TruyenFull.Me

Dam My Dat Lanh Bon


Tác giả: Bòn

.

Năm ngày trôi qua...

Kể từ ngày DongHae liếc xéo cậu rồi bước ra khỏi phòng, HyukJae không nhìn thấy hắn nữa. Tuy nhiên hắn không buộc HyukJae phải ở lì trong gian phòng xanh lè màu biển này. Hắn cho phép HyukJae đi khắp nơi trong cung Thái tử.

Được tự do đi đây đó, nhưng HyukJae không đi nhiều. Hiện giờ mỗi bước chân của cậu đều gây ồn ào. Tiếng leng keng làm cái đầu đầy phiền muộn thêm nhức nhối. Hơn nữa, tám tên thị vệ cứ theo sau như cái bóng. Chúng không nói chuyện, không làm phiền cậu, mà chỉ lặng lẽ theo dõi phía sau. Chúng phải đảm bảo tuyệt đối cậu an toàn và không được tiếp xúc với ai.

Sáng nay cũng như mọi ngày. Sau khi thức dậy, HyukJae lại lặng người nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chói chang hòa cùng theo tiếng chim ríu rít. Một buổi sáng thật thanh bình. Quang cảnh cũng thật thanh bình. HyukJae khẽ thở dài vì cậu không có tâm trạng thưởng thức nét đẹp nơi đây.

Hiện tại trong tòa thành, chỉ có hai người biết rõ sự tồn vong của Lãnh chúa. DongHae đang cố ém nhẹm chuyện đó, còn HyukJae lại muốn công khai nó ra. Vì vậy, cậu rất nóng lòng liên hệ với gián điệp trong tòa thành. Không biết người đó có biết HyukJae đã bị bắt và bị giam lỏng ở đây hay không. Đã năm ngày rồi không thấy dấu hiệu nào từ người đó.

Và rồi sự chờ đợi của HyukJae cũng có hồi đáp. Người đó bỗng xuất hiện.

HyukJae lặng lẽ nhìn tên hầu cận ấy bước vào phòng. Y để khẽ chén trà còn bốc khói nghi ngút. Y không nhìn HyukJae một lần nhưng HyukJae biết rõ vì sao y lại đến đây. Mỗi sáng vào giờ này HyukJae đều được dùng trà nóng, chả hiểu vì sao nhưng có vẻ đó là phong tục của người Nguyên Hạ. Nhưng hôm nay người dâng trà cho HyukJae không phải người của năm ngày trước.

HyukJae chờ cho y đi khuất rồi tiến nhanh đến chén trà. Phía dưới nó có một mảnh giấy nhỏ, viết rất ngắn gọn.

- "Phòng EunHyuk phía đông. Đi một mình."

HyukJae nhận ra nét chữ thân thương này. Chữ "Đông" nhỏ nhỏ viết ngay góc phải. Đó là dấu hiệu đặc trưng của tổ chức. Chữ "Đông" màu hồng nhạt.

HyukJae vò nát tờ giấy, trong lòng rúng động. Người đó muốn HyukJae đến phòng của mẹ cậu. Vì sao? Rồi HyukJae nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Chỉ có đến phòng EunHyuk, cậu mới có cớ để ở một mình mà không bị ai nghi ngờ.

HyukJae uống cạn chén trà rồi chậm rãi bước ra cửa. Tám tên thị vệ cũng lục đục lê gót đi theo. HyukJae không quan tâm điều đó, cậu cứ hướng thẳng xuống khu bếp phía đông.

Trước đây khu bếp này là nơi chăm sóc bữa ăn cho Lãnh chúa Đông Hạ. Hiện người Nguyên Hạ đã biến nó thành khu ẩm thực dành riêng cho cung Thái tử. Choi DongHae là một kẻ kiêu kỳ, nói trắng ra là quá kiểu cách không cần thiết. Hắn đam mê cái gì đó phải xa hoa lộng lẫy. Bữa ăn nào cũng phải được trau chuốt tỉ mỉ từng món một. Cả một khu vực phục vụ cho Đông Hạ, giờ đây chỉ phục vụ đủ cho riêng mình hắn.

HyukJae băng qua khuôn viên đầy màu sắc với những đóa hoa rực rỡ. Cậu không dám với tay đụng vào chúng, vì vẫn tưởng chúng là "hoa tình". Cậu sợ độc tố khiến người nóng ran giống như thứ thuốc mà DongHae cho cậu uống hôm nọ.

