Dai Dao
Bóng chiều ngả dài lên con đường đất đỏ. Trên lưng núi hoang vu, một thân ảnh đơn độc chậm rãi bước qua những lùm cây rậm rạp, chân dẫm lên xác lá khô mục, tiếng vang lên yếu ớt giữa rừng sâu tĩnh mịch.Lạc Thiên – thiếu niên mười lăm tuổi, đầu tóc rối bù, y phục rách nát, hai mắt trũng sâu, gầy gò như thân trúc. Nhưng trong ánh mắt ấy, không có chút sợ hãi, cũng chẳng có u oán. Chỉ còn lại một sự lạnh lẽo bình thản – như ngọn núi già nhìn xuống thế gian.Đã mười chín ngày kể từ khi hắn rời thôn Thanh Dương.Không điểm đến.Không người thân.Không mục tiêu ngoài một bộ khẩu quyết rách cũ, và lời trăn trối vẫn còn văng vẳng bên tai: “Không có linh căn… vẫn có thể có Đạo…”
---Ban đầu, hắn không biết sống sót ngoài rừng núi nghĩa là gì.Đêm đầu tiên, trời trở lạnh. Gió luồn qua khe đá như dao cắt da. Không lửa, không áo ấm, hắn ôm mình co ro bên gốc cây, răng va lập cập. Mắt mở thao láo nhìn đêm đen nuốt trọn mọi thứ xung quanh.Hắn đói. Đói đến mức bụng như quặn thắt lại từng cơn. Trong ba ngày đầu, hắn chỉ uống nước suối và nhai rễ cây đắng ngắt.Đêm thứ năm, hắn thử bắt thỏ. Không có bẫy, không có kỹ thuật. Chạy đuổi trong rừng cho đến khi trẹo chân, ngã lăn, mặt đầy bùn đất. Cuối cùng cũng bắt được – chỉ là một con chuột rừng nhỏ bằng nắm tay.Hắn giết nó bằng đá. Run rẩy nhóm lửa bằng hai nhánh khô mài mãi mới ra tia lửa.Thịt nướng khét, da cháy sạm, bên trong còn sống. Nhưng hắn vẫn ăn.Đó là bữa ăn đầu tiên sau năm ngày.Mùi tanh tưởi và cháy khét, nhưng nước mắt lại chảy.Không phải vì mùi vị.Mà vì… sống sót.
---Ngày thứ mười, một con mãnh lang xuất hiện. Đôi mắt vàng rực nhìn hắn từ trong bụi rậm. Không kịp bỏ chạy.Hắn liều chết. Cầm đá tấn công. Cào, xé, cắn.Cả người đầy máu, vai bị cắn sâu, suýt mất mạng. Nhưng hắn sống. Và lang chết.Hắn ngồi cạnh xác lang, thở dốc. Đêm hôm đó, thịt lang nướng ăn không hết. Nhưng máu trong miệng còn mặn hơn vị thịt.Hắn nhận ra – sống sót không phải là chờ may mắn. Là giành giật từng tấc đất, từng hơi thở, từng giọt máu.Từ hôm ấy, hắn học làm bẫy. Học trèo cây, ẩn mình, nhận biết dấu chân thú. Hắn bắt được chim nhỏ, sóc, có lúc bắt nhầm rắn độc, suýt mất mạng. Nhưng hắn không dừng lại.Mỗi ngày trôi qua, da thịt thêm sạm đen, xương vai nhô lên, cơ thể khô cằn. Nhưng ánh mắt càng lúc càng bén như dao rừng.
---Đêm mưa thứ mười bảy.Trên đỉnh núi hoang, Lạc Thiên ngồi một mình bên tảng đá, tay ôm ngực vì lạnh, người ướt đẫm. Cơn sốt đến nhanh như gió độc. Mắt hắn mờ đi. Hơi thở nặng nề.Trong cơn mê loạng choạng, hắn thấy ảo ảnh của ông Dư, đang ngồi bên cạnh, lặng im nhìn hắn.– Nội… – hắn lẩm bẩm.Ông Dư không trả lời.– Con mệt quá… – hắn thều thào. – Nếu không có linh căn… thì con tồn tại để làm gì?Gió gào. Mưa táp vào mặt như tát.Hắn cuộn mình lại, nhưng cái lạnh càng xâm nhập vào tận xương.Một giọng nói trầm đục vang lên – không biết là từ ký ức hay từ trong lòng:> “Kẻ yếu không đáng sống trong thế giới này.”
