TruyenFull.Me

Cuc Hang Ban Cung Ban Im Lang Chut Di

Trương Cực vội ngồi dịch về chỗ mình, hắn gãi đầu ngượng ngùng, "Ngại quá, thật xin lỗi, chiếm tiện nghi của cậu rồi."

Tả Hàng đặt cặp xuống, đáp: "Không sao, lần sau chú ý là được."

Trương Cực gật đầu như gà mổ thóc, "Được được."

Đám bạn của hắn đứng đó thêm một lúc, sau đó cũng rời đi. 

Trương Cực xoay người, nói với Tả Hàng: "Xin chào, rất vui được làm quen với cậu."

Tả Hàng lúc này đang đọc sách, qua loa trả lời: "Ừ."

Trương Cực: "....."

Trương Cực ấm ức nói: "Tôi nhiệt tình như vậy mà sao cậu lại vô tâm thế chứ."

"Rất vui được làm quen." Tả Hàng nói xong liền mặc kệ hắn có phản đối hay gì gì đó không.

Chuông vào học, Tả Hàng nhìn dáng vẻ ngồi chơi ngả ngớn của hắn, cậu cảm thấy nếu thầy giáo đã nhờ, vậy thì cậu cũng đành tuân theo.

Tả Hàng vỗ nhẹ vào vai hắn: "Cậu mau lấy sách ra đọc đi, không nhìn thấy mọi người đang rất chăn chỉ học tập sao?"

Trương Cực không nhanh không chậm lôi từ trong cặp ra một quyển sách mới, Tả Hàng im lặng một hồi.

"Cậu mua sách mới làm gì?"

Hắn nhún vai: "Đâu có, đây là sách từ đầu học kì mà."

Thôi được rồi, cũng không nên quá ngạc nhiên, từ nãy đến giờ có quá nhiều bất ngờ rồi, Tả Hàng nhủ thầm trong lòng.

Cậu đánh dấu hai bài đọc, bắt hắn đọc bài. Trương Cực đột nhiên ngửa người ra sau, cười phóng túng, "Ầy, tôi chỉ lấy sách ra thôi chứ đâu có nói sẽ học đâu nhỉ?"

"Đừng nghĩ cậu làm theo lời lão già đó, có thể kèm cặp tôi đến nơi đến chốn. Quan trọng là... tôi có muốn hay không?"

Tả Hàng nhìn bộ dạng lưu manh này của hắn, cậu nhíu mày, thốt ra hai chữ, "Tùy cậu."

Trương Cực: "....." 

Khoan đã, tình tiết này tại sao lại có chút sai sai rồi!? Không phải theo lí lẽ, tiếp theo cậu ta sẽ phải làm gì đó để khiến mình học bài hay sao? Tại sao lại phá triển thành như vậy rồi!!!? 

Trương Cực không hiểu rốt cuộc người này thế nào, hắn trong lòng đang gào thét ba nghìn chữ.

Trương Cực ngập ngừng, "Cậu..."

Hắn ngồi im một hồi, cuối cùng gõ nhẹ vào quyển sách, "Nếu tôi học, vậy cậu... có gì trao đổi không?"

Tả Hàng dừng bút, suy nghĩ một hồi, cậu nghiêng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau khẽ gật đầu.

Trương Cực bất tri bất giác nở nụ cười, ngồi thẳng lưng học bài.

Hết tiết, Trương Tuấn Hào phi thẳng đến chỗ hắn, hỏi: "Cậu hôm nay có phải bị sốt không? Hay đầu có bị đập vào đâu không?"

Trương Cực quay đầu, "Cậu hỏi thế là có ý gì hả?"

Trương Tuấn Hào nhún vai, "Không có, chỉ thấy cậu đột nhiên chăm chỉ đột xuất thôi."

Trương Cực nhếch môi, "Vậy sao? Tôi chính là bị bạn cùng bàn quản đó."

Trương Tuấn Hào: "....."

Tả Hàng: "....."

Hai người bọn họ đồng thời trở nên im lặng.

Anh chàng áo tím này xinh trai quáaa O.O

Cười xinhhh ><

Chỉ muốn nói là JH real quáaaa =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me