Một cái kết có hậu -chương 26: thật sự sống... không phải 'chờ đến lúc chết'
---
Đếm ngược ngày thứ 4
Cale mở mắt. Ánh nắng sớm chiếu qua hàng cây rọi lên khuôn mặt cậu, nhưng cậu không cảm thấy ấm chút nào. Ngược lại… cậu rùng mình.“Lạnh…”Cale nhíu mày, khẽ co người lại. Thời tiết cuối xuân đáng lý phải ấm áp, đặc biệt khi có Raon luôn tung ma thuật giữ nhiệt quanh cả nhóm. Nhưng tại sao cơ thể cậu lại rét đến mức này?“…Khả năng chịu nhiệt của mình cũng bắt đầu yếu đi rồi sao?” Cale lẩm bẩm, đưa tay xoa cánh tay mình, như thể hành động đó có thể xua đi cái lạnh len lỏi tận bên trong.Ngay lúc ấy, một cái chăn dày được đắp lên người cậu một cách cẩn thận.“Thiếu gia, ngài lạnh à?” Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.Là Ron.Cale hơi xoay đầu, thấy gương mặt ông quản gia quen thuộc với đôi mắt sắc bén đang nhìn cậu, lo lắng hiện rõ trong ánh nhìn, dù nét mặt vẫn điềm đạm như thường lệ.“Ngay khi cậu cử động, tôi đã biết rồi. Ngài vừa rùng mình khá rõ.”“À… Tôi nghĩ khả năng chịu lạnh của tôi… đang dần biến mất rồi. Haizz…”Giọng Cale nhẹ như gió. Cậu không nói bằng vẻ bi quan, nhưng Ron vẫn cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Là từng chút một… từng khả năng sống sót, từng cảm giác—đang dần rời bỏ cậu thiếu gia bé nhỏ của ông.“Ron…” Cale cất giọng nhỏ nhẹ, quay người lại, đôi tay vươn ra như một đứa trẻ con vừa ngủ dậy.“Ôm.”Ron thoáng sững lại. Trong khoảnh khắc, ông như trở lại những ngày cậu thiếu gia còn bé, vẫn thường ngồi trong lòng mình để nghe kể chuyện hoặc nũng nịu đòi ăn bánh.Ông mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, rồi không nói một lời, cúi xuống ôm Cale vào lòng.Cale hơi dụi đầu vào ngực Ron, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, chắc chắn và yên bình.“Ấm quá…” cậu thì thầm.Ron siết chặt hơn một chút, như muốn giữ Cale lại thật lâu. Trong tim ông, chỉ có một điều vang lên rõ ràng:>“Tôi sẽ không để cậu phải lạnh, dù chỉ là trong giấc mơ.”
---Mặt trời lên cao hơn, rọi những tia nắng dịu xuống bãi cỏ nơi cả nhóm đã ngủ qua đêm. Người đầu tiên thức dậy sau Ron và Cale là Deruth. Ông quay đầu định gọi con trai dậy ăn sáng thì bắt gặp cảnh Cale đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Ron, mặt vẫn còn tái nhợt và vùi sâu trong chăn.“…Nó đang run?” Deruth thì thầm, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên.Lần lượt từng người tỉnh dậy. Không khí vui vẻ buổi tối qua đã tan biến không dấu vết. Thay vào đó là sự tĩnh lặng căng thẳng. Mọi người lập tức nhận ra có gì đó không ổn với Cale.Rosalyn dùng ma thuật kiểm tra nhiệt độ xung quanh. Eruhaben cúi người nhẹ nhàng chạm vào trán Cale, Choihan khẽ siết tay. Bud thì gấp rút thu dọn đồ, còn Raon bay vòng vòng như quả bóng đen nhỏ lo lắng không yên.“Chúng ta trở về biệt thự ngay,” Eruhaben nói, giọng đầy quyền uy.Mọi người đều không phản đối.Thế nhưng…“Ta còn muốn đi suối đá nữa…” Cale lẩm bẩm yếu ớt khi được bọc kín trong chăn và bế lên xe.“Thiếu gia,” Ron lên tiếng, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ
“Khi nào ngài khỏe lại, chúng ta sẽ đi. Ngài thích bao nhiêu lần cũng được.”Raon sà xuống bên cạnh, đặt móng vuốt nhỏ lên trán Cale, đôi mắt xanh ánh lo lắng ánh lên.“Cha! Người còn lạnh không? Ta tăng thêm độ ấm nha!”Cale khẽ lắc đầu, không nói gì, chỉ vùi mặt sâu hơn vào lòng Ron và vòng tay ôm chặt hơn như không muốn rời đi.Không ai nói thêm lời nào, nhưng bầu không khí trầm lặng suốt cả quãng đường trở về. Mỗi người trong tim đều có cùng một suy nghĩ:>“Chúng ta phải làm gì đó. Phải làm gì đó, để giữ Cale cảm thấy thoải mái hơn…”---Khi về đến biệt thự Super Rock, Raon đã lập tức niệm phép. Một làn khí ấm tỏa ra khắp nơi, khiến căn biệt thự vốn đã tiện nghi giờ lại càng thêm ấm áp như mùa hạ giữa xuân.“Ấm rồi! Cha, đừng lo, con sẽ giữ ấm cho người!”Cale, được bọc trong một chiếc chăn dày, lại còn khoác thêm vài lớp áo, trông chẳng khác nào một con chim cánh cụt mềm mại. Cậu ngồi trên ghế sô-pha, mắt lơ mơ, hai má hơi hồng lên vì cảm lạnh nhẹ. Ron vẫn ở sát bên, không rời nửa bước.Beacrox sải bước đến, tay cầm một tô cháo nghi ngút khói. Mùi thơm thịt bò và gạo hầm lan tỏa.“Thiếu gia, ăn đi.”Cale nhìn bát cháo, rồi quay đầu đi như mèo con không muốn ăn. Ron nhanh chóng nhận lấy cái muỗng từ tay Beacrox và dịu dàng đút từng muỗng cho cậu. Cale ngoan ngoãn nuốt, không than vãn, chỉ thỉnh thoảng chớp mắt như muốn nói: “Không có vị gì cả, ăn để sống thôi.”Deruth ban đầu định ở lại, nhưng tin khẩn từ Lãnh địa Henituse buộc ông phải trở về gấp. Ông đứng ở cửa, ánh mắt nhìn con trai mình đầy luyến tiếc và lo âu. Cale vẫn đang mơ màng không nhận ra điều đó, nhưng Ron đã gật đầu trấn an ông chủ cũ. Deruth chỉ gật đầu nhẹ rồi lặng lẽ rời đi.Sau bữa ăn, Eruhaben không nói một lời, chỉ khẽ phẩy tay. Cale được nâng lên bằng phép thuật, lơ lửng nhẹ nhàng như chiếc gối bông, và được đưa về phòng. Khi chăn gối đã đắp đủ, căn phòng được kiểm tra lần cuối, mọi người mới bước ra.Không khí trong phòng khách lâu đài đen thật yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa lách tách từ lò sưởi. Mọi người đều đã ngồi xuống sau khi đưa Cale về phòng nghỉ ngơi.Raon tựa đầu vào lòng Sheritt, giọng nhỏ nhẹ:
“Cha... hôm nay lạnh lắm. Người run rất nhiều... ”Sheritt vỗ nhẹ lưng chú rồng nhỏ, ánh mắt lặng lẽ.Ron vẫn đứng gần cửa, giọng ông trầm xuống:
“Hôm nay, thiếu gia lần đầu nói ‘ôm’... Cậu ấy chưa từng chủ động như vậy. Có lẽ cậu ấy đã mệt rồi.”Eruhaben khoanh tay, ánh mắt nặng nề:
“Dù chúng ta có muốn tin rằng Cale vẫn ổn… thì sự thật là cơ thể cậu ấy đang yếu đi từng ngày. Cảm giác, vị giác, bây giờ là cả khả năng chịu lạnh...”Choi Han siết chặt tay:
“Chúng ta biết rõ... điều gì đang đến gần.”Im lặng bao trùm một lúc. Rồi Beacrox thở ra, ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày:“Chúng ta đang khiến cậu ấy kiệt sức. Những đợt kiểm tra, thuốc bổ, mọi thứ... Cậu ấy chưa từng phản kháng, nhưng không ai trong chúng ta nghĩ đến cảm giác của cậu ấy.”Bud chống cằm, khẽ gật đầu:
