Cuoc Phieu Luu Ky Bi Cua Slime Ma Vuong Gap Ung Cu Vien Ma Vuong O Vu Tru Khac
<<Tiến hóa cơ thể...>><<Thất bại...>><<Tiến hành thử lại...>><<Thất bại...>><<Tiến hành thử lại...>><<Thất bại...>><<Tiến hành thử lại...>><<Thất bại...>><<Tiến hành thử lại...>><<Thất bại...>><<Tiến hành thử lại...>><<Thất bại...>> ...Thực tế sau trận chiến với Azada, cả hai đều đã sức cùng lực kiệt.Giờ thêm áp lực khủng khiếp này nữa thì cái chết xem ra vẫn còn nhẹ nhàng gấp bội.Trong <Hành Lang Linh Hồn>, tôi có thể thấy Ciel đang cố gắng để quá trình để cơ thể này tiến hóa.(Rốt cuộc, mọi thứ lại vẫn phải dựa vào em, Ciel)Tuy đây không phải lần đầu tôi cảm thấy bất lực, nhưng lần này là vô vọng đến tuyệt vọng khi thấy Ciel đang vô cùng đau đớn.Rõ ràng việc tiến hóa này đã ảnh hưởng đến cả em ấy nữa.Cho nên dù hiện tại cơ thể tôi như bị một thứ gì đó uy lực vô cùng lớn xé toạc ra như một tờ giấy mỏng manh, nỗi đau đó vẫn chỉ là muỗi đốt khi mà giừo nỗi đau lớn nhất là phải giương mắt nhìn cộng sự thân thiết nhất chịu cơn đau đớn giằng xé cơ thể mà không làm được gì.Nếu ai hỏi tôi hận gì nhất, chắc giờ tôi căm ghét cái cơ thể vô dụng của mình đã không tiến hóa thành công ngay lập tức để rồi khiến Ciel phải khổ sở như bây giờ.Tất nhiên với Ciel, cho dù có đang đau đớn đến mấy đi chăng nữa, việc nhận ra Rimuru đang nhìn mình chả có tí gì gọi là khó khăn.<<Đừng lo Master, em sẽ ổn thôi mà>> Ciel nở một nụ cười trấn an Rimuru.Nhưng cô đâu biết rằng khi nhìn thấy nụ cười đó, tâm trí Rimuru như vỡ vụnNhưng sau đó Rimuru không còn biết gì nữa bởi Ciel đã dùng <Giấc Mộng Khởi Nguồn>, đem Rimuru vào giấc ngủ bởi cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Rimuru để rồi quá trình này phải kéo dài đến vĩnh hằng.Hoặc chỉ đơn giản là cho đến khi cả hai không chịu nổi cơn đau mà chết.Nếu Ciel chết để có ích cho Rimuru, cô luôn sẵn sàng không do dự.Nhưng phải nhìn điều ngược lại thì thà sau đó cô tự sát luôn đi còn hơn.Chuyện đó không được phép xảy ra.<<Thứ lỗi cho em, Master>>Những giọt lệ như những giọt sương long lanh trên gương mặt đỏ ửng như bình minh của Ciel khi cô nói vậy.Còn về phần Rimuru, trước khi ngay cả tinh thần cũng rơi vào giấc ngủ, cậu cũng chỉ nghe được Ciel nói vậy.--------------------------------------------------------Một người thông thái nào đó đã nói rằng: "Không có gì là không có giải pháp"Điều đó đúng cho tình trạng của Rimuru và Ciel bây giờ.Tuy nhiên hiện thực nghiệt ngã thì phương án giải quyết cũng nghiệt ngã không kém.Để sở hữu được cơ thể vủa Azada, bạn cần phải hy sinh thứ mình trân quý nhất.Khi Ciel tự nguyện tan biến năng lượng của cô sẽ chính thức đồng nhất vào Rimuru, qua đó giúp cậu đủ sức và điều kiện để vượt qua sự đau đớn này.Sở dĩ ban đầu Ciel không muốn làm vậy là bởi nói quá ư nghiệt ngã và liệu chủ nhân sẽ nghĩ gì khi biết cô đã làm một chuyện tày đình như vậy mà không nói lấy một lời với cậu?Liệu chủ nhân có còn yêu quý mình nữa không? Có còn xem cô như người thân nữa không?<<Thật nực cười nhỉ. Một Manas mà lại nghĩ những chuyện như vậy trong giây phút sinh tử của mình>> Ciel khẽ cười.