Crush Cua Chung Toi La Ban Than
Lại nữa hả? Bộ không tranh nhau trả tiền là không được hay gì? Bình thường tôi đi chơi với bạn bè chỉ có chuyện đùn đẩy nhau chứ chưa bao giờ có chuyện giành trả tiền bao giờ. Tôi lườm Tuấn, cậu ấy giả bộ không nhìn thấy, cười cười kéo tôi đi vào bên trong.
Không gian quán khá rộng rãi với ba tầng, mỗi tầng có một cách trang trí và bày biện khác nhau nhưng nhìn chung đều mang một vibe của thời bao cấp. Tôi nhìn những kệ sách, tivi hộp, radio cùng những mành rèm với hoa văn của thập niên trước, cảm giác như mình vừa đi lạc vào cỗ máy thời gian.
Vì mới qua giờ mở cửa của quán không lâu nên chúng tôi là những vị khách đầu tiên ghé qua. Anh Tuấn chọn một bàn bên cửa sổ trên tầng ba, vừa kéo ghế cho tôi vừa hỏi:
"Thục Anh thấy thế nào?"
"Không tồi."
Tôi đáp ngay tắp lự, mắt vẫn mải mê ngắm những tờ giấy note đủ màu sắc dán kín trên tấm bảng đen mà những người từng đến đây để lại. Hầu hết là của các cặp đôi, đều là những lời hứa hẹn sẽ ở bên nhau thêm nhiều năm nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy mình đi cùng Mạc Anh Tuấn đến đây chẳng thích hợp chút nào.
Nghĩ vậy, tôi theo phản xạ đảo mắt liếc nhìn về phía Tuấn, phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn mình thì vội vàng tránh đi. Không ổn rồi, tự dưng tôi thấy ngại quá. Lúc còn ở quán bún đậu thì không sao, nhưng bây giờ ở một nơi riêng tư thế này tôi không biết phải cư xử sao cho tự nhiên hết. Tôi giả vờ đọc một lượt những tờ giấy note kia lần nữa trong khi đầu giữ nguyên một tư thế cố định. Giả dụ ngay trên đầu tôi bây giờ là một cái quạt trần đang chuẩn bị rơi xuống, tôi sẽ thà chết chứ không chịu di chuyển dù là một centimet.
"Có gì mà Thục Anh đọc chăm chú thế?"
Anh Tuấn bỗng nhiên rướn người sang, một tay vòng qua đặt lên thành ghế của tôi, cảm giác như đang ôm trọn tôi vào lòng.
Tôi bị chính suy nghĩ của mình làm cho dỏ bừng mặt, đầu óc quay cuồng không biết nên đáp lại thế nào. Hơi thở của Tuấn bắt đầu phả vào mặt làm tôi không dám nhúc nhích hay quay đầu lại.
Thấy tôi không trả lời, Tuấn hỏi lại lần nữa mà không biết rằng miệng cậu ấy đang kề sát bên tai tôi, thanh âm đi vào tai ở khoảng cách gần như vậy càng khiến tôi thấy nhộn nhạo trong lòng.
Chuyến này không xong rồi.
"Thục Anh đang nghĩ gì thế?"
Tuấn ngày càng ghé sát mặt vào tôi, một tay vẫn bám chặt trên thành ghế, tay còn lại vươn ra lấy một mẩu giấy note trước mặt tôi lại gần xem xét. Tôi ngồi nhích lên phía trước, cố gắng thoát khỏi "thế gọng kìm" mà Mạc Anh Tuấn đang bày ra. Nhưng tôi còn chưa kịp thoát ra, Anh Tuấn đã ghì chặt lấy thành ghế của tôi mà xoay lại, vừa vặn khiến tôi mặt đối mặt với cậu ấy.
"Oái."
Tôi theo tự nhiên bật ra một tiếng kêu khe khẽ. Tuấn vẫn giữ chặt lấy ghế của tôi, tay cầm tờ giấy nhưng lại nhìn thẳng vào mắt tôi dò xét.
"Thục Anh không chú ý đến tớ gì cả."
"Hở? Gì cơ?" Tôi nuốt nước bọt, cố gắng che giấu đi vẻ bối rối trên mặt.
Anh Tuấn không đáp, cứ nhìn tôi chòng chọc như thể muốn chơi trò mắt đấu mắt. Tôi không chịu được eye contact với người khác quá ba giây nên liền nhanh chóng chịu thua, dời tầm mắt sang kệ sách ở bên cạnh.
Đúng lúc Tuấn toan mở miệng nói gì đó thì anh nhân viên quán bước vào, đặt trước mặt chúng tôi hai cốc thuỷ tinh với những đường hoa văn đẹp mắt.
"Dạ mình gửi hai bạn hai trà ổi hồng ạ."
"Vâng em cảm ơn ạ."
Tôi gật đầu với anh nhân viên, đồng thời lấy ống hút để vào cả hai cốc rồi chuyển một cốc về phía Tuấn.