“Ừ. Cậu ấy không cần ‘chăm sóc’ theo cách ấy. Chúng ta nghĩ mình đang giúp, nhưng thật ra là đang khiến những ngày cuối cùng của Cale thêm nặng nề.”Deruth, trước khi rời đi, cũng từng nói một câu để lại trong lòng Ron rất sâu sắc:> “Điều khiến ta hối hận nhất, không phải là đã không bảo vệ Cale... mà là không thằng bé cảm thấy an toàn và thoải mái để chia sẻ tất cả những điều trong lòng.”Raon cất tiếng nhỏ xíu:
“Vậy... chúng ta làm sao giờ?”Sheritt mỉm cười dịu dàng, vuốt tóc Raon:
“ Chúng ta chỉ cần vẫn bên cạnh, vẫn quan tâm, nhưng nhẹ nhàng hơn. Như những tháng ngày mà chúng ta từng cùng nhau đi chơi, ăn uống, kể chuyện...”Eruhaben nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta không thể ngăn cái chết. Nhưng chúng ta có thể để cậu ấy sống tốt hơn .”Ron gật đầu chậm rãi.
“Để thiếu gia sống, thật sự sống... không phải chỉ là ‘chờ đến lúc chết’.”Beacrox nói khẽ:
“Chúng ta vẫn có thể chuẩn bị thuốc, bữa ăn tốt nhất, nhưng đừng ép buộc. Đừng khiến cậu ấy phải gồng mình lên nữa.”Raon ngẩng đầu, nghiêm túc:
“Vậy chúng ta cùng nhau tạo ra những ngày vui vẻ nhất cho cha!”Ron nhanh chóng bước vào phòng khi nghe tiếng chuông nhỏ vang lên. Khi bước vào phòng, ông thấy Cale đang ngồi tựa đầu vào gối, mái tóc đỏ rối bời, ánh mắt có chút mơ màng.“Tôi đói. Ron, tôi muốn ăn bánh hoa. Loại Beacrox làm lần trước khi cả nhóm đi chơi.”Giọng Cale không hẳn yếu ớt, nhưng vẫn có gì đó thiếu sức sống. Ron gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống ly socola nóng đã chuẩn bị sẵn từ trước.“Vâng, thiếu gia. Tôi sẽ bảo Beacrox làm ngay.”Cale gật đầu, ôm lấy chiếc ly, nhấp từng ngụm nhỏ. Nhưng gương mặt cậu khẽ nhíu lại. Cậu nghiêng ly, hít thử, rồi lại uống thêm ngụm nữa.“…Ron. Hôm nay… tôi không ngửi thấy mùi socola.”Ron dừng bước. Không cần quay lại, ông cũng biết điều đó không phải là do ly socola. Ánh mắt ông trùng xuống một chút, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng:“Vâng. Tôi hiểu rồi, thưa thiếu gia.”Cale im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
“Có vẻ... xúc giác tôi cũng bắt đầu mất rồi. Ly socola này... đáng lẽ ấm hơn một chút, đúng không?”Ron quay lại, bước đến bên giường, kéo thêm một lớp chăn cho Cale, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu như đang dỗ một đứa trẻ.“Thiếu gia vẫn còn cảm thấy ấm nhẹ, đúng chứ? Vẫn còn đủ để thấy dễ chịu.”Cale không trả lời. Cậu chỉ nhắm mắt lại, im lặng trong giây lát.“Ừ. Cũng ổn. Còn được ăn bánh hoa là tốt rồi.”Ron mỉm cười dịu dàng, cúi người xuống:“Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị. Ngài nghỉ một chút nhé. Bánh sẽ xong ngay thôi.”Rồi ông rời khỏi phòng, để lại ánh đèn mờ và hơi ấm của socola vẫn còn lẩn quẩn trong không khí. Dù Cale không còn cảm nhận được rõ, nhưng chỉ cần biết nó ở đó — là đủ.---Cale đã ra phòng ăn. Ngồi trên một chiếc ghế lót đầy chăn và gối như một cái ổ mèo ấm áp.
