TruyenFull.Me

Dai Thuc Dung Vo Tam Voi Chung Toi Nhu Vay

Vào hôm Tưởng Lam nói dối mình mất trí nhớ, Giả Lập đã được y nhờ vả một chuyện quan trọng liên quan đến Avis. Do là Tưởng Lam đã nhờ, Giả Lập không thể ngó lơ. Ngược lại, anh ta dốc sức tìm kiếm sự thật đứng sau cái chết của Avis.

Lúc đến tìm sư phụ đang ở ẩn trên núi, Giả Lập tưởng đâu mình lạc vào tiên cảnh. Xung quanh khu vực mà sư phụ hắn ở chỉ toàn là cây cỏ, khí hậu ẩm thấp, quanh năm dễ mưa và thời tiết se lạnh.

Lúc mới đầu, Giả Lập tìm ra được thông tin của sư phụ là làm giảng viên đại học đứng đầu nước X. Sau đó vì muốn tìm gặp lại sư phụ nên anh ta mới biết được thông tin đó là giả. Sư phụ vậy mà dám thay tên đổi họ, chuyển hết thông tin thành giả, quy ẩn trên núi suốt hai năm nay. Nghĩ đến bản thân bị lừa mà còn rất vui vẻ đi nói cho người khác biết như thể rất rành rọt, anh không nhịn được mà bày ra vẻ mặt cay nghiệt.

Giả Lập kéo kéo chiếc áo khoác mỏng manh của mình, đứng trước cánh cổng bằng gỗ rộng lớn ngó nghiêng một hồi mới thấy khu này thật vắng vẻ, bầu trời thì âm u.

Đúng hơn cả cái khu này chỉ có mỗi sư phụ hắn cất nhà ở đây, vì ông ấy mê dược học nên đã lên núi làm nghiên cứu quanh năm suốt tháng. Tiền lương mà suốt quá trình ông ấy làm cho Avis được trả dư đến nỗi ông ấy có xài hai đời cũng không hết. Đã vậy còn độc thân, không vợ không con, sống trên núi như một lão tiên nhân thực thụ.

Do dự một hồi, cuối cùng Giả Lập cũng vươn tay đặt lên thanh gõ cửa đầu sư tử, anh ta cầm lấy thanh gõ, đập xuống ba lần. Khoảng năm phút sau cửa tự động mở ra.

Tiếng cửa kêu kẽo kẹt khiến Giả Lập tưởng mình lạc vào phim kinh dị. Anh ta bước vào, thái độ cực kỳ đề phòng.

Bên trong nhà là thiết kế hiện đại, Giả Lập ngắm nhìn nhà một lúc thì từ xa có một người đàn ông mặc quần áo như một tiên nhân xuất hiện. Giả Lập bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm người kia, hỏi dò: "Sư phụ? Sư phụ hả?"

Người đàn ông kia nhanh chóng tiến đến, ông ta lùn hơn Giả lập nửa cái đầu. Lúc tới nơi còn không quên kiễng chân, vươn tay gõ cốc lên đầu anh.

"Không phải sư phụ ngươi thì là ai?" Đúng là chất giọng quen thuộc, nhưng mà râu của y quá nhiều và dài, đã vậy còn bạc trắng nên Giả Lập tưởng mình nhìn nhầm. 

Lần cuối nhìn thấy y, là lúc y tóc trắng, không có râu, gương mặt điển trai nam tính lắm mà?

Mặc kệ sự thay đổi quá lớn kia, Giả Lập mừng rỡ ôm lấy sư phụ, bế y lên và xoay vòng vòng, hét lớn: "Sư phụ, người già quá nên con không nhận ra."

Dứt câu, Giả Lập nhận phải vô vàn cú đánh lên đầu.

Giờ đây anh ta mặt mũi sưng húp quỳ gối trên tấm nệm, một lời cũng không dám hé. Dáng vẻ co rúm trước cái lườm cháy khét của sư phụ khiến anh ta trông hèn dã man.