Câu nói ấy không phải từ ông nội.Mà là từ những ánh mắt hắn từng nhận suốt mười lăm năm qua.Từ lũ trẻ trong thôn khinh bỉ hắn vì không có linh căn.Từ vị quan trắc linh từng phán: “Vô dụng. Phế vật. Không cần kiểm tra thêm.”Từ những người nhìn hắn – bằng ánh mắt thương hại, hoặc tệ hơn… là không nhìn hắn như một con người.Kẻ yếu không đáng sống.Hắn ngồi bật dậy giữa đêm mưa.Toàn thân run rẩy, nhưng mắt mở to.– Không đáng sống? – Hắn thì thầm.Mắt hắn đỏ lên.– Vậy thì ta sẽ sống.Giọng hắn gằn ra qua kẽ răng:– Không phải vì chứng minh điều gì với chúng…– Mà để ta biết… ta vẫn tồn tại!Hắn xé áo, vắt nước, lết dậy, tìm một tảng đá, lấy máu thoa lên da để giữ ấm.Cả đêm đó, hắn không ngủ. Hắn vận động, đấm vào cây, làm bất kỳ gì để giữ tỉnh táo, giữ nhiệt.Và hắn sống qua đêm đó.
---Sáng hôm sau, trời hửng nắng.Lạc Thiên nằm trên bãi cỏ, mắt mở nhìn mây trôi.Hắn mỉm cười. Không phải vui vẻ. Mà là bình thản.Từ một thiếu niên gầy gò chưa từng rời làng, chưa từng biết giết, chưa từng ăn sống nằm rừng… Giờ đây, hắn đã vượt qua chính mình.Vết thương, vết rách, cơn đói, sự cô độc… đã đốt cháy lớp vỏ mềm yếu.Chỉ còn lại một ý chí cứng như sắt, không thể bị bóp nát bằng khinh thường hay thử thách.Lạc Thiên mở túi, lấy ra cuộn trục "Hoang Thể Quyết". Đọc lại từng dòng khẩu quyết thô ráp, từng câu chữ như được viết bằng máu:> “Kẻ không có linh căn – phải luyện xương thành thiết, da thành giáp, huyết thành dương hỏa, cốt tủy làm nguồn…”
> “Người thường một ngày luyện một khắc, kẻ không linh căn – luyện mười khắc.”
> “Kẻ thường tụ linh bằng thiên địa, ngươi tụ đạo bằng huyết nhục.”
Hắn gấp lại, nắm chặt trong tay.Từ hôm nay, hắn sẽ bắt đầu luyện công.Không có linh lực?Vậy luyện thân thể thành vũ khí.Không có tông môn?Vậy để rừng sâu làm lò luyện, để gió mưa làm thầy.Không ai dẫn đường?Vậy bước đi trong mù sương, mỗi bước đều là máu, là ý chí, là con đường chưa ai dám đi.Đó là Đạo của kẻ không linh căn.Đạo của chính hắn.
---Ban đầu, hắn không biết sống sót ngoài rừng núi nghĩa là gì.Đêm đầu tiên, trời trở lạnh. Gió luồn qua khe đá như dao cắt da. Không lửa, không áo ấm, hắn ôm mình co ro bên gốc cây, răng va lập cập. Mắt mở thao láo nhìn đêm đen nuốt trọn mọi thứ xung quanh.Hắn đói. Đói đến mức bụng như quặn thắt lại từng cơn. Trong ba ngày đầu, hắn chỉ uống nước suối và nhai rễ cây đắng ngắt.Đêm thứ năm, hắn thử bắt thỏ. Không có bẫy, không có kỹ thuật. Chạy đuổi trong rừng cho đến khi trẹo chân, ngã lăn, mặt đầy bùn đất. Cuối cùng cũng bắt được – chỉ là một con chuột rừng nhỏ bằng nắm tay.Hắn giết nó bằng đá. Run rẩy nhóm lửa bằng hai nhánh khô mài mãi mới ra tia lửa.Thịt nướng khét, da cháy sạm, bên trong còn sống. Nhưng hắn vẫn ăn.Đó là bữa ăn đầu tiên sau năm ngày.Mùi tanh tưởi và cháy khét, nhưng nước mắt lại chảy.Không phải vì mùi vị.Mà vì… sống sót.