Beacrox xuất hiện lặng lẽ, tay cầm một chiếc khay gỗ tinh xảo, trên đó là một đĩa bánh hoa được sắp xếp đẹp mắt. Mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa dù không quá nồng, nhưng cũng khiến không khí trong phòng trở nên ấm áp.Cale ngồi tựa lưng vào gối, mắt sáng lên một chút khi thấy khay bánh. Cậu nhận lấy một cái bánh màu vàng nhạt, cắn thử một miếng nhỏ… rồi lặng lẽ dừng lại.“…Thật tiếc là tôi không nếm được gì cả,” cậu nói khẽ, đôi mắt hơi cụp xuống.
“Cũng không ngửi thấy gì luôn. Tôi chỉ mới ăn được món này đúng một lần.”Không khí trong phòng bỗng trầm xuống một chút. Beacrox không nói gì, chỉ siết nhẹ tay lại. Nhưng trước khi ai đó có thể lên tiếng, Hannah đã bước đến, nhíu mày rồi không khách sáo cầm lấy một cái bánh màu vàng nhạt cho vào miệng.“Vậy thì để tôi tả cho cậu nghe!” cô nói, nhai kỹ rồi nghiêng đầu suy nghĩ.
“Ừm… cái màu vàng này khá thơm nhỉ, giống mùi hoa lily, ngọt nhẹ, có chút chát nhẹ ở cuối.”Cô lại cầm tiếp một cái bánh trắng. “Cái màu trắng này thì… ngửi kỹ xem nào… chậc, là hoa sữa Lyma à? Tôi ghét cái hoa này nhất luôn. Mùi nó ngọt khủng khiếp.” Cô cắn thử một miếng rồi cau mày.
“Nha, hương vị cũng không tệ. Vị ngọt thấm trong miệng, nhưng tôi vẫn ghét nó. Ghét từ gốc tới ngọn.”Tiếp theo là một cái bánh màu vàng nhạt hơn. Hannah vừa cắn đã nhăn mặt.
“Ui trời, ai cho chanh vào đây vậy?! Chua quá!”Cale bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng, lấp lánh nơi khóe mắt. Mọi người xung quanh thấy vậy cũng không kìm được mà lần lượt cầm bánh lên ăn thử.“Cái này có mùi giống mật ong lên men.” – Bud nhăn mặt.
“Không, nó giống mùi hoa lavender thì đúng hơn.” – Choi Han phản bác.
“Cái vị này làm tôi nhớ đến mùa xuân ở rừng Đen.” – Witira góp lời.
“…Đừng nói mấy cái lãng mạn đó, tả vị thôi!” – Rosalyn thở dài.Dần dần cả phòng rộn rã tiếng nói cười. Có người miêu tả đúng, có người miêu tả sai bét, có người chẳng biết nên tả kiểu gì chỉ đành vừa ăn vừa lẩm bẩm “ngọt… ngọt kiểu gì ta… giống kẹo bơ? Không, giống hoa quả… không phải!”Cale nhìn mọi người, rồi lại nhìn những chiếc bánh hoa trước mặt. Cậu không cảm nhận được mùi vị, nhưng sự ấm áp này… thì có thể cảm nhận rất rõ.Và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu ăn thêm một cái nữa. Không phải vì vị của nó, mà là vì những tiếng cười quanh mình._____
Huhuhu khóc lớn.
Tác giả đang buồn lắm, tác gia ko thiết sống nữa. Huhuhuhu.
