TruyenFull.Me

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🍍[THIẾU GIA KIÊU CĂNG].4

AndrewPastel

Chương 4

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Phù dung ấm trướng, ám hương di động. Sức nóng từ chậu than khiến Cố Đại Công tử cảm thấy bực bội, tâm trí rối loạn. Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt lướt qua bóng dáng thiếu niên đứng giữa các thị nữ cạnh giường.

Tiểu thiếu gia xuất thân từ gia đình phú quý, đầu đội kim quan, mình khoác gấm lụa, dáng vẻ ung dung tựa người vào mép giường. Đôi chân trắng muốt thoáng hiện dưới lớp vạt áo đỏ thẫm, đặt lên chăn gấm trên giường.

Da trắng nõn nà, mềm mịn, vừa bước khỏi ổ chăn, lòng bàn chân phơn phớt hồng, ngón chân tròn trịa, dễ thương. Nhưng... quả thật quá non nớt.

Cố Cảnh Sách thầm nghĩ, tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng này sao mà mềm mại từ đầu đến chân như vậy?

Có lẽ vì hắn lặng im suy nghĩ quá lâu, tiểu thiếu gia cảm thấy khó chịu, giọng nói đầy châm chọc vang lên: "Thế nào? Chẳng lẽ ta không có quyền sai bảo ngươi sao?"

Cố Cảnh Sách thu lại vẻ mặt, bước lên nhận lấy sợi dây đỏ từ tay Tầm Đông, định cúi người buộc cho thiếu gia thì bất ngờ bị cậu ta đá vào ngực. Giọng nói lạnh lùng, đầy ác ý vang bên tai: "Quỳ xuống mà buộc cho ta!"

"......" Cố Cảnh Sách cụp mắt, nhìn đôi chân trắng nõn vừa đá vào ngực mình. Hơi nóng từ chậu than trong phòng như thiêu đốt sát ý trong lòng hắn. Hắn hít sâu để kìm nén cảm xúc, giọng nói khàn khàn: "Thiếu gia, có thể cho các nàng ấy lui ra không?"

"Ta sẽ quỳ."

Đường Đường điềm nhiên quan sát cơ bắp căng cứng và mồ hôi lấm tấm trên trán hắn. Hiểu rằng nếu chọc ghẹo thêm sẽ quá đà, cậu giả bộ rộng lượng: "Nghênh Xuân, các ngươi lui xuống đi."

Nghênh Xuân và các thị nữ hành lễ rời khỏi phòng.

Cánh cửa phòng khép lại, chỉ còn hai người trong phòng. Đường Đường liếc Cố Cảnh Sách, hơi hất cằm ra hiệu: "Người đã đi hết rồi, quỳ xuống đi."

Ánh mắt Cố Cảnh Sách tối lại, sau một hồi im lặng, hắn mới quỳ một chân xuống. Đôi chân đang đặt trên ngực hắn trượt xuống, rơi lên đầu gối hắn.

Đôi tay xương xẩu của hắn trước đó đã được bôi thuốc, làm biến mất những vết chai sần. Hắn cầm hai đầu sợi dây đỏ, buộc nó quanh cổ chân thanh mảnh của tiểu thiếu gia.

Cố Cảnh Sách vẫn cúi đầu, không nhìn trực diện. Khi sợi dây đỏ được thắt xong, tiếng chuông nhỏ trên dây vang lên, lủng lẳng trên mu bàn chân. Hắn như bị mê hoặc, muốn chạm thử vào đôi chân đỏ hồng mềm mại kia. Cả sức nóng trong phòng nữa, nóng đến khiến hắn toát mồ hôi.

Nam nhân mặc áo đen, quần áo xộc xệch, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt đăm đăm nhìn đôi chân ấy, như đang suy tính điều gì khó hiểu. Tiểu thiếu gia ngồi bên mép giường, đá vào ngực hắn một cái.

"Bẩn chết đi được."

Cú đá này không hề nương tay, giọng nói cũng đầy ác ý. Cố Cảnh Sách chưa kịp phản ứng đã bị đá lùi lại. Hắn cúi đầu, giữ vững thân thể, nghiến răng thầm mắng—— lão tử quỳ xuống buộc chuông cho ngươi, thế mà ngươi còn dám chê ta bẩn?"

Đường Đường thu chân lại, chuông vàng trên mu bàn chân vang lên trong trẻo. Đôi mắt đẹp của cậu liếc Cố Cảnh Sách, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đi, lấy nước lạnh mà tắm sạch sẽ rồi quay lại."