Sư phụ của Giả Lập tên là Louis, hiện đang dùng danh nghĩa Thiên Kiến Hoa, y là một người tài nghệ, rất giỏi về văn hóa phương Đông, đam mê dược học và điều chế thuốc. Đặc biệt y rất ghét việc người khác chê mình già, khoảnh khắc Giả Lập nói y già thì cậu xác định không thể lành lặn trở về.

Không gian nhà của Thiên Kiến Hoa rất thoáng mát, khắp nơi đều là cửa kính mở rộng, chỉ cần kéo cửa ra là đã có thể đón được gió mát đến từ thiên nhiên bên ngoài.

"Hôm nay đến đây để làm gì?" Y rót trà, thưởng thức hương vị của nó, hướng mắt nhìn ra ngoài cảnh vật hùng vĩ của rừng núi.

Giả Lập phồng má, hơi hờn dỗi nói: "Con có chuyện muốn hỏi về Avis." Gió lạnh thổi qua khiến cái miệng bị đánh sưng nhói lên, anh ta không nhịn được nữa mà trách, "Chỉ là một câu lỡ miệng thôi mà người đánh con cỡ đó, con tưởng người rời băng đảng lâu rồi thì tính tình hiền diệu hơn chứ..."

"Còn dám nói nữa hả?" Thiên Kiến Hoa nạt một tiếng, Giả Lập liền im bặt.

Y hít một hơi thật sâu, chầm chậm thở ra rồi đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm, nhàn nhạt hỏi: "Con muốn biết chuyện gì của lão đại?"

Đã qua rất nhiều năm nhưng Thiên Kiến Hoa vẫn gọi Avis là lão đại. Bởi vì trong lòng y, dù Avis nhỏ tuổi hơn nhưng là người y rất kính nể, cả đời này người khiến y gọi là lão đại vĩnh viễn chỉ có Avis.

Thấy y hỏi về vấn đề đó, Giả Lập liền đem hết chuyện của Tưởng Lam kể cho y. Vừa nghe kể, Thiên Kiến Hoa vừa bày ra vẻ mặt rất khó diễn tả, lúc thì ngạc nhiên, lúc thì tiếc nuối, sau cùng là tràn thở dài.

"Có một chuyện mà ta biết được từ Avis, ta đã định nếu không ai hỏi, ta sẽ chôn chuyện này xuống mồ cùng ta. Tuy nhiên Kieran đã muốn biết thì ta đành phải kể." Y hạ chén trà xuống, nhìn ra xa xăm, bắt đầu kể chuyện.

Vào thời điểm Tưởng Lam hai mươi tư tuổi, khoảnh khắc chuẩn bị đón sinh nhật lần thứ hai mươi lăm. Lão gia nhà họ Tưởng là Tưởng Nhân đã biết được tung tích của y. Ban đầu Tưởng Nhân không quan tâm đến việc Tưởng Lam đi đâu và làm gì. Thế nhưng khi biết Tưởng Lam đang đi theo và làm việc dưới trướng Avis. Ông ta đã nổi điên và muốn tìm đến để lôi đầu Tưởng Lam về nhà.

Giả Lập không hiểu lý do vì sao Tưởng Nhân lại làm như vậy, trong khi rõ ràng ông ta sống chết mặc bây với Tưởng Lam. 

Chưa kịp hỏi thì Thiên Kiến Hoa giải đáp ngay sau đó: "Bởi vì tại thời điểm Tưởng Nhân phát hiện ra Kieran, ông ta và băng đảng của chúng ta trước  đã có xích mích trong một vụ làm ăn." Y cầm chén trà lên, trước khi nhấp đã thở dài, trong mắt là ngũ vị tạp trần, "Ông ta hẹn gặp lão đại và đòi lại con của mình. Lúc đó lão đại đã biết hết về những gì Tưởng Nhân làm với Kieran. Có đánh chết lão đại cũng không đưa Kieran cho ông ta."

Sau đó Tưởng Nhân chơi hạ sách, liên tục tìm kiếm Tưởng Lam và trách móc y không yêu thương gia đình, lão ta dùng mọi mưu hèn kế bẩn để dồn Tưởng Lam vào chân tường của đạo hiếu.

