Da Su Viet Nao Hay Xuan Menh Mong
Lúc này đội xạ binh đã vào chỗ, nghe hô "bắn" một tiếng thì tức khắc tên lửa bắn rào rào ra như mưa. Chúng cắm "phập" lên buồm, lên thân tàu, lớp thì rơi lả tả xuống sông, mùi ngai ngái của dầu hỏa kèm với mùi cháy khét tản ra trong không trung khiến ai nấy đều ngợp thở. Mặt sông ngay tức thì cũng sáng rực lên kèm với tiếng hàng vạn quân Nguyên hò hét, có kêu la do trúng tên, cũng có tiếng hô hào đầy khí thế.
Trong khoảnh khắc lóe lên đó, một làn mưa tên từ dưới sông cũng ngược hướng rẽ về. Chúng tôi trong tối kẻ địch ngoài sáng, lại đã chuẩn bị đầy đủ khiên chắn, ẩn nấp kín kẽ nên kết cục ngoài một vài người bị trúng tên lửa do không dập kịp nên chết cháy ra thì cũng chẳng tổn hao bao nhiêu.
Sau một đợt tên bắn mở đầu, thủy quân từ hai bên bờ cũng lao ra tác chiến, chủ yếu là thuyền lửa, thuyền có đầu sắt nhọn và những đội thợ lặn cùng với cảm tử quân.
Bên trên có mưa tên, bên dưới lại có kẻ đục thuyền. Tuy nhìn qua thì thấy muôn bề thọ địch, thế nhưng giặc Thát lại tỏ ra không mấy chật vật, vẫn như bầy ong dai dẳng không dứt, chết lớp này lại có lớp khác tiến lên.
Về sự lấy đông thắng ít của bọn giặc cỏ này mấy người bọn tôi không phải là chưa từng trông thấy, chỉ là lần này không lấy thắng lợi làm trọng mà chủ yếu đánh du kích để tiêu hao sinh lực địch mà thôi, có như thế tiếp theo chúng mới hoang mang mà dần chui đầu vào rọ.
Giằng co một hồi bỗng nghe tiếng gà gáy canh ba, lúc này không biết chúng có cảm nhận được hay không, mặt nước đang dâng cao dần.
Đang lúc đó bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng kèn hiệu, nhắm thấy thời cơ đã đến, Trần Quốc Toản bèn cho quân vừa đánh vừa lui. Ước chừng ban nãy thấy rằng chúng tôi tiến công cũng không nhiều nên bọn chúng cũng không liều sống liều chết đuổi theo, sau đó vẫn theo hướng ban đầu đi ngược ra biển.
Tôi nheo mắt nhìn ánh lửa le lói trên một vài chiến thuyền, chúng như một con rồng lửa đang cong đuôi tháo chạy. Nhưng tất cả chỉ là mở đầu, quãng đường từ đây cho tới nơi mà chúng tôi đang giăng bẫy đợi sẵn Trần Khâm đã cho giăng không biết bao nhiêu thiên la địa võng chờ đợi, gần như là dày đặc hết các ngả sông.
Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, tôi ra bãi dắt lấy con ngựa của mình rồi leo lên, Trần Khâm đã cầm kiếm dài ở ngay bên cạnh. Một tiếng "đi thôi" của anh ta vang lên, chúng tôi ngay lập tức phi nhanh ra vùng chém giết, nơi mà Trần Thông đã cầm chân địch một lúc lâu. Đó chính là toán quân bộ đi theo để hộ tống thủy quân của Ô Mã Nhi, để đoàn thuyền có thể thuận lợi rút lui ra biển.
Giằng co suốt một canh giờ đến khi gà rừng gáy thêm một chập nữa, tôi mới biết hóa ra đã sang canh thứ tư.
Quân địch hiện giờ đã dần mỏi mệt, vậy mà bọn tôi lại càng đánh càng hăng. Chém giết điên cuồng khói lửa tan hoang, từng cột khói bốc lên cùng với tiếng hét và tiếng đao sắt cứa lên da thịt, tiếng chém trượt dài lên lớp áo giáp sắt khiến tôi lạnh sống lưng.
