Dai Thuc Dung Vo Tam Voi Chung Toi Nhu Vay
Tưởng Lam nhờ người đưa y lên phòng VIP 03 nhưng không ai đồng ý, Tưởng Lam cũng biết rõ quy định ở đây là như vậy. Những người ở VIP đều là khách quý, làm sao chỉ nói miệng là được?Trong lúc đang loay hoay tính đi về thì đột nhiên có một người bận đồ vệ sĩ nhìn sượt qua một lượt, mắt thấy Tưởng Lam liền tiến đến. "Tưởng thiếu gia, mời đi lối này." Gã nói xong với y, quay sang nói vớ tên nãy giờ không cho y vào: "Đây là bạn thân của Giả thiếu gia."Người kia giật mình, vội cúi người sát đất xin lỗi y. "Không sao." Tưởng Lam khoát tay một cái, dù sao cả người y mặc đồ trông cũng quá phèn, nơi làm ăn của Khanh Trạch an ninh rất cao, không thể trách được. Sau khi được đưa vào phòng VIP 03, Tưởng Lam quét mắt liền nhìn thấy Giả Lập đang ngồi ở gần cái khung nhìn xuống sàn đấu. Hôm nay cậu ta trông rất lạ, ăn mặc bảnh bao, bộ suit trắng trông hoa nhã, đối lập hoàn toàn với không khí ở nơi đây. "Tới rồi hả? Lại đây xem đi, sắp tới màn đấu mới rồi." Giả Lập vẫy tay gọi Tưởng Lam lại, còn chỉ chỉ cái sàn đấu bên dưới. Tưởng Lam mím môi, bắn ánh mắt khinh thường cho cậu ta rồi bước tới. Lúc ngồi ở vị trí gần Giả Lập chỉ cách có một cái bàn, Tưởng Lam nhìn qua cái khung mới phát hiện, hoá ra từ chỗ này nhìn sang chỗ mà ban nãy y ngồi là nhìn trực diện, hèn gì tên này có thể biết được mà gọi y lên. "Mắt cũng tinh quá đấy." Tưởng Lam mỉa mai nói.Giả Lập bĩu môi: "Thường thôi." Thấy hắn hôm nay ăn mặc kỳ quái, khác hẳn với hắn thường ngày, Tưởng Lam liền nghi ngờ: "Hôm nay tới đây làm gì? Còn ăn mặc thành cái kiểu đó." "Bộ không đẹp sao?" Giả Lập liếc y một cái rồi nhìn lại thân mình, "Đẹp mà."Tưởng Lam im lặng không nói nữa, Giả Lập mới lên tiếng tiếp: "Thật ra hôm nay ở đây có một phi vụ làm ăn, lão già nhà tôi bảo tôi đến đây." Cậu ta nhìn xuống đồng hồ, "Tầm nửa tiếng nữa là bắt đầu họp làm ăn, lát nữa tôi đi thì cậu ở đây chơi nhé, cứ chơi thoả thích đi, đại gia họ Giả này hôm nay bao cậu."Tưởng Lam vẫn giữ miệng khư khư không nói, Giả Lập tưởng y không có hứng thú nên rồi cũng im mà nhìn sàn đấu. Thế nhưng Tưởng Lam là đang suy nghĩ, y không chắc lắm nhưng nhớ rõ Khanh Trạch có một lần đại diện cho Khanh gia làm ăn với Giả gia, sau đó có chuyện xảy ra. Khanh gia cùng với Giả gia trở mặt thành thù, cũng từ đó mà Giả Lập luôn khuyên Tưởng Lam bỏ Khanh Trạch đi. Chẳng lẽ là lần này?Tưởng Lam bắt đầu nhìn xuống sàn đấu, vẫn là gã găng xanh ban nãy nhưng lại đấu với một người hoàn toàn khác. Cho đến khi nửa tiếng sau trôi qua, phần thắng vẫn nghiêng về tên găng xanh mặc dù hắn đã tốn khá nhiều sức lực ở trận trước. Giả Lập nhìn đồng hồ rồi đứng lên: "Tôi đi nhé, tới giờ rồi." Tưởng Lam nhìn nhìn cậu ta một cái, chợt nói: "Tôi đi nữa." "Hả? Với... với cái bộ dạng này của cậu?""