TruyenFull.Me

Cv Yoonmin Dao Chinh

Vậy là xem như Min Yoongi đã thành công trong việc đuổi bay đi cơn giận dữ của Park Jimin.

Buổi sáng ngày hôm sau, muôn vật chạng vạng tỉnh giấc, ngay cả tiết trời hôm nay cũng có chút khác hẳn so với mọi ngày. Park Jimin thức dậy sớm, cậu nằm ở dưới sàn đã rất nhanh trèo lên giường của Min Yoongi một cách thực nhẹ nhàng.

Nhân lúc hắn không hay biết, cậu cư nhiên đã hôn trộm hắn một cái. Cảm nhận được thứ gì đang day day ở đầu môi, mi tâm hắn khẽ nhíu lại, nâng mí.

Là Park Jimin đang liên tục nháo nhào, tra tấn môi của Min Yoongi.

Hắn để cậu tuỳ tiện thêm một lúc, sau đó dùng sức đẩy cậu nhích ra một đoạn.

"Đủ rồi."

Park Jimin bật cười, nhanh chóng nhào vào lòng hắn, vẻ mặt rất thoả mãn.

"Hôm nay anh có thể không đi làm không?"

Min Yoongi chép miệng.

"Không đi làm lấy đâu ra tiền nuôi cậu?"

Park Jimin bĩu môi.

"Anh không biết Hoàng thượng thường rất giàu có hay sao? Tôi có thể cho anh tất cả mọi thứ đó!"

Min Yoongi nhếch miệng.

"Đây là Daegu, không phải Cao Lãnh! Và cậu là Park Jimin đần độn, không phải Hoàng thượng! Đã rõ hay chưa?"

Hắn vừa nói vừa rẽ mắt xuống thần sắc của cậu. Dường như có chút uỷ khuất.

"Được rồi, mau thả ra đi. Tôi còn phải nấu bữa sáng."

Park Jimin ngoan ngoãn dời khỏi người của Min Yoongi. Đêm qua hôm qua cậu tự mãn nghĩ ra một điều, hắn vì sợ cậu giận mà trở nên nhu thuận, lại còn chủ động đến bất ngờ, không lẽ sau này lại cứ phải giận hắn hay sao?

Càng nghĩ khuôn mặt của Park Jimin liền chuyển sang màu đỏ nhàn nhạt, sau đó lại bật cười khúc khích từ trong phòng chạy ra bên ngoài.

Min Yoongi chau hai hàng chân mày lại, khó hiểu hỏi.

"Tại sao cười?"

Park Jimin ngay ngắn ngồi vào bàn ăn, mắt ánh lên vài điều thực rối ren khiến hắn cũng chẳng thể độc đoán.

"Yoongi, anh sợ tôi giận anh sao?"

Min Yoongi dừng động tác đảo đũa vào chảo rau xào, nhịp tim mới buổi sớm đã bị dao động một cách lạ thường, hình như là cảm giác bị nói trúng tim đen. Trong lòng thực muốn nói: "Nếu không phải vì sợ cậu giận, tôi cũng chẳng thiết phải làm như vậy!"

Nhưng khi bật ra từ khuôn miệng không hiểu sao lại ngược đi hoàn toàn.

"Không."

Park Jimin tặc lưỡi, ánh mắt chất chứa đầy sự nghi hoặc. Hắn rõ là thực biết nói dối!

"Đừng vờ vật nữa, lúc tôi giận rồi, đừng có mà hôn!"

Min Yoongi lại chuyên tâm vào món rau xào, chỉ là cảm thấy buồn cười với điệu bộ này tự cao của Park Jimin.

"Lúc đó tôi cũng có thể hôn nam nhân khác, đâu nhất thiết phải là cậu."

Park Jimin bị trêu chọc tức muốn bốc hỏa. Cậu bực dọc gằn giọng.

"Ngươi dám? Ta lập tức lấy đầu của tên đó."

Min Yoongi thở một hơi thật dài.

"Chọc cậu thôi, gắt gỏng làm gì?"

Park Jimin bặm môi, tức giận chĩa ánh mắt như mũi tên nhọn hoắt vào người hắn. Con người này đúng thực là trơ trẽn!

Nhưng mà,

Đã từ bao giờ cậu lại không thể sống thiếu hụt mất một sự trơ trẽn nào của hắn?

___

Nhị Hoàng tử trở về giống như lại có thêm một mùa xuân trong một năm ở Cao Lãnh.

Park Jisun uy nghiêm ngồi trên ngựa cùng với hàng chục tên lính phía sau. Giương lên một nụ cười thực phóng đãng, gã tự mãn đứng trước cửa thành hít lấy một hơi thực sâu.

Cuối cùng thì, ngày hắn trông đợi bấy lâu cũng đến!

Park Jisun vừa vào bên trong đã nhận lấy ngay một bất ngờ. Cả hoàng cung dường như đang phải cúi đầu trước gã. Đây chính là cảm giác mà gã bấy lâu vẫn ấp ủ trong lòng.

Gã xuống ngựa, từng bước từng bước một tiến lên từng bậc, phía trước là Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu, cùng khác phi khác.

Văng vẳng bên tai gã chính là tiếng kêu gọi giòn giã.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."

Park Jisun cuối cùng cũng đã đến gần với Hoàng Thái hậu. Gã từ tốn hành lễ.

"Nhi thần tham kiến Hoàng ngạch nương."

Thái hậu ôn thuận mỉm cười, khẽ đưa tay nhẹ bẫng từ dưới lên, ý chỉ miễn lễ.

"Jisun, con cuối cùng cũng đã trở về, cả hoàng cung ai cũng trông con."

Park Jisun lễ phép.

"Được tin cậy, trong lòng nhi thần cũng vui không kém, sau này nhi thần chắc chắn không làm người thất vọng."

Xong xuôi mọi thứ đã là hai canh giờ sau đó, Park Jisun liền nhanh chóng đến Vĩ Thành cung - nơi Park Jimin vẫn đang an tâm dưỡng bệnh. Gã đi vào, bên người không một ai đi theo hầu hạ, vì đó là lệnh của gã.

Gã đóng chặt cửa lại, vài bước đã đến bên cạnh giường của Park Jimin. Đột nhiên gã bật cười một cách rất thỏa mãn.

"Haha Park Jimin! Ta không ngờ có ngày ngươi lại đến nông nỗi thế này! Đây chính là hậu quả của việc giành đi mọi thứ của ta."

"Nhìn ngươi thế này quả thực đáng thương làm sao, sống như chết thế này, chi bằng ta một bước tiễn ngươi về suối vàng vậy!"

Gã điên loạn lao đến siết trọn cổ của Park Jimin. Cậu không hề có phản ứng gì, ánh mắt chỉ hơi nhíu lại, mồ hôi túa ra, cuống họng liên tục bật ra tiếng ho khan.

___

"Min Yoongi... mau... cứu tôi... khụ khụ..."

Lời khẩn cầu bật ra khỏi miệng là lúc Park Jimin bất tỉnh nằm ngã ra dưới sàn, ly nước làm bằng thuỷ tinh trên tay rơi xuống sàn, vỡ thành từng mảnh li ti li ti...

---

🍯🌻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me