TruyenFull.Me

Dai Thuc Dung Vo Tam Voi Chung Toi Nhu Vay

Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ có mỗi tiếng hít thở dồn dập vang lên. Đối diện với đôi mắt tức điên của Khanh Trạch, Tưởng Lam lại bình thản hơn hẳn.

"Cậu là cái thá gì?" Tưởng Lam hỏi một câu không đầu không đuôi, nhất thời khiến Khanh Trạch không hiểu.

"Ý anh là gì, tôi chưa hiểu." Hắn nhíu mày, híp mắt hỏi lại.

Tưởng Lam đưa tay đặt lên bờ ngực rộng lớn săn chắc được ngăn cách bởi một lớp áo sơ mi xanh đen mỏng. Dùng chút lực đẩy ra nhưng Khanh Trạch cố tình ghì lại, khiến hắn chỉ hơi dịch chuyển một chút rồi đâu lại vào đấy.

Biểu hiện lì lợm của Khanh Trạch khiến Tưởng Lam cười khẩy, y vươn tay áp lên hai bên tai của hắn, đột ngột kéo mặt hắn sát lại, hơi thở ấm nóng của y phả vào tai hắn: "Cậu là cái thá gì mà đòi hỏi ở tôi?"

Hình ảnh hắn ôm hôn Âu Thiên trên bãi biển ở kiếp trước bỗng sượt qua khiến lồng ngực y nhói lên. Tưởng Lam siết chặt đầu hắn, kéo thẳng xuống, y giơ gối đục ngay lồng ngực khiến Khanh Trạch bị tắt thở tạm thời.

Sau đó y buông hắn ra, để hắn loạng choạng lùi người, tìm cách thở gấp. Mười giây sau đó Khanh Trạch lấy lại hơi thở, đôi mắt hắn ứa nước vì ho khù khụ. Hắn nhìn y, trong con ngươi kia chỉ toàn là sát khí. Tưởng Lam thoáng nhíu mày, tên này không giống Tông Diệc, chỉ cần bị đau, hắn sẽ thật sự ra tay giết chết người hại mình.

Cơn đau không những không dứt mà còn nặng hơn, Khanh Trạch ôm lấy phần sươn sườn tưởng chừng như gãy đôi của mình, dần dần quỵ gối xuống, ho khan một trận nữa thì mới ổn hơn.

Giọng nói khàn đặc của hắn vang lên: "Tưởng Lam, anh dám đánh tôi?"

"Tại sao lại không?" y nhếch môi: "Để tôi cho cậu biết điều này. Tôi có một biệt danh..." Tưởng Lam hạ mắt nhìn Khanh Trạch đang quỳ gối ôm ngực, trừng mắt nhìn mình, "...tên là Kieran."

Đây không phải lần đầu Khanh Trạch nghe thấy cái tên này, ngoại trừ một lần trong bệnh viện lúc y tỉnh lại ra thì hắn thường xuyên nghe được từ miệng của những người khác. Sau khi điều tra thì hắn chỉ biết Kieran là trợ thủ đắc lực của Avis – một lão đại khét tiếng đã chết khá lâu.

Thời điểm Khanh Trạch lên nhậm chức, toàn bộ thông tin mà hắn điều tra về băng đản này chỉ có được của Avis và một tên nữa là Winston. Tài liệu về Kieran đều đã bị xóa sạch, những thứ thu được đều là danh sách các tội ác do Kieran gây ra. Theo đàn em của hắn, những gì Avis có được cũng phần lớn là nhờ Kieran không nương tay chiếm đoạt về.

Thời điểm trước đó hắn luôn cho rằng Kieran mà Tưởng Lam bắt mọi người gọi chỉ là một cái tên khác với Kieran dưới trướng Avis. Tuy nhiên nhìn phản ứng mạnh bạo của y ban nãy, hắn lờ mờ đoán được cả hai Kieran mà hắn nghĩ đều là Tưởng Lam.