---Ngày thứ mười, một con mãnh lang xuất hiện. Đôi mắt vàng rực nhìn hắn từ trong bụi rậm. Không kịp bỏ chạy.Hắn liều chết. Cầm đá tấn công. Cào, xé, cắn.Cả người đầy máu, vai bị cắn sâu, suýt mất mạng. Nhưng hắn sống. Và lang chết.Hắn ngồi cạnh xác lang, thở dốc. Đêm hôm đó, thịt lang nướng ăn không hết. Nhưng máu trong miệng còn mặn hơn vị thịt.Hắn nhận ra – sống sót không phải là chờ may mắn. Là giành giật từng tấc đất, từng hơi thở, từng giọt máu.Từ hôm ấy, hắn học làm bẫy. Học trèo cây, ẩn mình, nhận biết dấu chân thú. Hắn bắt được chim nhỏ, sóc, có lúc bắt nhầm rắn độc, suýt mất mạng. Nhưng hắn không dừng lại.Mỗi ngày trôi qua, da thịt thêm sạm đen, xương vai nhô lên, cơ thể khô cằn. Nhưng ánh mắt càng lúc càng bén như dao rừng.
---Đêm mưa thứ mười bảy.Trên đỉnh núi hoang, Lạc Thiên ngồi một mình bên tảng đá, tay ôm ngực vì lạnh, người ướt đẫm. Cơn sốt đến nhanh như gió độc. Mắt hắn mờ đi. Hơi thở nặng nề.Trong cơn mê loạng choạng, hắn thấy ảo ảnh của ông Dư, đang ngồi bên cạnh, lặng im nhìn hắn.– Nội… – hắn lẩm bẩm.Ông Dư không trả lời.– Con mệt quá… – hắn thều thào. – Nếu không có linh căn… thì con tồn tại để làm gì?Gió gào. Mưa táp vào mặt như tát.Hắn cuộn mình lại, nhưng cái lạnh càng xâm nhập vào tận xương.Một giọng nói trầm đục vang lên – không biết là từ ký ức hay từ trong lòng:> “Kẻ yếu không đáng sống trong thế giới này.”
Câu nói ấy không phải từ ông nội.Mà là từ những ánh mắt hắn từng nhận suốt mười lăm năm qua.Từ lũ trẻ trong thôn khinh bỉ hắn vì không có linh căn.Từ vị quan trắc linh từng phán: “Vô dụng. Phế vật. Không cần kiểm tra thêm.”Từ những người nhìn hắn – bằng ánh mắt thương hại, hoặc tệ hơn… là không nhìn hắn như một con người.Kẻ yếu không đáng sống.Hắn ngồi bật dậy giữa đêm mưa.Toàn thân run rẩy, nhưng mắt mở to.– Không đáng sống? – Hắn thì thầm.Mắt hắn đỏ lên.– Vậy thì ta sẽ sống.Giọng hắn gằn ra qua kẽ răng:– Không phải vì chứng minh điều gì với chúng…– Mà để ta biết… ta vẫn tồn tại!Hắn xé áo, vắt nước, lết dậy, tìm một tảng đá, lấy máu thoa lên da để giữ ấm.Cả đêm đó, hắn không ngủ. Hắn vận động, đấm vào cây, làm bất kỳ gì để giữ tỉnh táo, giữ nhiệt.Và hắn sống qua đêm đó.
---Sáng hôm sau, trời hửng nắng.Lạc Thiên nằm trên bãi cỏ, mắt mở nhìn mây trôi.Hắn mỉm cười. Không phải vui vẻ. Mà là bình thản.Từ một thiếu niên gầy gò chưa từng rời làng, chưa từng biết giết, chưa từng ăn sống nằm rừng… Giờ đây, hắn đã vượt qua chính mình.Vết thương, vết rách, cơn đói, sự cô độc… đã đốt cháy lớp vỏ mềm yếu.Chỉ còn lại một ý chí cứng như sắt, không thể bị bóp nát bằng khinh thường hay thử thách.Lạc Thiên mở túi, lấy ra cuộn trục "Hoang Thể Quyết". Đọc lại từng dòng khẩu quyết thô ráp, từng câu chữ như được viết bằng máu:> “Kẻ không có linh căn – phải luyện xương thành thiết, da thành giáp, huyết thành dương hỏa, cốt tủy làm nguồn…”
> “Người thường một ngày luyện một khắc, kẻ không linh căn – luyện mười khắc.”
> “Kẻ thường tụ linh bằng thiên địa, ngươi tụ đạo bằng huyết nhục.”
Hắn gấp lại, nắm chặt trong tay.Từ hôm nay, hắn sẽ bắt đầu luyện công.Không có linh lực?Vậy luyện thân thể thành vũ khí.Không có tông môn?Vậy để rừng sâu làm lò luyện, để gió mưa làm thầy.Không ai dẫn đường?Vậy bước đi trong mù sương, mỗi bước đều là máu, là ý chí, là con đường chưa ai dám đi.Đó là Đạo của kẻ không linh căn.Đạo của chính hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me