TruyenFull.Me

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🍓[GIÁO CHỦ YÊU NGHIỆT].5

AndrewPastel

Chương 5

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đường Đường ở lại khách điếm Ngạc Thành mấy ngày để hồi phục sức khỏe, khi tất cả dấu vết Tịch Trần để lại trên người đều không còn nữa, cậu tùy ý thay quần áo đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Quân Ly, người cậu nghe nói không phải là người cho lắm.

Rốt cuộc... những dấu vết ái muội này khiến giáo chủ nghiến răng nghiến lợi. Lục căn hòa thượng không tịnh, thể lực quá tốt, không thể đánh bại được nên giáo chủ đã lên kế hoạch tìm một nam sủng khác về Ma giáo nuôi.

Vị nam nhân bất lực kia lại hợp miệng cậu.

Nhưng điều mà Đường Đường không ngờ là ngày nay lại có người dùng vũ lực cướp nam dân, cướp luôn cả cậu?

Cái này là sao? Sợ mình sống thọ quá à.

Ma đầu tính tình không tốt, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng giả vờ sợ hãi không dám nói, dễ dàng bị tà đạo bắt cóc nhốt trong phòng này, trước khi rời đi, còn nhìn Đường Đường bằng ánh mắt dâm uế làm cậu chỉ muốn móc hết mắt chúng ra.

Sau khi cửa đóng lại, trong phòng có một thanh niên dòng dõi thư hương thấy khuôn mặt cậu quá nùng diễm câu nhân, sợ dám súc sinh kia sẽ tấn công cậu trước nên lo lắng lấy ra một bộ đồ trắng sạch sẽ và đơn giản trong hành trang của mình để cậu mặc vào, tốt nhất là làm cho cậu trông ít nổi bật một chút.

Dù bây giờ đã quá muộn để che đậy nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là không làm gì chỉ chờ đợi bị vũ nhục.

Đường Đường hơi sửng sốt, tựa hồ không quen với lòng tốt của người khác, lúng túng lùi về sau một bước, sau đó cảm tạ thiếu gia, im lặng mặc quần áo rồi ngồi xổm trong góc, lúc này mới để ý cuộc chiến bên ngoài, đám tà giáo đang khóc lóc thảm thiết.

Thanh âm càng ngày càng yếu, nhưng mùi máu càng ngày càng nồng, một lúc sau cậu hiểu ra... không cần thiết phải tự mình ra tay.

Quân Ly lặng lẽ nhìn cậu, cậu ôm đầu gối co ro trong góc, trong mắt phản chiếu một tia nắng vàng, vài giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài, từng tia sáng nhỏ bé khẽ run rẩy rơi xuống. Đôi mắt của cậu có màu hổ phách, lẽ ra phải ngọt ngào như đường, nhưng giờ lại đầy hoảng sợ.

Đây là... sợ đến khóc sao?

​Người đàn ông mặc đồ đen trên mặt không có biểu cảm gì, phớt lờ sự kinh diễm khi họ lần đầu gặp nhau, đưa ra hai từ đánh giá——

Nhu nhược.

Ma giáo giáo chủ xinh đẹp thanh tú như vậy có thực sự "sợ" rơi nước mắt không? Làm sao có thể, cậu là đang bị mấy người trong Vô Vọng Các chọc đến mức nghẹn cười thành khóc.

Ngụy quân tử trong võ lâm chính đạo rất nhiều, Đường Đường cả đời chưa từng nhìn thấy chính đạo với phong cách như Ma giáo này, Vô Vọng Các quả thực có triển vọng, giáo chủ đánh giá cao.

"Sao lại không đi?"

​Quân Ly hỏi lại cậu.

​Giáo chủ vừa độc ác vừa điên cuồng, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, Đường Đường đang đắm chìm trong vở kịch, nghe được lời này, lông mi run lên, giọng run rẩy chém gió, "Ta....cha mẹ ta đều qua đời, bọn họ muốn bán ta vào Nam Phong Các ... Ta trốn thoát."

