Dam Mi Edit Full App Truc Tiep Thanh Tinh
Chương 79: Bị ốm.Edit + beta: Herbicides.Trong giây lát tiếng kêu góc ngoài cửa sổ đột nhiên to lên, độ ấm trong không khí nhanh chóng giảm xuống, thậm chí giữa mùa hè mà đồ gia dụng đọng một lớp sương giá. Âm khí vô hình tràn đến như thể muốn ăn mòn hết sự sống trong căn phòng, đến cả lớp sương trắng ngần cũng dần bị nhuộm thành màu đen.Vân Túc Xuyên bấm tay phóng một lá bùa đến chỗ Đan Tĩnh, chiêu này của hắn chỉ để thử, lá bùa bay đi cũng không quá nhanh quá mạnh nhưng vẫn tạo ra một dấu màu vàng trong lớp âm khí dày đặc, nhưng chưa đến trước mặt Đan Tĩnh đã có một mặt nạ quỷ xuất hiện từ hư không, mở ra cái miệng đầy răng nanh nuốt lá bùa của Vân Túc Xuyên, lộp cộp nhai nát nó.Cái mặt nạ quỷ này do sát khí hình thành.Vân Túc Xuyên 'ha' một tiếng, nói: "Răng lợi được đấy."Giọng nói của Đan Tĩnh càng trở nên chói tai trong không gian toàn oán khí: "Các người nói đúng, oán hận của tôi chẳng liên quan gì đến các người, nếu đã như vậy thì, hiện tại thử chịu đựng cảm giác của tôi đi!"Trong lúc nói chuyện, không gian bắt đầu 'xoạt' một tiếng mà thu lại, như một tấm lưới lớn muốn bắt lấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên.Vân Túc Xuyên khẽ cười: "Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết."Ngay khi hắn nói, không khí xung quanh lập tức biến đổi, Đan Tĩnh bỗng cảm giác được áp lực vô hình nào đó, mạnh mẽ áp bách anh ta.Không gian đang thu nhỏ cũng dừng lại, Vân Túc Xuyên lấy ngón tay làm kiếm, bấm tay niệm chú, chỉ vào Đan Tĩnh. Ngay lập tức giống như trăng sáng mọc lên, sáng rọi muôn nơi, chiêu này nhìn qua chỉ như một cái vung tay tùy ý nhưng lại mang kiếm khí cuồn cuộn, sau khi chém trúng Đan Tĩnh thì bắt đầu khuếch tán ra xung quanh như thủy triều.Trong chốc lát sương lạnh khói đen đều biến mất, xung quanh lại trở về trạng thái nhà của Vân Túc Xuyên.Đan Tĩnh bị một kiếm kia chém đến mất đi hình dạng, hóa thành một đám khói đen, vài lần bay ra tụ lại mới miễn cưỡng khôi phục hình người, cố gắng đứng dậy từ mặt đất, oán hận nhìn Vân Túc Xuyên.Cho dù khác phe nhưng anh ta thực ra không có thù hận gì sâu sắc với hắn và Giang Chước, thế nhưng hiện tại lại tấn công như muốn lấy mạng nhau, rõ ràng đã rơi vào ma chướng, bản thân không tốt nên không muốn người ta sống vui vẻ.Vân Túc Xuyên thở dài, chậm rãi thì thầm: "Tự thị tư lượng cừ bất dữ, nhân gian tổng bị tư lượng ngộ(*). Anh hối hận và đau buồn mà còn muốn cả thế giới phải trân trọng sự si tình của anh thì là có bệnh, cần phải trị."(*) Tác giả trích thơ nên mình không hiểu đoạn này lắm, hình như nghĩa là con người không thể tránh được suy tư, chúng là chướng ngại trong đời người.Hắn thong thả bước đến cạnh Đan Tĩnh, nở nụ cười yếu ớt, không dính bụi trần, như thể chiêu kiếm cực kì ngang ngược kia không phải do hắn tung ra."Anh nghĩ cuộc tình rạn nứt là do Miêu Hàn Lượng thay lòng đổi dạ đúng không? Không phải, thực ra anh ta chưa từng thật lòng với anh. Ít nhất nếu tôi thực sự thích một người, trong mắt tôi thân phận giới tính người đó thế nào thì cũng là tốt nhất thế giới, tôi sẽ không cảm thấy xấu hổ mất mặt, lại càng không để người đó phải vì tôi mà giả nữ trong sự tủi thân, uống loại thuốc khiến cơ thể bị ảnh hưởng."Ngay khi Vân Túc Xuyên nói 'anh ta chưa từng thật lòng với anh', Đan Tĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt hận không thể ăn thịt