Dai Tan Ba Nghiep
nhiệm vụ của phi hành quân cùng tướng quân là phải kiềm chế quân Hung Nô,khiến cho chúng không thể nam hạ tấn công quận Bắc, bảo vệ cho Hàm Dương."Tôn Thanh hơi suy tư, gật đầu nói: "Không biết, phi hành quân định tiến côngHung Nô như thế nào?"Chuvển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Ngô Tiên ứng tiếng nói: "Tướng quân có tám vạn quân Tần trong thành, tuyrằng không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít, hiện giờ phi hành quân nấp ởthâm sơn, không bị Hung Nô phát hiện, nếu nhanh chóng tập kích bất ngờ, mớicó thể lợi dụng được ưu thế của phi hành quân!"Tôn Thanh suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu nói: "Không bằng thế này,canh tư ngày mai, ta sẽ tự mình dẫn năm vạn quân Tần tiến công trực diện, chínhlà không biết phi hành quân sẽ phát động thế nào?"Ngô Tiên cúi người hành lễ, nghiêm mặt nói: "Ngô Tiên chỉ là một lang trungtướng nho nhỏ, Thành Thái tướng quân đến tột cùng là bố trí thế nào, tiểu nhâncũng không biết, chỉ cần tướng quân phát động tiến công vào buổi sáng sớm, hấpdẫn trực diện Hung Nô, việc còn lại cứ để phi hành quân xử trí!"Tôn Thanh nhíu mày, nói: "Đại quân tập kích bất ngờ luôn chọn ban đêm,mới có thể khiến đối phương không phát giác, phi hành quân hành sự như thếthực hiếm thấy!"Nói xong, chợt nhớ tới phi hành quân nếu đã có thể trong hoàn cảnh xấu phágiải vây ở Cự Lộc, lần nào chiến đấu cũng giành thắng lợi, trong lòng tuy rằngnghi hoặc, nhưng vẫn lên tiếng nói: "Tướng quân cứ về báo cáo với Thành Tháitướng quân, dù bố trí thế nào, Tôn Thanh cũng nhất định dốc sức phối hợp. Nếuphi hành quân muốn hành động lúc sáng sớm, đại quân ta sẽ phát động tiến côngvào canh năm, như thế cũng khiến phi hành quân tiện hơn một chút."Ngô Tiên thấy ông đồng ý kế hoạch của Thành Thái, nhiệm vụ đã hoàn thành,bất giác âm thầm thở phào một hơi, vui vẻ chắp tay nói: "Tướng quân yên tâm,Ngô Tiên xin tuân lệnh tướng quân!"Tôn Thanh nghe thấy thế, gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cũngkhông nên ra khỏi thành, cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai canh bốn vào đại doanhchờ lệnh!"Nhìn thấy Ngô Tiên rời khỏi đại sảnh, Hoắc Nghiêm nhịn không được nói:"Đại nhân, xuất binh lúc hừng đông, sao có thể phát huy tác dụng của kỳ binh?Cho dù có thắng một trận nhỏ, thì đối đầu với 30 vạn quân Hung Nô, dù 500 phihành quân có thần thông quảng đại, cũng khó địch nổi kẻ địch đông gấp trăm lần.Chúng ta vội vàng đáp ứng yêu cầu cùa Thành Thái như vậy, nhỡ tập kích thấtbại, quận Thượng nếu muốn chống đỡ 10 ngày chỉ sợ..."Tôn Thanh cười gượng, gật đầu nói: "Trước mắt tình huống không cho chúngta cơ hội do dự, 7 vạn người của chúng ta trước mắt quân địch, việc phá thành chỉlà chuyện sớm hay muộn thôi, việc duy nhất làm được là chờ viện quân tới. Nếucó thể chờ tới ngày đó, chúng ta sẽ lập công lớn cho Đại Tần, còn nếu không thể,chuyện binh bại chỉ sợ ta và ngươi sẽ phải đảm đương. Trước mắt theo tình hìnhxem xét, muốn chờ tới lúc viện quân tới, chỉ sợ là khó hơn lên trời!"Nói tới đây, liếc mắt nhìn những tướng lãnh khác, chậm rãi nói: "Nếu chúngta đã đáp ứng kế hoạch của phi hành quân, vậy thì cũng như nhau, nếu bại, cũngđã có phi hành quân đảm nhận cùng, chúng ta có lẽ còn có thể thoát khỏi tử tội!"Hoắc Nghiêm chợt hiểu ra, nói: "Một khi đã như vậy, canh năm ngày mai, tasẽ tự mình dẫn năm vạn tinh binh từ cửa Đông tấn công Hung Nô!"Hàm Dương cung, trong tẩm điện, Trương Cường đang lật xem báo cáo củaphi hành quân, cũng có một chút hiểu biết về phòng bị của quân Hung Nô. Đốivới việc phi hành quân có thể kiềm chế được quân Hung Nô, càng tự tin thêmkhông ít.Lúc này Hung Nô là dân tộc du mục ở thảo nguyên phương bắc, về phươngdiện văn hóa thì kém xa Trung Nguyên. Mặc Đột Thiền Vu sau khi thống nhấtcác bộ lạc Hung Nô xong, tuy rằng thực lực Hung Nô tăng mạnh, nhưng mà quânlực tổng thể vẫn lạc hậu so với Đại Tần, cái bọn họ dựa vào chỉ có kỵ binh HungNô cường hãn. Quận Cửu Nguyên cùng quận Thượng ở phương bắc, bởi vì ở bêncạnh thảo nguyên, đất đai hoang vu, nên cực kỳ có lợi cho kỵ binh tác chiến.Hơn nữa thào nguyên phương bắc thừa thãi ngựa tốt, khiển cho kỵ binh Hung Nôcó thê tung hoành khắp biên giới phương bắc. Ngay cà Tần Thủy Hoàng ngàytrước cũng chỉ có thể mệnh cho Mông Điềm trục xuất Hung Nô ra hơn 2000 dặm,chứ không thể tạo ra đả kích trí mạng, khiến cho Hung Nô có cơ hội mà lớnmạnh.Nhận được tin tức từ Thành Thái, Trương Cường cuối cùng thở phào nhẹnhõm một hơi, hơn nữa còn có niềm vui làm cha, khiến cho Trương Cường thoảimái khác thường.Mấy ngày nay sau khi Tiêu Hà đảm nhiệm hữu thừa tướng, mấy tấu chươngkhông quan trọng cũng không được đưa tói cho Trương Cường nữa, cho dù làquyết định trọng đại, vẫn là do tam công quyết định xong với đưa cho TrươngCường tiến hành thông qua. Hiệu suất công tác của triều đình lên cao, áp lực lênTrương Cường cũng giảm bớt không ít, bất giác âm thầm cảm thán năng lực củaTiêu Hà quà là vĩ đại.Viết nốt một phần tấu chương, đang định đứng dậy đi lại trong điện hoạt độnggân cốt cứng ngắc, chợt thấy nội thị ngoài điện thông báo: "Bệ hạ, hoàng hậu giálâm!"Trương Cường quay lại nhìn mới phát hiện, Tà Uyên đang chậm rãi từ ngoàiđiện đi vào, nhìn thấy Trương Cường, nhẹ nhàng quỳ gối hành lễ: "Thần thiếptham kiến bệ hạ!"Trương Cường gật đầu cười nói: "Hoàng hậu không cần đa lễ, mau ngồixuống đi!"Tà Uyên nhẹ nhàng cười nói: "Thần thiếp vừa tới thăm Hi nhi, tiện đường quathăm bệ hạ luôn!"Trương Cường bật cười nói: "Xem ra hiện giờ trẫm còn không bằng con trẻnữa?"Nói xong, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tả Uyên, định hôn lên đôi môi anhđào mê người đó.Lại bị Tả Uyên nhẹ nhàng tránh đi, cười khanh khách nói: "Bệ hạ, được quýtử rồi, không biết phải bố trí Lệ Cơ thế nào?" Chương 10: Thận trọngTrương Cường thoáng nhìn ngọc dung cũng hoàng hậu, gật đầu thở dài: "LệCơ tuy rằng mắc tội nặng, nhưng mà trầm vẫn không đành lòng, hiện giờ hoàngtử vừa mới được một con trăng, trẫm thật sự..."Tà Uyên nhẹ nhàng lau nước mắt, nói: "Nhìn thấy Hi nhi nho nhỏ trong tã sắpmất đi mẫu thân, thật sự là vô cùng đau xót, bệ hạ nếu có thể khai ân, Hi nhingày sau nhất định sẽ cảm tạ ân đức của bệ hạ."Trương Cường lắc đầu nói: "Hi nhi chính là cốt nhục của trẫm, nói gì chuyệnân đức, nếu hoàng hậu và trầm đã có suy nghĩ giống nhau, vậy thì ban hành lệnhđại xá thiên hạ, tử tội của Lệ Cơ cũng có thể miễn luôn. Việc còn lại, đành giaocho hoàng hậu cân nhắc, dù sao có Hi nhi rồi, trẫm cũng không muốn quá vôtình."Tà Uyên nhẹ nhàng gật đầu nói: "Bệ hạ nhân hậu trọng tình, có phu quân nhưvậy, chính là phúc khí của Lệ Cơ, cũng là phúc khí của các tỷ muội trong hậucung!"Trương Cường gật đầu, cười nói: "Chuyện trong cung đành phải làm phiềnnàng rồi!"Tả Uyên thần sắc buồn bả, xấu hổ nói: "Đều do Tả Uyên không thể cẩn tunghi đức, khiến hậu cung việc xảy ra không ngừng, làm bệ hạ phí sức." Nói tớiđây, đôi mắt đỏ lên, hai hàng thanh lã chã chày xuống.Thấy nàng tự trách như vậy, Trương Cường đau xót trong lòng, nhịn khôngđược nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi: "Uyên nhi, chuyện của Nhu nhi cùng LệCơ không thể trách nàng được, nàng không cần tự trách. Có lẽ là do trẫm đã làmtrái thiên ý, nếu phải trách phạt, lẽ ra nên trách trẫm mới đúng, không có quan hệgì tới nàng, trẫm mới là người phải gánh trách nhiệm."Nghe Trương Cường nói như vậy, Tả Uyên cả người khẽ run lên, ôm chặt lấyTrương Cường, khố sở nói: "Bệ hạ, Uyên nhi thân là hoàng hậu, tiến cung đãmấy năm mà vẫn chưa có hoàng tự, không thể sinh con cho bệ hạ, chỉ sợ cô phụtình ý của bệ hạ... Uyên nhi..."Nói tới đây, lại thương tâm nghẹn ngào.Trương Cường biết Tà Uyên từ khi làm hoàng hậu vẫn chưa có con, ở tronghậu cung lấy hoàng tự định địa vị thế này, nàng gặp phải áp lực mà mình cũngkhông thể tưởng tượng nổi. Một nữ tử nhu nhược đối mặt với áp lực như thế, lạicòn phải cân bằng cuộc đua quyền lực trong cung, bất giác đau lòng nói: "Uyênnhi, nàng là hoàng hậu Đại Tần, là mẹ cả của mọi đứa nhỏ, vô luận là con ai sinh,chẳng phải cũng giống nhau sao?"Tà Uyên chấn động, kinh ngạc nói: "Bệ hạ chẳng lẽ không trách tội TàUyên?"Trương Cường phì cười, nói: "Trẫm cũng đã có hoàng tử, hoàng hậu nếu nhưkhông có, thì cứ giao cho hoàng hậu nuôi nấng, có khác con thân sinh của nàngsao?"Tà Uyên thân thể mềm mại run lên, tránh khỏi cái ôm của Trương Cường, nhẹnhàng hành lễ: "Tạ ơn tâm ý của bệ hạ với Uyên nhi."Nhìn nụ cười vui vẻ của Tả Uyên, Trương Cường thở dài nhẹ nhõm một hơi.Lệ Cơ sau chuyện Nhu nhi khiến cho người ta khó tha thử, nhưng mà không phảicũng do mình sao? Nếu lúc đó cẩn thận đề phòng, sao có thể phát sinh bi kịch.Huống hồ cán cứ theo đấu tranh quyền lực trong cung qua các thời đại, chuyệngiành giật tình cảm trong cung không chỉ đơn thuần là vì sự sủng ái, mà còn phầnnhiều từ cuộc đua quyền lực nữa. Hi nhi ra đời không nghi ngờ sẽ khiến chocuộc đấu càng thêm gay gắt, để bảo hộ Lệ Cơ, giao Hi nhi cho hoàng hậu là biệnpháp duy nhất.Nghĩ đến đây, bất giác vui vẻ nói: "Hoàng hậu tận tâm nuôi nấng Hi nhi, trẫmmới có thể yên tâm, người khác, trầm không thể yên tâm được."Vừa dứt lời, đã thấy Hàn Hoán ở ngoài điện cẩn thận bẩm tấu: "Bệ hạ, nội thịtùy thân của Lưu mỹ nhân tới xin cầu kiến Hoàng hậu nương nương."Trương Cường ngoài ý muốn, nghĩ rằng với tính tình của Lỗ Nguyên lại xảyra chuyện gì, thoáng nhìn Tả Uyên, phát giác Tà Uyên cũng vẻ mặt mờ mịt, mớigật đầu nói: "Lỗ Nguyên có chuyện gì vậy?"Hàn Hoán liếc nhìn hoàng hậu, quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ, nô tài cung chúcbệ hạ!"Trương Cường cùng Tả Uyên đồng thời ngẩn ra, Tả Uyên gật đầu nói: "Lưumỹ nhân thế nào?"Hàn Hoán cười cười nói: "Ngự y đã xác nhận, Lưu mỹ nhân đã mang thai haitháng, nô tài cung chúc bệ hạ có thêm hoàng tự!"Trương Cường giật mình nói: "Lỗ Nguyên mang thai?"Hàn Hoán cẩn thận khom người nói: "Đúng vậy, ngự y cùng nội thị thiếp thâncủa Lưu mỹ nhân lúc này đều đang ở ngoài điện, bệ hạ có thể tuyên triệu bọn họvào để hỏi."Trương Cường hưng phấn đi đi lại lại trong điện, gật đầu nói: "Lập tức bancho Lỗ Nguyên 120 lượng vàng, một hộc kim châu, tiền... năm trăm quan, để bảodường thân thể. Mặt khác mệnh cho Lỗ Nguyên tự chọn cung nữ nhập điện hầuhạ. Thêm nữa, từ hôm nay Lỗ Nguyên sẽ ở trong cung Quỳnh Ngọc, cho 30 cungnữ hầu hạ."Nói xong, xoay người kéo tay Tà Uyên ra khỏi điện, phân phó với Hàn Hoán:"Trẫm đi với hoàng hậu tới thăm Lỗ Nguyên, kiệu của hoàng hậu đâu rồi?"Hàn Hoán vừa mới phân phó một tiểu nội thị đi truyền chỉ, nghe thấy thế vộikhom người nói: "Kiệu đang ở ngoài điện, nô tài nhận được tấu đã đoán rằng bệhạ sẽ muốn tới thăm Lưu mỹ nhân, cho nên đã lệnh cho kiệu chờ ở ngoài."Trương Cường thoáng nhìn Hàn Hoán, nói: "Không tồi..." Nội tới đây, liếcnhìn Tà Uyên sắc mặt tái nhợt đứng một bên, thân thế khẽ run rây, dường nhưkhông được thoải mái, không khỏi tới bên Tả Uyên thân thiết hỏi: "Uyên nhi saovậy, hay là thân thể không khỏe?"Tả Uyên gắng gượng cười nói: "Không sao ạ, chắc là đêm qua ngủ ít, hơi đauđầu. Lưu mỹ nhân thị tẩm một lần đã mang hoàng tự, đương nhiên phải tớithăm." Nói xong, gắng gượng đi lên kiệu, tới cung Tuyên Minh mà Lỗ Nguyênđang tạm ở.Trương Cường thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, có ý muốn để nàng về nghỉngơi, chi là chuyện Lỗ Nguyên mang thai cũng là đại sự trong cung, nếu hoànghậu không đi, chỉ sợ sẽ có đàm tiếu, đành phải gật đầu thở dài: "Vậy cũng được,nơi đó cách tẩm điện của Uyên nhi không xa, đi thăm Lỗ Nguyên xong, Uyên nhicó thể về nghỉ ngơi sớm."Hoàng hậu dựa vào đệm mềm trên kiệu, gắng gượng cười nói: "Bệ hạ khôngnên lo lắng, thần thiếp không sao đâu."Trương Cường nghe thấy thế mới yên tâm đi một chút, lệnh cho kiệu đi tớiTuyên Minh cung.Lúc Trương Cường đi tới, trong cung đã đầy chật những nữ y, cùng với nhữngcung phi thất sủng ở điện khác tới chúc mừng. Lỗ Nguyên từ sau lần thị tẩmtrước không còn được triệu gọi, vốn đang lo lắng biện pháp của mình thiếu hiệuquả, không ngờ lại mang thai thật. Bởi vì vừa mới nôn ra không ít, lúc này đangcà người vô lực, chỉ nghe thấy nội thị bên ngoài điện hô báo: "Hoàng đế thánh giálâm!"Đi vào điện, Trương Cường thấy ngay Lỗ Nguyên đang tái nhợt nằm trêngiường, thấy Trương Cường vào điện, đang định đứng dậy, lại bị Trương Cườngngăn lại, đơ trở về giường, thân thiết hỏi han: "Thế nào? Thân thể có khỏe haykhông?"Lúc này nữ y ở bên cạnh cẩn thận bẩm tấu: "Bệ hạ, nương nương mạch tượngbình thường, không đáng ngại, hoàng tự trong bụng cũng mạnh khỏe, chỉ là vừabị ợ chua, đây cũng là việc bình thường, không có gì không ổn."Trương Cường nghe thấy thế, vừa lòng gật đầu nói: "Không tồi, mọi ngườitrong điện cần thận sán sóc, tương lại hoàng tử sinh ra sẽ thưởng lớn."Lỗ Nguyên không nghĩ tới Trương Cường lại tới nhanh như vậy, khuôn mặtđộng lòng người vui sướng, nhưng khi thấy hoàng hậu đi cùng Trương Cường,khuôn mặt hơi cứng lại, mới miễn cưỡng ngồi dậy quỳ gối hành lễ: "Lỗ Nguyêntham kiến bệ hạ cùng nương nương!"Tả Uyên mỉm cười, tiến lên nhẹ nhàng đỡ Lỗ Nguyên dậy, cười nói: "Trongcung chỉ có ngươi là phúc khí lớn nhất, mới thị tẩm một lần đã có hoàng tự, phảinghi ngơi cho tốt, ngàn vạn lần không thể có sơ xuất."Lỗ Nguyên nhìn Trương Cường, đôi mắt đẹp khẽ rưng rưng nói: "Có thể đượcbệ hạ cùng nương nương coi trọng như vậy, thật là phúc khí của Lỗ Nguyên, LỗNguyên vô cùng cảm kích!"Nói xong, đưa mắt nhìn Trương Cường, thấp thỏm nói: "Bệ hạ, Lỗ Nguyênnghe nói phụ thân không thể chia sẻ ưu phiền với bệ hạ, trong lòng vạn lần khổsở, bệ hạ nếu muốn trách phạt, cứ trách phạt Lỗ Nguyên là được..."Nói xong, lại rưng rưng quỳ xuống, nức nở.Trương Cường thầm cười khổ, dã tâm của Lưu Bang chỉ sợ chỉ có mình là rõnhất. Trước mắt sở dĩ Đại Tần bị động vì Hung Nô, phần nhiều là do Lưu Bangán binh bất động với Hung Nô, lúc này nghe thấy vậy không nỡ từ chối, đành gậtđầu nói: "Nàng cứ an tâm bảo dưỡng thân thể, bên phía Bái công trẫm sẽ xử trí,nàng cứ yên tâm, có việc gì cứ trực tiếp nói với hoàng hậu, hoàng hậu sẽ tận tâmchiếu cố."Lỗ Nguyên lắc đầu nói: "Lỗ Nguyên tính cách thẳng thắn, chỉ sợ gây họatrong cung, cô phụ sự sủng ái của bệ hạ. Hiện giờ cảm thấy trọng trách trên vai,cà đêm khó ngủ. Lỗ Nguyên không cầu gì khác, chỉ cầu bệ hạ có thể ân chuẩncho người nhà Lỗ Nguyên vào cung chiếu cố, cũng giảm bớt phiền toái chohoàng hậu. Nếu hoàng hậu vì chiếu cố Lỗ Nguyên mà tổn hại ngọc thể, LỗNguyên thật sự khó có thể tha thứ cho mình."Trương Cường nhất thời nhớ tới Lữ hậu đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sửTrung Quốc, liền biết ngay cái gọi là thân nhân vào cung chiếu cố chính là kếsách đã sớm thương nghị giữa Lưu Bang phu thê, muốn mượn cớ này tiến vàocung đình Đại Tần. Cho dù bọn họ có ý gì, nếu mình không đồng ý, không khỏisẽ có ý như là sợ Lưu Bang.Nếu mình đã có ý đề phòng Lưu Bang, vậy chỉ cần cẩn thận ứng phó là được,nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này để triển khai ý đồ chiến tranh khác.Hiện giờ mình đã chiếm ưu thế nửa bước, không sợ bọn chúng có thể làm đượcgì, đành phải già ý gật đầu nói: "Nếu nàng có người tri kỷ có thể tới chiếu cố, vậythì có thể miễn cho hoàng hậu vất vả rồi."Lỗ Nguyên kinh hỉ nhìn Trương Cường, nói: "Thần thiếp muốn mẫu thân tiếncung hầu hạ, không những có thể giảm vất vả cho hoàng hậu, mà còn có thể thayphụ thân trieu kiến bệ hạ, thể hiện tâm ý thần tử."Chuvển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Chương 11: Trận chiến Quận ThượngChân trời, mấy vì sao treo trên không trung còn cố sức nháy mắt, một chútnắng sớm sâu kín lại bắt đầu ở chân trời phía đông ngời sáng lên.Một trận trống trận chói tai chợt phá tan sự yên lặng của tia nắng banmai, một nhánh năm vạn quân Tần trong tiếng trống trận ù ù với năm nghìn kỵbinh ở bên cánh bảo vệ , xếp trận hình trùy phóng đến phương trận của Hung Nô,tựa như một thanh kiếm sét đột nhiên tuốt ra khỏi vỏ đâm về phía đại quân HungNô không có một chút phòng bị.Lĩnh quân xung phong đúng là Quận Thượng đô úy Hoắc Nghiêm, lúcnày hắn đang cưỡi trên một chiến mã màu đen cầm trong tay trường kiếm, dướisự bảo vệ của năm trăm thân binh xông thẳng đến trong trận của Hung Nô.Bởi vì tập kích của quân Tần đa phần đều phát động vào ban đêm, binhlính Hung Nô đã đề phòng suốt một đêm, lúc này đang muốn chuẩn bị đổi ca,đúng là lúc không tập trung chú ý, bị tấn công đột ngột chém giết bất ngờ khôngkịp phòng, nhất thời một cảnh đại loạn. Sau khi lực lượng của Hoắc Nghiêm tấncông, năm vạn quân Tần đã mở ra vô số lỗ hổng cho đại trận mười vạn quânHung Nô, làm cho đại quân Hung Nô sau khi tổn thất gần một vạn người mới bắtđầu miễn cường khôi phục lại phương trận phòng thủ.Lúc này, Hoắc Nghiêm phát giác ra Hung Nô đã phục hồi tinh thần bốirối lại, lập tức ra hiệu bảo thân binh phía sau huy động cờ xí, phát ra tín hiệu rútlui.Chính là, Đại tướng quân Hung Nô Qua Sĩ Tà sớm đang chờ đợi quânTần phá vây, tự mình dẫn dắt năm vạn hộ quân của mình, từ trong trận đột nhiênxông ra, vây quanh quân Tần đang chuẩn bị rút lui!Hoắc Nghiêm giờ phút này đang muốn xoay người thối lui phía sau, lạikhông dự đoán được một nhánh quân đội Hung Nô bỗng nhiên từ phương trậnđối phương xung phong liều chết đi ra, đi trước là một gã tướng lãnh Hung Nôước chừng ba mươi tuổi, xung phong liều chết vô cùng dũng mãnh. Bởi vì lúcnày kỵ binh quân Tần đều đã trang bị yên ngựa , có thể sử dụng cường nỏ loạinhỏ, nhìn thấy kỵ binh Hung Nô xông đến, kỵ binh quân Tần phụ trách bào vệbên sườn lập tức cùng phát động nỏ, nhất thời bắn kỵ binh Hung Nô người ngãngựa đổ, quân lính tan rã.Qua Sĩ Tà trong nháy mắt cung nò đối phương phóng ra liền được thânvệ chắn kín trước người. Hơn nữa kỵ binh phía trước đã ngán cản đại bộ phậnkình nỏ phóng tới, cho nên sau khi cung nỏ của quân Tần qua đi, Qua Sĩ Tà thậtra cũng chưa tổn hại đến một cọng tóc, chỉ là năm vạn hộ quân lại tổn thất gầnnăm nghìn người.Qua Sĩ Tà lần đầu tiên dưới ưu thế như vậy lại bị thiệt hại nặng như thế,tức giận lau mồ hôi lanh trên trán, hét lớn: "Nỏ Tần bắn xong rồi, bắn lên trên chota!"Nói xong, hét lớn một tiếng, huơ trường đao trong tay, đá mạnh vào bụngngựa. Mũi tên phóng về phía quân Tần đang dần dần thoái lui. Lúc này, đại trậnHung Nô đã khôi phục lại cũng đồng thời biến đổi. Hóa thành phương trận ngànngười tà hữu vây lấy quân Tần.Quân Hung Nô đang cuồn cuộn không ngừng từ các cửa khác đến vâyquanh 5 vạn quân Tần, khí thế lúc trước bắt đầu yếu ớt xuống, Hoắc Nghiêm saumấy lần xung phong liều chết, vẫn không thể phá tan đại quân Hung Nô càngngày càng nhiều , mắt thấy quân Tần bên cạnh càng ngày càng ít, Hoắc Nghiêmđưa mắt nhìn bốn phía. Chỉ thấy phía chân trời càng ngày càng sáng không nhìnthấy bất cứ con phi điểu nào, phi hành quân vẫn không thấy bóng dáng đâu.Hoắc Nghiêm căm tức thầm mắng một tiếng, phân phó cho một gã thânbinh bên cạnh nói: "Chú ý duy trì trận hình, hậu quân xông trước, tiền quân bảovệ, đều xông đến cho ta !"Khi nói chuyện, một nhánh quân Hung Nô khoảng vạn người đã phá tanbảo vệ bên ngoài của quân Tần, lập tức vọt tới Hoắc Nghiêm. Hoắc Nghiêm đanglúc vô cùng căm tức, thấy thế, quát lên điên cuồng một tiếng. Liền vọt lên, nhắmngay một gã tướng lãnh Hung Nô một kiếm lóe lên lăng xuống!Tướng lãnh Hung Nô kia đã sớm có phòng bị, nhìn thấy trường kiếmHoắc Nghiêm đâm tới, khẽ quát một tiếng, kẹp lấy bụng ngựa. Chiến mã nhanhnhẹn né về bên cạnh, vừa lúc tránh được trường kiếm Hoắc Nghiêm, cũng khiếncho trước người Hoắc Nghiêm không có phòng bị. Tướng quân Hung Nô kia cườilạnh một tiếng, huơ đao lên đâm!Lúc này thân binh bảo vệ bên cạnh Hoắc Nghiêm đã không đủ nămtrăm, Hoắc Nghiêm lại tự mình xông lên nên không có ai ở bên.Hoắc Nghiêm lúc này, thế đi trường kiếm đã hết, muốn trờ lại thế thủ đãchậm nửa nhịp, mắt thấy trường đao đối phương đã tới bên người, trong tình thếcấp bách, không kịp nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, thân thể toàn lực ngửa ra sau,chi nghe "soạt!" một đạo kình phong đánh thẳng mặt, mũi đao gọt chóp mũi làmcho đau đớn. Ngay lúc tên tướng lãnh Hung Nô vồ hụt một đao, cổ tay phải vừalật chuẩn bị nhân thể bổ nhát đao thứ hai, chỉ nghe một tiếng nổ vang như tiếngsấm sét bỗng nhiên vang lên ở trong quân Hung Nô đang điên cuồng xông lên,quân đội Hung Nô đang xung phong bị tiếng nổ mạnh đột nhiên này làm cà kinhđến nỗi thế trận hỗn loạn, nhất là những chiến mã chưa bao giờ lãnh hội tiếng nổcủa hỏa dược, lại càng kinh hãi đến nỗi bốn phía phi chạy, vốn dĩ trận hình phốihợp chặt chẽ lập tức tan vỡ không thành hình. Ngay trong nháy mắt HoắcNghiêm hơi run sợ, vô số ánh lửa bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bắn vềphía quân Hung Nô đang lơ ngơ, nhất thời là một biển lửa. Tiếng hí của chiếnmã, tiếng kêu thảm thiết của đám binh lính bị đại hỏa thiêu cháy làm rung độngtận trong tâm can mỗi người.Đại hỏa từ trên trời giáng xuống đều có vô số dầu trơn màu đen, dậpcũng không dập được , dính vào là cháy. Vô số binh lính Hung Nô bị đại hỏakhùng bố này và tiếng nổ mạnh như sấm sét sợ tới mức tưởng thiên thần tức giận,một số binh lính quỳ trên mặt đất liên tục làm lễ bái.Tên tướng lãnh Hung Nô đang chém giết Hoắc Nghiêm quay người nhìnlại, khi nhìn thấy vô số lửa cháy từ trên trời giáng xuống, sợ đến nỗi quên chémChuvển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Hoắc Nghiêm, bị thân binh của Hoắc Nghiêm xông về phía trước một bước, mộtkiếm chặt rơi đầu.Hoắc Nghiêm vui mừng quá đỗi, nhất thời nghĩ tới phi hành quân sớmphải đến kịp, không khỏi đưa mắt nhìn không trung trên đỉnh đầu. Chỉ thấy trớcchừng hơn một trăm con chim to màu đen cười gió lạnh phần phật của sáng sớm,không tiếng động từ dãy núi phương xa bay tới. Trên hai cánh màu đen viết mộtchữ "Tần" màu trắng thật to, tựa như một đoàn tử thần từ trên trời giáng xuống,tới gần quân đội Hung Nô đang giãy dụa giữa biển lửa trên mặt đất.Trên dãy núi xa xa, còn có thể nhìn thấy mờ mờ ảo ảo vô số cánh chaolượn màu đen đang mượn gió sớm dần dần mạnh lên bay tới chiến trường đangchiến đấu kịch liệt."Đây là 'Phi hành quân' ?" Hoắc Nghiêm kinh ngạc nhìn chằm chằm vàophi hành quân đang xoay quanh bầu trời, giật mình nhìn trân trân không nói lênlời, sau một lúc lâu mới ngửa mặt lên trời cười ha hà: "Phi hành quân... Ha ha. .. Ha ha ha ha... Chúng ta được cứu rồi!"Lúc này, Qua Sĩ Tà đang mang theo năm vạn hộ quân đánh tới quân Tầnđang tháo chạy, bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc ngay ở phía saucách đó không xa vang lên, chiến mã đang chạy như điên dưới hông bị tiếng nổmạnh cà kinh hí dài một tiếng, quay đầu phóng về phía quân Hung Nô đang tháochạy, Qua Sĩ Tà hét lớn một tiếng nắm chặt bờm chiến mã, đùi phải hất qua yênngựa, nhìn thấy một chỗ đất trống khẽ quát một tiếng, thả người nhảy xuốngchiến mã , cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm, lại chỉ có thể đi bộ tác chiến, điềunày làm cho binh lính Hung Nô quen chiến đấu trên ngựa cảm thấy không thíchhợp, chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã khiến cho quân Tần phản công đi lên giếtđược toàn bộ, không có sức đánh trả.Tôn Thanh canh giữ ở trên tường thành chuẩn bị thời cơ phối hợp tácchiến với Hoắc Nghiêm, giờ phút này xem là rõ ràng nhất. Ngay lúc ông phátgiác Hoắc Nghiêm mang theo năm vạn quân Tần bắt đầu bị đại quân Hung Nôvây quanh, trong lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc đang chuẩn bị dẫn người rakhỏi thành tiếp ứng Hoắc Nghiêm, chỉ nghe một tiếng nố mạnh bỗng nhiên từtrận doanh Hung Nô truyền đến, đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát giác phi hànhquân trớc chừng một trăm con chim to màu đen đã không biết từ lúc nào baylượn trên đỉnh đầu song phương đang chiến đấu kịch liệt.Một gã quân hầu bên cạnh vui mừng nói: "Đại nhân, phi hành quân quànhiên lợi hại!"Tôn Thanh cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, phân phó cho tênquân hầu bên cạnh kia : "Lập tức triệu tập một vạn người còn lại chuẩn bị ra khỏithảnh tiếp ứng!"Tên quân hầu kia hưng phấn mà trả lời một tiếng, xoay người đi, TônThanh giương mắt nhìn phía dưới thành mới phát hiện đã có càng ngày càngnhiều phi hành quân từ dãy núi phía đông lần lượt bay tới, xoay quanh trên khôngcủa đại doanh Hung Nô, dội thứ dầu màu đen lên quân đội Hung Nô trên mặtđất.Lúc này, một bộ phận phi hành quân bắt đầu quay đầu bay về phía đạidoanh Hung Nô, tranh thủ lúc binh lính Hung Nô khiếp sợ thất thần dùng toàn bộđạn lửa dầu mỏ còn lại dội vào lều lớn trung quân đang được bảo vệ gắt gao, lửacháy hừng hực nhất thời vọt lên, đại hỏa do dầu mỏ đốt cháy này, dập tắt lửa đơngiản căn bản không có tác dụng.Quân đội Hung Nô đã phản ứng lại, bắt đầu sử dụng cung tiễn bắn vềphía phi hành quân trên bầu trời, bởi vì cung tiễn Hung Nô chế tạo tương đối lạchậu, hơn nữa Trương Cường đặc biệt chế tạo chiến giáp phòng hộ cho phi hànhquân, tuy rằng không thể đối mặt với sát thương lớn của nỏ Tần, nhưng cung tiễncủa Hung Nô lại uy hiếp không lớn với phi hành quân, ngoài một ít người lái rơixuống sau khi bị bắn thương, ảnh hưởng cũng không lớn đến tiến công tổng thể.