Cv Rawoong Hinh Nhu Em Yeu Anh Hneya
Tôi cảm ơn bác sĩ Nayoung rối rít vì bữa ăn sau khi rửa sạch tất cả bát đũa. Cô có vẻ buồn bực, tôi không nỡ chọc ghẹo nữa mà chỉ khẽ giật áo Youngjo khi bước qua anh. Youngjo kéo tay tôi lại, anh không cầm tay, không khoác vai, chỉ để tôi đứng cạnh anh rồi nhẹ nhàng nói:"Nayoung, em đã nói với chị từ lâu rồi, chuyện em thích Woongie từ trước cả khi em nhận ra. Bây giờ thì giới thiệu lại với chị một chút, đây là bạn trai em."Tôi cảm thấy buồn thay cho Nayoung, chàng trai mà cô ấy thích trong cùng một lúc tuyên bố không thích cô ấy và cũng tuyên bố luôn là cô đã già. Nayoung không hẳn là chấp nhận thực tế, có lẽ cô cũng đang khinh thường tôi trong lòng nhưng không muốn nói ra. Mang trên mặt một nụ cười hết sức kẻ cả, Nayoung nói với chúng tôi:"Tôi không ngờ mình là người đến trước, cuối cùng lại để bị thua. Hwanwoong có bí quyết gì không, chia sẻ cho tôi một chút?"Tôi biết rằng Nayoung đang đá xéo mình chứ không thực tâm hỏi bí quyết, nhưng vì cô đã giữ vẻ mặt lừa dối đó, tôi cũng bấm bụng làm như mình không biết gì:"Em chỉ có một bí quyết thôi, thích thì nói thích, muốn hẹn hò thì nói muốn hẹn hò, yêu thì khai thật là yêu, không đi đường vòng tốn sức."Người khác cho là tôi thiếu lãng mạn, tôi tin rằng thực tế là lãng mạn nhất, vì để đỡ tốn thời gian rồi sau này lại tiếc thời tian.--Bác sĩ Nayoung đi rồi, Youngjo bảo rằng anh muốn ngủ.Tôi đoán Youngjo cũng thấy tội lỗi vì làm tổn thương một cô gái nên chào tạm biệt anh ra về. Câu tạm biệt chưa được nói hết, Youngjo bất mãn kêu lên:"Thật sự cần nói thẳng đuột thì em mới hiểu hay sao?""Vâng ạ."Youngjo chộp lấy tay tôi cắn một miếng rồi nói:"Ở lại với anh.""Không ạ."Tôi rút tay ra khỏi miệng Youngjo, chà tay vào áo rồi đi về. Tôi ra đến cửa, Youngjo lại gọi với:"Sao không ở lại?""Chưa tắm và không có bàn chải đánh răng ạ.""Dùng của anh đi?""Mất vệ sinh ạ."Sau khi "ạ" liên tục mấy tiếng, tôi cun cút chạy về nhà.Vẫn chưa thể nói được một câu em đồng ý hẹn hò, tôi cần phải google cho thật kĩ.--Nửa đêm hôm đó, Youngjo nhắn tin cho tôi."Em ngủ chưa?"Tôi vẫn còn quay cuồng trong một diễn đàn hỏi đáp với một nửa số người nói rằng nên nói thẳng rằng mình đồng ý hẹn hò mà đừng vòng vo gì hết, một nửa lại nói mọi chuyện có thể thẳng thắn, riêng chuyện tình cảm thì nên có chút mập mờ."Em chưa."Chỉ mười giây sau tôi đã nhận được tin nhắn trả lời:"Em đánh răng rồi đúng không?"Tôi hé mắt nhìn đồng hồ rồi chợt nhận ra mình còn chưa đánh răng rửa mặt. Tôi vừa nhổm dậy đi xuống phòng tắm với lấy hộp kem đánh răng thì lại có tin nhắn đến:"Mở cửa cho anh vào đi, chó nhà hàng xóm phóng ra khỏi hàng rào đuổi anh mất."Tôi ngậm cả bàn chải trong miệng, ba chân bốn cẳng chạy ra. Youngjo đã không còn mặc đồng phục bệnh viện nữa mà chỉ mặc đồ thường, gạc co dãn trên đầu anh cũng đã biến mất. Tôi tranh thủ cọ vài nhát rồi nói lùng bùng:"Anh àm ái oái ì ở ây ậy?""Anh xuất viện rồi."Youngjo tự nhiên kéo cổng trước khi bước vào nhà tôi. Tôi lẽo đẽo theo sau Youngjo, chăm chú kiểm tra xem thử dáng đi của anh có gì bất thường hay không để còn bắt anh quay về.Kim Youngjo có nhiều khi làm tôi hạnh phúc vô cùng.