Trong suốt buổi không biết bao nhiêu lần ngựa của tôi đạp phải những mảnh thi thể trên đất không rõ địch ta, mùi máu tanh cực kỳ buồn nôn nhưng lại hong cho đầu óc tôi đến cực kỳ tỉnh táo. Cho dù là trong lúc binh hoang mã loạn, thỉnh thoảng tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng câu hỏi của Trần Khâm: "Em còn đánh nổi không?".
Tôi bực mình đáp:
"Chàng nên tự lo cho mình thì hơn!"
Sau đó, trong không gian loáng thoáng tiếng cười rồi chỉ còn độc mỗi tiếng chém giết la ó.
Tôi có cảm tưởng nếu như đây không phải là chiến trường máu lửa mà là bên trong một gian phòng thì có lẽ Trần Quốc Toản đã đạp cửa bỏ đi. Dưới ánh đuốc, gương mặt đầy máu của cậu ta hiện lên như một hung thần ác sát đang liên tục lấy mạng người, bao năm cùng nhau vào sinh ra tử tôi cũng chưa từng thấy cậu ta có loại biểu cảm kinh khủng như vậy.
Phía sau có kẻ xông tới, tôi đổi thế cầm thương, một nhát đâm ngược về sau, máu văng ướt bắp chân tôi vẫn còn ấm nóng.
Phía trước đột nhiên truyền đến một trận nhốn nháo, nhìn kỹ lại thì hóa ra là kẻ râu ria Trần Thông đang hộc tốc phi ngựa trở về, trên tay cầm chặt một vật gì đó. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, dưới ánh đuốc của một binh lính đang giơ cao tôi rợn người phát hiện ra vật đó thế mà lại là một cái thủ cấp vừa mới cắt xuống, máu vẫn còn chảy ròng ròng.
Trần Thông vừa cưỡi ngựa vừa chém giết đến trước mặt bọn tôi, lại giơ cao cái đầu lên, hét lớn:
"Còn không mau bó tay chịu trói, thủ cấp của tướng chúng bây đang nằm trong tay tao!"
Cho dù có thể không hiểu Trần Thông đang nói gì, nhưng cái đầu kia thì ắt hẳn chúng sẽ nhận ra.
Lúc này thì không những mình tôi tỏ vẻ không dám tin mà lúc quay sang nhìn thì thấy chính Trần Khâm cũng đang kinh ngạc, Trần Thông lại có bản lĩnh lấy đi thủ cấp của tướng giặc nhanh như vậy, trên người anh ta thế mà lại không có lấy một vết thương nào.Chủ tướng bay đầu thì kết cục của trận chiến xem như đã định, bọn chúng ngay lập tức hoảng hốt lên, sau đó không màng đang còn chém giết căng thẳng lập tức quay đầu bỏ chạy.
Trần Khâm lập tức cho quân cấp tốc đuổi theo. Đuổi đến chợ Đông Hồ thì trời cũng tờ mờ sáng, trước mắt là một dòng sông chắn ngang mà chỉ có một chiếc cầu dây nối liền hai bờ.
Bởi vì cùng đường, một số ở phía trước đã chen lấn chạy lên cầu, kẻ giẫm người đạp ồn ào phần thoát được phần lại rơi xuống nước. Chúng tôi không để yên cho chúng chạy, tiếp tục giáp lá cà, mục đích chính là phải chặt dây cầu để chúng không còn đường đào thoát.
Đương lúc ấy từ bên kia sông có kẻ đang cưỡi một con ngựa to rẽ gió lướt sóng phi nhanh sang đây, đạp lên cả những kẻ đang chạy trối chết trên cầu, cuối cùng dừng lại cách bọn tôi năm trượng. Lúc kẻ đó dừng lại trước mặt, tôi mới nhìn thấy rõ ràng chẳng phải là một mà tới hai người, hắn ta cởi đi mũ áo trên đầu, tôi bỗng cảm thấy cả người mình như đông cứng lại.
Trước mắt nhoè đi, tôi phải giữ chặt dây cương mới ngăn không cho mình run lẩy bẩy, lúc này quân Thát giống như tìm được đồng minh lại càng yên tâm nối đuôi nhau về bên kia bờ.
Trần Quốc Toản nôn nóng, ngay lập tức hạ lệnh xông lên, tức thì Trần Thông râu tóc xồm xoàm như một mũi tên lao ra đứng chắn trước mặt, hét lên:
"Không, không được...!"