Điều này làm cho sĩ khí quân Tần đang liều mạng chém giết phấn chấnlên, lần lượt xoay người một lần nữa đuổi giết quân đội Hung Nô bị bom đất vàđạn lửa của phi hành quân công kích làm cho đầu óc choáng váng .Nhưng nhánh quân đội Hung Nô tuy rằng bị phi hành quân giết làm cholòng quân rã rời, nhưng tổng thể vẫn có ba mươi vạn người, quân đội Hung Nô ởcác cửa khác không ngừng tiếp viện, coi như từ từ giữ vững trận tuyến, bắt đầuthoát khỏi cục diện rút lui, miễn cưỡng cùng quân Tần chém giết.Lúc này, sắc trời đã gần tới chính ngọ, phi hành quân sau khi ném xuốngđạn lửa và bom, lần lượt quay đầu bay về phía dãy núi phía đông, trên chiếntrường quân Hung Nô bị phi hành quân ngăn chặn gắt gao cuối cùng cũng đượcthở một hơi, bắt đầu một lần nữa tổ chức trận hình tiến công đánh tới quân Tần.Năm vạn quân Tần lúc này thừa dịp quân Hung Nô bị phi hành quân giết,vây khốn quân Hung Nô bị thương nặng ở cửa đông gần năm vạn ! Thêm binhlính Hung Nô bị đại hỏa của phi hành quân khủng bố đốt cháy, và trúng bom đấtbị thương, bị chiến mã dẫm chết, tồng thương vong vượt qua sáu vạn ! Mà quânTần thương vong không đến một vạn bảy nghìn người, chiến quà huy hoàng nhưthế, làm cho Hoắc Nghiêm hưng phấn cơ hồ không thể khống chế cảm xúc củamình.Nhìn thấy tình hình chiến đấu dưới thành đã không dễ tái chiến, TônThanh vội vàng mệnh lệnh quân coi giữ trên tường thành phát tín hiệu rút lui, gõtrống thu binh.Nhánh đại quân Hung Nô khí thế hung hăng này lần đầu tiên chính diệnđại chiến cùng phi hành quân gây nên thảm bại trầm trọng chưa bao giờ từng có,sĩ khí nhất thời hạ xuống mấy lần, nghe được tiếng trống thu quân cùng trongthành Quận Thượng, cũng không ham chiến , khiến cho áp lực phòng thủ củaQuận Thượng cũng nhất thời giảm đi không ít.Lúc này, ở đại doanh trung quân Hung Nô, Mặc Đốn lúc phi hành quânbay qua, dưới sự bảo vệ của thân vệ hốt hoảng rút lui khỏi ngự trướng của doanhđịa trung tâm. Bởi vì hoàn toàn không dự đoán được ngự trướng nằm ở giữadoanh địa lại bị loại công kích hoàn toàn không tường tượng đến, khiến cho ngựtrướng của Mặc Đốn biến thành tro tàn trong đại hỏa. Chương 12: Cuộc chiến ngự đạoTu chinh lại doanh địa, gió nhẹ thổi qua, vẫn tràn ngập một hương vị hồ tiêu.Ngự trướng vừa mới dụng xong bởi vì chuẩn bị không đủ, chi có một nửa banđầu, so với quân trướng vây quanh ờ chung quanh lớn không đến hai lần, khí thếkém xa với ngự trướng Hung Nô như quái vật khổng lồ trước kia.Thiền Vu Mặc Đốn của Hung Nò thần sắc âm trầm ngồi trên chủ vị ờgiữa lều lớn, lạnh lùng quét mắt nhìn hơn mười tướng lãnh cao cấp trong trướng,các tướng quân ngày thường uy phong lẫm lẫm lúc này có vè hết sức chật vật.Từng cái da bào vốn dĩ ngân nắp nhung lại nhuốm dấu vết khói lừa, có người thìbị đốt đến nỗi sứt đầu mè trán. Thương thế trầm trọng nhất là hai gã thiên tướngbị thiêu sống.Nhìn đại tướng Hung Nò trước mắt chưa tùng bao giờ chật vật như thế,Mặc Đốn cười lạnh một tiếng, bung một bát rượu trên bàn nhỏ trước mật, uốngmột hơi cạn sạch, hai mắt đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm Qua Sĩ Tà quỳ trên mậtđất, trong trướng tràn ngập sát khí, làm cho mỗi một danh tướng Hung Nô đềuâm thầm hít một hơi khí lạnh! Biết rõ Mặc Đốn thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn, cáctướng lữih bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Đốn làm cho sợ tới mức trong lòng runsợ, nhất thời không ai dám mờ miệng nói chuyện, sợ bị Mặc Đốn nổi giận giậnchó đánh mèo, chết không có chỗ chôn.Trong lều lớn không khí nghiêm trọng dường như làm người ta cảm thấytùng đợt ngạt thờ mãnh liệt, một số thân vệ tùy thân của các tướng lĩnh chờ ờngoài trướng đều tránh xa chỗ lều lớn, dường như cũng muốn tránh đi áp lực vòhình kia.Hít sâu một hơi khí lạnh trong lều lớn kia dường như làm người ta khôngthờ nổi, Qua Sĩ Tà cẩn thận quỳ trên mặt đất nghiêm mặt nói: "Khởi bẩm ThiềnVu, Qua Sĩ Tà đã phái người đi vào trong núi tìm kiếm phi hành quàn, nhung. .Mặc Đốn hừ lạnh một tiếng, cầm chén rượu trong tay nặng nề mà quãngtrên mặt đất , quát lạnh nói : "Nhung cái gì? Chẳng lẽ ngươi ngay cà đến nămtràm người cũng không tìm thấy?”Qua Sĩ Tà sợ tới mức cả người run lên, vội vàng cẩn thận nói: "Tiềunhân phái ra năm nghìn tính kỵ đi vào trong núi tìm kiếm, nhung.... Mỗi lần chicó thể tìm được tàn tích lưu lại sau khi phi hành quàn bay đi, dường như bọn họờ nơi rất xa có thể phát giác chúng ta..."Lời còn chưa dứt, Mặc Đốn đã giận tím mặt, quát to: "Người đàu!"Thân vệ sớm chờ ờ ngoài trướng nghe thấy Mặc Đốn hét lớn vội vàngchen vào,lôi QuaSĩTà ra ngoài trướng. QuaSĩTà lúc này sớm biết lần này khócó thể may mắn thoát khỏi, kiệt lực giãy dụa lớn tiếng nói : "Thiền Vu, Qua SĩTà còn có cách có thể bắt được phi hành quàn!"Mặc Đốn nghe vậy nhe ràng cười nói : "Ngươi nói xem. Nếu là khôngthề nghĩ ra biện pháp phá vờ phi hành quàn, đại quàn ta sẽ bị kiềm hãm ỡ trongnày, đợi cho quàn Tần đuổi tới, ba mươi vạn thiết kỵ Hung Nò ta sè toàn bộ chônvùi tại Quận Thượng này!"Qua Sĩ Tà bị thân vệ Mặc Đốn ấn chặt trên mặt đất, lúc này nghe vậygiãy dụa lớn tiếng nói: "Qua Sĩ Tà đã nghĩ tới một biện pháp tuyệt hào nhất địnhcó thể tìm được phi hành quàn ẩn phục ờ trong núi!"Ánh mắt Mặc Đốn chợt lóe lên, suy nghĩ một lát. Ý bào nhóm thân vệbuông Qua Sĩ Tà ra, ngẳng đầu quét mắt nhìn tướng lĩnh trong trướng. Chậm rãigật đầu nói: "Đại bại lần này, không biết các ngươi có kế sách gì, có thể cứu vãnhoàn cành xấu?"Trong lều lớn một mảnh trầm mặc, không khí càng thêm nghiêm trọng,tất cà mọi người sợ hãi vạn nhất biện pháp của mình làm Mặc Đốn tữc giận, rơivào kết cục chết thảm.Sau một lúc làu. Đại tướng quàn A Hồn Hán tiến lên cẩn thận nói: "Khởibẩm Thiền Vu, người Trung Nguyên luôn luôn già dối nhiều kế, chúng ta khôngthề không phòng, lần này tuy rằng đại bại, nhung vị tất đã lợi hại như mặt ngoài,cái gọi là phi hành quân cùng bất quá chi là mấy trăm người, chúng ta ba mươivạn đại quàn chi cần cổn thận phòng bị, tuy rằng không thể phá vờ phi hành quân,nhung cũng không tạo thành thương nặng như lần này. Theo A Hồn Hán, chúngta phài nhanh chóng tấn công Quận Thượng, sớm ngày chiếm lấy Quận Thượng ,lao thẳng tới Hàm Dương . Nếu không đợi cho lương thào của Ba Thục chín,quàn Tần chiến lực tâng lên, chúng ta muốn thoát thân, chi sợ sè không dễ dàng!"Mặc Đốn nghe vậy mắt ung đột nhiên sáng ngời, cũng không để ỷ tới AHồn Hán, chi trầm ngâm nói: "Thoát thân, thoát thân..."Mọi người trong trướng đoán không ra Mặc Đốn rốt cuộc có ỹ gì, A HồnHán thấy ánh mắt Mặc Đốn nhấp nháy, trong lòng có chút sợ hãi, bất giác kiên trìnói: "Thiền Vu hay là có kế sách khác?”Mặc Đốn nhìn thoáng qua A Hồn Hán nghi hoặc , bỗng nhiên ngừa mặtlên trời cười ha hã: "Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . . BỊ bại cũng tốt! BỊ bại cùngtốt! Ha ha ha ha..."Trong trướng các tướng lĩnh bị tiếng cười đột ngột của Mặc Đốn làm chođồng thời cà kinh. A Hồn Hán lại sợ tới mức hai chân như nhũn ra. Một lúc làumới khó khăn cấn răng nói: "Thiền Vu... Ngài. .. Không có việc gì chứ?”Mặc Đốn nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng đánh giáchúng tướng trong trướng, trẩm giọng nói: 'Truyềnlệnh đại quàn, lập tức nhồ trạirút lui, tất cà đồ quân nhu toàn bộ vứt bỏ, đại quàn bằng tốc độ nhanh nhất rútlui khỏi Quận Thượng !"Trong thành Quận Thượng , nơi nơi đều là binh sĩ quàn Tần, bên trongthành thứ dân đi lại chuẩn bị gỗ đá, bóng dáng bận rộn tích cực phòng ngự , bởivì lương thào thiếu, một số binh lính thậm chí ờ góc phòng tìm kiếm hang chuột,đào ra, bên trong thường thường sẽ có không ít lương thực, tuy rằng chi nhưmuối bỏ biền nhung là có còn hơn không. Nhất là trong lúc nguy cấp đại quânvây thành này, mặc dù chi là một hai phần lương thực, nói không chùng cũng làrơm rạ cứu mạng.Một số tráng nữ bên trong thành cũng tựa như lão binh phòng thủ trongthành phụ trách khuân vác tên và lăn cày lên trên tường thành, bởi vì vừa mới lấynăm vạn người đẩy lui ba mươi vạn đại quàn Hung Nò, tiêu diệt địch hơn bày vạnngười, khiến cho lòng tín của quân dân Quận Thượng phấn chấn lên, bên trongthành nơi nơi đều có thề nhìn thấy thân ảnh binh lính và thứ dàn sĩ khí tâng vọthợp lực tiến hành phòng ngự.Trong thành thủ phủ, Tòn Thanh thần sắc nghiêm túc ờ trên chủ vị, haiChuvển ngữ bời s ỉeam Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn vị trí phía dưới hắn, phàn biệt là đò úy Hoắc Nghiêm và phi hành quàn trung langtướng Ngô Tiên.Tòn Thanh nhìn thoáng qua rượu và thức ăn đơn giàn trên bàn, nàngchén thờ dài: "Hòm nay có được đại toàn thắng, bàn tướng khao thưởng ba quân,nhung bên trong thành lương thào dần dần không đủ, trớc chùng không được mấyngày sẽ nghèo xơ xác, Tòn Thanh thân là quận thủ chi có thề chuẩn bị rượu nhạttiếp đãi chư vị khánh còng.”Hoắc Nghiêm nghe vậy đứng dậy nâng chén nói: "Đại nhân không nêntự trách, bên trong thành quân dân sớm đồng sinh cộng từ, hiện giờ bất quá cũngchi cầu sống thêm mấy ngày để toàn lực tiếp chiến. Nếu ông trời phụ QuậnThượng tu, đã không có phi hành quân tới đúng lúc, có thề thấy được một đườngsống của Quận Thượng . Chi là Mặc Đốn của Hung Nô luôn luôn già dối, chúngta hòm nay uống bữa rượu này, chờ đến ngày bắt giữ Mặc Đốn , lại nàng chéncùng uống!"Nói xong, nâng chén rượu nhạt trong tay uống một hơi cạn sạch, quăngchén rượu "choang" ! một tiếng trên mặt đất, chấp tay nói : "Hoắc Nghiêm thềcùng Hung Nô huyết chiến đến cùng!”Ngô Tiên lúc này bởi vì phi hành quân đại thắng, cũng được đám ngườiTòn Thanh kính trọng hơn, lần này tướng lãnh cao cấp Quận Thượng tổ chứcbữa tiệc mùng thắng lợi đơn giàn cũng được mời ngồi ờ ba vị trí bên trên. Lúcnày cũng bị lòng tin quyết từ của đám người Hoắc Nghiêm làm cho cảm động,không khỏi chắp tay nói : "Đại nhân, tướng quân, tại hạ tham gia phi hành quânđã trải qua dâm ba đại chiến như Cự Lộc, Cai Hạ , chưa bao giờ tùng thất bại,hơn nữa bệ hạ đã tùng tự mình huấn luyện, phi đội này , đạn lừa và bom đều là bệhạ tự mình nghiên cữu chế tạo, tự mình hướng dẫn sử dụng."Tòn Thanh nghe vậy rất là kinh ngạc, không thề tưởng được phi hànhquân này quà nhiên giống với truyền thuyết, Nhị Thế hoàng đế tự tay sáng chế,hiện giờ tận mắt nhìn thấy, thật sự rất là cảm thán tài nàng ngút trời của TrươngCường.Không khỏi thất thanh nói : " Tất cà vật trang bị của phi hành quân sờđều do bệ hạ chế tạo?"Ngô Tiên nghe vậy ngạo nghễ gật đầu nói: "Không sai, phi hành quàn làdo bệ hạ tự tay sáng chế!”Hoắc Nghiêm cũng nhịn không được khâm phục nói: "Không thể tưởngđược bệ hạ kỳ tài như thế, có thề thấy được số mệnh Đại Tần ta quà nhiên chưahết!"Nói tới đày, sự tuyệt vọng nản chí trong lòng mấy người lúc trước bỗngchốc tiêu tan.Nhìn thấy mọi người ờ đày đang dần dần hung phấn lên, Tòn Thanh lạinặng nề hướng về phía Ngô Tiên nói: "Phi hành quân rốt cuộc ẩn thân nơi nào?Hôm nay trận đại chiến này, Hung Nò Thiền Vu nhất định không chịu từ bỏ ỹ đồ,tất nhiên phài báo cái nhục của đại bại này, hành tung của phi hành quàn ngànvạn lần không thể tiết lộ, nếu không..Ngô Tiên mất hồ chợt lóe lên, trầm giọng nói: "Đại nhân có thể yên tâm,phi hành quân có thề vỗ cánh bay cao, quân Hung Nò tự nhiên sẽ không tìm thấychúng ta!"Nghe hắn nói như vậy, Tòn Thanh mặc dù có chút nghi hoặc, nhung vìvừa mới nhìn thấy lợi hại của phi hành quân, cho nên yên tâm không ít, bất giácgật đầu nói: "Một khi đã như vậy, có thể làm người ta yên tàm một chút.Hoắc Nghiêm lúc này gật đầu nói: "Lần trước Cùu Nguyên bị phá,chính là bời vì quân Hung Nò trước tiên âm thầm tiến vào trong thành, có thềthấy được Hung Nò không ngờ nghệch chi biết chém giết như ta tưởng. Chúng tatừ hôm nay không được buông tha bất cứ chỗ khà nghi nào, canh phòng nghiêmngặt gian tế Hung Nô lẫn vào trong thành!"Một gã trang lang tướng nghe vậy đứng dậy chấp tay nói : "Mạt tướngTriệu An , hòm nay thực sự rất khâm phục hành quân chiến đấu thần kỳ, cho nênhy vọng Ngô Tiên tướng quàn giảng giài một chút sự thần diệu của phi hànhquàn cho tiều đệ!"Trong trướng hơn mười người tướng lãnh, từ hòm nhìn thấy phi hànhquân hạ cánh gần giống như phương thức tác chiến thần thoại, cũng đều vò cùngtò mò với phi hành quàn, lúc này nghe Triệu An hỏi như vậy , đều không hẹn màcùng đưa mắt nhìn về phíaNgô Tiên, đều chờ mong Ngô Tiên trả lời.Không ngờ Ngô Tiên mắt hồ chợt lóe, lạnh lùng thốt: "Bệ hạ tùngnghiêm mệnh phi hành quàn trên dưới giữ nghiêm bí mật, không được tùy ỹ tiếtlộ tin tức có liên quan đến phi hành quãn, cho nên không phài Ngô Tiên kiêucàng, thật sự là thánh mệnh như thế, Ngô Tiên không dám bất tuân thánh mệnh!"Tòn Thanh lúc này không đợi tướng lãnh kia mở miệng liền gật đầu thờdài: " Tướng lãnh có thể đề ỹ ti mi như thế, thật là làm người ta bội phục, bệ hạdùng người quà thật cao minh!"Đang lúc nói chuyện, nghe ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vóngựa dồn dập, Tòn Thanh và Hoắc Nghiêm đồng thời cà kinh, đũng dậy nhìn rangoài cửa.Hoắc Nghiêm lại trầm giọng quát: "Chuyện gì? Có phài là Hung Nòcông thành?"Lời còn chưa dứt, một gã quàn hầu người đổ đầy mồ hòi chạy vội đến, đivào phòng trong, quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói: "Khởi bẩm các vị tướng quân,đại quân Hung Nò đang rút lui khỏi!""Cái gì? !" Hoắc Nghiêm chấn động, thất thanh nói : "Hung Nò sao lạirút quân?!"Tất cã mọi người trong phòng bị này tin tức cã kinh này làm cho nhấtloạt ngẩn người, Tòn Thanh mới thất thanh nói : "Hung Nò sao lại một trận đãrút lui ?"Hoắc Nghiêm cướp lời hỏi: "Ngươi có nhìn rõ ràng?"Tên quân hầu tiến đến báo tin, không chút do dự nói: "Tiểu nhân đã pháingười theo đuôi đại quân Hung Nò rút lui tìm hiểu đến cùng, vừa mới nhận đượctín tức, tiền quân Hung Nô đã rút đi gần sáu mươi dặm, hơn nữa tất cà đồ quânnhu đều vứt bỏ, nếu không thật sự rút quân, đồ quàn nhu lương thào sao có thề dễdàng vứt đi như vậy?"Chuvển ngữ bời s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Chương 13: Tương kế tựu kếBa ngày sau, Hoắc Nghiêm tự mình dẫn dắt bốn vạn tinh binh, theo hướngBắc mà Hung Nô rút lui, chạy tới một trăm sáu mươi dặm cách Quận Thượng vềphía Bắc, phát giác quân Hung Nô vẫn đang lui về phía Bắc, tuy rằng tốc độkhông nhanh, nhưng không có chút dấu hiệu tạm dừng, điều này làm cho HoắcNghiêm có chút nghi hoặc , nếu nói quân Hung Nô quà nhiên bởi vì phương thứctác chiến trước nay chưa từng có của phi hành quân, mà sinh lòng khiếp sợ, thậtkhó làm cho người ta có thể tin được. Lần này Hung Nô Mặc Đốn Thiền Vu tựmình lãnh binh xuống nam, hiển nhiên đó là quyết tâm đã định, trong tình huốngchưa kiếm được lợi lộc gì, đã vội vàng rút quân, tuy rằng mặt ngoài nhìn khôngthấy gì khả nghi, nhưng lặ nghĩ đến Mặc Đốn kia tâm huyết thủ đoạn sắc bén,làm cho người ta không thể không cẩn thận.Lúc này Hoắc Nghiêm đang thật cẩn thận quan sát trên mặt đất chỉ cómấy cái túi nước rỗng và một cái mũ giáp đồng bị bắn thủng một cái lỗ lớn bịquân đội Hung Nô để lại trên đường .Nhìn thấy Hoắc Nghiêm cưỡi trên chiến mã màu đen nhíu mày không nóigì, lang trung tướng Trần Lượng bên cạnh thấy thế chần chờ nói: "Tướng quân,xem ra, Hung Nô quà nhiên là rút quân thật!"Hoắc Nghiêm giương mắt nhìn phương hướng Hung Nô rút lui, nhíumày nói: "Mặc Đốn luôn luôn dũng cảm hung tàn, cũng không phải dễ dàng rútlui, trận chiến của chúng ta ngày hôm trước cũng không phải là đòn đánh trímạng với bọn họ, nếu nói vì vậy mà rút quân, thật sự làm cho người ta không thểkhông mang lòng nghi ngờ!"Nói tới đây, thở dài một hơi gật đầu nói: "Lập tức phái người, chạy vềQuận Thượng , nếu là Đại quân Mông tướng quân đuổi tới thì xem xử trí như thếnào sau!"Bên trong thành Quận Thượng, Tôn Thanh vẻ mặt nghiêm trọng ờ trongphòng bước đi thong thả từng bước, bên cạnh hắn là Trần Lượng vừa mới vừachạy về Quận Thượng báo tin, nghe xong Trần Lượng tự thuật, Tôn Thanh do dựgật đầu nói: "Ngươi nói Hung Nô đã thật sự rút lui?"Trần Lượng vội vàng chắp tay nói : "Đúng vậy, mạt tướng cùng Hoắctướng quân đi theo dõi, phát giác đại quân Hung Nô quà nhiên không có dấu hiệuquay đầu lại, thẳng đường đi về phía Bắc."Tôn Thanh nghe vậy quay đầu lại nhìn, Trung thường thị giám quânQuận Thượng Dương Ngại bên cạnh tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Tuy rằngHung Nô bỗng nhiên rút lui làm cho người ta nghi hoặc . Nhưng cũng khôngngoại trừ nội chính Hung Nô xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn, nếu là bởi vì MặcĐốn rời khỏi vương đình Hung Nô gây dựng quyền lực, hơn nữa vị trí của MặcĐốn vốn là không minh bạch, khó tránh khỏi quý tộc khác của Hung Nô thừa dịpcơ hội xuất chinh gây nhiễu loạn gì đó, nếu quà thực như thế, Mặc Đốn bất chợtrút quân cũng không phải là không có đạo lý."Nói tới đây, hai mắt sáng ngời, hướng về Tôn Thanh : "Tướng quân, nếulà quà thật là nội chính Hung Nô xảy ra chuyện, sao không nhân cơ hội đuổi giết.Nếu là có thể bắt sống Mặc Đốn liền có thể phong hầu ban thưởng tước loại nào?Những người bên cạnh chúng ta , cũng chịu ân đức của hoàng thượng. Cùnghường vinh hoa!"Tôn Thanh nghe vậy gật đầu nói: "Nếu quả thực là như thế đích thật làcơ hội lập công tuyệt hào, nhưng Mặc Đốn gian dối đa mưu, chúng ta vẫn là phảicẩn thận phòng bị, lệnh Hoắc Nghiêm nghĩ cách bắt được một tên binh línhHung Nô, cẳn thận hỏi han rõ ràng rồi quyết định!"Dương Ngại nghe vậy, quay đầu nói với Trần Lượng bên cạnh: "Cácngươi bắt được tù binh Hung Nô đó cẩn thận thẳm vấn?"Trần Lượng nghe được kế sách Dương Ngại nhưng không thấy TônThanh vui mừng. Chỉ thản nhiên gật đầu nói: " Hai gã Hung Nô lạc đội bị tướngquân bắt được, nhưng chưa đề cập đến vương đình Hung Nô có biến cố chính sựgì, tiểu nhân cảm thấy được, Hung Nô luôn luôn già dối, phải đề phòng, vẫn làlệnh Hoắc tướng quân điều quân trở về Quận Thượng , giữ vững đến khi Môngtướng quân đuổi tới là tốt nhất."Dương Ngại nghe vậy vội ho một tiếng, gật đầu với Trần Lượng nói:"Ngươi xuống trước đi, sự việc hôm nay không được tiết lộ với bất kỳ ai, nếukhông sẽ xử theo quân pháp!"Trần Lượng hai mắt chợt lóe. Chắp tay nói: "Tiểu nhân cáo lui!"Nói xong, xoay người đi nhanh ra.Nhìn Trần Lượng rời đi, Dương Ngại lúc này mới nhíu mày nói : "TheoDương Ngại, mặc dù chúng ta không đi trước truy kích quân Hung Nô , nhưngcũng không nên rút Hoắc Nghiêm về. Dù sao, nếu là Hung Nô lại có quỷ kế gì,chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, đến lúc đó chỉ sợ không thể ứng phó, dù saoviện quân Mông tướng quân nhất thời còn không thể đuổi tới, chúng ta còn phảigiữ vững mấy ngày nữa."Tôn Thanh suy nghĩ một lát gật đầu nói: "Cũng được. Lệnh HoắcNghiêm tiếp tục theo dõi đại quân Hung Nô . Nếu có tin tức lập tức báo lại!"Chân trời, một chút ánh nắng chiều đỏ tươi nhiễm một nửa không trungmột màu đỏ tươi như máu. Một chút ánh tà dương vàng rực rỡ chỉ còn lại nonnửa dán ở phía sau dãy núi xa xa, đang dần dần lặn xuống, đại địa sắp nghênhđón một đêm tối dài lê thê.Hoắc Nghiêm đưa mắt đánh giá địa hình bốn phía, đang muốn phân phócắm trại ngay tại chỗ, chỉ nghe phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng trốngtrận tựa như tiếng sấm rền cuồn cuộn đến.Hoắc Nghiêm nhất thời cả kinh, kẹp mạnh bụng ngựa, giục ngựa chạynhư điên về phía trước, chạy được vài bước, liền nghe "soạt!" một tiếng kìnhphong đến trước mặt, Hoắc Nghiêm trong lòng biết là không tốt, vội vàng cúingười nằm ở trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy có một mũi tên bay qua da đầu.Đúng lúc này, Hoắc Nghiêm cuối cùng qua lớp cát vàng cuồn cuộn nhìnthấy vô số kỵ binh Hung Nô quơ trong tay trường đao bằng đồng đẳng đẳng sátkhí vọt tới, Hoắc Nghiêm cà người chấn động, lập tức ý thức được mình rơi vàokế dụ địch của đối phương, lập tức quay đầu ngựa lại lớn tiếng quát to: "Lập tứctruyền lệnh, tốc độ cao nhất rút lui!"Lúc này thân binh vẫn theo bên cạnh phụ trách truyền lệnh tín hiệu cờ,sớm bị vẫn mủi tên nhọn đâm thủng ngực, còn không hiểu được là chuyện gì xảyra liền ngã xuống mặt đất, thân binh bên cạnh lúc này còn không phục hồi đượctinh thần lại, Hoắc Nghiêm tức giận túm lấy chiến kỳ trong tay hắn, phát ra tínhiệu rút lui thật nhanh.Nhưng cũng đã muộn nửa bước, ngay lúc quân Tần phía sau còn chưakịp quay người rút về, ba mươi vạn đại quân Hung Nô , giống như mây đen cuồncuộn tiến đến. Hoắc Nghiêm và ba vạn quân Tần của hắn giống như một chiếcthuyền đơn giữa sóng to gió lớn, sắp gặp phải vận mệnh diệt vong!Nhìn thấy đại quân Hung Nô đông nghìn nghịt tuôn ra, Hoắc Nghiêmliền biết không ổn, chỉ là lúc này đã không kịp nghĩ nhiều, một nhánh khoảngmười vạn quân Hung Nô đã giết đến trước mắt. Lúc này quân Tần chạy một ngàyđường đúng là đang lúc kiệt sức, trong làn mưa tên chợt đến của Hung Nô, vô sốquân Tần còn chưa kịp phản ứng liền bị bắn ngã lán trên mặt đất, ba vạn quânTần , trong cơn mưa tên bị tổn thương hơn phân nửa. Còn lại chưa kết xong trậnhình, liền bị quân Hung Nô giết chết trở tay không kịp.Quân Tần lúc này tuy rằng mỏi mệt, sĩ khí cũng rất cao, mặc dù đang bịđộng, lại vẫn liều chết chém giết, một số binh sĩ quân Tần dày dặn kinh nghiệmdưới sự chỉ huy của quân hầu không cần Hoắc Nghiêm phân phó liền tự kếtthành trận hình phòng ngự ngăn cản quân đội Hung Nô chém giết.Hoắc Nghiêm lúc này chỉ là một gã đô úy nho nhỏ , bên cạnh chỉ cókhông đến ba trăm thân binh, chỉ trong nháy mắt, liền chỉ còn lại không đến mộtnửa. Trong lòng không khỏi vừa lo vừa giận, sau khi né qua làn mưa tên vòngthứ nhất của đối phương, huơ trường kiếm nhắm ngay một gã kỵ binh Hung Nôxông lên đâm một kiếm.Tên binh lính Hung Nô kia không ngờ Hoắc Nghiêm hung hãn như thế,vừa đối mặt liền bị Hoắc Nghiêm một kiếm chém bay trường đao trong tay, khiné tránh, lại bị một gã quân Tần cầm việt ở bên cạnh lao ra, một việt chém xuốngđầu.Hoắc Nghiêm nhìn thấy bên cạnh càng ngày càng nhiều binh lính HungNô, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, nhưng sống chết trước mắt chỉ có thể hết sứcchém giết, miễn cường dưới sự bảo vệ của thân binh bắt đầu chuẩn bị rút lui phíasau đội ngũ.Lúc này, quân Tần đang chém giết bên trái bỗng nhiên lại hiện ra mộtnhánh trớc chừng mười vạn đại quân Hung Nô, vốn dĩ cái gọi là rút lui, đúng làmột chiêu liên hoàn diệu kế của Mặc Đốn Thiền Vu, hiện giờ với ba mươi vạnđại quân ở trong cánh đồng bát ngát vây quanh ba vạn quân Tần , tuyệt đối truthế, khiến cho binh lính Hung Nô cuối cùng tạm thời dứt bỏ được ám ảnh của phihành quân mang đến, làm cho quân Tần không có một chút phòng bị đều liên tụcbại lui.Khi mặt trời dần dần biến mất, thời điểm hoàng hôn mông lung chậm rãiphủ lên, ba vạn quân Tần chỉ còn lại không đến năm nghìn người đang đau khổcắn răng chống đỡ.Hoắc Nghiêm lúc này cà người đầy máu tươi tanh hôi, trên trán cà máuvà mồ hôi chảy xuống dưới, cánh tay phải cầm trường kiếm cảm tưởng như đãkhông có cảm giác, dưới thân chiến mã cũng đầy máu, không ngừng phát ra tiếngphì phì trong mũi, mồm thở hổn hển, hiển nhiên cũng đã mệt mỏi cực độ.Nhìn thấy đại thế quân Tần đã mất, quân đội Hung Nô vây quanh sĩ khílại tăng vọt, giết được càng khỏe hơn. Nhìn bên cạnh càng ngày càng ít binh sĩquân Tần , Hoắc Nghiêm giơ tay lau máu trộn lẫn mồ hôi trên mặt, tuyệt vọngphóng mắt nhìn lại, lúc này mới phát giác ba vạn quân Tần bên cạnh đã chỉ cònlại không đến hơn sáu ngàn người, binh lính còn lại này, ai cũng cà người đẫmmáu, cắn răng chống đỡ, dường như đang chờ đợi một kỳ tích sắp đến.Chỉ là Hoắc Nghiêm trong lòng rõ ràng nhất, ba vạn người trong vòngvây của kẻ địch hơn gấp mười lần, trừ phi xuống ngựa nhận đầu hàng, nếu khôngnhất định chỉ có cái chết.Nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trong lòng đau như bị kim đâm, bên cạnhhắn, cũng chỉ còn lại không đến hai mươi mấy thân binh vẫn trung thành và tậntâm bảo vệ chung quanh hắn.Nhìn gương mặt dính đầy máu, vẻ mặt tuyệt vọng, Hoắc Nghiêm cườithê lương, hắn lúc này đã không nghĩ đến sinh tử của bản thân, trong lòng chỉ làâm thầm hối hận, hiện giờ vốn là bảo vệ Quận Thượng đã thiếu đi ba vạn tinhbinh, nhất định không thể kiên trì đợi viện quân đuổi tới, đáng tiếc chính mìnhthân là đô úy nhưng lại phạm phải sai lầm lớn như thế, không công chắp tay dângmấy vạn tánh mạng và trấn thành Quận Thượng quan trọng cho Mặc Đốn .Đang lúc suy nghĩ, tiếng hô hét đinh tai bên cạnh dường như đã mắt điếctai ngơ, chỉ là nhìn trường kiếm trong tay đã làm bạn với mình nhiều năm, cólòng hi sinh cho tổ quốc, cũng lưu lại tước vị cho con cháu thê nhi, chỉ nghechiến mã bỗng nhiên bất an hí dài một tiếng, lúc này cả kinh, mới tỉnh táo lại.Lúc này chỉ nghe một gã thân binh lớn tiếng nói : "Tướng quân, maunghĩ biện pháp chạy trốn đi, chúng tôi sẽ ngăn trờ truy binh Hung Nô, tướng quânmau chóng trở về thành báo tin , để cho quận thủ đại nhân sớm chuẩn bị! Bằngkhông thành Quận Thượng một khi bị phá, quân công chúng ta vất vả có đượccũng bị tước đi, vì thê nhi trong nhà, chúng ta chết cũng đành lòng, chỉ cầu có thểlưu lại công huân cho đời sau!"Hoắc Nghiêm nhìn bên cạnh đã không còn nhiều binh sĩ quân Tần lộ ranhững gương mặt đã từng đồng sinh cộng tử, nghĩ đến người sống chết khôngbằng an nguy của Quận Thượng , cắn răng chắp tay nói: " Hoắc Nghiêm ta coi làđã chết, cũng muốn bảo vệ các vị huynh đệ lấy mệnh kiếm được quân công! Vìan nguy Quận Thượng , Hoắc Nghiêm đành phải nhẫn nhục sống tạm bợ, xin lỗicác vị huynh đệ!"Nói xong, thúc vào bụng chiến mã, dưới sự bảo vệ của năm nghìn binhlính, cũng không phân rõ phương hướng, nhằm vào hướng ít người kiệt lựcphóng đi! Chương 14: Quận Thượng thất thủKhi đầu canh, từng đợt cuồng phong tung sỏi đá bừa bãi đầy trời,vầng trăngtrên trời lẫn trong đám mây mịt mù, lại biến thành mầu hoa hồng diễm lệ, tản rahơi thở yêu ma quỷ dị.Trên tường thành, Tôn Thanh đang tuần tra các nơi phòng thủ, nhìnthoáng qua ánh trăng, gật đầu với Dương Ngại bên cạnh nói: "Tối nay ánh trăngừng hồng, nhất định thời tiết có thay đổi, phải cẩn thận phòng bị!"Dương Ngại nghe vậy gật đầu cười nói: " Đại quân Hung Nô đã rút lui,Đại quân Mông Điềm ít ngày nữa sắp tới, giải được vây cho Quận Thượng, đạinhân lần này nhất định sẽ thăng quan ban thưởng tước, mong rằng đại nhânkhông quên công lao Dương Ngại bên cạnh giúp đỡ!"Tôn Thanh cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói : " Đại quân Hung Nô vừamới rút lui khỏi, viện quân Mông Điềm chưa đuổi tới, hơn nữa lương thảo trongthảnh dĩ nhiên không nhiều lắm, Hung Nô sẽ không ngóc đầu trở lại, tình huốngcũng không lạc quan."Dương Ngại nhìn cây đuốc lay động giữa cuồng phong trên tường thành,cười gượng nói : "Dương Ngại được nhậm chức ở bên cạnh đại nhân thật sự làđức hạnh ba đời, hiện giờ đại nhân sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, cànglàm cho Dương Ngại bội phục!"Tôn Thanh nghe hắn nói đều là những chuyện không đâu nhàm chán vônghĩa, hừ lạnh một tiếng, đang muốn xoay người rời đi,liền nghe thấy một đạo tiachớp mạnh từ chân trời hiện lên, lập tức một tiếng sấm từ chân trời xa xôi truyềnđến. Không đợi mọi người trên tường thành phục hồi tinh thần lại, một mảngmây đen đặc như mực cuộn đến, trong chốc lát nuốt mất vầng trăng diễm lệ kiakhông còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại màn đêm tối đen giơ tay cũngkhông thấy năm ngón .Thân binh bên cạnh giơ cây đuốc, vội vàng đi vào bên cạnh Tôn Thanhche chở cho hắn đi xuống dưới tường thành. Lúc này, một trận mưa bão nặng hạtào ào rơi xuống, cuồng phong lôi cuốn mưa to lay động tường thành của QuậnThượng, tầng mây dày nặng tựa như đè lên đinh đầu của mọi người, cuối cùngdập tắt cây đuốc duy nhất trong tay thân binh kia, bốn phía nhất thời rơi vàotrong bóng đêm khôn cùng.Dương Ngại chưa bao giờ trài qua thời tiết ác liệt như thế lúc này bangười đã sớm bị ướt sũng, cà người sớm bị mưa to ướt đẫm, trong từng đợt cuồngphong rét lạnh như rơi vào hầm băng. Tôn Thanh xuất thân võ tướng còn có thểmiễn cường chống đỡ, Dương Ngại thì sớm run rẩy nói không thành tiếng, thânbinh bên cạnh đành phải cõng hắn sờ soạng từng bước về phía dưới thành.Lúc này quân Tần canh giữ trên tường thành vẫn bất động trong cơn mưabão chợt buông xuống, đón gió lạnh phần phật, trong cơn mưa to vẫn đứng lặngnhư trước. Nhìn những tướng sĩ máu sắt, Tôn Thanh không khỏi thở dài mộttiếng, rời khỏi đám thân binh đang vây quanh, chỉ nghe một tiếng hét hô hỗn loạnlẫn trong tiếng sấm cuồn cuộn, làm cho Tôn Thanh cà người chấn động, đangmuốn ngưng thần lắng nghe. Chỉ nghe một tiếng vó ngựa dồn dập từ trong thảnhchạy vội đến, một gã thân binh phi ngựa đi đến dưới tường thành lớn tiếng nói :"Tướng quân. Không được rồi, ba mươi vạn đại quân Hung Nô, bỗng nhiên điềuquân trở về Quận Thượng , hiện giờ đang tiến công Cửa Bắc !"Tôn Thanh nghe vậy dưới chân lảo đảo, may mắn thân binh bên cạnhgiúp đỡ, lúc này mới hoảng sợ nói : " Đại quân Hung Nô đã trở lại? HoắcNghiêm đâu? Ba vạn tinh binh Hoắc Nghiêm chạy đi đâu?"Thân binh kia ở dưới thành lớn tiếng nói: " Ba vạn quân của Hoắc tướngquân đã bị Hung Nô vây quanh ở trong cánh đồng hoang. Toàn quân đã bị tiêudiệt, tướng quân suất lĩnh năm nghìn tàn binh phá vây, giờ phút này đã không cótung tích!"Hoắc Nghiêm không có ờ đây, Tôn Thanh lấy danh nghĩa quan cao nhấtbên trong thành đảm đương chỉ huy tướng lãnh quân đội lâm thời, cũng may hắncũng là xuất thân quân nhân, lúc này nghe vậy tuy rằng tuyệt vọng, lại vẫn còn cóthê miễn cưỡng xoay người lên ngựa, mang theo hơn hai trăm thân vệ phía sauvội vàng hướng về Cửa Bắc nơi đang gặp Hung Nô tấn công.Trong thành chỉ có không đến bốn vạn người, hơn nữa sau khi bị HoắcNghiêm mang đi ba vạn quân tinh nhuệ, còn lại sức chiến đấu tương đối kém cỏi.Việc đối mặt với ba mươi vạn đại quân Hung Nô , tuyệt vọng khôn cùng bắt đầuchậm rãi hiện lên trong lòng Tôn Thanh . Phi hành quân giấu ở trong núi banđêm không thể tác chiến, huống hồ phi hành quân chỉ có khả năng cậy vào bomvà đạn lửa tại thời điêm này, cán bản không có tác dụng. Chỉ dựa vào ba vạn bảyngàn quân coi giữ, mặc dù tường thành Quận Thượng cao lớn. Phá thành chỉ sợlà chuyện sớm hay muộn.