--
Nghe tin tôi và Youngjo lại hẹn hò, người khóc ngất không phải bác sĩ Nayoung, không phải gia đình Youngjo, không phải Han Dongwon mà là con gái của chúng tôi. Yiyi giãy nảy không chịu tin việc đó là sự thật, dù chúng tôi đã chọn một ngày trước ngày Cá tháng tư để thú nhận. Hôm đó, Youngjo bắt đầu bằng việc mua kem cho Yiyi vào bữa tối. Youngjo mua rất nhiều, tôi cũng ăn ké của Yiyi một hộp. Thấy tôi ngồi múc kem ăn khí thế, Yiyi bỏ hộp kem tới ôm cổ tôi. "Yiyi thương bố Hwanwoong lắm." Tôi nhăn nhó liếc nhìn Yiyi, cả nhà đều ngồi thinh lặng chờ nghe xem tiếp theo con bé sẽ nói gì. "Bố Youngjo có tiền mua nhiều kem như vậy mà chỉ cho bố Hwanwoong tiền lẻ để đi hẹn hò." Có lẽ Yiyi vẫn nhớ ngày tôi than không có tiền để đi hẹn hò rồi sau đó Youngjo móc túi cho tôi mấy đồng tiền lẻ. Youngjo ngồi cạnh tôi thoải mái cười, anh vuốt tóc Yiyi rồi nói: "Từ nay bố sẽ không cho bố Hwanwoong tiền nữa nhé." Yiyi chưa gì đã xịu mặt xuống, Youngjo cầm lấy tay tôi: "Bố dẫn bố Hwanwoong đi hẹn hò là được mà." Tôi đã nhìn thấy rồi, Lee Dohyun nắm lấy khăn bàn giả vờ nôn ọe. Tôi thương Dohyun nhiều hơn giận, nếu thấy cậu ấy tình cảm với bạn gái thì tôi cũng sẽ buồn nôn thôi.
Yiyi nói: "Người yêu nhau mới hẹn hò với nhau, bố có yêu bố Hwanwoong đâu."Youngjo trả lời Yiyi mà không ngại ngùng chút nào: "Bố yêu mà. Yêu nhiều lắm. Yêu từ lâu rồi." Yiyi mếu máo: "Bố đừng nói dối con! Bố từng nói bố Hwanwoong không có gì đáng yêu cả, nếu như loài người bị thiên thạch đâm phải như khủng long, trái đất chỉ còn một mình bố Hwanwoong thì bố cũng không yêu bố Hwanwoong." Mọi người cười òa, chỉ riêng tôi câm nín.--
Youngjo phải chứng minh tấm lòng mình với Yiyi bằng cách kể ra một ngàn lý do để yêu tôi.
Mỗi ngày Youngjo lại kể ra một ít lý do đủ để làm tôi thỏa mãn và Lee Dohyun giống như bị ngộ độc thực phẩm: bố Hwanwoong rất dễ thương, bố Hwanwoong không thù dai, bố Hwanwoong thích xem phim hoạt hình, bố Hwanwoong như thế này, bố Hwanwoong như thế nọ. Tôi tin Youngjo thật lòng nghĩ vậy, bởi vì tôi cũng cảm thấy hình như mình đang được cưng chiều. Lại là Lee Dohyun cười hềnh hệch bảo tôi rằng ngồi đợi mốc meo đến ba mươi tuổi, cái tuổi cần phải đi chiều chuộng người khác rồi mới được cưng chiều, đúng là nỗi buồn mang tầm nhân loại. Youngjo nhân tiện đó hất mặt lên trời nói với Dohyun rằng vì đến ba mươi tuổi mà Hwanwoong chưa được ai cưng chiều nên anh càng phải cưng chiều nhiều hơn để bù đắp lại. Đương nhiên cưng chiều của Youngjo cho tôi không có nghĩa như anh Seoho với Keonhee, cũng không giống cưng chiều mà Son Dongju được từ "bố đường" Kim Geonhak. Chúng tôi vẫn chia đôi tiền vé xem phim, vẫn giành giật nhau một chiếc ghế trong phòng trực của khoa Nhi, vẫn nhắn cho nhau mấy tin nhắn trời ơi đất hỡi theo như nhận xét của đa số mọi người vào nửa đêm, nhưng tôi có cảm giác rất rõ ràng rằng Youngjo đang thoải mái yêu đương mà không hề