Cuối cùng, cậu nhịn không được nức nở, mình đúng là một tiểu nam nhân đáng thương, cuộc sống khốn khổ, trong lòng đắc ý nghĩ mình diễn thật tốt, nhưng Long Nguyên Kiến Quân Ly cụp mắt nhìn cậu, trên mặt không chút biểu cảm tràn ngập mấy chữ "Kể ta nghe làm gì?"

"..."

Đường Đường bị vẻ mặt của Quân Ly làm nghẹn họng, ngẩng đầu lên không thể tin nổi. Bộ dáng điệt lệ mị thái lộ ra trước mặt hắn, thêm một bộ quần áo màu trắng đơn điệu và sạch sẽ, cơn tức giận và sát ý hoàn toàn bị kiềm chế, môi hồng răng trắng nùng diễm như hoa hồng dại nở ven bờ đẹp như gai. Thế mà....

Cậu không tin!!

Quân Ly cầm Long Nguyên kiếm, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, rất nhanh nhạt đi.

---Đây là một tên đầu gỗ.

Đại ma đầu rất thất vọng.

Quân Ly cũng không phải không quan tâm đến cậu, khi ra ngoài cậu không mang theo tiền, hắn gọi ảnh vệ đưa cho Đường Đường một ít tiền, sau đó quay người rời đi.

Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, rũ mắt xuống, chỉ thấy góc quần áo của mình bị một bàn tay trắng nõn yếu ớt túm lại, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Đường Đường.

Đường Đường kéo gấu áo hắn, âm thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ta không tin Quân Ly ngươi còn khó dụ dỗ hơn một hòa thượng tuân thủ giới luật thanh quy! !

Ma đầu không thể quyến rũ con người, cậu chỉ có thể giết người, nhưng cậu có thể học được một số chiêu trò từ các yêu cơ.

Mái tóc đen dài của cậu được vấn bằng ngọc trâm, áo bào trắng xõa ra và lộn xộn khiến cậu trở nên yếu đuối, khuôn mặt nùng diễm còn cố tình lộ ra một chút xấu hổ, lông mày cau lại, khiến người ta muốn ngay lập tức giúp cậu giải quyết phiền phức, vuốt phẳng lông mày u sầu: "Trông ta thế này..."

Đi ra ngoài nguy hiểm lắm.

Cậu có vẻ ngại nói, nhưng thực ra câu này lại rất tự luyến, không một kẻ có liêm sỉ nào có thể nói ra những lời tự thương hại mình như vậy.

Rõ ràng, ma đầu chưa bao giờ có liêm sỉ.

Quân Ly cũng cảm thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng hắn không thể nói ra, hắn cẩn thận quan sát bộ dáng của người này, phát hiện lời cậu nói cũng đúng.

Gần đây tà đạo càng ngày càng hoành hành, trên giang hồ có một giáo phái tên là Huyết Điện gì đó, bọn họ làm rất nhiều việc ác, trông nhan sắc cậu thế này, e là có thể không ra nổi khỏi Ngạc Thành.

"Thiếu hiệp......"

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, nam tử mặc đồ trắng đột nhiên kéo áo của hắn, dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn cầu xin, thật đáng thương.

Quân Ly nhướng mày, cau mày định nói gì đó, lại vô tình nhìn thấy một mảnh màu đỏ sậm dưới áo choàng trắng, liền đổi chủ đề: "Theo ta." Hắn muốn xem người đàn ông này là ai, mục đích là gì.

Đường Đường không biết, chỉ nghĩ rằng chính là nhờ diễn xuất tốt nên mới có thể dễ dàng dụ dỗ Quân Ly Long Uyên Kiếm, cậu vui vẻ tiếp tục đóng kịch đi theo Quân Ly.

Hang ổ của tà giáo không gần Vô Vọng Các, ảnh vệ và Quân Ly cưỡi ngựa đến, Đá tuyết ô chuy và Tuyệt Ảnh Mã được ảnh vệ gọi đến, trông đen như gấm, sáng bóng dưới ánh mặt trời, trông hung dữ và tàn bạo.

Đường Đường: "..." Quả là Ma Giáo.

Hiện tại ngựa đã tới, đi như thế nào lại là một vấn đề khác, Quân Ly sờ sờ bờm Tuyệt Ảnh, nhàn nhạt liếc nhìn Đường Đường rồi nói: "Lại đây."