Trong khuôn viên, có khá nhiều cung tần mỹ nữ đang tụ họp chơi đùa hay bàn tán gì đó. Cả đời của họ chắc chẳng được gặp Thái tử mấy lần. Cuộc sống buồn chán nơi đây khiến họ phải túm tụm lại giải sầu cho nhau.

Tiếng leng keng vang ra theo từng bước chân của HyukJae thu hút sự chú ý của họ. Lời xì xầm, soi mói rộn lên còn ồn ào hơn tiếng ba chiếc lục lạc va vào nhau. Gương mặt HyukJae vẫn trơ như đá, một chút biểu cảm cũng chẳng lộ ra. Nếu không phải vì chất độc trong người, HyukJae đã bay lại mà hạ sát cái đám nhiều chuyện đó. Giải thoát dùm họ khỏi cuộc sống chán chường nơi hậu cung này.

Một nhóm bốn cô nàng mặt hoa da phấn đột nhiên tiến ra, chặn bước đi của HyukJae. Cứ như thể họ chờ đợi sự xuất hiện của cậu lâu rồi. Tiếng leng keng ngưng bặt, tiếng xì xầm cũng ngưng theo. Không gian yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

- Đây là "Ái phi lạnh lùng" của Thái tử đó sao? – Cô gái đứng đầu chợt lên tiếng mỉa mai – Quả nhiên là lạnh lùng thật!

- Tránh ra. – HyukJae đáp gọn mà không buồn nhìn nàng ta.

Một cô gái đứng phía sau liền lớn tiếng.

- Các người thật to gan. Trông thấy Tiff nương nương mà không hành lễ hả?

Ngay lập tức, tên cầm đầu trong tám tên thị vệ tiến về phía trước, cúi đầu thi lễ.

- Xin Tiff nương nương thứ tội. Cậu... cậu... - Y ngập ngừng vì chẳng biết cách xưng hô thế nào với HyukJae, rồi y nhanh miệng – Vị tân ái phi của Thái tử chỉ mới nhập cung, nên không biết nhiều phép tắc.

HyukJae rít qua kẽ răng, gằn từng tiếng:

- Ta không phải ÁI PHI! Và ta cũng không cần biết những phép tắc vớ vẩn đó. – Cậu quắc mắt nhìn Tiff nương nương – Tránh ra trước khi ta khiến các ngươi phải hối hận.

Tiff nương nương trợn tròn mắt tức giận. Cả hai ánh mắt kình nhau rực lửa. Ở tại nơi đây, trong hậu cung Thái tử, nàng ta là người có địa vị cao nhất. Sự thất lễ của HyukJae là không thể chấp nhận được.

Tiffany nương nương là con gái của Tiff tướng quân – một công thần của Nguyên Hạ. Nàng ta vào cung năm mười tuổi và hầu hạ DongHae cho đến giờ. DongHae chưa từng phong phi chính thức một ai, có nghĩa là hắn chẳng có phi tử nào hết. Nhưng tài nhân thì có rất nhiều, nhiều đến không đếm nổi. Và Tiffany là người quản lý tất cả tài nhân của hắn. Vì thế họ mới gọi nàng ta là "nương nương".

Cách đây năm ngày, hậu cung Thái tử được một phen chộn rộn khi đích thân DongHae đưa một tài nhân vào hậu cung. Và họ còn bất ngờ hơn khi tài nhân ấy là một cậu nhóc chứ không phải mỹ nữ.

Hậu cung Thái tử vốn dĩ đã quá đông đúc, thêm một người cũng chẳng khiến Tiff nương nương nặng gánh thêm. Chỉ là, nàng ta quản mọi thứ nơi đây, từng suất cơm, suất trà, trang phục... nên nàng ta điên tiết khi trong danh sách phục vụ tài nhân, ngay mục tên họ, phòng của HyukJae được đề "Ái phi lạnh lùng" thay cho tên của cậu. Tiffany không vui vì DongHae chưa hề lập phi, nhưng hắn lại gọi HyukJae là "Ái phi", tức là đã hiển nhiên chấp nhận cậu là thê thiếp chính thức của hắn. Đó là vị trí mà Tiff nương nương luôn hằng ao ước.

Từ hôm đó, Tiff nương nương đã luôn để mắt tới HyukJae. Nàng ta những tưởng HyukJae là người rất được DongHae sủng ái nên có chút e dè.

