TruyenFull.Me

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

👻[TỔNG TÀI KHÔNG SỢ MA].16

AndrewPastel

Chương 16

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tinh dịch cuồn cuộn tuôn trào trong đường ruột nóng bỏng, kích thích khiến cho đường ruột trơn ướt co thắt, cảm giác đầy ứ khó chịu ở bụng dưới khiến Đường Đường run rẩy, phát ra tiếng rên nhỏ. Dòng tinh dịch trắng không ngừng tuôn ra, kích thích đường ruột co thắt, đồng thời cũng kích thích thần kinh của cậu.

Trong đầu cậu nổ tung ánh sáng trắng của khoái cảm, bên tai vang lên tiếng ù ù, Đường Đường thở gấp, đầu dương vật đỏ ửng rỉ ra một tia tinh dịch, lỗ sau đỏ rực không ngừng co bóp, háo hức nuốt lấy dòng tinh dịch trắng của người đàn ông khác. Trong lúc bị xuất tinh vào bên trong đến cực khoái, cậu chẳng còn biết gì cả.

Khi nhịp tim dần trở lại bình thường, khoái cảm chết người cũng dần tan biến. Đằng sau cặp kính gọng vàng, đôi mắt màu nâu nhạt của Đường Đường ướt nhẹ, tập trung lại, như vừa sống lại từ cõi chết. Cậu nằm bẹp trên bàn họp, thở hổn hển, thỉnh thoảng cơ thể lại run lên.

Không biết từ lúc nào, những người trong phòng họp đã đi hết, chỉ còn lại Đường Đường và ba con sói đã đói mấy ngày.

Mạnh Ngôn Triệt rút dương vật ra, cậu nhỏ nửa mềm nhỏ giọt nước. La Phong Thần và Giang Thính Bạch đứng dậy, quỷ vương ôm Đường Đường vào lòng, tay không ngừng sờ soạng dưới áo cậu. Thiên sư cúi xuống hôn Đường Đường, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi của cậu.

Họ làm loạn trong phòng họp mà Đường Đường đã không biết bao lần tổ chức cuộc họp, trên bàn họp, ghế da, thậm chí cả trên bục đều để lại dấu vết. Nói đến đây, thiếu gia Mạnh không khỏi khen ngợi vật liệu cách âm của phòng họp nhà mình, dù sếp có rên rỉ, khóc lóc thế nào cũng không ai nghe thấy.

Khi mọi chuyện kết thúc, Đường Đường cũng hoàn toàn nổi giận với họ.

Phòng tổng giám đốc ở tầng trên.

Đường Đường mặc áo choàng tắm, nằm úp người trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ. Cậu vừa tắm xong, mái tóc chải ngược rủ xuống trán, khóe mắt ửng đỏ, đôi môi bị hôn đến sưng tấy khẽ mím lại. Một chiếc chăn mỏng vắt ngang eo cậu, bầu không khí xung quanh lạnh lẽo đến mức như có thể cảm nhận được, lan tỏa khắp cả căn phòng.

Mạnh Ngôn Triệt quỳ bên mép giường, ngoan ngoãn xoa bóp eo cho người thầy đáng kính của mình. Không biết động tác nào đó không đúng mà Đường Đường khẽ hít một hơi, đôi mắt không đeo kính nheo lại, ngoảnh đầu lạnh lùng liếc hắn một cái.

"Làm nhẹ tay cho tôi."

"......" Ác quỷ lịch sự chỉnh lại lực tay, giả vờ ngoan ngoãn: "Thầy à, như thế này được chưa?"

Đường Đường chẳng thèm đáp.

Ở phía bên kia của phòng nghỉ, trên ghế sofa, Giang Thính Bạch lấy một tay ôm bụng, chân mày nhíu chặt. Không rõ là người bạn đời "hiền lành" của y đã dâng thứ gì lên cho y lần này, nhưng nhìn sắc mặt y thì chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp.

Đường Đường ôm gối, nằm sấp, cười khẩy một tiếng: "Kiếp trước tôi đã làm gì thất đức lắm sao, để kiếp này lại bị cả ba người các anh để mắt tới?"