"Tớ cảm ơn."
"Ừ."
Nhận thấy người bên cạnh có vẻ không vui vẻ lắm với câu trả lời cộc lốc của mình, tôi liền sửa lại:
"Không có gì đâu hihi."
Tuấn nhìn tôi rồi bật cười thành tiếng, lắc lắc đầu như thể mắc cười lắm ấy.
"Tớ chẳng theo kịp diễn biến tâm lí của Thục Anh."
Chứ còn sao nữa, đến tôi còn chẳng hiểu nổi mình nữa là người bạn mới quen như Mạc Anh Tuấn. Vừa mới giây trước còn ngại ngùng e thẹn không dám nhìn thẳng người ta, giây sau tôi đã coi Tuấn như thể người không có chút uy hiếp nào nữa rồi.
"Cậu hay đến đây lắm hả?" Tôi nhấp thử một ngụm trà, chuyển chủ đề.
"Cũng thi thoảng thôi, mỗi khi tớ thấy buồn chán thì sẽ đến đây."
"Cậu đi một mình à?"
Tuấn đáp lại tôi bằng một nụ cười ẩn ý. Tất nhiên là tôi chẳng hiểu gì cả, hỏi lại thì bạn cứ lấp lửng ra vẻ thần bí.
"Thục Anh muốn biết lắm à?"
"Không, tớ hỏi chơi thôi."
Tôi nói rồi tiện tay vớ lấy quyển Conan trên giá sách xuống đọc, không thèm đếm xỉa đến Anh Tuấn nữa.
Khi tôi còn chưa kịp biết hung thủ là ai, quyển Conan trên tay bỗng bị người bên cạnh giật lấy. Tôi khó hiểu nhìn Tuấn, tên này thiếu đánh à?
"Ơ cái cậu này?"
"Tớ chưa đọc tập này, Thục Anh cho tớ đọc chung với." Tuấn nói rồi ngồi kề sát lại phía tôi, nhanh chóng lật sang trang tiếp theo để tôi tiếp tục đọc.
Tôi ậm ừ cho qua rồi thôi, dán mắt vào trang truyện đen trắng trước mặt.
___
Anh Tuấn lật đến trang cuối cùng của cuốn truyện, tôi lướt mắt đọc xong câu thoại cuối thì theo phản xạ quay sang giá sách tìm tập tiếp theo. Nhìn suốt từ trên xuống dưới mãi mà không thấy, tôi chậc lưỡi tiếc nuối, cảm thấy hơi khó chịu trong lòng vì vẫn chưa biết được chân tướng vụ án.
Thấy tôi bĩu môi, Tuấn liền chìa điện thoại của cậu ấy sang đưa cho tôi cầm. Tôi quay lại nhìn vào màn hình, là chap tiếp theo của tập chúng tôi đang đọc dở.
"Uầy, cậu tìm nhanh thế?"
Tuấn không đáp, thay vào đó là một nụ cười mỉm: "Mình đọc tiếp đi."
Tôi vốn định hỏi Tuấn là chap bao nhiêu để tôi tìm. Nhưng nghe bạn nói xong, bàn tay đang vớ lấy điện thoại của tôi liền thu về, cầm điện thoại của cậu ấy để vào giữa để hai đứa cùng xem. Hình như tốc độ đọc của Tuấn hơi chậm, tôi vừa dùng ngón trỏ lướt lên trên liền chạm phải ngón tay cậu ấy vuốt xuống dưới.
Khoảnh khắc hai đầu ngón tay chạm vào nhau, tôi bỗng giật mình giống như bị điện giật, nhanh chóng thu tay lại.
"Cậu đọc đến đâu thì cứ lướt tiếp nhé."
"Ừm." Tuấn đáp khẽ.
Hai đứa chúng tôi cứ ngồi chúi đầu vào nhìn màn hình điện thoại bé tí suốt một tiếng, không ai mở miệng nói câu nào. Bầu không khí duy trì im lặng đến tận khi tôi cảm thấy mỏi mắt liền vươn vai rồi đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
"Thục Anh chán rồi à?"
"Ừ."
Tuấn tắt điện thoại, nhìn theo tôi dõi ra phía cửa sổ. Ngoại trừ những tán cây đang đung đưa theo làn gió nhẹ thì chẳng có gì. Đầu óc tôi bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh. Hầu như toàn là những suy nghĩ không theo một trật tự nào, hoặc là những câu hỏi lộn xộn.
"Thục Anh đói chưa?"
Tôi hơi giật mình vì câu hỏi đột ngột của Tuấn, mở miệng đáp bừa:
"Cũng hơi hơi."
Khoan đã, hình như chúng tôi vừa ăn sáng cách đây hơn một tiếng trước, làm sao mà đói nhanh thế được?
Tôi thả lỏng người, cảm nhận trạng thái của dạ dày mình.
