồm toàn ra mùi thuốc súng. Vừa thấy USSR là nó hét:"Ê!!! Ba tạm thời!!! Nhớ tui không? Tui là Việt Nam! Tui là cái chỗ bị đuổi học Địa ấy!!!"Rồi cả phòng sặc nước trà. Cuba cười ngất. China đập quạt vào bàn như muốn gọi hồn. Laos rớt luôn cái mũ.
---Hôm đó tui bị bắt đi họp "Gia đình". Ủa, tui tưởng mình bị lạc gia phả cơ mà???Vào trong, nhìn quanh toàn người lạ mà ông nào bà nào cũng dữ như thầy giám thị lúc kiểm tra tóc. Tui run run, cố nặn nụ cười lễ phép."Cháu chào các cô chú ạ."Cuba vỗ tay: "Thấy chưa, ngoan chưa? Ba tạm thời dạy được đấy."USSR nhìn tui với ánh mắt... đau khổ như bị buộc phải nuôi một con mèo biết nói chuyện chính trị.
---Tối hôm đó, tui với ba tạm thời ngồi ăn cơm.
Tui nghiêng đầu hỏi:"Ba, nếu con không phải con ruột, ba vẫn nuôi con chứ?"USSR húp cháo, mắt lặng thinh, rồi thở ra một câu:"Tôi đang suy nghĩ đây."Tui gật gù: "Dạ. Ba nghĩ xong báo con. Để con còn lên kế hoạch xin ăn nhà khác."Ba tạm thời ho sặc cháo.
---Tối ngủ, tui nằm trên cái giường gỗ kêu cót két.
Cái đuôi rồng béo tròn lật qua lật lại. Hai sừng của tui lấp lánh chút ánh đỏ. Tui nhìn lên trần nhà, tự hỏi:"Ủa tui là ai vậy trời? Mắc mớ gì tui vừa tỉnh dậy đã có ba?"Rồi quay qua thấy USSR đang đứng dựa cửa, tay khoanh lại, ánh mắt vừa như bảo vệ, vừa như đang... lo lắng một điều gì đó rất xa.
---Trong lòng tui chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Không phải kiểu "cha ơi con nhớ cha" đâu. Mà kiểu..."Chết cha. Lỡ ông này thiệt là ba mình thì sao? Mình phải ngoan chút. Ít nhất là tới khi tìm được thằng ba ruột."
---Nhưng rồi tui quên sạch điều đó khi sáng hôm sau, Cuba dạy tui chơi pháo giấy.Tui làm nổ một cái "ĐOÀNG" ngay giữa phòng họp.USSR bước vào, nhìn đám bột văng tung tóe.Tui ngẩng mặt:"Ba tạm thời ơi con lỡ tay ạ."Ổng thở dài, xoa trán, thì thầm:"...Xin ai đó hãy nhận nó đi."
---Tui là Việt Nam.
Mất trí nhớ, có đuôi rồng, có hai sừng, có một ba tạm thời, và một người bạn nói bậy chuyên nghiệp tên là Đông Lào.Mỗi ngày thức dậy, điều đầu tiên tui nghĩ là:"Ủa hôm nay mình ở đâu rồi vậy trời?"Và điều thứ hai là:"Ủa cái ông ba kia còn định nuôi tui không dạ?"
---"Dạ, Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam."
"Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam."Câu trả lời auto phát mỗi khi ai hỏi "cậu là ai". Hễ ai nói "tên gì", "cậu là ai", "quê đâu" là hệ thống tui khởi động, tự bung ra như mấy cái quảng cáo Zalo lúc 12 giờ đêm. Rồi sau đó... tui lại đơ mặt ra, không hiểu vì sao nói thế.Tui cũng đâu biết. Mồm tui tự làm. Não tui đứng hình. Tâm hồn tui thì đang hỏi: "Ủa gì dợ?"
---Mà cái ổ này nó kỳ lắm.
Có một ông ba tạm thời - tóc đỏ, mắt vàng, cao hai mét mấy, mặt lúc nào cũng căng như vừa đánh nhau về. Ổng tên USSR. Tui gọi là Ba Tạm Thời. Vì ổng tự nhận nuôi tui. Ổng không nói thích tui, cũng không ghét tui, nhưng mỗi lần tui gọi "Ba", là mặt ổng méo như bánh đa nhúng nước.Ổng nhìn tui với ánh mắt... kiểu như đang nghi ngờ "đây có thật là con mình không?" mà cũng kiểu "sao tui ngu tới mức làm ra một đứa như này?"