Thực ra, cậu đã cảm thấy thái độ của họ với mình rất kỳ quặc từ lâu. Vì muốn trả thù và khiêu khích, cậu đã không biết bao nhiêu lần đạp lên giới hạn của họ mà thử, vậy mà vẫn sống tốt đến giờ, lý do vì sao thì chẳng cần nói cũng rõ.

Cậu vừa nói xong, con ác quỷ đang xoa bóp cho cậu lập tức khựng lại. Mạnh Ngôn Triệt trầm ngâm, dường như bị từ "để mắt tới" làm cho tỉnh ngộ.

Ác quỷ và quỷ vương vốn không biết cách đối xử với người mình thích, cũng chẳng có ai dạy họ. Họ chỉ biết ép buộc và chiếm đoạt, như những con chó nhỏ đánh dấu lãnh thổ, cảm xúc rất thẳng thắn. Họ thấy tính xấu của Đường Đường đáng yêu, thấy dáng vẻ cậu mỉa mai châm chọc người khác cũng đáng yêu.

Nhìn cậu mặc vest thì muốn "ăn tươi nuốt sống" cậu. Cậu cởi vest ra cũng muốn "ăn". Không chịu nổi việc cậu đối xử tốt với người khác, chỉ muốn giữ lấy cậu, chiếm cậu cả đời.

Giang Thính Bạch và La Phong Thần nghe vậy đều im lặng. Ít ra, Giang Thính Bạch đã từng tái sinh một lần, nên so với hai con ác quỷ kia thì y thấu hiểu lòng người hơn một chút. Y nhận ra sự chiếm hữu biến thái của mình và sức hút kỳ lạ của Đường Đường đối với y là vì đâu, khẽ nói: "Tổng giám đốc Đường, có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu được không?"

Đường Đường nhìn về phía Giang Thính Bạch, bất ngờ bật cười, đôi mắt cận thị màu trà hơi cong lên, mang theo một chút lười biếng và mê hoặc.

Cậu nói: "Không được, cút đi."

......

Không lâu sau, cánh cửa phòng nghỉ bị Đường Đường khoác áo tắm lạnh lùng đóng lại, phát ra tiếng "rầm" chát chúa, khiến hai quỷ một người trong văn phòng bị buộc phải "chim cút."

Cả ba không động đậy, cũng không nói một lời, chỉ đứng nhìn cánh cửa phòng nghỉ, nhớ lại lời từ chối dứt khoát của Đường Đường, trong lòng như bị kim châm, đến mức cả hô hấp cũng trở nên đau nhói.

Ác quỷ và Quỷ vương trong mắt hiện lên chút mơ hồ và bối rối, không biết phải làm sao. Vị thiên sư thì đưa tay bóp sống mũi, rồi sau đó...

Hai luồng quỷ khí và một người giấy nhỏ, đồng loạt chui qua khe cửa.

Người giấy nhỏ, vì rất mỏng, nằm bẹp trên mặt đất, thở hồng hộc rồi nhanh chóng lách vào. Hai luồng quỷ khí thì dày hơn, chỉ chui vào được một nửa rồi mắc kẹt, không thể tiến thêm. Người giấy nhỏ đứng bên trong, ôm bụng cười như đang chế nhạo chúng.

Hai luồng quỷ khí ngây ra vài giây, lập tức nổi cơn thịnh nộ. Chỉ vì tâm trạng không tốt mà bọn chúng quên hóa thành dạng sương mù.

Ngay lập tức, cả hai hóa thành sương mù, lao vào bên trong, nhào vào đánh nhau với người giấy. Đánh qua đánh lại, chẳng may va vào nhau, sau đó lại thấy đối phương không vừa mắt, thế là lao vào đụng chạm, đồng thời vẫn không quên "xử" người giấy đáng ghét kia.

Tiếng động "bùm bùm bốp bốp" vang rõ mồn một.

Trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ, Đường Đường khoanh tay trước ngực, nhìn ba kẻ ngốc kia lăn lộn từ xa đến ngay trước mặt mình: "..."

Chủ nhân càng thông minh, những thứ tượng trưng cho nội tâm của họ lại càng ngớ ngẩn.