<<Nhưng để chủ nhân sống sót, em sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả hy sinh thân mình nếu bắt buộc>>Rồi Ciel bước đến chỗ Rimuru vẫn đang ngủ, trao cho cậu một nụ hôn vào bờ môi trong khi hửng đông trên khuôn mặt cô cùng những ánh lệ càng thêm tô điểm cho nét đẹp của Ciel bây giờ.<<Có thể em không phải người đầu tiên hôn ngài, nhưng tình cảm của em dành cho ngài cũng không thua kém ai đâu>><<Vậy nên, em sẽ đợi, cho đến khi nào chúng ta gặp lại>>Rồi Ciel hòa tan vào hư vô, biến thành một nguồn năng lượng thuần khiết bay vào tinh thần hiện vẫn còn đang bất động.<<Chúc mừng chủ nhân, quá trình tiến hóa đã thành công>>Ngay sau giọng nói đó, Rimuru đã bừng tỉnh trở lại.Trong một hình thái hoàn toàn mới nhưng lại vô cùng quen thuộc.-----------------------------------------------------"Mì... mình đã bấ... tỉnh b...ao lâu rồi?"Tôi tỉnh dậy sau khi rơi vào giấc ngủ.Nhìn tình hình này, có lẽ việc tiến hóa đã thành công.Nhưng có gì đó sai sai.(Hình như, giọng mình có chút gì đó hơi khang khác!?)(Có lẽ là... khổng lồ hơn?)Thôi thì dù gì cũng là cơ thể của Azada mà.Mỗi tội Rimuru hoàn toàn không biết rằng bây giờ kích thước của cậu rồi sẽ còn to hơn cả Azada do sự tiến hóa của bản thân. Và nó sẽ còn tiếp tục phát triển hơn nữa cho đến khi lấp kín không gian này.Tạo ra một chiếc gương, tôi thử nhìn vào bản thân mình bây giờ."Ca... cá... cái...""CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY TRỜI!?" Tôi thét lên trong sự hoảng loạn.Bề ngoài của tôi giờ giống hệt Azada.À không, nghĩ lại thì trông tôi giống một gã ăn mặc vô cùng ngầu lòi với cái đầu phát sáng mà không hề hay biết rằng cơ thể của mình đã được cấu tạo bởi một thứ vật chất không được xác định.[AD: Tất nhiên là vậy rồi, vì cơ thể bạn là thứ đầu tiên làm từ nó mà=))]
Nhưng đó không phải điều đáng nói ở đây.(Ciel, thành công rồi đó. Cảm ơn em nhé)(Ciel, em đâu rồi!?)(Ciel...)(CIEL!? EM ĐÂU RỒI!?)Không còn sự vui mừng ban đầu nữa, thay vào đó là một nỗi sợ mơ hồ đến chân thực.Bây giờ tôi mới nhận ra một thông tin chấn động.Hành Lang Linh Hồn giữa tôi và em ấy đã biến mất.(Khốn kiếp. Tại sao lại...)Tôi đã bay trong Không Gian Thứ Sáu không biết bao nhiêu lần, lục soát mọi ngóc ngách trong tâm trí đến lần thứ mấy rồi. Ấy vậy mà chỉ có sự trống rỗng bên trong tôi.(Chúng ta đã thắng rồi mà. Nên ít nhất...... em hãy ra đây để anh có thể được cảm ơn em)Tôi khuỵu xuống trong sự đau khổ.<<Master, em ở đây>>(Ciel!?)Tôi đã tìm khắp mọi ngóc ngách của <Hành Lang linh Hồn>.Nhưng thứ tôi nhận lại là khoảng không vắng lặng đìu hiu."EM ĐANG Ở ĐÂU HẢ CIEL!?"Trong sự tuyệt vọng tôi hét lên thành tiếng.<<Em ở đây mà thưa chủ nhân>><<Trong lõi của người, Master>>(Thì ra là vậy)Hiện tại tôi ước gì có cái lỗ cho tôi chui xuống để giấu đi sự xấu hổ của bản thân.Để Ciel nhìn thấy bản thân mềm yếu đến thế này thì tôi còn mặt mũi nào nữa.(Nhưng mà, chuyện gì đã xảy ra vậy)<<Anou, về chuyện đó...>>Một trong những lần hiếm hoi tôi thấy Ciel lúng túng đến vậy.(Thôi nếu cô không muốn nói thì không cần đâu Ciel)Ai cũng có những bí mật. Là một cộng sự của Ciel, tôi cũng nên tôn trọng quyền riêng tư của cô ấy.(Chà, thôi quay về dạng người nào)Khi Rimuru làm vậy, một bất ngờ nho nhỏ đã lộ ra mà cậu không hề hay biết.Đôi mắt của Rimuru, chúng có một sự pha trộn giữa hổ phách của cậu và hồng ngọc của Ciel.
