Mái tóc bị mất và những kẻ nổi điên
Ánh sáng bùng nổ giữa chiến trường.Một tên pháp sư địch thủ gào thét, ném về phía nhóm Cale một luồng phép thuật kỳ lạ."Con người! Nguy hiểm!"Raon hô lớn, vung ma thuật phòng thủ.Cale phản ứng nhanh, né người khỏi vùng tác động, chắn cả cho mấy đứa nhỏ phía sau. Chỉ có điều... một luồng ánh sáng mỏng lướt ngang qua cậu, xẹt qua mái tóc đỏ mềm mại."Soạt-"Ngay sau đó, từng sợi tóc đỏ tươi rơi xuống.
Mái tóc mà Cale đã dưỡng suốt bao lâu, mái tóc từng mềm mại phủ ngang vai, bị cắt cụt ngang cổ.Không khí đông cứng lại."..."
"..."Mọi người đứng sững, không dám thở mạnh.Chỉ có một tiếng vang lên - trầm thấp, lạnh đến đáng sợ:"Thứ đó... đã làm tổn thương mái tóc của Thiếu gia-nim?"Đó là Ron.Nụ cười già nua thường ngày biến mất khỏi mặt ông. Thay vào đó là sự lạnh lẽo tàn khốc, như con dao cạo chậm rãi lướt qua cổ họng kẻ thù.Ron xoay nhẹ con dao nhỏ trên ngón tay.
Mặt Beacrox tối sầm, còn Rosalyn thì đôi mắt đỏ rực, không thốt nổi thành lời.Choi Han sát khí ngùn ngụt.Raon - bé rồng nhỏ thường ngày vui vẻ, nay ánh mắt đỏ bừng lên như sắp đốt cháy cả thế giới."Con người... ai dám... Động vào mái tóc con người yêu quý của ta..."Gió lặng, đất chết.Không ai sống sót sau đó có thể kể lại họ đã bị nhóm người này "xử lý" ra sao.Sau trận chiến.Cale ngồi trên ghế dài trước lều trại dã chiến, uống nước, không hiểu sao mọi người lại nhìn mình như sắp khóc đến nơi."Ta chỉ bị cắt xém tóc thôi mà."Cale thở dài.Raon bám lấy vai cậu, gào nhỏ:"CON NGƯỜI NGỐC! ĐÓ LÀ MÁI TÓC CAO QUÝ NHẤT TRÊN THẾ GIAN ĐÓ!!!"On và Hong ngồi bên cạnh, ánh mắt ngấn nước.Beacrox lặng lẽ lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc tóc cực kỳ cao cấp, ánh mắt âm u: "Chăm sóc."Choi Han thì như bị trúng ma chú, mỗi lần nhìn tóc Cale là ánh mắt lại... khó tả.Rosalyn đang tra cứu tới bạc cả mắt những phương pháp ma thuật hỗ trợ mọc tóc.Ron... chỉ lạnh lùng rót thêm trà cho Cale."Thiếu gia-nim nên uống trà dưỡng sinh nhiều hơn."Giọng điệu bình tĩnh, nhưng những ngón tay siết chặt đến mức khớp ngón trắng bệch.Cale: "..."...Các ngươi có thể thôi được không?! Chỉ là cắt tóc thôi mà!Nhưng dĩ nhiên, mọi nỗ lực phản kháng đều vô ích.Ngày tiếp theo.Beacrox "vô tình" để lại bữa sáng đầy cá hồi và rong biển.Ron "vô tình" pha thảo dược đậm đặc.Raon "vô tình" sáng chế ra Thuốc Kích Thích Mọc Tóc Cấp Tốc Cấp 7 (?!)Còn Eruhaben thì... thản nhiên niệm phép "thời gian tăng tốc" lên tóc Cale, như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất đời.Cale: "...Các người điên hết rồi."Cale Henituse thật sự muốn trốn đi.Nhưng ánh mắt lấp lánh lo lắng của Raon, ánh mắt nghiêm túc lạnh như băng của Ron, ánh mắt âm u nguy hiểm của Beacrox, ánh mắt "chúng tôi sẽ khóc nếu tóc anh không mọc lại" của mấy đứa nhỏ...Cale: "..."Thôi, thua.Một tuần sau.Mái tóc đỏ mềm mại của Cale rủ dài qua vai, ánh lên rực rỡ trong nắng.Raon bay vòng quanh cậu, hét vang:"Con người! Tóc con người dài ra rồi! Đẹp tuyệt vờiiii!"Ron đứng sau lưng, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc cho cậu, ánh mắt không để lộ cảm xúc nhưng đáy mắt tràn đầy ấm áp.On và Hong treo biển "Chúc mừng mái tóc đỏ trở lại!" khắp nơi.Choi Han - mỗi sáng đều lén đến chạm vào mái tóc ấy.Rosalyn thì pha chế đủ loại tinh dầu dưỡng tóc.Cale: "...Các ngươi thật sự rảnh quá."