Tui thất bại rồi, tui xong rồi.....
Đếm ngược ngày thứ 4
Cale mở mắt. Ánh nắng sớm chiếu qua hàng cây rọi lên khuôn mặt cậu, nhưng cậu không cảm thấy ấm chút nào. Ngược lại… cậu rùng mình.“Lạnh…”Cale nhíu mày, khẽ co người lại. Thời tiết cuối xuân đáng lý phải ấm áp, đặc biệt khi có Raon luôn tung ma thuật giữ nhiệt quanh cả nhóm. Nhưng tại sao cơ thể cậu lại rét đến mức này?“…Khả năng chịu nhiệt của mình cũng bắt đầu yếu đi rồi sao?” Cale lẩm bẩm, đưa tay xoa cánh tay mình, như thể hành động đó có thể xua đi cái lạnh len lỏi tận bên trong.Ngay lúc ấy, một cái chăn dày được đắp lên người cậu một cách cẩn thận.“Thiếu gia, ngài lạnh à?” Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.Là Ron.Cale hơi xoay đầu, thấy gương mặt ông quản gia quen thuộc với đôi mắt sắc bén đang nhìn cậu, lo lắng hiện rõ trong ánh nhìn, dù nét mặt vẫn điềm đạm như thường lệ.“Ngay khi cậu cử động, tôi đã biết rồi. Ngài vừa rùng mình khá rõ.”“À… Tôi nghĩ khả năng chịu lạnh của tôi… đang dần biến mất rồi. Haizz…”Giọng Cale nhẹ như gió. Cậu không nói bằng vẻ bi quan, nhưng Ron vẫn cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Là từng chút một… từng khả năng sống sót, từng cảm giác—đang dần rời bỏ cậu thiếu gia bé nhỏ của ông.“Ron…” Cale cất giọng nhỏ nhẹ, quay người lại, đôi tay vươn ra như một đứa trẻ con vừa ngủ dậy.“Ôm.”Ron thoáng sững lại. Trong khoảnh khắc, ông như trở lại những ngày cậu thiếu gia còn bé, vẫn thường ngồi trong lòng mình để nghe kể chuyện hoặc nũng nịu đòi ăn bánh.Ông mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, rồi không nói một lời, cúi xuống ôm Cale vào lòng.Cale hơi dụi đầu vào ngực Ron, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, chắc chắn và yên bình.“Ấm quá…” cậu thì thầm.Ron siết chặt hơn một chút, như muốn giữ Cale lại thật lâu. Trong tim ông, chỉ có một điều vang lên rõ ràng:>“Tôi sẽ không để cậu phải lạnh, dù chỉ là trong giấc mơ.”
---Mặt trời lên cao hơn, rọi những tia nắng dịu xuống bãi cỏ nơi cả nhóm đã ngủ qua đêm. Người đầu tiên thức dậy sau Ron và Cale là Deruth. Ông quay đầu định gọi con trai dậy ăn sáng thì bắt gặp cảnh Cale đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Ron, mặt vẫn còn tái nhợt và vùi sâu trong chăn.“…Nó đang run?” Deruth thì thầm, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên.Lần lượt từng người tỉnh dậy. Không khí vui vẻ buổi tối qua đã tan biến không dấu vết. Thay vào đó là sự tĩnh lặng căng thẳng. Mọi người lập tức nhận ra có gì đó không ổn với Cale.Rosalyn dùng ma thuật kiểm tra nhiệt độ xung quanh. Eruhaben cúi người nhẹ nhàng chạm vào trán Cale, Choihan khẽ siết tay. Bud thì gấp rút thu dọn đồ, còn Raon bay vòng vòng như quả bóng đen nhỏ lo lắng không yên.“Chúng ta trở về biệt thự ngay,” Eruhaben nói, giọng đầy quyền uy.Mọi người đều không phản đối.Thế nhưng…“Ta còn muốn đi suối đá nữa…” Cale lẩm bẩm yếu ớt khi được bọc kín trong chăn và bế lên xe.“Thiếu gia,” Ron lên tiếng, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ
“Khi nào ngài khỏe lại, chúng ta sẽ đi. Ngài thích bao nhiêu lần cũng được.”Raon sà xuống bên cạnh, đặt móng vuốt nhỏ lên trán Cale, đôi mắt xanh ánh lo lắng ánh lên.“Cha! Người còn lạnh không? Ta tăng thêm độ ấm nha!”Cale khẽ lắc đầu, không nói gì, chỉ vùi mặt sâu hơn vào lòng Ron và vòng tay ôm chặt hơn như không muốn rời đi.Không ai nói thêm lời nào, nhưng bầu không khí trầm lặng suốt cả quãng đường trở về. Mỗi người trong tim đều có cùng một suy nghĩ:>“Chúng ta phải làm gì đó. Phải làm gì đó, để giữ Cale cảm thấy thoải mái hơn…”---Khi về đến biệt thự Super Rock, Raon đã lập tức niệm phép. Một làn khí ấm tỏa ra khắp nơi, khiến căn biệt thự vốn đã tiện nghi giờ lại càng thêm ấm áp như mùa hạ giữa xuân.“Ấm rồi! Cha, đừng lo, con sẽ giữ ấm cho người!”Cale, được bọc trong một chiếc chăn dày, lại còn khoác thêm vài lớp áo, trông chẳng khác nào một con chim cánh cụt mềm mại. Cậu ngồi trên ghế sô-pha, mắt lơ mơ, hai má hơi hồng lên vì cảm lạnh nhẹ. Ron vẫn ở sát bên, không rời nửa bước.Beacrox sải bước đến, tay cầm một tô cháo nghi ngút khói. Mùi thơm thịt bò và gạo hầm lan tỏa.“Thiếu gia, ăn đi.”Cale nhìn bát cháo, rồi quay đầu đi như mèo con không muốn ăn. Ron nhanh chóng nhận lấy cái muỗng từ tay Beacrox và dịu dàng đút từng muỗng cho cậu. Cale ngoan ngoãn nuốt, không than vãn, chỉ thỉnh thoảng chớp mắt như muốn nói: “Không có vị gì cả, ăn để sống thôi.”Deruth ban đầu định ở lại, nhưng tin khẩn từ Lãnh địa Henituse buộc ông phải trở về gấp. Ông đứng ở cửa, ánh mắt nhìn con trai mình đầy luyến tiếc và lo âu. Cale vẫn đang mơ màng không nhận ra điều đó, nhưng Ron đã gật đầu trấn an ông chủ cũ. Deruth chỉ gật đầu nhẹ rồi lặng lẽ rời đi.Sau bữa ăn, Eruhaben không nói một lời, chỉ khẽ phẩy tay. Cale được nâng lên bằng phép thuật, lơ lửng nhẹ nhàng như chiếc gối bông, và được đưa về phòng. Khi chăn gối đã đắp đủ, căn phòng được kiểm tra lần cuối, mọi người mới bước ra.Không khí trong phòng khách lâu đài đen thật yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa lách tách từ lò sưởi. Mọi người đều đã ngồi xuống sau khi đưa Cale về phòng nghỉ ngơi.Raon tựa đầu vào lòng Sheritt, giọng nhỏ nhẹ:
“Cha... hôm nay lạnh lắm. Người run rất nhiều... ”Sheritt vỗ nhẹ lưng chú rồng nhỏ, ánh mắt lặng lẽ.Ron vẫn đứng gần cửa, giọng ông trầm xuống:
“Hôm nay, thiếu gia lần đầu nói ‘ôm’... Cậu ấy chưa từng chủ động như vậy. Có lẽ cậu ấy đã mệt rồi.”Eruhaben khoanh tay, ánh mắt nặng nề:
“Dù chúng ta có muốn tin rằng Cale vẫn ổn… thì sự thật là cơ thể cậu ấy đang yếu đi từng ngày. Cảm giác, vị giác, bây giờ là cả khả năng chịu lạnh...”Choi Han siết chặt tay:
“Chúng ta biết rõ... điều gì đang đến gần.”Im lặng bao trùm một lúc. Rồi Beacrox thở ra, ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày:“Chúng ta đang khiến cậu ấy kiệt sức. Những đợt kiểm tra, thuốc bổ, mọi thứ... Cậu ấy chưa từng phản kháng, nhưng không ai trong chúng ta nghĩ đến cảm giác của cậu ấy.”Bud chống cằm, khẽ gật đầu:
