TruyenFull.Me

Dam My Chi Vi Yeu Anh Drop Vo Thoi Han

Những câu trong ngoặc kép in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật hoặc tiếng động, những câu thoại trong ngoặc kép in nghiêng và đậm là nhân vật đang nhớ lại. Chúc mn đọc vv, mới viết truyện theo kiểu này nên không tốt mn thông cảm, chỉ qen viết fic thôi ^^.

.

.

.

" Rào Rào...."

Trong một con hẻm nhỏ một cậu bé khoảng chừng 8 tuổi đang nằm co ro trong góc tường, cơn mưa lớn mãi không dứt, đôi mắt cậu vô hồn nhìn những người đi qua con hẻm nhưng lại không ai chú ý đến cậu, cậu bé tuyệt vọng nhắm đôi mắt mệt mỏi lại

" Sẽ không ai giúp mình đâu. "

Nghĩ vậy cậu bé mặc cho cơn gió thổi vào người cậu, mặt cho những hạt mưa rơi xuống khiến cậu ướt đẫm, mặt cho cơn lạnh buốt dần dần xâm chiếm lấy cậu, cậu bé không còn nằm co ro như lúc ban đầu nữa duỗi thẳng người ra, không cố gắng tiếp tục làm ấm thân thể cậu nữa. Ngay lúc cậu tưởng chừng như mọi thứ sẽ kết thúc thì trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói

" Này ngươi tên gì? "

Cậu bé không hề phản ứng mà tiếp tục nhắm mắt, cậu không nghĩ sẽ có người gọi mình - một đứa trẻ mồ côi vô gia cư, cậu nhớ về khoảng thời gian trước đây hạnh phúc bên gia đình dù cho gia đình cậu rất nghèo. Như mất kiên nhẫn giọng nói kia tiếp tục phát ra kèm theo một cú đá vào cánh tay trái của cậu

" Này ngươi tên gì? "

Lúc này cậu mới mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra nhìn người đang gọi, khoảng khắc cậu nhìn thấy người đó gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, người gọi cậu cư nhiên lại là một cậu bé sấp sỉ tuổi cậu, cậu bé đó ăn mặc sang trọng, gương mặt sáng sủa, dáng người thon gầy khá cao, đôi mắt đen láy nhìn vào cậu mang vẻ thâm sâu khó lường khiến cho cậu có cảm giác mình đang gặp một người trưởng thành chứ không phải là một cậu bé. Kinh ngạc qua đi cậu hơi động người cố gắng nâng thân thể mệt mỏi ngồi dậy đối mặt với cậu bé kia, đôi mắt cậu vô hồn nhìn người trước mặt yếu ớt hỏi

" Cậu....gọi....tôi...sao...?"

" Không gọi ngươi thì gọi ai? "

Bị hỏi ngược lại cậu có chút ngơ ngác, đảo mắt nhìn quanh quả nhiên không còn ai xung quanh ngoại trừ cậu cùng cậu bé trước mặt này, đôi mắt vô hồn hơi rũ xuống nhìn thân thể đang run từng hồi của mình không nói, cậu bé trước mặt lúc này cũng cũng ngồi xuống ngang hàng với cậu, cậu bé hơi đưa chiếc dù đang che về phía cậu tiếp tục nói

" Này ngươi có muốn sống không? "

Nghe câu hỏi đôi mắt vô hồn của cậu lóe lên một tia hi vọng, cậu có cảm giác rằng có lẽ người trước mặt mình sẽ giúp mình vì thể cậu đưa đôi mắt trong vắt lên nhìn người trước mặt

" Muốn. Tôi Muốn sống "

Nhận được câu trả lời cậu bé kia vui vẻ mỉm cười, nhưng nụ cười này lại không giống như nụ cười mà một đứa trẻ nên có, cởi áo khoác ngoài của mình khoác cho người đã sớm ướt như chuột lột trước mặt cậu bé kia lên tiếng

" Vậy nói cho ta biết tên của ngươi. "

" Tử Phong. Tôi là Hàn Tử Phong ."

......