Ừ." Tưởng Lam gật đầu.Cứ như thế cả hai sóng bước đi cùng với nhau tới phòng hội nghị. Một kẻ thì mặc suit trắng, kẻ kế bên từ đầu đến cuối đều bộ đen, mắt kính, khẩu trang, nón đen thui che hết cả da thịt của y. Trông không khác gì hắc bạch vô thường đi chung với nhau cả.Bước vào phòng hội nghị liền nhìn thấy một người đàn ông đang xoay người hướng ra mặt ngoài cửa kính to lớn để ngắm nhìn khung cảnh. Bả vai hắn rộng lớn, mặc suit đen khoác thêm áo vest dài trông dụ hoặc vô cùng. Nghe thấy tiếng mở cửa, gã đàn ông quay lại nhìn, phát hiện người tới làm ăn với hắn là hai chứ không phải một. "Ồ, tôi không nghe nói là sẽ có hai người." Khanh Trạch với gương mặt điển trai, con mắt quét người sâu thẳm như chim ưng nhìn chằm chằm Tưởng Lam khiến y có chút khó chịu. Lúc hắn nói chuyện, vết sẹo xẹt trên miệng hắn cũng chuyển động theo, vết sẹo lớn chứ không hề nhỏ vậy mà chẳng làm hắn xấu xí thêm chút nào. Hắn là gã chồng nhỏ tuổi nhất nhưng cũng giỏi nhất của y. Đã lâu không nhìn thấy gương mặt đáng hận đó, Tưởng Lam cảm giác máu trong người sôi sùng sục, thật lòng muốn rút dao chém nát cái gương mặt kia. Giả Lập mỉm cười, nói: "Là thư ký của tôi." Khanh Trạch không nói gì nữa, bắt đầu ngồi xuống bàn chuyện với Giả Lập. Ngồi nghe một lúc, Tưởng Lam cuối cùng cũng biết thứ mà bọn hắn đang nhắc tới, cũng là thứ mà bọn hắn đang muốn buôn bán qua lại là một loại dược. Loại dược kích tình.Đầu mày khẽ nhíu lại, Tưởng Lam bất giác nhận ra cõi lòng mình đang phủ một lớp lạnh lẽo, lạnh đến mức phải nắm chặt tay lại để chịu lạnh. Hoá ra thứ dược đó chính là do Giả gia làm ra, loại kích tình khủng khiếp nhất, là thứ mà y đã từng nếm qua rồi. Và người bắt y phải nếm rồi cưỡng bức y cũng chính là cái tên điên Khanh Trạch ngồi đối diện. Khanh Trạch muốn đưa loại dược đó bán ra khắp Châu Á, vận hành nhiều nhất sẽ là ở trong vũ trường và phố đèn đỏ của hắn. Giả Lập thì không chịu, bảo rằng nếu vận hành trong nước thì hắn đồng ý, nhà hắn cũng không thiếu đến mức bán ra một thứ độc hại như vậy rồi lưu hành khắp Châu Á.Hai bên cãi cọ qua một hồi, cuối cùng vẫn thoả thuận với nhau anh một ý tôi một ý. Cảm giác cuộc thương lượng chẳng có chút gì là sứt mẻ, Tưởng Lam nhíu mày, thấy có lẽ mình là quá đa nghi rồi. Đợi tới khi Tưởng Lam cùng với Giả Lập rời đi thì thì người vệ sĩ bên cạnh Khanh Trạch mới tiến tới nói thầm vào tai hắn: "Thưa boss, người ban nãy chính là người đã dùng mật đen để vào cửa."Mắt Khanh Trạch ánh lên một tia ngạc nhiên, sau đó lại giãn cơ mặt ra, cười cười nói với tên vệ sĩ: "Điều tra anh ta."Tưởng Lam vẫn chưa hề biết mình đang nằm ngay họng súng, lúc này đây còn đứng trước mặt Giả lập cãi cọ: "Tôi còn tưởng Giả gia làm ăn lương thiện thế nào, hoá ra cũng bất chính như các gia tộc khác.""Bất chính? Tưởng Lam, cậu ăn nói cho đàng hoàng.""Đàng hoàng cái ***, cậu nếm thử cái loại đó chưa mà bảo người khác ăn nói đàng hoàng? Nếu không phải vì cậu là bạn, ban nãy tôi đã đấm chết cậu rồi!" "Tưởng Lam! Cậu đừng có mà quá đáng!"Tưởng Lam càng chửi càng hăng, vứt luôn cái chuyện bản thân là giáo sư ra sau đầu, lúc đỉnh điểm, Giả lập mới đập bàn một cái, gầm: "Cậu cút đi! Tôi không muốn làm bạn với cậu nữa!" Nghe cậu ta nói thế, máu nóng trong người Tưởng Lam cứ như hết chỗ chứa, muốn rỉ ra khỏi da thịt, y tức điên lên hầm hầm xoay người bỏ đi. Y không sai, bởi vì y chính là nạn nhân của loại dược đó, lúc quay trở về tình cảnh kia, Tưởng Lam chỉ hy vọng bản thân chết quách cho rồi.Nhờ đợt cãi cọ đó mà Tưởng Lam và Giả Lập đều không gặp lại nhau nữa, chũng chẳng ai liên lạc cho ai, cứ như thể cắt đứt bạn bè luôn. Vào thứ bảy trước ngày đi dự Nguyệt Tiệc, Tưởng Lam nhận lớp bổ túc vào ca tối nên phải vác một thân mệt mỏi để đi dạy. Lúc vào lớp bổ túc rồi, dạy được