“Ừ. Cậu ấy không cần ‘chăm sóc’ theo cách ấy. Chúng ta nghĩ mình đang giúp, nhưng thật ra là đang khiến những ngày cuối cùng của Cale thêm nặng nề.”Deruth, trước khi rời đi, cũng từng nói một câu để lại trong lòng Ron rất sâu sắc:> “Điều khiến ta hối hận nhất, không phải là đã không bảo vệ Cale... mà là không thằng bé cảm thấy an toàn và thoải mái để chia sẻ tất cả những điều trong lòng.”Raon cất tiếng nhỏ xíu:
“Vậy... chúng ta làm sao giờ?”Sheritt mỉm cười dịu dàng, vuốt tóc Raon:
“ Chúng ta chỉ cần vẫn bên cạnh, vẫn quan tâm, nhưng nhẹ nhàng hơn. Như những tháng ngày mà chúng ta từng cùng nhau đi chơi, ăn uống, kể chuyện...”Eruhaben nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta không thể ngăn cái chết. Nhưng chúng ta có thể để cậu ấy sống tốt hơn .”Ron gật đầu chậm rãi.
“Để thiếu gia sống, thật sự sống... không phải chỉ là ‘chờ đến lúc chết’.”Beacrox nói khẽ:
“Chúng ta vẫn có thể chuẩn bị thuốc, bữa ăn tốt nhất, nhưng đừng ép buộc. Đừng khiến cậu ấy phải gồng mình lên nữa.”Raon ngẩng đầu, nghiêm túc:
“Vậy chúng ta cùng nhau tạo ra những ngày vui vẻ nhất cho cha!”Ron nhanh chóng bước vào phòng khi nghe tiếng chuông nhỏ vang lên. Khi bước vào phòng, ông thấy Cale đang ngồi tựa đầu vào gối, mái tóc đỏ rối bời, ánh mắt có chút mơ màng.“Tôi đói. Ron, tôi muốn ăn bánh hoa. Loại Beacrox làm lần trước khi cả nhóm đi chơi.”Giọng Cale không hẳn yếu ớt, nhưng vẫn có gì đó thiếu sức sống. Ron gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống ly socola nóng đã chuẩn bị sẵn từ trước.“Vâng, thiếu gia. Tôi sẽ bảo Beacrox làm ngay.”Cale gật đầu, ôm lấy chiếc ly, nhấp từng ngụm nhỏ. Nhưng gương mặt cậu khẽ nhíu lại. Cậu nghiêng ly, hít thử, rồi lại uống thêm ngụm nữa.“…Ron. Hôm nay… tôi không ngửi thấy mùi socola.”Ron dừng bước. Không cần quay lại, ông cũng biết điều đó không phải là do ly socola. Ánh mắt ông trùng xuống một chút, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng:“Vâng. Tôi hiểu rồi, thưa thiếu gia.”Cale im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
“Có vẻ... xúc giác tôi cũng bắt đầu mất rồi. Ly socola này... đáng lẽ ấm hơn một chút, đúng không?”Ron quay lại, bước đến bên giường, kéo thêm một lớp chăn cho Cale, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu như đang dỗ một đứa trẻ.“Thiếu gia vẫn còn cảm thấy ấm nhẹ, đúng chứ? Vẫn còn đủ để thấy dễ chịu.”Cale không trả lời. Cậu chỉ nhắm mắt lại, im lặng trong giây lát.“Ừ. Cũng ổn. Còn được ăn bánh hoa là tốt rồi.”Ron mỉm cười dịu dàng, cúi người xuống:“Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị. Ngài nghỉ một chút nhé. Bánh sẽ xong ngay thôi.”Rồi ông rời khỏi phòng, để lại ánh đèn mờ và hơi ấm của socola vẫn còn lẩn quẩn trong không khí. Dù Cale không còn cảm nhận được rõ, nhưng chỉ cần biết nó ở đó — là đủ.---Cale đã ra phòng ăn. Ngồi trên một chiếc ghế lót đầy chăn và gối như một cái ổ mèo ấm áp.