Thật ra vì DongHae chẳng biết HyukJae tên họ gì, hỏi mãi mà cậu không trả lời nên hắn tự ái không thèm hỏi nữa, cứ thế hắn đặt biệt danh cho cậu. Từ "Ái phi" ám chỉ cậu là vật sở hữu của riêng hắn, chứ không phải là vợ hắn, thật sự chẳng hề có việc phân biệt cấp bậc nơi đây. Nhưng điều đó vô tình gây sự hiểu lầm nơi cung cấm.

Tiff nương nương sau khi trừng mắt nhìn HyukJae rồi tự nhiên cụp mắt xuống. Nàng ta thoáng chút hãi hùng trước ánh mắt sắc lạnh của HyukJae – ánh mắt của một sát thủ khát máu. Và dĩ nhiên, vẻ đẹp huyền ảo của HyukJae luôn khiến đối phương phải rung động ít nhiều. Tuy nhiên, nàng ta vẫn phải giữ uy nghiêm của một nương nương.

- Cậu đã thuộc về Thái tử thì phải biết tuân theo quy tắc của cung Thái tử, phải biết trên biết dưới, không thể tùy tiện muốn đi đâu thì đi – Nàng ta cảnh báo.

HyukJae vẫn nói với cái giọng ngọt ngào đầy ngông nghênh:

- Ta không thuộc về tên Thái tử đó, hiểu rõ chứ? Bây giờ thì tránh ra đi.

Cả khuôn viên lập tức lao xao, nhốn nháo vì sự vô lễ của HyukJae đối với Choi DongHae. Cậu gọi hắn là "tên Thái tử đó". Tiff nương nương không thể bỏ qua cơ hội đắt giá thế này. Gương mặt nàng ta ánh lên vẻ tà ác.

- Ngươi có biết vô lễ với Thái tử sẽ phải chịu hình phạt như thế nào không?

HyukJae vẫn bình thản nhìn nàng ta. Với tư tưởng của một sát thủ máu lạnh, dĩ nhiên cậu chẳng coi mấy cô gái yểu điệu này ra gì.

- Người đâu, lôi tên xấc xược này ra đại sảnh đánh một trăm roi cho ta. – Tiff nương nương quát.

Lập tức ba cung nữ phía sau lưng nàng ta hầm hầm tiến lại gần HyukJae.

Tình hình thật sự rất căng thẳng. Ai ai cũng nín thở chờ đợi diễn biến sự tình.

HyukJae nắm chặt bàn tay trái. Dù không có tiểu đao trong tay nhưng trước nay cậu rất thích bẻ cổ người khác. Chỉ có một điều HyukJae đã quên, cậu đang trúng độc và sức tàn hiện giờ chẳng trói được một con gà.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào bước chân của ba cô cung nữ. Một tài nhân của Thái tử sắp bị đánh. Họ hồi hộp chờ đợi phản ứng của HyukJae. Một trăm roi với thân hình nhỏ nhắn của cậu thì chỉ có bỏ mạng ngay đại sảnh.

Nhưng tám tên thị vệ đã lập tức vây tròn lấy HyukJae, ngăn cản bước tiến của ba cung nữ. Tên chỉ huy kính cẩn cúi đầu với Tiff nương nương.

- Bẩm nương nương, cậu... - Y lại chẳng biết tên HyukJae để mà gọi – Dạ... là Thái tử đã hạ lệnh bọn tôi phải bảo vệ cậu... cậu... à... bảo vệ vị tân ái phi an toàn tuyệt đối. Cho nên xin Tiff nương nương bỏ qua lần này.

Tiff nương nương quát lớn:

- Vừa rồi cậu ta đã xúc phạm Thái tử, ngươi không nghe rõ sao? Các ngươi muốn bảo vệ người xúc phạm Thái tử ư?

Tên thị vệ nín lặng. DongHae là kẻ có tinh thần tự cao ngất ngưởng. Trong hậu cung của hắn, xúc phạm hắn được liệt vào những một trong tội danh nghiêm trọng nhất.

HyukJae thở dài chán nản. Cậu đang vội và không muốn dây dưa với những kẻ nhàn rỗi này. HyukJae thật sự không biết những quy tắc khắc nghiệt mà DongHae đặt ra cho tài nhân của hắn, vốn dĩ cậu quan tâm làm gì? HyukJae lẳng lặng đi vòng qua sau lưng Tiff nương nương để tiến về gian phòng của EunHyuk.

- Ngươi muốn đi đâu? Ngươi thật to gan và vô phép tắc. – Ba tên cung nữ chặn trước mặt cậu quát.