---Ví dụ như hôm qua...USSR (nghiêm mặt): "Việt Nam, con có thể nói chuyện đàng hoàng không?"Tui (vui vẻ): "Dạ ba yên tâm. Con là người truyền thống, yêu nước thương nòi, nói năng từ tốn - chứ đâu như Đông Lào, bố láo bố toét, mở mồm ra là chửi."USSR: ...mặt đơ như gạch lát nền.
---À, tui quên giới thiệu, tui có bạn. Một đứa duy nhất nhớ tên tui, tên nó là Đông Lào.Nó là tui nhưng mất não hơn, hoặc là bản thể khác của tui - nhưng rõ ràng nó không có não. Nó mở mồm ra là cà khịa. Mắt long lanh như cá cảnh nhưng mồm toàn ra mùi thuốc súng. Vừa thấy USSR là nó hét:"Ê!!! Ba tạm thời!!! Nhớ tui không? Tui là Việt Nam! Tui là cái chỗ bị đuổi học Địa ấy!!!"Rồi cả phòng sặc nước trà. Cuba cười ngất. China đập quạt vào bàn như muốn gọi hồn. Laos rớt luôn cái mũ.
---Hôm đó tui bị bắt đi họp "Gia đình". Ủa, tui tưởng mình bị lạc gia phả cơ mà???Vào trong, nhìn quanh toàn người lạ mà ông nào bà nào cũng dữ như thầy giám thị lúc kiểm tra tóc. Tui run run, cố nặn nụ cười lễ phép."Cháu chào các cô chú ạ."Cuba vỗ tay: "Thấy chưa, ngoan chưa? Ba tạm thời dạy được đấy."USSR nhìn tui với ánh mắt... đau khổ như bị buộc phải nuôi một con mèo biết nói chuyện chính trị.
---Tối hôm đó, tui với ba tạm thời ngồi ăn cơm.
Tui nghiêng đầu hỏi:"Ba, nếu con không phải con ruột, ba vẫn nuôi con chứ?"USSR húp cháo, mắt lặng thinh, rồi thở ra một câu:"Tôi đang suy nghĩ đây."Tui gật gù: "Dạ. Ba nghĩ xong báo con. Để con còn lên kế hoạch xin ăn nhà khác."Ba tạm thời ho sặc cháo.
---Tối ngủ, tui nằm trên cái giường gỗ kêu cót két.
Cái đuôi rồng béo tròn lật qua lật lại. Hai sừng của tui lấp lánh chút ánh đỏ. Tui nhìn lên trần nhà, tự hỏi:"Ủa tui là ai vậy trời? Mắc mớ gì tui vừa tỉnh dậy đã có ba?"Rồi quay qua thấy USSR đang đứng dựa cửa, tay khoanh lại, ánh mắt vừa như bảo vệ, vừa như đang... lo lắng một điều gì đó rất xa.
---Trong lòng tui chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Không phải kiểu "cha ơi con nhớ cha" đâu. Mà kiểu..."Chết cha. Lỡ ông này thiệt là ba mình thì sao? Mình phải ngoan chút. Ít nhất là tới khi tìm được thằng ba ruột."
---Nhưng rồi tui quên sạch điều đó khi sáng hôm sau, Cuba dạy tui chơi pháo giấy.Tui làm nổ một cái "ĐOÀNG" ngay giữa phòng họp.USSR bước vào, nhìn đám bột văng tung tóe.Tui ngẩng mặt:"Ba tạm thời ơi con lỡ tay ạ."Ổng thở dài, xoa trán, thì thầm:"...Xin ai đó hãy nhận nó đi."
---Tui là Việt Nam.
Mất trí nhớ, có đuôi rồng, có hai sừng, có một ba tạm thời, và một người bạn nói bậy chuyên nghiệp tên là Đông Lào.Mỗi ngày thức dậy, điều đầu tiên tui nghĩ là:"Ủa hôm nay mình ở đâu rồi vậy trời?"Và điều thứ hai là:"Ủa cái ông ba kia còn định nuôi tui không dạ?"
.......
Đôi lời của tác giả:
Đây là góc nhìn của Việt Nam. Lầy bậy, nhây chẩy bửa :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me