Thiên Kiến Hoa nói rằng mặc dù Kieran rất nhẫn tâm, nhưng bản chất của y là một người tốt bụng cho nên ít nhiều đã bị lay động. Giả Lập hạ tầm mắt, nghĩ về những hành xử của Tưởng Lam khi mất trí nhớ thì thấy đúng là như vậy thật, nói đúng hơn là y hiền như cục bột.

Vì liên tục bị Tưởng Nhân công kích, Tưởng Lam nhiều đêm mất ngủ, dẫn tới luyện tập không hiệu quả, thường xuyên bị đối phương đâm trúng người.

Nhìn thấy Tưởng Lam như vậy, Avis đau lòng quá nên đã hẹn gặp Tưởng Nhân để bàn chuyện làm ăn.

"Lão đại không muốn đưa Kieran ra nên đã chủ động hỏi Tưởng Nhân muốn gì, y sẽ đáp ứng cái đó." Thiên Kiến Hoa hít một hơi thật sâu, tay siết chặt ly trà, "Mục đích của Tưởng Nhân chỉ có thế, hắn ngay lập tức đưa ra điều kiện liên quan đến việc làm ăn mà lão đại đã phá hắn trước đó."

Trong lần giao dịch giữa hai bên, Tưởng Nhân đã âm thầm hợp tác với Chư Bình để hạ bệ Avis. Nghe đến đây, Giả Lập như không tin vào tai mình, lắc đầu liên tục: "Không phải chứ... lão đại không thể nào không biết chuyện này."

Thiên Kiến Hoa nhìn sang Giả Lập, ánh nhìn của y sâu hoắm, như vô vàn điều y cất giấu cuối cùng cũng đã có người nhìn ra.

"Lão đại biết." Thiên Kiến Hoa nhẹ nhàng buông một câu xác nhận.

Giả Lập như có tảng đá nặng đè lên vai, thoáng thất thần.

"Lão đại biết Tưởng Nhân bắt tay với Chư Bình để hạ bệ mình. Thế nhưng lão đại không phản kháng mà lại tự mình hứng chịu vì ngài không muốn ra tay với người thân của Kieran."

Hôm đó Kieran như thường lệ cầm lấy súng của mình lau chùi kỹ càng rồi vắt nó ngang hông. Y đã chuẩn bị xong xuôi cho buổi giao dịch hôm nay thì bắt gặp Avis đang đi tới chỗ mình.

Lúc tới chỗ của Kieran, Avis dừng bước, hơi khom lưng xoa đầu y, cười nói: "Em cao hơn một chút rồi nè Kieran." Trong đôi mắt đó của Avis chỉ chứa mỗi hình bóng của Kieran.

Y né tránh đôi bàn tay của Avis, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, bỏ qua câu trước đó của Avis mà hỏi: "Lão đại, hôm nay chúng ta sẽ đi lúc mấy giờ?"

Avis nghiêng đầu, nhíu mày tỏ vẻ ngu ngơ: "Đi đâu?"

Đáp lại anh là cái nhìn đầy khó chịu của Kieran, y thở dài ngán ngẩm: "Avis, anh đừng có nhây nữa."

Vì Kieran không thích bộ dạng bỡn cợt này nên Avis mới thu hồi lại, anh tỏ vẻ nghiêm túc, cưng chiều véo má y một cái, nói: "Hôm nay em không đi, chỉ anh và Winston đi thôi."

Y cau mày, ngờ vực hỏi lại: "Vì sao tôi không được đi? Anh không tin tưởng tôi ư?"

Avis lắc đầu, đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng nói: "Không phải, em vừa mới bị đâm trúng cánh tay, sức khỏe không tốt thì không nên đi."

Chỉ vì bị thương ngay vai mà không được đi, Kieran cảm thấy bất lực, bực bội chặc lưỡi: "Avis, tôi không sao, anh..."

"Anh đã nói không được là không được." Đây là lần đầu tiên Avis gằn giọng, bày ra vẻ mặt đầy sát khí. Kieran thoáng chững người vì thái độ của Avis, sau đó y cúi mặt, mấp máy môi, "Xin lỗi lão đại."