" Bíp Bíp Bíp Bíp "

Tắt chuông báo báo thức Hàn Tử Phong từ từ ngồi dậy, theo thói quen cậu nhìn ra phía cửa sổ, lúc này chỉ mới 5h sáng mặt trời vẫn chưa lên hẳn, sắc trời vẫn còn hơi tối, Tử Phong nhanh chóng thay vệ sinh cá nhân, thay quần áo lấy chiếc kính Nobita đặt trên tủ đeo vào, Tử Phong kéo tóc mái xuống gần như che nửa khuôn mặt cậu. Sau khi chắc chắn mọi thứ xong xuôi cậu nhanh chóng xuống lầu dọn dẹp mọi thứ được giao, ngay khi đồng hồ điểm 6h Tử Phong xuất bếp làm điểm tâm cùng với một ít tráng miệng. khi đồng hồ vừa điểm 6h30' Tử Phong nhanh chóng mang điểm tâm lên căn phòng cuối hành lang lầu hai, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào Tử Phong đặt khay điểm tâm lên bàn, đi tới kéo màn cửa ra, khi tất cả màn cửa được kéo xong Tử Phong mới lên tiếng

" Tuấn Kiệt thiếu gia đến lúc phải dậy rồi. "

Người đang ngủ say trên giường khẽ cựa mình sau đó mở to đôi mắt vẫn còn chút buồn ngủ nhìn Tử Phong, đôi mày hơi nhăn lại thể hiện sự khó chịu, Tử Phong không để ý nhiều nhanh chân bước tới bên dọn điểm tâm ra, khi Tử Phong vừa dọn xong Tuấn Kiệt vừa bước ra khỏi phòng tắm, Tử Phong nhanh chóng tới bên tủ lấy đồng phục đưa cho Tuấn Kiệt sau đó ra khỏi phòng đóng cửa và đợi bên ngoài. 15' sau Tuấn Kiệt ra khỏi phòng không quên liếc nhìn Tử Phong đang cúi người rồi rời đi mà không nói một lời, Tuấn Kiệt vừa rời khỏi Tử Phong nhanh chóng vào phòng dọn dẹp sau đó trở về phòng vội vội vàng vàng chạy ra khỏi biệt thự đón xe buýt đi học, từ biệt thự của Trương gia đến trạm xe buýt gần nhất cũng phải mất 30' đi bộ, Tử Phong liều mạng chạy đi khi cậu vừa tới nơi xe buýt của vừa dừng bánh, Tử Phong bước lên xe buýt tìm một chỗ phía cuối rồi ngồi xuống. Nhìn cảnh vật bên ngoài Tử Phong nghĩ về trước đây, cũng đã 9 năm kể từ khi cậu về Trương gia và trở thành người hầu cho Tuấn Kiệt, hiện tại cả cậu và Tuấn Kiệt đều đã 17 tuổi và đang theo học trường X một trường nổi tiếng dành cho các công tử tiểu thư giàu có, cậu là trường hợp đặc biệt, vì Tuấn Kiệt yêu cầu cậu phải học cùng trường vì thế cậu đã phải cố gắng hết sức để lấy học bổng. Xe buýt dừng lại trước trường X Tử Phong liền vội vàng xuống xe nhanh chân chạy vào lớp, khi Tử Phong vừa vào cửa một tiếng nói trầm thấp mang theo chút khó chịu xuất hiện

" Tử Phong ngươi tới trễ 5' ."

" Xin lỗi Tuấn Kiệt thiếu gia."

" Còn đứng đó làm gì? Mau tới đây."

Tử Phong nhanh chóng chạy tới bên Tuấn Kiệt, lúc này xung quanh Tuấn Kiệt là những cô tiểu thư kiêu ngạo, nhìn thấy Tử Phong tới họ lên tiếng

" Tử Phong mau đi mua nước cho tôi. "

" Tử Phong cậu nên biết thân biết phận đi, sao lại bắt Tuấn Kiệt đợi như thế."

"...."

Rất nhiều cô nàng chỉ trích cậu nhưng cậu không nói gì, cái này ấy hả cậu quen rồi, từ khi cậu nhập học cho đến giờ đã có rất nhiều người nói cậu không biết thân biết phận vậy mà ngay sau khi mọi người đều biết cậu là người hầu của Tuấn Kiệt thì cậu thành người hầu cho cả trường luôn rồi. Tử Phong lẳng lặng cất cặp sau đó đi mua nước cho nguyên đám tiểu thư bên cạnh Tuấn Kiệt, dùng gì để mua ấy hả? Tất nhiên là tiền của cậu rồi, cậu thử mở miệng với đám tiểu thư kia đòi tiền xem kết quả là cậu sẽ là người xui xẻo nhất. Ôm một đóng nước về đưa cho đám tiểu thư cùng Tuấn Kiệt Tử Phong yên lặng về chỗ ngồi, cậu cúi đầu nhìn cáo bàn trước mặt lâu lâu lại lén nhìn Tuấn Kiệt một cái, mỗi khi như vậy khuôn mặt bất giác đỏ lên. Hai năm trước cậu phát hiện rằng mình yêu Tuấn Kiệt khi ấy cậu vô cùng hoảng sợ, có một thời gian cậu không dám nhìn thẳng vào mặt Tuấn Kiệt, mãi cho đến khi cậu nhận ra rằng tình cảm của cậu sẽ không bao giờ được đáp trả cậu mới đem tình cảm ấy chôn sâu vào lòng.

