Cung Chieu Vo Nho Drop
- Nhóc con, nghe nói cậu làm loạn ở Cửu Môn?Cửu Môn đặt tay sau lưng, cầm cây quạt phe phẩy. Ông ta ngồi xuống chiếc ghế mà đám đàn em vừa đem tới, ánh mắt nheo lại hướng về phía hắn. Thấy vẻ mặt không chút biểu cảm sợ hãi kia, nụ cười trên khuôn mặt già của ông ta trở nên đầy nham hiểmBùi Tử Duệ đưa tay nhìn đồng hồ, 5 phút rồi. Nếu còn kéo dài thời gian, bọn họ nhất định sẽ không đuổi theo được kẻ đã bắt cóc Tô Lâm Lâm. Thoáng chốc, hắn quay sang nhìn Lâm Nhuẫn, nhíu chặt chân mày lạiĐiều này cũng làm cho anh ta hiểu được ý của Bùi Tử Duệ, ngay lập tức Lâm Nhuẫn liền kêu người đi qua hắnTuy nhiên, người của Cửu Môn đã chặn bọn họ lại. Con dao to và nhọn chĩa thẳng vào cổ Lâm Nhuẫn, nếu đối đầu với bọn này, chắc chắn anh ta sẽ áp đảo. Nhưng...hiện tại bọn họ không có thời gian để mà chơi với đám này. Điều quan trọng là đuổi theo Tô Lâm Lâm- Bác sĩ Lâm, anh định đi đâu?Kẻ dưới trướng Cửu Môn, Bác Nhĩ lên tiếng. Hắn ta cũng được xem là một trong những trợ thủ đắc lực của Cửu Môn, ngoài thân thủ không tệ và khuôn mặt hơi điển trai ra thì hắn ta không có gì hết. Làn da hơi ngăm đen tôn lên sự cường tráng kia- Không liên quan đến anh!Cạch...Dứt lời, một khẩu súng nhẹ nhàng được đặt ngay lên đầu Bác Nhĩ, tiếng lên nòng vang lên rất rõ. Khẩu súng lục màu đen bên trên khắc kí hiệu riêng của Bùi gia- Bác sĩ Lâm, kêu người bên anh bỏ súng xuống!- Phiền Bác Nhĩ ca đưa con dao ra! - Bỏ xuống! Bằng tao chém đứt đầu mày...- Vậy phải xem tay anh nhanh hơn hay viên đạn trong khẩu súng kia nhanh hơn rồi!Lâm Nhuẫn vô tư trả lời, điều anh ta nói là hợp lí. Trong tình cảnh này, bất lợi là Bác Nhĩ, anh ta đưa tay lên đẩy lưỡi dao sắc nhọn kia ra. Nhếch môi cười đầy ma mị, đương nhiên khẩu súng cũng được người của Lâm Nhuẫn thu lạiBùi Tử Duệ không nói gì hết, tiến lại chiếc ghế kế bên Cửu Môn rồi ngồi xuống. Hắn rút cái bật lửa chạm khắc tinh xảo làm bằng sắt ra, tiếng "tách" nhỏ nhẹ vang lên. Ánh lửa cam đỏ rực cháy mãnh liệtLâm Nhuẫn nhìn hắn, hơi cúi người chào rồi đi ra bên ngoài. Mọi chuyện ở đây tạm thời giao lại cho hắn- Lão Cửu! Người của ông manh động quá rồi đấy!- Người của cậu cũng không kém!Nhìn Bùi Tử Duệ nghịch chiếc bật lửa trong tay, Cửu Môn dường như không đoán được tâm tư của hắn. Nét mặt kia, ngay cả một chút biểu hiện cũng không cóBùi Tử Duệ lại tắt rồi lại bật chiếc bật lửa, hắn vẫn im lặng. Đôi mắt đen tuyền khẽ ngước lên đảo một vòng quanh hội trường, hắn liếc đến đâu đều có kẻ sợ hãi đến đó- Chuyện làm loạn chỗ ông, là lỗi người bên tôi! Bùi gia sẽ cho người đưa quà đến tạ lỗi với Cửu Môn! Nhưng...