lo lắng điều gì cả. Có thể trước đây Youngjo có quá nhiều thứ để cân nhắc mỗi khi hẹn hò, như là chuyện lỡ như đi trong bệnh viện sẽ gặp viện phó, chuyện không biết bao giờ bác sĩ Nayoung sẽ về, và cả chuyện tôi lẽo đẽo bám theo anh làm anh phiền nhưng không bám theo anh nữa thì anh sẽ thấy thiếu thốn đến mức phải chủ động nhắn tin. Mùa hè đã tới, Youngjo chuyển đa số ca trực ban đêm sang ban ngày. Năm giờ chiều mỗi ngày, sau khi Youngjo cởi áo blouse để mặc áo sơ mi như một người bình thường thì chúng tôi lại có thể hớn hở dắt nhau ra khỏi bệnh viện. Yiyi vẫn chưa đồng tình với một ngàn lý do của Youngjo, con bé nhất định giận dỗi không theo chúng tôi đến rạp chiếu phim nữa. Chúng tôi tặc lưỡi bỏ qua, thôi thì con bé cũng là con gái nhà người ta, sau này lớn lên lại gả cho một nhà người ta khác. Thật ra thì không có Yiyi, việc hẹn hò của chúng tôi trở nên người lớn hơn nhiều. Sau buổi xem phim còn có thể cùng nhau đi dạo, đi uống, đi đến những nơi chỉ có người lớn mới được phép đi.Bác sĩ Jeon Nayoung trở thành phó khoa trẻ tuổi nhất trong lịch sử bệnh viện, gia đình cô ấy tổ chức tiệc mừng rất lớn. Cả khoa Nhi trừ những người gặp lịch trực đều được mời, mọi người nhìn tôi ái ngại. Bác sĩ Nayoung đương nhiên không mời tôi, thiệp mời chỉ viết tên của Youngjo cùng dấu chấm hết trong khi thiệp mời của Han Dongwon lại có thêm một dấu cộng nho nhỏ đằng sau.
Tôi liếc tấm thiệp trắng muốt in nhũ vàng vài giây rồi ngồi xuống ôm đùi Youngjo nhe răng cười vui vẻ. Youngjo sẽ không uống rượu đề phòng trường hợp có cấp cứu đột xuất, tôi đi dự tiệc mà không được uống rượu thì thà ở nhà còn hơn. Chúng tôi - gồm có tôi, Youngjo, chị Jimin, Haejin và Dongwon đang ngồi ăn mì tương đen trong phòng thì bác sĩ Nayoung bước vào. Sau mọi thủ tục chúc mừng, tôi vui miệng nói với Han Dongwon rằng dù sao dấu cộng của cậu ta cũng bỏ trống, hay là tôi điền vào chỗ trống giúp cho. Youngjo cau mày bóp mạnh vào eo tôi, bác sĩ Nayoung tròn mắt hỏi: "Sao Hwanwoong không đi với Youngjo mà phải đi với Dongwon?" Tôi rầu rĩ nói: "Youngjo được mời nguyên con, không có hàng khuyến mãi kèm theo ạ." Eo tôi lại bị nhéo thêm lần nữa, tôi chưa kịp bỏ sang chỗ Dongwon ngồi thì Youngjo đã vừa vỗ vừa xoa. Bác sĩ Nayoung ôm miệng nói xin lỗi, chị sơ suất quá, có lẽ đã viết thiếu chứ không hề cố ý không mời. Để bù lại, Nayoung không thêm cho Youngjo một dấu cộng mà viết thiệp mời riêng cho tôi. Buổi tối, tôi lăn lê trên giường nhắn tin cho Youngjo: "Bác sĩ Nayoung của thí chủ chấp niệm lớn quá, bần tăng sợ rằng mình sẽ bị ăn thịt mất."Youngjo ở dưới sofa nhắn tin lên cho tôi:
"Bác sĩ Nayoung không phải của anh, nhưng chấp niệm của cô ấy là do anh tạo nên. Thôi để anh ăn thịt thay cho cô ấy, gánh bớt nghiệp chướng ." Tôi vừa nghe thấy tiếng chân Youngjo bước lên cầu thang sắt thì đã hoảng hốt phóng vèo ra ban công bằng đường cửa sổ, mãi không dám chui vào.