Tôi lấy trong người ra năm cục gạch.Phủ tấm khăn lên năm cục gạch, tôi ngồi đợi trong khi Arata thì vẫn đang bị truy đuổi gắt gao.(Có lẽ đợi thế này là được rồi) Tôi khá hồi hộp với thứ được tạo ra dựa theo tuổi thơ này.Nhấc khăn chùm ra thì trước mặt tôi là cái xác không hồn của Deus.(Cuối cùng là...)Lấy ra chiếc USB quen thuộc, tôi gài nó lại vào vị trí cũ nơi nó thuộc về.Một lúc sau thì ông ta đã tỉnh lại."Vậy đây là ý của ngài khi bảo tôi chỉ chết khi tin mình chết à!?"Tôi khá ngạc nhiên là Deus không hề ngạc nhiên chút gì cả."Đại khái vậy" Tôi đáp lại khá nhạt."Thôi tôi đi ngủ đây"May mắn lần này tôi không cần giả vờ làm gì cả vì bản thân đã mệt mỏi sẵn rồi.------------------------------------------------
Trong khi mọi thứ đang diễn ra như cũ.Một luồng ma lực quen thuộc xuất hiện ở khuôn viên trường."Cảm giác này..."Đồng loạt quay đầu thì đoán xem bất ngờ chưa.Chào đón họ là một Deus khỏe mạnh như chưa hề có cuộc chia ly.Bên cạnh là Rimuru đã ngồi bệt xuống đất ngủ gục từ bao giờ."D-Deus-sama, c-có thật là ngài không vậy!?"Lúc này Astil hẳn đã rơm rớm nước mắt rồi."Ừ, là ta đây" Deus vừa nói vừa cười.Kết quả là hôm nay được kết thúc trong sự êm đẹp."N-Nhưng bằng cách nào mà..."Ngay cả hai Hiệu Trưởng cũng không giấu nổi sự bất ngờ chứ đừng nói là thế hệ trẻ."Cái đó thì... chắc ta cần cảm ơn cậu ta rồi"Deus chỉ tay về hướng Rimuru đang nằm ngủ gục tự bao giờ."Satoru-san, tại sao...!?"Người bất ngờ nhất là Arata bởi theo cậu, Rimuru thuộc kiểu người sẽ giúp người khác nếu họ có ích cho chính bản thân.Cậu tự hỏi không biết Rimuru có ý đồ gì với tên này.Nhưng ngay sau đó cậu đã nhận được câu trả lời mà không thể ngờ tới.Từ trong túi áo của Deus, một mảnh giấy rơi ra."Cái này, từ lúc nào mà..."Deus biết thừa đây là do ai nhét.Điều đáng sợ là ông ta không biết người đó đã thọc vào lúc nào.Nội dung bên trong mẩu giấy chỉ vỏn vẹn 8 chữ:'Đấm vỡ mặt nạ, nhận được phần thưởng''Ký tên: Satoru Mikami'"Thì ra là vậy"(Gãy cả bàn tay mà chỉ được thế này à!?)Deus chỉ có thể cười khổ với sự lươn lẹo của vị Vũ Trụ Chi Chủ đầu tiên mà cũng có thể là duy nhất ông được tận mắt chứng kiến.Còn những người khác thì hiện đang sa mạc lời bởi kiểu chơi chữ độc nhất vô nhị này.Arata: "Satoru-san, đây là kế hoạch đột phá của anh à!? Bởi nếu vậy thì nó có hơi đột phá quá mức rồi đấy"Tuy nhiên lúc nhìn khuôn mặt của Rimuru khi ngủ.