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đầy uất ức này, Avis thoáng đau lòng, anh tiến tới nâng mặt Kieran lên, định bụng hôn lên môi y thì y vươn tay chặn lại: "Anh còn không đi thì sẽ trễ đó."

Đứng trước gương mặt xinh đẹp này mà không ăn được miếng tàu hũ nào, Avis cay nghiệt nhăn mặt. Trước khi đi còn quay đầu lại nhe răng, nhăn mũi, nói: "Lúc về cho anh hôn nha."

Kieran bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nhìn bóng lưng kia có chút cô đơn, đáy lòng y dâng lên nỗi thương cảm.

"Avis." Y khẽ gọi, không ngờ Avis quay lại thật, "Nhớ cẩn thận, tôi có linh cảm không tốt."

Đáp lại là tiếng cười khe khẽ của Avis, anh đặt hai ngón tay lên trên trán rồi vẩy ra, ra dáng nhất trí, còn không quên kèm theo một câu: "Tuân lệnh bà xã."

Thế nhưng đó lại là lần cuối Kieran nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Avis. Nếu biết trước chỉ vài tiếng sau anh chết, chắc chắn lúc đó Kieran sẽ để anh hôn mình một cái.

"Giao dịch bất thành, vụ xả súng nổ ra. Điều đáng nói là Kieran như biết trước có mùi không ổn nên đã lẻn đi theo sau lão đại. Giữa đường thì bị lão đại cắt đuôi." Thiên Kiến Hoa kể tiếp.

Lúc tới nơi, Kieran đã thấy xác người chất chồng lên nhau. Tuy nhiên vụ xả súng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Kieran cùng với Thuần Anh – em họ của Thuần Thiệu – lao vào trong biển súng để tìm Avis và Winston.

Nhờ có Kieran tới cứu trợ mà Winston không chết. Tuy nhiên Avis thì nằm trên vũng máu, hơi thở yếu dần. Winston nắm lấy tay Kieran, cầu xin y hãy cứu lấy Avis.

Khoảnh khắc Kieran chạy đến nơi thì có người đứng từ xa nhắm súng vào đầu y, Thuần Anh vì bảo vệ cho Kieran mà bị bắn trúng hai phát vào đầu, một phát ngay tim, chết ngay tức khắc.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, lòng Kieran đau như xé toạc ra, y nhìn xung quanh rồi quyết định ôm lấy Avis chạy, đi được nửa đường thì nghe anh thều thào nói hãy buông anh xuống. Kieran không khóc nổi, y dành hết sức lực để giữ thân hình to lớn của Avis không ngã quỵ xuống.

"Tôi không làm được, Avis, anh cố gắng lên đi, đừng bỏ cuộc." Bắt đầu nước mắt y dâng trào, "Xin anh, đừng chết."

Đáp lại là cái lắc đầu nhẹ của Avis, giọng anh rất nhỏ nhưng đủ nghe: "Không kịp đâu, con dao đâm anh... có tẩm độc."

Trái tim như có ai đó bóp nghẹt, Kieran dừng chân, cả người trì xuống, đau đớn đến không thể nhấc chân được dù là nửa bước.

Không... y không thể để Avis chết như vậy được. Tuyệt đối không!

Kieran gào thét trong thâm tâm, cố gắng kéo Avis đi nhưng anh dường như hết sức lực, hoàn toàn gục ngã, cơ thể y bỗng nặng trĩu một bên vai. Không còn cách nào khác, Kieran đành buông Avis nằm xuống.

Gục đầu xuống ngực Avis, khóc gào lên đến mức không thể nào nói được gì.

Nhìn thấy gương mặt đầy hoảng loạn của Kieran, đáy lòng Avis đau như cắt, anh dùng chút sức lực cuối cùng để vươn tay lên lau đi nước mắt của Kieran, khẽ thều thào: "Kieran, em nhớ cách anh dạy em dùng dao không? Hãy dùng nó... giết anh."

