TruyenFull.Me

Dai Thuc Dung Vo Tam Voi Chung Toi Nhu Vay

"Dạ thưa, phòng VVIP 307 đã được vị ban nãy thanh toán rồi ạ."

Phục vụ mỉm cười khom người nho nhã nói một câu.

Tông Diệc lẫn Lục Tình đều ngạc nhiên, các món trên menu còn được gọi thêm rất nhiều phần đều đã được Tưởng Lam thanh toán cả rồi?

"Anh ta nói sao?" Tông Diệc chau mày hỏi.

Người phục vụ mỉm cười, trong mắt ánh lên tia khác thường, dường như rất vui vẻ nói: "Vị khách ấy nói sẽ bỏ ra một số tiền lớn, không chỉ trả cho phòng VVIP 307 mà còn muốn mời con hẻm bên cạnh ba tháng đồ ăn."

Tông Diệc không hiểu cho lắm: "Con hẻm bên cạnh?"

Lục Tình liền nói: "Ban nãy em có để ý, con hẻm nhìn bề ngoài thì không có gì nhưng trong hẻm là những người vô gia cư và trẻ em mồ côi."

Người phục vụ cười lễ độ, đáp: "Vâng ạ, chính là như vậy."

Như hiểu ra được điều gì đó, Tông Diệc cười khẽ, nhưng miệng vẫn cay độc: "Đúng là tên nhiều chuyện."

Tưởng Lam lúc này đã rời đi từ sớm với Giả Lập.

Khoảnh khắc Giả Lập thấy Tưởng Lam, xuýt thì xỉu tại chỗ. Cậu ta vừa đưa túi đồ vừa gầm lớn: "Cậu ăn mặc kiểu quái quỷ gì đây?"

Thấy ai cũng phản ứng rất kém với bộ đồ hợp ý mình, Tưởng Lam híp mắt, mắng: "Sao? Cậu chê thử đi tôi đá cậu xuống xe!"

Giả Lập cười khinh: "Nên nhớ đây là xe tôi."

"Vậy thì sao? Tôi vẫn đá cậu xuống được." Tưởng Lam lấy một bộ suit đen ra rồi thay ngay ở ghế sau, dùng thuốc xịt rã tóc một cái đầu tóc liền ổn hơn. Y chỉnh mắt kính của mình lại, bày ra phong thái của một người có học thức.

Khi chuẩn bị lăn bánh rời đi thì bỗng có tiếng gõ gõ cửa xe.

Người nọ là đang gõ phần kính xe có Tưởng Lam ngồi, y nhướn mày một cái, thản nhiên mở cửa kính ra: "Có chuyện gì sao?"

Người đó là gã găng xanh, hắn lúc này đã mặc thường phục, vì dí theo Tưởng Lam nên tóc tai có chút lộn xộn. Gã nhìn y một hồi lâu rồi nói: "Cảm ơn anh." Chưa đợi Tưởng Lam lên tiếng gã đã nói tiếp, "Cũng muốn thật lòng xin lỗi anh. Miệng của anh... có sao không?"

Tưởng Lam cười tươi không lộ răng, nói: "Không sao, tôi ổn, cậu đừng lo."

"Thật ra, nếu anh làm vậy sẽ rất tổn hại đến thanh danh giáo sư của anh."

Mặt Tưởng Lam cứng ngắc, trong lòng lộp bộp vài tiếng.

Y quên mất đây là học trò của mình, gã ta là học trò của y đó!

"Ban nãy anh không cần xả mình như vậy, tôi sẵn lòng đánh hắn thay anh."

"..." Anh đánh thì lão chỉ có chết thôi, như thế càng nguy hiểm hơn.

Tưởng Lam cười cười, nói: "Thôi được rồi, tôi có việc gấp." Y lôi danh thiếp của mình ra, "Thật lòng mà nói tôi biết cậu rất lâu rồi, cậu có lẽ cũng rõ tôi là ai, thế nhưng nếu muốn liên lạc với tôi thì cứ thông qua danh thiếp này nhé, tôi sẽ giúp đỡ cậu hết sức mình."

Gã găng xanh gật đầu một cái, Tưởng Lam kéo cửa kính lên rồi rời đi dưới ánh mắt nhìn theo của gã.

"Cậu điên rồi hả? Sao ban nãy lại tuỳ tiện kéo cửa kính xuống thế?" Giả Lập nhìn Tưởng Lam qua kính chiếu hậu.

Tưởng Lam nhướn mày: "Sao vậy?"