Khi chuông báo đến giờ nghỉ trưa Tuấn Kiệt đưa cho Tử Phong một đống tiền bảo cậu đi mua đồ trong căn tin rồi mang lên sân thượng, Tử Phong ngoan ngoãn chạy đi mua. Không bao lâu cậu đã mang đồ lên sân thượng, Tuấn Kiệt lúc này chỉ ở một mình khiến cậu bất ngờ, thường thì giờ này bên cạnh Tuấn Kiệt không phải các nàng riểu thư thì cũng mà các công tử muốn kết thân với cậu, Tử Phong đưa đồ cho Tuấn Kiệt rồi theo thói quen lùi vè sau năm bước ngồi xuống bắt đầu ăn phần của mình, Khong khí yên lặng đến ngột ngạt nhưng Tử Phong đã quen với tính cách trầm lặng, lãnh tĩnh của Tuấn Kiệt nên cũng không khó khăn giải quyết phần của mình. Bên cạnh Tuấn Kiệt khẽ liếc nhìn Tử Phong đang cách mình năm bước ăn trưa, đôi mắt đen láy hơi khép lại không biết đang nghĩ gì, mãi lúc sau Tuấn Kiệt lên tiếng

" Anh hai khi nào về?"

" Thưa thiếu gia, theo như ông chủ nói thì tối này đại thiếu gia sẽ về, còn có tam thiếu gia và bà chủ."

Tuấn Kiệt nghe xong khẽ gật đầu sau đó không nói gì nữa, Tử Phong cũng im lặng ngẩn đầu nhìn trời, không hiểu sao dạo nayc cậu cảm thấy cơ thể có gì đó rất lạ, so với trước kia cơ thể cậu dễ mệt hơn đôi lúc tay chân vô lực không thể cử động, đang mãi suy nghĩ bỗng Tuấn Kiệt lên tiếng

" Từ khi nào ngươi lại đeo kính?"

" A...."

Tử Phong vô thức đưa tay lên chiếc kính Nobita to gần che đi khuôn mặt cậu, Tử Phong cố nhớ lại từ lúc nào mình đã đeo chiếc kính này

" Tôi nghĩ hình như....lúc tôi được 11 tuổi thì phải... Khi đó ông chủ bảo tôi tới phòng riêng và đưa tôi chiếc kính này, ông chủ còn bảo dùng nó để che đi khuôn mặt của tôi."

Dứt lời bỗng nhiên Tuấn Kiệt nhào tới đè Tử Phong xuống, Tử Phong bất ngờ mở to đôi mắt nhìn gương mặt phóng đại của Tuấn Kiệt trước mắt, Tuấn Kiệt nhìn cậu nhưng vẻ ngoài không hề có bất cứ biểu hiện nào, Tuấn Kiệt cởi bỏ chiếc kính vướng víu kia đi, đưa tay kéo tóc mái che đi gương mặt của Tử Phong qua một bên, ngay khi gương mặt của Tử Phong hoàn toàn lộ ra trước mắt đối mắt Tuấn Kiệt hiện lên tia bất ngờ hiếm có nhưng chỉ là thoáng qua. Khuôn mặt của Tử Phong có thể gọi là xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo cân đối, đôi môi mỏng khép hờ, đôi mắt đen láy tinh khiết, mái tóc ngắn đen óng, hai gò má cao lúc này ửng hồng càng thêm quyến rũ, Tuấn Kiệt chắc chắn rằng nếu Tử Phong để lộ gương mặt này ra ngoài sẽ có khối người tình nguyện là cái đuôi của cậu bất kể là nam hay nữ.

" Thi...thiếu...thiếu gia...."

Nghe Tử Phong gọi Tuấn Kiệt lặp tức trở về thực tại, nroiwf khỏi người Tử Phong Tuấn Kiệt đăm chiêu nhìn Tử Phong đeo lại kính, kéo tóc mái xuống che đi gương mặt, đôi má vẫn còn hơi ửng hồng có lẽ vì xấu hổ, Tuấn Kiệt quyết định nhìn Tử Phong

" Kể từ bây giờ chỉ được để lộ mặt khi ở cạnh ta, nghe rõ?"

" R....rõ..."

Tử Phong tròn mắt nhìn Tuấn Kiệt lúc này tiếp tục sự nghiệp ăn của mình, khẽ đưa bàn tay lên nơi trái tim đang đập loạn của cậu cố điều chỉnh nhịp thở, gương mặt Tử Phong càng lúc càng đỏ, Tử Phong tưởng rằng sẽ không ai thấy nhưng hành động của cậu lại lọt vào mắt của một người thứ ba.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me