Beacrox xuất hiện lặng lẽ, tay cầm một chiếc khay gỗ tinh xảo, trên đó là một đĩa bánh hoa được sắp xếp đẹp mắt. Mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa dù không quá nồng, nhưng cũng khiến không khí trong phòng trở nên ấm áp.Cale ngồi tựa lưng vào gối, mắt sáng lên một chút khi thấy khay bánh. Cậu nhận lấy một cái bánh màu vàng nhạt, cắn thử một miếng nhỏ… rồi lặng lẽ dừng lại.“…Thật tiếc là tôi không nếm được gì cả,” cậu nói khẽ, đôi mắt hơi cụp xuống.
“Cũng không ngửi thấy gì luôn. Tôi chỉ mới ăn được món này đúng một lần.”Không khí trong phòng bỗng trầm xuống một chút. Beacrox không nói gì, chỉ siết nhẹ tay lại. Nhưng trước khi ai đó có thể lên tiếng, Hannah đã bước đến, nhíu mày rồi không khách sáo cầm lấy một cái bánh màu vàng nhạt cho vào miệng.“Vậy thì để tôi tả cho cậu nghe!” cô nói, nhai kỹ rồi nghiêng đầu suy nghĩ.
“Ừm… cái màu vàng này khá thơm nhỉ, giống mùi hoa lily, ngọt nhẹ, có chút chát nhẹ ở cuối.”Cô lại cầm tiếp một cái bánh trắng. “Cái màu trắng này thì… ngửi kỹ xem nào… chậc, là hoa sữa Lyma à? Tôi ghét cái hoa này nhất luôn. Mùi nó ngọt khủng khiếp.” Cô cắn thử một miếng rồi cau mày.
“Nha, hương vị cũng không tệ. Vị ngọt thấm trong miệng, nhưng tôi vẫn ghét nó. Ghét từ gốc tới ngọn.”Tiếp theo là một cái bánh màu vàng nhạt hơn. Hannah vừa cắn đã nhăn mặt.
“Ui trời, ai cho chanh vào đây vậy?! Chua quá!”Cale bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng, lấp lánh nơi khóe mắt. Mọi người xung quanh thấy vậy cũng không kìm được mà lần lượt cầm bánh lên ăn thử.“Cái này có mùi giống mật ong lên men.” – Bud nhăn mặt.
“Không, nó giống mùi hoa lavender thì đúng hơn.” – Choi Han phản bác.
“Cái vị này làm tôi nhớ đến mùa xuân ở rừng Đen.” – Witira góp lời.
“…Đừng nói mấy cái lãng mạn đó, tả vị thôi!” – Rosalyn thở dài.Dần dần cả phòng rộn rã tiếng nói cười. Có người miêu tả đúng, có người miêu tả sai bét, có người chẳng biết nên tả kiểu gì chỉ đành vừa ăn vừa lẩm bẩm “ngọt… ngọt kiểu gì ta… giống kẹo bơ? Không, giống hoa quả… không phải!”Cale nhìn mọi người, rồi lại nhìn những chiếc bánh hoa trước mặt. Cậu không cảm nhận được mùi vị, nhưng sự ấm áp này… thì có thể cảm nhận rất rõ.Và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu ăn thêm một cái nữa. Không phải vì vị của nó, mà là vì những tiếng cười quanh mình._____
Huhuhu khóc lớn.
Tác giả đang buồn lắm, tác gia ko thiết sống nữa. Huhuhuhu.
Tui thất bại rồi, tui xong rồi.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me