HyukJae nghiến hai hàm răng tức tối. Cậu đã nín nhịn quá nhiều. Cậu muốn bóp chết đám người này ngay lập tức. Nhưng cơ thể yếu đuối không cho phép cậu làm điều đó. HyukJae liếc nhìn đám thị vệ, bọn chúng đứng cúi đầu xếp re, không tên nào dám đứng ra bảo vệ cậu nữa. HyukJae lại đưa ánh mắt một vòng qua đám tài nhân xung quanh, mấy chục con mắt đó đang chăm chú nhìn cậu, cái nhìn vừa ganh tỵ vừa mê muội trước vẻ đẹp u sầu của HyukJae.

Quả thật không một ai có thể cứu cậu.

Nhưng HyukJae không thể bị đánh, cậu phải đi gặp người đó, người đã mạo hiểm cả mạng sống để liên lạc với cậu.

HyukJae hít một hơi thật sâu, quay người đối diện với Tiff nương nương, nói dõng dạc:

- Nếu ngươi còn làm khó ta, ta sẽ nói Thái tử giết ngươi. Không tin thì cứ thử đi.

- Ngươi... ngươi... - Tiff nương nương thoáng chút ngỡ ngàng, rồi bắt đầu thấy sợ.

DongHae là tên máu lạnh đến vô tình, không có gì đảm bảo là hắn sẽ không giết Tiff nương nương. Hơn nữa, HyukJae huênh hoang như vậy, khả năng cậu được DongHae sủng ái là rất cao. Nếu HyukJae thật sự được DongHae yêu thích mà nàng ta dám đụng đến cậu thì DongHae chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trong lúc đắc ý Tiff nương nương quên suy nghĩ điều đó.

HyukJae không nói thêm tiếng nào nữa, lạnh lùng bước đi, tiếng leng keng vang lên một góc trời, để lại ánh mắt đầy ghen tức phía sau lưng. HyukJae không ngờ mình lại mượn danh DongHae để tẩu thoát, cậu không muốn điều đó nhưng nó đột nhiên vuột ra khỏi miệng. DongHae thật sự là một tên khốn, nhưng HyukJae lại thấy gần gũi với hắn. Phải chăng trong tận đáy lòng của cậu đang khao khát sự bảo vệ của hắn? Rõ ràng rất căm hận DongHae, nhưng trong tình huống nguy hiểm này, cậu lại nhớ đến hắn đầu tiên. Lần đầu HyukJae nói dối trắng trợn như thế. Sự ganh đua ở hậu cung rõ là phiền phức.

Đi được một khoảng khá xa, bọn thị vệ liền tiến gần đến HyukJae.

- Thưa... Ái phi lạnh lùng... - Tên thủ lĩnh bọn thị vệ khép nép nói nhỏ.

HyukJae lập tức trừng mắt, gằn từng tiếng:

- Đừng có gọi ta bằng mấy cái từ đó, ta không phải phi tử của Choi DongHae.

Tên thủ lĩnh mặt mày nhăn nhó, khó xử. Y nên gọi HyukJae là gì cho phải?

- Dạ thưa... Tôi biết Thái tử rất sủng ái người, nhưng xin người hãy cẩn thận với lời nói... dạ à ừm, xin người, nên tôn trọng Thái tử... để tránh phiền phức như vừa rồi. - Y rụt rè nấn ná từng chữ. HyukJae là người được Thái tử gọi là Ái phi, tức cậu là bề trên của y. Y không dám nhắc nhở cậu, mà chỉ muốn cậu không phải gặp đại họa về sau.

HyukJae vẫn lạnh lùng nhìn y, trông bộ dạng khổ não ấy làm cậu phát nản. DongHae thật sự đang biến cậu thành phi tần của hắn trong mắt những kẻ tôi tớ này. Cả đám tài nhân của hắn cũng nghĩ như vậy. HyukJae không nói thêm gì nữa, cậu chẳng muốn quan tâm đến tư tưởng cuồng điên của DongHae, chỉ cần DongHae không giết cậu, HyukJae biết thế là đủ.

HyukJae rẽ qua khu nhà cũ kỹ của tòa thành, dường như mười mấy năm qua quân Nguyên Hạ không sử dụng đến khu này, chắc DongHae chê nó tồi tàn nên không thèm đếm xỉa.