"Kieran mà cậu tìm kiếm mòn con mắt vẫn không ra được một tấm ảnh... là tôi đấy." Đôi mắt y nhìn xuống một cách lạnh lẽo. Đến cả chuyện hắn cho người âm thầm tìm kiếm thông tin về Kieran cũng đã bị y biết.

Trước đây hắn muốn điều chế thuốc kích tình, nó được xem là một loại độc dược đối với người sử dụng liên tục và hàm lượng nhiều. Hắn tìm kiếm Kieran mòn con mắt vì những tin đồn liên quan đến kẻ mê độc được đều thuộc về y. Bởi vì tìm kiếm không ra, hắn đã phải tìm đến Giả Lập vì cậu ta từng việc chung với Kieran.

Ban đầu Khanh Trạch đã muốn Giả Lập cho mình biết Kieran là ai, nhưng anh ta giữ kín miệng đến mức Khanh Trạch tức điên. Sau đó Giả Lập đã tạo một giao kèo với hắn. Vì cậu ta cũng giỏi về dược nên đã đề nghị làm ra loại thuốc đó, với điều kiện Khanh Trạch phải từ bỏ tìm kiếm Kieran.

Điều này càng khiến Khanh Trạch tò mò về y.

Sau khi Giả Lập điều chế thành công, Khanh Trạch vẫn ở sau lưng cậu ta lùng sục thông tin của Kieran, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ có nhiêu đó thông tin lặp đi lặp lại. Dần dần hắn từ bỏ công cuộc tìm kiếm y, chuyển sang tập trung hoàn thiện sản phẩm do Giả gia đưa ra.

Không ngờ đến, Kieran là cái tên khác của Tưởng Lam. Một người tưởng chừng xa tận chân trời mà lại gần ngay trước mắt.

Lồng ngực hắn đã không còn nhói nữa, với cơ thể săn chắc của hắn, việc bị đau một chút này không khiến hắn gục ngã hoàn toàn.

Khanh Trạch đứng thẳng dậy, im lặng nhìn y. Một giây sau hắn liền xoay người, tung chân đá thẳng vào thái dương y.

Tưởng Lam ngã người về sau né cú móc chân đó, y không chớp mắt mà hạ thấp người sát đất, cũng dùng đòn chân gạt ngang cái chân trụ của Khanh Trạch. Do chỉ đứng bằng một bên chân nên Khanh Trạch mất thăng bằng ngã lăn dưới đất.

Trong tư thế nằm úp, Khanh Trạch bỗng bật cười, dùng hai tay chống đỡ rồi đứng dậy. Hắn săn tay áo sơ mi lên, mở ra hai cúc áo làm lộ thân hình phái trên đầy săn chắc của mình. Hai tay hắn đưa lên vuốt ngược tóc về sau, lúc trở về đúng với trạng thái đối diện y, hắn nhếch môi một cách đều cán, khẽ thấp giọng: "Nếu tôi đánh thắng, anh phải thuộc về tôi đó Kieran."

Ý tứ trong câu này nghe kiểu gì cũng sặc mùi lợi dụng. Tưởng Lam còn không biết hay sao, hắn ta thèm khát năng lực của cái tên Kieran, kẻ có thể điều chế thuốc cho hắn, là một nhân tố giúp hắn kiếm được cả một mớ tiền đủ sống thêm ba kiếp nữa.

"Vậy tôi thắng thì sao?" Trước khi lao vào tẩn nhau một trận, y phải hỏi rõ quyền lợi.

Khanh Trạch bật cười, vết sẹo trên miệng khẽ chuyển động: "Anh sẽ hoàn toàn có được tôi."

Đáp lại hắn là đôi mắt cá chết của y: "Cái đó thì không cần đâu."

Dứt câu, cả hai người lao vào đánh nhau một trận long trời lở đất.

"Rầm, rầm."

