TruyenFull.Me

Dai Dao

Ánh trăng tròn đêm ấy đã trôi xa nhiều tuần. Trời sang thu. Gió núi se lạnh, từng chiếc lá đỏ úa rơi rụng, phủ dày mặt đất như thảm.

Giữa rừng sâu, dưới một vách đá rêu phong, một thân ảnh cởi trần ngồi xếp bằng. Hai tay đặt lên gối, mắt nhắm hờ, hơi thở nhịp nhàng – hít vào, thở ra – đều đặn như tiếng trống thâm trầm nơi xa vắng.

Không phải thiền.

Không phải nhập định.

Mà là thổ nạp dưỡng khí – một phương pháp luyện thân từ quyển "Thái Hư Dưỡng Sinh Chỉ Lục" do ông Dư để lại. Không phải tu chân pháp môn cao thâm, mà là những ghi chép tay lượm lặt từ cổ y đạo, kết hợp giữa dưỡng sinh và rèn luyện thân thể.

Thường chỉ dùng để cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ cho người bình thường.

Nhưng Lạc Thiên – đang dùng nó để thay thế tu luyện.

---

Sáng sớm, hắn dậy trước khi sương tan. Ngồi dưới gốc cây lớn, thổ nạp đúng một canh giờ.

Buổi trưa, hắn dội nước lạnh lên thân, rồi tập luyện Hoang Thể Quyết – đấm đá vào cây, vào đá, vào những thân gỗ già cứng như sắt.

Chiều xuống, hắn ăn những gì có thể tìm được: thỏ rừng, trứng chim, rễ cây. Không linh dược, chẳng bổ khí thảo. Chỉ có máu, thịt, và ý chí.

Tối đến, hắn múa Thái Cực quyền dưới ánh trăng, như một cách cảm ứng khí tức trời đất – vừa điều hòa thân tâm, vừa tôi luyện tinh thần.

Hắn lặp lại vòng tuần hoàn ấy – ngày nối ngày, tuần qua tuần, tháng liền tháng.

Đói đến hoa mắt, vẫn không nghỉ.

Bị rắn độc cắn – cắt máu hút độc, rồi tập tiếp.

Trời mưa tầm tã, co ro dưới gốc cây, môi tím tái – hắn vẫn nhắm mắt điều tức.

Không linh căn – thì đã sao?

Hắn có thân xác này. Có ngọn lửa không chịu tắt.

---

Sau ba tháng, thân thể hắn bắt đầu biến đổi.

Bàn tay – từng mảnh mai gầy guộc, nay nổi rõ gân xanh, các đốt ngón dày và cứng như đá mài.

Bờ vai – từng gầy rộc, giờ nở rộng như khối nham thạch vững chãi.

Đôi chân – săn chắc như thép, chạy không mỏi, nhảy cao gấp đôi người thường.

Da thịt – từng nhát dao không còn rạch đứt dễ dàng, dày như da trâu, đàn hồi như da hổ.

Mỗi buổi sáng đấm vào thân cây, không còn cảm giác đau buốt – chỉ có tiếng "thịch" trầm nặng vang lên, khiến vỏ cây nứt toác.

Thân thể hắn – đã vượt khỏi phàm thể.

---

Một hôm, khi tu luyện đến tầng ba của Hoang Thể Quyết – Cốt Toái Trùng Liên, hắn chợt nghe một tiếng “rắc” nhỏ nơi lồng ngực – như mảnh sứ vỡ.

Tưởng mình gãy xương.

Nhưng không – xương cốt tự tái cấu trúc.

Phần xương cũ vụn vỡ, được thay bằng lớp mới – cứng rắn hơn, đàn hồi hơn.

Gân – từng mềm yếu, nay co kéo như dây thép – nhanh, mạnh, phản ứng như báo săn.

Mỗi cú ra quyền, không khí vang lên tiếng rít nhẹ – như lưỡi kiếm xé gió.

Hắn hiểu. Đây chính là cảnh giới ông Dư từng nhắc đến:

> “Hoang Thể Khai Phát.”


---

Không cần linh lực.

Không cần tụ khí nhập thể.

Chỉ cần luyện thân đến cực hạn – gân cốt biến hóa, kinh mạch mở rộng, tạo thành một loại nội lực nguyên thủy.

Nội lực ấy không sinh ra từ đan điền, mà từ khắp cơ thể.

Không thể vận hành như chân khí tu sĩ, nhưng có thể hội tụ vào tay chân – tăng lực, tăng tốc, tăng phản xạ.

---

Hắn thử đấm vào một phiến đá vôi dày nửa gang tay.

ẦM!

Phiến đá nứt toác, vỡ làm đôi.

Không gian tĩnh lặng.

Hắn nhìn tay mình – chỉ rịn máu, không nát thịt. Một vết rách nhỏ, đau rất ít.

> “Ta… đã khác.”

Không ai chứng kiến.

Không tiếng vỗ tay.

Không ánh mắt tán thưởng.

Chỉ có Lạc Thiên – cúi đầu, bàn tay siết chặt.

Bước đầu tiên… đã thành.

---

Đêm đó, hắn ngồi trước đống lửa, mắt nhìn xa xăm, ánh lửa phản chiếu trong đồng tử lặng lẽ.

> “Không linh căn – thì sao?”

> “Chỉ cần thân thể này chưa gục, ta vẫn có thể bước tiếp.”

> “Ta có thể không bay được như tu sĩ…”

> “Nhưng mỗi bước chân… là thật.”

> “Mỗi giọt máu… là giá.”

> “Ta sẽ đi con đường… không ai dám bước.”

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Lá khô bay lên, rơi xuống, phủ nhẹ lưng hắn như một tấm áo choàng rách nát.

Giữa rừng hoang – một kẻ vô linh, đang chầm chậm khắc ra một con đường nghịch thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me