HyukJae lặng người đứng trước một gian phòng nhỏ. Nơi đây nằm khuất một góc sâu trong cung Thái tử, chẳng ai mó mé đến. Dĩ nhiên với thân phận thấp kém của EunHyuk thì khó mà có được phòng riêng ở chốn cao sang. Nhưng EunHyuk đâu quan tâm chuyện đó, có phòng riêng là đã thấy tự hào hơn hàng trăm tên hầu cận trong tòa thành rồi.

- Đây là phòng của mẹ ta, ta muốn vào đó một mình. – HyukJae lạnh lùng nói.

- Nhưng... - Tên thủ lĩnh bọn thị vệ ngập ngừng. Y không dám cãi lệnh HyukJae nhưng y không được rời mắt khỏi cậu.

- Ta sẽ mở hết cửa để các ngươi có thể nhìn thấy ta. Huống chi mấy cái lục lạc dưới chân ồn ào thế này, ta đi đâu các ngươi chẳng biết. – Nói rồi HyukJae tiến nhanh đến căn phòng. Cậu bước vào, mở toang cửa chính và cửa sổ. Từ lối đi, tám tên thị vệ có thể trông thấy cậu rất rõ ràng. Nhưng bọn chúng vẫn bất an, đành xếp thành vòng tròn xung quanh rồi chăm chú ngó từng hành động của cậu.

Sau khi để bọn thị vệ chắc chắn rằng chúng có thể giám cậu, HyukJae ngồi lên cạnh giường ngay góc phòng, lặng lẽ quan sát.

Làm thế nào để người đó gặp cậu khi tám cặp mắt kia cứ đeo bám từng cử chỉ, hành động của cậu?

HyukJae ngồi im lặng trong phòng khá lâu. Ngoài việc ngồi im như thế, cậu chẳng biết làm gì để tìm kiếm người đó.

Căng thẳng hồi hộp một hồi, HyukJae bắt đầu ngó dáo dác, quan sát mọi ngóc ngách của căn phòng.

Mọi thứ thật sạch sẽ.

HyukJae nghiêng nghiêng đầu lạ lẫm. Bên trong căn phòng so với bên ngoài khác xa quá. Từ ngoài nhìn vào cứ nghĩ đây là một dãy nhà hoang, tiêu điều rách nát, bên trong lại tươm tất, thơm tho. Dường như nó được dọn dẹp thường xuyên. Chẳng lẽ có người ở đây sao?

HyukJae nhìn kỹ từng vật dụng trong phòng. Chúng có phải của mẹ cậu không? Hay mười mấy năm qua đã có người vào đây ở? Tuy vậy, HyukJae chắc chắn một điều, chiếc giường này, mẹ cậu đã từng ngủ trên đó. Nó đã quá cũ rồi.

HyukJae khẽ giơ bàn tay trằng ngần mân mê khoảng trống bên cạnh. Đôi môi cậu lặng lẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc. Mẹ cậu đã từng ngủ ở đây, và cậu đang ở đây, cậu đang gần mẹ lắm rồi. HyukJae hân hoan vì suy nghĩ đó. Chỉ tiếc chẳng ai có thể nhìn thấy gương mặt cậu hiện giờ. Nụ cười tươi tắn của EunHyuk đã làm điên đảo bao nhiêu người, thì nụ cười của HyukJae cũng có ma lực như thế. HyukJae cười, sáng rực như ánh sáng buổi sớm mai. Thật sự có một thiên thần nhỏ đang ngồi trong một gian nhà cũ nát.

- HyukJae!

Một giọng nói thì thầm cất lên, HyukJae giật mình bừng tỉnh. Gương mặt tượng đá lập tức trở về.

HyukJae ngó dáo dác tìm kiếm. Rõ ràng người đó gọi cậu, nhưng cậu lại chẳng thấy người đó đâu.

- HyukJae, đừng nhìn lung tung nữa, kẻo chúng nghi ngờ! – Người đó lại thì thầm.

HyukJae ngồi im ngay lập tức.

- Anh đang ở đâu? – HyukJae hỏi nhỏ, giọng ngọt ngào trìu mến. Chỉ khi nào nói chuyện với người này, cậu mới trở nên ngoan hiền như vậy.

- Trong tủ. Mở tủ ra đi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi.

HyukJae ngoái nhìn chiếc tủ gỗ ọp ẹp kế bên, cậu đứng dậy, bâng quơ mở cả hai cánh cửa ra.

Bên phải chiếc tủ phân làm ba ngăn nhỏ. Có khá nhiều quần áo được xếp ngay ngắn. Còn bên trái chiếc tủ, tất cả các ngăn đã được tháo ra, tạo một không gian rộng, đủ để chứa một người. Và người đó đang mỉm cười với cậu.