Cố Cảnh Sách giấu đi ánh mắt sắc lạnh, làm bộ như không cam lòng mà phải phục tùng, giọng khàn khàn: "Vâng..." Hắn đứng dậy, quay người đi, nét mặt đầy phẫn nộ tan biến, thay vào đó là nụ cười lạnh lẽo đáng sợ.

Thiếu gia, thiên hạ xoay vần, đừng để ngày nào đó ngươi rơi vào tay ta!

——

Đường Đường nói không cho dùng nước nóng, thì chẳng ai dám chuẩn bị nước nóng cho hắn. May mà Cố Đại Tướng Quân võ công cao cường, nếu không trong tiết trời lạnh giá này, mấy chậu nước lạnh dội xuống cũng đủ làm tàn phế một người.

Trong phòng tắm không ấm áp, nước lạnh xối ào ào lên thân thể đầy vết roi, hơi nóng từ người hắn bốc lên.

Cố Cảnh Sách miễn cưỡng rửa sạch thân thể, mặc bộ đồ đen mà tiểu thiếu gia sai người mua cho. Đang thắt dây lưng, cửa phòng tắm bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài. Một gia nhân bước vào, cúi đầu dọn dẹp đống khăn ướt trong phòng.

Cố Cảnh Sách coi như không thấy, tiếp tục chỉnh trang y phục, giọng lạnh nhạt:

"Quân doanh đã sắp xếp xong chưa?"

Gia nhân không ngẩng đầu, đặt khăn vào thau, đáp: "Bẩm tướng quân... tất cả đã chuẩn bị xong. Nhị Công tử đã bày sẵn cục diện, đến lúc đó Ngài sẽ đổi chỗ với Nhị Công tử, trong ngoài phối hợp lật đổ triều đình này."

Cố gia thế lực quá mạnh, Nhị Công tử Cố Hoài Du khéo léo đa mưu. Những năm qua, y luôn giấu tài, khiến người ta tưởng rằng y chỉ là kẻ văn dốt võ nát, thích phong hoa tuyết nguyệt mà thôi.

Nhưng bọn họ không biết, nhị công tử văn võ song toàn chẳng qua là lời đồn, còn nói y không ra gì thì lại là chuyện cười.

Khi một phần bản đồ bố phòng bị lộ ra ngoài, Mạnh Quốc mất đi một thành trì biên cương, tên cẩu Hoàng đế thừa cơ khởi sự, lệnh tịch thu toàn bộ gia sản nhà họ Cố, còn giam Cố Hoài Du vào ngục.

Hắn vội vã từ biên cương trở về, dùng thuốc xóa đi sẹo và vết chai trên tay, đổi với Cố Hoài Du ra ngoài. Hắn biết rõ, hiện tại để Cố Hoài Du ở bên ngoài xử lý mọi chuyện sẽ đạt được hiệu quả gấp bội so với một kẻ nóng nảy, cứng rắn như bản thân hắn.

Cố Cảnh Sách cúi đầu, chậm rãi chỉnh lại y phục, lạnh nhạt nói: "Được chim bẻ ná. Nhưng chim vẫn chưa hết mà hắn đã chẳng màng đại họa, muốn phá ná sao..."

"...Một phần bản đồ bố phòng bị lộ, nhìn xem." Lúc này xung quanh không có người ngoài, Cố đại tướng quân lộ ra vẻ mặt âm hiểm, nhếch môi cười lạnh: "Rõ ràng biết rằng làm vậy sẽ khiến vô số binh sĩ bỏ mạng, mất đi thành trì trọng yếu nhất, nhưng vẫn muốn diệt trừ nhà họ Cố trước tiên!"

"Cố gia trung quân nhất đã bị Hoàng thượng của ông đưa vào lưỡi đao quân địch, giờ đây còn đang trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Cố Cảnh Sách ta không thể nuốt trôi cơn giận này, nếu đã không để ta sống yên, vậy thì ta phản hắn!"

——

Đêm buông xuống, Cố Cảnh Sách như khúc gỗ đứng bên cạnh, lặng lẽ nghe Ỷ Thu và vài tỳ nữ khác trò chuyện với Đường Đường. Bọn họ ríu rít kể nương nương gửi đến những gì, rằng ma ma ra dáng, nói chuyện với lão gia. Lão gia biết mình đuối lý nên chỉ im lặng. Sau khi ma ma đi, lão gia còn mang đến đây hai giỏ than tốt.

Tiểu thiếu gia ôm lò sưởi nhỏ, nằm bò bên giường nghe say sưa. Nghe đến đoạn đầu, cậu bật cười trẻ con, hỏi Sơ Hạ có mang rượu cho dì chưa. Dì thích nhất là loại rượu cậu tự ủ. Đến đoạn sau, cậu lại nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu, kiêu ngạo bảo bọn họ đem vứt chậu than đi.

