TruyenFull.Me

Cuu Lay Phan Dien Truoc Khi Han Hac Hoa



Trong phòng ký túc xá
Tôi cùng Triệu Kha Nhiêm toát hết mồ hôi hột quay đầu lại. Triệu Kha Nhiêm vội vàng bật dậy, tôi cũng mau chóng đứng lên, ho khan vài tiếng rồi giải thích với Dạ Uyên :

" Ây da, không có chuyện gì đâu. Chỉ là Triệu Kha Nhiễm mất đà ngã lên người anh thôi."

Triệu Kha Nhiêm cũng gật gù phụ họa:
" Ừ, coi như vậy đi."

Mặc dù cả hai đã nói vậy nhưng sắc mặt của Dạ Uyên vẫn đen kịt. Cậu vừa chỉ tay vừa gằn giọng:

" Vậy sao… chị ấy đến đây làm gì? Không phải nên ở nhà à?"

Câu hỏi này khiến tôi nghẹn họng. Triệu Kha Nhiêm nhanh nhảu thanh minh:

" À, chị thấy ở ký túc xá tiện hơn để đi học, nên qua ở nhờ một đêm thôi. Mai chị sẽ đi lấy số phòng mới."

Dạ Uyên nghe vậy vẫn có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm, vì trước mặt còn có Tạ Ninh Xuyên. Bầu không khí bắt đầu gượng gạo. Tôi liền ho khan vài tiếng rồi đẩy cả hai người vào bếp, miệng lải nhải:

" Ấy, đồ ăn sắp nguội rồi. Mau vào đi, không thì ăn sẽ không ngon đâu!"


Trong bữa cơm
Không khí có đỡ hơn một chút, nhưng vẫn vương vất sự gượng gạo. Tôi muốn xua tan bầu không khí chết tiệt này nên quay sang hỏi:

— À đúng rồi, Triệu Kha Nhiêm. Sao mày lại đến đây? Sao không ở nhà?

Cậu ta đang ăn thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tạ Ninh Xuyên, rồi chậm rãi đáp:

" Ông già nhà tao cứ bắt đi xem mắt, nên tao qua đây trốn vài ngày."

" Xem mắt á? "-Tôi lặp lại, nhướn mày.

" Ừ." - Triệu Kha Nhiễm nhún vai, vừa ăn vừa nói: "Tao chẳng có hứng thú với mấy vụ này."

Tôi “ồ” một tiếng, hỏi một câu nửa đùa nửa thật, vừa gắp thức ăn lia lịa vào bát Dạ Uyên:

" Thế mày thích con gái à?"

Câu này vốn chỉ định trêu, ai ngờ Triệu Kha Nhiêm hơi ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

" Ừm."

Tôi nghe vậy thì hơi cấn, có gì đó không đúng. Ngẩng mặt lên hỏi lại:

" Mày… thích con gái thật hả?"

Ngay cả Dạ Uyên cũng bất ngờ, đồng loạt ngẩng lên nhìn Triệu Kha Nhiêm. Cậu ta thấy cả hai dán mắt vào mình liền cau mày:

" Ể? Nhìn tao kiểu gì vậy? Thích con gái thì có sao đâu trời!"

Biết mình hơi bất lịch sự, tôi vội xua tay:

" À không, không có gì. Chỉ hơi bất ngờ thôi."

Triệu Kha Nhiêm không để tâm, cúi đầu ăn tiếp. Tôi cũng gắp cơm vào miệng, nhưng không để ý rằng sắc mặt Dạ Uyên đã đỡ hơn. Trong lòng cậu ấy âm thầm thở phào: "Thích con gái… vậy thì tốt. Sẽ không ai giành anh A Xuyên với mình nữa nhưng tình yêu như vậy ....có thể tồn tại sao ?"


Sau bữa ăn
Tôi xung phong rửa bát, còn Dạ Uyên với Triệu Kha Nhiêm ngồi phòng khách xem tivi. Đó là nhờ tôi nói mãi thì Dạ Uyên mới chịu ngồi cùng.