HyukJae ngỡ ngàng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Người mà cậu xem như đấng sinh thành thứ hai của mình.

- Tuỳ tiện lấy một cái áo ra đi, phải đóng kịch một chút, rồi khép hờ cửa lại, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. – Người đó dặn dò.

HyukJae vâng lời răm rắp. Tùy tiện lấy một chiếc áo từ ngăn bên phải rồi ngồi sát mép giường, quay lưng về phía tám tên thị vệ.

Chợt ánh mắt HyukJae tròn vo ngạc nhiên, một chút bi thương hiện trên gương mặt lạnh lùng ấy. Chiếc áo này là đồng phục hầu cận của người Đông Hạ.

Đôi môi cậu lập tức run rẩy, một ý nghĩ thoáng qua khiến cậu không thể tin đây là sự thật.

- Cái, cái này... là của mẹ tôi sao? – HyukJae hỏi mà vẫn ngó trân trân chiếc áo, cậu xúc động lắm rồi.

Người đó vẫn đứng im trong tủ, nở một nụ cười chua xót.

- Tất cả vật dụng trong phòng này đều là của mẹ cậu.

HyukJae rớt nước mắt liền:

- Thật... sao? Hức! Thật... sao? – Giọng cậu nức nở, một điều mà cậu không bao giờ mơ tới. Có một ngày cậu được cầm trên tay những kỷ vật của mẹ mình.

EunHyuk ra đi quá bất ngờ, sau đó HyukJae rơi vào tay tổ chức sát thủ. Cậu chẳng có bất cứ kỷ vật nào của mẹ ngoài những ký ức đau thương. Nếu cậu không nhớ đến người thì cứ như người chưa từng tồn tại trên thế gian này. Vậy ra người có tồn tại, những vật dụng này chứng minh mẹ cậu đã từng sống, từng cười và từng biết yêu thương.

HyukJae ôm chiếc áo vào lòng, nước mắt trào như suối. Mọi thứ cũ nát trong gian phòng này đã trở thành báu vật đối với cậu.

Người đó khẽ thở dài nhìn ngắm nỗi thống khổ của HyukJae. Chẳng phải lần đầu tiên y thấy HyukJae khóc lóc thảm thiết như vậy.

Dường như HyukJae đã khóc rất lâu. Cậu nức nở như chưa bao giờ được khóc. Cậu quá sung sướng vì được thấy những vật dụng của mẹ mình. Chưa bao giờ HyukJae thấy hạnh phúc như bây giờ.

- Là anh gìn giữ những thứ này cho mẹ tôi? – HyukJae hỏi khi cố lau đi nước mắt. Lòng cậu dâng lên sự biết ơn sâu sắc.

- Tôi không được phép bước vào căn phòng này, không ai được phép bước vào căn phòng này. – Người đó đáp.

HyukJae chớp nhẹ đôi mắt đầy lệ, cậu không hiểu.

- Là Choi SiWon đã gìn giữ tất cả những thứ này, tất cả những gì liên quan đến mẹ cậu.

HyukJae lập tức đanh mặt lại, hơi thở nặng nề. Cảm giác biết ơn cũng không còn. Dù SiWon có yêu thương mẹ cậu thế nào thì cậu cũng không thôi căm hận ông. Cậu đã dùng lòng căm hận này để cố mà sống, nó đã ăn sâu trong máu rồi.

Người đó nhìn gương mặt băng giá của HyukJae, trong lòng dâng lên cảm giác hối lỗi. Có phải y đã sai khi gieo vào đầu HyukJae những hận thù này?

Phải, có thể y đã sai, vì EunHyuk không hề muốn HyukJae sống trong đau khổ của hận thù. Nếu muốn, EunHyuk đã kể cho HyukJae nghe tất cả. Nhưng cho đến lúc chết, EunHyuk vẫn không nói cho HyukJae biết bất cứ chuyện gì.

Tất cả những gì HyukJae biết được về cuộc đời bi thương của mẹ cậu đều từ lời kể của người đó. Người duy nhất trên thế gian này hiểu rõ mối tình oan nghiệt của mẹ cậu và SiWon, người bạn thân chí cốt mà mẹ cậu đổi cả mạng sống để bảo vệ. Đó là Lee SungMin.

Sau khi Đông Hạ sụp đổ, SungMin vẫn ở lại tòa thành, anh cam tâm làm tay sai cho giặc, anh hầu hạ chúng bằng cả trái tim. Một trái tim cháy bỏng lửa hận thù.