Đuổi tới cửa Bắc , xa xa liền nhìn thấy trong mưa to gió lớn hai ngọn đènlồng vài dầu đang lóe ra ánh sáng mỏng manh, trong ban đêm tối đen lại có vẻchói mắt phá lệ, hai gã lang trung tướng đang dưới ánh đèn chống trà mấy trămbinh lính Hung Nô đã tấn công lên đầu thành, dưới chân bọn họ là thi thế của hơnmười binh sĩ quân Tần, dưới ngọn đèn mỏng manh, có thể nhìn thấy nước mưatrên người hai gã lang trung tướng kia không biết từ khi nào một màu đỏ nhưmáu. Cuồng phong thổi nước mưa quất trên mặt, cơ hồ khiến người không mởđược hai mắt ra.Đầu hạ đã mưa to như thế, thật sự là hiện tượng dị thường chưa bao giờtừng có của Quận Thượng. Điều này cũng đà kích thật lớn đến tâm lý của quânTần thủ thành, hơn nữa tin tức ba vạn tinh binh Hoắc Nghiêm bị hoàn toàn tiêudiệt, lại làm cho quân Tần sĩ khí vốn dĩ đã hạ càng thêm khó chịu!Tôn Thanh nhìn trên tường thành chém giết, còn chưa phục hồi tinh thầnlại, liền nghe được một tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến, nhất thờicà kinh, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một gã thân tướng đi theo mình nhiều năm,giục ngựa đi đến, trong miệng lớn tiếng hô to nói : "Đại nhân, Cửa Tây đã bịHung Nô công phá, đại nhân mau theo tiểu nhân rút lui theo cửa Đông!"Cung Hàm Dương, đại chính điện, Trương Cường mặc miện phục, lạnhlùng nhìn chằm chằm Phùng Kiếp quỳ trên mặt đất, khi nhận được tin tức QuậnThượng bị chiếm, Trương Cường đang chờ mong tin tức thật là tốt của chiến sĩtiền phương, thật không ngờ, nhận được tin dữ Quận Thượng thất thủ!Trong điện mấy trăm quan viên to nhỏ thần sắc kích động nhìn chằmchằm Phùng Kiếp quỳ trên mặt đất, trong đại điện tĩnh mịch chỉ có thể nghe đượctiếng hít thở mỏng manh, không khí nghiêm trọng làm cho hít thở không thông.Quỳ lâu quá, Phùng Kiếp cẩn thận động đậy hai chân đang tê đi, giọngđau khổ nói : "Bệ hạ, Quận Thượng thất thủ, vi thần thân là quốc úy, camnguyện gánh vác tất cà khuyết điểm. Chỉ là trước mắt Quận Bắc Địa đã trở thảnhlá chắn cuối cùng của Hàm Dương , đại quân Hàm Cốc Quan nếu có thể đuổi tới,có thể có đường sống quay về..Hắn lời còn chưa dứt, chỉ nghe Ngự Sử đại phu Tà Lâm nói : "Bệ hạ,tuy rẳng Hàm Dương có quận Bắc Địa làm lá chắn, nhưng là cuối cùng có thể trụđược hay không cũng còn chưa biết, cho nên suy nghĩ vì đại cục, cựu thần cảmthấy được vẫn là mong bệ hạ dời đô về Nam, lui về hướng bắc sông Hoài, đợi saukhi bình định Hung Nô, lại điều quân trở về Hàm Dương !"Trương Cường nghe vậy trong lòng lại đang không ngừng bàn tính: "Nhớrõ trên lịch sử Hung Nô từng bức tới thành Trường An của Hán Vũ Đế , hiện giờđứng đầu Hung Nô lại là Mặc Đốn Thiền Vu danh tiếng nhất, nếu nói đánh tớiHàm Dương cũng không phải là không có khả năng, chỉ là Tà Lâm đưa ra việcdời đô tuyệt đối không thể thực hiện, rời khỏi Tần đô năm trăm năm Đại Tần ,tổn thất ở trong lòng người và sĩ khí đều không thể đánh giá.Nghe được Tả Lâm đưa ra ý dời đô, Phùng Khứ Tật ngồi ở vị trí đầu tiênnhịn không được nhíu mày nói : "Đại Tần ta năm trăm năm tông miếu đều ởHàm Dương , Ngự Sử nói như vậy thật sự làm cho người ta khó có thể chấpnhận!"Tà Lâm làm ra vẻ bất đắc dĩ, cười gượng nói: "Thừa tướng có nghĩ đếnvạn nhất bệ hạ cố thủ Hàm Dương , mà thành Hàm Dương bị phá, không chỉ nóinăm trăm năm tông miếu, đó là năm trăm năm xã tắc cũng khó bảo toàn, bênkhinh bên trọng, chẳng lẽ Thừa tướng phân biệt không rõ hay sao? !"Nói tới đây, nhìn Phùng Khứ Tật cười lạnh nói: "Thừa tướng có muốngiữ gìn danh tiết , cũng không nên liên luỵ tính mạng thiên tử, Phùng Khứ Tậtngươi vì một chút hư danh đó chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với bệ hạ sao? !"Phùng Khứ Tật nghe vậy cứng lại, Tả Lâm chụp mũ áp chế xuống, PhùngKhứ Tật thân là Thừa tướng hai triều cũng cảm thấy một trận lạnh buốt chạy vàotận xương. Nhìn thoáng qua Trương Cường mặt không chút thay đổi, kiềm chế sựhoảng sợ lớn lao trong lòng, khó khăn chắp tay nói : "Bệ hạ, cựu thần tuyệtkhông như lời nói của Ngự Sử..Lúc này quần thần trong điện nhìn thấy Phùng Khứ Tật bị Tà Lâm làmcho tiến thoái lưỡng nan, cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa Quận Thượng đại bại,Phùng Kiếp cũng chạy không khỏi tội, đều cảm thấy một hàm ý nói không nênlời.Nhìn thấy bộ dáng mọi người trong điện câm như hến, Trương Cườngthản nhiên gật đầu nói: "Thừa tướng tuổi cao nói chuyện khó tránh khỏi có sơsấy, đợi chuyện Hung Nô chấm dứt, Thừa tướng cũng nên dưỡng lão."Nói tới đây, lạnh lùng quét mắt nhìn quần thần trong điện một cái, lúcnày mới chậm rãi nói: "Mông Điềm lúc này tới đâu rồi?"Hàn Hoán đứng ở mặt sau ngự tòa lập tức cẩn thận bẩm tấu nói: "Mớivừa nhận được truyền báo, Mông tướng quân đã đuổi tới quận Bắc Địa , ba mươivạn đại quân, ngày mai cũng có thể đến."Nói tới đây, còn cẩn thận bổ sung nói: "Ba mươi vạn tạ lương thực cũngđã bắt đầu vận chuyển, nhanh nhất năm ngày có thể đến quận Bắc ĐịaTrương Cường nghe vậy, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gậtđầu nói: " Hai mươi vạn quân Tần ở sông Hoài khi nào có thể tới Hàm Dương ?"Phùng Kiếp vội vàng chắp tay nói : " Quân Tần ở sông Hoài năm ngàytrước đã đi lên Bắc, phỏng chừng bày ngày sau có thể tới Hàm DươngTrương Cường nhìn thoáng qua Phùng Khứ Tật thần sắc ảm đạm , gậtđầu nói với Phùng Kiếp: "Thái úy ngồi xuống đi, Quận Thượng thất thủ cũngkhông phải trách nhiệm của một người, là trẫm sơ suất qua loa, quá mức tintưởng phi hành quân, lại quên chỗ trí mạng cùa phi hành quân."Phùng Kiếp không nghĩ tới Trương Cường đang trách mắng Phùng KhứTật, còn có thể chủ động gánh vác trách nhiệm của Quận Thượng thất thủ, tronglòng rất là cảm động, nhất thời thất thanh nói : " Tiết đầu hạ, Quận Thượng luônluôn khô hạn nhưng lại mưa to như thế, hơn nữa Hung Nô rút lui, Hoắc Nghiêmtrúng kế, mới làm cho thành trì thất thủ, đều không phải là lỗi của phi hànhquân."Trương Cường gật đầu nói: "Quận Thượng dĩ nhiên thất thủ, là tráchnhiệm của ai trước mắt đã không quan trọng, trước mắt trận chiến quận Bắc Địa ,sẽ là một trận chiến sinh tử của Đại Tần ta, trẫm quyết tâm ở lại Hàm Dương, đợiHung nô mãnh tướng đại bại , nếu có người không muốn cùng trầm quyết mộttrận tử chiến với Hung Nô, có thể lập tức rời đi, trẫm tuyệt không miễn cường!"Trong điện mọi người nghe vậy đồng thời chấn động, đều nhìn về phíaTrương Cường, Phụng Thường Bồ Hạ tiến lên nói: "Bệ hạ, thần thân là con dânĐại Tần ,đương nhiên cùng Đại Tần đồng sinh cộng tử, bệ hạ có thể lấy chí thiêntử giữ vững Hàm Dương , thần thân là thần tử có thể cùng bệ hạ nếm mùi giannan, đó là vinh hạnh của thần tử!"Trương Cường đánh giá Bồ Hạ trước mắt này, hắn trớc chừng ba mươilăm ba mươi sáu tuổi, tóc dài búi ở trong phát quan, mặc y phục màu cát, ngoàikhoác trường bào màu xanh biếc, ba chòm râu dài tới trước ngực, hai mắt sángngời có thần, miệng mũi ngay ngắn, rất tuấn tú lịch sự.Nhìn thấy ánh mắt Trương Cường chăm chú dừng lại ở trên người mình,Bồ Hạ chắp tay nói: "Bồ Hạ thân là phụng thường, được hậu đãi của triều đình,cảm giác vô cùng sợ hãi, hiện giờ Đại Tần nguy vong, tuy rằng tay trói gà khôngchặt, nhưng cũng hy vọng có thể có cơ hội báo đáp đại ân của bệ hạ."Trương Cường nghe vậy cười to nói: "Không thể tưởng được Đại Tần talại có trung thần như thế, Hồ Hợi ta nếu chết trận ở trong thành Hàm Dươngcũng có thể mỉm cười nơi chín suối!"Lời nói này, làm cho tâm trạng của các quần thần trong điện nhất thờihưng phấn lên, một số quan văn cũng đều đứng dậy, yêu cầu đi tới quận Bắc Địa.Nhìn sắc thái trong đại điện nhất loạt trào dâng. Trương Cường âm thầmcười gượng: “Đối mặt với Mặc Đốn hung ác mà lại già dối nhiều kế, quân Tần đãtới cảnh khó thắng nổi, Mông Điềm rốt cuộc có mấy phần thắng đây? Chương 15: Đại chiến phía trướcĐầu hạ ở quận Bắc Địa đúng là mùa dễ chịu nhất, không trung xanh lam điềmtĩnh mà an tường, mấy con chim trng kiếm ăn đang xoay quanh bãi đất cao, giữađiền dã nơi nơi đều là một mảng xanh nhạt ướt át kiều diễm, từng đợt hươngthơm của cỏ xanh thi thoảng theo gió đưa đến.Quận Bắc Địa sau khi từ Thương An biến pháp, thực lực Tần quốc tăngnhiều chiếm cứ Quận Thượng, địa vị quân sự nơi này liền giảm mạnh, nhưng vẫnlà lá chắn gần nhất cho phía Bắc Hàm Dương , Tần vương các thời cũng tươngđối coi trọng, các huyện như Ninh Huyện , Khánh Dương, Bình Lương, CốNguyên , Kính Châu, đóng quân mười vạn.Lúc này bởi vì ba mươi vạn đại quân Mông Điềm đến, đóng ờ NinhHuyện thuộc về quận Bắc Địa, mấy trăm năm qua lần đầu quyết chiến trọngbinh, trọng trấn lâu chưa được nếm mùi huyết tinh lệ khí vẫn có vẻ an bình,dường như không cảm nhận được sự gấp rút khẩn trương của đại chiến phíatrước.Mông Điềm ra roi thúc ngựa dẫn dắt năm nghìn thân binh, từ Hàm Đanxuất phát, từ trước hai ngày đã chạy tới quận Bắc Địa .Mà ba mươi vạn đại quân lên phía bắc trợ giúp Quận Thượng , khi cáchQuận Thượng còn bốn ngày đường, nhận được tin tức Quận Thượng thất thủ,liền theo đường cũ quay về quận Bắc Địa , so với Mông Điềm còn tới sớm hơnmột ngày.Trong phủ Quận thủ, Mông Điềm phong trần mệt mỏi ngồi ở trên chủ vị,trên mặt tuy rằng lộ ra một vẻ mỏi mệt khó nén, nhưng không cách nào che dấuhưng phấn trong mắt hổ có thần sáng ngời kia.Đô úy quận Bắc Địa Ân Kiền lúc này trớc chừng ba mươi bày ba mươitám tuối, dáng người gầy yếu, màu da ngăm đen. Lúc này đang có chút khẩntrương ngồi ở bên dưới Mông Điềm, nhìn thấy Mông Điềm không có một chút vẻlo lắng, không khỏi chắp tay nói : "Tướng quân, quận Bắc Địa đơn độc với bamươi vạn quân Hung Nô đại thắng mà đến, rốt cuộc phải phòng bị như thế nào.Mạt tướng có thể tự mình lĩnh quân đi trước Bình Lương đón đánh quân Hungnô!"Mông Điềm nghe vậy gật đầu nói: "Chúng ta so với họ trớc chừng đếnsớm hai ngày, đây là cơ hội tuyệt hảo của chúng ta, Vương Ly dẫn dắt năm vạnngười đi trước Bình Lương, sau khi gặp được đại quân Hung Nô, giao chiến mộtlúc liền lập tức rút lui về hướng Cố Nguyên, Cố Nguyên phòng thủ giống vớiBình Lương, đều là vừa chiến bèn lui. Cố gắng không tổn thất quân đội."Quận thủ quận Bắc Địa Vương Điếm bên cạnh hoảng sợ nói : "Tướngquân chang lẽ không chiến mà lui? Neu là để mất hai thành Binh Lương, CoNguyên, Hung Nô liền trong vòng trăm dặm thẳng tới bức Ninh Huyện, chúng tavì sao không cố thủ Bình Lương, đón đầu Hung Nô một trận? !"Mông Điềm giương mắt liếc mắt nhìn Vương Điếm một cái, Quận thủquận Bắc Địa trước mắt trớc chừng khoảng năm mươi tuổi, thân mình hơi mập,râu tóc thưa thớt, đôi mắt hơi phù thũng làm cho người ta cảm giác như mầu củamột loại rượu, Mông Điềm nhìn âm thầm nhíu mày.Lúc này nghe vậy, bất giác già ý gật đầu nói: "Bình Lương thành trì đơnsơ. Có thể nào ngán cản khí thế đang thịnh của đại quân Hung Nô ? Trước mắt,mục đích chúng ta đó là bảo tồn thực lực. Sau khi Hung Nô thật sự đến mớinghênh chiến cũng không muộn."Nói tới đây, nhìn Vương Điếm chắp tay nói : "Đại nhân vẫn là Quận thủBắc Địa, tất nắm tình hình trong quân rõ như lòng bàn tay, không biết đại nhân cóthượng sách gì không?"Vương Điếm bị ánh mắt sắc bén của Mông Điềm làm cho có vẻ khôngđược tự nhiên, không khỏi tránh đi tầm mắt Mông Điềm gật đầu nói: "Tướngquân danh chấn thiên hạ, Vương Điếm một giới văn thần sao dám múa rìu quamắt thợ?"Mông Điềm ha hà cười nói: "Đại nhân tuy là quan văn . Nhưng là sốnglâu ở Bắc Địa, Mông Điềm mới tới đây, tự phải khiêm tốn thỉnh giáo!"Nghe Mông Điềm nói như vậy, Vương Điếm sắc mặt hơi đỏ lên nói:"Tướng quân giễu cợt, Vương mỗ tuy rằng sống lâu ở đây, lại trời sanh tính thíchrượu, ngoài công vụ hàng ngày, liền chỉ bơi trong bình rượu. Tên rượu nào ngonta đều biết, ngay cà quận thủ Quận Thượng Tôn Thanh đều từng nghe nói tathích rượu, cũng từng khuyên bào. Ngoài cái đó ra Vương Điếm không có chỗnào tốt cả, nhất thời khó có thể bỏ hẳn, không thể tường được lời hay còn đó, màTôn đại nhân lại..Mông Điềm nghe vậy trong lòng chợt động, vội vàng ngắt lời nói:"Ngươi ý nói, thanh danh ngươi thích rượu sớm truyền tới Quận Thượng ?"Vương Điếm nghĩ đến Mông Điềm muốn lấy chuyện này trách cứ hắnkhông tu chỉnh nghi đức, vội vàng áy náy chắp tay nói: "Tướng quân nếu là cảmthấy được Vương Điếm có gì không được xin cứ việc trách phạt, lệnh VươngĐiếm đi làm tiểu binh thủ thành cũng được!"Mông Điềm ngầm đánh giá Vương Điếm nói : "Tin tức ta và đại quântới đây, có từng truyền ra?"Vương Điếm thấy hắn không để ý đến mình, trong lòng đúng là nghihoặc hết sức, bất giác khẩn trương gật đầu nói: " Tin tức đại quân đuổi tới. đãkhông thể giấu diếm. Nhưng là, tin tức Tướng quân tới đây, giờ này hẳn là cònchưa tiết lộ ra ngoài."Mông Điềm ánh mắt lóe lên nhìn Vương Điếm gật đầu nói: " Các doanhtrại quận Bắc Địa mỗi ngày tuần tra vẫn là do Ân Kiền tướng quân phụ trách.Hằng ngày chính vụ vẫn có Vương đại nhân tới phụ trách. Tóm lại hết thày vẫn làlàm theo như lúc Mông Điềm chưa đến."Nói tới đây, lại nghiêm mặt nói với Ân Kiền : "Không biết tướng quân cótin tức của Hung Nô và 'Phi hành quân'?"Ân Kiền vẫn trầm mặc không nói gì, lúc này hai mắt mới sáng ngời nói: "Đại quân Hung Nô một đường dũng mãnh, dường như cũng muốn đến tiến côngtrước khi đại quân Mông tướng quân đến. Cho nên, mạt tướng đã điều năm vạntrong mười vạn quân hướng về Cố Nguyên, chuẩn bị mượn đặc điểm hiểm yếucủa địa thế Cố Nguyên sát thương nặng quân Hung Nô , phỏng chừng đêm naytiên phong của Hung Nô sẽ tới gần vùng Cố Nguyên, về phần phi hành quân theonhư lời tướng quân, mạt tướng không có thu được tin tức gì."Chuyển ngữ bởi s team Nhóm: Himtercd - Vìpvandan.vn Mông Điềm nghe vậy trầm ngâm nói: "Phi hành quân từ khi đi trước trợgiúp Quận Thượng , sau khi thắng lần đầu tiêu diệt Hung Nô trong núi, liềnkhông có tin tức gì. Quận Thượng thất thủ, ở bình diện lớn chỉ là Hung Nô mượnđêm mưa to gió lớn phát động tiến công, đặc điểm của phi hành quân hoàn toànkhông phát huy được, mới là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm choQuận Thượng có thể thất thủ."Vương Điếm gật đầu thở dài: "Không thể tưởng được Tôn Thanh thân làquận thủ nhưng lại trúng kế dụ địch của Hung Nô, thật sự làm cho người ta khócó thể tin được!"Mông Điềm thử qua lời nói này, phát giác Vương Điếm cũng không cóchỗ khả nghi, lúc này mới yên tâm gật đầu nói: "Mặc Đốn đích thật là nhân tàimà Hung Nô trăm năm khó kiếm. Nhưng, lương thảo và viện quân của chúng tahiện giờ đều đã gần hết, trận này, phải cho Mặc Đốn thật sự nếm thử chút lợi hạicủa thiết kỵ Đại Tần ta!"Nói xong, giương mắt nói với Vương Ly ngồi ở bên dưới: "Sau khi từBình Lương lui về Cố Nguyên , hung háng đại chiến với Hung Nô một lúc sauliền giả ý bại lui cũng làm cho Hung Nô không cảm thấy khác thường."Vương Ly lúc này là tì tướng quân, từ sau cuộc chiến ở Cự Lộc đượcphi hành quân của Trương Cường cứu, Vương Ly liền được phái tới bên cạnhMông Điềm đảm nhiệm phó tướng quân. Bởi vì chiến bại ở cuộc chiến Cự Lộc,vốn dĩ tước vị bị cắt giảm ba cấp, lúc này chỉ là lấy tước vị của Hữu thứ trườngđảm nhiệm tì tướng quân, trong lòng sớm vô cùng khát vọng xuất chiến, một lầnnữa khôi phục lại tước vị từ trước, bởi vì tướng lãnh Mông Điềm vẫn trọng dụngchỉ là Vương Bôn , khiến cho hắn vẫn không có được cơ hội lập công. Lần nàyTrương Cường tự mình mệnh lệnh Mông Điềm trợ giúp Quận Thượng , VươngBôn đóng ở Hàm Đan, lúc này mới khiến cho Vương Ly thấy được một đườnghy vọng.Nghe được Mông Điềm mệnh lệnh, vội vàng chắp tay nói : "Vương Lyhiểu được!"Nhìn Vương Ly vẻ mặt bình tĩnh, Mông Điềm vừa lòng gật đầu nói: "Sau khi đến Cố Nguyên Mông Điềm sẽ bố trí cụ thể phương pháp tiến công,Mông Điềm đã có cách chiến thắng tinh binh Hung Nô lần này. Tóm lại, một trậnliên quan đến sinh tử an nguy của Đại Tần, hy vọng mọi người có thể đồng tâmhiệp lực, trên báo đại ân bệ hạ, dưới báo kỳ vọng của vạn dân thiên hạ."Trong đại sảnh mười mấy tên tướng lãnh từ trung lang tướng trở lên nghevậy, đồng thời chắp tay nói : "Nguyện cùng tướng quân cùng bảo vệ thành, bảođảm Đại Tần ta bình an!"Cung Hàm Dương, trong tẩm điện, Trương Cường mặc y phục thêu rồngmàu đen, đầu đội ngọc quan, búi tóc đen dày đậm sau đầu, dáng vẻ ăn mặc thoảimái, buông tấu chương trong tay, giương mắt nhìn sắc trời, gật đầu nói với HànHoán bên cạnh: "Mông Điềm có tin tức gì truyền đến không?"Hàn Hoán lo lắng cà người run lên, từ khi tin tức Quận Thượng thất thủtruyền đến Hàm Dương , hơn nữa phi hành quân lưu lạc nơi đâu, không khí trongcung liền có vẻ vô cùng áp lực, ngay cà Hàn Hoán cũng không khỏi cảm giáctrong lòng run sợ, các nội thị còn lại như miếng băng mỏng, chỉ sợ cơn giận củaTrương Cường chiếu trên người chính mình.Nghe được Trương Cường bỗng nhiên hỏi, Hàn Hoán cẩn thận liếc mắtnhìn sắc mặt Trương Cường, lại thấy không có biểu hiện gì, trong lòng càng thêmlo lắng: "Mông tướng quân đã tới quận Bắc Địa , bệ hạ yên tâm."Trương Cường đứng dậy đi vào cửa đại điện, đầu hạ gió nhẹ dào dạtmềm mại thổi tới trên người, làm người ta dường như rất khó cảm nhận được sựthật tàn khốc và sát khí.Trong điện yên tĩnh không nghe thấy một chút động tĩnh, càng khiến chokhông khí nghiêm trọng làm người ta khó có thể chịu được, Trương Cường thởdài một hơi, ý bảo Hàn Hoán thu lại tấu chương trên bàn.Lúc này, Hàn Hoán nói khẽ với Trương Cường: "Bệ hạ, Lưu mỹ nhânđang ờ chờ bệ hạ, chờ ý chỉ của bệ hạ."Trương Cường ngớ người, mấy ngày này chiến sự tiền phương căngthẳng, chính mình bận việc xử lý chính sự, triệu tập lương thảo, hơn nữa tâmtrạng nặng nề, nên vẫn không cho gọi thê thiếp nào.Lúc này nghe vậy bất giác nhíu mày nói : " Tâm trạng của Trẫm khôngtốt, sẽ không gặp nàng, lệnh cho nàng trờ về nghi ngơi!"Hàn Hoán không nghe lời lui ra, mà khom người nói: "Bệ hạ, mẫu thâncủa Lưu mỹ nhân, Bái công phu nhàn đã tới Hàm Dương, lúc này đang muốnthỉnh an bệ hạ."" Phu nhân của Lưu Bang , không phải là Lữ Hậu đó sao?" TrươngCường nghe vậy âm thầm giật mình nghĩ tới người phụ nữ thống trị nổi tiếngnhất trong lịch sử kia, bất giác nói: "Lệnh các nàng vào đi!"Nói xong, lấy lại tinh thần, trở lại ngồi xuống ngự tháp, liền nghe đượcmột tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ bên ngoài đại điện truyền đến, lúc này mớingưng thần nhìn lại.Chỉ thấy một người trớc chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nàng dángngười vừa phải, hình thể gầy yếu, mặc y phục gấm lụa màu vàng nhạt. Mái tócdày búi lên cao, dùng bốn cây trâm ngọc bích cố định, ở giữa búi tóc xâu mộtnhánh bích vân trâm hoàng kim, làn da trắng nõn mà hơi nhão, hai hàng lông màythanh tú, một đôi mắt xếch hắc bạch phân minh, cái mũi thẳng, đôi môi ônnhuận. Lúc này tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, khóe mắt vẫn ẳn chứa phong vậnnhư trước, tăng thêm ý vị trưởng thành vô cùng mê người, Trương Cường âmthầm kinh ngạc không thôi.Nhìn thấy Trương Cường kia hơi có chút bộ dáng ngơ ngẩn, Lữ Trĩ ảmđạm cười, cực kỳ trang trọng quỳ xuống hành lễ: "Phu nhân của Bái Công, Lữ thịdiện kiến bệ hạ."Trương Cường nhìn Lữ Trĩ quỳ trên mặt đất, lại không khỏi nghĩ tớitrong lịch sử bàn tay máu của Lữ Hậu trợ giúp Lưu Bang đại sát công thần làmcho tất cà triều thần kinh sợ, bèn cười lạnh một tiếng nói : "Lưu Bang liên tiếpkhông chịu vào cung gặp trẫm, hôm nay lại chỉ có mệnh phu nhân đến, làm ngườita không thể không sinh lòng hoài nghi!" Chương 16: Dụ địch nhập úngĐối mặt với chất vấn sắc bén của Trương Cường, Lữ Trĩ ung dung cười, cànglàm cho gương mặt thanh tú kia nhu hòa hơn, đôi mắt đẹp của nàng hơi chớp, khẽcười nói: " Phu quân thần thiếp tạ ơn đại ân của bệ hạ, vốn dĩ phải triều kiến bệhạ, tạ ơn thiên ân. Chỉ là hiện giờ chiến sự tiền phương đang gấp rút, phu quânngày đêm lo lắng, cho nên phó thác thiếp hết lòng thần tử."Trương Cường giả ý gật đầu cười nói: "Trẫm nói vui đùa, phu nhânkhông cần để ở trong lòng, khó được Bái Công tận trung như thế, trẫm coi nhưnhờ và hiền thần, Nhạn Môn của phương bắc liền phó thác cho Bái công!"Lữ Trĩ nghe vậy đứng dậy dịu dàng thi lễ, giọng cung kính nói : "BáiCông có thể được bệ hạ ưu ái như thế, cảm động đến rơi nước mắt, hiện giờ lại ânsủng tiểu nữ Lỗ Nguyên , một nhà vinh nhục toàn bộ nhờ ở bệ hạ, Lưu thịnguyện làm thần cùa bệ hạ đời đời."Trương Cường gật gật đầu, cười nói: "Lỗ Nguyên nhập cung liền mangthai hoàng tử, thật sự là ân huệ của trời, hy vọng Bái Công cũng không phụ kỳvọng của trầm, sớm ngày lập được công huân, cũng dễ phong hầu ban thưởngtước."Lữ Trĩ nghe vậy vội vàng ngồi thẳng thân thể mềm mại, nhẹ nhàngnghiêm mặt nói: "Lỗ Nguyên được bệ hạ ân sủng là vinh hạnh của thần tử, hômnay được bệ hạ coi trọng như thế thật sự sợ hãi, sợ không thể báo đáp ân sâu củabệ hạ."Trương Cường giấu diếm quét mắt liếc mắt nhìn thân thể lả lướt của LữTrĩ một cái, thâm ý sâu sắc cười nói: "Phu nhân một mình tiến đến Hàm Dương,trong thành không có phủ đệ, hay là ở lại trong cung. Như thế, phu nhân có thể ởgần chăm sóc Lỗ Nguyên, tránh cho bi kịch lần trước lại phát sinh, như thế trẫmcũng có thể yên tâm mà pháp lý triều chính. Trong cung tuy rằng cũng không xahoa, nhưng so với ở ngoài, tiện hơn một chút, phu nhân nên ở lại trong cung đi!"Nói xong, cũng không đợi Lữ Trĩ chối từ khiêm nhượng, liền phân phócho Hàn Hoán đứng ở trong góc nói: "Từ hôm nay, phu nhân ở chung một điệnvới Lưu mỹ nhân, để có thể dốc lòng chăm sóc."Lữ Trĩ nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, cung kính quỳ rạp trên mặt đấtcung kính nói: "Phu nhân của Bái Công Lữ Trĩ tạ ơn đại ân bệ hạ!"Lúc này Lỗ Nguyên bên cạnh nhìn thấy hết thảy, lại thấy thuận lợi hơn sovới trong tưởng tượng, bất giác vui mừng nhìn Trương Cường tiến lên nói : "LỗNguyên tạ ơn bệ hạ!"Lữ Trĩ nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng thở dài: "Lưu thị trấn thủ phươngbắc, vì Đại Tần sẵn sàng ra trận, Lỗ Nguyên lại được bệ hạ ân sủng như thế,Lưu thị mọt nhà thật sự không thể báo đáp ân đức bệ hạ..Trương Cường gật đầu cười nói: "Phu nhân không cần khách khí như thế,Lỗ Nguyên sau khi sinh cốt nhục cho trẫm, trẫm và Lưu thị đã là cốt nhục tìnhthân, nên cùng chung phú quý.”Nói tới đây, đưa mắt nhìn Lỗ Nguyên vẻ mặt hạnh phúc gật đầu nói:"Trẫm còn trẻ đăng cơ, hoàng tự điêu linh. Bên trong hậu cung con nối dòng đơnbạc, phóng tầm mắt trong cung, mỹ nhân trờ lên chỉ có một mình Lỗ Nguyênmang thai hoàng tự, thật là làm ta thẹn với lịch đại tiên vương."Lời vừa nói ra, Lữ Trĩ lập tức ngầm hiểu gật đầu cười nói: "Lưu thị cóthể được gần với thiên tử, đã là ân sủng vô cùng quang vinh, hiện giờ có thể sinhthêm con nối dòng bệ hạ coi như không phụ đại ân bệ hạ."Trương Cường thấy Lữ Trĩ hiểu được ý tứ của mình, bất giác cười nói:"Khó được phu nhân đường xa mà đến. Trầm nên đón gió tẩy trần cùng phu nhânmới đúng, cùng Nguyên Nhi về trước nghỉ ngơi, buổi tối trẫm chuẩn bị rượu nhạtcùng phu nhân đón gió."Lữ Trĩ hiển nhiên không dự đoán được, Trương Cường lại coi trọngnàng như thế, ngớ người một lát mới vui vẻ tạ ơn nói : "Thiếp tạ ơn long ân củabệ hạ!"Trương Cường gật đầu cười nói: "Phu nhân đi trước nghỉ ngơi, nếu cầncái gì, có thể lấy từ hoàng hậu, trầm còn có chuyện quan trọng không thể tiếplâu."Lữ Trĩ cảm kích nhìn Trương Cường , đứng dậy tạ ơn nói : "Thiếp xincáo lui, đợi buổi chiều tạ ơn ý tốt của bệ hạ."Nói xong, dắt Lỗ Nguyên đứng dậy cáo lui, thần thái kính cẩn rời khỏingoài điện.Nhìn thân ảnh Lữ Hậu rời khỏi ngoài điện, Trương Cường thần kinh căngthẳng lúc này mới hơi thà lỏng một chút. Mình vừa mới đã ám chỉ Lữ Trĩ, tươnglai Lỗ Nguyên nếu có thê sinh hạ hoàng tử liền lập làm thái tử, có hứa hẹn nàycó thể tạm thời ổn định dã tâm rục rịch của Lưu Bang .Nhìn thấy Trương Cường thần sắc ngưng trọng. Hàn Hoán cẩn thận từtrong tay nội thị tiếp nhận trà nóng dâng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trướcngười Trương Cường, cẳn thận nói: "Bệ hạ, nếu là tâm trạng không tốt, nên rabên ngoài tản bộ. Mông tướng quân vẫn là danh tướng danh chấn thiên hạ, chỉ làHung Nô thì chưa thành vấn đề.Trương Cường biết Hàn Hoán xuất thân quý tộc, lúc này vào cung làmhoạn quan thật sự là thiên ý trêu ngươi. Lúc này nghe vậy, bất giác miễn cưỡngdứt bỏ nặng nề trong lòng, gật đầu cười nói: "Ngươi sao biết Mông Điềm nhấtđịnh có thể chiến thắng Hung Nô? Hiện giờ Hung Nô khắc chế cà hai quận. Nếulà quận Bắc Địa thất thủ, Hàm Dương này rơi vào thế cục nguy như chồng trứng,ữẫm sinh tử một người mặc dù không quan trọng, nhưng là dị tộc xâm lấn, họachiếm đất không phải chỉ là một thành một vùng! Đáng tiếc Hung Nô Mặc Đốnquà nhiên lợi hại, có thể thừa dịp thời cơ Đại Tần cùng Hạng Võ khai chiến đểlớn mạnh chính mình, liền có thể thấy được không đơn giản như tường tượng."Hàn Hoán nhẹ nhàng cười nói: "Bệ hạ là thần nhân trời giáng, chính làthiên tử, đám Hung Nô này bất quá chỉ là loại dã thú hoang man, lại thêm ĐạiTần binh hùng tướng mạnh, sao có thể thua chứ?"Chuvển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Trương Cường nghe vậy cười gượng một tiếng, đưa mắt nhìn phía ngoàiđiện, chỉ thấy một vòng hồng nhạt đang lặn về phía tây, ánh nắng chiều chân trờinhư máu, trong lòng đột nhiên nghĩ tới chiến trường với tư thế hào hùng, giờ phútnày chi sợ đúng là lúc tan hoang trước mắt.Trời chiều cuối chân trời dần dần chìm xuống, hoàng hôn bắt đầu chậmrãi hạ màn che. Mặc Đốn vì tránh né phương thức tác chiến gần như thần thoạicủa phi hành quân và lực sát thương giống như ác mộng, đảo ngược lại vớiphương thức tác chiến trước kia, chuyển sang phát động tiến công ban đêm.Quận Bắc Địa, Cố Nguyên cách Ninh Huyện hơn một trăm dặm, lúc nàysớm mang vẻ xơ xác tiêu điều, bên trong thành cư dân đã phần lớn chuyển đi,bên trong thành còn lại đều là đóng quân, thứ dân bình thường chỉ đếm được trênđầu ngón tay, lui tới đều là quân nhân thần sắc nghiêm trọng.Bởi vì quận Cửu Nguyên và Quận Thượng lần lượt thất thủ, tuy rằngMông Điềm thân lĩnh ba mươi vạn quân đúng lúc đến kịp, bên trong thành khôngkhí vẫn vô cùng trầm trọng. Dù sao, nếu là quận Bắc Địa khó giữ được, HàmDương sẽ phải trực tiếp đối mặt với đại quân Hung Nô , đây là điều tất cả mọingười đều không muốn nhìn thấy.Đối mặt với loại dị tộc xâm lược này, càng dễ dàng ngưng tụ sĩ khí tronglòng người. Cho nên, lúc này các thành quận Bắc Địa không khí tuy rằng nặngnề, nhưng sĩ khí cũng tăng vọt.Vương Ly cưỡi trên một chiến mã màu đen, đưa mắt nhìn lại phía sau,chỉ thấy cát vàng cuồn cuộn, năm vạn quân Tần ở Cố Nguyên tiêu diệt một vạnquân Hung Nô, bỏ lại mấy ngàn thi thể, vội vàng rút lui khỏi Ninh Huyện .Gió đêm lạnh thấu xương thổi vào ngọn đèn lồng đỏ cao cao lay độngkhông ngừng, đây là đèn tín hiệu dùng để truyền lệnh trong quân, đèn tín hiệumàu đò trong bóng đêm chỉ dẫn đại quân vội vàng rút lui.Nhẹ nhàng lẫn vào trong bóng đêm, đại quân Hung Nô đang thật cẩnthận truy kích quân Tần phía trước , đồng thời chỉ để lại ba vạn người đóng ở cổthảnh Cố Nguyên sau Hạo Kiếp.Lúc này, quân tiên phong Hung Nô đã đuổi theo quân bọc hậu của quânTần, Vương Ly được biết tin tức, hạ lệnh đại quân tiếp tục rút lui, chính mình thìmang theo năm nghìn người trở lại đuổi đánh quân Hung Nô.Trong ánh lửa phần phật, Vương Ly đi trước dẫn đầu, phía sau cũngkhông có cờ xí gì, chỉ là mang theo năm nghìn quân quyết tử của mình, thấykhoảng một vạn quân Tần bọc hậu đang chém giết cùng với quân Hung Nô.