(Nhưng mà nhìn anh ấy ngủ trông cũng xinh đẹp quá)Thực ra không chỉ Arata mà ai cũng nghĩ vậy.Dù còn nhiều điều muốn hỏi nhưng Rimuru đã ngủ thì có đấm cậu ta bay lên tận Cung Trăng e là cũng không có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ tỉnh lại cả.Kết thúc buổi tiệc thì những người còn lại quay về phòng ngủ.Những vị khách thì cũng đã về nhà của họ.Còn Arata là người khoác vai Rimuru để mang lên phòng của cậu."Anh vất vả rồi nên cứ nghỉ ngơi đi Satoru-san""Lần này không có thương vong nào cũng là nhờ anh đó"Nói đến đây gương mặt Arata có chút gì đó hơi đượm buồn."Nghĩ lại bản thân thì em không biết liệu một ngày nào đó có thể được như anh không!?""Nhưng em sẽ cố gắng để sau này có thể bảo vệ mọi người mà không phụ thuộc vào Satoru-san""Vậy nên hãy dõi theo em nhé" Cậu vừa nói vừa cười.Nói rồi Arata bước ra khỏi phòng.------------------------------------------------(Cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi đó Arata)Tôi khẽ mỉm cười rồi sau đó chìm vào giấc ngủ thực sự.End chap 17
Nhưng đó không phải điều đáng nói ở đây.(Ciel, thành công rồi đó. Cảm ơn em nhé)(Ciel, em đâu rồi!?)(Ciel...)(CIEL!? EM ĐÂU RỒI!?)Không còn sự vui mừng ban đầu nữa, thay vào đó là một nỗi sợ mơ hồ đến chân thực.Bây giờ tôi mới nhận ra một thông tin chấn động.Hành Lang Linh Hồn giữa tôi và em ấy đã biến mất.(Khốn kiếp. Tại sao lại...)Tôi đã bay trong Không Gian Thứ Sáu không biết bao nhiêu lần, lục soát mọi ngóc ngách trong tâm trí đến lần thứ mấy rồi. Ấy vậy mà chỉ có sự trống rỗng bên trong tôi.(Chúng ta đã thắng rồi mà. Nên ít nhất...... em hãy ra đây để anh có thể được cảm ơn em)Tôi khuỵu xuống trong sự đau khổ.<<Master, em ở đây>>(Ciel!?)Tôi đã tìm khắp mọi ngóc ngách của <Hành Lang linh Hồn>.Nhưng thứ tôi nhận lại là khoảng không vắng lặng đìu hiu."EM ĐANG Ở ĐÂU HẢ CIEL!?"Trong sự tuyệt vọng tôi hét lên thành tiếng.<<Em ở đây mà thưa chủ nhân>><<Trong lõi của người, Master>>(Thì ra là vậy)Hiện tại tôi ước gì có cái lỗ cho tôi chui xuống để giấu đi sự xấu hổ của bản thân.Để Ciel nhìn thấy bản thân mềm yếu đến thế này thì tôi còn mặt mũi nào nữa.(Nhưng mà, chuyện gì đã xảy ra vậy)<<Anou, về chuyện đó...>>Một trong những lần hiếm hoi tôi thấy Ciel lúng túng đến vậy.(Thôi nếu cô không muốn nói thì không cần đâu Ciel)Ai cũng có những bí mật. Là một cộng sự của Ciel, tôi cũng nên tôn trọng quyền riêng tư của cô ấy.(Chà, thôi quay về dạng người nào)Khi Rimuru làm vậy, một bất ngờ nho nhỏ đã lộ ra mà cậu không hề hay biết.Đôi mắt của Rimuru, chúng có một sự pha trộn giữa hổ phách của cậu và hồng ngọc của Ciel.