người, từ ngực trào ra gì đó, bay thẳng đến chỗ Giang Chước.Cùng lúc đó, anh ta nhào cả người lên cố sống cố chết ôm chặt lấy Vân Túc Xuyên, ngăn hắn đi cứu Giang Chước, giận giữ gào lên: "Anh không để tôi sống tốt, tôi cũng không thể anh sống tốt!"Giang Chước thấy mình thật oan uổng, rõ ràng Vân Túc Xuyên lôi kéo thù hận, hiếm khi cậu không khỏe được ngồi một bên hóng tình hình như vậy, thế mà nằm yên còn dính đạn. Hơn nữa không chỉ tập kích cậu mà Đan Tĩnh còn biểu cảm kiểu 'mi là quả hồng mềm mi là phế vật, không có tên này bảo vệ thì mi sẽ tiêu đời', thật sự làm người ta không vui.Sự không vui này làm cậu xuống tay khá nặng, hơi nghiêng người, nâng tay đánh một chưởng liền đánh thứ kia bay đi, thân người còn chưa thèm đứng lên khỏi sofa.Đến khi thứ kia bị đánh rơi xuống mặt đất, Giang Chước mới phát hiện đó là hồn phách của Miêu Hàn Lượng —- sau khi chết hóa ra hồn phách bị Đan Tĩnh hấp thu, cũng hóa thành lệ quỷ, còn mất đi ý thức độc lập của bản thân, có lẽ về sau đầu thai sẽ khó khăn.Oán khí của Miêu Hàn Lượng không đủ, chỉ biến hóa được một nửa người trên, không có nữa dưới, còn bị Giang Chước đánh cho thương nặng, vặn vẹo vài cái trên đất rồi hóa thành khói đen tản ra.Đan Tĩnh thấy sắc mặt Giang Chước yếu ớt, từ đầu đến đuôi chỉ nói mấy câu, đến tay còn không nâng lên, tưởng cậu không đánh nổi, gương mặt mang nụ cười đắc ý nhìn chuyện tiếp theo, không ngờ đối phương còn ra tay ác hơn anh ta, một phát đánh tan Miêu Hàn Lượng.Anh ta há miệng giật mình khựng lại vài giây, lập tức trở nên điên cuồng, giãy giụa đứng lên muốn liều mạng với Giang Chước.Vân Túc Xuyên cũng mất kiên nhẫn, tay trái kéo Đan Tĩnh, tay phải bấm quyết niệm chú, bức tượng phật trong góc Tây Bắc ngôi nhà đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng, chiếu tới người Đan Tĩnh."Ngã phật từ bi, kim quang bất động; pháp hoa chiếu nhãn, tà túy vô hình. Diệt!"Gặp lệ quỷ có thể thu vào bùa chú, có thể đẩy tới địa phủ, cũng có thể đánh tan luôn, bình thường theo trình tự thì phải khuyên mấy câu xong mới có thể tính xem làm gì. Nhưng Vân Túc Xuyên thì khác, hắn chưa bao giờ cho kẻ nào cơ hội trở về trả thù, vừa ra tay đã dùng luôn phép tiêu diệt, đánh lệ quỷ hồn phi phách tán, không thể siêu thoát.Đan Tĩnh đi rồi, trong phòng lập tức khôi phục lại bình thường, trang trí kiểu âu, đồ gia dụng thoạt nhìn khiêm tốn mà xa hoa, ấm áp quen thuộc, tựa như sau khi quay phim kinh dị ma quỷ thì trở lại với thể loại đô thị hiện đại.Giang Chước duỗi lưng, ngay sau đó thấy Vân Túc Xuyên chạy đến trước mặt cậu, cong lưng sờ trán cậu: "Cậu sao rồi?"Giang Chước bất mãn nói: "Vừa rồi con quỷ ngốc kia khinh thường tôi thì thôi, chẳng lẽ cậu cũng nghĩ tôi có thể bị Miêu Hàn Lượng đả thương?"Vân Túc Xuyên thu tay, dường như muốn gõ đầu cậu mấy cái rồi lại thôi, xoay người đi lấy nước và thuốc: "Cậu nhóc ngốc nghếch ơi, cậu không biết mình phát sốt sao?"Giang Chước sửng sốt, xoay tay sờ trán mình, tay cậu vốn lạnh, chạm lên trán lại càng cảm thấy nóng. Thực ra nếu là cậu của ban đầu thì không đến nỗi, nhưng cơn bệnh từ lúc ông nội cậu qua đời vẫn còn di chứng, chưa dưỡng lại được, lúc này còn bị nội thương lúc ở sân bóng rổ nên bị sốt.Vân Túc Xuyên vừa cho cậu uống thuốc trị thương, lại cho Giang Chước thêm một đống thuốc hạ sốt.Giang Chước nhìn những viên thuốc trên tay hắn, nhịn không được mà thở dài, nhận lấy cho hết vào