Đội quân Hung Nô này, đúng là đang hửng khỏi chém giết, nhìn thấyVương Ly vọt đi lên, cũng không thèm nhìn tới, huơ đao kiếm chém đến. VươngLy nhìn chằm chằm tên binh sĩ Hung Nô xông lên, quát lạnh nói : "Nò cơ chuẩnbị, phóng!"Theo lời nói của hắn, vô số nỗ cơ loại nhỏ trên kỵ binh đồng thời cùngphóng, vô số mũi tên rít lên lao thẳng tới trước mặt binh lính Hung Nô. Một trậnchiến mã hí vang truyền đến, vô số kỵ binh Hung Nô ngã xuống ngựa, khiến choquân quân Tần bọc hậu đang kiệt lực chém giết Hung Nô rốt cục chiếm được cơhội thở dốc, mượn cơ hội tạm dừng ngắn ngủi quân Hung Nô đang giữa làn mưatên, rốt cục sau khi tổn thất gần năm nghìn người, thoát thân đi ra, tiếp tục thối luivề phía Ninh Huyện.Lúc này năm vạn quân Tần của Vương Ly khi phòng thủ Cố Nguyên đãtổn thất gần một vạn người, hơn nữa tổn thất lúc này, đã gần một vạn bày ngànngười, cũng để che dấu mục đích già lui, khiến cho Mặc Đốn không hề phát hiệnra.Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Vương Ly quay đầu lại liếc mắt nhìn kỵbinh Hung Nô phía sau, ý bảo thân binh phía sau dùng đèn tín hiệu trên caotruyền ra tín hiệu cấp tốc rút lui, hơn ba vạn quân Tần , dưới sự dẫn dắt củaVương Ly phóng ngựa chạy như bay, sau khi bỏ lại trên đường đồ quân nhu vậttư làm mê hoặc kẻ địch, rút lui về thành Ninh Huyện .Mặc Đốn nhìn thoáng phía trước kỵ binh Hung Nô đang với tốc độ caonhất truy kích kẻ địch , gật đầu nói với một gã tướng lãnh bên cạnh: "Ngươi pháira gian tế, có được tình hình của thành Ninh Huyện ?"Tướng lãnh kia vội vàng giục ngựa tiến lên chắp tay nói : "Gian tế củaQua Hồ Nhĩ phái ra hôm nay vừa mới đưa tới tin tức, ba mươi vạn quân Tần ngàyhôm qua đã đến Ninh Huyện , mà Mông Điềm vẫn không nhìn thấy, căn cứ tốcđộ của hắn nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể tới, Thiền Vu có thể yêntâm."Mặc Đốn nhìn phía trước đông nghìn nghịt quân Hung Nô, suy nghĩ saumột lúc lâu, thần sắc vô cùng trầm trọng nói: "Nếu viện quân quân Tần đã đến, vìsao còn phải bỏ thành chạy tán loạn?"Qua Hồ Nhĩ nghe vậy khinh thường khẽ cười nói: "Nghe nói, Quận thủcủa quận Bắc Địa là tửu đồ nổi tiếng, ngày đó quận thủ Quận Thượng từng cố ýkhuyên hắn từ bỏ tật xấu, hắn chẳng những không chịu, còn tuyên bố: chỉ cần takhông chết, rượu này không thể bỏ. Nếu là chết rồi, cũng phải có rượu! Ha ha.. .Như vậy chi sợ ngay cà Cố Nguyên là cái bộ dáng gì cũng không biết nữa, nói gìđến chuyện phái binh trợ giúp, nếu là hắn muốn phái, chỉ sợ quân Tần này cũngkhông cam chịu bị một tên tửu quỷ chỉ huy, Thiền Vu yên tâm."Nói tới đây, bất giác tiếp tục nói : "Nếu là Mông Điềm thật sự đã tới,chẳng lẽ lại chẳng quan tâm tới Cố Nguyên, ngồi xem thành trì liên tục thất thủ?"Mặc Đốn nghe hắn nói tới đây, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ghìm mạnhcương ngựa, lớn tiếng quát: "Mệnh lệnh đại quân không được truy kích, nếu cótrái lệnh thì giết chết!"Nói xong, không để ý tới Qua Hồ Nhĩ ánh mắt kinh ngạc, lập tức dừngchiến mã, lạnh lùng đứng ở tại chỗ, sự thay đổi bất ngờ này khiến cho đại quânHung Nô đang tốc độ đi về phía trước nhất thời ngừng lại. Chương 17: Câu đố khó giảiCố Nguyên về phía nam năm mươi dặm, một tòa núi cao đứng lẳng lặng, nơinày là lá chắn núi Thúy Bình duy nhất từ Cố Nguyên đi về phía Ninh Huyện, núinày cũng không cao, sở dĩ là lá chắn của Ninh Huyện, chủ yếu là bởi vì nơi nàythế núi dốc đứng, một con sông nhỏ xuyên qua núi, tên là sông Phượng Vĩ. SôngPhượng Vĩ là dòng chày một mùa, chỉ vào mùa hạ thu khi mưa thường xuyên mớicó thể đem nước mưa trên núi tụ thành một dòng, chảy vào Hoàng Hà.Khi Mặc Đốn mang theo ba mươi vạn đại quân, khi một tiếng trống làmtinh thần hăng hái thêm đuổi tới trước núi Thúy Bình, nhìn thấy thế núi cao ngấtbất ngờ, Mặc Đốn liền không nhịn được hít một hơi! Vội vàng mệnh lệnh đạiquân dừng truy kích, phái ra một nhánh kỵ binh khoảng năm nghìn người tiếnvào trong núi khám tra địa hình, rất sợ trúng phải mai phục quân Tần, kết quà vẫnchưa phát hiện mai phục gì, nhưng thật ra lại thu được không ít đồ quân nhuquân Tần phía trước vứt lại, dường như như quân Tần cũng là vì mau chóng trèolên núi lớn mà vứt bỏ tất cà lương thảo.Mặc Đốn chần chờ giựt mạnh dây cương chiến mã, nhất thời khôngquyết định được nên phái người điều tra sau khi hừng đông. Dù sao nơi này địathế quá mức hiểm yếu, nếu là không cẳn thận, sẽ gặp phải mai phục của quânTần, đến lúc đó chỉ sợ tổn thất thật sự khó có thể tưởng tượng. Chính là, nếu làthật sự đối phương không phục binh, ngày mai Mông Điềm có thể đuổi tới quậnBắc Địa, chính mình sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất.Suy nghĩ thật lâu sau, Mặc Đốn rốt cục quyết định, lập tức cắm trại tạichỗ, đại quân dừng tiến!Mệnh lệnh vừa mới phát ra, liền gặp tà tướng quân Qua Sĩ Tà giục ngựachạy như điên đến, nhìn thấy Mặc Đốn , lập tức chắp tay nói : "Thiền Vu saokhông thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lao thẳng tới Ninh Huyện? Tạm dừng lúc này, nơi đây không có chỗ hiểm có thể thủ, nếu là Đại quânMông Điềm đuổi tới, chúng ta thật sự không dễ ứng phó!"Mặc Đốn quét ánh mắt sắc bén nhìn Qua Sĩ Tà một, lạnh lùng nhíu màynói : "Ngươi chẳng lẽ không biết Đại quân Mông Điềm lợi hại sao? Trong tìnhhuống ba mươi vạn đại quân đã đuổi tới, quàn Tần vẫn bại lui như trước, bọn họchi cần thủ vững một ngày là có thể được Mông Điềm trợ giúp. Hôm nay tìnhhuống thật sự quá mức ly kỳ, cho nên lập tức mệnh lệnh đại quân dừng tiến,trước khi chưa nắm rõ tình hình, bất luận kẻ nào cũng không được vọng động!"Qua Sĩ Tà nghe vậy, đưa mắt liếc một cái núi lớn phía trước tối nhưmực, gật đầu nói: "Qua Sĩ Tà hiểu được, sẽ đi trước truyền lệnh!"Khi đại quân Hung Nô của Mặc Đốn dừng tiến, Mông Điềm mang theoVương Ly đang đứng ở trên núi Thúy Bình nhìn xuống phía dưới quan sát nhánhđại quân Hung Nô hung hãn. Trong bóng đêm, cây đuốc trong đại quân HungNô nhấp nháy lay động, khiến cho từ xa nhìn lại, giống như vô số vì sao bầu trờirơi xuống nhân gian.Nhìn thấy Mông Điềm trầm mặc không nói gì, Vương Ly bèn thấp giọngnói: "Hung Nô quà nhiên giống với dự đoán cùa tướng quân. Núi Thúy Bình địathế hiểm yếu quà nhiên làm cho Mặc Đốn sinh nghi. Nhưng nếu là không có uydanh của tướng quân, Mặc Đốn cũng sẽ không cẩn thận như vậy ."Mông Điềm gật gật đầu, nói với Vương Ly: "Phi hành quân có tin tứckhông?"Vương Ly vội vàng chắp tay nói : "Phi hành quân đang trên đường về,mạt tướng đã phái người liên hệ với bọn họ, ngày ấy khi Quận Thượng bị chiếm,bom đạn của phi hành quân bị mưa xối, đành phải lui về Bình Lương. Bởi vì lolắng bị Hung Nô phát hiện, đành phải bí mật đi bên trong thâm sơn, giờ ngọ hômqua mới liên hệ được với chúng ta."Mông Điềm cực kỳ coi trọng lực sát thương của phi hành quân, lúc nàynghe được thuốc nổ của phi hành quân toàn bộ bị ấm, bất giác nhíu mày nói :"Không biết thuốc nổ của phi hành quân rốt cuộc thế nào? Nếu là không thểtham chiến, kế hoạch của chúng ta phải bố trí lại."Vương Ly nói : "Đợi thêm chút nữa, phi hành quân của Thành Tháitướng quân sẽ tới thôi. Bất quá, mạt tướng hình như nghe nói hắn còn có một loạidầu khác chế thành mồi lửa, gió thổi không tắt, nước dập không tắt, nếu là dùnguy lực hỏa công thật sự làm người ta hưng phấn!"Mông Điềm gật gật đầu, đưa mắt nhìn xuống phía dưới đại quân HungNô, lại phát giác quân Hung Nô sau khi dừng lại một lát, dường như đang chuẩnbị lui về sau. Xem ra là muốn quay về thành Cố Nguyên , một bộ phận phía sauđã bắt đầu rút về phía Cố Nguyên.Mông Điềm thấy thế ngẳng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm tối đen,trầm giọng nói: "Đại quân đã chuẩn bị xong rồi?"Vương Ly lập tức trà lời: "Ba mươi vạn đại quân đã toàn bộ nấp ở haisườn núi Thúy Bình, chỉ chờ tướng quân hạ lệnh!"Mông Điềm gật đầu nói: "Hung Nô trừ vài lần chiến đấu hao tổn mườivạn, quân Hung Nô lưu lại ở trong thành Cửu Nguyên, Quận Thượng và CốNguyên trớc chừng năm vạn người, trước mắt quân Hung Nô trớc chừng haimươi bày hai mươi tám vạn. vẫn chưa tới bước chúng ta có thể một phát tiêu diệthết. Nhưng nếu là có thể điều mười vạn quân Thục lại đây, chúng ta mới có cơhội tiêu diệt toàn bộ quân địch này! Hôm nay vẫn lấy phục kích là việc chính.Đánh vào cái thói kiêu căng của Hung Nô! Canh bốn phát động tiến công, mọingười trèo núi đến, nhất định mỏi mệt, trước mắt cần tranh thủ thời gian nghỉngơi, ăn chút lương khô, chuẩn bị đại chiến sau nửa đêm!"Vương Ly chắp tay nói : "Mạt tướng hiểu được, lập tức đi xuống bố trí,chỉ là tướng quân cũng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bảo trọng thân thể, tiến côngsáng sớm thì giao cho mạt tướng."Nói xong, xoay người lên ngựa mang theo mấy chục thân binh đi về phíadưới chân núi.Lúc sắc trời tờ mờ sáng, Trương Cường liền tỉnh lại cơn mộng, trong đạiđiện im ắng, liêm trướng rất dày khiến cho nội thị ở trong điện đều không biếtTrương Cường đã tỉnh lại.Cây nến đỏ trong điện đang chập chờn một chút ánh sáng cuối cùng, từngoài đại điện thổi vào một làn gió nhẹ, Trương Cường lúc này đã hoàn toàn tinhngủ, trong đầu đang bàn tính rất nhanh, lương thào của đại quân Mông Điềm cóthể mấy ngày sau mới tới quận Bắc Địa, mặt khác năm vạn quân Tần vận chuyểnlương thảo cũng có thể bổ sung đến tác chiến ở tiền tuyến.Chỉ là trước mắt tin tức của phi hành quân còn chưa truyền đến, nghĩ đếnchính mình tự tay trang bị phi hành quân cùng với rất nhiều nhược điểm của phihành quân, Trương Cường cảm thấy một sự khó nghĩ từ trước đến nay chưa hềcó, đây cũng là sự bất đắc dĩ khi sử dụng hỏa lực vào thời đại chưa có nhiều điểmtựa này.Sự lớn mạnh của Hung Nô không thể không nói là uy hiếp lớn nhất củaĐại Tần sau này, dân tộc du mục hung hãn và dã man này là uy hiếp rất lớn đếnvăn minh Trung Nguyên. Dân tộc thào nguyên của Hung Nô này đã ảnh hưởngnăm trăm năm lịch sử Trung Quốc, là lực cản lớn nhất của Đại Tần mở rộng vềphía bắc, lần này đúng lúc Mặc Đốn thân chinh, nếu là có thể một phát tiêu diệt,Đại Tần mới có thực lực thống nhất Trung Quốc.Lại nghĩ đến nếu là thật sự cùng Hung Nô chính diện khai chiến, lại giatăng gánh nặng không nhỏ cho dân gian, trước mắt sức dân Đại Tần vừa mới bắtđầu khôi phục, nếu là không để ý dân sinh, chỉ sợ Đại Tần vẫn khó có thể thoátkhỏi bi kịch diệt vong.Đang suy nghĩ, bỗng nhiên ý thức đựợc mình phải chú ý quan sát một sốdân tình dân sinh, chi có như vậy, mới có thể nghe được khó khăn của dân gian,là một người hiện đại, kịch truyền hình cải trang vi hành xem qua vô số, từ lí tríđi vào thời đại này, trừ lần trước một lần cải trang ngắn ngủi, thật sự còn chưathực sự trải qua loại này.Chủ ý đã định, bất giác cảm thấy hưng phấn, vội vàng đứng dậy phânphó nói với Hàn Hoán : "Hàn Hoán , giúp trẫm thay quần áo, trẫm muốn xuấtcung!"Hàn Hoán bị mệnh lệnh này của Trương Cường cà kinh chưa định thầnlại, sau một lúc lâu mới run giọng nói : "Bệ hạ xuất cung, nếu là chiến báo củaMông tướng quân đến nơi, hoặc là Thừa tướng và Thái úy tới gặp bệ hạ, nên làmthế nào cho phải?"Hắn cẩn thận khuyên Trương Cường , trong lòng âm thầm kêu khổ, nếulà hoàng đế xuất cung một khi có một chút sơ xuất, đầu của chính mình chỉ sợ sẽphải lìa khỏi cổ. Huống hồ chính mình lại không sao cả, nếu là hoàng đế thật sựcó nguy hiểm gì, chính mình có muôn lần chết cũng không đổi được quân chủanh minh như thế.Khi đó, hắn chính là tội nhân của Đại Tần. Chỉ là trước mắt quyết địnhxuất cung của Trương Cường đã định rồi, muốn quay về, chỉ có thể dùng chuyệntriều chính để làm lung lạc ý muốn của hoàng đế!Trương Cường nghe vậy cảm thấy có lý, không khỏi cẩn thận liếc mắtHàn Hoán một cái, lúc này mới phát hiện trên mặt Hàn Hoán toàn là mồ hôi lạnh,bất giác lắc đầu cười nói: "Ngươi này, thật là ngu dốt. Trầm bất quá là ở trongthành Hàm Dương đi dạo, lại không xâm nhập bên trong quân địch, làm saongươi phải lo lắng như thế? Nếu là trong triều thật sự có chuyện khẩn yếu, HàmDương cách quận Bắc Địa mấy trăm dặm, tin tức truyền đến cũng phải một ngày,mệnh lệnh cùa trầm phát đi cũng phải một ngày, một canh giờ với tiền phương sẽkhông có ảnh hường quá lớn, lại có thể làm cho trầm hiểu biết dân tình, xem khókhăn của dân gian, cũng dễ làm một số chuyện có nghĩa cho thứ dân. Không biếtngươi cảm thấy cái nào quan trọng?"Hàn Hoán không nghĩ tới Trương Cường lại kiên nhẫn giải thích vớimình như thế, lúc này nghe vậy, cảm thấy rất là có lý, không khỏi do dự nói :"Như thế, đương nhiên là khó khăn của dân gian quan trọng hơn, ngày đó đámngười Trần Thắng không phải là vì cuộc sống mới tạo phản..Nói tới đây, mới ý thức được trong lời nói của mình đã xúc phạm lớn đếnTần Nhị Thế trước mắt, bất giác sợ tới mức phịch một tiếng quỳ xuống đất,hoảng loạn nói: "Bệ hạ, Hàn Hoán không cố ý nói như vậy, tội đáng chết vạnlần!"Trương Cường cười gượng một tiếng, xua tay nói : "Ngươi đứng lên đi,ngươi nói đều là tình hình thực tế, trầm sẽ không trách ngươi!"Nói xong, vừa được nội thị giúp đỡ thay trang phục dân thường , một bênphân phó nói với Hàn Hoán : "Ngươi tự mình chọn lựa ba trăm cấm vệ ở cửacung hậu giá, mặt khác, nếu là trong cung có việc thì ở Thành Nam tìm trẫm!"Lúc mặt trời dâng lên, đúng là lúc bên trong thành Hàm Dương náo nhiệtnhất, chợ Thành Nam lại chật ních rộn ràng nhốn nháo người, mặt trời chiếu vàotrên mặt người có thể nhìn thấy từng gương mặt trong bình tĩnh mang theo ýcười.Trương Cường chậm rãi cùng Hàn Hoán đi theo phía sau sắc mặt táinhợt, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp , xuyên qua phố xá sầm uất náo nhiệtcủa Hàm Dương , đánh giá từng gian cửa hàng chung quanh, đang chuẩn bị tìmmột cửa hàng thoạt nhìn chỉnh tề một chút đi vào hỏi giá gạo. Chỉ nghe ngã tưđường đối diện, một đám người đang xếp hàng dài trước một nhà cửa hàng cháo,mà người xếp hàng lại không phải là khất cái và nạn dân quần áo tả tơi như trongtưởng tượng, mà là những ngươi phục sức chỉnh tề. Bất giác ngoài ý muốn nói :"Đây đang làm cái gì, là ai ở đây giúp nạn thiên tai?"Hàn Hoán nghe vậy cẩn thận tiến lên trước hỏi thăm vài câu, lúc nàymới trở về nói với Trương Cường: "Công tử, chủ nhân nhà này là một lão nhânđã chết chồng và con, trong nhà tư gia mấy vạn, thời gian trước bỗng nhiên tuyêncáo bốn phía, nói là nếu là ai có thể giải giúp một kì đề , sẽ dâng tặng toàn bộthân gia, điều kiện là phải phụng dường đến cuối đời."Nói tới đây, lắc đầu nói : " Gia tài mấy vạn kia người nào không thèmnhò dãi? Chính là, cho đến ngày nay vẫn không ai có thể giải đáp, nhưng thật rađã hấp dẫn vô số kẻ sĩ trong thiên hạ đến, có người không phải vì tiền tài mà đến,chi là tò mò, cũng có không ít người muốn khoe ra tài hoa, muốn một bước thànhdanh đều đến thử một lần. Đáng tiếc, hiện giờ chưa nhận được gia tài mấy vạnkia."Trương Cường nghe vậy cảm thấy kỳ quái, loại hành vi này dường nhưkhông phải dân chúng bình thường có thể làm được. Thế nhân náo động thế nhânnhư thế, không biết chủ nhân của tiệm cháo này rốt cuộc ra một kì đề gì ?Bất giác hết sức hiếu kỳ gật đầu: "Hàn Hoán , chúng ta đi nhìn xem, rốtcuộc là đề mục cổ quái gì, mà nan giải như thế!" Chương 18: Tìm hiểu dân tìnhBuổi sáng ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, mọi người xếp hàng trên đường cáidường như đang chuyên chú với câu đố trong tiệm cháo kia, đều nhỏ giọng bànluận cái gì đó, với sự xuất hiện của hai người Trương Cường và Hàn Hoán khôngcó một chút phản ứng.Trương Cường nhìn xem luôn nhíu mày, không nhịn được hỏi một gãxếp hạng cuối cùng, thoạt nhìn trớc chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi: "Mọingười ở đây giải đáp câu đố, chẳng lẽ không biết chiến sự tiền phương đang gấprút, nếu là không xong, Hàm Dương cũng sợ khó thoát khỏi một kiếp, lại có tâmtrạng đến với câu đố này?"Tên trẻ tuổi đó đang đau khổ suy nghĩ về đáp án của mình, lúc này bịTrương Cường ngắt quãng, đang muốn tức giận, đào mắt nhìn thấy TrươngCường ăn mặc hoa lệ, cử chỉ không tầm thường, bất giác liếc mắt một cái đánhgiá Trương Cường , khẽ gật đầu nói : "Huynh đệ không phải người địa phương?Sao ngay cà Mông tướng quân cũng không tin? Lần này Hung Nô tuy rằng nhìnlợi hại, chỉ là Nhị Thế hoàng đế chúng ta là thiên thần giáng trần, Hung Nô thìtính là cái gì chứ?"Trương Cường nghe vậy thấy thật buồn cười, những người này thậtkhông có cảm giác nguy cơ. Đồng thời ở chỗ sâu trong đáy lòng, cũng khôngkhỏi cảm động, bọn họ không có cảm giác nguy cơ, chẳng phải là sự tín nhiệmvới chính mình và Mông Điềm cùng với quan viên Đại Tần sao?Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng chợt biến mất, chỉ là vẫn muốn đi xemdân tình một chút, nhìn xem thứ dân chân chính rốt cuộc có nhu cầu gì, đang suynghĩ, bất giác tiếp tục cười nói với người nọ: "Trước mắt chiến sự nhiều như thế,thuế má chẳng lẽ không nặng sao?"Người nọ nghe vậy kỳ quái liếc mắt một cái đánh giá Trương Cường , lắcđầu nói : "VỊ công tử này nhất định xuất môn cực ít, thuế má so với mấy nămtrước đã giảm bớt ba lần, lao dịch lại dừng toàn bộ. Hiện giờ hoàng đế anh minhkhông thua Nghiêu Thuấn, chúng ta cần gì lo lắng? Năm nay tuy rằng chiến sựthường xuyên, lương thảo cần thiết cũng là mượn tiền phú hộ đại tộc, thứ dânchúng ta chưa chịu ảnh hường gì. Sao lại nói thuế má tăng thêm chứ!"Trương Cường rất là yên tâm, không khỏi liên tục cảm phục thượng sáchcủa Tiêu Hà, hình thức quốc trái của đời sau quà nhiên là quá mức tiên tiến, dùngđến thời đại Tiên Tần chiến loạn thường xuyên này thật sự là kế sách tuyệt hảo.Nghĩ đến đây, bất giác hưng phẩn mà xoay người nói với Hàn Hoán: "Chúng tađến phủ Tiêu Hà xem xem!"Hàn Hoán nghe vậy cẩn thận nhìn thoáng qua tình hình chung quanh,cẩn thận nói: "Thừa tướng giờ phút này cũng không ở trong phủ, nhất định là ởquan nha xử lý triều chính, lúc này đến nhất định sẽ không gặp."Trương Cường suy nghĩ một lát , gật đầu nói: "Một khi đã như vậy,chúng ta ở đây đi loanh quanh, đợi buối trưa Thừa tướng về phủ, đi đến cũngđược."Nói xong, nhìn thoáng qua cấm vệ ăn mặc y phục dân thường rải ở chungquanh, lúc này mới gật đầu cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, thành HàmDương này là dưới chân thiên tử, không cần lo lắng như thế."Lúc này. Tên trẻ tuổi bên cạnh nhìn thấy cách nói năng kinh người củaTrương Cường, bất giác cấn thận hỏi thử: "Hai vị chẳng lẽ là thân thích của Thừatướng?''Trương Cường biết hắn đã nghe được mình cùng Hàn Hoán nói chuyện,gật đầu nói: "Tại hạ Trương Cường , cùng Thừa tướng chỉ là bạn cũ, lần này đivào Hàm Dương muốn đến bái kiến."Tên trẻ tuổi nghe vậy vội vàng chắp tay thi lễ nói : "Tại hạ Lục Ninh, tựĐồ Viễn . Huynh đài đã là bạn cũ Thừa tướng, xin nhận tại hạ thi lễ!"Trương Cường thấy hắn khách khí như thế, không khỏi gật đầu cười nói:"Ta bất quá chỉ là bằng hữu của Thừa tướng, huynh nếu là muốn qua ta đi gặpThừa tướng, chỉ sợ cũng không dễ dàng."Không ngờ Lục Ninh kia lại nghiêm mặt nói: "Lục Ninh không phải làcầu phú quý, chỉ là cảm tạ Thừa tướng, vì đã lo lắng cho thứ dân thiên hạ."Trương Cường trong lòng rung động, nhất thời nghĩ tới kế hoạch quốcữái của Tiêu Hà, bất giác kinh ngạc nói : "Không thể tưởng được các hạ kínhừọng Thừa tướng như thế, không biết là vì sao, tại hạ vừa tới Hàm Dương, tất càcòn không hiểu."Lục Ninh gật đầu nói: "Nếu không có Thừa tướng lúc nguy cơ mạo hiểmbị hoàng đế chém bay mất đầu, từ trong tay phú hộ thu thập lương thảo, chỉ sợthứ dân thiên hạ lại phải chịu khố. Công đức ban ơn cho thiên hạ vạn dân nhưthế, chịu tại hạ một lễ có là gi?"Trương Cường nghe lời nói này của Lục Ninh, bất giác cảm thấy ngoài ýmuốn. Trong tường tượng, người này nếu vì gia tài của chủ tiệm cháo kia mà đếntrầm ngâm suy nghĩ câu đố, dường như không nên có kiến thức như vậy mớiđúng. Phải biết rằng tại thời đại hai ngàn năm trước này, có thê tiếp xúc được trithức, hơn nữa người thăng hoa tu dường bản thân, hẳn là sẽ không ham tài phúnhư vậy. Người này kiến thức bất phàm, càng không giống loại người chợ búa.Đang suy nghĩ. Không khỏi nghi hoặc nói: "Ta xem trình độ của các hạdường như không giống như là..Nhìn thấy Trương Cường sắc mặt thay đổi. Trên mặt Lục Ninh hơi hơiđò lên, hổ thẹn chắp tay nói: "Tại hạ tuy rằng đọc đủ thứ thi thư. Chỉ là gia cảnhbần hàn, vì kiếm chút sính lễ, không thể không mặt dày tới đây, thật sự. .Trương Cường lúc này mới giật mình, bất giác lắc đầu cười nói: "Khôngbiết giai nhân phương nào, mới khiến lục huynh thâm tình như thế?"Lục Ninh nghe vậy hai mắt sáng ngời, hơi hơi cười gượng nói: "Tại hạvốn chỉ là thư sinh, chỉ là thuở nhỏ cùng với tiếu thư của Công đại phu đính hôn,sau trong nhà lại suy tàn, dần dần nghèo khó, gia đình nhà gái ghét bỏ tại hạ bầnhàn cố ý muốn từ hôn, chỉ là ngại hứa hẹn ngày đó, đành phải yêu cầu sính lễ tiềnlớn, tại hạ không thể có, đành phải đến thử một lần vận may."Trương Cường lắc đầu thở dài: "Ta xem cách nói năng của ngươi khôngtầm thường, ngày sau nhất định rất có tiền đồ, gia đình nhà gái kia cũng quá thiểncận!"Lục Ninh thần sắc ảm đạm thở dài: "Nếu không có tình cảm của NhưYên với ta, chỉ sợ ta cũng sẽ không ra hạ sách này."Trương Cường nghe vậy rốt cuộc đã biết sự tình chân tướng, bất giácnhìn thoáng qua Hàn Hoán bên cạnh gật đầu nói: "Ngươi tự có tài, sao không tựtiến cử, hiện giờ Đại Tần vô luận địa vị thế nào đều có thể tự tiến cử, chỉ cầnthông qua kỳ thi tuyển, sao không thể tự đường phát triển?"Lục Ninh nhìn thoáng qua Trương Cường , lắc đầu cười gượng nói: "Kìtự tiến cử đã qua, lần sau phải sang năm mới được, chỉ là gia đình nhà gái thúcgiục gấp gáp!"Trương Cường suy nghĩ một lát, bất giác kỳ quái nói : "Không biết câuđố kia có gì nan giải, mà nhiều người như vậy không thể giải được?"Lục Ninh nhíu nhíu mày, nhìn Trương Cường nói: " Đề này tại hạ chưanghe qua bao giờ, không biết lão nhân này từ chỗ nào đến. hỏi là: Một loại độngvật, buổi sáng đi bằng bốn chân, trưa đi hai chân, đến chiều lại đi ba chân, hỏi rốtcuộc là con gì."Trương Cường nghe vậy vừa mừng vừa sợ, cà kinh vào thời đại này lạicũng có người ra loại câu đố này, đề này vốn bộ não của mình từ trước đã rấtquen thuộc, trong đó lại ẳn chứa triết lý nhân sinh sâu đậm, lúc trước lần đầu tiênnhìn thấy đáp án của đề này trong lòng còn có chút cảm thán, không thê tưởngđược lại gặp lại từ thời đại xưa, không khỏi với người ra loại đề này cũng sinh racảm giác ly kỳ.Nhìn thấy Trương Cường thần sắc thay đổi lớn, Lục Ninh nghĩ đếnTrương Cường bị đề này làm khó, bất giác cười gượng nói: "Đề này từ khi côngbố trong thành Hàm Dương tới nay mấy vạn người đến giải đáp đều không có tràlời. Thử nghĩ trên thế gian có dã thú nào thần kỳ biến hóa như thế, một ngày mấylần, sợ là chỉ có thần thú trong truyền thuyết, nhưng mọi người tra bao nhiêu sáchcũng không có tìm được loại vật tương tự như thế. Đề này thật sự có thể nói làthiên hạ kì đề!"Trương Cường thản nhiên cười nói: "Đề này kỳ thật một chút cũngkhông khó, chỉ là lối suy nghĩ của mọi người đều bị trói buộc, không tự hỏi theogóc độ khác mà thôi."Lời vừa nói ra, Lục Ninh và Hàn Hoán cùng chấn động, chỉ là Hàn Hoántuy rằng giật mình, cũng không dám mở miệng hỏi. Chỉ nghe Lục Ninh kinhngạc đánh giá Trương Cường , gật đầu nói: "Không biết các hạ vì sao nói nhưthế, chẳng lẽ công tử đã có đáp án?"Trương Cường nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lục Ninh và Hàn Hoán nói:"Đề này kỳ thật là vấn đề triết lý cực sâu sắc, động vật này không phải là cái gìkhác, chính là nhân loại chúng ta! Sáng sớm bốn chân, người mới sinh chưa họcđi, chỉ có thể bốn chân bò sát. Buổi trưa hai chân, là lúc thanh niên, tự có thể kiếncông lập nghiệp, mà buổi chiều ba chân còn lại là lúc tuổi già, đi lại tập tễnh, cầncó gậy mà đi. Lão nhân ra kì đề này, cũng muốn tìm nghĩa tử có thể phó thác nửađời sau, chăm chỉ chịu khổ !"Vừa dứt lời, liền thấy Lục Ninh kích động nắm lấy đầu vai TrươngCường liên thanh nói: "Kỳ nhân! Kỳ nhân! Các hạ thật cũng là kỳ nhân!"Hàn Hoán bên cạnh cũng bị đáp án cực kỳ sinh động của Trương Cườngrúng động, lập tức nghĩ tới biến hóa của nhân sinh đều toàn bộ bao hàm bên trongđề này, vừa kinh sợ tài hoa của người ra đề, vừa âm thầm bái phục TrươngCường.Nhìn thấy Lục Ninh kích động như thế, Trương Cường bất giác cười nói:"Các hạ nhanh đi thử đáp án, nếu trà lời đúng, phải tận tâm chăm sóc lão nhân,không thể vì được gia sản mà lừa gạt, nếu là bị... Ta biết, sẽ không dễ dàng bỏqua!"Lục Ninh nghe vậy lui về phía sau một bước, thi lễ một cái, chân thànhnói: "Công tử tác hợp cho Lục Ninh, Lục Ninh không thể không báo đáp, chỉmong công tử cho biết phủ đệ, ngày sau nhất định sẽ đăng môn bái tạ!"Lúc này, Hàn Hoán cẩn thận nhìn thoáng qua sắc trời, thấp giọng nhắcnhở nói: "Bệ. .. Công tử, sắc trời không còn sớm, hay không đi phủ Thừa tướngnữa?"Trương Cường nghe vậy mỉm cười gật đầu nói: "Ta đi trước bái yết TiêuHà Thừa tướng, vậy cáo từ!"Nói xong, thật sâu liếc mắt một cái Lục Ninh, mang theo Hàn Hoán lữngthững đi đến phủ đệ Tiêu Hà. Lúc này đã tới gần chính ngọ, trên đường dần dầnnáo nhiệt lên, toàn bộ không có một chút không khí khẩn trương của đại chiếnsắp tới gần, khiến cho Trương Cường và Hàn Hoán hai người liên tục cảm thán.Hàn Hoán nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, động lòng thở dài nói: "Sự nhộn nhịp hiện giờ, Hàn Hoán chỉ nhìn thấy khi lăng tẩm và Cung A Phòngcủa Thủy Hoảng được kiến tạo, không thể tưởng được hôm nay lại có thể nhìnthấy. Ngày đó Triệu Cao loạn chính, trong thành Hàm Dương trăm nghiệp tiêuđiều, thứ dân trôi giạt khắp nơi, người chết đói khắp nơi, tình trạng thê thảm, làmngười ta không đành lòng , may có bệ hạ anh minh như thế, ngăn cơn sóng dữ,Hàn Hoán tuy rẳng hèn mọn, nhưng cũng vô cùng cảm phục bệ hạ."Trương Cường nghe hắn nói rất cảm động, bất giác cũng rất là cảm thán,nghĩ đến Tần quốc trong lịch sử giờ phút này đã sớm diệt vong trong dòng lịch sửcuồn cuộn, mình từ bên ngoài đến, thay đối không chỉ vận mệnh cùa chính mình,mà bao gồm cà những cái tầm thường mà bình thường, có vận mệnh của ngườibình thường có máu có thịt, lịch sử chẳng lẽ không phải do những người bìnhthường nhỏ bé viết nên?Phủ đệ Tiêu Hà lúc này vẫn chưa chuyển đến khu quý tộc sinh sống trongnội thành, vẫn ở Thành Nam như lúc hắn đến Hàm Dương, đây là một chỗ nhàcửa chỉnh tề thanh tịnh, thế hiện chủ nhân không muốn rời xa thứ dân, càngkhông có vẻ kiêu căng của Thừa tướng ở vị trí trên cao.Trương Cường mang theo Hàn Hoán khi vô tình đi đến nơi này, chỉ thấycửa lớn đóng chặt, không thấy một người lui tới. Hoàn toàn không phải bộ dángngựa xe như nước ở phủ Thừa tướng như trong tường tượng , thật làm choTrương Cường vô cùng ngoài ý muốn.Gõ cửa một lúc lâu, mới nhìn thấy một tiểu đồng nhẹ nhàng mà mở cửara một khe hở, thấy rõ ràng cách ăn mặc của Hàn Hoán mới thấp giọng nói: "Thừa tướng nhà ta chưa trờ về, không nói việc riêng, không hỏi nhân tình, mờingài trở về đi." Chương 19: Nho sinh Lục GiảTrương Cường mỉm cười đứng ở ngoài cửa, đang muốn chuẩn bị đi vào, lạikhông nghĩ rẳng sẽ ăn canh bế môn như vậy, sắc mặt nhất thời cứng đờ, nhìn thấyHàn Hoán bên cạnh một trận tim đập chân run, vội vàng tiếp tục cấn thận nói:"VỊ công tử này chỉ là bạn cũ Thừa tướng, không thể để chúng ta ở ngoài cửa,như vậy rất không có đạo đãi khách?"Tiểu đồng kia vẻ mặt khổ sở, ngại ngùng nói: "Thừa tướng nhà ta ngàythường rất ít người lui tới, vị công tử này xin thứ cho tiểu nhân vụng về, tiểu nhâncũng không có gặp qua các hạ, nếu là tùy tiện cho vào, tiểu nhân lại không tránhđược một trận đòn!"Hàn Hoán biến sắc, đang muốn tiếp tục khuyên bảo, chi nghe TrươngCường thản nhiên cười nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta liền cáo từ, hôm naytùy tiện quấy rầy, thật có lỗi. "Tiểu đồng kia nghe vậy vội gật đầu không ngừng nói : "Nếu là công tửthật sự quen biết lão gia nhà ta, mời hẹn với lão gia rồi hãy đến, tiểu nhân thật sựđắc tội."Nói xong, không để cho Trương Cường và và Hàn Hoán trà lời, liền"rình!" một tiếng đóng cửa lại.Hàn Hoán không nghĩ tới tiểu đồng kia lại đóng cửa trong nháy mắt,biến sắc, đang muốn mở miệng tức giận mắng, đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt bìnhtĩnh của Trương Cường, lời nói đến miệng thật vất và mới thu trở về.Nhìn thoáng qua Hàn Hoán, dường như không có việc gì, Trương Cườngtrờ lại đi vào phía trong thành, Hàn Hoán này mới hồi phục tinh thần lại, vộivàng theo sát ở phía sau Trương Cường, đồng thời hai gã đại hán mặc y phục vàitheo sát phía sau, bên cạnh bọn họ cách đó không xa nhìn thấy có người cách ănmặc dáng vẻ như nho sinh, hoặc người bán hàng rong, hoặc du côn, đó là hộ vệthiết thân cùa Trương Cường thông qua huấn luyện đặc biệt cài trang già dạng,cấm vệ bọn họ là một bộ phận tinh anh nhất trong đám cấm vệ, tuy rằng chỉ cómột trăm người, nhưng tinh hoa của năng lực chiến đấu bọn họ do Trương Cườngvận dụng phương pháp đặc thù của lý niệm khoa học kỹ thuật hiện đại hoá huấnluyện ra, có thể đấu được với một phần ba toàn bộ cấm vệ.Có bọn họ bên người, Trương Cường cũng không lo lắng đến an toàn củachính mình. Hơn nữa hiện tại thân ở trung tâm Đại Tần, địa bàn trung tâm nhấtcủa mình, khiến cho hắn cực kỳ thích ý bước đi giữa phố xá sầm uất.Nói thật, mỗi ngày ở trong cung đình hoa lệ, đối mặt với từng quan hệlàm người ta đau đầu, đến việc thực thi chính sách cuộc sống của vô số người, vàtừng tập chiến báo như mảng tuyết, làm cho hắn áp lực vô cùng. Hơn nữa âmmưu tràn ngập và mùi máu tươi trong cung đình, kì thực là một cuộc đua tranhđoạt quyền lực chính trị, đều làm cho Trương Cường cảm thấy lao lực quá độ.Chi là, muốn sống sót, phải dũng cảm đối mặt. Loại cuộc sống này đối với ngườisống từ nhỏ trong đó có lẽ không là cái gì. Nhưng Trương Cường là một gã quânnhân thời hiện đại văn minh, loại cuộc sống này hắn chỉ có thể dần dần thích ứng,không ngừng thay đổi chính mình.