"Anh điên rồi, anh muốn tôi khổ sở như thế nào chứ?" Kieran gằn giọng, nắm lấy đôi bàn tay vì mất máu mà dần lạnh đi của Avis đang đặt trên mặt mình. Y muốn truyền hơi ấm cho bàn tay đó, thế nhưng người trước mắt lại dần yếu hơn.

"Kieran, chết trong tay em, là điều mà anh hạnh phúc nhất." Giọng của Avis nhỏ dần.

Nhìn thấy Avis như vậy, Kieran đau như chết đi sống lại. Thế nhưng chưa kịp đau khổ hoàn toàn, Avis đã nắm lấy tay Kieran, yếu ớt nói: "Vụ này... có nhiều người nhúng tay muốn giết em..." Hơi thở anh yếu dần, "Hãy mau chóng giết anh, dùng điều này lập công với bọn họ, quên hết và sống an yên đi Kieran."

Mặc cho Kieran vùng vẫy không chịu, Avis vẫn yếu ớt cầu xin y hãy giết anh. Đúng lúc Kieran ngang bướng không đồng ý, phía sau vang lên tiếng ồn ào.

"Mẹ nó, mới thấy bọn nó chạy sang đây, mau chia ra đi kiếm, nhanh chân lên!"

Kieran nhìn Avis nằm dưới đất, cố nói: "Anh chịu đựng, tôi dẫn anh tới chỗ Louis, xin anh đừng bỏ cuộc. Anh đi rồi tôi biết phải làm sao đây chứ."

Y ráng kiềm nước mắt, nhưng không thể vác Avis lên được nữa. Lúc này Avis đã rất yếu, anh một lần nữa xin Kieran giết anh. Đứng trước sự cầu xin kia, tay Kieran run rẩy cầm lấy con dao mà y đã chuẩn bị trước đó.

"Không, tôi không làm được." Kieran giơ lên nhưng rồi chỉ dừng ở không trung chứ không dám đâm xuống.

"Xin em...." Avis dần nhắm mắt, chất độc lan ra nhanh hơn, lời nói tiếp theo của anh đã khiến Kieran thật sự ra tay.

"Anh chỉ móng được chết dưới tay em chứ không phải ai khác."

Khoảnh khắc Kieran bừng tỉnh, đã là lúc con dao kia thật sự găm xuống ngực của Avis, và lời nói cuối của anh vang lên.

"Cảm ơn em. Kieran, anh yêu em..."

Avis nhắm mắt, tắt thở hoàn toàn. 

Cả đời này của Avis chỉ mong ngay từ đầu không đi theo con đường hắc đạo, gặp được Kieran trong một hoàn cảnh khác, cùng y sống vui vẻ đến cuối đời. Do đó anh muốn mình chết đi để thoát khỏi cảnh không thể có được y, đứa trẻ mà anh đã nuôi lớn.

Toàn bộ sự nghiệp anh để lại cho Winston, anh muốn đổi mạng này để lấy sự bình an cho Kieran. Trên bờ môi nhợt nhạt của Avis là một nụ cười mỉm, anh chỉ cần như vậy thôi, cả đời này của anh cô độc. Cho tới khi anh gặp được những người đàn em đáng quý và cả người mà anh yêu. Nếu sự hy sinh của anh đổi lấy bình an cho tất cả, anh sẵn sàng làm điều đó...

Đằng sau vang lên tiếng hét lớn: "Nó kia rồi, đuổi theo nó!"

Kieran hoảng hốt quay đầu nhìn, liền muốn ôm lấy Avis cùng chạy, nhưng cả người hắn nặng trĩu. Y vừa khóc vừa nhớ đến lời khuyên hãy đi và sống một đời an yên của Avis.

Trước khi bọn người kia đuổi tới kịp, Kieran co chân chạy bán sống bán chết, bỏ lại Avis đã chết ở sau lưng. Lúc lên tới xe, bàn tay đầy máu của Kieran đặt lên vô lăng, trơn trượt đến mức y không thể lái nổi. 

Vì quá sợ hãi hình ảnh trước khi chết của Avis, Kieran đã đạp ga hết nấc, đến lúc muốn đạp thắng thì không thể, bàn thắng không hoạt động. Không ngờ đến chiếc xe y leo lên đã bị Thuần Luân cho người đụng vào, kẻ làm hư thắng lại là một đàn em dưới trướng Kieran - người do lão Thuần kia cài vào. 