Tôi lấy trong người ra năm cục gạch.Phủ tấm khăn lên năm cục gạch, tôi ngồi đợi trong khi Arata thì vẫn đang bị truy đuổi gắt gao.(Có lẽ đợi thế này là được rồi) Tôi khá hồi hộp với thứ được tạo ra dựa theo tuổi thơ này.Nhấc khăn chùm ra thì trước mặt tôi là cái xác không hồn của Deus.(Cuối cùng là...)Lấy ra chiếc USB quen thuộc, tôi gài nó lại vào vị trí cũ nơi nó thuộc về.Một lúc sau thì ông ta đã tỉnh lại."Vậy đây là ý của ngài khi bảo tôi chỉ chết khi tin mình chết à!?"Tôi khá ngạc nhiên là Deus không hề ngạc nhiên chút gì cả."Đại khái vậy" Tôi đáp lại khá nhạt."Thôi tôi đi ngủ đây"May mắn lần này tôi không cần giả vờ làm gì cả vì bản thân đã mệt mỏi sẵn rồi.------------------------------------------------
Trong khi mọi thứ đang diễn ra như cũ.Một luồng ma lực quen thuộc xuất hiện ở khuôn viên trường."Cảm giác này..."Đồng loạt quay đầu thì đoán xem bất ngờ chưa.Chào đón họ là một Deus khỏe mạnh như chưa hề có cuộc chia ly.Bên cạnh là Rimuru đã ngồi bệt xuống đất ngủ gục từ bao giờ."D-Deus-sama, c-có thật là ngài không vậy!?"Lúc này Astil hẳn đã rơm rớm nước mắt rồi."Ừ, là ta đây" Deus vừa nói vừa cười.Kết quả là hôm nay được kết thúc trong sự êm đẹp."N-Nhưng bằng cách nào mà..."Ngay cả hai Hiệu Trưởng cũng không giấu nổi sự bất ngờ chứ đừng nói là thế hệ trẻ."Cái đó thì... chắc ta cần cảm ơn cậu ta rồi"Deus chỉ tay về hướng Rimuru đang nằm ngủ gục tự bao giờ."Satoru-san, tại sao...!?"Người bất ngờ nhất là Arata bởi theo cậu, Rimuru thuộc kiểu người sẽ giúp người khác nếu họ có ích cho chính bản thân.Cậu tự hỏi không biết Rimuru có ý đồ gì với tên này.Nhưng ngay sau đó cậu đã nhận được câu trả lời mà không thể ngờ tới.Từ trong túi áo của Deus, một mảnh giấy rơi ra."Cái này, từ lúc nào mà..."Deus biết thừa đây là do ai nhét.Điều đáng sợ là ông ta không biết người đó đã thọc vào lúc nào.Nội dung bên trong mẩu giấy chỉ vỏn vẹn 8 chữ:'Đấm vỡ mặt nạ, nhận được phần thưởng''Ký tên: Satoru Mikami'"Thì ra là vậy"(Gãy cả bàn tay mà chỉ được thế này à!?)Deus chỉ có thể cười khổ với sự lươn lẹo của vị Vũ Trụ Chi Chủ đầu tiên mà cũng có thể là duy nhất ông được tận mắt chứng kiến.Còn những người khác thì hiện đang sa mạc lời bởi kiểu chơi chữ độc nhất vô nhị này.Arata: "Satoru-san, đây là kế hoạch đột phá của anh à!? Bởi nếu vậy thì nó có hơi đột phá quá mức rồi đấy"Tuy nhiên lúc nhìn khuôn mặt của Rimuru khi ngủ.(Nhưng mà nhìn anh ấy ngủ trông cũng xinh đẹp quá)Thực ra không chỉ Arata mà ai cũng nghĩ vậy.Dù còn nhiều điều muốn hỏi nhưng Rimuru đã ngủ thì có đấm cậu ta bay lên tận Cung Trăng e là cũng không có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ tỉnh lại cả.Kết thúc buổi tiệc thì những người còn lại quay về phòng ngủ.Những vị khách thì cũng đã về nhà của họ.Còn Arata là người khoác vai Rimuru để mang lên phòng của cậu."Anh vất vả rồi nên cứ nghỉ ngơi đi Satoru-san""Lần này không có thương vong nào cũng là nhờ anh đó"Nói đến đây gương mặt Arata có chút gì đó hơi đượm buồn."Nghĩ lại bản thân thì em không biết liệu một ngày nào đó có thể được như anh không!?""Nhưng em sẽ cố gắng để sau này có thể bảo vệ mọi người mà không phụ thuộc vào Satoru-san""Vậy nên hãy dõi theo em nhé" Cậu vừa nói vừa cười.Nói rồi Arata bước ra khỏi phòng.------------------------------------------------(Cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi đó Arata)Tôi khẽ mỉm cười rồi sau đó chìm vào giấc ngủ thực sự.End chap 17
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me