Tiếng động đập vào cánh cửa chắc chắn kia vang lên bốn lần. Đến lần thứ năm thì nó không trụ nổi nữa, tiếng "rầm" vang lên kèm theo thân hình to như con gấu của Khanh Trạch bay ra, cánh cửa cũng theo đó mà ngã xuống, làm tấm đệm đỡ cho Khanh Trạch.

Hắn bị y đánh đến mặt mũi bầm tím, thân hình săn chắc lúc này đây như bao cát, tùy ý cho Tưởng Lam hết đấm rồi đá.

"Cửa của resort quá yếu, mới đến lần thứ năm đã không trụ nổi." Tưởng Lam mỉa mai cái cửa, nhưng nghe vào tai Khanh Trạch kiểu gì cũng nghe ra là y mỉa mai hắn.

Theo góc nhìn của Khanh Trạch, giờ đây nhìn y cứ như thần chết đi đòi mạng, dáng vẻ tiêu sái và bình thản đến mức khiến người ta có áp lực rằng y bất bại, không cần đánh nữa vì kiểu gì y cũng thắng. Tuy nhiên Khanh Trạch không yếu đến mức không đánh trả được cái nào, mặt Tưởng Lam lúc này đã ẩn hiện vết bầm trên má, môi bị toét ra, dính một chút máu đã khô lại.

Vết sẹo của y khiến y trông như giang hồ thực thụ, danh nghĩa giáo sư Tưởng trước đây cứ như là không tồn tại.

Khanh Trạch chống một bên tay, hơi loạng choạng đứng dậy. Hắn bật cười khanh khách, hướng đến y, nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đánh bởi một giáo sư." Hắn dừng lại một chút, ngưng cười, thay vào đó là gương mặt đầy nét hứng thú, "Anh thú vị tới mức càng lúc tôi càng muốn có được anh."

Câu nói kia khiến Tưởng Lam cau mày, y hạ tay xuống, cả người buông lõng.

"Vậy thì càng không được phép có." Tưởng Lam nói vừa đủ nghe, sau đó y ngồi xuống kéo ống quần trắng suông dài của mình lên, nhanh tay lấy ra một con dao đã được bọc đầu.

Y rút vỏ dao, cầm vật sắc nhọn kia hướng tới ngực Khanh Trạch mà đâm vào. Ban nãy y chỉ sử dụng nắm đấm nên Khanh Trạch khá chủ quan, lần này thấy y cầm cả hàng lạnh để lao tới, con ngươi hắn co rút liên hồi, lập tức dùng tay trái chặn cánh tay cầm dao của Tưởng Lam, bẻ ngược ra ngoài.

Không ngờ y luồng tay trái sang phía đó, bàn tay phải khẽ lỏng ra, làm rớt con dao xuống bàn tay trái. Y vừa chụp lấy cán dao xong thì khanh Trạch buông tay y ra, chuẩn bị cho cú đỡ tiếp theo. Chỉ là Tưởng Lam không đâm tới nữa, mà y đạp Khanh Trạch một cái, khiến hắn ngã người đập lưng vào lan can. Sinh mạng bị hù dọa, Khanh Trạch mở to mắt tỉnh táo, chưa đầy một giây sau đã đứng thẳng người dậy, nhưng cú đập lưng vào lan can khiến hắn hơi choáng váng.

Lúc này Tưởng Lam phi người lên, ra đòn húc gối bay thẳng mặt Khanh Trạch khiến hắn xịt máu mũi, ngã người nằm dưới đất.

Đúng là hắn đánh được y ba cái, nhưng để làm đối thủ ngang tài ngang sức thì không có cửa.

Nhân lúc Khanh Trách té ngửa, Tưởng Lam lao lên đè hắn xuống đất, dùng con dao sắc lạnh phập vào đùi Khanh Trạch một cái rồi rút ra kề lên cổ hắn, vì quá đau nên hắn kêu lên một tiếng. Hai tay hắn không cử động được vì bị y dùng hai đầu gối tì xuống đất.