Trời mưa trắng xóa khiến tầm nhìn càng khó hơn, mọi thứ như thể quay lưng với y, ép y phải chết hoặc đập đầu mất trí nhớ.

Khoảnh khắc tỉnh lại, Kieran đúng thật là không còn nhớ gì về Avis, y đã quên hết, quên luôn cả lời tỏ tình kia.

"Vậy là lão đại biết rõ mình sẽ chết. Thảo nào anh ấy lại để mệnh lệnh cuối cùng liên quan đến Kieran cho Winston." Giả Lập đột nhiên buồn đến không tả nổi, anh thở dài, tâm tư bị kéo trễ xuống tận địa ngục.

Ở đối diện, Thiên Kiến Hoa chớp mắt vài cái để làm nhòa đi tầng nước mắt vừa xuất hiện, giọng ông hơi lạc đi: "Lúc Avis được Winston đưa đến chỗ của ta, nhìn Avis như vậy, ta có là thánh y cũng không cứu được người đã chết. Mới đầu ta không hiểu nên trách cứu Kieran rất nhiều, sau đó Winston đã kể lại cho ta nghe toàn bộ những gì nó thấy."

Giả Lập cau mày, tiếp lời: "Winston mặc dù cũng rất hận Kieran vì đâm nhát dao đó vào ngực Avis, nhưng anh ta cũng hiểu đó là mệnh lệnh của Avis dành cho Kieran nên không biết phải hành xử ra sao cho hợp tình hợp lý."

"Còn một điều nữa..." Thiên Kiến Hoa vuốt chùm râu của mình, nặng nề nói: "Winston không hề biết nguyên nhân đứng sau cái chết của Avis. Chỉ biết là do Chư Bình gây ra."

Nói đúng hơn Winston đã lên kế hoạch giết Chư Bình, nhưng lão ta là một tên già đầu đầy sạn, bao nhiêu lần Winston xuống tay đều bị Chư Bình nhìn ra. Không ngờ đến trong một lần vô tình, vậy mà chính Kieran lại giết chết Chư Bình.

Giả Lập nuốt nước bọt, nói: "Nếu để Winston biết có thêm Tưởng Nhân dính vào, anh ta sẽ giết chết Tưởng Nhân mất."

Thiên Kiến Hoa gật đầu đồng ý với những gì Giả Lập nói.

Và đó là tất cả những gì Giả Lập thu được từ cuộc trò chuyện với Thiên Kiến Hoa.

Tưởng Nhân bắt tay với Chư Bình để giết Avis, thuận lợi giành được món ngon trong giao dịch. Sau đó vì Chư Bình muốn giết cả Tưởng Lam, mà Tưởng Nhân lại không muốn cha mình phiền lòng nên cắt đứt với Chư Bình để bảo vệ Tưởng Lam. Hôm Tưởng Lam đâm dao vào Avis, cũng cùng lúc đó kẻ chim xanh trong băng đảng làm hỏng chân thắng, khiến Kieran tai nạn thảm khốc, mất toàn bộ trí nhớ.

Kẻ đứng sau cái chết của Avis, không đâu xa lại là Tưởng Nhân – cha ruột của y.

Thấy gương mặt như rơi vào hố sâu của Tưởng Lam, Giả Lập đau lòng nhìn y một hồi. Sau đó không nhịn được mà thở dài, hỏi: "Vậy... cậu tính như thế nào đây?"

Ở phía đối diện, Tưởng Lam vẫn chưa thể hồi thần, y cứ im lặng như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ. Sau khi nửa tiếng trôi qua, y đứng dậy đi lại tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác mặc vào.

"Cậu tính đi đâu?" Giả Lập đứng lên, nhíu mày đầy lo lắng.

Tường Lam không nói gì màđi thẳng xuống lầu, hướng đến Nam Phong, ra lệnh cho cậu ta: "Đưa tôi đến mộ của Avis."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me