Đường Đường đưa tay lấy cặp kính trên tủ đầu giường, đeo lên mặt, rồi nhấc chiếc gối mềm đặt ra sau để dựa, tiếp tục xem đám ngốc con đánh nhau. Bọn chúng giở trò trẻ con, quần thảo với nhau, trong đôi mắt màu trà của cậu thấp thoáng nét cười.

Xem một lúc, thấy bọn chúng càng đánh càng hăng, càng đánh càng tức, cậu mới vén chăn bước xuống giường, túm cả ba, đặt lên gối bên cạnh, sau đó nằm xuống và đưa tay xoa từng đứa.

"Được rồi, ngủ đi."

Người giấy nhỏ đang âm thầm đá lén, hai luồng quỷ khí đang cố gắng khóa cổ đối thủ, ngay lập tức ngoan ngoãn nằm im. Bọn chúng sung sướng chen chúc ngủ cùng anh đẹp trai.

...

Trong văn phòng.

Quỷ vương, ác quỷ và thiên sư rõ ràng cảm nhận được rằng quỷ khí của bọn họ và người giấy đã bị Đường Đường xoa một cái, rồi ôm đặt bên gối của cậu ấy.

Cả ba tức đến mức mắt đỏ ngầu, ghen tị muốn chết, chỉ ước sao có thể tráo đổi vị trí với quỷ khí và người giấy, để được tận hưởng sự dịu dàng của Đường Đường.

——

Hôm nay làm loạn cả ngày, Đường Đường tiêu hao rất nhiều sức lực, cả người mệt mỏi nằm gọn trên giường trong phòng nghỉ, chìm vào giấc ngủ.

Mạnh Ngôn Triệt thấy cậu mệt đến mức này liền không đành lòng, quyết định đi xử lý công việc công ty trước.

Những chuyện thương nghiệp này vốn không nằm trong chuyên môn của Quỷ vương và thiên sư, hơn nữa, cả hai vốn chỉ là phó tổng danh nghĩa của công ty khác. Thời gian ở bên Đường Đường đã đủ lâu, để tránh gây nghi ngờ không đáng có, họ đành rời khỏi tập đoàn Mạnh thị.

Sau khi họ rời đi, Mạnh Ngôn Triệt xử lý xong văn kiện, cầm theo chúng đi đến phòng tài vụ, bàn giao cho quản lý tài vụ. Khi quay trở lại, hắn bị một người chặn đường.

Người chặn hắn là một nam sinh thấp bé, trông rất yếu đuối. Mạnh Ngôn Triệt mở miệng: "Có chuyện gì?"

Hôm qua, Lâm Tích gọi điện cho cha của Mạnh Ngôn Triệt, khiến bản thân suýt nghi ngờ nhân sinh. Cậu ta luôn nghi ngờ về việc Mạnh Ngôn Triệt chưa chết, vì vậy đặc biệt chặn hắn lại để quan sát kỹ. Quả nhiên, Mạnh Ngôn Triệt không phải là người sống, mà là một ác quỷ với sức mạnh khủng khiếp.

Mạnh hơn cả những người bạn của Lâm Tích.

"Cậu Mạnh, tôi là Lâm Tích." Cậu ta bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn rồi nói tiếp: "Tôi biết ngài đã... nhưng tính khí của Tổng giám đốc Đường không tốt lắm, ở bên cậu ấy chắc chắn không tiện. Ngài Mạnh đã tài trợ tôi đi học, tôi muốn thay ông ấy chăm sóc ngài."

Mạnh Ngôn Triệt nghe xong, hất mí mắt lên nhìn cậu ta. Hắn không ngờ rằng lại có một người bình thường có thể nhìn thấu thân phận của mình ngay lập tức. Ánh mắt bình tĩnh của hắn dừng lại trên cổ của Lâm Tích, suy nghĩ xem có nên bẻ gãy đầu cậu ta hay không.

Lúc này, chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Chiếc điện thoại này là hắn mới mua hôm nay, chỉ lưu số của Đường Đường. Ý định giết chóc trong hắn lập tức tan biến.