Giả Lập thở dài, nói: "Cậu còn hỏi? Mấy người thế gia danh môn đều không được tuỳ tiện như vậy, xem ra cậu ở ngoài làm giáo sư lâu quá, tránh xa thế tục hào môn nên quên hết rồi thì phải."

Ý của cậu ta chính là những người như Tưởng Lam sẽ rất dễ có một ngày nào đó mở cửa xe xuống rồi bị bắn chết.

Chuyện tương tự như vậy đã từng xảy ra rất nhiều rồi, bởi vậy nên trên xe của những tên thiếu gia đều có súng.

Nhắc đến súng, Tưởng Lam như nảy ra ý gì đó, nhướn người hỏi Giả Lập: "Này, cậu có súng trên xe không?"

Giả Lập chau mày: "Khi không lại hỏi vậy, cậu muốn gì?"

Tưởng Lam mím môi: "Sợ tôi bắn cậu hả?" Y liếc nhìn ra ngoài đường, "Tôi muốn mượn cậu một lát, có công việc cần dùng đến nó."

Mặt Giả Lập giãn ra, hắn chỉ chỉ cái tay dựa ở giữa mà Tưởng Lam đang đặt tay lên: "Cậu nhìn cái chỗ hõm để kéo tay cầm lên."

"Rồi."

"Thấy có cái nút mờ nhạt không?"

"Thấy."

"Ấn vào nó."

Tưởng Lam ấn vào cái nút, ngay lập tức phần nhựa kéo xuống, lộ ra một cây súng hàng thật giá thật nằm bên trong, cái hộc đựng còn có đèn màu xanh làm nổi bật cây súng bạc.

Cằm y xuýt thì rớt xuống, không hiểu sao nhìn thấy cây súng này tim y đập rất mạnh, như thể rất yêu nó, giống một cái niềm đam mê mãnh liệt bị chôn vùi, bây giờ đang ngốc đầu lên vậy.

"Quá được! Giả Lập, tặng tôi cây này đi." Tưởng Lam trước giờ chưa từng xin xỏ gì ai, lúc này nói vậy khiến Giả Lập hơi giật mình.

Cây súng đó cậu cũng ít khi xài, cho Tưởng Lam cũng không sao, thế nhưng khi thấy Tưởng Lam mắt sáng rực với cây súng kia, mặt Giả Lập lại tối sầm. Cậu dường như vừa nhìn thấy cố nhân một lần nữa, nhìn thấy một Tưởng Lam tàn bạo đam mê vũ khí và dược học ngày nào.

Khó khăn lắm Giả Lập mới buông được một câu: "Được."

Tưởng Lam vui vẻ kiểm tra đạn và súng một cách thuần thục, sau đó nhét súng ở phía sau lưng, lấy vest đen che phủ lại.

Lát sau Giả Lập tắt nhạc, không khí có chút u ám, Tưởng Lam không quan tâm lắm nên giữ im lặng.

"Cậu có biết chuyện gì chưa?" Giả Lập bỗng lên tiếng hỏi.

Tưởng Lam không hiểu lắc đầu: "Chưa."

Giả Lập chớp mắt, thở dài nặng nề: "Thằng ôn Thuần Thiệu kia đính hôn rồi."

"???"

"Không phải nó muốn, là gia đình nó ép. Đó cũng là lý do nó không chờ nổi mà chạy sang nhà cậu làm ầm lên. Bây giờ cả nhà cậu từ cô dì chú bác đều biết chuyện cậu và nó ngủ với nhau rồi."

Như sét đánh ngang tai, Tưởng Lam bật người dậy: "Cái gì? Tại sao lại có họ hàng ở đó nữa?"

"Hôm nay Tưởng Nhân mở tiệc gia đình, ông bà nội đều muốn gọi cậu về nhưng Tưởng Nhân nói cậu bận bịu nên không về được." Giả Lập cay cú đập vô lăng, "Thằng điên đó vậy mà lại được Tưởng Nhân mời đến, cậu xem có thói đời nào như vậy không?"

Thấy Tưởng Lam im lặng, Giả Lập sợ y buồn nên không nói tiếp nữa.

Chẳng qua Tưởng Lam đang nghĩ, thật sự là trùng hợp vậy sao? Vốn là Tưởng Nhân tự tổ chức hay là có người thúc ông ta tổ chức?

Khi về tới căn biệt thự lớn, từ ngoài cổng quản gia đã đứng sẵn để chờ đón Tưởng Lam về. Mắt thấy xe Giả Lập chạy đến rồi Tưởng Lam bước xuống, lão quản gia lòng ruột đều sốt hết cả lên chạy tới, đầu tiên vẫn là cung kính: "Thiếu gia đã về."

Tưởng Lam gật đầu một cái, lão quản gia liền nói: "Cậu mau vào trong đi, tất cả mọi người đều loạn hết cả rồi."

Giả Lập đưa chìa khoá cho người cất xe, từ phía sau Tưởng Lam đi đến, hỏi: "Có xảy ra chuyện gì nữa không?"

Lão quản gia mặt cắt không còn giọt máu, gật đầu: "Thuần thiếu gia mang người đến, đông lắm, tôi nghĩ lần này cậu ta không đưa được Tưởng thiếu gia đi thì cũng sẽ cưỡng chế lôi đi."

"Ngang ngược! Hỗn đản!" Giả Lập mắng hai tiếng, tức đến nghiến răng ken két.

Tưởng Lam bình tĩnh hơn, y vỗ vỗ vai lão quản gia hai cái, hỏi chuyện: "Hắn ta làm vậy Thuần gia không nói gì sao?"

Lão quản gia mơ hồ lắc đầu: "Tôi không biết nữa."

Dường như hiểu ra được cái gì đó, Tưởng Lam cười cười trấn an lão quản gia: "Đừng lo, để tôi vào giải quyết."

Y và Giả Lập đi vào trong biệt thự lớn, bên ngoài cổ kín nhưng bên trong hiện đại. Lúc này đây dưới nhà đèn điện sáng trưng, khu nhà ăn cũng đang có người dọn dẹp, bên ngoài vườn có hơn mười người đang đứng, dáng người đô con mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, gương mặt ương ngạnh mắt nhìn thẳng, chuẩn bị sẵn tư thế bắt người.

Tưởng Lam chẳng cảm thấy sợ hãi hay gì cả, y thản nhiên lướt qua đám người đó rồi tiến vào nhà. Bên trong phòng khách là một đống người, già trẻ lớn bé đều có hết.

Tưởng Nhân đứng vỗ về mẹ mình, còn ông nội thì không biết đang ở đâu, hiện không có mặt ở đây.

"Tôi nói cậu, ở đây là gia tộc nhà họ Tưởng, cậu đừng có làm loạn. Tưởng Nhân em tôi nó thương cậu như con nên nhịn cậu nhưng tôi thì không!" Chú ruột của Tưởng Lam là Tưởng Thái Bằng, đứng trước mặt Thuần Thiệu chỉ mặt rồi mắng.

Thuần Thiệu mất đi dáng vẻ ôn nhu thường ngày, nghiến răng gằn từng chữ: "Tôi nói rồi, tôi phải lấy người đi cho bằng được!"

"Cậu...!" Tưởng Thái Bằng tức muốn cao huyết áp, mặt đỏ lựng, vợ ông tiến đến vỗ lưng vỗ ngực cho ông, "Bình tĩnh đi mình, đợi Tưởng Lam về rồi chúng ta tính tiếp."

"Không cần đợi, tôi sẽ đi bắt anh ấy về." Thuần Thiệu cao ngạo nói một câu.

"Bắt? Cậu tính bắt ai?" Tưởng Lam đứng dựa vào cái cửa cao gấp hai mình, khoanh tay trước ngược, bình thản hỏi.

Nghe thấy giọng nói mà mình nhớ nhung mấy ngày nay, Thuần Thiệu ngạc nhiên quay người nhìn y, dáng vẻ cao ngạo ban nãy biến mất không còn chút dấu vết, đôi mắt ôn nhu của hắn hiện rõ, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng gọi: "Tưởng Lam, anh về rồi."

Giây sau thấy Giả Lập đứng sau Tưởng Lam, hắn lại một lần nữa sầm mặt, nhưng vẫn cố giữ nét ôn nhu nhất có thể.

Tưởng Lam gật đầu, bước vào trong lách qua tất cả mọi người rồi ngồi xuống ghế sofa.

"Mọi người có gì cứ ngồi nói, đứng làm gì cho mỏi chân." Y thản nhiên quăng một câu, tiện tay rót cho mình một ly trà để uống.

Thái độ nhã nhặn hoà hoãn, không có chút lo lắng chột dạ, Tưởng Thái Bằng nhìn y một cái nhưng cũng không có ý muốn ngồi, chỉ có Thuần Thiệu nghe lời y mà bước tới ngồi xuống.

"Tưởng Lam." Hắn khẽ gọi, trong giọng nói có biết bao nhiêu cưng chiều.

Nhưng người xung quanh đều mặt mày méo xẹo nhìn Thuần Thiệu như một con người khác đối với Tưởng Lam.

"Được rồi, tôi nghe hết mọi chuyện rồi, ý cậu là cậu muốn cưới? Muốn mang tôi về?"

Thuần Thiệu cười: "Đúng."

"Không mang được thì cưỡng chế bắt về?"

Nụ cười trên môi hắn dần biến mất: "Đúng."

Có gì nói đó, Tưởng Lam biết Thuần Thiệu là người như vậy.

Tưởng Lam nhấp một ngụm trà, thong dong nói một câu xanh rờn: "Tôi đồng ý."

"Cái gì?" Giả Lập phản ứng đầu tiên.

"Em họ, nó là thằng điên, em đừng nghe nó nói bậy. Cả nhà chúng ta không ai tin những gì nó nói cả, em đừng để nó hù doạ." Tiếp đó là Tưởng Hiệu, con trai của Tưởng Thái Bằng, cậu ta rất quý Tưởng Lam vì y là người vừa đẹp vừa giỏi.

Tưởng Lam liếc mắt nhìn đám người đang ngỡ ngàng, y cười khẽ nhìn gương mặt vì vui sướng mà không kiềm chế được của Thuần Thiệu, nói: "Nhưng tôi có điều kiện."

Thuần Thiệu hắn bây giờ trong đầu chỉ toàn có cảnh tượng đêm hôm đó, nào là vuốt ve hắn, hôn hắn, nói yêu hắn, bôi tinh dịch lên môi hắn. Người mà hắn yêu quyến rũ đến như vậy thì điều kiện gì hắn cũng đồng ý.

Chỉ là không ngờ Tưởng Lam lại nói: "Một nửa gia sản của Thuần gia phải là của tôi, phần nào của cậu cũng phải có của tôi, sau khi gia chủ Thuần gia mất, toàn bộ tài sản đều thuộc về tôi. Cậu đồng ý không?"

Mọi người một lần nữa sững sờ, Thuần Thiệu ngồi như trời trồng, giống một cục đá lớn đang đè lên người hắn. Hắn sầm mặt, vẫn nhẹ nhàng gọi: "Tưởng Lam..."

"Sao? Cậu chỉ cần trả lời, được hay không được." Mặt y kiêu ngạo nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Kiếp trước Thuần Thiệu vì gia sản mà lợi dụng y, y biết hắn xem trọng gia sản còn hơn y.

Tưởng Nhân thấy Thuần Thiệu bị làm khó, còn đứa con mà mình không chút thương nào lại ngạo nghễ như thế, gã cũng khó chịu thay Thuần Thiệu, định bụng lên tiếng giải vây thì Thuần Thiệu đã nói: "Không được."

Tưởng Lam bật cười: "Đó, nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu rồi." Y buông đôi chân đang vắt nhau xuống, đứng lên, chỉnh lại áo vest: "Vậy nhé, tôi không đồng ý, tôi từ chối cậu. Đêm hôm đó tôi cũng chẳng nhớ gì cả, cậu cứ xem nó như là mộng tinh bình thường thôi."

"Tưởng Lam!" Thuần Thiệu gầm lên, lao đến kéo Tưởng Lam sát lại người mình.

Giả Lập chau mày tiến lên, hét lớn: "Buông ra!"

"Mẹ mày! Cút!" Thuần Thiệu trừng mắt nhìn Giả Lập một cái, kéo Tưởng Lam đi, "Nếu anh không đồng ý thì cũng phải đồng ý, hôm nay em đến đây đã không có ý định về tay không rồi."

Lúc này bên ngoài mười người vệ sĩ cường tráng ban nãy chạy ùa vào, bao vây Tưởng Lam và Thuần Thiệu lại.

Hắn không muốn bất kỳ ai đụng vào người y, những kẻ kia không được phép lôi y đi, chỉ riêng hắn thì có quyền đó.

Mọi người ngỡ ngàng, trẻ em thì khóc rống do sợ, em họ của Tưởng Lam cũng lao đến nhưng đều bị ghìm chặt lại.

Tưởng Thái Bằng tức run người, hét lên với Tưởng Nhân: "Mày xem đi! Thằng con nuôi mày cưng chiều đó! Nó bắt con ruột mày đi, chuyện ghê tởm nào nó cũng làm được, mày còn bênh nó?"

Vợ của Tưởng Thái Bằng thấy tình hình không ổn liền la lên: "Vệ sĩ đâu?"

Vệ sĩ của Tưởng gia cũng lao vào bảo vệ mọi người.

Tưởng Lam nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, tiếp đó quay lại đẩy Thuần Thiệu ra, vòng tay chụp lấy súng được vắt ở phía sau, lên đạn chĩa vào Thuần Thiệu, toàn bộ quá trình không hề có động tác thừa.

"Tưởng Lam?" Không tin vào mắt mình, Thuần Thiệu sững sờ nhìn đầu súng đang chĩa thẳng mặt mình, "Anh dám chĩa súng vào mặt em?"

Đêm hôm đó y nói yêu hắn, bây giờ y lại bảo xem đó là giấc mộng tinh, hắn đã khó chịu trong lòng từ ban nãy. Hiện tại y còn chĩa súng vào mặt hắn, đôi mắt y lạnh nhạt nhìn hắn, trái tim hắn như bị bóp nghẹt, nhưng một kẻ kiêu ngạo như hắn cũng biết tức giận.

"Soạt." Vệ sĩ thân cận của Thuần Thiệu nghiến răng, rút súng hung tợn hướng đến mặt Tưởng Lam.

Tưởng Lam mặc kệ tên đó, mắt chăm chăm nhìn Thuần Thiệu. Nhưng Thuần Thiệu hắn thì rất để ý, lập tức gầm lớn: "Bỏ súng xuống!"

Hắn không cho phép ai làm vậy với y.

Tên vệ sĩ không tin vào tai mình, thiếu gia nhà bọn hắn yêu tên kia đến điên rồi.

"Thiếu gia..."

"Bỏ súng xuống!"

Tên vệ sĩ không cam lòng hạ súng xuống nhưng con mắt như hổ dữ vẫn ghim chặt người Tưởng Lam.

Giả Lập đứng bên cạnh không nói gì, giống như đã biết trước mọi chuyện.

"Tưởng Lam..." Thuần Thiệu nhìn sang y, giọng như lạc đi, đau lòng hỏi: "Anh từng nói yêu tôi mà? Tình cảm tôi dành cho anh suốt hơn chục năm qua anh không phải không biết, vì sao vẫn như vậy với tôi?"

Hắn thật lòng rất nhớ đêm đó, chỉ mong Tưởng Lam đối với hắn lúc nào cũng vậy.

Tưởng Lam cười khẩy một tiếng, trong lòng khinh rẻ vô cùng, kiếp trước hắn cũng từng như vậy với y nhưng rồi sau đó thì sao?

"Cậu biết đó, nói yêu hôm trước, chĩa súng vào mặt nhau hôm sau là chuyện rất bình thường đối với tôi, cậu nên tập dần đi."

Thuần Thiệu nhìn được nét bi ai trong mắt Tưởng Lam vào khoảnh khắc y nhớ đến cảnh tượng kiếp trước, hắn nghĩ y không dám bắn mình nên mạnh dạn bước lên một bước: "Anh bắn đi, cho dù hôm nay có chết thì tôi cũng phải mang được anh về."

Thời gian không kịp nữa rồi, hắn nếu không mang Tưởng Lam về với hắn thì sẽ bị gia đình ép cưới một người khác, hắn không muốn như vậy chút nào.

Biết mình sơ hở trong một giây căng thẳng, Tưởng Lam đổi hướng súng, một phát xoay về thái dương của mình.

Cảnh tưởng đó hù cho rất nhiều người hoảng sợ.

Giả Lập không ngờ đến Tưởng Lam lại liều như thế, hít một ngụm khí lạnh, nói lớn: "Tưởng Lam, cậu điên rồi, bỏ súng xuống ngay đi!"

Thuần Thiệu bị doạ, tiến lên một bước: "Tưởng Lam, anh bình tĩnh, tôi không bắt anh nữa, anh chỉ cần theo tôi về thôi, tôi hứa sẽ cho anh những thứ anh thích."

Tưởng Lam cảm thấy buồn cười, cho anh những thứ anh thích nhưng gia sản thì không. Lúc này y thực lòng muốn cười lớn nhưng mọi thứ đang căng thẳng, y không thể tỏ ra như vậy được.

Ráng giữ mình nghiêm túc, Tưởng Lam nói: "Bước thêm bước nữa tôi bắn, cậu dám?"

Thuần Thiệu mắt xám lại, lì lợm tiến thêm một bước: "Theo tôi về đi Tưởng Lam."

Tưởng Lam nhíu mày, dùng chiêu cuối.

"Đoàng!"

"Tưởng Lam!" Thuần Thiệu lẫn Giả Lập đều hét lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me