Đường Đường giả vờ yếu đuối bước tới, vừa đứng cạnh con ngựa Tuyệt Ảnh đã được Quân Ly bế lên, đột nhiên kêu lên một tiếng, kìm nén xúc động muốn cho hắn một châm, an toàn ngồi xuống ngựa.

Áp bộ ngực ấm áp vào sau lưng, Đường Đường đột nhiên nhớ lại cảnh tượng tồi tệ khi bị một hòa thượng đè xuống trong ngôi miếu đổ nát, cơ thể hơi cứng đờ, một lúc sau, người đàn ông vòng tay qua cậu, kéo cương Tuyệt Ảnh Mã, con Tuyệt Ảnh Mã hí vang, cất vó ngựa chạy điên cuồng.

Người trên lưng ngựa kề sát nhau va chạm, mùa xuân quần áo cũng không quá dày, họ cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không phải của mình.

May là Đường Đường luyện ma công chí âm chí hàn, khi áp vào lồng ngực ấm áp của ai đó, cảm giác khá thoải mái, làm giáo chủ càng muốn mang Quân Ly về Ma giáo làm nam sủng ngày đêm yêu thương.

Cậu chỉ cứng đờ một lúc rồi chọn một chỗ thoải mái cho Quân Ly ở, nghĩ xong, cậu ngồi vào trong vòng tay "nam sủng" của mình, nheo mắt lười biếng, giống như một con hồ ly đang ngủ trưa.

Tuyệt Ảnh Mã chạy rất nhanh, gió thổi mạnh, mái tóc đen dài của người đàn ông bay ra sau, từng sợi hương thơm tràn ngập trên mặt Quân Ly.

Quân Ly mặc đồ đen, một tay ôm lấy eo Đường Đường, để cậu trượt xuống ngựa, đang nghĩ tới mục đích của người trong lòng mình, liền nhìn thấy người này lười biếng nép vào trong ngực hắn, hồn nhiên không hề coi mình là người ngoài.

Con đường bên ngoài thành gập ghềnh, cỏ hai bên đường xanh tươi, Tuyệt Ảnh Mã chạy rất nhanh, nhiệt độ tăng cao cuối mùa xuân, mọi người đều không mặc nhiều, trong xóc nảy cặp mông cọ vào háng hắn.

Quân Ly hít vào mùi thơm lạnh lẽo nhàn nhạt của người này, không biết vì sao, triền tình ti trong cơ thể hắn quay cuồng, dòng nước nóng chảy vào trong đan điền của hắn.

Hắn cương rồi...

Quân Ly thở ra một hơi, không nhịn được lùi về phía sau, nhưng người trong ngực hắn lại đến gần, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi để bị ma sát, gân xanh nổi lên trên tay cầm dây cương.

Sau vài hơi thở...

Vẻ mặt lười biếng của Đường Đường càng ngày càng quái dị, cậu cứng người, kỳ lạ quay đầu nhìn Quân Ly, muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy? Long Uyên Kiếm bị liệt dương cơ mà? Cái áp vào eo cậu..

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ xong, Quân Ly vẻ mặt lạnh lùng rũ mắt xuống, rút ​​kiếm từ bên hông ra: "Xin lỗi, bao kiếm đâm trúng ngươi."

"......"Ồ.

Trên mặt có người tràn đầy vẻ mặt "Nếu lén xem ta sẽ vứt bỏ ngươi." Bộ dáng lạnh lùng, vô tâm, vô tình này rõ ràng là do cậu suy nghĩ quá nhiều.

Bà mẹ, Đường Đường trong lòng không nhịn được cười, không ngờ Quân Ly lại diễn xuất giỏi như vậy, bề ngoài dựa theo nhân thiết mà cảm thấy thoải mái. Dù sao Quân Ly là kiểu bị chuốc xuân dược vẫn có thể đá người ra, mấy thính nhỏ này có vẻ không có tác dụng.

Ít nhất thì ma đạo của họ không như thế này.

Nên chắc là chính đạo cũng như thế.

