TruyenFull.Me

Cung Vien Chuy Thuong Quan Chi

Thượng Quan Chỉ cảm thấy giấc ngủ hôm nay có chút kì lạ, có chút thoải mái, nhưng cũng có chút khó chịu, dường như có thứ gì ấm áp bao bọc ngăn nàng cởi y phục, cuối cùng chỉ đành ấm ức mặc quần áo đi ngủ.

Thế là đợi đến khi nàng ngủ thoả mãn mà mở mắt, đối diện là gương mặt Cung Viễn Chủy, theo tiềm thức đẩy người ra.

Suốt đêm dằn co, cuối cùng Cung Viễn Chủy cũng giữ được trong sạch cho cả hai, y đang ngủ, cho rằng Thượng Quan Chỉ lại phát bệnh, vô thức siết chặt vòng tay ôm quanh vai nàng, ngăn chặn cử động.

Cung Viễn Chủy mơ hồ lẩm bẩm: "Bà cô đừng nhúc nhích, để ta ngủ thêm một chút nữa.."

Giường trong phòng sớm bị Thượng Quan Chỉ làm hỏng, hôm qua hai người phải chen chúc nhau trên chiếc ghế dài hẹp mà Cung Viễn Chủy thường dùng để ngủ trưa, may mắn lắm mới nhét vừa hai người, lúc này Thượng Quan Chỉ cử động, chiếc ghế chịu không nổi sức nặng mà phát ra tiếng kẻo kẹt.

"Cung Viễn Chủy!" Khuôn mặt Thượng Quan Chỉ ép vào ngực Cung Viễn Chủy, nghiến răng nói.

"Ngươi buông ra! Người ta đau quá!"

Cung Viễn Chủy đang ngủ say nên không nghe thấy, nhưng Cung Tử Thương sáng sớm đến hỏi chuyện thì lại nghe rất rõ ràng.

"Kim Phồn Kim Phồn Kim Phồn--!"

Cung Tử Thương kích động kéo ống tay áo Kim Phồn, hét nhỏ: "Huynh có nghe thấy không!"

"Nghe thấy gì?" Kim Phồn vẻ mặt bối rối.

"Tiếng nôi thế hệ tiếp theo của Cung Môn chúng ta, hahahahahaha!" Cung Tử Thương nở nụ cười bí ẩn.

Kim Phồn nghĩ ngợi, Kim Phồn cẩn thận lắng nghe lần nữa, rồi quay người kéo Cung Tử Thương bỏ chạy: "Đại tiểu thư! Cô sao lại nghe trộm chuyện chân giường nhà người ta!"

Tiếng kẻo kẹt trong phòng đột nhiên dừng lại.

"Aaaa! Cung Viễn Chủy, Cung Môn các người ai cũng quái dị!"

Thượng Quan Chí ở trong phòng nghe rõ ràng bọn họ nói chuyện, tức giận đến lồng ngực phập phồng, thấy làm cách nào cũng không thể thoát ra, liền cắn y.

Một lát sau, Cung Viễn Chủy tức giận đứng bên cạnh ghế dài, che vết răng mới trên cổ.

"Cô lại lấy oán báo ân!"

Thượng Quan Chỉ vẻ mặt u ám chỉnh lại y phục, nghe xong lập tức bùng nổ.

"Lấy oán báo ân? Ta còn chưa tính sổ ngươi về việc cởi y phục của ta, chen vào giường của ta, hủy hoại thanh danh của ta!"

Cung Viễn Chủy tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được chỉ vào chiếc "giường" nhỏ hẹp.

"Đại tiểu thư! Đây là phòng của ta! Giường của ta!"

"Còn nữa, ngươi dựa vào đâu mà vu khống ta cởi y phục của ngươi?" Cung Viễn Chủy vẻ mặt không phục.

Thượng Quan Chỉ đứng dậy, tiến đến gần Cung Viễn Chủy, chỉ vào cổ áo y.

"Vì ta mặc y phục không bao giờ mặc cổ ngược!"




.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me