Cho đến một ngày SungMin gặp được HyukJae. Chỉ từ cái nhìn đầu tiên SungMin đã biết thân phận của HyukJae, dù khi ấy cậu mới mười hai tuổi. Lúc đó, HyukJae chẳng hề biết mình là ai. SungMin kể cho HyukJae nghe tất cả, rồi dẫn dắt cậu vào tổ chức của người Đông Hạ, đưa cậu lên làm thủ lĩnh để trả lại lãnh thổ cho nhà họ Lee.

Mười bảy năm đã trôi qua, SungMin giờ đang giữ chức tổng quản, chuyên chăm lo hầu cận Thái tử. Thời gian chỉ làm cho lòng yêu lãnh thổ của SungMin thêm bùng cháy chứ chẳng hề làm hao mòn đi tuổi trẻ của anh. SungMin đã gần bốn mươi tuổi mà trông cứ như vẫn hai mươi. HyukJae thật sự rất bất ngờ vì sự trẻ mãi không già đó. Nên thay vì gọi SungMin là chú, cậu lại mở miệng kêu một tiếng "anh". Vì thật sự trông SungMin cứ như một người anh của cậu.

HyukJae khẽ xếp chiếc áo lại ngay ngắn, cuộn tròn nó rồi nhét vào túi áo. Cậu sẽ giữ gìn nó như là một kỷ vật quý báu.

- Biết được cậu hành thích Choi SiWon thất bại, mọi người rất lo lắng, thật may cậu vẫn còn sống. – SungMin nói nhỏ.

Gương mặt HyukJae trở về lạnh tanh:

- SiWon chết rồi. Chỉ là Choi DongHae đang cố ém nhẹm tin tức đó thôi.

SungMin tròn mắt kinh hỉ: - Cậu đã hành thích thành công?

HyukJae thở dài, lắc đầu chán nản.

- Vậy ai đã giết ông ta? – SungMin hỏi tiếp.

HyukJae rít từng lời qua kẽ răng, ánh mắt lại dâng trào sự thù hận.

- Là mẹ đã giết ông ta.

SungMin nhíu mày không hiểu. Nhưng anh không có thời gian để nghe HyukJae giải thích, anh hỏi lại chắc chắn:

- Thật sự SiWon đã chết? Cậu chắc điều đó?

HyukJae quả quyết gật đầu, SungMin thở ra chán nản:

- Nhưng chúng ta không thể khởi binh. Cậu đang nằm trong tay DongHae, cậu sẽ là con tin của hắn.

HyukJae im lặng, tự thấy mình có lỗi với tổ chức.

- Vì sao Choi DongHae có thể giam lỏng cậu được? – SungMin thắc mắc.

HyukJae đáp lí nhí:

- Tôi bị trúng độc...

- Độc gì?

HyukJae lắc đầu:

- Tôi không biết, chỉ thấy toàn thân rất mệt, chẳng dụng sức được. Càng gắng sức, lại càng thấy đau.

- Hắn hạ độc cậu lúc nào? Làm sao hắn hạ độc cậu được? – SungMin lo lắng hỏi dồn. Anh biết sức lực của DongHae không thể khống chế HyukJae dễ dàng, phải có ẩn tình gì trong đó.

HyukJae lại lắc đầu. Cậu có biết DongHae hạ độc lúc nào đâu. Tự nhiên thấy mệt rồi ngã ầm xuống đất, thế thôi.

SungMin trầm ngâm một hồi rồi ánh mắt bỗng sáng lên:

- Cậu có đụng vào cây roi của hắn không?

HyukJae nhíu mày cố nhớ sự tình đêm hôm đó. Bàn tay trái cậu khẽ mân mê cổ tay phải. Nơi mà vết thương từ ngọn roi gây ra, hiện giờ nó đã lành.

- Hắn quất roi trúng tay tôi, chỉ trầy thôi, máu chảy không nhiều.

SungMin à ra vỡ lẽ và đã hiểu HyukJae trúng độc gì. Anh hầu hạ DongHae bấy lâu dĩ nhiên biết mấy trò quỷ quái của hắn.

- Chất độc này chỉ có mình DongHae biết cách giải thôi.

- Thật sự chỉ có mình hắn biết giải độc? – HyukJae cao giọng hỏi đầy thất vọng.