Máu ngay đùi không có đồ chặn lại vì Tưởng Lam đã rút dao ra, máu cứ chảy liên tục không ngừng nghỉ. Mồ hôi của Khanh Trạch túa ra như tắm, hắn ngửa đầu, hoàn toàn thua trận.

"Nếu không quen biết thì tôi giết cậu từ lâu rồi."Y nhìn hắn nằm dưới thân mình, cả người to lớn cứ thế bị đánh bại. Mới đầu Tưởng Lam thấy thật ảo diệu, kiếp trước y hiền đến mức Thuần Gia bạo hành y bán sống bán chết còn không dám đánh trả, kiếp này đến cả Khanh Trạch còn đánh thua y.

Đáp lại là tiếng cười khe khẽ của hắn, Tưởng Lam mặt lạnh nhìn hàm răng dính đầy máu kia, cũng không hỏi vì sao hắn cười.

"Tôi thua." Hắn chợt nói, giọng điệu cũng chẳng tức gì mấy, "May mắn là anh còn tình người với tôi."

Khanh Trạch hít thở dần có nhịp trở lại, Tưởng Lam cũng để hắn nghỉ ngơi, nhưng y thì chưa hề có ý định buông lỏng hai đầu gối cũng như bàn tay đang cầm dao kề cổ kia. Y vẫn đang trong tư thế cả người ngồi lên bụng hắn.

Đột nhiên Khanh Trạch ngưng cười, thẳng đầu nhìn chằm chằm y, vươn hai tay ôm trọn lấy bờ mông của Tưởng Lam. Đôi bàn tay đó cứ như có tật, khẽ nắn bóp da thịt của y.

"Khanh Trạch..." Tưởng Lam gằn giọng, dí dao sát rạt cổ khiến nó tứa máu, "Bỏ tay ra."

Thế nhưng Khanh Trạch lại hưng phấn nói: "Tôi thua anh, nghĩa là tôi thuộc về anh rồi."

Tưởng Lam cau mày, đến chịu độ vô liêm sỉ của Khanh Trạch. Hắn dường như không sợ chết. Nếu Tưởng Lam mà cứa cổ hắn thật thì chắc hắn cũng chịu chứ không mấy sợ hãi.

Từ xa vang lên tiếng nói chuyện, Tưởng Lam nghe loáng thoáng chất giọng quen thuộc. Trong lúc y nhớ ra là mình đang ở trong resort nơi có rất nhiều tai mắt, thì hai người kia đã đi tới nơi.

"Tưởng Lam? Khanh Trạch? Hai người đang làm cái trò gì thế?" Giả Lập trợn mắt, há miệng, giống như thể không tin vào mắt mình.

Cảnh tượng trước mặt rất hỗn loạn, cửa phòng bay ra, môi Tưởng Lam rách toét, Khanh Trạch thì thê thảm nằm dưới lớp cửa và bị Tưởng Lam lấy đầu gối chặn tay. Phía dưới đùi hắn máu chảy đầm đìa, nếu không cầm máu ngay lập tức thì hắn sẽ chết vì cạn máu.

Linh tính bác sĩ của Giả Lập mách bảo anh không thể ngó lơ. Anh đi tới, nhíu mày nói: "Có muốn đánh nhau tiếp thì để sau khi tôi cầm máu cho anh ta cái đã, cậu cứ giữ anh ta trong trạng thái này thì năm phút nữa anh ta sẽ chết mất."

Tưởng Lam nhìn xuống Khanh Trạch, sau đó thở dài, thu lại lưỡi dao rồi đứng lên. Khanh Trạch được Nam Phong và Giả Lập dìu vào bên trong phòng.

"Tôi nói cậu đừng có hung hăng nữa mà không nghe, muốn giết hắn thì kiếm chỗ nào vắng vẻ một chút." Ngay sau đó, Giả Lập nhận được cái lườm của Khanh Trạch.

