Dachuu Soukoku Anh Sang Cua Nhau
Nhiều năm trước, khi Yokohama vẫn là một thành phố đầy hỗn loạn, nơi các băng nhóm tranh giành quyền lực và máu chảy như sông, Fukuzawa Yukichi và Mori Ougai từng là hai đường thẳng cắt nhau, gặp gỡ, đối đầu, và để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm trí đối phương. Dù thời gian đã trôi qua, và cả hai giờ đây đứng ở hai đầu chiến tuyến Fukuzawa với Cơ quan Thám tử Vũ trang, Mori với Mafia CảngHôm ấy, Fukuzawa nhận được một lá thư ngắn gọn
-Gặp ta tại đền cũ. Có chuyện cần nói- Không lời giải thích, không lý do, chỉ là một lời mời, hay đúng hơn, một lời thách thức. Fukuzawa, với bản tính không thích bị dẫn dắt, đáng lẽ có thể bỏ qua. Nhưng ông biết Mori không bao giờ làm gì vô nghĩa. Và sâu trong lòng, ông muốn đối mặt với ông ta, để hiểu rõ hơn về con người mà ông đã nhìn thấu từ lâu, nhưng chưa từng thực sự chạm đến.Đền thờ cũ nằm ở ngoại ô Yokohama, tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố, chỉ còn tiếng gió lùa qua những tán anh đào và tiếng chuông đồng vang vọng. Fukuzawa bước vào sân đền, áo choàng xanh khẽ lay động, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén như một thanh katana sẵn sàng rời vỏ. Ông dừng lại trước bậc thang dẫn lên chính điện, nơi Mori đang đứng, quay lưng về phía ông, tay cầm một chiếc ô giấy đỏ, dáng vẻ ung dung như thể đang ngắm cảnh chứ không phải chờ đợi một cuộc gặp đầy căng thẳng."Ngươi gọi ta đến đây để làm gì, Mori?" Fukuzawa lên tiếng. Ông bước lên bậc thang, từng bước chậm. "Ta không có thời gian cho những trò úp mở của ngươi. Nói thẳng ra,"Mori quay lại, nụ cười mỏng trên môi, ánh mắt lấp lánh một tia thích thú "Fukuzawa-dono, vẫn như ngày nào," ônh ta nói, tay khẽ xoay chiếc ô giấy như một thói quen. "Ta chỉ muốn ôn lại chút ký ức cũ, như hai người từng quen biết. Không cần phải rút kiếm ngay chứ?"Fukuzawa không đáp, ánh mắt ông quét qua Mori, không khoan nhượng. Ông biết Mori từ lâu, từ những ngày cả hai còn trẻ, khi họ từng đối đầu trong một vụ tranh chấp giữa các băng nhóm, và sau đó là những lần chạm mặt ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng. Ông đã nhìn thấy sự mưu mô trong ánh mắt Mori, sự tham vọng ẩn dưới vẻ ngoài kia, và cả nỗi cô độc mà anh ta che giấu bằng những nụ cười. Fukuzawa không phải người dễ bị đánh lừa, và ông biết, dù Mori có nói gì hôm nay, mục đích của ông ta không bao giờ đơn thuần."Ngươi chưa bao giờ muốn ôn lại ký ức," Fukuzawa nói. Ông bước tới gần hơn, dừng lại chỉ cách Mori vài bước, ánh mắt như xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc. "Ta biết tâm tư của ngươi, từ những ngày ngươi đứng giữa lằn ranh, chọn cách thao túng thay vì đối đầu trực diện"Mori khựng lại, nụ cười trên môi thoáng chững, ánh mắt lấp lánh một tia bất ngờ. Fukuzawa đánh thẳng vào trọng tâm, phơi bày sự thật mà Mori luôn cố che giấu. Ông ta bật cười khẽ, cái cười ngắn nhưng đầy ẩn ý, "Fukuzawa-dono, ngươi thật đáng sợ," ông ta nói, giọng thấp xuống "Ngươi nghĩ ta đang cố chứng minh gì? Rằng ta có thể khiến ngươi đến đây? Hay rằng ta hiểu ngươi hơn ngươi tưởng?"Fukuzawa không động đậy, ánh mắt ông vẫn khóa chặt vào Mori, như thể đang phân tích từng lời nói, từng cử chỉ. Ông đã biết tâm tư của Mori từ lâu, biết rằng ông ta không chỉ tham vọng quyền lực, mà còn khao khát sự công nhận, đặc biệt từ những người như Fukuzawa, những người Mori coi là đối thủ ngang tầm. Nhưng Fukuzawa không