Cậu thở dài.Một gia đình kì lạ.
Một nơi, nơi dù chỉ một sợi tóc bị mất đi, cũng sẽ khiến tất cả họ nổi điên.[END.]
Mái tóc mà Cale đã dưỡng suốt bao lâu, mái tóc từng mềm mại phủ ngang vai, bị cắt cụt ngang cổ.Không khí đông cứng lại."..."
"..."Mọi người đứng sững, không dám thở mạnh.Chỉ có một tiếng vang lên - trầm thấp, lạnh đến đáng sợ:"Thứ đó... đã làm tổn thương mái tóc của Thiếu gia-nim?"Đó là Ron.Nụ cười già nua thường ngày biến mất khỏi mặt ông. Thay vào đó là sự lạnh lẽo tàn khốc, như con dao cạo chậm rãi lướt qua cổ họng kẻ thù.Ron xoay nhẹ con dao nhỏ trên ngón tay.
Mặt Beacrox tối sầm, còn Rosalyn thì đôi mắt đỏ rực, không thốt nổi thành lời.Choi Han sát khí ngùn ngụt.Raon - bé rồng nhỏ thường ngày vui vẻ, nay ánh mắt đỏ bừng lên như sắp đốt cháy cả thế giới."Con người... ai dám... Động vào mái tóc con người yêu quý của ta..."Gió lặng, đất chết.Không ai sống sót sau đó có thể kể lại họ đã bị nhóm người này "xử lý" ra sao.Sau trận chiến.Cale ngồi trên ghế dài trước lều trại dã chiến, uống nước, không hiểu sao mọi người lại nhìn mình như sắp khóc đến nơi."Ta chỉ bị cắt xém tóc thôi mà."Cale thở dài.Raon bám lấy vai cậu, gào nhỏ:"CON NGƯỜI NGỐC! ĐÓ LÀ MÁI TÓC CAO QUÝ NHẤT TRÊN THẾ GIAN ĐÓ!!!"On và Hong ngồi bên cạnh, ánh mắt ngấn nước.Beacrox lặng lẽ lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc tóc cực kỳ cao cấp, ánh mắt âm u: "Chăm sóc."Choi Han thì như bị trúng ma chú, mỗi lần nhìn tóc Cale là ánh mắt lại... khó tả.Rosalyn đang tra cứu tới bạc cả mắt những phương pháp ma thuật hỗ trợ mọc tóc.Ron... chỉ lạnh lùng rót thêm trà cho Cale."Thiếu gia-nim nên uống trà dưỡng sinh nhiều hơn."Giọng điệu bình tĩnh, nhưng những ngón tay siết chặt đến mức khớp ngón trắng bệch.Cale: "..."...Các ngươi có thể thôi được không?! Chỉ là cắt tóc thôi mà!Nhưng dĩ nhiên, mọi nỗ lực phản kháng đều vô ích.Ngày tiếp theo.Beacrox "vô tình" để lại bữa sáng đầy cá hồi và rong biển.Ron "vô tình" pha thảo dược đậm đặc.Raon "vô tình" sáng chế ra Thuốc Kích Thích Mọc Tóc Cấp Tốc Cấp 7 (?!)Còn Eruhaben thì... thản nhiên niệm phép "thời gian tăng tốc" lên tóc Cale, như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất đời.Cale: "...Các người điên hết rồi."Cale Henituse thật sự muốn trốn đi.Nhưng ánh mắt lấp lánh lo lắng của Raon, ánh mắt nghiêm túc lạnh như băng của Ron, ánh mắt âm u nguy hiểm của Beacrox, ánh mắt "chúng tôi sẽ khóc nếu tóc anh không mọc lại" của mấy đứa nhỏ...Cale: "..."Thôi, thua.Một tuần sau.Mái tóc đỏ mềm mại của Cale rủ dài qua vai, ánh lên rực rỡ trong nắng.Raon bay vòng quanh cậu, hét vang:"Con người! Tóc con người dài ra rồi! Đẹp tuyệt vờiiii!"Ron đứng sau lưng, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc cho cậu, ánh mắt không để lộ cảm xúc nhưng đáy mắt tràn đầy ấm áp.On và Hong treo biển "Chúc mừng mái tóc đỏ trở lại!" khắp nơi.Choi Han - mỗi sáng đều lén đến chạm vào mái tóc ấy.Rosalyn thì pha chế đủ loại tinh dầu dưỡng tóc.Cale: "...Các ngươi thật sự rảnh quá."
Cậu thở dài.Một gia đình kì lạ.
Một nơi, nơi dù chỉ một sợi tóc bị mất đi, cũng sẽ khiến tất cả họ nổi điên.[END.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me