TruyenFull.Me

Dai Ca Truong Hoc Vkook

___________________________________________________________________________________

-Ráng chịu một chút, tôi trước giờ chưa băng bó cho người khác bao giờ nên không quen..

-À..ừm..không sao, cám ơn anh.

Hắn lại liếc nhìn cậu, nơi khóe miệng hơi cong lên, rồi lại tiếp tục màn băng bó như hành xác. Cậu nhìn hắn đẵm đuối, thật sự là tên này đẹp trai quá sức quy định rồi, lại thêm dáng vẻ chăm chú tỉ mỉ từng chút một trên vết thương của cậu, cảnh tượng thế này đủ để tàn sát hàng lọt con tim mơ mộng. Chết rồi, tim cậu đang đập loạn xạ luôn nè. Sao hắn lại có thể dịu dàng thế này cơ chứ cơ chứ. Mặt cậu lại đỏ lên nữa rồi, hai bên má cứ nóng bừng bừng thế này. Nhưng không thể cưỡng lại, cậu cứ nhìn hắn như vậy, lâu thật là lâu.....

-Đẹp trai quá hả?

Bị bắt gặp rồi ah~

Lại nhếch miệng đáng ghét ấy, hắn vừa băng bó vừa nói, ánh mắt vẫn chăm chú vào khuỷu tay của cậu.

Cậu giật mình, bối rối gãi đầu, thật là muốn đào hố để trốn luôn. Xấu hổ muốn chết. Nhìn người ta lâu như vậy chẳng khác gì tên háo sắc.

-Không..không có, đã xong chưa?

-Rồi, đừng cử động mạnh quá, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.

-Ưmm.....

Vẻ ngại ngùng chẳng khác nào con gái của cậu khiến hắn không nhịn được cười. Tay hắn còn vỗ vỗ đầu cậu như cún con. Thấy hắn cười ngon lành cậu càng xấu hổ hơn. Hắn cười mãi chả dứt nên cậu bắt đầu nổi điên. Ngại quá hóa giận, liếc hắn một cái tóe lửa cậu quát.

-Yah, cười khỉ gì cười quài, CÂM NGAYY.

-Được, được, không cười nữa, đừng giận.

Hắn lúc này mới thôi cười, nhưng cũng không thể nhịn được mà cứ tủm tỉm mãi. Cậu thì đằng đằng sát khí nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn không chịu nổi vẻ đáng yêu của cậu, nhéo cái má phúng phính của cậu một cái rồi ngồi lại dọn đồ đạc bỏ vào hộp. Cậu nén cơn giận một lúc, lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng.

-Lúc nãy sao anh lại có mặt ở đó.

Nghe cậu hỏi, hắn quay đầu nhìn cậu chăm chú một lúc rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.

-Em yên tâm, tình cờ thôi, không phải tôi theo dỗi em đâu.

-Tôi..tôi...không có ý đó. Dù sao cũng cảm ơn anh.

-Đừng cảm ơn, tôi không rộng lượng vậy đâu, lần này là em nợ tôi, sau này tôi sẽ đòi lại.

-GÌ? Nè, anh đừng có tính toán thế chứ, là anh tình nguyện cứu tôi chứ tôi đau có mượn. Cám ơn là nể lắm rồi nha. Nợ gì mà nợ. Hừ.

Cậu bất mãn xổ một tràng, xong lại khoang tay trước, mày cau lại, mỏ chề ra nhìn hắn.

-À, nếu vậy thì  lúc nãy tôi không nên cứu em rồi. Chà, không thể tưởng tượng được mấy tên khốn kiếp sẽ làm gì em đâu, ban đêm như vậy, mà lại vắng vẻ, em lại một mình, chúng thì đông, vậy em nghĩ chúng nó sẽ..

-ANH IM ĐI.

Cậu hét lên, mặt sắp bốc hỏa mất rồi. Thật sự lúc nãy cậu sợ, rất sợ. Nhớ lại lúc mấy tên đó đụng chạm hết chỗ này đến chỗ khác trên người cậu, lại buông lời tục tĩu, người cậu run lên. Đúng vậy, nếu hắn ta không xuất hiện kịp thời thì cậu chết thật rồi. Muốn hay không muốn thì cũng là cậu nợ hắn, chỉ không ngờ tên nhìn bên ngoài quân tử như hắn lại đi tính toán từng tí với cậu.