ông đem theo nhiều người thế này, chắc không phải đến chỉ hỏi về vụ làm loạn kia?Từng câu từng chữ hắn nói giống như đánh mạnh vào nội tâm Cửu Môn, ông ta rít mạnh điếu xì gà đã cháy một nữa, ngã cổ cười lớn- Hahahaaaa, quả nhiên là Bùi Tử Duệ! Rất tốt!- ...- Lần này ta đến, chắc cậu cũng biết ý đồ! Cửu Môn không cần quà đáp lễ từ Bùi gia, chỉ là mặt mũi của Cửu Môn đều bị thẳng nhóc cháu cậu làm mất hết. Đưa nó ra đây, quỳ xuống xin lỗi, ta sẽ bỏ qua. Quan hệ chúng ta sẽ lại tốt như cũ...Lần trước Bùi Vân Thành không nể nang gì báo cảnh sát làm loạn ổ mua bán nữ nhân của Cửu Môn, khiến bọn họ mất một món tiền khá lớn. Không chỉ vậy, uy tín của Cửu Môn cũng bị hạ thấpHắn biết Bùi Vân Thành làm việc gì cũng sẽ để lại hậu quả, cho nên mới để thằng nhóc đến nơi khỉ ho cò gáy kia tránh nạn- Dù gì cũng là người của Bùi gia, ông làm vậy chẳng khác nào đem thanh danh chúng tôi ném xuống đất!?- Đây là chuyện riêng giữa Cửu Môn và Bùi Vân Thành, Bùi gia đương nhiên sẽ không bị liên lụy!!- Ồ...vậy sao?Một tiếng "Ồ" của hắn cũng khiến biết bao người rợn sống lưng, ánh mắt hiện rõ sự tàn bạo. Bùi Tử Duệ tắt ánh lửa trên tay đi, hắn tựa lưng ra sau, đôi chân dài bắt chéo nhauTư thế này chứng tỏ là Bùi Tử Duệ đang giận, chỉ khi giận hắn mới làm cho bản thân thả lỏng raCửu Môn nhíu mày, làn khỏi tỏa ra từ điếu xì gà trên tay ông ta che đi khuôn mặt của hắn- Lão Cửu! Người của ông bắt cóc người của Bùi gia, chuyện này...nên tính sao?- Chẳng qua chỉ là một con bé, Bùi Tử Duệ cậu trước nay chưa từng đụng nữ giới. Lần này, thừa nhận ả ta là người Bùi gia, có phải...- Chuyện này là việc riêng của Bùi gia! Việc ông bắt cóc ngươi của chúng tôi, e là phải tính rõ!Bùi Tử Duệ cắt ngang lời Cửu Môn, ánh mắt tựa mãnh thú nhìn thẳng vào ông ta. Có thể cảm thấy sát khí từ người hắn tỏa ra vô cùng lớn, lớn đến nổi gây áp lực cho đối phương rất nhiều- Anh đây là muốn đối đầu với Cửu Môn? Cửu Môn nhả làn khói, ngón tay ông ta gõ lên thành ghế rất đều- Vốn dĩ Bùi gia và Cửu Môn chưa từng hợp tác!- Oắt con, cậu muốn chết?Có thể thấy, câu nói của Bùi Tử Duệ đã khiến ông ta nổi giận. Cửu Môn đập mạnh xuống bàn, ông ta đứng bật dậy trừng mắt nhìn hắnTất nhiên người của Cửu Môn cũng nhanh chóng rút dao và súng chĩa thẳng vào người Bùi Tử Duệ. Với tình thế này, kẻ đứng ngoài nhất định sẽ nói Bùi Tử Duệ bị rơi vào vòng áp đảo- Gọi ông là lão Cửu xe như đã là tôn trọng, nếu ông còn muốn toàn mạng rời khỏi đây thì bảo người của ông hạ vũ khí xuống. Còn không, ngày này năm sau là ngày giỗ của Cửu Môn ông...(Còn)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me