Đôi khi, hắn đều cảm thấy được chính mình đã càng ngày càng cách xaTrương Cường ngày xưa, trí nhớ quá khứ dường như cũng càng ngày càng mơhồ, trong khoảng không ly kì này. Chính mình đến rốt cuộc có thể đi bao xa, hoặclà thật sự sẽ biến thành một ông vua sao?Trương Cường bình tĩnh lại, yên lặng nhớ lại mỗi một ký ức đi vào thờiđại Tiên Tần này, đầu tiên nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Lệ Cơ, lần đầu nghe đượctiếng nói cổ quái của Triệu Cao kia, suy nghĩ hỗn loạn... hừ! Hiện tại chỉ có thểcố gắng nắm chắc, không cho bi kịch lịch sử tái diễn. Chỉ là đến rốt cuộc có thểthay đổi hoàn toàn lịch sử thời đại này hay không?Trương Cường làm tiểu đội trưởng đặc công, tự thân vốn chỉ là sinh viêncủa đại học cảnh sát, tự nhiên cũng tiếp xúc qua với lý luận không gian songsong, trong lý luận khoa học không gian song song hoàn toàn tồn tại. Chỉ là kỹthuật nhân loại trước mắt còn lâu mới có thể làm được, thông qua một hạt xuyênthủng đến một không gian khác song song đã khó, lại càng không muốn nói đếnmột người còn sống. Huống chi loại chuyện này của mình dường như càng khôngthể tưởng tượng. Trương Cường chỉ có thể không nghĩ nhiều, chỉ có thể hết sứcnắm chặt tất cà trước mắt.Hàn Hoán cẩn thận theo sát phía sau Trương Cường không nói một lời,im lặng đi đến nội thành cách đó không xa, nơi này là nội thành, đại đa số phủ đệquan nha và quý tộc đều tại nơi này, xe ngựa của những người này căn bản làkhông để ý đến người đi đường.Khi mọi người đang vội vàng đi vào phía trong thành, chỉ nghe phía saubỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Trương công tử! Trương công tử! Đợi tạihạ..Trương Cường nghe giọng nói có chút quen tai, không khỏi kinh ngạcquay đầu nhìn lại, trong thành Hàm Dương to như vậy, sao lại có người biết têncủa hắn? Hay là... ?Kinh ngạc đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Lục Ninh đầu đầy đổ mồ hôi chạyvề phía bên này. Trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, cảm kích và khâm phục. Nhìnthấy Lục Ninh chạy vội đến. Cấm vệ rải ở bên cạnh lập tức khẩn trương, một đợtsát khí âm thầm lan tỏa trong ánh mặt trời tươi đẹp, ngay cà ánh mặt trời đầu hạấm áp cũng dường như trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.Lục Ninh không một chút cảm thấy sát khí khủng bố này, hắn chạynhanh đến trước mặt Trương Cường thở hổn hển chắp tay nói: "Trương công tử,đáp án của công tử quà nhiên chính xác, lão nhân kia đã chuẩn bị thực hiện lờihứa. Chỉ là, có một yêu cầu, hy vọng nhìn thấy người có thể thực sự giải đượccâu đố này!"Trương Cường lơ đãng cười nói: "Cái này không tính, ngươi nên trở vềchuẩn bị cưới thê tử của ngươi đi."Lục Ninh nghe vậy kéo lấy ống tay áo Trương Cường quỳ trên mặt đất,cảm kích nói: "Công tử tác thành cho Lục Ninh , Lục Ninh không thể không báođáp !"Trương Cường vừa ra hiệu ý bảo Hàn Hoán kéo Lục Ninh lên, vừa gậtđầu nói: "Ngươi đi về trước đi, ta còn có việc, cáo từ." Nói xong, liền phải xoayngười đi vào phía trong thành.Lục Ninh di chuyển lên phía trước, chắp tay như cầu xin nói: "Lục Ninhcó được đại ân của công tử, không thê không báo đáp , mời công tử đến Lục giangồi một lát, cũng coi như một chút tâm ý của Lục NinhNói tới đây, hắn dường như hạ quyết tâm mặt đỏ lên, nói to : "Nếu làcông tử không thê đồng ý, Lục Ninh sẽ quỳ không dậy!"Nói xong, thân hình sụp xuống, muốn quỳ xuống, lại được TrươngCường đỡ lấy. Chỉ nghe Trương Cường gật đầu thở dài: "Cũng được, ta sẽ đếnnhà ngồi một lát, thời gian cũng không quá muộn."Lục Ninh nghe vậy hưng phấn mà nhảy dựng lên, liên thanh nói: "Côngtử mời đi theo tại hạ."Trương Cường nhìn thoáng qua Hàn Hoán vẻ mặt đau khổ , gật đầu cườinói: "Lục công tử đi trước dẫn đường đi."Đi vào một cái ngõ nhò hẻo lánh của Thành Nam, trước một ngôi nhàcực kỳ đơn sơ, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một cái sân gạch mộc xếp lên, một giandùng hỗn hợp gạch mộc và gạch vỡ dựng lên một phòng ở đơn sơ, trong mắtTrương Cường cơ hồ coi là một nơi người không thể ở. Từ lúc đi vào thế giớinày, hoàn cảnh vị trí của hắn đều là ở trong cung điện, cuộc sống cung đình hoalệ mà xa xỉ cũng làm hắn có thể thích ứng hoàn cảnh rất nhanh. Thử nghĩ nếu lúcmở mắt ra, đặt mình trong hoàn cảnh như thế này , sẽ là kết quà như thế nào?Chính mình có thể thay đổi hoàn toàn lịch sử đã biết kia không?Lúc đang miên man suy nghĩ, chỉ nghe Lục Ninh hưng phấn mà hướngvề phía phòng hô lớn: "Mầu thân, đại ca, đại tắu, ta mời ân nhân tới rồi!"Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng đáp truyền đến, một gã thanh niênkhoảng ba mươi tuổi đỡ một lão bà đầu bạc hiền lành run rẩy từ trong phòng vuimừng đi ra. Phía sau thanh niên là một người tuối cũng khoảng ba mươi tuối, bộdáng thanh tú, tuy rằng tuổi đã không còn trẻ, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ túlệ khi tuổi trẻ.Gã thanh niên đi trước mặc y phục vải bố màu nâu nhạt, vai phải và khửutay phài có hai vết vá đồng mầu, tóc đen dày dùng một mảnh vải màu sáng chinhtề búi ở sau đầu, đôi mắt phượng sáng ngời có thần, hai hàng lông mày rậm đensì làm cho người ta có ấn tượng rất sâu.Nhìn thấy Trương Cường đi vào trong sân, thanh niên kia giúp đỡ lão bàđầu bạc và phụ nhân kia cùng nhau khom mình thi lễ nói : "Đa tạ đại ân công tử,cà nhà Lục thị vô cùng cảm kích!"Trương Cường tuy rằng ba năm làm hoàng đế, nhưng là trước mặt một vịlão bà bà tóc trắng xoá như vậy cũng không dám nhận lễ, vội vàng tiến lên nhẹnhàng nâng lão bà bà kia dậy, khẽ thở dài: "Lão phu nhân không cần đa lễ, tại hạtrẻ tuổi không dám nhận!"Lão bà bà kia hòa ái cười nói: "Công tử giúp nhà ta thoát ly khốn cảnh,sao lại không nhận của lão một bái? Trong nhà đơn sơ, không có chỗ cho khách,chỉ ở trong sân miễn cường hạ mình."Nói xong, ngồi xuống một chiếc ghế đá phủ đầy rêu, đợi sau khi TrươngCường ngồi xuống, lúc này mới nhìn trên dưới đánh giá Trương Cường , gật đầucười nói: "Công tử nhất định là người tôn quý, lão thân tuy rằng mắt vụng về, lạivẫn có thể nhìn ra được. Công tử tài hoa kinh thế như thế, sẽ không phải là ngườithường, có thể nói ra thân phận không?"Vừa dứt lời, ở đây mấy ánh mắt lập tức nhất tề trông về phía TrươngCường, trong ánh mắt kia tràn ngập cảm kích và mong mỏi. Trương Cườngkhông nhịn được thở dài một tiếng nói: "Tại hạ thân phận thật sự không thể nóira, chỉ là cũng không có ác ý, mong mọi người yên tâm." Trong lời nói của hắntuy rằng vô cùng thành khẩn, nhưng khí vương giả qua ba năm tu dưỡng, vô hìnhtrung lộ ra một vẻ uy nghiêm nói không nên lời, khiến cho mọi người ở đây tuyrằng kinh ngạc, lại nhất thời không thể phản bác, dường như có một loại áp lựcvô hình, làm cho bọn họ đồng thời đánh mất ý niệm truy vấn trong đầu.Lúc này, chỉ thấy người thanh niên kia nhìn Trương Cường , chân thànhchắp tay nói: "Tại hạ Lục Già , thân là huynh trưởng lại phải nhờ người ngoài trợgiúp, Lục Già thật thấy hổ thẹn!"Lục Giả ? Sự kinh ngạc của Trương Cường lúc này đã bắt đầu dần dầnthích ứng khi gặp được nhân vật lịch sử, cũng vẫn không nhịn được một chútkinh ngạc, không thể tường được nhà tư tường nổi tiếng trong lịch sử nàylại ẳn cưở trong thành Hàm Dương , vẫn chưa đầu quân Lưu Bang , sự kỳ diệu của thếsự, lại một lần nữa làm cho Trương Cường âm thầm cảm thán.Nhìn thấy bộ dáng Trương Cường thất thần, Lục Già có vẻ hơi giậtminh, chi là sự ngoài ý muốn và kinh ngạc lướt qua trong giây lát, khi TrươngCường đưa mắt nhìn lại hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, đón ánh mắt khiếp ngườicủa Trương Cường kia thấp giọng nói: "Tại hạ Lục Giả, ra mắt công tử!"Trương Cường lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói: "Thấy các ngươi dường nhưđều có tài học, vì sao không tự tiến cử?"Lục Già nhìn ánh mắt Trương Cường cung kính nói: " 'Cao đường tại bấtviễn du' . Lão mẫu tuổi cao, tại hạ chỉ là chuyên tâm phụng dưỡng mẫu thân,việc làm quan cũng không sốt một, còn nhiều thời gian."Trương Cường nghe vậy bất giác rất là cảm thán, cảm giác Lục Giả nàykhông màng danh lợi, cảm khái hết sức, đang muốn mở mồm, chỉ nghe sân ngoạibỗng nhiên truyền đến một tiếng huyên náo, bên trong còn nghe thấy vài tiếngquát mắng. Chương 20: Kiếm chỉ Hung NôNghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, Trương Cường biến sắc, theo bản năngnhíu nhíu mày. Hàn Hoán một bên ngưng thần đề phòng, một bên lớn tiếng quátto: "Người nào ở bên ngoài?"Chỉ nghe một tiếng quen thuộc ở ngoài cửa lớn tiếng nói : "Tiêu Hà, tạihạ Tiêu Hà, mở cửa nhanh!"Lời vừa nói ra, một nhà Lục thị ở trong sân nhất thời sợ ngây người,đồng thời nghẹn họng nhìn trân trối nhìn về phía Trương Cường. Trương Cườngbuông chén trà trong tay, gật đầu cười nói: "Nếu là Thừa tướng, Hàn Hoán, nhanhđi mở cửa!"Hàn Hoán còn chưa bước đi, Lục Ninh liền một bước xông lên đi, dùngsức mở cửa lớn kêu két két ra, lúc này mới phát hiện Tiêu Hà đang mang theomột đám cấm vệ thần sắc khẩn trương nhảy vào trong sân ko rộng lắm, làm chohuynh đệ Lục Giả cà kinh một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.Lúc này, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trương Cường bình yên ngồiờ trong sân, Tiêu Hà thần kinh căng thẳng rốt cục thà lỏng xuống, hai chân nhưvô lực, mồ hôi làm cho y phục ướt đẫm, gió nhẹ đầu hạ thổi qua, phía sau lưngliền thấy lạnh giá.Ngay tại lúc một nhà Lục thị trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Hà đã cườigượng khoan thai đi vào trước mặt Trương Cường, chắp tay nói : "Bệ hạ, ngựanhanh của quận Bắc Địa cấp báo, ba mươi vạn đại quân Hung Nô bỗng nhiên rútlui. Quận Bắc Địa đã giải được vây!"Trương Cường nghe vậy thật ngoài ý muốn, theo hắn dự đoán, Quận BắcĐịa nhất định phải cùng Hung Nô có một trận ác chiến mới đúng, nếu là có thểtiêu diệt sinh lực đối phương có hiệu quả, mới có thể thực sự ổn định biên cảnhphương bắc. Thế nhưng Hung Nô lại ở thời điểm mấu chốt nhất rút quân, điềunày thật sự rất ngoài ý muốn! Bất quá, tình hình trên chiến trường cho tới bây giờđã thay đổi trong nháy mắt, khó có thể nắm lấy.Tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, Trương Cường vẫn bình tĩnh nói: "Đạiquân Mông Điềm đâu? Mông Điềm có hành động gì?"Tiêu Hà vẻ mặt phức tạp liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt bình tĩnh củaTrương Cường, vẻ mặt nghiêm trọng ho một tiếng nói: "Vi thần cố ý đến mời bệhạ hồi cung, hiện giờ Thái úy và Ngự Sử đại phu đều ở trong cung hầu giá."Trương Cường lúc này mới nhớ tới. Lúc này đều không phải là trongcung, chi là sân nhỏ của dân. Bất giác cười gượng một tiếng, nhìn về phía LụcGiả. Lục Già và Lục Ninh này mới hồi phục tinh thần lại, lão bà Lục thị run rẩykéo Lục Giả và Lục Ninh đi đến trước mặt Trương Cường, run giọng nói :"Thảo dân Lục thị diện kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!" Nói xong bèn quỳ xuống hànhlễ.Trương Cường gật đầu cười nói: "Bà bà không cần khách khí, Lục Ninhhuynh đệ tài hoa, trẫm thầm cảm phục, trong cung nhiều việc lắm, trầm khôngtiện ở lâu. Ngày mai huynh đệ các ngươi đi trước phủ Thừa tướng cùng Thừatướng xử lý văn án, ngày khác trầm rảnh rỗi. Lại đến vấn an!"Lục bà kích động nhìn Trương Cường , hai mắt vẩn đục rưng rưng gậtđầu nói: "Lão thân nhất định, chờ thánh giá của bệ hạ!"Lúc này, Lục Già và Lục Ninh đã phục hồi tinh thần lại, đồng thời quỳrạp xuống đất, thần sắc nghiêm túc nói: "Lục Già Lục Ninh tạ ơn bệ hạ!"Nhìn thân hình Lục Ninh quỳ trên mặt đất hơi run lên. Trương Cườngtiến lên nhẹ nhàng nâng hắn dậy, cười nhẹ nói : "Xem cách nói năng của Lụchuynh không tầm thường, nếu có thể vì nước, dùng cái đã học, chẳng phải làchuyện tốt?"Lục Ninh ngơ ngác liếc mắt nhìn Trương Cường, đang muốn hành lễ,Trương Cường lại xoay người cười nói với Tiêu Hà: "Thừa tướng chớ trách,trong cung thật sự buồn chán, trẫm cũng muốn tìm hiểu một chút tình hình củadân gian, lúc này mới xuất cung . Ha ha..Tiêu Hà hơi trách cứ liếc mắt nhìn Trương Cường . Bất đắc dĩ nói: "Bệhạ liên quan đến thiên hạ an nguy, không thể như thế nữa, nếu là bệ hạ còn khôngbáo mà xuất cung như vậy, vi thần chỉ sợ chỉ còn đường tự sát!"Trương Cường nghe vậy ngửa đầu cười nói: "Thừa tướng, chúng ta đi vềtrước đi! Ha ha ha ha..."Đi ra khỏi cánh cửa Lục gia. Trương Cường lúc này mới phát hiện trongcon ngõ nhỏ đã đứng đầy cấm vệ, từ đây đi ra ngoài, cà một con đường cũng bịcầm vệ phong tỏa, toàn bộ trên đường phía Thành Nam thông đến hoàng cung đãtoàn bộ giới nghiêm, ngoài ven đường ngoài cấm vệ y giáp lóe sáng, không nhìnthấy một người dân đi lại.Trương Cường vừa cưỡi trên ngự mã màu đen. Vừa hướng về Tiêu Hàcưỡi ngựa bên cạnh cười nói: "Thừa tướng cũng quá quá cẩn thận rồi, trẫm chỉ làđi trong thành Hàm Dương một chút thôi, huống hồ tùy thân cũng dẫn theo batrăm cấm vệ. Không có việc gì!"Tiêu Hà nhìn thoáng qua cấm vệ ờ ven đường nhìn không chớp mắt, lúcnày mới bất đắc dĩ cười gượng nói: "Vi thần vì chiến báo tiền phương, vào cungđi gặp bệ hạ, không thể tưởng được bệ hạ lại không ở trong điện, chờ lâu khôngtới, lại thấy thần sắc nội thị khác thường, trong lòng khả nghi. Lặp lại nghi vấnmới biết được bệ hạ chỉ có mang theo một mình Hàn Hoán xuất cung! Vì annguy của bệ hạ, lúc này mới triệu tập cấm vệ phong tỏa Thành Nam , đóng cửathảnh lại, lại cũng không biết bệ hạ còn có mang theo ba trăm cấm vệ."Nhìn thấy trong ánh mắt Tiêu Hà lóe lên sự thân thiết và nén giận,Trương Cường thật sự có chút ngượng ngùng, Tiêu Hà làm việc luôn luôn cấnthận, liều lĩnh điều động cấm vệ phong tỏa Thành Nam , có thể thấy được lúc ấynôn nóng và lo lắng. Xem ra mình vui đùa có chút quá đà! Ha hàBất giác gật đầu nói: " Trẫm lo lắng không chu toàn, không nghĩ tới trìhoãn lâu như vậy, bất quá, lần này xuất cung thu hoạch cũng coi như không nhỏ,phát hiện hai nhân tài không tồi, ngày sau cùng nhau hiệp trợ Thừa tướng, nếu cóthời gian, nói không chừng lại là một người trụ cột!"Tiêu Hà lúc này cảm xúc dường như đã bình tĩnh xuống, nghe vậy, gậtgật đầu nói : "Hung Nô lần này không ngờ đang ở thời điểm Mông Điềm bố trílưới võng bẫy rập, bỗng nhiên rút quân, chỉ sợ không phải rút quân đơn giản nhưvậy. Mặc Đốn quà nhiên lợi hại, lúc khí thế đang thịnh, lại vẫn có thể nắm bắtnguy hiểm như thế, quà nhiên nhân vật hiếm có !"Nói tới đây, không nhịn được lại liếc mắt nhìn Trương Cường , thấpgiọng nói: "Thái úy và Ngự Sử đại nhân chỉ sợ chờ đã lâu!"Trương Cường nghe vậy cười lớn một tiếng, lúc này mới phóng ngựa giơroi, phóng nhanh về phía hoàng thành!Trở lại đại chính điện, vẫn chưa xoay người xuống ngựa, liền gặp Thừatướng Phùng Khứ Tật và Thái úy Phùng Kiếp cùng với Ngự Sử đại phu Tà Lâmcùng nghênh đón ở ngoài điện, nhìn thấy Trương Cường đồng thời chắp tay thởdài nói: "Bệ hạ!"Trương Cường vừa nhảy xuống lưng ngựa, vừa đi đến đại điện, thảnnhiên nói: "Mọi người bình thân, Tiêu Hà vừa mới nói tình hình cho trầm, khôngbiết Mông Điềm có kế hoạch tác chiến tiếp theo?"Phùng Khứ Tật mấy ngày nay vừa mới bệnh nặng, nghe được TrươngCường một mình xuất cung, rất tức giận, nhanh chóng chạy tới trong cung. Lúcnày nhìn thấy Trương Cường bình yên hồi cung, tuy rằng trong lòng không hềbằng lòng, nhưng cũng không quan tâm. Chỉ là yếu ớt chắp tay nói : "Bệ hạ,mong bệ hạ sau này không nên như thế.!"Trương Cường lúc này cũng mấy ngày không có nhìn thấy trọng thầntrung thần nhất của Đại Tần và mình, nguyên lão tam triều này được chính mìnhcứu ra từ trong ngục trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Lúc này mới phát giác PhùngKhứ Tật suy nhược dường như đã không có chút khí lực, giống như phải miễncưỡng chống đỡ khi đứng trên mặt đất.Bất giác lập tức quát Hàn Hoán ở phía sau: "Nhanh đỡ lão Thừa tướngvào trong điện!" Nói xong. Lúc này mới đi nhanh vào trong điện.Vừa mới ngồi xuống ngự tháp, Tà Lâm liền khẩn cấp quỳ trên mặt đất,rưng rưng nói : "Bệ hạ xuất cung thật sự quá mức nguy hiểm, nếu là bệ hạ tùyhứng như thế, nếu có chút sơ xuất, cựu thần còn mặt mũi đâu tái kiến lịch đại tiênvương và thiên hạ thứ dân? Mong bệ hạ thứ lỗi!"Trương Cường khó được xuất cung thà lỏng một lần, áp lực nặng nề củacung đình, thật là làm người ta khó chịu. Lúc này nghe được Tà Lâm nói nhưvậy, trong lòng cảm thấy tức giận. Không khỏi hừ lạnh một tiếng, cũng khôngthèm để ý tới Tà Lâm. Chỉ quay đầu nhíu mày về phía Phùng Kiếp nói: "MôngĐiềm chẳng lẽ không có kế hoạch tiếp theo?"Phùng Kiếp nghe vậy vội vàng chắp tay nói: "Hung Nô luôn luôn đánhrồi đi, cướp bóc một ít của cải và dân cư. Sẽ không dễ dàng phát động cuộc chiếncông thành. Lần này Mặc Đốn sở dĩ làm như vậy, là muốn dựa vào cơ hội ĐạiTần lương thảo thiếu thốn, binh lính mỏi mệt để cướp đất đai rộng lớn của khuvực khuỷu sông. Dù sao Mặc Đốn dã tâm quá lớn. Lần này hắn dùng toàn lực tấncông Đại Tần ta, nói vậy sớm lập mưu đã lâu rồi."Nói tới đây, nhìn thoáng qua Trương Cường mặt mày cau có , tiếp tục nói: "Lần này Mặc Đốn gãy cánh mà quay về. Nói không chừng vẫn còn có thểngóc đầu trở lại, dù sao lần này tuy rằng Hung Nô không kiếm được lợi lộc gì,nhưng cũng không bị tốn thất quá lớn, ngày sau nhất định là tâm phúc họa lớncủa Đại Tần ta. Mông tướng quân bởi vì quân ta liên tục gặp bại, cho nên khôngtruy kích quân Hung Nô , trước mắt đang ở tăng mạnh phòng ngự các nơi quậnCửu Nguyên, Quận Thượng và quận Bắc Địa, để phòng Hung Nô tiến xuống phíanam."Trương Cường nghe vậy trong lòng nhất thời nghĩ ra một điểm, tronglịch sử Mông Điềm từng suất lĩnh hai mươi vạn đại quân làm cho thế lực HungNô chạy tới phía bắc Âm Sơn, hiện tại trong nội cảnh Mông Cổ, hắn là vị tướngquân đầu tiên có thể đuổi Hung Nô chạy về phía bắc ngàn dặm trong lịch sửTrung Quốc. Mà Mông Điềm sở dĩ có thể làm được chiến quà kinh người này,một phần cũng là do thủ lĩnh Hung Nô lúc đó chỉ là Đầu Mạn Thiền Vu tầm mẳtthiển cận. Mà hiện giờ chính mình đối mặt lại là quân chủ Mặc Đốn Thiền VuHung Nô vĩ đại nhất trong lịch sử . Mặc Đốn Thiền Vu chẳng những quét ngangcác bộ lạc du mục khác của thảo nguyên phương bắc. Còn dẫn binh về phía bắcchinh phục các nước như Hồn Canh, Khuất Xạ, Đinh Linh, Cách Côn, Tân Lê,khiến cho dân tộc du mục phương bắc của Hung Nô thực sự trở thành đế quốctrung á hùng mạnh. Đối mặt quân Hung Nô đang ở thời kì cường thịnh như vậy,phải tăng mạnh năng lực phòng ngự biên cảnh phương bắc.Nghĩ vậy. tâm tình trị quân vô cùng trầm trọng, đối mặt quân Hung Nôđang thời kì cường thịnh, bên trong còn có Lưu Bang uy hiếp, thật sự trong lòngcó cảm giác dư lực không đủ.Nặng nề thở dài một hơi, Trương Cường quét mắt nhìn mọi người trong điện,chậm rãi gật đầu nói: " Ba mươi vạn đại quân của Hàm Cốc Quan điều về quậnBắc Địa. Hơn nữa binh mã vốn dĩ của quận Bắc Địa và binh mã của các quận luivề quận Bắc Địa. Phải khoảng mười vạn, như thế là bốn mươi vạn. Vương Bônnơi đó còn có hai mươi vạn. Thục Địa mười vạn cũng đã điều về phía đông, trămvạn đại quân Đại Tần đã toàn bộ tập trung ở phương bắc, chỉ sợ phía nam có việcrất khó chú ý đến, cho nên phải ít nhất điều hai mươi vạn binh lực trú trấn HàmCốc Quan bào đảm căn bản của Đại Tần ta. Hung Nô lần này gãy cánh mà quayvề trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ không xâm nhập lại phía nam, chúng taít nhất còn có hai tháng thời gian tu chỉnh."Phùng Kiếp nghe vậy chấn động, thân hình theo bản năng lắc nhẹ,nhanh nhẹn đi đến trước người Trương Cường, làm cho Hàn Hoán ở phía sauTrương Cường sợ toát mồ hôi lạnh, đang muốn quát bảo ngưng lại, chỉ nghePhùng Kiếp giật mình nói: "Chẳng lẽ bệ hạ lại chuẩn bị phản kích quân Hung Nô?"Trương Cường chậm rãi quét mắt nhìn mỗi người ở đây, nghiêm trọnggật đầu nói: "Đúng vậy, Mặc Đốn Thiền Vu của Hung Nô thật sự là nhân vậthiếm có, nếu để chúng tùy ý phát triển, tương lai uy hiếp chỉ sợ cũng không phảilà quấy rối ngắn ngủi. Mà trước mắt, Hung Nô còn chưa ở thời kì toàn thịnh, đâylà của cơ hội chúng ta tuyệt đối không thể buông tha. Trước mắt sức dân của ĐạiTần đang khôi phục, hơn nữa mặc dù khai chiến cũng không thể xuất toàn bộquân, cho nên, thực lực của quốc gia hẳn là có thể chống đỡ. Chỉ cần chúng ta cóthể đánh giảm một nửa thực lực cùa Hung Nô là đủ."Phùng Khứ Tật nghe vậy biến sắc run giọng nói: "Bệ hạ, đại quân HungNô thường tới lui sa mạc, thảo nguyên, vừa đánh lại lui, không thể cân nhắc,khiến cho quân ta vốn ngay cà bóng dáng bọn họ đều không nhìn thấy đã bị nhốtchết ở giữa sa mạc, đây cũng là nguyên nhân mấy trăm năm qua, Hung Nô hoànhhành cùng đại mạc mà không ai có thể địch. Nếu là không có phương pháp tuyệthảo, chỉ sợ... Cựu thần không tán thành bệ hạ dụng binh với Hung Nô!" Chương 21: Lòng lang dạ sói"Ha hà.. . Lão Thừa tướng không nên gấp gáp, trẫm. .." Trương Cường nhìnvè mặt vò cùng nghiêm túc của Phùng Khứ Tật, cười gượng nói.Phùng Khứ Tật không để cho Trương Cường nói tiếp, tiếp tục chắp taynói: "Bệ hạ, cục diện hiện giờ của Đại Tần không dễ dàng mà có, bệ hạ tuyệt đốikhông thề tùy tiện xuất binh, nếu không màng nguy hiểm, vạn nhất có việc, saocó thể đi gặp lịch đại tiên vương?"Trương Cường cười gượng nói: "Thừa tướng không cần sốt ruột, trẫmlàm như vậy đều có đạo lý, trước mắt Mặc Đốn vừa mới gãy cánh quay về, mà bộlạc phương bấc này vừa mới thống nhất, cũng không thể tất cà đều thật tình quythuận. Nếu là đợi cho tương lai Hung Nô phát triền, ngược lại sẽ càng thêm nguyhiềm."Tiêu Hà tiến lên nhìn Phùng Khứ Tật nói: "Vi thần cảm thấy được bệ hạnói như vậy rất có đạo lỷ, hiện giờ, Hung Nô mới bại, là thời điềm chúng ta thừathắng xông lên, Hung Nô thế lực trải rộng đại mạc nam bấc, cùng Khương Nhàn,Khuyển Nhung đều là uy hiếp lớn của Đại Tần ta, nếu là có thể sớm diệt trừ, mớicó thề làm cho trụ cột của Đại Tần ta ngày sau lớn mạnh. Tuy rằng kế hoạch nàycủa bệ hạ vô cùng nguy hiềm, nhung là, Tiêu Hà cảm thấy đáng giá liều mạng!"Phùng Khứ Tật bất mãn kêu lên một tiếng đau đớn nói: "Hung Nò khôngcó chỗ ờ cố định, sống ờ đồng cỏ, lúc trước danh tướng Lí Mục của Nước Triệucũng chi có thề đuổi đi mà thôi, nếu nói hoàn toàn tiêu diệt, chi sợ là nằm mơ!"Tã Làm lúc này cũng chấp tay nói : "Bệ hạ, hiện giờ Hung Nò vừa mớirút lui, thật sự phài xây dụng tuyến phòng ngự trường thành các quận bị pháhỏng, chinh phạt quân Hung Nô, còn chưa tới thời điềm."Trương Cường nhìn thoáng qua Tiêu Hà , lúc này mới nói với PhùngKiếp vẫn cúi đầu không nói gì: "Thái úy có suy nghĩ gì? Sao không nói xem?"Nghe vậy, suy Phùng Kiếp nghĩ một lát, chấp tay nói : "Nếu xem xét ỹtưởng của bệ hạ, thừa dịp cánh chim Hung Nô lúc chưa lớn lại bị thương nặng,thật là kế hoạch không thề tốt hơn, vi thần cảm thấy là có thể được. Nhung, nếumuốn thực sự tiêu diệt quân Hung Nô. Phải nghĩ đến một phương pháp tác chiếnnhằm vào đặc thù của Hung Nò, nếu không, chi sợ ngược lại sẽ làm cục diệnlường bại càu thương, mất nhiều hơn được."Trương Cường thật không ngờ là tướng lãnh quàn đội duy nhất, PhùngKiếp lại ủng hộ kế hoạch mạo hiềm của mình, bất giác ngoài ỹ muốn gật đầu nói:"Cái này cũng không sốt ruột, đợi Mông tướng quàn sau khi trờ về, Thái úy sẽcùng Mòng tướng quân cẩn thận bàn bạc, trẫm cũng sẽ nghĩ biện pháp khác. Tómlại, chuyện bắc chinh Hung Nô phài bắt đầu trước khi cuối hạ. Nếu không khíhậu phương bắc rét lạnh sẽ ảnh hưởng lớn đến chiến lực quàn Tần."Nói tới đày. Quay đầu lại nói với Tiêu Hà: "Tiêu Hà mau chóng nghĩbiện pháp kiếm lương thào, nếu là cuối hạ khởi binh, lương thào phỏng chùng cóthề tiếp ứng được."Tiêu Hà chấp tay nói : "Hiện giờ tất cả lương thào đã kiếm xong, ngoàimột phần vận chuyền trong quàn, có bày thành còn chưa động vào, không biết bệhạ bố trí như thế nào?"Trương Cường suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Tất cã lương thào toàn bộvận chuyền về Hàm Dương . Đợi lúa gạo ờ Thục chín, cũng toàn bộ vận chuyểnvề Hàm DươngNói tới đày, Tiêu Hà bỗng nhiên nhớ tới Trương Lương vẫn còn nhốttrong ngục Hàm Dương , bất giác thờ dài một tiếng, bất đắc dĩ nói với TrươngCường : "Bệ hạ, Trương Lương nhốt tại ngục Hàm Dương đã một năm, mongbệ hạ xem xét tài nâng mà tha cho."Trương Cường nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng thốt: "TrươngLương mặc dù có tài nhung cũng không muốn đề trầm dùng, hành vi phạm tộicủa hắn. Trầm đã khai ân, nếu là thà hắn ra tù, dâm ba năm sau sẽ nói sau!"Nói xong, âm thầm cười lạnh: hiện giờ Lưu Bang chậm chạp không chịuthiệt tình quy thuận, đầy rẫy dã tâm. Thế lực lại đang lớn mạnh, chính mình bịHung Nò dày dưa không thể toàn lực tiêu diệt, nếu là lúc này thà Trương Lương,mặc hắn đi dựa vào Lưu Bang, chính mình chẳng lẽ không phài quá ngu ngốc? !Nghĩ đến đày, quét mất nhìn mọi người ờ đày. Đứng dậy nói : "Chuyệnhòm nay nói tới đày. Nếu là các khanh không có việc gì nữa, hòm nay cứ như vậyđi!"