--
Nghe tin tôi và Youngjo lại hẹn hò, người khóc ngất không phải bác sĩ Nayoung, không phải gia đình Youngjo, không phải Han Dongwon mà là con gái của chúng tôi. Yiyi giãy nảy không chịu tin việc đó là sự thật, dù chúng tôi đã chọn một ngày trước ngày Cá tháng tư để thú nhận. Hôm đó, Youngjo bắt đầu bằng việc mua kem cho Yiyi vào bữa tối. Youngjo mua rất nhiều, tôi cũng ăn ké của Yiyi một hộp. Thấy tôi ngồi múc kem ăn khí thế, Yiyi bỏ hộp kem tới ôm cổ tôi. "Yiyi thương bố Hwanwoong lắm." Tôi nhăn nhó liếc nhìn Yiyi, cả nhà đều ngồi thinh lặng chờ nghe xem tiếp theo con bé sẽ nói gì. "Bố Youngjo có tiền mua nhiều kem như vậy mà chỉ cho bố Hwanwoong tiền lẻ để đi hẹn hò." Có lẽ Yiyi vẫn nhớ ngày tôi than không có tiền để đi hẹn hò rồi sau đó Youngjo móc túi cho tôi mấy đồng tiền lẻ. Youngjo ngồi cạnh tôi thoải mái cười, anh vuốt tóc Yiyi rồi nói: "Từ nay bố sẽ không cho bố Hwanwoong tiền nữa nhé." Yiyi chưa gì đã xịu mặt xuống, Youngjo cầm lấy tay tôi: "Bố dẫn bố Hwanwoong đi hẹn hò là được mà." Tôi đã nhìn thấy rồi, Lee Dohyun nắm lấy khăn bàn giả vờ nôn ọe. Tôi thương Dohyun nhiều hơn giận, nếu thấy cậu ấy tình cảm với bạn gái thì tôi cũng sẽ buồn nôn thôi.
Yiyi nói: "Người yêu nhau mới hẹn hò với nhau, bố có yêu bố Hwanwoong đâu."Youngjo trả lời Yiyi mà không ngại ngùng chút nào: "Bố yêu mà. Yêu nhiều lắm. Yêu từ lâu rồi." Yiyi mếu máo: "Bố đừng nói dối con! Bố từng nói bố Hwanwoong không có gì đáng yêu cả, nếu như loài người bị thiên thạch đâm phải như khủng long, trái đất chỉ còn một mình bố Hwanwoong thì bố cũng không yêu bố Hwanwoong." Mọi người cười òa, chỉ riêng tôi câm nín.--
Youngjo phải chứng minh tấm lòng mình với Yiyi bằng cách kể ra một ngàn lý do để yêu tôi.
Mỗi ngày Youngjo lại kể ra một ít lý do đủ để làm tôi thỏa mãn và Lee Dohyun giống như bị ngộ độc thực phẩm: bố Hwanwoong rất dễ thương, bố Hwanwoong không thù dai, bố Hwanwoong thích xem phim hoạt hình, bố Hwanwoong như thế này, bố Hwanwoong như thế nọ. Tôi tin Youngjo thật lòng nghĩ vậy, bởi vì tôi cũng cảm thấy hình như mình đang được cưng chiều. Lại là Lee Dohyun cười hềnh hệch bảo tôi rằng ngồi đợi mốc meo đến ba mươi tuổi, cái tuổi cần phải đi chiều chuộng người khác rồi mới được cưng chiều, đúng là nỗi buồn mang tầm nhân loại. Youngjo nhân tiện đó hất mặt lên trời nói với Dohyun rằng vì đến ba mươi tuổi mà Hwanwoong chưa được ai cưng chiều nên anh càng phải cưng chiều nhiều hơn để bù đắp lại. Đương nhiên cưng chiều của Youngjo cho tôi không có nghĩa như anh Seoho với Keonhee, cũng không giống cưng chiều mà Son Dongju được từ "bố đường" Kim Geonhak. Chúng tôi vẫn chia đôi tiền vé xem phim, vẫn giành giật nhau một chiếc ghế trong phòng trực của khoa Nhi, vẫn nhắn cho nhau mấy tin nhắn trời ơi đất hỡi theo như nhận xét của đa số mọi người vào nửa đêm, nhưng tôi có cảm giác rất rõ ràng rằng Youngjo đang thoải mái yêu đương mà không hề lo lắng điều gì cả. Có thể trước đây Youngjo có quá nhiều thứ để cân nhắc mỗi khi hẹn hò, như là chuyện lỡ như đi trong bệnh viện sẽ gặp viện phó, chuyện không biết bao giờ bác sĩ Nayoung sẽ về, và cả chuyện tôi lẽo đẽo bám theo anh làm anh phiền nhưng không bám theo anh nữa thì anh sẽ thấy thiếu thốn đến mức phải chủ động nhắn tin. Mùa hè đã tới, Youngjo chuyển đa số ca trực ban đêm sang ban ngày. Năm giờ chiều mỗi ngày, sau khi Youngjo cởi áo blouse để mặc áo sơ mi như một người bình thường thì chúng tôi lại có thể hớn hở dắt nhau ra khỏi bệnh viện. Yiyi vẫn chưa đồng tình với một ngàn lý do của Youngjo, con bé nhất định giận dỗi không theo chúng tôi đến rạp chiếu phim nữa. Chúng tôi tặc lưỡi bỏ qua, thôi thì con bé cũng là con gái nhà người ta, sau này lớn lên lại gả cho một nhà người ta khác. Thật ra thì không có Yiyi, việc hẹn hò của chúng tôi trở nên người lớn hơn nhiều. Sau buổi xem phim còn có thể cùng nhau đi dạo, đi uống, đi đến những nơi chỉ có người lớn mới được phép đi.Bác sĩ Jeon Nayoung trở thành phó khoa trẻ tuổi nhất trong lịch sử bệnh viện, gia đình cô ấy tổ chức tiệc mừng rất lớn. Cả khoa Nhi trừ những người gặp lịch trực đều được mời, mọi người nhìn tôi ái ngại. Bác sĩ Nayoung đương nhiên không mời tôi, thiệp mời chỉ viết tên của Youngjo cùng dấu chấm hết trong khi thiệp mời của Han Dongwon lại có thêm một dấu cộng nho nhỏ đằng sau.
Tôi liếc tấm thiệp trắng muốt in nhũ vàng vài giây rồi ngồi xuống ôm đùi Youngjo nhe răng cười vui vẻ. Youngjo sẽ không uống rượu đề phòng trường hợp có cấp cứu đột xuất, tôi đi dự tiệc mà không được uống rượu thì thà ở nhà còn hơn. Chúng tôi - gồm có tôi, Youngjo, chị Jimin, Haejin và Dongwon đang ngồi ăn mì tương đen trong phòng thì bác sĩ Nayoung bước vào. Sau mọi thủ tục chúc mừng, tôi vui miệng nói với Han Dongwon rằng dù sao dấu cộng của cậu ta cũng bỏ trống, hay là tôi điền vào chỗ trống giúp cho. Youngjo cau mày bóp mạnh vào eo tôi, bác sĩ Nayoung tròn mắt hỏi: "Sao Hwanwoong không đi với Youngjo mà phải đi với Dongwon?" Tôi rầu rĩ nói: "Youngjo được mời nguyên con, không có hàng khuyến mãi kèm theo ạ." Eo tôi lại bị nhéo thêm lần nữa, tôi chưa kịp bỏ sang chỗ Dongwon ngồi thì Youngjo đã vừa vỗ vừa xoa. Bác sĩ Nayoung ôm miệng nói xin lỗi, chị sơ suất quá, có lẽ đã viết thiếu chứ không hề cố ý không mời. Để bù lại, Nayoung không thêm cho Youngjo một dấu cộng mà viết thiệp mời riêng cho tôi. Buổi tối, tôi lăn lê trên giường nhắn tin cho Youngjo: "Bác sĩ Nayoung của thí chủ chấp niệm lớn quá, bần tăng sợ rằng mình sẽ bị ăn thịt mất."Youngjo ở dưới sofa nhắn tin lên cho tôi:
"Bác sĩ Nayoung không phải của anh, nhưng chấp niệm của cô ấy là do anh tạo nên. Thôi để anh ăn thịt thay cho cô ấy, gánh bớt nghiệp chướng ." Tôi vừa nghe thấy tiếng chân Youngjo bước lên cầu thang sắt thì đã hoảng hốt phóng vèo ra ban công bằng đường cửa sổ, mãi không dám chui vào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me