Khi tôi đang rửa bát, Dạ Uyên lặng lẽ định mở miệng. Triệu Kha Nhiêm nhạy bén liền quay sang:

" Em muốn hỏi gì chị à, Dạ Uyên?"

Cậu ta ngập ngừng rồi nhỏ giọng:

" À… em muốn hỏi… tình yêu giữa những người cùng giới… có thể… yêu nhau không?"

Triệu Kha Nhiêm hơi ngơ ra, nhưng rồi bật cười:

" Hóa ra muốn hỏi cái này à?"

Dạ Uyên cúi mặt, khẽ gật đầu. Triệu Kha Nhiêm dựa lưng vào ghế, mắt vẫn dán vào màn hình tivi nhưng miệng thong thả đáp:

"Tất nhiên là được chứ. Thời đại này phát triển rồi, người ta cũng không còn kì thị quá nhiều. Dù vẫn có vài kẻ cổ hủ cho rằng thứ tình cảm đó ghê tởm… nhưng chỉ cần chúng ta không để ý đến, thì cũng chẳng sao. Dù là nam hay nữ, ai cũng có quyền được yêu ai cũng có quyền được tôn trọng."

Nghe xong, Dạ Uyên khẽ thở ra, mắt rũ xuống, lòng thầm nghĩ: "Vậy sao…"

Tôi rửa bát xong, bước ra:

" Được rồi, muộn rồi. Chúng ta đi ngủ thôi."

" Ồ. Tao ngủ ở đâu? "- Triệu Kha Nhiêm hỏi.

Tôi hơi xoa cằm suy nghĩ:
"Ngủ phòng tao đi."

" Thế mày ngủ đâu?"

"Tao ngủ với A Uyên."

" Ồ. "- Triệu Kha Nhiêm gật đầu, rồi đi về phía phòng tôi.

Tôi quay lại thấy Dạ Uyên đang ngẩn người, liền gọi khẽ:

" A Uyên, em nghĩ gì mà chăm chú vậy?"

Cậu ta khẽ giật mình, rồi lắc đầu:
" À… em không nghĩ gì hết."

Tôi hơi nghi ngờ, nhưng không ép, chỉ kéo tay cậu ta:
" Thôi, đi ngủ nào. Mai còn phải đi học."

Dạ Uyên hơi ngại ngùng trước cái nắm tay bất ngờ, nhưng trong lòng lại thấy vui, lặng lẽ theo tôi về phòng.

Đêm đó, chúng tôi ngủ rất ngon. Không ai biết, một cơn sóng ngầm đang chờ phía trước…


Ở một nơi khác
Trong căn phòng tối, Dư Thanh Ngôn cầm điện thoại, giọng lạnh lẽo:

" Ngày mai, các người sai người tới bắt nạt một người cho tôi."

Bên kia bật cười:
" Ồ, hiếm nha. Người như cậu cũng tìm đến chúng tôi?"

" Cầm tiền rồi thì làm đi. Nói nhiều làm gì. "- Dư Thanh Ngôn khó chịu, rồi dập máy.

Khóe môi cậu nhếch lên, nụ cười bí hiểm:

" Ha… sống lại lần nữa, tôi không tin mình không thể nắm lấy trái tim của cậu."

Ánh mắt đầy toan tính nhìn ra ngoài cửa sổ.


Sáng hôm sau
Chúng tôi ăn sáng qua loa, rồi cùng nhau đến trường. Đến lớp của Dạ Uyên, cậu nhóc còn lưu luyến, ngập ngừng không muốn vào. Tôi xoa đầu, dịu dàng nói:

" Được rồi. Sau giờ học, anh sẽ tới đón em. Vào đi nào."

Dạ Uyên hơi đỏ mặt khẽ “ừm” một tiếng, rồi quay người bước vào. Chúng tôi không hề hay biết, có một đôi mắt mang đầy sát khí đang dõi theo từ xa…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me