Đang muốn đứng dậy, nghe thấy Phùng Khứ Tật nghiêm mặt nói: "Bệ hạliên quan đến thiên hạ an nguy, mong tuyệt đối không được tự ỹ rời cung nhưvậy, cựu thần thật sự thân thể không tốt, không chịu nổi sợ hãi như vậy."Trương Cường cũng biết, lần này xuất cung , làm cho Phùng Khứ Tật sợhãi không ít, bất giác hơi áy náy gật đầu nói: "Thừa tướng yên tàm, trẫm sau nàyxuất cung , nhất định báo cho Thừa tướng."Nói xong, nhẹ nhàng cười, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi, chi còn PhùngKhứ Tật trợn mắt há hốc mồm mà đứng ờ trong đại điện. Hấn vốn là phài khuyênràn Trương Cường , không được làm chuyện cài trang xuất cung, dù sao cũng làchuyện quá mửc nguy hiềm, thứ hai là rất có tổn hại đến uy nghi của đế vương,ba là hành vi này không thể tưởng tượng được, lúc này mới cố gắng khuyên rân.Không nghĩ tới lại bị Trương Cường hời hợt quay đi như thế, sau một lúc làu vẫnchưa phục hồi tinh thần lại.Trờ lại tểm điện, thay thường phục thòng thường, Trương Cường lúc nàymới thờ dài nhẹ nhõm một hơi gật đầu nói: " Lục Già đích thật là một nhân tài,dùng hắn đề quàn lý giáo dục thật là không tồi, dù sao cũng là nhà tư tưởng a!"Hàn Hoán nghe lời nói của Trương Cường không hiểu ra sao, vội cẩnthận cười nói: "Nếu bệ hạ coi trọng Lục Già sao không triệu hắn vào triều nhậmchửc, mà lại đề huynh đệ hai người hắn ờ bên cạnh Thừa tướng?"Trương Cường nghe vậy cười lạnh một tiếng, gật đầu nói: " Huynh đệLục Già xuất thân bần hàn, ngươi cũng thấy đấy, nhà bọn họ cơ hồ chi có bốnbức tường. Hiện giờ trẫm cho bọn hắn đáp án của càu đố kia, đã là ân huệ rất lớn,hiện giờ lại cho bọn họ một cơ hội tiến thân làm quan, tuy rằng trầm chi gặp bọnhọ lần đầu, nhung nhất định làm cho bọn họ cảm kích đến suốt đời. Tiêu Hà lànhàn tài kiệt xuất, nếu không có sơ xuất gì nhất định sẽ là một hệ lang tướng củaĐại Tần ta. Chính là... Không thề không đề phòng một chút!"Nói tới đày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Hoán , lúc này mới phátgiác Hàn Hoán đang nhập thần lắng nghe, bất giác hừ lạnh nói : "Hòm nay trẫmnói điều này, không được tiết lộ, hiểu chưa?”Hàn Hoán nghe vậy cà người run lên, vội vàng khom người nói: "Nò tàihiểu được!"Nói tới đày, cẩn thận tiến lên nửa bước, dàng lên Trương Cường một táchChuvển ngữ bời s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn trà nóng, vừa thấp giọng nói: "Bái Công phu nhân từ sau khi vào cung, liền chi làchuyên tâm chăm sóc Lưu mỹ nhân, cũng không hành động khác.”Trương Cường im lặng gật gật đầu, lật giờ một tập tấu chương thật dàytrên bàn, gật đầu nói: "Không biết Thành Thái có tin tức gì không? Lần này phihành quân không công mà lui thật sự đáng tiếc."Hàn Hoán cẩn thận cười nói: " Phi hành quàn của Thành tướng quàn thậtsự lợi hại, bệ hạ có thể yên tàm, nhất định không có việc gì.”Trương Cường vừa ngồi xuống ngự tháp, vừa gật đầu thờ dài: "Phùng lãoThừa tướng hòm nay chịu sức ép này, thân thể nhất định chịu không nồi, ngươiđi lĩnh nhân sâm mang đến cho Thừa tướng!"Hàn Hoán trà lời một tiếng, đang muốn lui ra, chi nghe ngoài điện mộtgã tiều nội thị bẩm tấu nói: "Bệ hạ. Bái Còng phu nhân cầu kiến bệ hạ."Trương Cường hơi giật mình, Lữ Hậu bỗng nhiên tới gặp chính mình, rốtcuộc có mục đích gì? Hay là vẫn đến vì Lưu Bang ?Nghĩ đến đày, sấp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới ỹ bào Hàn Hoán, lệnh LữHậu vào điện.Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài điện truyền đến, đưa mắtnhìn lại, chi thấy Lữ Hậu một thân y phục tơ lụa màu tím, dáng vè đoan trangkhoan thai mà đến, nhìn thấy Trương Cường mim cười thi lễ nói: "Thần phụ diệnkiến bệ hạ."Trương Cường không biết nàng đến rốt cuộc có ỹ tứ gì. BÉ giác gật đầucười nói: "Phu nhân không cần đa lễ, mau bình thân."Ngồi xuống bên dưới Trương Cường. Lữ Trĩ lúc này mới cúi đầu khẽ thờdài: "Bệ hạ, Lữ Trĩ tiến cung đã một tháng, may mắn được bệ hạ chiếu cố, hếtsức khoản đãi với Lữ Trĩ, Lỗ Nguyên tính tình khờ dại, khó tránh khỏi đôi khi cóchút tính tình trè con. Bệ hạ vẫn sủng ái coi trọng như trước, phu thê thần phụ vòcùng cảm kích, chi là hiện giờ Bắc Địa căng thẳng, Bái Còng thân thề khôngkhoè, cho người báo tín thần thiếp trờ về. Chính là..Trương Cường trong lòng biết Lưu Bang nhất định lại có kế hoạch gì, lúcnày mới cho Lữ Trĩ đến thăm dò, bất giác gật đầu cười nói: "Ái khanh vẫn làquan hệ thông gia của trẫm, tương lai là cốt nhục chí thân của hoàng từ, nếu quànhiên có việc, có thề quay lại bất cứ lúc nào. Cứ yên tàm."Nghe Trương Cường nói như vậy, Lữ Trĩ sắc mặt mất tự nhiên cười cườinói : "Bệ hạ phó thác Lỗ Nguyên cho thần phụ, nếu là vội vàng mà đi như vậy,thật sự có chút thẹn với bệ hạ, cũng có chút không đành lòng."Trương Cường nghe vậy. Bỗng nhiên gật đầu nói: "Bái Công bị bệnh?Sao trẫm không biết?"Lữ Trĩ thần sắc buồn bã, gật đầu nói: "Bái Công từ khi bệ hạ thánh chituyên triệu, mà sau khi Hung Nò xàm nhập phía nam chặn đường, liền ngày đêmlo lắng, không thề yên giấc, chi sợ mất nghĩa thần từ. Huống hồ bệ hạ với LỗNguyên coi trọng sủng ái như thế. Lại ái ngại, lúc này mới thành bệnh không tiệnnói ra. Hiện giờ cho người triệu thần phụ trờ về, chi sợ là đã..Nói tới đày, đôi mắt đẹp rung rưng giương mắt nhìn Trương Cường nói:"Bệ hạ, thần phụ hôm nay phài cáo từ bệ hạ, chi là Lỗ Nguyên còn chưa biết,tránh cho nó lo lắng, đợi sinh xong hoàng từ , phu thê thần phụ nhất định cùng đitriều kiến."Lời của nàng, chưa nói xong, Trương Cường liền mơ hồ nhận ra chântướng của sự việc, xem ra nhất định là Lữ Trĩ đã biết mình nói chuyện xuất binhđánh Hung Nô trên hội triều, lúc này mới sốt ruột trờ về báo tín cho Lưu Bang ,hơn nữa Hung Nô lần này gãy cánh quay về, nếu là có giao tiếp với Lưu Bang ,Lữ Trĩ ra mặt quay vần là tốt nhất, chi sợ đó mới là lí do mà nàng vội vàng trờvề.Nghĩ đến đày, trong lòng âm thầm cười lạnh. Nếu là mình không đề LữTrĩ trờ về, chi sợ Lưu Bang sẽ chó cùng rứt giậu, trước mắt đang ờ chuẩn bịchiến tranh cùng Hung Nô, sao có thề tiêu diệt Lưu Bang , phài nghĩ biện phápkhác mới được, tốt nhất có được một biện pháp không đánh mà thắng.Đang suy nghĩ , thản nhiên nói với Lữ Trĩ : "Phu nhân vội vàng trờ vềnhư thế, trẫm thật lo lắng Lỗ Nguyên sẽ rất là thương tâm, chẳng lẽ phu nhânkhông thương con gái của mình?"Lữ Trĩ bị Trương Cường chất vấn đột ngột làm cho cà kinh biến sắc,miễn cưỡng cười cười, theo bàn năng nói: "Hiện giờ sự tình nguy cấp, cũngkhông thể lo cho nó..."Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, lập tức phát giác mình đã nói sai, vộivàng sửa lời nói: "Nếu là bệ hạ lo lắng Lỗ Nguyên , thần phụ sè ờ lại mấy ngày.”Trương Cường biết đòn đà kích kia nhất định làm cho Lữ Trĩ cà kinhkhông ít, trong lòng cười thầm, trên mặt thần sắc vẫn bất động gật đầu nói: "Nếunhư vậy, là tốt nhất, chi là Bái Công nhiễm bệnh nhẹ, trẫm cùng không thể vòtình quá mức, như vậy đi, phu nhàn có thể trờ về, trẫm sẽ sai người hầu hạ LỗNguyên."Nói tới đày, cố ỹ không biết cười nói: "Phu nhàn sau khi trờ về nhất địnhphài châm sóc tốt cho Bái Còng , an nguy của quận Nhạn Môn trầm đã giao choông ta rồi, chớ phụ kỳ vọng của trầm."Nói xong, bèn chuyển đề tài, gật đầu nói: "Đợi sinh hoàng từ xong, BáiCòng lập được còng huân, trầm liền phong chư hầu, chớ phụ kỳ vọng của trẫm!”Lữ Trĩ nghe vậy, không biết Trương Cường rốt cuộc từ lời nói trongmiệng mình phát ra đã xuôi tai bao nhiêu, sớm lo lắng vò cùng , lúc này ngheđược Trương Cường lại có ỷ phân phong chư hầu, trong lòng âm thầm vui mừng ,nếu Trương Cường không để ỷ lời nói của mình, có thề thấy được hắn cũngkhông có lòng nghi ngờ với Lưu thị.BÉ giác làm ra một bộ dáng cảm động đến rơi nước mất, nặng nề mà quỳrạp xuống đất, rung rung nói : "Cà nhà Luu thị chịu đại ân của bệ hạ , tuyệtkhông dám phụ bệ hạ."Trương Cường mặc dù ấn tượng không tốt với Lưu Bang, hơn nữa bọnhọ lại vì có được tín nhiệm của mình mà cam tàm hy sinh Lỗ Nguyên vò tội,trong lòng thật có ba phần đồng tình với Lỗ Nguyên , không khỏi thâm ỹ sâu sắcnói: ”LỖ Nguyên vò tội, lại mang cốt nhục chí thân của trẫm, trẫm sẽ châm lothỏa đáng, các ngươi yên tàm."Nói xong, thờ dài một tiếng nói : "Phu nhàn đi xuống đề cho trẫm saingười mang tới mấy củ nhân sâm tốt nhất, ban cho Bái Công , là một chút tâm ỷcủatrẫm !"Chưvển ngữ bời s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Chương 22: Thầm hạ quyết tâmNhìn bóng dáng Lữ Hậu rời đi, Trương Cường suy nghĩ một lát, nói với HànHoán bên cạnh : "Đi đem nhân sâm tốt nhất mang tới hai củ, mặt khác chọn pháimột ngự y trung thành hộ tống Lữ Trĩ đi về quận Nhạn Môn . "Hàn Hoán nghe vậy trong lòng nhất thời hiểu được dụng ý TrươngCường, bất giác khom người nói: "Lần trước tên ngự y theo bệ hạ xuất chinh,luôn luôn trung thành mà hơn nữa thái độ làm người nhạy bén, cực kỳ thích hợp."Trương Cường suy nghĩ một lát, im lặng gật đầu nói: "Ngươi đi đi, việcnày trẫm sẽ có định liệu, đợi ngày mai khi Lữ Trĩ lên đường trầm sẽ an bài."Hàn Hoán cẳn thận nhìn thoáng qua Trương Cường , thần sắc cung kínhrời khỏi đại điện. Tẩm cung rộng lớn như vậy chỉ còn lại có một mình TrươngCường.Nhìn ánh nắng ngoài điện kia, Trương Cường trong lòng từng trận đaukhổ, chuyện Lưu Bang thật không dễ giải quyết, làm thế nào để có một biệnpháp ổn thỏa?Đang suy nghĩ , chỉ nghe ngoài điện truyền đến một tiếng bước chânquen thuộc, khi giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc củaTriệu Yên đang cầm một hộp thức ăn sơn son là lướt bước đến. Bởi vì vừa mớicùng Lữ Hậu trải qua một hồi đấu trí, đang cảm giác được thả lỏng.Nhìn thấy Triệu Yên bất giác cười nói: "Yên Nhi , trời sáng rồi , nàngsao lại trở về chỗ trẫm thế này?"Triệu Yên tinh tế đánh giá Trương Cường , nhẹ nhàng cười nói: "Bệ hạhôm nay xuất cung quà nhiên là rất hứng trí!"Nhìn bộ dáng cười khẽ pha lẫn trêu đùa của Triệu Yên , Trương Cườngkhông khỏi gật đầu cười nói: "Sao, chẳng lẽ Yên Nhi cũng không chịu nổi sựnặng nề của thâm cung này?"Triệu Yên bị lời này của Trương Cường sợ tới mức mặt mày thất sắckinh hãi nói: "Bệ hạ, thâm cung buồn đã có bệ hạ ở đây, dù là tinh không vạn lícũng không có cách nào so sánh vớiTrương Cường biết mình nhất thời nói lỡ làm cho mỹ nhân mình yêu quýhoảng sợ, không khỏi ôn nhu nói: " Trầm nói lỡ, Yên Nhi còn phải trách saoTriệu Yên lúc này mới sâu kín liếc Trương Cường một cái , cầm trongtay hộp thức ăn đặt ở trên bàn trước người Trương Cường, nhẹ nhàng cười nói:"Biết bệ hạ làm lụng vất vả một ngày. Cho nên Yên Nhi tự tay chuẩn bị một ítđiêm tâm cho bệ hạ, dùng một chút, nghỉ ngơi một lát, sẽ tốt cho thân thêTrương Cường nhìn trên bàn không ngừng bày ra tới mười mấy mónđiểm tâm tinh chế, một hương vị ngọt ngào nồng đậm liền bay ra, làm choTrương Cường thấy thèm thuồng, không khỏi liên tục thở dài: "Yên Nhi nàngthật sự là con sâu trong bụng trẫm, trẫm vừa mới cảm thấy được đói khát nàngliền đưa điểm tâm tới, còn linh nghiệm hơn so với thần tiên, ngày sau trẫm đóibụng. Liền niệm chú Yên Nhi vài lần là được! Ha ha.. . Ha ha..Triệu Yên vừa giận vừa mừng lắc đầu nói : "Bệ hạ vẫn là thiên tử củaĐại Tần, bộ dạng này. Sao có thể giống với hoàng đế thống ngự thiên hạ được?"Trương Cường bị Triệu Yên xinh đẹp kia trêu đùa trong lòng rất là thoảimái, không khỏi tiến lên nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại động lòng người kiavào trong ngực, cười nhẹ nói: "Khó được Yên Nhi đến đây, trẫm đang có chút lolắng."Triệu Yên đôi mắt đẹp vừa chuyển, kinh ngạc nói : "Chẳng lẽ là bởi vìmẫu thân của Lưu mỹ nhân? "Trương Cường gật đầu thở dài: "Nàng bảo người thân trong thế giankhông bỏ qua được cốt nhục, đáng tiếc Lưu Bang lại vì quyền lực mà hy sinh LỗNguyên !"Nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng, điềm nhiên nói: "Đúng vậy, vì non sôngnày, chỉ là cốt nhục thì có là cái gì đâu? Ngàn vạn bạch cốt còn không tiếc, huốngchi là cái này !"Triệu Yên bên cạnh bị khí thế của Trương Cường phát ra trong lúc vô ýlàm cho cà kinh hoang mang lo sợ, nghe được lời nói của Trương Cường phảngphất như có một khí huyết tinh phiêu tán trong cung điện cổ xưa mà cao lớn, theogió phiêu tán, không biết tung tích.Thật vất vả mới định thần lại , miễn cưỡng cười nói: "Bệ hạ sao lại nóilời ấy, chẳng lẽ Lưu phu nhân lại tàn nhẫn như thế? Lỗ Nguyên ... !"Trương Cường nói xong lời này. Vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt Triệu Yênkinh hãi không còn chút máu, không khỏi ngớ người, thở dài nói : "Trầm cũngkhông muốn làm tổn thương bất cứ ai, chỉ là trẫm cũng không dễ dàng tha thứcho những ai miệt thị trẫm. Lưu Bang nếu là có thể giữ yên Quận Nhạn Môn ,ngày sau Lỗ Nguyên sinh xong cốt nhục. Tất nhiên là một nhà hòa thuận, trẫmtuyệt không bạc đãi hắn. Đáng tiếc, chỉ sợ Lưu Bang vẫn không chịu phủ phụcngưiời khác, thật buồn!"Triệu Yên nghe vậy nhẹ nhàng cầm bàn tay to có chút lạnh lẽo củaTrương Cường, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, có một số việc đã hết sức cố gắng. Miễncường cũng không được. Nếu là Bái Công thật sự lòng dạ khó lường, bệ hạđương nhiên phải nghiêm trị. Dù sao mấy năm liên tục chinh chiến. Thứ dân sớmkhốn khổ không dám than vãn, nếu là bởi vậy mà khơi mào chiến loạn, đúng làthiên hạ cùng diệt!"Trương Cường vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé mềm mại, gật đầu nói: "Trẫm đươngnhiên có thể hạ thủ, chỉ sợ Lỗ Nguyên biết được tin này e rằng. .Triệu Yên nghe vậy, gật đầu thở dài: "Lỗ Nguyên vị tất đã biết đượcchuyện của cha mẹ, nếu là thật sự, bệ hạ không cần áy náy quáTrương Cường gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài điện , đưa mắt trông vềphía xa, chỉ thấy một chút tà dương cách mái cong của đại chính điện không xađang lặn xuống dưới đi, ánh sáng màu vàng chói mắt chiếu vào trên đại địa, bốnphía một màu vàng sáng lạn.Chuvển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Gió mùa hạ mềm mại thổi qua trước mặt, Trương Cường dẫn Triệu Yên ,đi lên đài ngắm trăng bên ngoài đại điện, ngắm nhìn tà dương đang dần dần biếnmất thấp giọng nói: "Yên Nhi, trẫm mấy ngày nay lại phải chinh chiến với quânHung Nô ,để nàng một mình ở thâm cung, hơn nữa Lỗ Nguyên có thai, trẫm thậtsự là lo lắng!"Triệu Yên kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Trương Cường, y phụcmàu vàng nhạt bị ánh nắng trời chiều chiếu lên càng thêm sáng lạn. Nàng vôcùng kinh ngạc nhìn Trương Cường nói: "Bệ hạ lần này phải thân chinh?"Trương Cường gật đầu nói: "Hung Nô thật sự là họa lớn trong lòng trẫm,nếu không thừa dịp này diệt trừ sớm, tương lai sẽ di hoạ đời sau, mấy trăm nămsau người Hán Trung Nguyên sẽ bị người Hung Nô giết sạch mất!"Trương Cường lúc này bỗng nhiên nghĩ tới ‘Ngũ hồ loạn hoa’ trong lịchsử, lúc ấy hơn hai ngàn vạn người Hán ở phương bắc bị Hung Nô tàn sát hầu nhưkhông còn, Chỉ có còn lại không đến ba trăm vạn. Mà dân tộc Tiên Bi Mộ Dungtấn công Trung Nguyên, cướp bóc vô số tài phú, còn bắt người cướp của mấy vạnthiếu nữ của dân tộc Hán. Trên đường điều quân trở về dọc theo bốn phía trênđường , còn sung thiếu nữ dân tộc Hán làm quân lương, giết làm lương thực.Khi đi đến Dịch Thủy Hà Bắc, ăn chỉ còn lại có tám ngàn thiếu nữ , dântộc Tiên Bi Mộ Dung nhất thời ăn không hết, lại không muốn thả, vì thế dìm toànbộ tám ngàn thiếu nữ chết đuối, Dịch Thủy vì thế mà nghên dòng chảy.Sách sử ghi lại quân đội Yết Tộc của người bạch sắc hành quân tác chiếncũng không mang theo lương thảo, chuyên môn bắt nữ tử của dân tộc Hán làmquân lương, Yết Tộc xưng là "Song cước dương", ý tứ chỉ dùng hai chân đế điđường đuổi bắt nô lệ và súc vật giống như cừu, ban đêm cung cấp cho binh lính**, ban ngày thì giết làm thực.Nghĩ đến đây, dân tộc ăn thịt người dã man tiến quân thần tốc vào bụngTrung Nguyên, khắp nơi thê thảm, liền làm choTrương Cường càng thêm kiênđịnh quyết tâm ngăn cản dị tộc phương bắc ở ngoài quốc thổ . Đương nhiên, nếulà có thể toàn bộ tiêu diệt, khai thông con đường tơ lụa của phương Tây, mới đảmbảo Đại Tần giàu mạnh.Phát giác thần sắc Trương Cường âm thầm bất định, Triệu Yên lo lắngcầm tay Trương Cường, thấp giọng nói: "Hung Nô luôn luôn dũng mãnh , bệ hạthân chinh, Triệu Yên thật sự lo lắng a."Trương Cường vỗ nhẹ nhẹ lên thân thể mềm mại mê người kia, trầmgiọng nói: "Hung Nô cường thịnh trở lại, luôn kéo theo nhược điểm, chỉ cần tìmđược nhược điểm tác chiến của bọn họ, chiến thắng bọn họ sẽ không khó khănnhư vậy, Yên Nhi yên tâm, trẫm không có việc gì."Triệu Yên xoay chuyển ánh mắt, gật đầu thở dài: "Bệ hạ, chuyện phiềnlòng đó không cần suy nghĩ, Triệu Yên cùng bệ hạ đi một lát, đã lâu không cùngbệ hạ tản bộ!"Trương Cường gật gật đầu, nắm bàn tay ngọc của Triệu Yên , ờ khoảngsân trống rỗng trước điện , chậm rãi tản bộ bước đến, mùi thơm quen thuộc trênngười Triệu Yên trong gió đông mềm mại, tăng thêm ba phần kiều diễm.Lúc này, một tiếng bước chân quen thuộc bỗng nhiên từ phía sau truyềnđến, quay lại nhìn mới phát hiện, Hàn Hoán đang đầy đổ mồ hôi vội vàng tới,nhìn thấy Trương Cường , vội vàng tiến lên một bước , quỳ rạp xuống đất nói :"Bệ hạ, Thành Thái tướng quân ở ngoài cung hầu chỉ!"Trương Cường hai hàng lông mày nhướng lên, lạnh lùng thốt: "Lệnh hắnở tẩm điện hậu giá!"Nói xong, nắm tay Triệu Yên tiến đến tẩm điện. Triệu Yên hoảng loạngiãy dụa khỏi bàn tay to của Trương Cường, thấp giọng nói: "Bệ hạ, thần thiếpcáo lui!"Trương Cường nghe vậy này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng áy náygật đầu nói: "Yên Nhi, nàng đi về trước, sau khi Thành Thái về , trầm sẽ lại triệunàng đến."Triệu Yên nghe vậy nhìn Trương Cường , nhẹ nhàng cười nói: "Bệ hạbảo trọng, Triệu Yên an tâm rồi, thần thiếp cáo lui."Trương Cường cười gượng một tiếng, nhìn theo Triệu Yên biến mất ờtrong tầm mắt, lúc này mới quay người đi đến tẩm điện .Vào trong điện, liền gặp Thành Thái đầy mặt phong trần đang quỳ gốitrong điện, trên người mặc một bộ y phục màu lục, trên mặt thần sắc tiều tụy, lúcnày bởi vì bị đánh bại, càng thêm có chút bi thương, làm người ta âm thầm kinhhãi.Nhìn thấy Trương Cường đi vào trong điện, Thành Thái áy náy dập đầunói : "Bệ hạ, Thành Thái là tướng bại trận, khiến Thượng Quận bị chiếm đóng,tất cả trách nhiệm một mình Thành Thái đảm đương, cam nguyện chịu phạt!"Trương Cường lạnh lùng nhìn Thành Thái quỳ trên mặt đất, xoay ngườingồi xuống ngự tháp , lúc này mới chỉ vào mấy thứ điểm tâm trên bàn thản nhiênnói: "Ngồi xuống đi, dùng chút điểm tâm!"Thành Thái nhìn thấy ánh mắt Trương Cường lạnh như băng, sao dámngồi xuống, vội vàng liên tục dập đầu nói: "Bệ hạ, Thành Thái tội đáng chết vạnlan!"Trương Cường nhìn Thành Thái tiều tụy , ngon ngọt nói : "Khó đượcngươi bình an trở về, chuyện binh bại Thượng Quận trẫm trong lòng đều biết,ngươi không cần chịu tội như thế, đứng lên đi."Thành Thái thấy Trương Cường không có trách tội, trong lòng cũng nhẹnhàng hơn, lúc này lấy lại bình tĩnh mới cảm kích nói: "Thành Thái phụ kỳ vọngcủa bệ hạ, bệ hạ lại vẫn ưu ái như thế, Thành Thái cảm kích..Không đợi hắn nói xong, Trương Cường liền hừ lạnh nói : "Lần này phihành quân sở dĩ không có phát huy tác dụng, là bởi vì trời mưa to, thuốc nố bịẩm, hơn nữa cánh của phi hành ở trong mưa không thể bay, lúc này mới gây nênphi hành quân mất đi hiệu lực, cho nên trẫm không trách tội các ngươi. Nhưng là,nếu là bởi vì các ngươi lâm trận khiếp địch, hoặc là một mình tư lợi, mà làm chođại cục bại vong, trẫm tuyệt không tha, sẽ giết chết!" Chương 23: Thuyết phục Mông ĐiềmThành Thái bị hừ lạnh này sợ tới mức cà người run lên, cẩn thận nói: "Đại âncủa bệ hạ , Thành Thái vữih viễn không dám quên, tuyệt không dám vì mộtmình tư lợi mà phụ đại ân của bệ hạ !"Trương Cường liếc nhìn Thành Thái, vuốt cằm nói: "Đi xuống đi, ngươimấy ngày nay cùng khồ sờ không ít, trẫm sẽ không trách phạt, đi xuống tu chinhphi hành quàn, làm cho mọi người sớm khôi phục lại trạng thái, trẫm còn phàitiếp tục ủy thác trọng trách cho các ngươi. "Thành Thái trà lời một tiếng, đang muốn lui ra, chi nghe Trương Cườngbỗng nhiên nói: "Thành Thái ngươi hiện tại là chức quàn gì?"Thành Thái không biết Trương Cường rốt cuộc có ỹ tứ gì, không khỏicẩn thận nói: "Theo ý chi của bệ hạ, phi hành quân mỗi lần xuất chiến là một lầnghi còng, hiện giờ vi thần vừa mới thăng nhiệm tướng quân."Trương Cường nghe vậy, xoay người hướng về Hàn Hoán bên cạnh lạnhlùng thốt: "Ghi sồ, giáng Thành Thái tướng quàn xuống hàng làm tì tướng quàn!"Thành Thái biến sắc, cũng không dám tái nói thêm gì, chi là chắp tay nói: "Thành Thái tạ ơn thánh ân của bệ hạ."Trương Cường nhìn Thành Thái, thản nhiên gật đầu nói: "Tước vị, trẫmsẽ không cắt giảm, ngươi còn phài huấn luyện sĩ tốt, tương lai mới có thề tái lậpcông huân."Thành Thái lúc này không nghĩ tới tuy rằng bị trùng phạt giáng chức, lạicòn có thề giữ lại tánh mạng và tước vị, trong lòng vò cùng cảm kích, không khỏihơi nức nờ nói: "Bệ hạ... ân trọng như thế... Thành Thái chi có một tánh mạngbáo đáp, thật sự hổ thẹn!"Trương Cường nghe vậy thản nhiên gật đầu nói: "Ngươi lần này thất bạichi là nhàn tố khách quan tạo thành, đày cũng là chỗ thiếu hụt trí mạng khôngtránh khỏi của phi hành quàn, cho nên trẫm mới không có truy cữu trách nhiệmcủa ngươi. Nhung là, Mòng tướng quàn sau khi đến Quận Bắc Địa, các ngươi lạichậm chạp không đến trước Quận Bấc Địa , thiếu chút nữa hủy hoại phi hànhquàn mà trẫm phí bao tâm huyết kiến tạo chỉ trong chốc lát! Cho nên, trẫm mớicắt giảm chửc vị của ngươi, đó cũng là công bình với các tướng sĩ hy sinh choĐại Tần ta."Nói tới đày. Nhìn thần sắc xám xịt của Thành Thái lạnh lùng gật đầunói: "Ngươi xuống đi."Thành Thái thần thái kính cẩn trà lời một tiếng, đang muốn lui ru, chinghe Hàn Hoán nhẹ nhàng ờ cửa đại điện thấp giọng bẩm tấu nói: "Bệ hạ, Mòngtướng quân ờ ngoài điện hầu chì."Trương Cường ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Mòng tướng quàn đã trờ lại?"Hàn Hoán nghe vậy cần thận cười nói: "Mòng tướng quân suốt đêm phinhanh, qua một ngày một đêm mà quay về, giờ phút này xuống ngựa chưa nghingơi, liền lập tức vào chờ bệ hạ truyền triệu.Trương Cường không nghĩ tới Mông Điềm lại liều mạng như vậy, kỳthật Hung Nô đã diệt, hắn hoàn toàn không đáng cuồng đuổi không muốn sốngnhư vậy . Bất giác thờ dài một tiếng. Mới gật đầu nói: "Mau mời tướng quàn vàotrong điện nghi ngơi."Hàn Hoán trà lời một tiếng, xoay người tiến đến truyền chi. Một lát sau,liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Mông Điềm hiện tại trong tầm mắt, phinhanh trên đường, lúc này hai chân Mông Điềm hơi có chút run rẩy, trên mật lạivẫn bình tĩnh, có vẽ không mòi mệt.Nhìn thấy Trương Cường thân thiết nhìn về phía mình, Mông Điềm kéohai chân đã tê dại cất cao giọng nói: "Mạt tướng Mông Điềm . Diện kiến bệ hạ !"Nói xong, liền quỳ gối hành lễ, bị Trương Cường tiến lên phía trước, đờlấy, đang kinh ngạc hết sức, chi nghe Trương Cường cảm xúc thờ dài nói :"Tướng quân hai chân tê dại rồi, không cần đại lễ, ngồi xuống nghi ngơi đi."Mông Điềm nghe trong thanh âm ôn hòa kia tràn đầy chân thành thathiết, trong lòng bất giác chấn động, không thề tưởng được Trương Cường lại cẩnthận quan sát hai chân của mình như thế. Qua một đêm phi nhanh đã sớm đaunhức vò cùng, bất giác cảm khái nói: "Không thể tưởng được bệ hạ lại cổn thậnnhư thế. Quan tàm vi thần như thế, thật là cảm động."Trương Cường trong lòng thờ dài, hiện giờ chính mình thực sự quá mứcnề trọng Mông Điềm, đối với việc khống chế quần thần mà nói, thật sự khôngphài là chuyện tốt. vẫn là phài sớm chám dứt Lưu Bang ờ Quận Nhạn Mòn, choVương Bôn có cơ hội lập công, nàng Vương Bòn lên tầm danh tướng không thuavới Mông Điềm , dùng để kiềm chế thế lực Mông Điềm càng ngày càng lớnmạnh.Nghĩ đến đày, im lặng mùn cười gật đầu nói: "Tướng quân suốt đêm phinhanh, trờ về Hàm Dương . Không biết vì sao vội vàng như vậy?"Mông Điềm thần sắc chấn động. Tiến lên một bước nói : "Vi thần nghenói bệ hạ chuần bị viễn chinh quân Hung Nô , có thật không ?"Trương Cường đánh giá thần sắc nghiêm trọng của Mông Điềm . Vuốtcằm nói: "Tướng quàn ngồi xuống đi, trẫm đang muốn cùng tướng quân thươngnghị biện pháp đối phó Hung Nò.”Mông Điềm nghe vậy không quan tâm đến cà người mỏi mệt, vừa ngồixuống tọa tháp bên dưới Trương Cường, vừa chắp tay nói: "Hiện giờ Đại Tần tavừa mới đã trải qua mấy năm liên tục chinh chiến, đúng là sức cùng lực kiệt, bệhạ lại động can qua thật sự có chút không phù hợp."Trương Cường không thoài mái nhíu nhíu mày, nhìn Mông Điềm nói :"Tướng quân lo lắng, trong lòng trẫm hiểu được. Chính là, trước mắt Hung Nòđang gãy cánh, còn có thể miễn cường tiêu diệt được, trẫm lo lắng tương laiHung Nô thật sự lớn mạnh lên, thật là họa lớn của Đại Tần , khi đó còn phài tiêudiệt chi sợ liền phài trà giá hơn bày giờ mấy lần!"Mông Điềm kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Cường , suy nghĩ thậtlàu sau, mới gật đầu thờ dài: "Bệ hạ suy nghĩ quà nhiên rộng lớn, Hung Nò từMặc Đốn tới nay, đã liên tục thâu tóm mười mấy bộ lạc du mục thào nguyênphương bấc, lần này có thề cảm nhận thấy kẽ hờ giữa Đại Tần ta và Sờ Hạng,mượn cơ hội xâm nhập phía nam Trung Nguyên, đích xác không nên coithường!"Trương Cường nghe vậy nghiêm trọng gật đầu nói: "Hiện giờ lúa gạo ĐạiTần sấp chín, vấn đề lương thào của đại quàn phức tạp như vậy cũng phài đếnlúc giài quyết, cộng thêm hơn bốn mươi vạn lương thào chưa dùng đến, trước khithời tiết chuyển lạnh hoàn toàn có thể chuyền đến chinh chiến Hung Nô. ChínhChuyển ngữ bời s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn là, hiện giờ chưa nghĩ đến biện pháp tốt nhất khắc chế kỵ binh Hung Nò, nếuviệc này giài quyết được, chinh phạt Hung Nô sẽ không thànhvấn đề. Lại có thềliên hợp người Khương phía tày cùng tiến lên tiêu diệt quân Hung Nò , như vậycó thể giảm bót một ít tồn thất của chúng ta, đồng thời cùng có thề tiêu hao thếlực người Khương, thật sự là phài làm."Mông Điềm suy nghĩ một lát , nghiêm trọng gật đầu nói: " Chiến mãHung Nô số lượng khồng lồ, một chiến mã thường phài nghìn vàng, so với tánhmạng thứ dân còn phải sang quỹ hơn, mà xây dụng một đội kỵ binh khoảng mộtngàn người, ngoài bố trí về chi phí con người, trang bị binh giới, chi là chiến mãđã phài tiêu hao hơn mười vạn tiền, thật sự là hao phí khổng lồ. Mà Hung Nò cơhồ chiếm cứ tất cà nơi sàn sinh lương mã, khống chế được chiến mã tiến vào conđường Trung Nguyên. Cho nên, về mặt bố trí chiến mã, Đại Tần không thề sosánh . Mà bộ binh càng không phài là đối thủ của kỵ binh, nếu muốn cùng HungNô chính diện khai chiến, phài có đội kỵ binh quy mò lớn , chi sợ, trước mắt thậtkhó làm được!”Trương Cường nghe vậy trong lòng cứng lại, không thể tưởng được nhìnkỵ binh đơn giàn như vậy, lại có gánh nặng kinh tế nặng nề như vậy, chà tráchPhùng Khứ Tật kiệt lực phàn đối. Xem ra vô luận cồ kim, cỗ máy chiến tranhthúc đẩy đều là khào nghiệm thật lớn đối với thực lực kinh tế quốc gia. Chiếntranh như một quái thú ăn uống vữih viễn không dùng, vò tình nuốt tất cà thànhquà kinh tế. Chi là trước mắt , Hung Nò đích xác đã tới bước không thể khôngđánh, mà chiến tranh cần tiêu hao phí dụng thật sự là vốn đề làm người ta đauđầu, mà biện pháp giài quyết vấn đề này, xem ra chi có phương pháp "Quốc trái"của Tiêu Hà .Suy nghĩ một lát , gật đầu nói: "Nếu là sang năm đi chinh chiến quànHung Nò , trẫm lo lắng khi đó Hung Nô đã hoàn toàn thâu tóm bộ lạc du mụcphương bắc, người Khương sợ hãi quàn Hung Nò , không dám xuất binh. Khi đóchúng ta có hàng vạn chiến mã cũng chi sợ vẫn là phí sức. Như vậy..Mông Điềm nhìn nhíu mày nhìn Trương Cường khồ sờ, chấp tay nói :"Kỵ binh Hung Nò đích xác dũng mãnh . Vi thần ngày đó tuy rằng tùng bấc tiếnđẩy Hung Nò ra xa hơn hai ngàn dặm, nhung khi đó vẫn là Thiền Vu bình thườngmà nhát gan, hơn nữa lúc ấy cơ hồ đã sử dụng thực lực của cà nước, cho nên mớicó chiến quà như vậy. Hiện giờ Mặc Đốn Thiền Vu, trước đã thâu tóm hơnmười bộ lạc du mục phương bắc , khiến cho uy hiếp phía sau hắn đã toàn bộ tiêutrừ. Mà thực lực của Đại Tần ta không thể sánh bằng với ngày trước, nếu là khaichiến, chi sợ. .."Trương Cường lúc này quà nhiên là thất vọng lại buồn bực, không thềtưởng được chinh phạt Hung Nò lại khó như vậy, định bụng buông tha, nhung lạithật sự không cam lòng, không khỏi hồi tưởng lại trong lịch sử mấy lần chinhphạt quàn Hung Nô , nhất là vài lần chinh phạt của Hán Vũ Đế, nhớ tới tướngquàn Hoắc Khứ Bệnh lúc thiếu niên, chi có với 800 kỵ binh dũng mãnh chém giếthơn hai ngàn binh Hung Nô. Còn giết chết nhiều quan tướng như tồ phụ TịchNhã Hầu Sàn của Thiền Vu Hung Nô cùng với các quan tướng như tướng quốc,đương hộ, bắt giữ thúc phụ La Cô Ti của Thiền Vu, đánh bất ngờ mà thắng, toànquàn dũng mãnh, bất giác trước mắt sáng ngời. Hoắc Khứ Bệnh sờ dĩ có thể giếtđược toàn bộ Hung Nô không trờ tay được, nhiều khà nàng là do Hoắc Khử Bệnhvới số ít tính kỵ, triền khai tập kích đường dài. Loại chiến thuật này có hiệu quàgiống với quân Đức tiến