phải người chơi theo luật của Mori"Ngươi không cần chứng minh gì với ta, Mori," Fukuzawa nói. Ông bước tới gần hơn, chỉ còn cách Mori một cánh tay, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, uy nghiêm và không khoan nhượng. "Ta đã thấy con người thật của ngươi—" Ông dừng lại, giọng hạ thấp, mang một sức ép vô hình. "Ngươi gọi ta đến đây vì ngươi muốn ta nhìn thấy điều gì đó. Vậy thì nói đi. Hoặc là..." Ông nghiêng người về phía trước, ánh mắt như lưỡi kiếm kề sát. "Ta sẽ khiến ngươi phải nói, ngay bây giờ."Không khí trong sân đền đột nhiên nặng nề, tiếng chuông đồng vang lên từ xa như một lời cảnh báo. Mori đứng yên, ánh mắt lấp lánh, nhưng lần đầu tiên, nụ cười của anh ta mang một tia chân thật hơn. Fukuzawa không chỉ lấn lướt anh ta bằng lời nói, mà còn bằng sự hiện diện, uy quyền, điềm tĩnh, nhưng đầy áp lực, như một ngọn núi không thể lay chuyển. Mori biết, nếu anh ta không cẩn thận, Fukuzawa sẽ không ngần ngại rút kiếm, dù là theo nghĩa bóng hay nghĩa đen."Fukuzawa-dono, ngươi...Ngươi đúng là người duy nhất khiến ta muốn bộc lộ nhiều hơn dự tính." Ông ta nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh một tia khao khát, không phải tình cảm, mà là sự thôi thúc muốn phá vỡ bức tường giữa họ. "Ta gọi ngươi đến đây... chỉ để hỏi một câu. Nếu ngày đó, ta chọn đi cùng ngươi thay vì con đường này, ngươi có chấp nhận ta không?"Fukuzawa im lặng, ánh mắt không dao động, nhưng sâu trong đó là một tia trầm tư. Ông biết câu hỏi của Mori không đơn giản, nó là một lời thú nhận, một cách để anh ta đối mặt với chính mình, và cũng là một thử thách dành cho ông. Nhưng Fukuzawa không phải người dễ bị kéo vào quá khứ."Ngươi đã chọn con đường của mình, Mori," ông đặt một tay lên vai Mori "Và ta đã chọn con đường của ta. Nhưng nếu ngươi muốn ta nhìn thấy con người thật của ngươi, thì đừng ẩn mình sau những câu hỏi"Ông buông tay, quay người bước xuống bậc thang, để lại Mori đứng đó,
-Gặp ta tại đền cũ. Có chuyện cần nói- Không lời giải thích, không lý do, chỉ là một lời mời, hay đúng hơn, một lời thách thức. Fukuzawa, với bản tính không thích bị dẫn dắt, đáng lẽ có thể bỏ qua. Nhưng ông biết Mori không bao giờ làm gì vô nghĩa. Và sâu trong lòng, ông muốn đối mặt với ông ta, để hiểu rõ hơn về con người mà ông đã nhìn thấu từ lâu, nhưng chưa từng thực sự chạm đến.Đền thờ cũ nằm ở ngoại ô Yokohama, tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố, chỉ còn tiếng gió lùa qua những tán anh đào và tiếng chuông đồng vang vọng. Fukuzawa bước vào sân đền, áo choàng xanh khẽ lay động, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén như một thanh katana sẵn sàng rời vỏ. Ông dừng lại trước bậc thang dẫn lên chính điện, nơi Mori đang đứng, quay lưng về phía ông, tay cầm một chiếc ô giấy đỏ, dáng vẻ ung dung như thể đang ngắm cảnh chứ không phải chờ đợi một cuộc gặp đầy căng thẳng."Ngươi gọi ta đến đây để làm gì, Mori?" Fukuzawa lên tiếng. Ông bước lên bậc thang, từng bước chậm. "Ta không có thời gian cho những trò úp mở của ngươi. Nói thẳng ra,"Mori quay lại, nụ cười mỏng trên môi, ánh mắt lấp lánh một tia thích thú "Fukuzawa-dono, vẫn như ngày nào," ônh ta nói, tay khẽ xoay chiếc ô giấy như một thói quen. "Ta chỉ muốn ôn lại chút ký ức cũ, như hai người từng quen biết. Không cần phải rút kiếm ngay chứ?"Fukuzawa không đáp, ánh mắt ông quét qua Mori, không khoan nhượng. Ông biết Mori từ lâu, từ những ngày cả hai còn trẻ, khi họ từng đối đầu trong một vụ tranh chấp giữa các băng nhóm, và sau đó là những lần chạm mặt ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng. Ông đã nhìn thấy sự mưu mô trong ánh mắt Mori, sự tham vọng ẩn dưới vẻ ngoài kia, và cả nỗi cô độc mà anh ta che giấu bằng những nụ cười. Fukuzawa không phải người dễ bị đánh lừa, và ông biết, dù Mori có nói gì hôm nay, mục đích của ông ta không bao giờ đơn thuần."Ngươi chưa bao giờ muốn ôn lại ký ức," Fukuzawa nói. Ông bước tới gần hơn, dừng lại chỉ cách Mori vài bước, ánh mắt như xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc. "Ta biết tâm tư của ngươi, từ những ngày ngươi đứng giữa lằn ranh, chọn cách thao túng thay vì đối đầu trực diện"Mori khựng lại, nụ cười trên môi thoáng chững, ánh mắt lấp lánh một tia bất ngờ. Fukuzawa đánh thẳng vào trọng tâm, phơi bày sự thật mà Mori luôn cố che giấu. Ông ta bật cười khẽ, cái cười ngắn nhưng đầy ẩn ý, "Fukuzawa-dono, ngươi thật đáng sợ," ông ta nói, giọng thấp xuống "Ngươi nghĩ ta đang cố chứng minh gì? Rằng ta có thể khiến ngươi đến đây? Hay rằng ta hiểu ngươi hơn ngươi tưởng?"Fukuzawa không động đậy, ánh mắt ông vẫn khóa chặt vào Mori, như thể đang phân tích từng lời nói, từng cử chỉ. Ông đã biết tâm tư của Mori từ lâu, biết rằng ông ta không chỉ tham vọng quyền lực, mà còn khao khát sự công nhận, đặc biệt từ những người như Fukuzawa, những người Mori coi là đối thủ ngang tầm. Nhưng Fukuzawa không phải người chơi theo luật của Mori"Ngươi không cần chứng minh gì với ta, Mori," Fukuzawa nói. Ông bước tới gần hơn, chỉ còn cách Mori một cánh tay, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, uy nghiêm và không khoan nhượng. "Ta đã thấy con người thật của ngươi—" Ông dừng lại, giọng hạ thấp, mang một sức ép vô hình. "Ngươi gọi ta đến đây vì ngươi muốn ta nhìn thấy điều gì đó. Vậy thì nói đi. Hoặc là..." Ông nghiêng người về phía trước, ánh mắt như lưỡi kiếm kề sát. "Ta sẽ khiến ngươi phải nói, ngay bây giờ."Không khí trong sân đền đột nhiên nặng nề, tiếng chuông đồng vang lên từ xa như một lời cảnh báo. Mori đứng yên, ánh mắt lấp lánh, nhưng lần đầu tiên, nụ cười của anh ta mang một tia chân thật hơn. Fukuzawa không chỉ lấn lướt anh ta bằng lời nói, mà còn bằng sự hiện diện, uy quyền, điềm tĩnh, nhưng đầy áp lực, như một ngọn núi không thể lay chuyển. Mori biết, nếu anh ta không cẩn thận, Fukuzawa sẽ không ngần ngại rút kiếm, dù là theo nghĩa bóng hay nghĩa đen."Fukuzawa-dono, ngươi...Ngươi đúng là người duy nhất khiến ta muốn bộc lộ nhiều hơn dự tính." Ông ta nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh một tia khao khát, không phải tình cảm, mà là sự thôi thúc muốn phá vỡ bức tường giữa họ. "Ta gọi ngươi đến đây... chỉ để hỏi một câu. Nếu ngày đó, ta chọn đi cùng ngươi thay vì con đường này, ngươi có chấp nhận ta không?"Fukuzawa im lặng, ánh mắt không dao động, nhưng sâu trong đó là một tia trầm tư. Ông biết câu hỏi của Mori không đơn giản, nó là một lời thú nhận, một cách để anh ta đối mặt với chính mình, và cũng là một thử thách dành cho ông. Nhưng Fukuzawa không phải người dễ bị kéo vào quá khứ."Ngươi đã chọn con đường của mình, Mori," ông đặt một tay lên vai Mori "Và ta đã chọn con đường của ta. Nhưng nếu ngươi muốn ta nhìn thấy con người thật của ngươi, thì đừng ẩn mình sau những câu hỏi"Ông buông tay, quay người bước xuống bậc thang, để lại Mori đứng đó,
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me