Ai khuyên cũng vô ích.

Cố Cảnh Sách đứng một bên, lặng lẽ quan sát cậu, trong lòng nghĩ thầm: Tiểu thiếu gia nhà Đường quả là kiêu căng, ương ngạnh. Bắt nạt hắn, mắt cũng chẳng thèm chớp, thế mà giờ nói chuyện với mấy tỳ nữ lại cười đến híp cả mắt?

Hừ, tên nhóc háo sắc.

"Thiếu gia, trời đã khuya rồi." Ỷ Thu thấy Đường Đường ngáp liền hai cái, bèn nhẹ giọng nhắc: "Hôm nay để nô tỳ trực đêm, ngài nghỉ sớm đi ạ."

Cố Cảnh Sách thẫn thờ, trong đầu nghĩ đến chuyện cái bụng trống rỗng vì tiểu háo sắc chỉ cho hắn một cái bánh bao làm bữa tối, còn bản thân thì ăn tiệc lớn. Bây giờ bụng hắn kêu réo không ngừng. Đợi tiểu háo sắc cho hắn về, hắn phải nghĩ cách kiếm chút gì ăn, chỉ là đám thám tử của Hoàng đế vẫn còn rình rập...

"Không cần, hôm nay để Cố Hoài Du trực đêm."

Đại tướng quân đang nghĩ đến món thịt, chợt bị giọng nói trong trẻo kia làm đứt đoạn. Hắn giật mình nhìn về phía giường, chỉ thấy tiểu thiếu gia cười tươi như hoa, nói: "Ngủ ở cuối giường bổn thiếu gia."

——

Đêm tối mịt mờ, trong phòng chỉ có một ngọn đèn sáng.

Rèm giường lớn chạm khắc hoa văn được buông xuống. Người bên trong hít thở đều đặn, Cố Cảnh Sách vận trường bào màu đen, mặt lạnh ngồi ở cuối giường, đáng thương không có chăn, cũng chẳng có gối.

Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, đang nghĩ đến cả trăm cách để tiểu thiếu gia kia chết thế nào cho thỏa đáng.

"Ọt ọt..."

Một cái bánh bao không thể lấp đầy bụng, cơn đói làm bụng hắn réo vang trời. Hơi thở đều đặn bên trong giường chợt ngưng lại, chẳng bao lâu sau...

"Phụt—"

Một tiếng cười nhỏ xíu, nhưng vẫn không thoát khỏi tai Cố Cảnh Sách. Ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo. Lúc này, rèm giường khẽ động, một cái đầu tóc tai rối bù thò ra, đôi mắt kiêu ngạo pha chút tinh nghịch không che giấu nổi ý cười. Cậu tiện tay ném xuống một hộp điểm tâm.

Giọng điệu đầy khó chịu: "Bụng kêu to thế làm gì? Ồn đến mức ta ngủ không được. Mau ăn đi, còn kêu nữa thì ra ngoài hành lang mà ngủ."

Chưa đợi Cố Cảnh Sách kịp phản ứng, tiểu thiếu gia đã bị cái lạnh làm rùng mình, vội vàng rụt vào trong chăn.

"..." Cố Cảnh Sách ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn hộp gỗ tinh xảo trong tay.

Chắc là mấy tỳ nữ sợ Đường Đường nửa đêm đói nên chuẩn bị sẵn. Hắn dựa vào khung giường, chậm rãi ăn hết điểm tâm.

Lúc tâm trạng tốt thì cười híp mắt, lúc không vui thì hành hạ người khác. Cái tính khí chó má của tiểu thiếu gia này đúng là hết thuốc chữa.

Hắn vừa nghĩ thế, tiểu thiếu gia tính khí chó má kia lại thò đầu ra, nhìn chằm chằm hắn không rời.

Cố Cảnh Sách cảm thấy tim mình khẽ nhói lên, cứ ngỡ bản thân đã vô tình thốt ra những lời không nên nói. Hắn nhìn chằm chằm vào tiểu thiếu gia trước mặt một hồi, bỗng cậu hắt xì một cái, rồi vừa hít hít cái mũi đỏ hồng, vừa lẩm bẩm không tình nguyện: "Lên đây, cho... cho thiếu gia ta sưởi ấm giường."

Cố Cảnh Sách khẽ giật khóe miệng, cố tỏ ra nghiêm túc: "Đường tiểu thiếu gia, như vậy không hợp lễ nghi."

Đường Đường cuộn tròn trong chăn, run rẩy vì lạnh. Nghe vậy, cậu liếc hắn một cái, giọng nói đầy bực bội: "Bảo lên thì cứ lên, lắm lời làm gì?"