Tôi quệt nước mắt nhìn sang, thấy vẻ lưỡng lự hiếm khi xuất hiện trong đôi mắt của Trần Khâm, anh ta ban đầu cũng đứng bất động, đến lúc thấy Trần Thông lao lên mới giơ tay chặn Trần Quốc Toản lại.
Kẻ đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên cười lên như điên:
"Để cho chúng tao đi hay ả này phải chết là do mày chọn!"
Trần Quốc Toản ngơ ngác quay sang nhìn tôi, tôi cũng chẳng còn hơi sức để giải thích cho cậu ta, chỉ cau mày nói:
"Tên Thoát Hoan ấy hèn nhát đến mức để một ả đàn bà đem vợ anh ta đi uy hiếp địch thủ."
Cô ả đang uy hiếp tôi chẳng phải ai xa lạ, đó chính là nô nhi bên cạnh Thoát Hoan tên là Khoát Khoát Lạt, từng có cơ duyên theo hầu tôi năm đó khi tôi ở Đại Đô. An Tư gả cho Thoát Hoan thì cô ta vừa hay đổi chủ, hiện tại thì tiện tay mang theo chủ của mình đi giết giặc lập công.
Khoát Khoát Lạt quát lên, vừa nói lại vừa rơi nước mắt:
"Con ả này chẳng xứng làm vợ của vương nhà tao, một con đàn bà bị đem đi cống nạp lại suốt ngày mê hoặc ngài. Rõ ràng là vương đoán được chúng bay sẽ giở trò, tại sao ngài vẫn không gửi thêm viện binh?"
Còn chưa nói xong, thanh đoản đao của Trần Khâm đã găm lên giữa cổ ả, Khoát Khoát Lạt một giây trước còn mạnh mồm, giây sau đã thành cái xác khô từ trên ngựa ngã xuống.
Sau đó, An Tư bị trói tay bịt miệng cũng mất đà, Trần Thông gần như ngay lập tức lao lên ôm lấy cô ấy vào ngực.
Còn chưa kịp vui sướng khi đoàn tụ, từ bên bờ sông một mũi tên đã như xé gió găm vào giữa lưng Trần Thông, trong ánh mắt trừng lớn của người thương, anh ta từ từ khuỵu xuống.
Lúc tôi phản ứng được thì mũi tên mình vừa tra vào dây cung đã găm thẳng vào ngực trái của kẻ vừa bắn tên, anh ta mím môi nhìn tôi, nở một nụ cười.
Tôi kinh ngạc tột độ, có lẽ vì trước giờ Thoát Hoan chưa lần nào cười với tôi như thế cả. Anh ta luôn luôn điên cuồng chiếm đoạt, dù lúc còn là Sở Quân thì khi nói mấy câu tình tứ với tôi vẫn mang chút gì đó áp đặt, nhiệt huyết sôi sục trong mắt khiến tôi chẳng thể nào cưỡng lại được anh ta, vậy mà...
Lần này nở cụ cười, nhiệt huyết tuổi trẻ đã mất, Thoát Hoan như một gốc cổ thụ cằn cỗi rụng hết lá, chỉ còn lại mỗi gốc cây đang dần dần mục rữa.
Trước khi được binh lính hộ tống trở về không rõ sống chết, tôi nhìn thấy miệng anh ta thốt lên hai từ xin lỗi. Tôi không biết anh ta xin lỗi mình vì cái gì, người anh ta nên xin lỗi không phải là An Tư hay sao? Tôi bất chợt nhớ ra trước đây khi mơ thấy Thoát Hoan, hình như anh ta cũng từng cười rồi nói gì đó với mình, giờ mới ngộ ra chỉ là hai từ xin lỗi cũ rích.
Câu nói của Khoát Khoát Lạt không ngừng xoay vòng trong đầu tôi, "Rõ ràng là vương đoán được chúng bay sẽ giở trò, tại sao ngài vẫn không gửi thêm viện binh?", thật sự là cho đến bây giờ, rốt cuộc thì tôi vẫn không thể nào hiểu được Thoát Hoan.
Quân Thát một nửa đã qua sông, một nửa vì bị chặt đứt dây cầu mà không chạy được, đành kẻ chết người bị bắt sống ở lại chịu trận. Quân ta thắng trận này, nhưng lại tổn thất một kẻ bị trúng tên ngay chỗ hiểm nằm bán sống bán chết đằng kia.