Sau khi băng bó xong, Khanh Trạch được y đưa cho một chai nước đã mở sẵn, vẻ mặt lạnh nhạt của y khiến hắn đôi phần khó chịu.

Giả Lập đóng hộp y tế lại, quay sang nhìn hai người mặt nặng mày nhẹ với nhau, nhíu mày nói: "Bộ mấy người quên mất bữa tiệc chào mừng trước ngày cưới rồi hả?"

Anh ta đến đây cũng vì điều này. Biết chắc kiểu gì Tưởng Lam cũng không nhớ nên anh ta tự mình mò tới đây để nhắc nhở.

Tiệc chào mừng trước khi đám cưới diễn ra là một trong những hình thức cơ bản của giới thượng lưu. Thuần gia có ghi trong thiệp cưới rất rõ ràng bữa tiệc sẽ diễn ra vào lúc bảy giờ tối, sáu giờ là thời điểm đón khách.

Tưởng Lam nhìn vào đồng hồ đeo tay, thấy kim dài kim ngắn chỉ đúng sáu giờ. Y chặc lưỡi, lấy đồ từ vali rồi đi thẳng vào phòng tắm. Lúc bước ra chỉ thấy còn mỗi Khanh Trạch đang nằm trên giường với cái đùi băng bó.

"Bọn họ đâu rồi?" Tưởng lam lau tóc, kéo ghế ngồi xuống.

"Nam Phong đang đứng bên ngoài, Giả Lập thì đi trước rồi." Hắn khẽ nói, rồi quay sang nhìn y, "Đại thúc, anh giúp tôi được chứ?"

Tưởng Lam thoáng chau mày, hỏi lại: "Giúp cái gì?"

Hắn nhìn xuống đùi của mình, giọng nói sặc mùi tủi thân: "Tôi không đứng lên được, đi lại cũng khó khăn. Anh dìu tôi đứng thay đồ được không?"

Dù sao cũng là do y nóng tính đâm đùi hắn trọng thương, vì vậy y cũng phải có trách nhiệm, ý tứ của hắn rõ ràng là như thế.

Tưởng Lam lộ biểu tình phiền toái, thở hắt một hơi, đi lại đỡ hắn dậy thay đồ.

Trong lúc hắn đeo cà vạt lại vô tình để cổ áo chệch nhau một chút. Y tiến tới chỉnh lại cổ áo cho hắn như một thói quen. Hành động đó vừa làm xong, Tưởng Lam mới giật mình thu tay về, nhưng bị hắn nắm chặt lại.

Y định lùi người giật tay ra nhưng Khanh Trạch nhanh hơn, vươn đôi bàn tay ấm nóng của hắn chạm lên mặt y. Mùi hương nam tính của hắn phảng phất khiến tim y bỗng đập nhanh.

Mức độ nam tính của Khanh Trạch thì không có gì bàn cãi, nó là thứ thu hút Tưởng Lam ở kiếp trước đến mê mệt.

Ngón tay cái của hắn khẽ chạm vào vết thương của y, khiến y đau đến nhăn mặt. Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên: "Đau lắm à?"

Tưởng Lam không đáp mà chỉ lùi người, giật tay ra, giọng nói lạnh lẽo: "Nhanh đi, trễ giờ rồi."

Nhìn Tưởng Lam cứ năm lần bảy lượt từ chối mình, Khanh Trạch không buồn, thay vào đó hắn khó chịu, cảm giác muốn có y càng mãnh liệt hơn.

Mới đầu y chỉ giúp hắn thay đồ, không ngờ thỏa thuận lại biến thành dìu hắn đi đến bữa tiệc. Nói đúng hơn là dìu đi xuyên suốt bữa tiệc.

"Nếu đi không nổi thì ở lại phòng, cớ gì phải ra đây để làm khổ người khác vậy?" Tưởng Lam buông một câu cay đắng, khổ sở vác thân hình như con gấu của Khanh Trạch lê từng bước tới bữa tiệc.