Cậu khịt khịt cái mũi đỏ, bực mình lẩm bẩm: "Biết thế đã chẳng bảo Nghênh Xuân vứt than ra ngoài. Giờ đi nhặt lại, liệu có kịp không đây?"

Thì ra là đêm nay nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Một trong những chậu than kia vốn là món quà do Đường Anh Thiều vì muốn bù đắp nhận lỗi mà mang đến, nhưng tiểu thiếu gia không vui, liền sai Nghênh Xuân dập tắt rồi vứt bỏ.

Cố Cảnh Sách thấy cậu tự làm khổ mình, trong lòng cảm giác bực bội cũng vơi đi phần nào. Hắn biết mình không thể từ chối, bèn cởi giày, tất và áo khoác ngoài, chui vào giường nằm bên cạnh cậu.

Giường của cẩm y ngọc thực tiểu thiếu gia thậm chí còn thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ. Cố Cảnh Sách khẽ nheo mắt, cảm thấy khá dễ chịu. Tiểu thiếu gia ngồi xếp bằng một bên, nhìn hắn với vẻ mặt đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, vì không chịu nổi cái lạnh, cậu run rẩy chui vào lòng hắn.

Toàn thân đại tướng quân lập tức cứng đờ. Tiểu thiếu gia, mềm mại lại thơm ngát, co ro trong lòng hắn, dường như cảm nhận được sự ấm áp, liền thoải mái phát ra những tiếng ư ử. Từ đầu đến chân Cố Cảnh Sách tê dại, cả người căng thẳng, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Nhận ra đối phương đang cố gắng tránh né, trong mắt Đường Đường thoáng qua tia ranh mãnh. Cậu vờ như một kẻ sợ lạnh vừa tìm được hơi ấm, chưa kịp hưởng thụ đã bị mất đi. Cậu lập tức lộ vẻ tức giận, nhào tới quấn lấy hắn, giọng đầy đe dọa: "Đừng nhúc nhích, còn chạy là ta đánh gãy chân ngươi đấy!"

"......"

Cố Cảnh Sách thầm nghĩ, trước đây cứ bảo tiểu thiếu gia giống một con chó hung dữ, nhưng bây giờ xem ra mình nhìn nhầm rồi, đây rõ ràng là một con mèo vừa xòe móng vuốt.

Cơ thể vị đại tướng quân cứng ngắc, tâm trí lang thang suy nghĩ lung tung. Khi nhận ra "lò sưởi" đã ngoan ngoãn nằm im, tiểu thiếu gia hung hăng liền thả lỏng. Cậu cọ cọ vào ngực hắn, phát ra tiếng thở dài thoải mái, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo.

Màn giường khắc hoa buông xuống, bên trong là hai người ôm nhau nằm. Người hầu cao lớn, anh tuấn ôm lấy tiểu thiếu gia kiêu ngạo. Đường Đường dụi đầu vào ngực hắn, một tay nắm chặt áo hắn, ngủ say sưa, đôi má hồng hào, trông thật đáng yêu.

Không còn chút dấu hiệu nào của tiểu thiếu gia ngang ngược, ép người quỳ gối, bắt tắm bằng nước lạnh, không cho ăn no ban ngày. Cố Cảnh Sách cúi đầu nhìn cậu, dùng hai ngón tay véo nhẹ má cậu, kéo một cái.

Khẽ cười lạnh: "Bánh trôi mè đen, bề ngoài trắng mịn dẻo thơm, bên trong thì đen kịt, xấu xa..."

Tiểu thiếu gia nhíu mày, bị véo má liền lầm bầm chửi rủa trong mơ. Cố Cảnh Sách thấy thú vị, chống đầu tiếp tục trêu chọc cậu, thỏa sức xả giận cho hôm nay.

Nhưng vị đại tướng quân không ngờ rằng, mèo giận rồi cũng biết cắn người. Ý cười trong mắt hắn chưa kịp tan, con mèo giận dữ đã bất ngờ vươn mình, cắn thẳng vào... ngực hắn!

Toàn thân Cố Cảnh Sách chấn động, chỉ cảm thấy như sấm sét chín tầng trời "ầm ——" một tiếng, đánh thẳng lên đỉnh đầu.

——

Cùng lúc đó, tại một ám trạch nào đó.

Trong thư phòng sáng rực ánh đèn, Cố Hoài Du khoác áo choàng dày nặng, ngồi ở vị trí chủ tọa, bình tĩnh trao đổi với những tâm phúc của mình, như một mưu sĩ tài ba có thể xoay chuyển càn khôn. Thế nhưng, nụ cười trên gương mặt y bỗng khựng lại.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me