còng chớp nhoáng ờ thế chiến thứ hai.Nghĩ vậy chút, không khỏi phấn chấn vô cùng gật đầu nói: "Nếu là từtrong quàn Tần chọn lựa một bộ phân tinh kỵ, tập kích đường dài , dựa vào phihành quân ờ trên trời tìm kiếm trang tàm của Hung Nò, sau đó đánh thẳng vàobụng kè địch với thế tấn xông như chớp. Gày thương tích thật nặng cho chúng.Mặc dù thất bại, tổn thất cũng không lớn. Như thế mới có thề làm cho Hung NôMặc Đốn vò kế khà thi. Do ta dùng tốc độ để thay cho điềm yếu của quàn Tầntrên lung ngựa, từ đó, chúng ta tránh được tác chiến kỵ binh chính diện quy mòlớn!’Mông Điềm cẩn thận suy tư về lời nói của Trương Cường , chi cảm thấytrước mắt bỗng nhiên sáng sủa, tình cảnh chinh phạt Hung Nô vốn vẫn làm khóquàn Tần rốt cục được mở ra, hắn giống như có thể nhìn thấy một màn vươngđình Hung Nô bị bức lên tận tày thiên.Lúc này thật sự có chút không khống chế được lớn tiếng nói : "Được!Biện pháp của Bệ hạ quà nhiên làm người ta sợ hãi! Có phi hành quân trên bầutrời hơn nữa trên mặt đất, bệ hạ ban cho thiên lý nhãn, tìm kiếm trung tâm HungNô thật sự dễ dàng mấy lần! Có biện pháp này, chi cần số ít chiến mã liền có thềgiãi quyết chiến tranh cùng Hung Nò, hơn nữa Mặc Đốn nhất định khó có thềchống đỡ được biện pháp đánh từ ba hướng này của bệ hạ, chi cần vận dụng thíchđáng, nói không chùng còn có thể dọn sạch các bộ lạc phương Tày, đúc lại bànđồ Đại Tần ta!"Vấn đề làm Trương Cường đau đầu mấy ngày rốt cục đã được giài quyết,lúc này cũng không khỏi vò cùng hung phấn, nghe vậy, nhịn không được cườivang nói : "Như thế, tướng quân cảm thấy kế chinh phạt Hung Nò có được haykhông?"Mông Điềm hai mắt sáng ngời nhìn Trương Cường , mùn cười gật đầunói: "Theo Mông Điềm, tuy rẳng khá nắm chắc, nhung cũng phải chuẩn bị toàndiện mới được!"Nhìn thấy Mông Điềm một bộ dáng bình tữih thong dong, TrươngCường không khỏi vô cùng cảm thán, rốt cuộc vẫn là tứ đại danh tướng Chiếnquốc, một đại tướng danh chấn lịch sử, bình tữih thong dong như thế làm người tavô cùng khâm phục!Nhìn Mông Điềm bộ dáng tuy rằng mòi mệt nhung tinh thần phấn khởi,Trương Cường liền biết, ông ta nhất định cũng là đang hung phấn, đã trài qua vòsố trận chiến, bàn tính cẩn thận khiến cho ông ta trước khi chưa tự mình thừnghiệm biện pháp này vẫn vô cùng cẩn thận.Suy nghĩ một lát, kiềm chế không được kích động trong lòng, đứng dậyờ đại điện suy tư nói : "Tuy rằng biện pháp tiến công chớp nhoáng vô cùng tốt,nhung là chúng ta còn cần suy nghĩ vài biện pháp hành động, vạn nhất biện phápnày không dùng, liền lập tữc dùng biện pháp khác, như thế mới có thể linh hoạtmà nắm vững tình thế chiến trường, cướp trước khi kè địch ứng biến, đà kích kèđịch, bào tồn thực lực!"Mông Điềm lúc này đã vò cùng bội phục Trương Cường, lúc này nghevậy, lập tức trà lời nói: "Dễ làm thôi, nếu là có thề định ra một kế sách ủng biếnđược tất cà các tình huống dự đoán, lúc tác chiến có thề tùy cơ ứng biến!”Trương Cường nghe vậy, lấc đầu cười nói: "Tuy rằng chế định nhiềuphương án tác chiến, có thề tránh được sai sót ngoài ỹ muốn, nhung là sự linhhoạt trong chiến tranh cùng không thề bị ảnh hưởng, chi có như vậy, mới là kếsách vẹn toàn!"Mông Điềm nghe vậy, có chút khó có thể kìm chế nói: "Như thế, chi cầnlương thào không có vấn đề, mạt tướng có thể kiếm chi quàn Hung Nò, binh làmđại mạc!"Chuvền ngữ bời s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Chương 24: Không nuối tiếcTháng năm giữa mùa hạ, đúng là thời kì mùa hè nóng bức khó chịu, lúa gạoGiang Nam đã chín, Quận Nhạn Môn ở phương Bắc của bản đồ Đại Tần vẫn làcảnh tượng cuối xuân bởi vì vừa mới xuống mấy trận mưa nhỏ, cỏ dại hạn hánmượn nước mưa hiếm có sinh trường rất nhanh, giống như là trong một đêm,màu xanh biếc nộn nộn liền phủ kín đại địa.Tường thành cao lớn trong quận Nhạn Môn đắm chìm trong gió Đôngấm áp, mưa nhỏ xuống không khí mang theo một vè ướt át hiếm có, khiến chophương bắc vốn dĩ khô ráo lại có vài phần hương vị Giang Nam.Quận Nhạn Môn sớm nhất là do nước Triệu xây dựng thời Chiến quốc,để ngăn cản Hung Nô phương bắc quấy rầy, Triệu tướng Lí Mục, một trong tứđại danh tướng của Chiến quốc đã từng đóng ở đây nhiều năm. Nhạn Môn Quanuy danh hiển hách cũng bởi vậy mà có tiếng, Tần Thủy Hoàng mười ba nămtrước đã đưa vào bản đồ Đại Tần .Lúc này, trong phủ quận thủ, một bữa yến hội phong phú vừa mới bắtđầu, Lưu Bang lúc này đã năm mươi tuối, tại thời đại này xem như đã già. Tuyqua nhiều năm chinh chiến, nhưng bên ngoài thoạt nhìn không có vẻ già .Trong đại sảnh cũng không rộng lắm đặt ba bàn, phân biệt là Lưu Bangvà Lữ Hậu trên cùng, hai bàn phía dưới phân biệt là Đại tướng quân Hàn Tín vàThừa tướng Trần Bình .Bởi vì Lữ Hậu thuận lợi trở lại Quận Nhạn Môn , mang đến tin tức LỗNguyên mang thai, biết được Lỗ Nguyên được Tần vương sủng ái, biết Tầnvương vẫn chưa khả nghi với mình, trút được cục đá ở trong lòng. Mượn cơ hộiLữ Hậu tẩy trần bèn tổ chức yến hội, đến chúc mừng tin tức tốt làm người ta phấnchấn này.Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm món. Lưu Bang hài lòng uống một hơirượu ngon trong bình đồng cạn sạch, lúc này mới hướng về ba người đang ngồigật đầu nói: "Lỗ Nguyên cuối cùng không phụ kỳ vọng, có thể mang cốt nhụcTần vương, làm chúng ta cuối cùng vượt qua một khoảng thời gian nguy hiểmnhất. Hi vọng sau này Tần vương sẽ tin tường chúng ta một ít ngày. Như vậy, đạisự của chúng ta có thể bày mưu!Trần Bình nghe vậy, buông chén rượu trong tay, vuốt râu dài trước ngực,thong dong cười nói: "Y theo lời nói Tần vương, trước mắt cung phi mang thaibên trong Tần cung chỉ có Lỗ Nguyên tiểu thư vị trí cao nhất, nếu sau này hoànghậu và Tuệ phi vẫn không có, mà Lỗ Nguyên tiểu thư có thể hạ sinh hoàng tử, rấtcó có thể trở thành thái tử Đại Tần, nói không chừng cà nhà chủ công ngày saucó thể hiển quý, Lỗ Nguyên tiểu thư nói không chừng ngày sau có thể là mẫunghi thiên hạ."Nói xong, đưa mắt nhìn thần tình vui sướng của Lưu Bang , trịnh trọngchắp tay nói : "Chủ công nếu là nguyện ý an hưởng phú quý cũng không phải làkhông có không thế. Chính là, phú quý này chỉ là nắm giữ trong tay người khác.Tất cà còn phải dựa vào ân sủng của Tần vương."Không đợi Lưu Bang mở miệng, Lữ Hậu liền lạnh lùng nhíu mày nói: "Chằng lẽ phụ thuộc vào thế này ? Các vị đều lấy danh hiệu anh hùng đương thờidưới thiên hạ, nếu là thật sự cam nguyện làm thần, chẳng lẽ không phải làmngười trong thiên hạ nhạo báng!"Hàn Tín vẫn trầm mặc không nói gì, bỗng nhiên chắp tay nói : "Nếu làchủ công thật sự quyết định làm bổn phận hoàng thân quốc thích, xin thứ choHàn Tín cáo từ!"Trần Bình nghe vậy vội vàng chắp tay nói với Hàn Tín : "Tướng quânchớ gấp. Việc trọng đại, quan hệ tới tánh mạng của chúng ta sau này, chủ côngđương nhiên phải suy nghĩ kỹ."Hàn Tín gật đầu cười gượng nói: "Hàn Tín xuất thân nghèo hèn, khóđược chủ công tín nhiệm, đương nhiên là phải đi theo chủ công. Chính là, HànTín từng chịu khố chịu nhục, nếu là đi theo chủ công hàng Tần, nhất định khôngthể tái tiếp tục đảm đương chức tướng quân này, nói không chừng, phải chào từbiệt chủ công." Nói xong, thần sắc ảm đạm nhìn Trần Bình , không hề nói thêmcái gì.Lưu Bang cẩn thận suy nghĩ một lát, Sau một lúc lâu, mới quay đầu lạinhìn Lữ Hậu , khẽ gật đầu nói : " Kế hoạch bắc tiến của chúng ta vẫn tiếp tục.Nếu là con trai Lỗ Nguyên thật sự có thể được lập thái tử, cà nhà Lưu thị dù saotay cầm trọng binh, chắn giữ Nhạn Môn , Tần vương nói không chừng sẽ càngthêm đề phòng, nếu là một khi có gì nguy hiểm, chúng ta liền xuất binh bắc tiến.Tự bảo vệ mình. Nếu là Tần vương cũng không muốn lập con trai của LỗNguyên, hoặc là Lỗ Nguyên hạ sinh công chúa, chúng ta liền vẫn tiến hành theokế hoạch cũ. Huống hồ con trai của Lỗ Nguyên mặc dù được lập làm thái tử, Tầnvương chỉ sợ cũng không muốn thấy chúng ta lớn mạnh, đến lúc đó nói khôngchừng vẫn phải khởi binh phản Tần!"Nói tới đây, lạnh lùng nhìn Trần Bình , Hàn Tín , gật đầu nói: "Hai vịmột văn một võ, là huynh đệ sinh tử Lưu Bang ta , Lưu Bang tuyệt không dámphụ, nghiệp lớn tương lai, còn phải dựa vào chư vị!"Nghe Lưu Bang nói như vậy, Trần Bình hai mắt sáng ngời, trịnh trọngchắp tay nói: "Chủ công lòng mang chí lớn, tương lai nhất định thành nghiệp lớn.Chúng ta hiện tại có binh lực hai mươi vạn, sau khi Triệu Vương quy hàng, hiệngiờ chiến tướng hơn mười tên, cũng có Hàn Tín , Trương Nhĩ, Trần Dư một đámchí sĩ hào kiệt, chỉ cần cẩn thận mưu tính nhất định có được đền đáp xứng đáng!"Lữ Hậu nhìn thoáng qua Lưu Bang trầm tư, gật đầu nói: "Thân vương đãquyết định Bắc phạt quân Hung Nô , làm sao không phải là cơ hội của chúng tachư?"Trần Bình nghe vậy kinh ngạc nhìn thoáng qua Lữ Hậu , vui vẻ nói :"Tần vương sắp Bắc phạt quân Hung Nô ?"Lữ Hậu gật đầu nói: "Ta chính là có được tin tức này, mới vượt bao giankhổ vội vàng từ Hàm Dương chạy về, tên ngự y Tần vương phái tới kia đã dànxếp thỏa đáng, hiện giờ thừa dịp Tần vương còn đang chuẩn bị Bắc phạt, chúngta cũng phải làm lập tức hành động, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, tương laiTần Hung quyết chiến, là cơ hội của chúng ta đã đến!"Trần Bình nghe vậy liên tục gật đầu, chỉ là trên mặt vẫn mang vẻ nặngnề, suy nghĩ thật lâu sau mới nghi hoặc nói: "Tần vương bắc phạt quân Hung Nô, lương thào tuy rằng có thể bào đảm, nhưng nếu là chính diện khai chiến cùngHung Nô, số lượng chiến mã cần thiết thật kinh người, theo thực lực của mộtnước Đại Tần trước mắt căn bản là không có khả năng gánh vác, lời này của Tầnvương có thể cố ý mê hoặc phu nhân. Trần Bình cảm thấy được, việc này chúngta còn phải bàn bạc kỹ hơn!"Lữ Hậu biến sắc, bất mãn nói: "Tần vương luôn luôn gian giảo, làm việckhó có thể nắm bắt, nếu nói vì chiến mã rất ít mà không thể khai triển cùng HungNô, mọi người cũng quá xem thường Tần vương!"Lưu Bang nghe vậy, liếc mắt một cái, nhìn Hàn Tín và Trần Bình , gậtđầu nói: "Tướng hàng của Triệu Vương mang đến, còn rất thoải mái. Mười vạnđại quân đã phái ra quan ngoại, toàn bộ điều trờ về Quận Nhạn Môn , từ ngàyhôm nay, đã bắt đầu nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm lương thào.Nói tới đây, do dự nhìn Trần Bình, nhíu mày nói: "Tự kiếm lương thảocần âm thầm tiến hành, không thê kinh động quan viên khác trong nội cảnh, nhưthế mong lang trung nghĩ một biện pháp thỏa đáng."Hàn Tín lúc này chắp tay nói : "Theo giao tình của chủ công và MặcĐốn Thiền Vu, tin tức Tần vương bắc chinh có nên báo cho Mặc Đốn ?"Lưu Bang lạnh lùng cười: "Tin tức này, Mặc Đốn tất nhiên khó tin, nóikhông chừng còn ngược lại hoài nghi chúng ta có ý đồ khác, đến lúc đó thật sựhai mặt đều không được, Lưu Bang ta không ngu xuẩn như vậy!"Hàn Tín cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chắp tay nói : "Chuyện điều động đại quân vẫn là giao cho Hàn Tín đi làm, Trần Dư dù saocũng là người của Triệu Vương, chúng ta nên phòng hắn một chút."Lưu Bang vuốt cằm nói : "Đúng vậy, việc này quyết định như vậy, mọingười nhanh đi chuần bị, ta đi gặp ngự y của Tần vương phái tới, cũng dễ tránhđược tai mắt."Hàn Tín và Trần Bình nghe vậy, đồng thời đứng dậy cáo từ, vội vàng màđi.Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Lưu Bang bình thản lắc đầu thở dài:"Không thể tưởng được hôm nay lại phải hy sinh cốt nhục để hoàn thành cái gọilà nghiệp lớn hư vô mờ ào này! Nghĩ đến Lỗ Nguyên , cảm thấy đau lòng. .Lữ Hậu thần sắc bình tĩnh trầm giọng nói: "Việc gì cũng đều phải trả giámới có thể đạt được, một việc có được hay không, phải xem hồi báo lớn thế nào.Nếu là nghiệp lớn quà thực có thể thành, vì Lưu thị thiên thu muôn đời, LỗNguyên hy sinh là đáng giá. Chỉ có người vĩnh viễn trên cao mới là an toàn nhất,nếu không chỉ có thể phụ thuộc, suốt ngày sinh hoạt trong cẩn thận buồn thươngqua ngày, nói không chừng ngày nào đó lòng nghi ngờ của Tần vương nối lên,cũng có thể diệt tộc Lưu thị!"Lưu Bang bùi ngùi thở dài nói : " Lời nói của phu nhân, ta đương nhiênbiết, chỉ là không chịu nhẫn. Nếu là nghiệp lớn ngày sau có thể thành, Lỗ Nguyênđược an toàn, lúc đó có thể bù đắp cho nó!..."Cung Hàm Dương, trong tẩm điện, Trương Cường còn đang đọc tấuchương của Tiêu Hà dâng lên, bởi vì "Quốc trái" chính thức thi hành, hơn nữa lúagạo của phía nam và Thục đã lần lượt chín, lương thảo dự trữ quốc khố đã càngngày càng nhiều, ngoài thỏa mãn tiêu hao cho năm mươi vạn đại quân trong kếhoạch bắc chinh Hung Nô ra, lương thảo trong quốc khố cũng dần dần đầy đủhơn.Chẳng những kế hoạch dụng binh của Trương Cường có thể thực thi,ngay cả một số thứ dân bởi vì mấy năm liên tục chiến loạn và tài hóa mà trôi giạtkhắp nơi đều được triều đình cứu tế, ở phương diện lớn chẳng những cứu vãnđược danh dự của triều đình, càng thêm ảnh hường đến thái độ của thứ dân vốnđã trải qua nền chính trị hà khắc và chiến loạn cuối đời Tần. Thứ dân của bảythành bắt đầu an tâm sản xuất, thừa nhận sự thống trị cùa Đại Tần từ tâm lý,khiến cho kinh tế bắt đầu nhanh chóng khôi phục và phát triển.Nhìn thấy tấu chương về tình hình thu thuế của các nơi như tuyết rơi bayđến trên bàn, Trương Cường thật sự cảm khái vô hạn, nghĩ đến đế quốc Đại Tầnđầy tàn tích trong lịch sử, cùng với sự sụp đổ của nó, làm cho Trương Cườngkhông khỏi cảm thấy một sự tự tin mạnh mẽ chưa từng có. Chỉ là bởi vì lịch sửcủa thời này đã hoàn toàn thay đổi, những hiểu biết từ tương lai của mình đã ngàycàng không thể dựa vào, hiện tại có thể dựa vào chỉ là kinh nghiệm và tri thứcnhiều hơn so với người của thời đại này hơn hai ngàn năm.Nhìn từng bức tấu chương trên bàn Trương Cường quả nhiên rất vuimừng, nhìn đế quốc chính mình tự tay cửu vãn từ cái chết kề cận, kiệt lực cườngmạnh dần dần trường thành, cảm giác thành tựu này quà nhiên là không gì sánhkịp.Đang miên man suy nghĩ hết sức, chỉ nghe Hàn Hoán cúi đầu bẩm tấunói: "Bệ hạ, Lưu mỹ nhân ở ngoài điện cầu kiến."Trương Cường nghe vậy, trong lòng rung động, gật đầu nói: "Lỗ Nguyên,vào đi."Vừa dứt lời, liền gặp Lỗ Nguyên mặc y phục gấm lụa màu hồng nhạt,được hai cung nữ nâng đỡ, chậm rãi đi vào trong điện, bởi vì có bầu đã hơn nămtháng, eo lưng đã có thể nhìn thấy được.Nhìn thấy Trương Cường trên ngự tháp đang mỉm cười nhìn lại, ngọcdung động lòng người của Lỗ Nguyên lại hơi đỏ lên. Đang muốn quỳ gối hành lễ,bèn cảm thấy hai khuỷu của mình bị một đôi bàn tay to cầm chặt lấy, đưa mắtnhìn lại, đúng là phụ thân của cốt nhục trong bụng, Đại Tần Nhị Thế hoàng đế!Bất giác thân thể mềm mại khẽ run lên, đang muốn mở mồm.Chỉ nghe Trương Cường đỡ Lỗ Nguyên thản nhiên cười nói: "Mỹ nhânthân mình nặng nề, sau này kiến giá không cần hành lễ."Nói tới đây, không đợi Lỗ Nguyên tạ ơn, liền lại cười nói: "Mỹ nhân chỉlà vì Bái Công mà đến gặp trẫm?"Chuvểrt ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vipvcmdcm.vn ĐẠỈ TẦN BẢ NGHIỆP Tácgià:Ngọc VãnLâu Chương 25: Ảm khởi sát tâmLỗ Nguyên ngớ người, đôi mắt đẹp ùng đỏ nhìn Trương Cường, nhẹ nhànggật đầu nói: "Bệ hạ, Lỗ Nguyên chi là lo lắng phụ thân..."Trương Cường kiềm chế cười lạnh trong lòng, thản nhiên nói: "Trầm đãphái ngự y đi theo Bái Còng phu nhàn, nàng yên tâm, phụ thân của nàng khôngcó việc gì. "Lỗ Nguyên lập tức nần cảm phát hiện thấy sự lãnh cảm ờ sâu trong đáylòng của Trương Cường, không khỏi ngẩng mặt, nhìn Trương Cường, chớp đòimắt đẹp động lòng người, sâu kín nói: "Bệ hạ hay là không muốn nhìn thấy LỗNguyên ?"Trương Cường định bụng từ trong miệng Lỗ Nguyên có được chút tin tứccủa Lưu Bang, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Lưu Bang và Lữ Hậu trong lịchsử, sự đồng cảm trong lòng với Lỗ Nguyên nhất thời biến mất tích, suy nghĩ mộtlát ,sau khi hạ quyết tâm, quay đầu lại liếc mắt nhìn thần sắc thống khổ của LỗNguyên , phát giác ngoài sự thất vọng và kinh ngạc đôi mắt phượng giống hệt LữHậu kia, vẫn hiện lên một tía hoàng sợ, không khỏi càng kiên định thêm ỹ nghĩcủa chính mình.Nếu là có thề nghĩ cách kéo Lỗ Nguyên đến bên mình, hoàn toàn ăn luônquàn cờ mà Lưu Bang bố trí ờ bên cạnh mình, như vậy ít nhất có thể có một nửanắm chắc khống chế hành động của Luu Bang ờ trong tay. Huống hồ, Lỗ Nguyênkỳ thật chi là một con dao hai lười, trước khi nàng chưa mang thai có thể khăngkhăng một mực ủng hộ tất cà kế hoạch của Lưu Bang, nhung là hiện giờ LỗNguyên mang cốt nhục của mình, chi sợ sẽ không bất chấp tất cà nghe lệnh củaLưu Bang, dù sao, tình huống hiện tại của nàng thật sự vi diệu, lần này nếu có thềhạ sinh con trai, địa vị trong cung đình Đại Tần liền có thể hơn hoàng hậu TàUyên , chi cần có thể lôi kéo, liền có thề cất lười dao sắc bén vào trong túi mình.Nghĩ đến đày, bất giác chậm rãi ngồi xuống ngự tháp , quét mất nhìn hơnmười người nội thị ngung thần đứng trang nghiêm ờ trong điện, Hàn Hoán yphục mặc màu xanh, đầu đội khăn màu đen đang kính cẩn đứng ờ cửa điện, bời vìhoàng đế đang triệu kiến Tần phi. Cho nên, Hàn Hoán biết phài lui giữ ờ cửa đạiđiện, tránh cho xấu hổ không cần thiết.Nhìn Trương Cường bỗng nhiên, trờ lại ngồi xuống ngự tháp , trên mặt vèmặt cũng rất lãnh đạm, Lỗ Nguyên trong lòng lo lắng vò cùng, cẩn thận tiến lênnói : "Bệ hạ, hay là Lỗ Nguyên tới không đúng lúc? Nếu là bệ hạ có việc, LỗNguyên xin cáo lui."Nói xong, đang muốn miễn cưỡng hành lễ lui ra. Lại nghe Trương Cườngquát khẽ nói: "Hàn Hoán, bắt Lỗ Nguyên cho trẫm!”Hàn Hoán lúc này cẩn thận cụp mắt xuống. Nhớ lại hòm trước cảnh LữHậu rời đi, lúc này nghe vậy. BÉ giác ngẩn ngơ, giật mình, mới thất thanh nói :"Bệ... Bệ hạ..."Lời còn chưa dứt, liếc mất một cái thoáng nhìn Lỗ Nguyên ngọc dung độtnhiên trắng bệch và ánh mắt hoàng sợ muốn chết, sợ tới mửc hai đầu gối mềmnhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất. Run rẩy nói không ra lời. Dù sao mệnhlệnh của Trương Cường này thật sự làm cho người ta có chút ngoài ý muốn, LỗNguyên dù nói như thế nào, cũng là người đang mang thai, trong tình huống này,hạ lệnh bắt, thực làm cho nội thị trong điện trợn mắt há hốc mồm.Nhìn bộ dáng Hàn Hoán mặt xám như tro, Trương Cường tức giận,hướng cấm vệ canh giữ ờ ngoài điện lớn tiếng quát: "Người đàu!"Lỗ Nguyên lúc này cũng không biết vì sao Trương Cường phài làm vậyvới mình, nhìn thấy trên mặt Trương Cường hơi có vè sằng giọng, sợ tới mức saumột lúc làu mới hồi phục tinh thần lại. Thất thanh nói : "Bệ hạ, không biết LỗNguyên phạm tội gì? !"Trương Cường nhìn cấm vệ đi nhanh vào trong điện, đứng dậy một bướcvọt tới trước mật Lỗ Nguyên , dùng sức bóp khuôn mật đang tái nhợt như tờ giấy.Lúc này, trên khuôn mặt đầy lệ trong suốt. Trong đôi mắt đẹp tràn ngập hoàng sợvà tuyệt vọng khó có thể nói bằng lời.Nhìn khuôn mặt vốn dĩ vò tội kia, Trương Cường bỗng nhiên ôn hòa cườinói: "Lưu Bang lúc này đang mưu tính phàn Tần như thế nào, cấu kết cùng HungNô Mặc Đốn như thế nào? Lữ Trĩ nghe được tín tức trẫm bấc chinh Hung Nôliền khẩn cấp chạy về Nhạn Môn . Mà ngay cà cốt nhục chí thân của mình đềukhông để ý, thật sự tàn nhẫn!”Nói lên, đứng dậy đang muốn phàn phó cấm vệ tiến vào trong điện đemLỗ Nguyên mang đi, chi thấy Lỗ Nguyên nghẹn ngào, bước đi mấy bước, liềulĩnh ôm lấy hai chân Trương Cường, lên tiếng khóc nói: "Bệ hạ... đã biết..."Trương Cường nhìn khuôn mật đầy nước mất kia. Trong lòng không khỏimềm nhũn, lại thật sự có chút không đành lòng, chi là đối tốt với kè địch mà vòtình với chính mình, Trương Cường thực hiểu được điềm ấy. Trong lòng mặc dùrất đau, lại vẫn lãnh đạm nói: "Lưu Bang và Hàn Tín , Trần Bình , Trương Nhĩkia nghĩ giấu diếm được trầm, thật sự là rất buồn cười. Ngươi có biết trầm vì saokhông giết Lưu Bang không?"Lỗ Nguyên lúc này cơ hồ quên thân phận và hoàn cảnh lúc này của mình,thất thanh thét to: "Bệ hạ... bệ hạ vì sao không giết? !"Trương Cường đã biết đe dọa này còn tốt hơn với mong muốn của mình,trong lòng cuối cùng âm thầm thờ dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn ánh mắt hốt hoàngcủa Lỗ Nguyên, lúc này mới phát hiện, nàng dù sao cũng mới mười lăm tuổi, lạitrường thành sớm, đối mặt với cục diện kinh tâm động phách cũng khó tránhkhông bị dọa dẫm.Cười lạnh một tiếng, vô tình bỏ hai tay đang ôm chặt lấy hai chân mìnhra, cố gắng giấu diếm dấu vết không làm tồn thương đến nàng, lúc này mới thấpgiọng nói: " Tội lớn mưu nghịch họa đến tam tộc, nàng tuy rằng đang ờ trongcung, cũng không thể may mắn thoát khỏi, trẫm không vì cái gì khác, cũng muốnsuy nghĩ vì cốt nhục của trẫm!"Nói tới đày, nhìn Lỗ Nguyên thất sắc, ra vé đau lòng nói: "Nàng có thể khônglo lắng cho chính mình, cũng nên lo lắng cho cốt nhục của chính mình, trè conmới là vô tội nhất, chẳng lẽ nàng muốn đửa nhỏ sinh ra cũng giống Hi Nhi mất đisự châm sóc của mẫu thân? Trẫm đã không muốn nhìn thấy bi kịch như thế, chonên lúc này mới lần nữa ẩn nhẫn, hy vọng Lưu Bang có thể nghĩ đến con gái củamình, an tàm phú quỹ, trầm tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn, chính là, các ngươi đãlàm cho trẫm thất vọng rồi.” Nói tới đày, ngữ khí vừa chuyền, lạnh lèo nói: "NếuLưu Bang không chịu dưới trướng, trầm cùng đành..Hắn lời còn chưa dứt, liền nghe Lỗ Nguyên hét lên một tiếng, khóckhông thành tiếng nằm ờ trên mặt đất, nức nờ nói: "Bệ hạ, Lỗ Nguyên không cầugì khác, chi cầu bệ hạ cho Lỗ Nguyên sinh con xong.. . Dù sao, cũng là cốt nhụccủa bệ hạ!"Trương Cường nhìn Lỗ Nguyên khóc trên mặt đất rất thương tàm, tronglòng biết lừa giận đã đến, lại nén xuống, chi sợ sẽ làm tồn thương đến đứa nhỏtrong bụng nàng, không khỏi lắc đầu nói : "Trẫm hiện tại cho nàng hai conđường, ngoan ngoãn làm mỹ nhàn của trẫm, tương lai làm mẫu thân của contrầm, bằng không đùng trách trẫm tuyệt tinh!”Lỗ Nguyên ngơ ngác nhìn Trương Cường, sau một lúc làu ảm đạm gậtChuvền ngữ bời s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn ĐẠỈ TẦN BẢ NGHIỆP Tácgià:Ngọc VãnLâuđầu nói: "Lỗ Nguyên đồng ỹ !"Trương Cường âm thầm vui vè, lại vẫn im lặng ỹ bào cấm vệ đứng ờ phíasau Lỗ Nguyên lui ra, lúc này mới chậm rãi gật đầu nói: "Một khi đã như vậy,nàng an tâm bồi dường thân thề, sau này nàng với Lưu thị là một dao hai đoạn.Người theo nàng tiến cung có thể truyền lại tin tữc cho Luu Bang?"Lỗ Nguyên biến sắc, giãy dụa nói : "Bệ hạ, nàng là tỳ muội tốt của LỗNguyên từ nhỏ đến lớn. Cầu bệ hạ..."Trương Cường gật gật đầu, trong ánh mắt chợt lóe lên, lạnh lùng thốt:"Trẫm sẽ tìm cho nàng cung nữ khác, châm sóc thân thể của nàng. Nếu là phụthân nàng có tín tức gì thì sè đến tiếp ứng, tất cà mọi chuyện nàng tốt nhất khôngcần hỏi đến, an tàm bồi dường. Tương lai hoàng từ sinh ra, trầm nhất định sẽkhông bạc đãi nàng!"Lỗ Nguyên sắc mặt tái nhợt nhìn bụng của mình hơi hờ ra, nhẹ nhàngvuốt ve có thề cảm giác được thai nhi, nhẹ nhàng cắn ràng nói: "Lỗ Nguyên tùybệ hạ xử trí."Trương Cường thờ dài một tiếng, nhẹ nhàng tiến lên nâng Lỗ Nguyênđang ngồi phịch ờ trên mật đất dậy. Cầm bàn tay ngọc lạnh lẽo, bùi ngùi thờ dài:"Nguyên Nhi. Nàng đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lèo. Trẫm làm như vậy cùng làbất đắc dĩ!"Trương Cường biết rõ, Lỗ Nguyên lúc này rất cần an ủi, nếu là lần nữabức ép cứng rắn, chi sợ sè càng thêm xấu chuyện. Hắn hiện tại không muốn LỗNguyên và đứa nhỏ trong bụng nàng lại có sơ xuất gì, dù sao trong cung này đãquá nhiều bi kịch!Nhìn Lỗ Nguyên đã phục hồi tinh thần lại. Trương Cường không khỏithờ dài một tiếng, hai tay giơ ra, nhẹ nhàng ôm thân thề mềm mại vào trong lòng,thấp giọng nói: "Nguyên Nhi yên tâm, trầm nhất định sẽ cữu vãn việc này, dùsao trẫm cũng không muốn nhìn thấy phụ mẫu nàng phàn bội, trẫm vẫn là hyvọng bọn họ có thể cùng trầm cùng chung phú quỹ.”Nghe được Trương Cường nói như vậy, Lỗ Nguyên dựa vào trước ngựcTrương Cường thân thể mềm mại khè run lên, nói: "Bệ hạ thật sự nguyện ỹkhoan thứ cho phụ thân?"Trương Cường nghe vậy trong lòng rúng động, trầm giọng nói: "Nàngchuẩn bị ra mặt khuyên can?"Lỗ Nguyên được Trương Cường nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, hít mùivị nam tính đặc biệt trên người Trương Cường. Tàm thần cảm thấy mê say, mộtloại cảm giác an tâm làm nàng không thể ngân được, loại cảm giác này làm nàngcứ muốn ờ trong lòng Trương Cường.Nghe được Trương Cường hỏi, Lỗ Nguyên nghĩ đến Trương Cường vừamuốn thay đổi chú ỹ, bất giác giãy dụa thất thanh nói: "Bệ hạ không phài nói. Sẽkhoan thử phụ thân sao?"Trương Cường an ủi hòn lên đòi mòi không có sắc máu kia, nhẹ nhàngthờ dài nói: "Không phài trầm thay đổi chủ ỹ, nếu là nàng tùy tiện ra mặt khuyênnhủ, sự tình ngược lại sẽ hoàn toàn tương phàn, nói không chừng, bọn họ sẽ nghihoặc quyết tàm bí quá hoá liều. Đến lúc đó, sự tình sẽ càng không thề vãn hồi.”Lỗ Nguyên nghe vậy nghi hoặc nhìn Trương Cường, tàm thần bất ổnnói: "Vậy... nên làm cái gì bày giờ?"Trương Cường thương tiếc nhìn ngọc dung tươi đẹp của Lỗ Nguyên.Nghĩ đến khi mới gặp nàng, không khỏi nhẹ nhàng thờ dài: "Lỗ Nguyên nàngkhông nên làm một người yếu ót, kiên cường một chút, tin tưởng trẫm, nhất địnhsè hết sức vãn hồi."Nghe lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa kia, Lỗ Nguyên có chút hoàng hốt, giốngnhư Trương Cường vừa mới lạnh lùng kia chi là cảm giác nhất thời, không khỏikhóc thút thít nói : "Bệ hạ. . . Lỗ Nguyên . . . Không biết nên báo đáp bệ hạ nhưthế nào..."Trương Cường gật đầu cười nói: "Sự tình hòm nay cứ như vậy đi, trẫmcòn có tấu chương chưa phê duyệt, nàng thân thề nặng nề, an tàm trờ về andường, nếu là Bái Công bên kia có tín tức gì nhất định phài thương lượng vớitrầm, chúng ta là phu thê !"Lỗ Nguyên chấn động mạnh, thất thần lẩm bẩm: "Phu thê? !"Trương Cường biết sự tình hòm nay đã cho Lỗ Nguyên rúng động thậtlớn, trước mắt cần an ủi một chút, dù sao nàng đã tỏ vè đầu hàng, nói như thếnào cũng phài ưu đãi tù binh.Nghe được Lỗ Nguyên thất thanh hô nhỏ, không khỏi chân thành nângkhuôn mặt đẹp còn đong đầy nước mất, trịnh trọng nói: "Yên tâm, bất luận ngườikhác thế nào, trầm nhất định sè không đồi ỷ!"Lỗ Nguyên tựa vào trước ngực Trương Cường, được cánh tay củaTrương Cường ôm vào trong ngực, rốt cục dần dần khôi phục bình tĩnh, suy nghĩthật làu sau, mới thờ dài: "Bệ hạ anh minh thật sự không ai có thề so bì, phụ thânlàm trái thiên ỷ, thiếp... Chi cầu bệ hạ đến lúc đó có thể khoan thứ một chút, LỗNguyên liền vô cùng cảm kích!"Trương Cường biết đày là toàn bộ kỹ thác tình thần của Lỗ Nguyên, nếukhông thể lấy được tín nhiệm, tất cà phía trước chi là uổng phí. Đưa mắt đón ánhmắt đong đầy sự chờ đợi kia, bèn gật đầu nói: "Yên tàm, trẫm lấy danh thiên từnhất ngôn cừu đinh, vò luận tương lai kết cục như thế nào, sẽ đối xử từ tế với BáiCông !"Lỗ Nguyên ngóng nhìn thần sắc nghiêm nghị của Trương Cường, nướcmắt im lặng lãn xuống hai gò má, lúc này mới miễn cường cười nói: "Thần thiếptạ long ân của bệ hạ!"Nói xong, liền quỳ gối hành lễ, lại được Trương Cường giơ tay nàng lên.Liền cảm thấy dưới chân hụt hẫng, chi nghe Trương Cường ôn nhu nói: "Nếumuốn cùng trẫm, ờ lại cùng trầm dùng chút điềm tâm, trời không còn sớm, nóivậy nàng cũng đói bụng rồi."Kéo Lỗ Nguyên ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh, lúc này mới phát giác,bên ngoài tà dương đã như máu, hoàng hòn dần xuống. Ánh sáng màu vàng loanglổ xuyên thấu qua cừa sổ khắc hoa của đại điện tiến vào trong điện, làm cho mấycái tháp giữa đại điện đều nhiễm một tầng sắc thái thần bí không nên lời.Trương Cường cuối cùng giài quyết nhất tai hoạ ngầm trong lòng, đến rốtcuộc quân cờ Lỗ Nguyên này, chính mình ăn được bao nhiêu, còn phài xem quavài ngày biểu hiện của Lỗ Nguyên. Nếu là thất bại, liền chi có thề...Nghĩ đến đày, chợt thấy cà người lạnh lẽo, nhất thời bừng tinh lại, lúcnày mới hoàng sợ phát giác, chính mình lại có loại tính toán vô tình tàn khốc này,thật sự có chút ngoài ỹ muốn.Chi là già như sự tình thật sự phát triển về nơi không muốn nhìn thấy kia,cũng chi có thề huyết lạnh một lần!Chuyển ngữ bời s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn Chương 26: Thực hiện công tráiHàm Dương tháng 7 vô cùng oi bức, ẩm ướt, bầu trời chói chang nắng, trênmặt đất, cây rụng trơ lá, dường như bị ánh mặt trời kiêu ngạo đốt cho đến mứchoa mày chóng mặt không còn tí sức lực nào nữa.Trương Cường mặc trung y tơ lụa màu trắng, dựa nghiêng người trên giường,đang uống ăn hoa quà dầm đá bào, cái thứ này, là do hắn đặc biệt lệnh cho ngựtrù làm ra, đá là do băng tuyết mùa đông đặt trong hầm chứa băng tạo nên. Bángtrong hầm chứa băng đều là băng trên sông VỊ Hà trong quý đông, không vệ sinhchút nào, còn băng mà Trương Cường chuyên dùng để uống có khi chưa đến 5kg. Trương Cường không nỡ dùng tùy tiện, một phần tặng cho Lỗ Nguyên sắpsinh nở, một phần tặng cho Triệu Yên và Hoàng hậu, số còn lại chăng còn baonhiêu, thật đúng là cảm thán tủ lạnh 2000 năm sau quá, haiz!