Mạnh Ngôn Triệt không còn để ý đến Lâm Tích nữa. Vẻ mặt hắn vô thức thả lỏng, rồi nhận cuộc gọi:
"Alo, ra ngoài giao tài liệu một chút thôi, tôi sẽ về ngay."

Đầu dây bên kia nói gì đó khiến hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại. Hắn tặc lưỡi: "Được rồi, biết rồi. Về tôi sẽ pha cho. Bớt uống cà phê lại đi, hôm nay tôi đã pha cho anh một ly rồi."

Vừa nói chuyện điện thoại, hắn vừa bước qua Lâm Tích đi về phía thang máy. Dáng người cao lớn trong bộ vest đen làm nổi bật sự uy nghiêm của hắn. Tấm lưng thẳng tắp rời đi để lại một bóng dáng cũng đẹp không kém. Lâm Tích nhìn theo bóng lưng ấy, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên một chút đố kỵ.

Lâm Tích là một đứa trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai. Từ nhỏ đến lớn, những vận may cậu ta có được đều nhờ vào những người bạn quỷ dữ mang đến. Từ đồ ăn, điều kiện sinh hoạt, bất cứ thứ gì cậu muốn, những con quỷ đó đều có thể đáp ứng. Còn những người tranh giành với cậu, làm sao có thể không chết thì cũng bị thương? Tất nhiên, Lâm Tích không thể không nhận ra điều này, nhưng cậu chỉ giả vờ ngây thơ vô tội mà thôi.

Giống như lần chủ tịch Mạnh nhập viện, cậu lo lắng sức khỏe của ông ấy sẽ ảnh hưởng đến công việc. Nhưng thật sự lo lắng cho ông ta sao? Không, cậu ta chỉ đang sợ... chỗ dựa của mình có thể mất đi mà thôi.

Lâm Tích chính là kiểu người như vậy. Nhìn vẻ ngoài trong sáng, thánh thiện, thậm chí còn có thể lừa dối chính bản thân mình. Nhưng trong lòng, cậu ta lại đen tối đến mức có thể nhỏ ra từng giọt nước bẩn.

Cậu được những con quỷ dữ cưng chiều đến mức không biết trời cao đất dày. Sau khi vào công ty, lại có chủ tịch Mạnh chống lưng. Lần trước, chỉ nhờ đồng nghiệp tiện tay xử lý giúp một tập tài liệu, đã bị Đường Đường làm bẽ mặt trước mọi người, khiến cậu trở thành trò cười. Việc này, cậu vẫn chưa quên được. Đường Đường, hắn dựa vào đâu mà may mắn như vậy chứ!

——

Buổi tối, tại nhà Lâm Tích.

Cậu ta cầm theo một bó nhang, mở cửa hầm dưới đất và châm nhang trước một hàng bài vị. Chẳng mấy chốc, một cơn gió lạnh buốt thổi mạnh, làm đứt quãng làn khói trắng.

Trong căn hầm tối tăm, ánh đèn vàng lờ mờ chiếu sáng. Một nữ quỷ mặc áo đỏ nhuốm máu, một bà lão gù lưng và ba con quỷ nam xuất hiện trong phòng.

Một trong ba con quỷ nam bụng phệ, miệng nhai cái gì đó phát ra tiếng "rốp rốp." Máu tươi chảy xuống từ khóe miệng, hắn dùng tay lau đại một cách cẩu thả.

Hai con quỷ nam còn lại, trên mặt đầy vẻ hung ác. Thật không ngờ, bọn chúng chính là những phạm nhân từng bị xử tử nhiều năm trước.

"Tiểu Tích, gọi chúng ta đến đây có chuyện gì?" Một giọng nói âm u, rợn người vang lên.

Nữ quỷ áo đỏ tóc rối bù che kín mặt, cánh tay lộ ra xanh xao như tro tàn, toàn thân bao phủ bởi luồng khí chết chóc nặng nề. Giữa những lọn tóc lưa thưa, thấp thoáng đôi môi đỏ sậm, đột nhiên nở một nụ cười quái dị.

"Khè... khè khè..."