nửa tiếng rồi y mới phát hiện, người ngồi ở góc trái phía cuối lớp trông rất quen mắt. Nhìn kỹ hơn một lát y mới sực nhớ ra người nọ là ai. Gã găng xanh?Tiết học kết thúc, sinh viên đều ra khỏi lớp hết rồi, Tưởng Lam đi theo sau lưng gã găng xanh cho tới khi anh ta ra tới bên ngoài công viên. Ở đó có một người đã lớn nhưng lại bị một đám trẻ vây quanh vừa chọi đá vừa mắng: "Đồ ngu, thằng thiểu năng, mày đi chết đi!" Bọn nhỏ cười ha hả, xem việc người đàn ông lớn xác co rúm sợ sệt là một trò vui. Gã găng xanh thấy vậy liền lao đến đẩy mấy đứa nhóc kia ra, cúi người xuống lôi gã đàn ông đã lớn tướng nhưng đang ôm đầu sợ hãi run cầm cập dưới đất đứng dậy. Đám trẻ con thấy gã găng xanh liền sợ tím hồn, chạy đi hết. Lúc này gã găng xanh mới quay lại nhìn người đàn ông, đôi mắt gã thoáng đỏ, phủi phủi bụi đất dính trên người của người đàn ông, phủi một hai cái xong lại như tức giận mà phủi mạnh, lát sau là phủi tới đánh."Tao nói bao nhiêu lần rồi? Nấp ở cái ống kia, chờ tao học xong tao dắt mày về, mày bị ngu hả? Sao lại để đám nhỏ kia lôi mày ra trêu đùa như vậy?" Gã găng xanh đay nghiến từng chữ, nhưng từ ánh mắt kia Tưởng Lam có thể nhìn ra anh ta rất đau khổ, rất thương cái người trước mắt. Người đàn ông co rúm lại, sau đó nhận ra người kia là gã găng xanh, lúc này mới vươn tay níu níu một góc áo của gã, nước mắt lăn dài, người đàn ông thiểu năng trí tuệ nói: "Em... em bị bọn nó đánh, bọn nó... bọn nó mắng em là đồ ngu."Gã găng xanh tức điên, gầm: "Tao biết! Tao thấy! Nhưng tao đang hỏi sao mày không nấp ở cái ông kia mà chạy ra ngoài làm cái gì?" Người đàn ông khóc bù lu bù loa như đứa trẻ, tủi thân nói: "Em... em mắc vệ sinh. Với lại... em nhớ anh hai nữa...." Nghe người đàn ông nói vậy, gã găng xanh như đứng hình, lát sau mới thở dài ôm người đàn ông như đứa trẻ kia vào lòng, vỗ vỗ người nọ, bảo thương tới thương lui. Tưởng Lam đứng từ xa nhìn thấy một màn đó, lòng bất giác siết lại. Y hiểu ra được một phần nào đó rồi, bộ đồ trên người gã găng xanh mặc xem ra đã mua rất lâu rồi, có chỗ sờn đến rách, còn người đàn ông kia thì mặc dù quần áo lấm lem nhưng trông rất mới, đầu tóc thì gọn gàng, chỉ có điều hay khóc làm mặt mũi tèm nhem cả ra. Có lẽ gã găng xanh quá cần tiền, anh ta cần để trang trải cuộc sống vừa thiếu thốn vừa cay đắng, còn phải nuôi thêm một miệng ăn, mà cái miệng đó không bao giờ làm anh ta cảm thấy yên tâm cả. Nhưng Tưởng Lam không tán thành mấy với việc anh ta giết người tàn bạo để nhận số tiền lương khủng của Khanh Trạch. Nếu như ai cũng có khó khăn như anh ta rồi kiếm cái cách đó thì người ở trên thế giới này chắc đều chết hết cả rồi. Anh ta bán mạng cho một cuộc sống cơ cực, đó là điều mà Tưởng Lam không cảm thấy vui vẻ.Đợi đến khi gã găng xanh đi rồi Tưởng Lam mới nhận ra mình đứng y nguyên như tượng từ nãy tới giờ. Lúc quay trở về ký túc xá, y cảm giác hôm nay nhà mình có vấn đề. Mở cửa bước vào, cái điều lạ đầu tiên là có một mùi hương khác thoang thoảng trong nhà y, tiến sâu hơn vào thư phòng thì không có ai cả, lúc xoay lưng đi về phía phòng ngủ, Tưởng Lam cuối cùng cũng nhận ra có gì kỳ lạ rồi.Có người đột nhập vào nhà y. Tưởng Lam tiến lại cái kệ để ở bên giường, cái hộc tủ của kệ đã bị lục ra nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện gì. Cái hộc còn chưa được khép kín, mà Tưởng Lam là người tuy hơi tuỳ tiện nhưng mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cái gì cũng phải khớp và có trình tự. Y cau mày nhìn cái hộc tủ, vươn tay mở hộc ra. Kẻ đột nhập không lấy cái gì hết, lại lấy đi tấm hình của y?Tưởng Lam bắt đầu cảm giác lạnh sống lưng, chẳng lẽ có kẻ nào đang âm thầm theo đuổi y à? Biến thái sao?Dạo quanh nhà một lần nữa Tưởng Lam cũng không phát hiện ra cái gì khác thường hết, y kiểm tra nhà tắm, từng cái phiến lá hay chỗ nhỏ nhất ở trong nhà để xem có ai gắn cam quay lén hay không nhưng cũng chẳng thấy gì. Lại nghĩ dạo này mình quá đa nghi, Tưởng Lam xoay người đi vào phòng tắm, cởi đồ ra rồi xả nước nhảy vào bồn nước ấm nóng. Nhìn cái hạ thân lỏng lẻo ở giữa hai chân của mình, Tưởng Lam hơi nhăn mũi, sau đó mò tay xuống dưới nắm lấy dương vật của mình bắt đầu tuốt lộng. "Ưm..." Chờ đến khi thứ đó cương cứng, Tưởng Lam mới không nhịn được khẽ rên một tiếng khe khẽ.Nói không nhớ đến những cảnh xuân của y với năm con sói đó thì đúng là rất sai. Y thật sự nhớ bàn tay ấm nóng uyển chuyển của Thuần Thiệu, nhớ cái ôm hôn của hắn. Vì hắn có thói quen hôn lên tai và gáy, cũng là những kiểu mà Tưởng Lam thích nên y nhớ vô cùng. "Thuần Thiệu..." Tưởng Lam khẽ gọi, gương mặt thoáng chốc ửng hồng lên, đôi mắt y ươn ướt khép hờ, thật sự đang chìm vào cơn cực khoái, tưởng tượng rằng bàn tay mình chính là bàn tay của Thuần Thiệu. Miệng y lẩm nhẩm đọc tên hắn, cho tới khi bắn ra chất dịch đục ngầu, hai chân đang co lại của Tưởng Lam mới dần thả lỏng. Bên phía bên kia màn hình, Tông Diệc nhìn chằm chằm cảnh xuân trước mắt, hơi cau mày lại: "Thuần Thiệu?" Tưởng Lam từng từ chối thẳng thừng Thuần Thiệu, khiến Thuần Thiệu suy sụp cả một khoảng thời gian dài. Bây giờ lại nằm ở trong bồn tắm, vừa thủ dâm vừa gọi tên hắn?Tông Diệc liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mặt người kia tràn đầy dục vọng, thứ bên dưới của hắn ta cũng đã cứng lên ẩn sau lớp quần như một túp lều. Thở dài một tiếng, Tông Diệc nhanh tay tắt đi màn hình. "Mở lên." Người kia ra lệnh. Tông Diệc nói: "Không được, anh mau quay về đi, mọi chuyện tôi cũng đã đáp ứng, anh thả Lục Tình ra đi." Người kia cười nhạt một tiếng: "Đừng tưởng tôi không biết cậu đến trước ký túc xá của Tưởng Lam nói cái gì với anh ấy, muốn thả? Được, vậy thì đợi tôi bắt được người tôi muốn rồi tôi sẽ thả.""Anh...!" Tông Diệc đứng lên gầm một tiếng, người kia nhún vai một cái, xoay người rời khỏi phòng. Tông Diệc tức giận đến phát điên, ngay sau khi ngồi phịch xuống ghế liền liếc nhìn màn hình đen thui kia. Một lát sau không hiểu vì điều gì mà lại mở màn hình lên, lúc này máy quay chuyển cảnh sang một nơi khác, chính là phòng ngủ của Tưởng Lam. Y đang thay đồ ngủ để leo lên giường đánh một giấc. Nhìn con người kia trần như nhộng đứng trước tủ quần áo, Tông Diệc chau mày nhìn xuống cậu em mình đang ngẩng đầu, cảm thấy mình chính là dạo này dục vọng giải không đủ nên mới thế. Nhưng bẵng qua một hồi lâu, khi mà Tưởng Lam đã nằm lên giường đắp mền tắt đèn đi ngủ. Tông Diệc mới hồi thần, vươn tay chạm lên thân thể của Tưởng Lam xuyên qua màn hình, cứ vuốt ve như vậy, vuốt ve như vậy cho tới khi hắn cũng buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me