- DongHae đam mê võ thuật từ nhỏ nên tầm sư khắp nơi. Ai dạy gì hắn cũng học, học rồi thì chẳng bao giờ quên. Ai mà biết được cái chất độc này hắn moi từ đâu ra.

- Vậy... nếu để trúng độc lâu quá có sao không? – HyukJae rất lo lắng.

- Tôi sẽ ngầm điều tra về chất độc này cũng như xem DongHae có thuốc giải không. – SungMin an ủi.

HyukJae im lặng chán nản, chẳng biết làm sao để thoát khỏi tay DongHae. Cậu hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi lên tiếng:

- Anh hãy báo lại cho RyeoWook biết, Choi SiWon thật sự đã chết. Bây giờ chưa thể tấn công vào tòa thành nhưng chúng ta sẽ tung tin đó ra. Những kẻ không quy thuận DongHae chắc chắn sẽ không ủng hộ hắn đăng cơ. Không sớm thì muộn chúng cũng sẽ chém giết lẫn nhau. Đó là thời cơ tốt nhất cho chúng ta khởi binh.

- Nhưng nếu lúc đó cậu vẫn nằm trong tay hắn thì sao? – SungMin nhắc nhở.

HyukJae giương ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm:

- Chỉ cần thống nhất Đông Hạ, đuổi sạch bọn man rợ kia về đúng nơi của chúng, thì cái mạng của tôi có là gì?

- Cái mạng của cậu là giọt máu duy nhất của hoàng gia Đông Hạ, vậy theo cậu nó là gì? – Giọng SungMin có chút không vui. Anh phật lòng vì HyukJae không bao giờ biết quý trọng tính mạng của cậu.

HyukJae cúi gằm mặt, vẫn giữ dáng vẻ tượng đá ấy, lí nhí:

- Tôi không còn muốn sống nữa...

SungMin giật mình hốt hoảng, toan chạy lại gần lắc mạnh người cho HyukJae tỉnh trí. Nhưng vừa bước một chân ra khỏi tủ anh liền nhớ đến tám tên thị vệ ngoài kia.

- HyukJae? Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu điên sao? – SungMin rít qua kẽ răng. Anh cố nén giọng thì thầm mà không quát vào cậu.

HyukJae liền giương ánh mắt lạnh lùng nhìn SungMin, vẫn trơ mặt như đá .

- Anh yên tâm, tôi chỉ nói là không muốn sống chứ không nói là sẽ tự tử. Ngày nào chưa thực hiện được lời hứa với mẹ, thì ngày đó tôi chưa chết đâu. – HyukJae lại ngó bâng quơ – Chỉ là... tôi mệt mỏi quá...

SungMin cắn hờ đôi môi. Chưa bao giờ anh thấy HyukJae suy sụp như bây giờ. Tính tình cậu luôn ngoan cường mạnh mẽ. Khát khao trả thù càng khiến cậu cứng cỏi hơn. Trong mấy ngày qua, chuyện gì đã biến HyukJae trở nên kiệt quệ như thế này?

- HyukJae... - SungMin gọi khẽ, giọng ngập ngừng – DongHae, hắn gọi cậu là Ái phi...

HyukJae vẫn không lên tiếng đáp trả.

- Có phải hắn đã hiếp đáp cậu không?

HyukJae giương ánh mắt buồn bã nhìn SungMin, người luôn lo lắng và quan tâm đến cậu. Quả nhiên chỉ có SungMin mới có thể nhìn thấu được tâm hồn cậu. HyukJae mệt mỏi chỉ vì cậu đã không thể tuân thủ theo lời dạy của EunHyuk.

- Tôi... không sao. – HyukJae nói mà giọng không chút sức lực.

SungMin nhắm đôi mắt lại nghe cõi lòng đau đớn. Anh hiểu tư tưởng cổ hủ của HyukJae. Xảy ra những chuyện như vậy, chắc chắn HyukJae rất sốc. Mặc dù ở trong tòa thành nhưng SungMin vẫn thường lén ra ngoài để thăm hỏi HyukJae. Anh biết cậu chỉ có bộ mặt băng đá thế thôi, thật ra lại rất mềm yếu. Chính vì mềm yếu nên HyukJae mới tổn thương nặng nề khi nghe chuyện về mẹ cậu. Tổn thương càng lớn thì hận thù càng sâu.

- HyukJae, chuyện đó không có gì phải phiền muộn, là vì cậu bị ép buộc, không phải cậu lẳng lơ mất nết. EunHyuk không giận cậu đâu. – SungMin cố phân tích cho HyukJae suy nghