TruyenFull.Me

Dai Thuc Dung Vo Tam Voi Chung Toi Nhu Vay

Trong phòng làm việc riêng của giáo sư, Đại Đông đỡ cuốn sách to đùng xuống kệ, vừa phủi bụi vừa hỏi: "Thế là hai người đó bám theo giáo sư luôn?"

Tưởng Lam vùi đầu làm việc, không để tâm cho lắm mà gật đầu.

Hồi sáng nay Tưởng Lam tỉnh giấc từ chiếc giường riêng của mình, đập vào mắt là hai tên sói con đang ngoan ngoãn ngủ, một đứa nằm dưới đất phía tay phải, một đứa đã nhân cơ hội leo lên giường nằm với y.

Đạp Khống Việt một cái, Tưởng Lam chau mày khó chịu tung mền bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi ra sân điền kinh chạy bộ năm vòng, trở về thì tắm rửa thay quần áo.

Chuẩn bị xong hết y mới bước ra, trạng thái chỉn chu từ đầu đến cuối, híp mắt nhìn đồng hồ đã chỉ 6h3o, Tưởng Lam cầm điện thoại kết nối với loa rồi phát âm thanh báo thức trong quân đội. Thấy âm lượng nhỏ không vừa ý, Tưởng Lam kéo âm lượng lên thật cao, ầm ĩ đến mức cả hai con sói đều từ trong giấc mộng mà chau mày ra tới bên ngoài đời.

Cả hai bọn hắn đều từng bị ăn hành trong khoảng thời gian đi học kỳ quân đội ba tháng, bây giờ khúc chuông ám ảnh ùa về, ai cũng khó chịu lăn qua lăn lại.

Khống Việt bức bối nhất, bật dậy chưa tỉnh táo hẳn đã gào: "Thằng nào điên quá vậy? Mới sáng sớm!"

Sau đó Tông Diệc ngồi dậy, dụi mắt, như một con gấu vừa tỉnh giấc, hơi say ke liếc nhìn một lượt căn phòng. Hắn nhắm mắt đứng dậy, trông như mộng du, cứ vô thức lủi vào hướng của Tưởng Lam đang đứng mà đi.

Tưởng Lam đang cầm điện thoại, nghiêng người vắt chân đứng dựa vào cạnh cửa nhìn xem phản ứng của hai tên này ra sao. Kiếp trước y không dám làm như vậy với bọn hắn, có từ chối thì cũng là từ chối hết sức nhu nhược, bây giờ y cái gì cũng không sợ, để coi bọn sói này xem y vào trong mắt bao nhiêu phần.

Thấy Tông Diệc hướng về phía này, mắt thì nhắm nghiền, say ke dẩu dẩu môi, hai tay hắn đưa ra như ý muốn ôm, mày Tưởng Lam nhướn cao, xem hắn trong vô thức muốn làm gì mình.

"Ôm..." Tông Diệc bình thường thì độc miệng, say ngủ thì như là thằng ngốc, nhõng nhẽo kêu một tiếng.

Tưởng Lam thoáng kinh hãi, dị ứng cái kiểu đó né sang một bên, hắn mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn biết y né mình, mò hướng y đi tới tiếp. Cho đến khi ôm được cái người thơm tho thấp hơn mình hắn mới thoải mái dụi dụi vào y: "Thơm..."

Thơm?

Là người y thơm hay hắn muốn y thơm hắn?

Mới sáng sớm đã rối não, Tưởng Lam lấy ngón trỏ dí trán hắn đẩy một cái. Không ngờ đến Tông Diệc thật sự như cái xác không hồn vào sáng sớm, hoàn toàn té dúi đầu đập vào cạnh giường.

"Cốp!" Một cái, hắn lúc này mới ngơ ngác mở mắt, dần dần tỉnh.

Khống Việt mắng xong mới hiểu tình hình là gì, nhìn Tưởng Lam mà năn nỉ: "Đại thúc, anh đừng làm như vậy, tôi không chịu nổi đâu." Hắn khóc không thành tiếng.

Tưởng Lam thu hồi tiếng báo thức, khoanh tay trước ngực nhìn Tông Diệc đang mặt nhăn mày nhó ôm đầu, lúc nhận ra mình bị như vậy là do y đẩy, hắn liền liếc y đến khét, Tưởng Lam chột dạ nhìn sang Khống Việt: "Hai cậu nghỉ học bao lâu rồi?"

Cả hai thực sự không nhớ, chỉ biết là bọn hắn có đến điểm danh ngày đầu thôi.

"Nghỉ học bao lâu cũng không nhớ." Tưởng Lam chau mày, nói: "Kể từ bây giờ đi học đầy đủ, nếu không muốn thì cũng đừng ở đây nữa."

Y đưa ra nhiều điều kiện như thế không phải là vì muốn tốt cho bọn hắn mà là y muốn bọn hắn biết khó rồi lui.

Chẳng ai ngờ, hai tên lười đó lại thật sự ngồi dậy đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.

Sáng nay Tưởng Lam có tiết ở lớp Khống Việt, Tông Diệc thì hôm nay không có tiết của y nhưng vẫn có tiết vào buổi sáng.

Thế là từ ký túc xá của giáo sư liền thấy một người khí chất lạnh lùng tri thức đi trước, phía sau còn có hai cái đuôi.

Đến giờ trưa được nghỉ ngơi, Tưởng Lam ngồi trong phòng thư giãn chưa được bao lâu thì bị Đại Đông hỏi chuyện, cậu ta bảo hôm nay bên ngoài trường cứ lộ ra nhiều tin đồn không hay về y trên diễn đàn trường, cũng có nhiều cái rất xàm nhưng mà mạng xã hội độc hại như thế nào, Tưởng Lam đương nhiên biết rõ.

Y không quan tâm cho lắm, xua tay bảo không biết, mắt không thấy, tai không nghe, lòng không quặn, sau đó y im một hồi, Đại Đông càng sợ y gặp phải vấn đề nan giải với hai người kia mà không nói được. Trong mắt cậu ta, dạo gần đây tuy giáo sư rất khác, mạnh mẽ vô cùng nhưng ấn tượng về một giáo sư hiền lành vẫn in đậm trong cậu.

Sợ y thiệt thòi, dù sao cậu cũng biết Tưởng Lam xuất thân rất khép kín, y cũng chẳng mở miệng nói một lời về gia đình, kể từ lúc thi lên cao rồi vào trường nhậm chức, y cũng chưa từng tâm sự cái gì. Cậu ta sợ dưới áp bức của hai tên thiếu gia nhà giàu kia, Tưởng Lam có là giáo sư danh giá thì cũng phải chịu không ít ấm ức.

Tưởng Lam có hơi khó hiểu nhìn Đại Đông: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy." Y đặt cuốn sách lên mặt, ngửa lưng tính nhắm mắt ngủ tiếp thì Đại Đông lại kéo ghế đến, nhiều chuyện với y: "Tưởng giáo sư, anh thật sự không nghĩ gì đến chuyện chuyển chỗ ở sao?"

Chủ đề này Tưởng Lam đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần, nghe thấy Đại Đông nhắc đến, Tưởng Lam bỏ cuốn sách xuống, hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

Thấy Tưởng Lam phản ứng khá tốt, mắt Đại Đông liền bừng sáng, cậu ta nói: "Anh biết không giáo sư? Bây giờ trong toà ký túc xá giáo sư chỉ còn có mình anh ở thôi." Biểu cảm Tưởng Lam thoáng ngạc nhiên, Đại Đông biết ngay y không rõ chuyện này, "Hôm qua Lôi giáo sư chuyển đi rồi."

Tưởng Lam triệt để ngạc nhiên, cái tình tiết này có phải bị nhầm lẫn không? Từ khoảnh khắc này cho đến một năm sau Lôi giáo sư mới chuyển đi cơ mà? Chỉ mới một tháng rưỡi mà mọi chuyện đã tiến hành nhanh như thế, kiếp trước Lôi Ân chuyển đi chính là vì cậu ta chuyển công tác đến một cơ sở khác của trường, kiếp này không lẽ cũng khác lý do?

"Tại sao Lôi giáo sư lại chuyện đi?" Tưởng Lam ngờ vực nheo mắt.

Đại Đông nói: "Lôi giáo sư chuyển ra sống riêng với vợ sắp cưới." Cậu ta cười hì hì, cách Tưởng Lam cái bàn làm việc, hứng thú nói, "Chúng ta sắp được nhận thiệp mời đám cưới của Lôi giáo sư rồi đó Tưởng giáo sư."

Trong lòng Tưởng Lam là một tràng kinh hãi, Lôi giáo sư kiếp trước ế mà?

Y nhớ Lôi giáo sư bị vợ sắp cưới đá, còn chê anh ta già, cằn cỗi, không có sức hút, sau đó anh ta kéo Tưởng Lam cùng Đại Đông đi nhậu, khóc lóc rên rỉ nói mình số khổ, sau đó còn ói một bãi lên người Tưởng Lam khiến y ám ảnh ba ngày...

Về sau Lôi giáo sư chuyển công tác, sống mãi như vậy luôn, còn sau khi y chết anh ta có cưới vợ hay không thì y không biết.

"Giáo sư... Tưởng giáo sư!" Đại Đông quơ tay trước mắt Tưởng Lam, gọi y mãi nhưng y vẫn cứ thất thần.

Cho đến khi hồn về lại, Tưởng Lam mới gạt tay Đại Đông ra, nói: "Tôi biết rồi, chiều nay tôi sẽ đi xem nhà."

Lần này y sẽ mua đất ở ngoại ô, rồi bỏ tiền xây biệt thự hiện đại.

Nghĩ thì dễ nhưng làm lại rất khó, kiếp trước của Tưởng Lam sống khép kín, từ lúc y bị tai nạn xong đều cắt đứt hết lên lạc, chỉ người nào thật sự cần thiết trong cuộc sống của y thì y mới tiếp xúc, vì y nhát lắm, không dám lại gần ai.

Bởi vì thế mà bây giờ mọi thứ khó khăn gấp bội, tìm bọn bất động sản bình thường thì cũng chẳng tin tưởng được, kiếm Giả Lập tuy chuyện sẽ dược giải quyết ổn thoả nhanh chóng. Thế nhưng Giả Lập và y đã không liên lạc mấy ngày, bây giờ y không thể gọi điện nhờ vả.

Chạy đôn chạy đáo cả một buổi chiều nhưng cũng chẳng có hiệu quả, Tưởng Lam mệt mỏi dừng trước một máy bán nước tự động, bỏ tiền vào rồi nhưng máy không chạy, Tưởng Lam đang khát nước cau có mắng một câu, định đưa chân đá vào máy bán hàng thì bên cạnh có người xuất hiện. Tưởng Lam thu liễm sự cục súc lại, lặng lẽ đứng im, người kia dùng tờ tiền nhét nhào, sau đó bấm lấy hai lon nước.

Máy bán hàng cư nhiên lại "è è" hai tiếng, thuần thục rớt xuống hai lon nước mà người nọ bấm, Tưởng Lam mặt biến tím, thật lòng muốn đá cái máy bán hàng này một phát.

Người nọ cúi xuống thò tay vào trong lấy ra hai lon nước chanh, Tưởng Lam nuốt nước bọt đưa ánh mắt nhìn sang, đó là cái loại mà y thích uống nhất. Trong máy bán hàng cũng chỉ còn đúng có hai lon đó...

Người nọ xuyên qua lớp mắt kính đen nhìn thấy gương mặt được ánh nắng chiều chiếu rọi của Tưởng Lam, như mèo cào trong tim, hắn ta cong khoé môi. Anh vẫn đáng yêu như ngày nào nhỉ Tưởng Lam?

Ánh mắt thèm thuồng của Tưởng Lam lộ ra được hai giây thì y thu về, định bụng rời khỏi để đỡ đau lòng, ai ngờ người nọ lại chìa một lon ra trước mặt y.

Tưởng Lam ngạc nhiên nhìn ngó sau lưng mình, xác định lon này là hắn cho mình mới hỏi: "Cậu mua cho tôi?"

Người nọ gật đầu, sau khi Tưởng Lam nhận lấy lon nước định bụng cảm ơn thì người nọ đã xoay người rời khỏi, y có dí theo nhưng người kia đi rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất.

Hắn đeo mũ đen, mặc đồ đen, khẩu trang đen, kính đen, một chút da thịt cũng không lộ ra, nhưng y thấy được tóc hắn, là tóc màu vàng. Cái màu sắc đó rất giống một người. Tưởng Lam chau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ,

Uống xong lon nước chanh, Tưởng Lam mệt mỏi đi tàu điện ngầm trở về.

Nhắc đến cái này Tưởng Lam lại thấy thêm một lớp đau phủ lên trái tim. Cái xe tồi tàn của y sau cái lần bị y đem ra đua tốc độ trên đường vào giờ cao điểm với Khống Việt thì bây giờ nó đang nằm trong viện bảo dưỡng rồi.

Lúc trưa y khởi động nó lên, nó ho khục khặc hai ba tiếng, sau đó xì khói, hư ngay tại chỗ. Tưởng Lam mặt nghệt ra mấy giây, Khống Việt biết chuyện xong còn cười hi hi ha ha, nói là Tưởng đại thúc bị quả báo. Kết quả là bị y cấm tuyệt không cho ngủ trong phòng, cuốn khăn ra phòng khách mà ở.

Ngồi trên tàu điện ngầm hơi đông người, trời lúc này cũng đã đổ tối, giờ cao điểm nên có rất nhiều người chen lên. Tưởng Lam không quen đông người như vậy, mặt thoáng chốc đen một đống, co rúc ngồi một góc.

Không biết qua bao lâu, Tưởng Lam thiếp đi, dựa đầu vào lớp kính bên cạnh.

Lúc này người thưa hơn một chút, số lượng ghế ngồi trống bớt, kế bên Tưởng Lam có một người ngồi xuống, ăn mặc đen thui từ trên xuống dưới.

Hắn ta nhìn sang Tưởng Lam, thấy y yên tĩnh ngồi tựa đầu vào kính ngủ ngon lành, liền cong khoé môi, hắn biết y rất mệt, đã vậy còn phải ngồi tàu điện ngầm đông người. Tim như bị mèo cào qua, hắn vươn tay kéo đầu y để y dựa vào lồng ngực mình, cứ vậy ngồi im suốt một tiếng đồng hồ không nhúc nhích.

Tưởng Lam trong giấc mơ cảm nhận được một mùi hương quen thuộc liền chìm đắm vào mùi hương đó. Cho tới khi người kia đánh thức y y mới giật mình mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Người đã không còn đông như trước, ghế ngồi cũng thưa thớt hơn, Tưởng Lam nhìn sang người cho mình dựa để ngủ, nhìn xong y thoáng giật mình: "Lại là anh?"

Người kia im lặng không nói, chỉ gật đầu tỏ đúng.

Không thể trùng hợp thế được, Tưởng Lam chau mày, dò xét hắn ta: "Anh theo dõi tôi?"

Người kia lắc đầu, sau lại gật, hai giây sau lại lắc, rồi lại gật.

Tưởng Lam: "..."

Chóng mặt quá.

"Anh trả lời một cái thôi, anh tính chơi chiêu với tôi làm tôi hoa mắt đấy à?"

Người kia cúi đầu cười khẽ, định trả lời tiếp thì thông báo vang lên. Tưởng Lam ngẩng đầu nhìn đã thấy tới trạm mình muốn dừng chân liền quay đầu nói với hắn: "Tôi phải xuống rồi. À, lon nước hồi chiều, tôi cảm ơn anh nhé." Y thu liễm ý cười trên mặt, hơi nghi hoặc nhìn hắn, "Mặc dù không biết anh có phải theo dõi tôi hay không nhưng thôi, cảm ơn trước rồi tính sau."

Người kia lại cúi đầu cười cười, không ngờ Tưởng Lam nhu nhược lúc trước lại còn có một mặt đáng yêu đến như vậy.

Y bước ra được tới ngoài rồi thì bỗng có cánh tay níu y lại, Tưởng Lam quay đầu nhìn thì người kia buông tay, hắn đứng bên trong tàu còn Tưởng Lam đứng ngoài tàu, y sợ cửa đóng, hơi khó hiểu nhíu mày: "Anh có gì muốn nói với tôi sao?"

Người kia gật đầu, hắn bước lên một bước rời khỏi tàu rồi ôm chầm lấy Tưởng Lam, như dồn hết cảm xúc kiềm nén, nỗi nhớ nhung bất tận, hắn siết chặt y, vươn tay xoa xoa phần tóc phía sau của Tưởng Lam.

Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Tưởng Lam ngạc nhiên tính đẩy ra thì người nọ đã buông người y, còn nắm lấy lòng bàn tay y mở ra rồi thả cái gì đó vào.

Tưởng Lam cảm nhận một vật lành lạnh nằm gọn trong tay, y mở to mắt ngạc nhiên khi thấy rõ hình dáng nó, lúc y hồi thần ngước lên thì người nọ đã lùi về một bước trở về tàu điện ngầm. Tàu đóng cửa lại thật nhanh, Tưởng Lam thấy tim thắt lại, nước mắt xuýt thì trào ra, cảm xúc cứ thế tuôn chảy, từ ngỡ ngàng đến kinh hãi, rồi đau đớn, hỗn loạn thành một đống.