Lâm Tích đã quen với những bộ dạng hù dọa của bọn chúng. Cậu cụp mắt xuống, không ngừng dùng tay áo lau nước mắt, vừa khóc vừa kể lể rằng gần đây mình liên tục bị bắt nạt, cấp trên thì quá tàn nhẫn. Đám quỷ thương cậu đến mức vội vàng an ủi. Bà lão cũng cất giọng lạnh lẽo dỗ dành:

"Cháu ngoan ơi, hôm nay trong công ty cháu có quỷ vương xuất hiện, nên bọn ta không dám lại gần. Nhưng đừng lo... mũi bà vẫn còn nhạy lắm, bà ngửi được mùi hương trên người tên đó rồi..."

Bà ta mặc áo tang, gương mặt đầy nếp nhăn trông như một quả cam khô. Nhìn thoáng qua còn có chút giống với mụ mèo già, liên tục nuốt nước bọt.

"Thơm quá, thơm thật đấy..."

Khi bà ta nói vậy, những con quỷ khác cũng không ngừng nuốt nước bọt. Bà lão lấy ra một lọ nhỏ đưa cho Lâm Tích, cười đầy đáng sợ:

"Cháu ngoan, đem thứ này cho thằng đó uống, bà sẽ thay cháu dạy cho hắn một bài học."

Ánh mắt Lâm Tích thoáng chút dao động, nghẹn ngào nhận lấy cái lọ: "Bà, bà đừng làm hại hắn... chỉ dọa hắn một chút thôi, để... để hắn không bắt nạt cháu nữa là... là được rồi..."

Nữ quỷ áo đỏ cúi đầu, nụ cười trên đôi môi đỏ càng trở nên quái dị hơn. Con quỷ bụng phệ liếm hàm răng trắng đầy máu, hai con quỷ nam còn lại cũng cười. Từ lỗ đạn sau đầu bọn chúng, từng dòng chất lỏng trắng đục chảy ra. Bà lão giống mụ mèo già kia khom người, khuôn mặt đầy nếp nhăn vặn vẹo thành một nụ cười kỳ dị.

"Haiz..."

Hôm sau.

Hôm nay là ngày rằm, trăng tròn.

Âm khí chịu ảnh hưởng từ lực hút của mặt trăng nên bắt đầu dao động mạnh. Giang Thính Bạch lo lắng phong ấn của Đường Đường không đủ chặt, liền ngồi trong căn hộ vẽ phù chú, La Phong Thần giúp y sắp xếp bố trí, để lại Mạnh Ngôn Triệt ở lại chăm sóc Đường Đường.

Đường Đường vẫn chưa biết thể chất mình dễ thu hút ma quỷ. Cậu vẫn làm việc tại công ty như thường ngày. Mạnh Ngôn Triệt giúp cậu chạy việc vặt, còn cậu thì gọi thư ký mang một ly cà phê đến. Vừa định uống thì tiếng báo động vang lên khiến cậu giật mình, tay run rẩy.

[Hệ thống bật cảnh báo: Báo động! Báo động!! Theo phát hiện, ly cà phê này có chứa thi dầu.]

"..." Đường Đường cảm thấy buồn nôn, lặng lẽ đặt ly cà phê xuống, ngước mắt nhìn thư ký: "Khi pha cà phê lúc nãy có ai ở đó không?"

Thư ký lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cung kính trả lời: "Có, thưa sếp, là Lâm Tích bên phòng tài chính đã nói chuyện với tôi vài câu."

Lâm Tích là người thân của chủ tịch hội đồng quản trị. Chủ tịch từng dặn trưởng phòng tài chính nên cố gắng quan tâm cậu ta một chút. Khi Lâm Tích đến hỏi thư ký vài chuyện, thư ký không tiện làm căng với cậu ta, chỉ trả lời qua loa vài câu, không ngờ lại không để ý cậu ta nhỏ thi dầu vào ly cà phê.

Đường Đường "ừm" một tiếng biểu thị đã hiểu, sau đó bảo cô rời đi. Cậu nhìn ly cà phê đang bốc khói nghi ngút trước mặt, không tài nào uống được.

[Tác dụng của thi dầu này là muốn đầu độc tao hay làm phong ấn trong cơ thể taobiến mất?]

[Hệ thống trả lời: Làm phong ấn biến mất.]

