TruyenFull.Me

Dam My Ban Co Mot Truc Ma Can Kiem Tra Va Cho Nhan

Thật ra ban đầu Lăng Dật Trần không thích trẻ con, nhưng từ bé Lăng Dật Phong đã vô cùng dính nó. Nhỏ xíu thì đòi bế, vừa bập bẹ tập nói liền ê a gọi anh, không chỉ cả ngày theo đuôi, còn có món gì ngon cũng phải để phần... Cứ như thể cả thế giới của bé chỉ có mình Lăng Dật Trần.

Ngay cả thời điểm Lăng Dật Trần học cấp 2, bắt đầu tập tành hút thuốc, về nhà bị bắt quả tang người nồng nặc mùi thuốc lá, Lăng Dật Phong vội vàng chứng minh anh hai không hề hút thuốc... Bé mới nói chuyện với anh xong, miệng anh hai chẳng có mùi gì cả.

Nói thật, kể cả Lăng Tử Thanh có bị phụ huynh bắt quả tang cũng chẳng sao, nó đâu hít sâu vào phổi, hơn nữa trong mắt gã đàn ông kia, chỉ cần thành tích học tập luôn nằm trong top đầu thì cuộc đời vẫn bình yên.

Nhưng bố vừa sầm mặt hỏi: "Con hút thuốc à?", Lăng Dật Phong đã vội lao ra bênh.

Lăng Dật Trần cảm thấy sống mũi cay cay, nhóc con còn bé vậy mà đã rất dũng cảm.

Đơn độc, lặng lẽ y chang nó hồi bé, thời gian đó vẫn chưa phải đi học mẫu giáo, đúng là cả thế giới chỉ có mình anh hai.

Kết quả tuổi nổi loạn vừa chớm nở đã sớm tàn, so với bạn cùng lứa, Lăng Dật Trần tự nhiên chững chạc hơn nhiều.

Mình là anh hai mà, nó nghĩ.

----

Chắc do việc làm anh lớn sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn, một người anh khác là Tề Minh cũng dần điều chỉnh được nhịp sống, dung hoà Lăng Dật Phong vào cuộc sống của mình.

Do đã quen với người anh mới, Lăng Dật Phong không còn câu nệ như thời gian đầu, có vấn đề sẽ chủ động chia sẻ, những tháng ngày gần đây trôi qua khá êm đềm.

Nếu không quá bận, Tề Minh sẽ tiện đường đến đón Lăng Dật Phong tan học, không để bé đi bộ một mình nữa.

Nếu không phải làm thêm việc, Tề Minh sẽ đến trường sớm hơn một tẹo. Nhưng hôm nay tính lộn, đón sớm đến độ cô Vương hàng xóm còn chưa xuất hiện. Tề Minh mắc kẹt giữa một nhóm ông bà già và các vị phụ huynh trẻ tuổi, vẻ non choẹt khiến cậu rất ngại.

Cô giáo chủ nhiệm lớp Lăng Dật Phong mới giao đám trẻ cho cô giáo thực tập, bản thân rảnh rỗi nên ra ngoài trao đổi với cha mẹ học sinh. Tề Minh cảm thấy dẫu gì mình cũng là phụ huynh, đành phải xuôi theo dòng người, nghiêm túc lắng nghe những gì cô giáo thuyết trình.

Cô giáo Dương vất vả mãi mới trao đổi xong với ông nội nghễnh ngãng của một bé gái, trĩu lòng chào ông cụ, khát khao được tâm sự với người trẻ trung hơn. Chẳng ngờ người tiếp theo lại quá trẻ, đối phương chỉ là một cậu chóc choai choai với mái tóc dài che kín tai. Cô giáo đầy một bụng thắc mắc, đành phải dò hỏi: "Bạn đến đón con à? Bé nhà mình là ai?"

Tề Minh chẳng biết các vị phụ huynh khác lấy đâu ra lắm điều để hỏi thế, còn bản thân chỉ biết đáp 1-1 như đang phỏng vấn: "Lăng Dật Phong."

Chẳng ngờ cái tên này vừa bật ra, rất nhiều bậc cha mẹ khác thoáng liếc qua, cô Dương cũng vô cùng ngạc nhiên: "Bạn chính là phụ huynh của Lăng Dật Phong à?"

"Vâng, em là anh trai của bé."

Tề Minh thầm nhủ, bé vừa chuyển đến môi trường mới, có khi gặp vấn đề gì đó, kết quả lại nhận được tràng khen ngợi không ngớt từ cô giáo: "Ui chà! Bé nhà bạn chẳng giống bé trai, còn ngoan hơn cả con gái, rất giống cô nương ốc đồng. Ăn không cần đút, tự rót nước, tự mặc quần áo, còn biết cho rác vào thùng. Chưa hết, bé còn biết dọn đồ chơi, mặc quần áo giúp các bạn, lại rất biết quan sát, nếu lỡ đổ nước sẽ dùng khăn lau sàn ngay. Có hôm bạn của bé lười ăn, còn biết dỗ bạn nữa... à, chính là bé Tề Trọng Sơn, bạn thân của Lăng Dật Phong ấy."

Tề Minh biết Lăng Dật Phong rất ngoan, nhưng không ngờ Lăng Dật Trần rèn rũa em trai khéo đến vậy, tự dưng cảm thấy trách nhiệm trên vai càng nặng hơn, trong một chốc không biết đáp sao, chỉ có thể ngại ngùng cảm ơn liên tục trong sự tán thưởng như sóng trào của cô giáo.

"Ồ, không ngờ cháu trẻ vậy mà đã biết chăm em." Cô Vương hàng xóm đi đến hỏi: "Dạy kiểu gì mà em ngoan thế??"

Các vị phụ huynh khác cũng nhao nhao thắc mắc.

Người chăm là bạn trai của cháu! Bác phải hỏi đúng người chứ!

Tề Minh gào thét trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc đáp: "Phải là trẻ hư mới biết trị trẻ hư ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me