Y lao lên đập cửa tàu, hơi sợ mà gầm lớn: "Thuần Gia! Là cậu phải không? Tại sao lại là cậu?"

Bảo vệ khu đó bị doạ, lập tức kéo Tưởng Lam ra vùng an toàn.

Thuần Gia nghẹn lòng nhìn Tưởng Lam như thế, mắt hắn đỏ lên ẩn sau lớp kính, mím chặt môi lo lắng nhìn y. Tàu điện di chuyển thật nhanh, trước mắt mờ đi do ngấn nước, Tưởng Lam gào lớn: "Mẹ kiếp! Tên khốn! Sao không cút đi? Còn đến đây làm phiền tôi!"

Nhưng tàu đã đi hết rồi, chỉ còn lại đường ray trống vắng, Tưởng Lam nắm sợi dây chuyền chặt đến mức tay y rỉ cả máu.

Cả một đoạn đường về lại trường đại học, Tưởng Lam như cái xác không hồn, cứ nhìn chăm chăm vào sợi dây chuyền có mặt hình cây cọ trước mắt. Y phản ứng lớn như vậy không phải vì y hận Thuần Gia đến chết, nếu như Thuần Gia mà y gặp là của năm hắn 23 tuổi thì y không nói.

Nhưng...

Người mà y vừa gặp, chính là Thuần Gia của năm 30 tuổi trở lên.

Từ mùi hương, dáng người đến tính cách đều không khác gì. Nhất là sợi dây chuyền này.

Y nắm chặt lấy sợi dây chuyền, hơi run rẩy sờ lên vết sẹo trên mặt mình. Y bắt đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi, tại sao bốn tên sói kia đều là người cũ cảnh cũ, chỉ riêng Thuần Gia lại như mang nguyên một thể từ kiếp trước đến đây?

Mà hắn tại sao lại có cách cư xử thâm tình đến thế?

Tưởng Lam định bụng ném đi sợi dây chuyền nhưng rồi ký ức vụn vặt của kiếp trước hiện lên, Thuần Gia ngồi trước kệ vẽ và bảng giấy trắng bóc trước mắt, hắn ngắm y một hồi, quyết định cầm cọ lên vẽ y. Thuần Gia giỏi vẽ vô cùng, nếu hắn thu lại cái dáng vẻ ăn chơi, một mặt chuyên tâm vào vẽ thì có lẽ sẽ thành hoạ sĩ nổi tiếng. Đáng tiếc sau này hắn vì y mà từ bỏ, ở lại hỗ trợ Thuần Thiệu gầy dựng tập đoàn, sau đó không hiểu vì sao hắn nói do y mà hắn mất đi tiền đồ.

Hắn rơi vào trầm cảm, rượu chè bê tha, nhân lúc bốn tên kia không có ở nhà, hắn đánh y suốt, rồi hắn tỉnh rượu liền khóc, ôm y khóc nói rằng hắn yêu y. Thấy hắn mắc tâm bệnh, Tưởng Lam tha thứ cho hắn rất nhiều lần, lúc tỉnh táo thì hắn bám y, thương yêu y, lúc không tỉnh, lên cơn thì xem y như kẻ thù, mắng nhiếc rồi đánh đập.

Có lần hắn đánh y nhập viện, bốn tên sói kia thì đều đã rời khỏi y rồi nhưng hắn thì vẫn ở bên cạnh y, sau đợt đánh đó hắn tỉnh táo lại mới chạy vào bệnh viện ôm y. Rồi đưa cho y sợi dây chuyền mặt cây cọ, hắn nói: "Ở nhà có rất nhiều hình của anh, em chờ anh về, chúng ta tổ chức kỷ niệm đám cưới."

Đúng, là tổ chức đám cưới lại, nhưng mà đợi đến khi y rời khỏi bệnh viện sau một năm điều trị tinh thần lẫn thể xác thì nhận được thiệp đám cưới của Thuần Gia.

Hắn được Thuần Thiệu đưa đi chữa bệnh, sau khi chữa xong thì khuyên hắn cắt đứt với Tưởng Lam, sắp xếp cho hắn một cuộc hôn nhân rất mỹ mãn, vậy mà hắn đồng ý.

Và cái đó chính là ngọn lửa cuối cùng thiêu đốt toàn bộ con người lẫn tâm của Tưởng Lam.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me