miệng, uống một ngụm nước cho trôi xuống.Vân Túc Xuyên nâng cằm nhìn cậu uống thuốc, nửa đau lòng nửa than thở lắc đầu cười: "Thành một nhóc ma ốm rồi, cậu nói tiếp theo làm thế nào đây?"Giang Chước uống thuốc xong thì uống thêm hai ngụm nước ấm. Cậu có không ít chuyện muốn làm, cũng không muốn vì sinh bệnh mà ảnh hưởng đến kế hoạch: "Đừng làm tôi thấy ghê nữa, cậu mới là ma ốm . . . . . Đúng rồi, tôi quên không hỏi, cậu là một tiêu thì thờ tượng phật trong nhà làm gì?"Từ ngày đầu đến nhà Vân Túc Xuyên, cậu đã để ý bức tượng phật ấy, nhưng không nhớ để hỏi, đến vừa nãy khi hắn mượn sức mạnh của bức tượng để đánh tan hai lệ quỷ, Giang Chước mới đột nhiên nhớ ra chuyện này.Vân Túc Xuyên nửa đùa nói: "Để sớm tối thắp ba nén hương cầu cho cậu bình an đó."Hắn nói xong, không đợi Giang Chước nói chuyện liền đứng dậy cất cái li rỗng, nói: "Được rồi, tôi thấy cơn sốt này của cậu do nội thương gây ra đấy. Hôm nay đừng về nhà, chuyện lúc sau để tôi xử lí, cậu nên ăn chút cháo rồi ngủ một giấc mới đúng. Đến đây, lên giường."Khán giả sau khi xem qua những cảnh mạo hiểm kích thích đều hô lên thật đã, phải biết rằng những cảnh đánh nhau lớn như vậy ít khi thấy trong những live stream bình thường. Lúc Vân Túc Xuyên nói chuyện cùng Giang Chước, bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ:[ Sao tui thấy hai người tương tác còn hay hơn cả lúc bắt quỷ vậy . . . . . Tuy chỉ là cuộc hội thoại bình thưởng thôi nhưng vẫn ngọt lắm. ][ Người ta đều bảo Muỗng Nhỏ thông minh, chỉ có Phiêu Phiêu gọi ảnh là nhóc ngốc nghếch (*ω*). ][ "Đến đây, lên giường.", ui những lời này của Phiêu Phiêu có sức gợi quá tôi chết mất, sao không xuất hiện trong một tình huống khác. ][ A a a a a tiếp tục phát kẹo như vậy cũng được, đừng dừng lại chiếu tiếp đi! ][ Tui sắp nhìn không rõ đây có phải anh em tốt không rồi. Thật muốn lao vào màn hình nắm cổ áo hỏi bọn họ rốt cuộc có gì không, ở bên nhau từ lúc nào. ]Mắt thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên thật sự một trước một sau vào phòng ngủ 'lên giường', khán giả đều căng mắt mà nhìn, ngay sau đó màn hình tối sầm, live stream kết thúc.[ . . . . . . . ][ Mẹ nóa, chúng tôi muốn xem tiếp cơ! (╯‵□′)╯︵┻━┻ ]Đáng tiếc bọn họ chỉ có thể tự tưởng tượng những chuyện tiếp theo trong tiếc nuối, phòng khách nhà Vân Túc Xuyên có hơi nóng mà Giang Chước ốm nên cũng không tiện bật điều hòa, bảo Giang Chước đi nghỉ ở phòng hắn trước, hắn gọi điện đặt mua cháo ở ngoài.Giang Chước nói: "Hẳn sắp chiều rồi đúng không? Cậu cũng đặt thêm đồ cho mình ăn đi. À, đúng rồi, tôi muốn đi tắm một chút, khăn mặt của tôi đâu?"Lúc trước cậu từng sống ở đây, dụng cụ cá nhân đều có đủ, Vân Túc Xuyên lại sợ cậu từ sốt thành cảm lạnh, không quá muốn cho Giang Chước tắm, nhưng không cãi lại cậu, chỉ đành lấy áo ngủ của mình cho cậu thay, để cậu đi tắm.Giang Chước mở vòi nước, tạt vài lần lên mặt, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Phiêu Phiêu? Vân Túc Xuyên? Còn có một chuyện."Vân Túc Xuyên nói: "Cái gì, cậu tắm qua chút thôi, không cần kĩ càng đến mức gọi tôi vào kì lưng chứ."Hồi hai người bọn họ còn nhỏ không tắm chung, nhưng khi học cấp 3 ở kí túc thì thường xuyên đi phòng tắm chung (*) cùng nhau, nhưng sau Vân Túc Xuyên kén chọn, bảo tình trạng nhà tắm chung không tốt, không chịu đi.(*) Phòng tắm chung kiểu này nè.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me