Họ đi được một lúc, khi đến một bờ sông đầy cỏ xanh, Quân Ly đột nhiên kéo dây cương, tiếng vó ngựa dần dần im bặt.

Đường Đường đang ngồi ngay ngắn, sau đó thế giới quay cuồng một hồi, chân cậu lại đặt xuống đất, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Quân Ly đang cưỡi ngựa, cúi đầu nhìn cậu, nói với ám vệ: "Nghỉ ngơi ở đây."

​Ảnh vệ nhận lệnh: "Vâng!"

Sau đó anh ta phi ngựa nước đại đi.

Quân Ly không biết đã đi đâu, người trong Vô Vọng Các đều là hũ nút và đầu gỗ, Đường Đường đi vòng quanh một hồi đã cảm thấy nhàm chán, cậu tìm đến nơi mọc đầy cỏ đuôi chó, nhàn nhã ngồi nghịch.

Chắc ổng đi bắt sóc bỏ lọ =)))

Cuối xuân tháng ba, cây liễu trắng xóa.

Tiếng nước chảy chậm rãi, vài con ngựa đen đang cúi đầu gặm cỏ bên bờ sông.

Đường Đường đang chán chết ngắm nhìn phong cảnh, cỏ đuôi chó trong tay thỉnh thoảng đung đưa, không lâu sau, cậu đột nhiên quay đầu lại, cẩn thận lắng nghe, khóe miệng chợt nở một nụ cười.

A, có người đang đến.

Trong rừng rậm phía xa, sát thủ đang âm thầm ẩn nấp, có ảnh vệ của Vô Vọng Các xung quanh, bọn chúng không dám đến gần, đang nghĩ nhiệm vụ sắp thất bại, không ngờ người đàn ông này lại nói gì đó với ảnh vệ rồi một mình đến đây, không hề phát hiện ra gì.

Chúng lặng yên không tiếng động, ánh mắt đầy sát khí, từ từ rút kiếm ra, khi nam nhân bước vào rừng, một trong những sát thủ bất ngờ nhảy lên bay về phía cậu.

Đường Đường dễ dàng né sang một bên, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, cậu dùng ngón tay búng một cây kim bạc đâm vào giữa trán sát thủ, thân thể của sát thủ lắc lư, ngã xuống đất.

Giả vờ lâu, chán quá...

Cuối cùng cũng có người chơi cùng cậu.

Những tên sát thủ này cũng có bản lĩnh, nếu mất hết công lực, cậu có thể thực sự mất mạng. Nhóm sát thủ lần trước không quay trở lại, Ninh Tinh Vũ cũng không biết võ công của cậu đã khôi phục được bao nhiêu, liền phái người đi khảo nghiệm lần nữa, đương nhiên nếu có thể diệt trừ tận gốc thì sẽ hợp ý hắn hơn.

Ngân châm sượt qua lưỡi kiếm rồi ghim vào mệnh môn của sát thủ, một người ngã thẳng xuống đất, những tên thí mạng này cầm vũ khí lăm lăm trên tay, hét lên "Ma đầu ta giết ngươi" lấy thương đổi thương đã sẵn sàng chết cùng với cậu.

Nhàm chán... cực kỳ nhàm chán, cậu lười biếng đánh một hồi, sau đó sốt ruột dùng lòng bàn tay đánh nát tâm mạch của sát thủ. Vạt áo trắng tung bay, tấn công nhanh gọn, đôi mắt phượng nheo lại đầy giận dữ, nhưng trên môi lại nở nụ cười, xung quanh xác người la liệt, mặt đất nhuộm đỏ máu.

Hoa hồng dại biến thành anh túc độc, nguy hiểm hơn, càng quyến rũ hơn.

Cậu đá một tên sát thủ ra xa, nhẹ nhàng đáp đất, giơ tay ném những chiếc kim bạc ra, một chiếc đâm vào thân cây "phập" một tiếng.

Cái cây này trông rất già, thân còn dày hơn cả cây trưởng thành, một cây kim bạc cắm chắc chắn vào thân cây, hơi run rẩy dưới ánh nắng với những bóng râm lốm đốm trên cây, thể hiện rõ nội lực của người này.