"Anh gây ra thì anh phải chịu trách nhiệm." Hắn thuận miệng nói một câu, cũng chẳng để ý nó có ý tứ gì.

Tưởng Lam thở dài, mặc kệ hắn.

Từ phòng của bọn họ đến bữa tiệc không xa, đi khoảng chừng năm phút là tới. Vậy mà trong năm phút đó, Tưởng Lam đã đổ đầy mồ hôi, áo trong của y ướt nhẹp. Y còn không biết sao, tên Khanh Trạch này cố tình thả lỏng người để y nặng thêm, vác càng lúc càng cực.

Ban nãy Nam Phong muốn giúp y, nhưng Khanh Trạch lại nói không thích để người khác chạm vào cơ thể mình, chỉ muốn Tưởng Lam dìu mà thôi. Mới đầu y mặc kệ hắn, nhưng hắn cứ nói những lời sắc bén đâm thọt tim, khiến y phải dìu hắn đi.

Lúc tới nơi, Tưởng Lam tưởng mình đang đi nhầm chỗ. Khu vực tổ chức có một hồ bơi siêu lớn nằm ở giữa, xung quanh là những chiếc bàn đứng, đồ ăn chủ yếu là đồ ngọt, và có những món địa phương của đất nước M.

"Đến rồi hả Tưởng Lam?" Từ xa đã thấy Giả Lập trên tay cầm ly rượu vang đi tới.

Bên cạnh anh ta còn có cả Âu Thiên đi cùng, Khanh Trạch nhìn lướt qua Âu Thiên một cái, trong lòng liền nguội lạnh.

Tưởng Lam như vớ được vàng, liền thả Khanh Trạch đứng một mình, đi tới kéo Âu Thiên lại, giọng y mừng rỡ: "May quá có cô ở đây." Y kéo Âu Thiên tới gần Khanh Trạch hơn, "Cô giúp tôi đỡ Khanh Trạch được chứ? Anh ta bị thương ở đùi nên đi lại hơi khó."

Thật ra y cũng hơi ngại khi đụng mặt Âu Thiên trong lúc chưa có câu trả lời chính đáng cho cô. Nhưng bây giờ y phải nhờ vả cô trước, chuyện trả lời kia thì tính sau đi.

Âu Thiên giật mình, nhìn thoáng qua đùi Khanh Trạch nhưng không thấy gì vì đã bị quần tây che mất. Tuy nhiên gương mặt anh ta thì sưng tím một vài chỗ. Cô ngạc nhiên hỏi: "Anh bị ai ám sát hả?"

Cái mạng của Khanh Trạch đáng giá chừng nào Âu Thiên biết rất rõ. Cô hỏi như vậy là vì bà Doãn đã từng kể cô nghe việc mấy ngày trước anh ta bị một băng đản nào đó kiếm đến. Nên cô nghĩ hôm nay cũng vậy.

Không ngờ Khanh Trạch lại nhếch môi, nhìn qua Tưởng Lam, ý tứ hướng về y: "Đúng, bị người cô thích đâm cho một phát đấy." Hắn còn cố tình dặm lại chuyện cũ.

Âu Thiên cau mày, định nói gì đó để hòa hoãn không khí thì Khanh Trạch lên tiếng trước: "Chân tôi không tới mức cần dìu, tôi tự đi được."

Hắn dứt câu xong thì cũng có người tìm tới hắn để trò chuyện. Nhất thời khiến hắn bị kẹt lại ở đó cùng với Âu Thiên, vì người nọ cũng nghe được về cô từ miệng bà Doãn.

Hai người họ bị kẹt lại, Tưởng Lam tranh thủ đi kiếm gì đó bỏ bụng. Bỏ lại Giả Lập và Nam Phong, y đi thẳng tới một bàn đầy đồ ăn địa phương, nhìn món nào y cũng muốn thử. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me