Tôi xuống ngựa ba chân bốn cẳng bước tới, Trần Khâm bỗng giữ tay tôi lại, tôi thấy anh lắc đầu mới biết Trần Thông có lẽ là không cứu được rồi. Nhưng cuối cùng sau tất cả, anh ta lại chết trong lòng của người mình thương yêu, như thế thì cái chết này còn có gì đáng sợ nữa chứ?
Năm ấy An Tư mười sáu, Trần Thông hai mươi, cả hai đều ăn vận đẹp đẽ, cử chỉ phóng khoáng. Năm nay Trần Thông vĩnh viễn hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ giáp cũ vấy máu không bao giờ tỉnh lại nữa.
An Tư khóc nấc lên một cái, thanh kiếm nằm trên đất đã cứa đứt cổ cô, đột ngột đến nỗi mấy người bọn tôi chẳng kịp phản ứng. Đến giây phút sau cùng ánh mắt của An Tư cũng chỉ đặt lên người Trần Thông mà không để lại cho chúng tôi một lời gì.
Tôi xám mặt xám mày giằng tay khỏi Trần Khâm chạy đến đỡ lấy An Tư, có lẽ anh ta cũng bàng hoàng trước sự việc vừa xảy ra nên chẳng kịp phản ứng. Lúc tôi đến bên cạnh, An Tư chỉ còn một hơi thở, mỉm cười nhìn tôi rồi cũng yên lặng ngả vào lòng Trần Thông mà qua đời.
Trong lòng tôi chua xót, giá như lúc này phía sau tôi không phải là một trận chiến đang chờ đợi thì tôi đã gục xuống tại nơi đây mà khóc rống. Đáng tiếc kẻ tâm địa sắt đá như tôi đứng trước hoàn cảnh này chỉ lặng lẽ quệt nước mắt, sau đó sai người tạm thời chôn họ ở một nơi yên tĩnh chậm rãi đợi cuộc chiến qua đi.
Trần Khâm siết chặt cánh tay tôi, có lẽ trong lòng anh ta cũng cực kỳ khó chịu. Tôi bỗng cảm thấy mình thật may mắn, khi cả tôi và Trần Khâm vẫn còn kề vai sát cánh cho đến giờ phút này.
Anh bỗng quay sang nhìn thẳng vào tôi, vén mái tóc loà xoà bên má của tôi ra sau tai, như thở hắt ra, nói:
"Đi thôi, họ đang đợi ta!"
Tôi mím môi gật đầu.
Trong khoảnh khắc lóe lên đó, một làn mưa tên từ dưới sông cũng ngược hướng rẽ về. Chúng tôi trong tối kẻ địch ngoài sáng, lại đã chuẩn bị đầy đủ khiên chắn, ẩn nấp kín kẽ nên kết cục ngoài một vài người bị trúng tên lửa do không dập kịp nên chết cháy ra thì cũng chẳng tổn hao bao nhiêu.
Sau một đợt tên bắn mở đầu, thủy quân từ hai bên bờ cũng lao ra tác chiến, chủ yếu là thuyền lửa, thuyền có đầu sắt nhọn và những đội thợ lặn cùng với cảm tử quân.
Bên trên có mưa tên, bên dưới lại có kẻ đục thuyền. Tuy nhìn qua thì thấy muôn bề thọ địch, thế nhưng giặc Thát lại tỏ ra không mấy chật vật, vẫn như bầy ong dai dẳng không dứt, chết lớp này lại có lớp khác tiến lên.
Về sự lấy đông thắng ít của bọn giặc cỏ này mấy người bọn tôi không phải là chưa từng trông thấy, chỉ là lần này không lấy thắng lợi làm trọng mà chủ yếu đánh du kích để tiêu hao sinh lực địch mà thôi, có như thế tiếp theo chúng mới hoang mang mà dần chui đầu vào rọ.
Giằng co một hồi bỗng nghe tiếng gà gáy canh ba, lúc này không biết chúng có cảm nhận được hay không, mặt nước đang dâng cao dần.
Đang lúc đó bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng kèn hiệu, nhắm thấy thời cơ đã đến, Trần Quốc Toản bèn cho quân vừa đánh vừa lui. Ước chừng ban nãy thấy rằng chúng tôi tiến công cũng không nhiều nên bọn chúng cũng không liều sống liều chết đuổi theo, sau đó vẫn theo hướng ban đầu đi ngược ra biển.