Quân Ly từ sau gốc cây đi ra, cúi đầu nhìn ngân châm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước. —— "Nam tử yếu đuối đáng thương" nheo đôi mắt phượng, khóe môi nở nụ cười vui vẻ, dùng tay không đào ra một trái tim như một kẻ điên, vài giọt chất lỏng bắn lên khuôn mặt trắng nõn của, vung bàn tay đẫm máu của mình.

Bông hoa yếu đuối nào?

Đây rõ ràng là ác quỷ địa ngục.

Người cuối cùng ngã xuống đất, hưng phấn của Đường Đường đã lắng xuống, cậu chú ý tới tay áo đỏ như máu của mình, cúi đầu im lặng hồi lâu, mới chán ghét phát ra một tiếng "chậc" nhẹ.

"Quần áo bẩn rồi..." cậu lẩm bẩm.

Trong đại thụ cách đó không xa, Quân Ly mặc quần áo màu đen, ẩn mình trong bóng tối của tán cây, ôm Long Nguyên kiếm trong tay, lặng lẽ nhìn người đàn ông mặc áo trắng nhuốm máu, muốn để xem cậu dự định giải quyết vấn đề như thế nào.

Gió thổi lá cây xào xạc, nghe thật ngọt ngào. Nam tử mặc đồ trắng cuối cùng cũng cử động, xé toạc ống tay áo dính đầy máu của mình, tay áo đỏ thẫm bên dưới cũng bị xé toạc. Cậu cúi xuống nhặt một cành cây nhọn, cụp mắt xuống, thản nhiên chọc một vết thương lên cánh tay trắng tuyết của mình. Máu ấm đột nhiên chảy ra từ vết thương, rơi xuống gấu áo trắng.

Màu trắng tinh khiết nhiễm đỏ, hoa anh túc chậm rãi nở rộ, Đường Đường cúi đầu thổi vào, tựa hồ chịu không nổi đau đớn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, lẩm bẩm như một kẻ điên: "Được rồi."

Ma đầu tính tình cực kỳ xấu xa, luôn dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, giờ đây cậu muốn Quân Ly... không ai có thể ngăn cản được.

Đến khi bóng lưng cậu hoàn toàn biến mất, Quân Ly từ sau đại thụ đi ra, dừng lại trước vũng máu, cúi đầu nhìn cành cây dính máu và mấy mảnh vải rách. Một lúc sau, hắn bước qua mấy xác chết và rời đi.

......

​Mấy con ngựa đen đã ăn đủ cỏ, vui vẻ đi dạo dọc bờ sông, chỉ có con ngựa Tuyệt Ảnh từ đó đến giờ vẫn cúi đầu nhai cỏ tươi nhất bên bờ sông, không thèm để ý đến ai.

---Cái nết giống y như chủ nhân nó.

Đường Đường nhàn nhã ngồi trên tảng đá lớn, nhìn đi nơi khác, sắc mặt tái nhợt do vận công, chờ ám vệ lấy thuốc cầm máu, nghĩ thầm - nếu Quân Ly vừa nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cậu nên thay đổi phương pháp. .

​Khi Quân Ly bước ra, hắn nhìn thấy ảnh vệ đang cầm bột cầm máu chuẩn bị đưa thuốc cho Đường Đường. Một giáo chủ yêu giáo nào đó tàn nhẫn với chính mình ngồi trên một tảng đá lớn, duỗi cánh tay bị thương ra quay đầu đi, không dám nhìn vào vết thương.

Nhận ra hắn đã trở lại, nam tử ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng đỏ hoe tràn ra chút nước mắt, không hề giả tạo chút nào, vẻ mặt đáng thương và nhẫn nhịn, như đang chờ hắn an ủi.

Quân Ly sắc mặt lạnh lùng.

​Ngân châm phi y, mặt tựa diễm quỷ.

Đường Đường, giáo chủ của Ma giáo, được cho là tàn nhẫn độc ác, khi phát điên thì thân nhân cũng chém giết, hắn đã nhìn thấy ngày hôm nay, không chỉ người thân, người này thậm chí phát điên rồi chính bản thân mình cũng chém, nhưng...

Sao lại phải diễn nhiều như vậy?

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me