Hình như hơi tức tức bụng... vì no.
"Thế mình đi ăn trưa nhé?"
Tôi nhìn giờ trên điện thoại, còn chưa đến mười rưỡi nữa.
"Thôi, uống nốt cốc nước đã rồi đi cũng được."
Tôi cầm lấy cốc trà ổi hồng, hút một hơi dài.
"Thục Anh có muốn chụp ảnh không?"
"Hả? Chụp ảnh á?" Tôi hơi ngạc nhiên quay sang Tuấn, không nghĩ cậu ấy sẽ gợi ý chuyện này.
"Tớ chụp ảnh cũng khá ổn đấy, Thục Anh muốn thì tớ chụp cho."
"Thôi không cần đâu."
Tôi vội vàng xua tay, gì chứ chuyện chụp ảnh thì tôi không hứng thú lắm. Với lại bình thường tôi đã ngại máy ảnh rồi, đi chụp với hội chị em toàn bị kêu là mặt đơ suốt. Huống hồ gì người chụp bây giờ là Anh Tuấn, chắc tôi sẽ cosplay pho tượng mất.
"Thục Anh đứng vào góc kia đi tớ chụp cho."
Tuấn đưa tay chỉ vào một bàn ở gần cửa ngoài ban công, bên cạnh là một sạp báo và kệ tủ bày nhiều món đồ trang trí tạo cảm giác cổ điển.
Tôi nhìn lại quần áo trên người mình, cảm thấy không thích hợp lắm liền từ chối lần hai.
"Thôi tớ mặc như này cũng không hợp, trông buồn cười chết."
"Tớ thấy xinh mà."
Anh Tuấn nhìn vào mắt tôi, nói một cách tỉnh bơ như không. Tôi đơ người, sau khi lọt vào tai câu nói của cậu ấy thì hơi ngượng, kiên quyết từ chối.
"Nhưng mà tớ không biết tạo dáng gì cả."
"Thục Anh ngồi im thôi cũng đủ xinh rồi mà." Tuấn đáp nhanh, giọng vô cùng quả quyết.
Tôi ngượng ngùng nhìn về phía ban công, cảm thấy hơi lưỡng lự.
"Không biết đâu, tớ lên hình xấu lắm."
"Thục Anh cứ ngồi vào đi, cái nào xấu thì tớ xoá hết."
Cuối cùng sau bao nhiêu lời cam kết của Tuấn về trình độ nghiệp vụ của mình, tôi đành ngồi xuống cho bạn chụp ảnh.
Tôi nhìn vào camera điện thoại, cảm thấy không tự nhiên lắm liền đánh mắt sang nhìn Tuấn. Cậu ấy cười một cái, kêu tôi thả lỏng người rồi nhìn về phía camera. Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ di chuyển tầm mắt đúng như Tuấn bảo, gượng gạo mỉm cười.
"Thục Anh cười tươi thêm chút nữa đi."
Tớ chỉ biết nhe răng thôi.
Dĩ nhiên là tôi không nói thế, nghe lời bạn cố gắng kéo căng cơ miệng thêm một chút.
Anh Tuấn nháy máy liên tục, còn tôi thì giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích như thể đang làm mẫu vẽ tranh. Đến khi cậu ấy bảo tôi đổi kiểu tạo dáng, tôi mới xoay người đồng thời hướng ánh mắt ra chỗ khác.
Bởi vì tôi không biết nhiều kiểu dáng, sau khi xoay đầu hết 180 độ liền bảo Tuấn đừng chụp nữa.
Tuấn đứng dậy đi về phía tôi, chìa cho tôi xem thành quả cậu ấy chụp. Ánh sáng khá đẹp, còn có cả nắng nên không cần chỉnh lại màu. Chỉ có điều trông tôi vẫn đơ như khúc gỗ ấy.
"Trông tớ kinh thế, thôi cậu xoá đi."
"Tớ thấy có kinh gì đâu, đẹp mà."
"Không đẹp, cậu bảo tớ không thích thì xoá mà."
"Tớ nói thế hồi nào ấy nhỉ?"
Tuấn bày ra vẻ mặt ngây thơ không biết gì cả, tôi toan giật lấy điện thoại thì cậu ấy đã nhanh hơn một bước, tiện tay nhét vào túi áo.
"Cậu lừa tớ, đưa máy cậu đây."
"Không đưa."
Chúng tôi cứ nhì nhèo như thế một lúc, tôi càng cố gắng giật điện thoại thì Tuấn càng giữ chặt hơn. Tôi vốn chẳng hợp mấy chuyện cãi nhau chí cha chí choé này, vờn nhau một hồi chán rồi thì đành mặc kệ Tuấn, thở dài buông một câu:
"Ảnh tớ mà cậu giữ làm gì?"
Tuấn nhìn vào mắt tôi, không chút do dự đáp nhanh:
"Tớ đang thiếu hình nền."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me