Tôi nheo mắt nhìn ánh lửa le lói trên một vài chiến thuyền, chúng như một con rồng lửa đang cong đuôi tháo chạy. Nhưng tất cả chỉ là mở đầu, quãng đường từ đây cho tới nơi mà chúng tôi đang giăng bẫy đợi sẵn Trần Khâm đã cho giăng không biết bao nhiêu thiên la địa võng chờ đợi, gần như là dày đặc hết các ngả sông.
Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, tôi ra bãi dắt lấy con ngựa của mình rồi leo lên, Trần Khâm đã cầm kiếm dài ở ngay bên cạnh. Một tiếng "đi thôi" của anh ta vang lên, chúng tôi ngay lập tức phi nhanh ra vùng chém giết, nơi mà Trần Thông đã cầm chân địch một lúc lâu. Đó chính là toán quân bộ đi theo để hộ tống thủy quân của Ô Mã Nhi, để đoàn thuyền có thể thuận lợi rút lui ra biển.
Giằng co suốt một canh giờ đến khi gà rừng gáy thêm một chập nữa, tôi mới biết hóa ra đã sang canh thứ tư.
Quân địch hiện giờ đã dần mỏi mệt, vậy mà bọn tôi lại càng đánh càng hăng. Chém giết điên cuồng khói lửa tan hoang, từng cột khói bốc lên cùng với tiếng hét và tiếng đao sắt cứa lên da thịt, tiếng chém trượt dài lên lớp áo giáp sắt khiến tôi lạnh sống lưng.
Trong suốt buổi không biết bao nhiêu lần ngựa của tôi đạp phải những mảnh thi thể trên đất không rõ địch ta, mùi máu tanh cực kỳ buồn nôn nhưng lại hong cho đầu óc tôi đến cực kỳ tỉnh táo. Cho dù là trong lúc binh hoang mã loạn, thỉnh thoảng tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng câu hỏi của Trần Khâm: "Em còn đánh nổi không?".
Tôi bực mình đáp:
"Chàng nên tự lo cho mình thì hơn!"
Sau đó, trong không gian loáng thoáng tiếng cười rồi chỉ còn độc mỗi tiếng chém giết la ó.
Tôi có cảm tưởng nếu như đây không phải là chiến trường máu lửa mà là bên trong một gian phòng thì có lẽ Trần Quốc Toản đã đạp cửa bỏ đi. Dưới ánh đuốc, gương mặt đầy máu của cậu ta hiện lên như một hung thần ác sát đang liên tục lấy mạng người, bao năm cùng nhau vào sinh ra tử tôi cũng chưa từng thấy cậu ta có loại biểu cảm kinh khủng như vậy.
Phía sau có kẻ xông tới, tôi đổi thế cầm thương, một nhát đâm ngược về sau, máu văng ướt bắp chân tôi vẫn còn ấm nóng.
Phía trước đột nhiên truyền đến một trận nhốn nháo, nhìn kỹ lại thì hóa ra là kẻ râu ria Trần Thông đang hộc tốc phi ngựa trở về, trên tay cầm chặt một vật gì đó. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, dưới ánh đuốc của một binh lính đang giơ cao tôi rợn người phát hiện ra vật đó thế mà lại là một cái thủ cấp vừa mới cắt xuống, máu vẫn còn chảy ròng ròng.
Trần Thông vừa cưỡi ngựa vừa chém giết đến trước mặt bọn tôi, lại giơ cao cái đầu lên, hét lớn:
"Còn không mau bó tay chịu trói, thủ cấp của tướng chúng bây đang nằm trong tay tao!"
Cho dù có thể không hiểu Trần Thông đang nói gì, nhưng cái đầu kia thì ắt hẳn chúng sẽ nhận ra.
Lúc này thì không những mình tôi tỏ vẻ không dám tin mà lúc quay sang nhìn thì thấy chính Trần Khâm cũng đang kinh ngạc, Trần Thông lại có bản lĩnh lấy đi thủ cấp của tướng giặc nhanh như vậy, trên người anh ta thế mà lại không có lấy một vết thương nào.Chủ tướng bay đầu thì kết cục của trận chiến xem như đã định, bọn chúng ngay lập tức hoảng hốt lên, sau đó không màng đang còn chém giết căng thẳng lập tức quay đầu bỏ chạy.