Hắn thấy cậu có phản ứng mạnh mẽ như vậy cũng không chọc cậu nữa. Có trời mới biết lúc nãy hắn đã điên tiếc như thế nào. Chỉ là tình cờ đi ngang con đường đó, gặp một đám thanh niên xúm xích lại ức hiếp một con người nhỏ bé lại không thấy mặt đi, định là không quan tâm vì xưa nay hắn chẳng nghĩa hiệp mà lo chuyện bao đồng, nhưng khi nghe tiếng thét chói tay của ai đó, người hắn run lên, một hình bóng xẹt ngang trong đầu. Chẳng nghĩ ngợi liền phanh xe đi thẳng đến chỗ đám người. Ai ngờ vừa đến nơi lại bắt gặp cơ thể trắng nõn nhỏ bé có vài vệt ửng đỏ do va chạm đang sợ hãi nhắm nghiền mắt, lại còn bị đám người khốn nạn đó áp chặt người cậu lên nền tường dơ bẩn, tim hắn như bị bóp nghẹn. Mắt hắn long lên sòng sọc, lao đến nhanh như chớp giáng một đòn vào mặt tên hung hăng nhất, lúc đấy việc hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn, bề ngoài lạnh tanh vậy thôi chứ thật sự hắn rất lo, lo nếu hắn đến trễ một chút nữa thôi thì không biết cậu sẽ như thế nào. Hắn thật muốn xé xác từng tên một, cậu mà không ở đó ngăn cản thì tin chắc những tên đó đã được hắn đưa vào nhà xác ngủ giấc ngàn thu rồi. Bây giờ hắn mới biết người con trai trước mặt này quan trọng thế nào. Có thể khiến hắn mất bình tĩnh như thế. Tên nhóc này thật quá lợi hại mà.

Trở lại thực tại, hắn nhìn lên người cậu, bộ quần áo của cậu đã bị bẩn hết một vài chỗ. Hắn lặng thinh không nói gì bước ra khỏi phòng.

*Rầm*

Hành động bất ngờ của hắn khiến cậu đơ mất vài giây.

Chết thật, đàn ông con trai mà lại giận lẫy. Chỉ quát có xíu mà cũng giận.

Cậu chề môi xì một cái hẳn là khinh bỉ.

Nhìn lại nơi vết thương, tuy có chút lộn xộn nhưng nhìn chung cũng được băng bó gọn gàng. Khẽ thở dài, hắn đối với cậu thật sự không tệ, nhưng mỗi lần thấy hắn trưng bộ mặt lạnh tanh cùng với những hành động làm cậu vài lần suýt lọt tim ra ngoài thì không tha thứ được.

Lại nhìn quanh căn phòng lần nữa, cậu thở dài thườn thượt.

Chỉ có một giường, ác như anh ta hẳn là cho mình ngủ ở sofa rồi.

*cạch*

Âm thanh nơi cửa cắt đứt những suy nghĩ mênh mang của cậu. Hắn ta bước vào phòng với chiếc hộp trắng được thắt nơ thỏ bên trên. Chìa ra trước mặt cậu, hắn lên tiếng.

-Đi tắm, mặc cái này vào.

-Ah.

Lúc này cậu mới nghĩ tới bộ dạng của mình, nhìn xuống thì thấy đồ đã bẩn hết, đen cả mảng. Ngước lên nhìn hắn, thì ra không phải giận lẫy, mà là đi lấy quần áo cho cậu, không tệ.

-Cảm ơn.

Cậu vươn tay nhận lấy hộp đồ, không phải ham hố gì nhưng bộ dạng thế này bắt buộc phải đi tắm rồi, coi như mượn tạm vậy.

Cậu đứng lên đi thẳng vào phòng tắm, cầm theo hộp đồ cũng chẳng thèm mở ra xem trước. Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy,hắn rất vừa lòng. Còn tưởng đối với tính tự cao của cậu sẽ không nhận đồ của hắn mà la hét ầm ĩ chứ. Xem ra tên nhóc này cũng rất hiểu chuyện.

*10 phút sau*

Hắn dựa lưng vào đầu giường, liếc nhìn đồng hồ trên tường. Thở dài, hắn đi đến trước cửa phòng tắm. Gõ cốc cốc vào cảnh cửa.

-Ngủ trong đó rồi luôn à?

-Biết....biết rồi. Ra ngay.

*cạch*

Cậu bước ra khỏi phòng tắm. Hắn nhìn cậu nhếch môi nguy hiểm, cảm thấy rất tốt. Cậu thì tức giận trừng mắt nhìn hắn. Lí do rất đơn giản, hắn tại sao lại cho cậu mặc áo ngủ con thỏ cơ chứ, lại còn là màu hồng, lại có nơ.  Cậu ở nhà cũng rất thích mặt đồ ngủ dễ thương, nhưng hường hẹ nữ tính như thế này thì không thể chấp nhận được. Tên này muốn trêu ông đây mà.

-Hợp lắm, rất dễ thương.

-Dễ thương khỉ khô, biến thái.

Nói xong liền quay lưng dậm đùng đùng đi về phía trước giường. Lại quay lại nhìn tên đang đắc ý kia, cậu chỉ vào giường, hất mặt khí thế lên giọng.

-Tối nay anh tự liệu đi nha, giường này tối nay là của tôi. Vậy nha, đi ngủ nha. À mà đừng đụng chạm làm phiền tôi, không được tắt đèn. Tôi sợ. Nhiêu thôi ha. Ngủ ngon.

Chỉ nói hết nhiêu đó, cậu phóng tọt lên giường chùm chăn kít mít. Khả năng ngủ của cậu là vô địch nha, chưa tới 10s là ngủ mất rồi, tiếng thở đều đều vang lên trong căn phòng rộng lớn. Đằng kia có một thân hình cao lớn đơ ra chẳng biết nói gì. Giành chỗ ngủ rất là tỉnh bơ luôn. Mặt TaeHyung bây giờ rất là khó coi ah~~

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me