Đường Đường nhìn chăm chăm vào ly cà phê đến mức như muốn nhìn ra hoa, chậm rãi thở dài: [Hệ thống, có thể giải phong ấn không? Tao không uống nổi.]

[Có thể, đang thực hiện...]

Chiều hôm đó, sau khi xong việc, Đường Đường còn phải tham gia một bữa tiệc. Cậu dẫn theo Mạnh Ngôn Triệt, đứng giữa một đám tổng giám đốc trung niên, thoải mái cười nói, không hề bị lu mờ khí thế.

Khi không châm biếm, không làm người khác tức giận, cậu giống như một người thầy thanh cao, khiến người khác nảy sinh lòng tham muốn độc chiếm, không muốn chia sẻ cậu cho bất kỳ ai.

Hương rượu champagne phảng phất trong không gian, tiếng đàn piano du dương. Đường Đường hôm nay uống hơi nhiều. Cậu kéo lỏng cà vạt, đặt ly rượu vang đỏ lên khay của người phục vụ, nghiêng đầu lại gần tai Mạnh Ngôn Triệt. Hơi thở mang theo chút ẩm ướt do men say, phả vào khiến cổ họng Mạnh Ngôn Triệt thít chặt, ánh mắt thêm phần u tối.

"Ra ngoài hít thở chút không khí." Giọng cậu mang chút men say, như chiếc móc nhỏ khơi gợi người khác, làm Mạnh Ngôn Triệt rùng mình.

Đợi đến khi hắn phản ứng lại, thầy giáo của hắn đã rời khỏi, đi ra ngoài.

——

Trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, ánh sáng dịu nhẹ phủ xuống mặt đất, làm lu mờ những vì sao. Mùa đông sắp đến, khu vườn phía sau chỉ còn vài cây xanh thưa thớt, trông có chút tiêu điều. Một cơn gió lạnh thổi qua xua tan hơi nóng trong người Đường Đường, khiến nét mặt cậu dần thư thái.

"Đinh đoong——"

Lúc này, âm thanh thông báo bất ngờ vang lên trong đầu, Đường Đường khựng lại, linh cảm điều chẳng lành. Tim trong lồng ngực đập thình thịch, yết hầu chuyển động, nghĩ thầm liệu mình có xui xẻo thế không...

Gió âm lạnh thổi qua bãi cỏ tạo nên âm thanh xào xạc, cành cây đong đưa như những bóng ma đang nhảy múa. Không khí dần đặc quánh hơi lạnh, ngày càng nặng nề. Những thông báo [Có ma ở đây] xuất hiện ngày một nhiều.

Khốn nạn thật, cái hệ thống này không chuẩn bị gì cả. Đường Đường buột miệng chửi thề, rồi quay người bỏ chạy. Nhưng ngay giây tiếp theo, có ai đó giơ chân ngáng cậu lại.

Cậu loạng choạng ngã xuống đất, bàn tay quẹt qua con đường đá xanh, tạo ra một vết trầy lớn, máu ấm nóng rỉ ra. Mùi máu đặc biệt trong cậu lập tức khuếch tán, thu hút lũ ma quỷ.

"Hi hi... hi hi hi..."

"Ăn hắn đi! Ăn hắn đi!! Thơm quá——!!"

Dưới màn đêm đen với ánh trăng tròn kỳ dị, khu vườn hiện ra toàn bộ sự quái đản. Những con ma với vẻ ngoài chết chóc thê thảm bò đến như nhện. Mắt chúng phần lớn là lòng trắng, những khuôn mặt xanh xao, xám xịt mang nụ cười cứng đơ, liên tục phát ra tiếng cười ghê rợn.

Đường Đường lạnh gáy, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu nhanh chóng rút ra thanh kiếm gỗ đào mà Giang Thính Bạch đưa cho, đâm mạnh vào con ma nam gần nhất.

"Phập——"

Dường như có thứ gì đó bị chém đứt.

Con ma nam với ánh mắt tham lam chưa kịp tắt, đầu đột ngột đau nhói. Nó hét lên một tiếng chói tai, rồi hóa thành những mảnh vụn, dần dần tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me