Trần Khâm lập tức cho quân cấp tốc đuổi theo. Đuổi đến chợ Đông Hồ thì trời cũng tờ mờ sáng, trước mắt là một dòng sông chắn ngang mà chỉ có một chiếc cầu dây nối liền hai bờ.
Bởi vì cùng đường, một số ở phía trước đã chen lấn chạy lên cầu, kẻ giẫm người đạp ồn ào phần thoát được phần lại rơi xuống nước. Chúng tôi không để yên cho chúng chạy, tiếp tục giáp lá cà, mục đích chính là phải chặt dây cầu để chúng không còn đường đào thoát.
Đương lúc ấy từ bên kia sông có kẻ đang cưỡi một con ngựa to rẽ gió lướt sóng phi nhanh sang đây, đạp lên cả những kẻ đang chạy trối chết trên cầu, cuối cùng dừng lại cách bọn tôi năm trượng. Lúc kẻ đó dừng lại trước mặt, tôi mới nhìn thấy rõ ràng chẳng phải là một mà tới hai người, hắn ta cởi đi mũ áo trên đầu, tôi bỗng cảm thấy cả người mình như đông cứng lại.
Trước mắt nhoè đi, tôi phải giữ chặt dây cương mới ngăn không cho mình run lẩy bẩy, lúc này quân Thát giống như tìm được đồng minh lại càng yên tâm nối đuôi nhau về bên kia bờ.
Trần Quốc Toản nôn nóng, ngay lập tức hạ lệnh xông lên, tức thì Trần Thông râu tóc xồm xoàm như một mũi tên lao ra đứng chắn trước mặt, hét lên:
"Không, không được...!"
Tôi quệt nước mắt nhìn sang, thấy vẻ lưỡng lự hiếm khi xuất hiện trong đôi mắt của Trần Khâm, anh ta ban đầu cũng đứng bất động, đến lúc thấy Trần Thông lao lên mới giơ tay chặn Trần Quốc Toản lại.
Kẻ đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên cười lên như điên:
"Để cho chúng tao đi hay ả này phải chết là do mày chọn!"
Trần Quốc Toản ngơ ngác quay sang nhìn tôi, tôi cũng chẳng còn hơi sức để giải thích cho cậu ta, chỉ cau mày nói:
"Tên Thoát Hoan ấy hèn nhát đến mức để một ả đàn bà đem vợ anh ta đi uy hiếp địch thủ."
Cô ả đang uy hiếp tôi chẳng phải ai xa lạ, đó chính là nô nhi bên cạnh Thoát Hoan tên là Khoát Khoát Lạt, từng có cơ duyên theo hầu tôi năm đó khi tôi ở Đại Đô. An Tư gả cho Thoát Hoan thì cô ta vừa hay đổi chủ, hiện tại thì tiện tay mang theo chủ của mình đi giết giặc lập công.
Khoát Khoát Lạt quát lên, vừa nói lại vừa rơi nước mắt:
"Con ả này chẳng xứng làm vợ của vương nhà tao, một con đàn bà bị đem đi cống nạp lại suốt ngày mê hoặc ngài. Rõ ràng là vương đoán được chúng bay sẽ giở trò, tại sao ngài vẫn không gửi thêm viện binh?"
Còn chưa nói xong, thanh đoản đao của Trần Khâm đã găm lên giữa cổ ả, Khoát Khoát Lạt một giây trước còn mạnh mồm, giây sau đã thành cái xác khô từ trên ngựa ngã xuống.
Sau đó, An Tư bị trói tay bịt miệng cũng mất đà, Trần Thông gần như ngay lập tức lao lên ôm lấy cô ấy vào ngực.
Còn chưa kịp vui sướng khi đoàn tụ, từ bên bờ sông một mũi tên đã như xé gió găm vào giữa lưng Trần Thông, trong ánh mắt trừng lớn của người thương, anh ta từ từ khuỵu xuống.
Lúc tôi phản ứng được thì mũi tên mình vừa tra vào dây cung đã găm thẳng vào ngực trái của kẻ vừa bắn tên, anh ta mím môi nhìn tôi, nở một nụ cười.