Ăn xong bát hoa quả dầm đá, tinh thần đã trở nên sảng khoái không ít,Trương Cường đang định vươn vai, thà lỏng xương cốt, tiếp tục phê chuẩn choxong đống bản tấu, trên tay vẫn còn mười mấy bản, lần lượt là bạo động sơn dânở Nam Việt, xin ý kiến xử lý phạm nhân, nạn lụt lội trên đất sở, chính quyền địaphương xin cứu nạn, quốc khố bên đó vẫn đang trù bị lương thực cho đại quân,đang thúc giục lúa gạo trên đất Tây Xuyên.Trương Cường nhìn bản tấu về bạo động sơn dân Nam Việt, nghĩ một lát, rồiviết lên trên bản tấu một chữ rất to: “giết”, màu chu sa đỏ tươi, trở nên vô cùngnhức mắt, Trương Cường cười gượng một tiếng khép bản tấu lại.Kì thực có lúc, biện pháp cứng rắn mạnh tay thế này có thể làm cho nhữngbạo dân có ý gây rối phải khiếp sợ, nhưng chăng qua cũng chỉ giải quyết được bềnổi vấn đề, còn muốn giải quyết tận gốc thì phải thực hiện chính sách lung lạc, lôikéo, chỉ có đồng thời sử dụng hai cách này, mới là biện pháp hiệu quà nhất.Nghĩ đến đây, liền đưa bút phê lên: “ Hãy giết bọn cầm đầu, còn lại xử lý theoluật pháp, nếu những trường hợp phạm tội không phải nghiêm trọng thì xử lýnhẹ, ngoài ra trấn thủ huyện Nam Việt phát cho mỗi hộ 10 đấu giống, đảm bảocuộc sống cho sơn dân, số lương thực này sẽ do quốc khố phát”Viết xong mấy câu này, Trương Cường còn có chút không yên tâm, theo trìnhtự phát sinh, thì quan viên địa phương chắc chắn sẽ tham ô một phần, nhưng lạikhông nghĩ ra biện pháp gì hay để giải quyết, đang lúc suy nghĩ, thì nghe tiếngHàn Hoán từ ngoài điện kính cẩn bẩm: “Bệ hạ, Tiêu Hà xin diện kiến”Trương Cường bỏ bản tấu trong tay xuống, đưa mắt nhìn lên, thì thấy Tiêu Hàđang sải bước lớn đi vào, đợi ông ta hành lễ xong mới cười nói: “ Thừa tướngđêm ngày vất vả, mau ngồi xuống đi”Nói xong, bèn quay đầu sang dặn dò Hàn Hoán: “ Mau đưa hoa quả dầm đálên cho thừa tướng, thời tiết nóng bức, cần phải làm tiêu tan cái nóng này”Trong điện lúc này đang đặt hai chậu đá bằng đồng rất to, nhằm làm giảm bớtnhiệt độ.Tiêu Hà từ bên ngoài oi bức bước vào điện, thì thấy một luồng khí mát xộctới, sự ngột ngạt trên người đột nhiên giảm đi không ít, thần kinh cũng giãn ra.Nghe thấy Trương Cường quan tâm như thế, đang định khom mình hành lễ tạơn, thì Trương Cường cười: “ Thừa tướng không cần hành lễ, ở đây không cóngười ngoài, không cần đa lễ”Tiêu Hà nghe thấy thế mới cầm chiếc cốc nhò sơn son thiếp vàng chứa nướchoa quà do Hàn Hoán mang đến vào trong, cẳn thận thử một miếng loại băngmài do đá vụn cộng thịt quà anh đào, thì thấy mát tận một gan, ngay lập tức xuađi cái nóng trong một, bao nhiêu lỗ chân lông trên người đột ngột co lại, cái nóngkhó chịu được xoa dịu ngay lập tức, liền thở nhẹ ra một tiếng, thầm cảm thán sựhưởng thụ trong hoàng gia quà thật là niềm mơ trớc của thần dân.Nhìn thấy Tiêu Hà đã trờ nên thoải mái, Trương Cường gật đầu: “ Trong phủthừa tướng có hầm băng không?”Tiêu Hà vội chắp tay: “Trong nhà vi thần không có thứ này, đào hầm băng, dựtrữ băng quà thật là hao phí, chưa từng tùy ý sử dụng”Trương Cường nghe thấy thế gật đầu nói: “ Thời tiết nóng bức, thừa tướngcòn phải giúp trẫm lo việc triều chính, quà thực tốn hại thân thể. Nếu trong phủthừa tướng không có hầm băng, thì mỗi ngày trẫm sẽ tặng cho thừa tướng hai bátbăng bào hoa quả, cho người mang vào phủ, mong thừa tướng hãy biết bàotrọng”Tiêu Hà không ngờ Trương Cường lại quan tàm đến những việc nhò nhặt nhưthế, vô cùng cảm động nói: “ Bệ hạ hậu ái thế, Tiêu Hà hết lòng hết sức mớimong báo đáp được bệ hạ”Trương Cường lắc đầu: “ Chuyện nhò đó, không cần phải thế, năng lực củathừa tướng, trẫm đương nhiên biết, chỉ cần ái khanh lo giữ gìn sức khỏe, thì trầmđã thấy yên tâm”Tiêu Hà nghe xong lại càng cảm động, lúc này thấy số bản tấu mà TrươngCường vừa phê xong, than: “ Bệ hạ miệt mài như thế, Tiêu Hà thân là thần càngkhông dám lười nhác”Trương Cường đẩy số bản tấu đến trước mặt Tiêu Hà nói: “ Biện pháp nàycủa trầm chỉ có thể giải quyết một bộ phận oán hận của sơn dân, nhưng lo rằng sẽcó hiện tượng quan lại tham ô, khiến cho chính lệnh không kịp thời thực hiện,không biết khanh có cách nào hay không”Tiêu Hà nghe xong gật đầu cười: “ Bệ hạ không cần lo lắng, chính lệnh ĐạiTần đến địa phương sẽ có quan viên chuyên môn phụ trách việc thực hiện chínhlệnh, bọn họ đều một mực nghe lời bệ hạ, những quan viên này hầu như đều làngười cao thượng, nên bệ hạ không lo họ sẽ lừa gạt người đâu”Trương Cường thấy bất ngờ, không ngờ thời này đã có hệ thống giám sát,ngạc nhiên hỏi: “ Những quan viên này được lựa chọn như thế nào?”Tiêu Hà vuốt râu nói: “ Những quan viên này không có quyền lực gì khác, chỉphụ trách việc thực hiện chính lệnh cũng như hành vi của các quan viên khác,mỗi năm đều thay đổi, hơn nữa quan viên Đại Tần đều thông qua khảo hạch lựachọn mà lên, xuất thân tốt, rất ít khi xuất hiện hành vi tham ô kiểu này, việc xử lýđối với hành động phạm tội này tương đối nghiêm khắc vậy nên rất ít người dámmạo hiểm, bệ hạ không cần phải lo lắng”Trương Cường nghe thấy thế thất thần cười, gật đầu: “ Nếu đã thế, chuyệnnày hãy cứ làm thế đi. Không biết thừa tướng đột nhiên vào cung có chuyện gìchăng?”Tiêu Hà nghe thấy vội chắp tay thưa: “ Lương thảo Đại Tần cũng tương đốirồi, hiện nay chỉ đợi lương thảo của vùng Tứ Xuyên, thóc gạo ở Giang Nam đangtrên đường vận chuyển về Hàm Dương, còn lương thảo trong tay thương nhâncác vùng đã thỏa mãn được nhu cầu cứu nạn ở các địa phương, vì thế, mọi việccoi như thuận lợi”Nói đến đây, bất giác cảm thán: “ Trong tình hình quốc lực căng thẳng thếnày, còn có thể xoay sở được nhiều lương thảo khiến người ta bất ngờ, quà thậtchỉ có bệ hạ anh minh mới làm được”Trương Cường cười lắc đầu: “ Biện pháp vay mượn này, là do thừa tướng nêura, trẫm không có công gì cà”Nói xong, đột nhiên nhớ đến các khoản vay của hậu thế đều có niên hạn khácnhau, bèn nói với Tiêu Hà: “ Mượn lương thảo của thương nhân, có thể đặt rathời gian trả nợ và lợi nhuận khác nhau, thế này, áp lực trả nợ của triều đình cóthể giảm đi được không ít”Tiêu Hà nhìn Trương Cường, do dự: “ Lần này mượn lương thảo của thươngnhân là miễn cường vì không còn cách nào, nếu trường kì như thế, không phải làkhiến thiên hạ cười chê hay sao?”“Hà?” Trương Cường nhìn Tiêu Hà, có chút không hiểu, mượn thương nhânmặc dù có vẻ không thể khiến cho người thời đại này hiểu được, nhưng phản đốinên là với phương diện chế độ, sao lại có thể chê cười kia chứ?Tiêu Hà cười gượng nói: “ Bệ hạ là thiên tử là chủ thiên hạ lại có thể đi mượnđồ của thứ dân hay sao? Hơn nữa là những thương nhân bất trị, chuyện lần trướccó thể nói là nhằm tránh tai họa, thiên tử chịu ấm ức, nhưng bệ hạ nếu muốntrường kì đi vay mượn, e là...”Trương Cường nghe thấy thế vô cùng tức giận, không ngờ người của thời đạinày, lại có suy nghĩ kì quái mà người bình thường khó mà hiểu được như thế, nếukhông vay mượn trong nhân gian, thì chi phí quân dụng to lớn từ đâu mà ra? Nếuchỉ nhờ vào thu thuế quà thực là dùng cốc nước mà cứu đám cháy lớn, hơn nữalại vô cùng dễ gây ra sự oán hận trong dân chúng, kích động mâu thuẫn, vì thế kếhoạch vay mượn nhất định phải thực hiện, chủ ý đã định, liền kiềm chế nộ khí nóivới Tiêu Hà: “ Bỏ qua suy nghĩ thế tục đi, thừa tướng thấy việc này có đượckhông?”Tiêu Hà liếc nhìn Trương Cường hồi lâu mới gật đầu than: “ Nếu bỏ qua suynghĩ thế tục, quà thực có thể thực hiện được, kế hoạch này có thể tăng thêm chiphí cho quốc khố, xoa dịu thứ dân, giảm thuế má, khiến cho triều đình khôngnhất thiết phải dựa vào thuế má để qua ngày, đúng là kế hoạch kinh động thếgian”Nói đến đây, nhanh chóng bổ sung: “ Nếu bệ hạ muốn mở rộng kế hoạch nàykhắp thiên hạ, e rằng sẽ gây ra không ít thị phi, có thể gây bất lợi cho thanh danhbệ hạ”Trương Cường hậm hực một tiếng, nói: “ Thanh danh gì? Không lâu cũng chỉlà mồm mép của đám quý tộc phải không? Để cho bách tính qua ngày tốt hơnchút, trẫm có gì phải lo chứ?”Nói đến đây nhìn hai con rồng vàng vô tích sự trong đại điện cười nhạt mộttiếng: “ Trầm sẽ đợi xem có ai dám dèm pha chuyện này, những người thích dèmpha, giết không tha, người biết mà không báo cũng đồng tội”Tiêu Hà sợ tới mức quỳ xuống nói: “Bệ hạ, chuyện này chưa bàn với Phùngthừa tướng và ngự sử, nếu...”Chưa nói xong thì bị Trương Cường lạnh lùng ngắt ngang: “ Cứ thế đi, kếhoạch vay của thứ dân và thương nhân thừa tướng cứ tiếp tục tiến hành, nhữngchuyện còn lại có trẫm ủng hộ, khanh cứ toàn lực mà làm, đây là chuyện tốt vìnước vì dân, giao cho thừa tướng đấy”Tiêu Hà vội vàng kính cẩn chắp tay: “ Theo kế hoạch của bệ hạ, cuối hạ sẽ bắtđầu chinh phạt Hung Nô phía bắc, những lương thảo và quân khí đã chuẩn bịthỏa đáng, chỉ đợi bệ hạ chọn tướng quân lãnh quân thôi”Trương Cường gật đầu nói: “Không tệ, thừa tướng làm việc quả là chu đáo”Tiêu Hà lúc này nhíu mày than: “ Sức khỏe Phùng thừa tướng càng ngày càngyếu, ngự y nói e là không qua được mùa thu năm nay”Trương Cường nghe thấy thế sững lại, mặc dù rất lâu rồi không gặp PhùngKhứ Tật, nhưng vì gần đây bận quá nhiều việc, cũng quên mất 3 vị lão thần, bấtgiác thấy bất ngờ. Nghĩ đến lần thứ hai từ cung A Phòng trở về Hàm Dương, lầnđầu nhìn thấy hữu thừa tướng tuyệt đối trung thành với Đại Tần, có cảm giác thậtđược dựa dẫm. Mặc dù trong triều chính Phùng Khứ Tật có lúc khiến người takhông vui, nhưng đa phần là khiến cho người ta có cảm giác an toàn và tin cậy,nếu lão nhân này mất đi, đúng là tổn thất cho mình.Nghĩ đến đây, vô cùng buồn bã, đang định dặn dò Hàn Hoán cử vài người đếnphủ Phùng, thì nghe thấy tiếng nội giám vọng từ ngoài điện vào: “ Bệ hạ, Lưu mĩnhân có chuyện gấp diện kiến bệ hạ” Chương 27: Đột nhiên có biếnÁnh sáng trong đại điện dần tối lại, cái nóng gay gắt cuối cùng cũng bớt đi ítnhiều, cơn nóng trong điện nhờ làn gió nhẹ cũng đã mang đến cảm giác mát mẻhơn.Trương Cường đứng trước kim bình phong sơn son thiếp vàng, cách đó khôngxa có đặt một bồn đá lạnh, hai tên nội giám đang cầm cây quạt dài khoảng mộtmét dùng hết sức quạt, đây một làn không khí mát lành vào, không đến một khắcsau, không khí trong điện trở nên rất mát mẻ, Lỗ Nguyên đã sắp sinh, cái bụng đãto kềnh càng, lúc này đang xanh xao ngồi trên giường, dường như không hề cảmnhận được luồng khí mát đó, trên mặt lấm tấm mồ hôi.Trong điện rất im ắng, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh do hai cái quạt tạo nên.Một lúc sau, Trương Cường nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lỗ Nguyên, cườigượng: “Nàng đến thăm trẫm chắc chắn là có chuyện gì quan trọng, có chuyện gì,cứ nói đi, trẫm sẽ không trách tội”Lỗ Nguyên đáp: “ Phụ thân gửi thư đến, hỏi là đứa con trong bụng thiếp rốtcuộc là trai hay gái, nếu là con trai, thì sẽ giúp phụ thân có được tước vị...”Trương Cường gật đầu nói: “Còn gì nữa không?”Lỗ Nguyên bất an nhìn Trương Cường, lắc đầu: “Không còn nói gì nữa”Trương Cường gật đầu nói: “ Trong tay Lưu Bang vốn có 20 vạn đại quân,Hàm Đan và Thượng Đảng đã tổn thất đến 10 vạn, nhưng sau khi Triệu Vươngrút lui, thì 10 vạn còn lại không đầu quân vào huyện thủ địa phương, mà toàn bộquy vào tay Lưu Bang, từ đó có thể tính trong tay ông ta lại khôi phục lại khoảng20 vạn”Nói đến đây, quay lưng ngồi xuống bên Lỗ Nguyên nói: “ Phán đoán của trẫmcó đúng không?”Lỗ Nguyên run rẩy, nói nhỏ: “ Phụ thân tổn thất 10 vạn đại quân, trong tayquả thực còn 10 vạn nhân mã, nhưng chuyện Triệu vương, Lỗ Nguyên khôngbiết”Trương Cường gật đầu nói: “ừ, trẫm biết, một khi phụ thân nàng đã có hỏiđến, thì cứ bảo với cha nàng đứa con trong bụng nàng là con trai đi”Lỗ Nguyên ngạc nhiên nhìn Trương Cường: “ Mặc dù con trong bụng thiếp làhoàng tử, nhưng trực tiếp nói với họ như thế, bệ hạ không lẽ không lo lắng haysao?”Trương Cường thất thần cười: “ Nếu bọn họ biết đứa con trong bụng là hoàngtử của trẫm, nói không chừng còn có thể khiến họ thay đổi chủ ý”Lỗ Nguyên đỏ mắt, cười ngậm lệ: “ Nếu phụ thân có tâm cải biến, cũng e rằngkhông có cách nào thay đổi ý của mẫu thân, mẫu thân là con người vô cùng kiênđịnh, nếu bà ấy quyết định, thì tuyệt không để ai thay đổi cà”Trương Cường thầm thở dài, Lữ Hậu quả nhiên rất lợi hại, đã ảnh hưởng đếnLưu Bang ghê thế. Tuy nhiên lúc Lữ Trĩ lấy Lưu Bang quà thật khác xa, một làthiên kim nhà giàu, một là phường lưu manh, Lưu Bang có thể cưới được Lữ Trĩ,cũng là một sự thay đổi số phận, nhưng đáng tiếc ông ta lại gặp Tần Nhị Thế thayđối vòng quay lịch sử là mình, nếu không mộng tưởng của Lữ Trĩ đã có thê trởthảnh hiện thực.Nghĩ đến đây, không hề ngạc nhiên mà gật: “ Mau thân nàng quả không phảilà phụ nữ bình thường, trẫm biết. Nàng hãy an tâm sinh hoàng tử cho trầm, đồngthời nói với Bái Công, trẫm phong cho nàng làm phi, là một trong 4 phi, chỉ hivọng cha nàng hiểu được nỗi khổ tâm của trầm, rốt cuộc chúng ta là quan hệthông gia, không nể mặt hoàng thượng trẫm đây, cũng nên niệm tình cháu ngoạimình là hoàng tử”Lỗ Nguyên lúc này không ngờ Trương Cường lại tấn phong mình, dù thếnào, những lời nói tàn nhẫn của hoàng đế một tháng trước cũng luôn dày vò tâmcan, hơn nữa phụ thân quà thực có phản ý, mà hoàng đế dường như cũng biếtđược điều đó, không trách mắng đã tự thấy may mắn, việc tấn phong lúc này quàthật là quá bất ngờ.Nàng ngẩn ra hồi lâu mới nói: “Bệ hạ, Lỗ Nguyên thân còn chờ tội, quà thựckhông dám được bệ hạ tấn phong như thế...”Trương Cường nhìn cái bụng cao của nàng, than: “ Trẫm không có ý trách tộinàng, sao nàng lại nói đang đợi tội?”Lỗ Nguyên lúc này mới biết Trương Cường là thành tâm với mình, suy nghĩmột lát, càng nghĩ càng thấy buồn, nhưng vẫn ngậm lệ cười: “ Bệ hạ, đều là LỗNguyên không xứng với bệ hạ...”Trương Cường đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng than: “ Nàng là ái phi của trẫm, làmẫu thân của cốt nhục trẫm, trẫm nên đối xử tốt và yêu thương nàng...chỉ cóđiều...”Lỗ Nguyên cảm động dựa vào ngực Trương Cường, thất thần nói: “Bệ hạ,không phải Lỗ Nguyên đang mơ đấy chứ?”Trương Cường dùng lực ghì siết Lỗ Nguyên vào lòng, vuốt ve phần bụng củanàng, nói đầy yêu thương: “ Cốt nhục của trẫm là chí thân của nàng, Lỗ Nguyên,nàng phải biết trân trọng nhé”Lỗ Nguyên nũng nịu nói: “Bệ hạ, Lỗ Nguyên biết ạ”Trương Cường dịu dàng hôn lên khuôn mặt xanh xao của nàng, dịu dàng anủi: “ Lỗ Nguyên, nàng về trước đi, cứ theo những lời trầm nói mà nói với toàn bộsự tình với Lưu Bang, cứ nói sau khi hoàng tử ra đời trầm sẽ tấn phong tước vịcho Lưu Bang, hãy để cho ông ta yên tâm”Lỗ Nguyên cảm động khó kiềm chế, nhìn chằm chằm vào Trương Cường cảmkích nói: “ Lỗ Nguyên thay mặt phụ thân xin đa tạ bệ hạ”Chuyển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vìpvandan.vn Trương Cường thầm thở dài, với sự thông minh của Lưu Bang, ông ta cũngkhông thể không biết sau khi hoàng tử ra đời, bọn họ là hoàng thân nhất định sẽnhận được tấn phong của hoàng đế, lúc này lại lỗ mãng đi yêu cầu tước vị trướcnhư thế, không phải đang muốn nói với tất cà những người đang nghi ngờ, ông tachi là một người tầm thường tham phú quý.Đang thế này, lại còn bộc lộ dã tâm kia một cách mạnh mẽ thế, tuy nhiên, hắncòn chưa nhận ra, nếu bản thân không phải là đã sớm biết Lưu Bang, cũng nhưâm mưu và ý đồ thâm sâu của ông ta, nếu không chết vào tay ai khó mà dự liệu.Mắt dõi theo bóng Lỗ Nguyên khuất sau Vĩnh Hạng, Trương Cường hít mộthơi khí lạnh, quay lưng trở vào trong điện, chỉ lưu lại Hàn Hoán, còn toàn bộ sốnội giám còn lại đều rút lui, lúc đó mới trầm sắc mặt ngồi xuống ngai vàng.Nhìn thấy Trương Cường yêu cầu các nội giám khác rút lui, Hàn Hoán thầmngạc nhiên, biết chắc là Trương Cường có chuyện gì nghiêm trọng, trong lòngthầm lo sợ, khó khăn mới giữ được sự bình tĩnh hỏi: “ Bệ hạ, có chuyện gì sao?”Trương Cường sắc mặt trầm lại nhìn trụ rồng vàng dần trở nên mông lungtrong điện, suy nghĩ hồi lâu, mới đáp nhỏ: “ Ngay lập tức triệu thừa tướng và tháiúy tiến cung, nhớ đừng để lộ phong thanh gì”Hàn Hoán sợ đến mức biến sắc mặt, không kịp nghĩ ngợi gì bèn lao ra khỏiđiện, tình huống này khiến cho hắn nghĩ đến cái đêm kinh khủng Triệu Cao độcchiếm triều chính, bất giác, mồ hôi lạnh thấm cà áo.Nhìn thấy Hàn Hoán vội vàng ra khỏi điện, Trương Cường không nén đượcchau mày, Vương Bôn đang trấn giữ ở Hàm Đan, nếu tùy ý điều động e sẽ rútgiây động rừng, còn Mông Điềm đang chuẩn bị lên Bắc chinh phạt Hung Nô, 30vạn đại quân đã toàn bộ được tập trung đến khu vực gần Hàm Dương, nếu dùngMông Điềm đi chinh phạt Nhạn Môn, chỉ e không kịp về thời gian.Nghĩ ngợi một lát, vẫn thấy không có biện pháp gì hay, chỉ biết kiên nhẫn chờđợi Tiêu Hà và Phùng Kiếp, trong đại điện rộng lớn, bọn nội giám lại bị đuổi rakhỏi điện, nên cung điện rộng lớn lại càng trờ nên im ắng mênh mông.Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài điện vọng vào tiếng bước chân quen thuộc, đangđịnh đưa mắt nhìn ra, thì thấy Tiêu Hà đã bước vội vào điện, nhìn thấy TrươngCường liền ngạc nhiên nói: “Bệ hạ có chuyện gì mà gấp thế?”Trương Cường gật đầu ra hiệu cho ông ta ngồi, rồi nhíu mày: “ Ta e, LưuBang ở Nhạn Môn muốn mưu phản, cho nên vội vã triệu thừa tướng và thái úytiến cung, thảo luận kế sách điều binh”Tiêu Hà nghe thấy thế, nghi hoặc nói: “ Bái Công là hoàng thân, sao lại có thểmưu phản được, bệ hạ, e là không có lửa làm sao có khói?”Trương Cường nhìn ánh sáng càng ngày càng nhạt bên ngoài cửa sổ, nhíumày than: “ Lỗ Nguyên vừa đến xin trẫm phong tước vị cho phụ thân nàng ấy”Tiêu Hà ngạc nhiên nhìn Trương Cường, già vờ bình tĩnh hỏi: “ Lưu mĩ nhânđang mang cốt nhục của hoàng thượng, đòi hỏi tước vị mặc dù không hợp lễpháp, nhưng cũng xem như chuyện có thể hiểu được, sao bê hạ lại phán đoán nhưthế?”Trương Cường cười nói: “ Thừa tướng chắc rằng rất hiểu Lưu Bang, nếu ôngta hoàn toàn không có tâm địa gì khác, sao lại không biết sau khi hoàng tử ra đờitrẫm sẽ tấn phong tước vị cho ông ta chứ? Lại còn có thái độ thăm dò rõ ràng nhưthế, cũng là muốn nói với trẫm, ông ta đang chuẩn bị an hường phú quý rồi”Tiêu Hà nói: “ Sao bệ hạ lại không thấy rằng bọn họ thực sự đang muốn anhưởng vinh hoa phú quý chứ?”Trương Cường cười một tiếng gật đầu: “ Nếu bọn họ thực sự muốn an hưởngphú quý, e là phải vô cùng quan tâm đến sức khỏe của Lỗ Nguyên mới đúng, rốtcuộc cốt nhục trong bụng Lỗ Nguyên chính là niềm hi vọng dậy lên của Lưu Thị,thế nhưng, hắn lại lấy lí do mắc trọng bệnh mà triệu Lữ Trĩ đang đến để chăm sócLỗ Nguyên quay về, điều này chứng tỏ, bọn họ căn bản không coi trọng đứa bénày, hoặc là, không hoàn toàn coi trọng, đây chính là sự bộc lộ dã tâm cùa họ”Tiêu Hà nghe xong sắc mặt căng thẳng chắp tay bẩm: “ Mông tướng quânđang chuẩn bị lên bắc chinh phạt Hung Nô, e là không thể rút thân ra được, hơnnữa, danh tiếng Mông tướng quân lẫy lừng thiên hạ, nếu điều động tùy ý, nhấtđịnh sẽ kinh động Lưu Bang. Vương Bôn mặc dù cũng thủ tại Hàm Đan, nhưngkhoảng cách không quá xa, nếu có động tĩnh, Lưu Bang sẽ nhận ra, vì thế, nếukhông thể một đánh mà trúng, thì kế hoạch bắc phạt của bệ hạ e là phải dừng lại,chi có một điều đáng mừng là, lương thảo và trang bị của chúng ta đã ổn thỏa,thừa sức diệt được Lưu Bang cỏn con”Nói đến đây, thì nghe thấy tiếng Phùng Kiếp vọng lại từ ngoài điện: “ Bệ hạnếu muốn diệt Lưu Bang, vi thần có một biện pháp hay, sau khi diệt được LưuBang, đại quân sẽ chỉnh đốn lại tại Nhạn Môn, tiến đánh Hung Nô phía bắc”Trương Cường bị tiếng nói bất ngờ ngắt ngang, ngạc nhiên đưa mắt nhìn, thìthấy Phùng Kiếp đã đứng ở cửa điện sau lưng Tiêu Hà, chắc là đã nghe thoángqua được lời Tiêu Hà, lúc này sắc mặt đang vô cùng nghiêm trọng.Trương Cường nhìn thấy thái úy đi đến, bất giác gật đầu: “Thái úy đến đúnglúc, trẫm đang khổ não vì vấn đề này, không biết thái úy có biện pháp nào hay đểứng phó?”Phùng Kiếp nhìn Trương Cường chắp tay bẩm: “ Vi thần đã đến từ sớm, ngheđược cuộc nói chuyện giữa bệ hạ và thừa tướng, nhưng không dám ngắt lời, lúcnày mới...”Trương Cường nhìn Tiêu Hà, xua tay: “Thái úy có kế gì hay?”Phùng Kiếp nói: “ Chuyện bắc phạt đã được chuẩn bị thỏa đáng, bệ hạ có thểđiều động trước đại quân lên Cửu Nguyên, bề mặt là bắc phạt Hung Nô, khi đạiquan áp gần Nhạn Môn, trong lòng Lưu Bang có quỷ kế, tất nhiên sẽ toàn lựcphòng bị, lúc này có thể lệnh cho Vương Bôn nhanh chóng tiến đến, trực tiếp tấncông Nhạn Môn, sau đó hai quân cùng phối hợp với nhau”Chuyển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vìpvandan.vn Chương 28: Đích thân chinh phạt Nhạn Môn.Thời tiết vô cùng nóng, dưới bầu trời oi ả, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng xachiến hành quân, nhẳm hướng huyện Cửu Nguyên đi tới, Trương Cường cưỡitrên con chiến mã màu đen, xung quanh hoàng đế có mấy trăm kị binh cấm vệ,bên cạnh hoàng đế là Mông Điềm đang thúc ngựa phi như bay.Sau lưng Trương Cường là cánh quân kị binh khoảng 5 vạn người, nhìnkhông xuể mắt, cánh quân này là tinh binh được Trương Cường chọn ra từ 60 vạnđại quân, đây cũng chính là vương bài mà lần này Trương Cường đích thânchinh phạt đối phó với Hung Nô và Lưu Bang.Do có được kết quả huy hoàng lần đích thân chinh phạt trước, nên lần nàytrong triều không ai phản đối hoàng đế, khiến cho tình hình tiến triển vô cùngthuận lợi. Chỉ có một điều khiến Trương Cường không yên tâm chính là LỗNguyên sắp lâm bồn, lần xuất chinh trước xảy ra chuyện bi thảm của Nhu Nhi,lần này Trương Cường đã đặc biệt dặn dò thái úy âm thầm để mắt tới, theo dõiđộng tĩnh trong cung, một khi có chuyện gì ngay lập tức cho ngựa đi cấp báo, rồimới an tâm lên đường. Việc trong triều, đã có Tiêu Hà lo liệu, đối với năng lựccủa Tiêu Hà, Trương Cường hoàn toàn tín nhiệm.Từ huyện Bắc Địa xuất phát, qua một ngày tốc hành, đã nhìn thấy được bứctường thành to lớn của Thượng huyện, do sớm đã nhận được tin hoàng đế ngự giáđích thân chinh phạt, huyện thủ Thượng huyện mới là Lý Thanh, dẫn thêm cácquan viên đã tạm thời dựng trại ngoài thành 10 dặm để nghênh giá.Nhìn thấy quan viên huyện Thượng đã đến nghênh đón từ trước, đội ngũ đangrầm rập tiến quan liền giảm tốc độ, Mông Điềm ghì dây cương, quay lưng lại nóivới Trương Cường: “ Bệ hạ, phía trước là huyện Thượng, đã hành quân cấp tốcđược một ngày, cũng nên nghỉ ngơi chút, ngày mai từ huyện Thượng xuất phát,thì trước khi trời tối đã có thể đến được huyện Cửu Nguyên, sau 3 ngày chỉnhđốn, đồng thời kết hợp với quân của Vương Bôn đang bí mật từ cấp tốc từ HàmĐan tiến đến.Trương Cường nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Mông Điềm, thấy rằng hànhtrình được sắp xếp như thế này cũng coi như tỉ mỉ chặt chẽ, nhưng thân là hoàngđế, không thể hình thành thói quen nghe lời thần tử, ít nhất cũng không nên khiếncho người ngoài có cảm giác này. Bất giác nhìn hơn 200 quan viên cấp dưới củahuyện Thượng, rồi thúc ngựa lên trên gật đầu nói: “ Hãy nghỉ ngơi chỉnh đốn độingũ ở đây một ngày, đợi sau khi đến huyện Cửu Nguyên, sẽ căn cứ theo tình hìnhmà tiến hành”Mông Điềm chắp tay thưa: “Vi thần rõ”Trương Cường không nén được tiếng thở dài, thế lực của Mông Điềm ngàycàng lớn, chỉ e mình không khống chế được, hi vọng là sẽ không trở thành bi kịchphản thần trong tay minh.Rốt cuộc đại công của Mông Điềm và tướng lĩnh Đại Tần quả thực khó màkhống chế, là tướng quân nắm trọng binh trong tay, mặc dù quyền lực điều độngquân đội nằm trong tay hoàng đế, nhưng hậu quà mà võ tướng biến chất mang lạicòn nghiêm trọng hơn văn quan rất nhiều, những đại loạn nổi tiếng trong lịch sửnhư Vương Mãng soán ngôi Hán, Tư Mã Chiêu soán Ngụy, loạn An Sử....Còn năng lực võ tướng cài triều đổi đại nổi tiếng lịch sử cũng không hề ngoạilệ, đây là nguồn gốc của sự phòng bị mà hoàng đế các thời đại phong kiến có đốivới các võ tướng, hơn nữa các võ tướng lại khó mà đầu xuôi đuôi lọt như cácquan văn, những bi kịch lịch sử kiểu này, khó mà đếm xuể.Đang lúc suy nghĩ, thì nhóm quan viên huyện Thượng đã quỳ sát đất ở cáchđó không xa, thưc hiện nghi lễ chào đón tôn kính, lúc đó Trương Cường mới gậtđầu: “ Các ngươi bình thân, hôm nay trẫm mệt rồi, nên sẽ không cho triệu kiếncác vị, các ngươi lui ra đi”Lý Thanh bò dậy, nói: “ Bệ hạ đến đường đột, vi thần chưa chuẩn bị cẩn thận,e rằng bệ hạ sẽ phải chịu khổ một đêm”Trương Cường không để ý gật đầu nói: “ Thế là tốt nhất, trầm ờ trong nhamôn cũng được, không cần phải đặc biệt long trọng làm gì, có thể không vì trẫmmà quấy nhiễu dân chúng, làm rất tốt, thường 100 lạng vàng”Lý Thanh lần đầu được gặp vị hoàng đế trẻ tuổi mà truyền thuyết chê baikhông ít, nên khẽ đưa mắt nhìn, thì thấy hoàng đế khoảng 23, 24 tuối, khuôn mặttrắng trẻo, với đôi mắt tinh anh, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, mặc dù tuổi còn trẻnhưng trên người đã toát ra khí phách quân vương, khiến người ta khiếp sợ khôngdám nhìn gần.Nhìn thấy Trương Cường nhìn mình, Lý Thanh vội khom mình thưa: “ Bệ hạxin mời vào thành nghỉ ngơi”Trương Cường gật đầu, nhìn hai trăm quan viên đang khép nép, cười: “ Mọingười hãy tản ra đi, các ngươi đến đây nghênh giá, trẫm hiểu tâm ý của cácngươi, chi là trẫm đến và đi đột ngột nên không thể đơn độc triệu kiến mọingười” Nói xong, thúc ngựa đi vào trong thành.Vào đến trong thủ phủ huyện, dưới sự phục vụ của Hàn Hoán, sau khi tắm rửaxong xuôi, liền thay đồ rồi mới đi vào phòng, tiếp kiến Mông Điềm và Lý Thanhđã chờ rất lâu.Đi qua bình phong sơn son thiếp vàng, thì thấy Mông Điềm và Lý Thanhđang cùng đi đến, nhìn thấy Trương Cường vội hành lễ: “ Bái kiến bệ hạ”Trương Cường quay lưng lại ngồi lên giường gật đầu: “ Bên Lưu Bang cóđộng tĩnh gì không?”Mông Điềm chắp tay thưa: “ Lưu Bang đã điều một bộ phận binh sĩ ở cáchuyện về, toàn lực phòng thủ tại huyện Thiện Vô, quân đội bây giờ khả năng đãlên đến 20 vạn, chúng ta chỉ có hơn 30 vạn, nếu giao chiến chính diện e sẽ là mộttrận ác chiến”Trương Cường gật đầu nói: “ Bên Vương Bôn có tin tức gì không?”Mông Điềm gật đầu nói: “ Vương Bôn đích thân dẫn 10 vạn đại quân bí mậthướng lên bắc, còn 5 ngày nữa sẽ đến núi Thái Hành Sơn phía nam huyện Nhạnmôn, ngọn núi này cao, rừng cây rậm rạp, dễ che giấu hành tung, Lưu Bang dù cóphòng bị cũng khó mà phát hiện”Nghe thấy Vương Bôn đã ngày đêm vội vã đến Nhạn Môn, Trương Cườngthấy có chút yên tâm, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “ Tin tức về thời điểm điều độngđại quân có bị tiết lộ ra ngoài không?”Mông Điềm vội vàng giải thích: “ 7 ngày trước Vương Bôn từ Hàm Đan xuấtphát, lúc xuất phát mới là canh ba, nên doanh trại vẫn nguyên như cũ không thayđổi, mỗi ngày luyện tập chuyển thành tập luyện thay phiên, làm thế có thể cheđược tai mắt của bọn người có dã tâm, quanh doanh trại quân đội lại càng canhphòng cẩn mật, tuyệt đối không có người ngoài ra vào, Lưu Bang không thểnhanh chóng biết được tin”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me