Tôi kinh ngạc tột độ, có lẽ vì trước giờ Thoát Hoan chưa lần nào cười với tôi như thế cả. Anh ta luôn luôn điên cuồng chiếm đoạt, dù lúc còn là Sở Quân thì khi nói mấy câu tình tứ với tôi vẫn mang chút gì đó áp đặt, nhiệt huyết sôi sục trong mắt khiến tôi chẳng thể nào cưỡng lại được anh ta, vậy mà...
Lần này nở cụ cười, nhiệt huyết tuổi trẻ đã mất, Thoát Hoan như một gốc cổ thụ cằn cỗi rụng hết lá, chỉ còn lại mỗi gốc cây đang dần dần mục rữa.
Trước khi được binh lính hộ tống trở về không rõ sống chết, tôi nhìn thấy miệng anh ta thốt lên hai từ xin lỗi. Tôi không biết anh ta xin lỗi mình vì cái gì, người anh ta nên xin lỗi không phải là An Tư hay sao? Tôi bất chợt nhớ ra trước đây khi mơ thấy Thoát Hoan, hình như anh ta cũng từng cười rồi nói gì đó với mình, giờ mới ngộ ra chỉ là hai từ xin lỗi cũ rích.
Câu nói của Khoát Khoát Lạt không ngừng xoay vòng trong đầu tôi, "Rõ ràng là vương đoán được chúng bay sẽ giở trò, tại sao ngài vẫn không gửi thêm viện binh?", thật sự là cho đến bây giờ, rốt cuộc thì tôi vẫn không thể nào hiểu được Thoát Hoan.
Quân Thát một nửa đã qua sông, một nửa vì bị chặt đứt dây cầu mà không chạy được, đành kẻ chết người bị bắt sống ở lại chịu trận. Quân ta thắng trận này, nhưng lại tổn thất một kẻ bị trúng tên ngay chỗ hiểm nằm bán sống bán chết đằng kia.
Tôi xuống ngựa ba chân bốn cẳng bước tới, Trần Khâm bỗng giữ tay tôi lại, tôi thấy anh lắc đầu mới biết Trần Thông có lẽ là không cứu được rồi. Nhưng cuối cùng sau tất cả, anh ta lại chết trong lòng của người mình thương yêu, như thế thì cái chết này còn có gì đáng sợ nữa chứ?
Năm ấy An Tư mười sáu, Trần Thông hai mươi, cả hai đều ăn vận đẹp đẽ, cử chỉ phóng khoáng. Năm nay Trần Thông vĩnh viễn hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ giáp cũ vấy máu không bao giờ tỉnh lại nữa.
An Tư khóc nấc lên một cái, thanh kiếm nằm trên đất đã cứa đứt cổ cô, đột ngột đến nỗi mấy người bọn tôi chẳng kịp phản ứng. Đến giây phút sau cùng ánh mắt của An Tư cũng chỉ đặt lên người Trần Thông mà không để lại cho chúng tôi một lời gì.
Tôi xám mặt xám mày giằng tay khỏi Trần Khâm chạy đến đỡ lấy An Tư, có lẽ anh ta cũng bàng hoàng trước sự việc vừa xảy ra nên chẳng kịp phản ứng. Lúc tôi đến bên cạnh, An Tư chỉ còn một hơi thở, mỉm cười nhìn tôi rồi cũng yên lặng ngả vào lòng Trần Thông mà qua đời.
Trong lòng tôi chua xót, giá như lúc này phía sau tôi không phải là một trận chiến đang chờ đợi thì tôi đã gục xuống tại nơi đây mà khóc rống. Đáng tiếc kẻ tâm địa sắt đá như tôi đứng trước hoàn cảnh này chỉ lặng lẽ quệt nước mắt, sau đó sai người tạm thời chôn họ ở một nơi yên tĩnh chậm rãi đợi cuộc chiến qua đi.
Trần Khâm siết chặt cánh tay tôi, có lẽ trong lòng anh ta cũng cực kỳ khó chịu. Tôi bỗng cảm thấy mình thật may mắn, khi cả tôi và Trần Khâm vẫn còn kề vai sát cánh cho đến giờ phút này.
Anh bỗng quay sang nhìn thẳng vào tôi, vén mái tóc loà xoà bên má của tôi ra sau tai, như thở hắt ra, nói:
"Đi thôi, họ đang đợi ta!"
Tôi mím môi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me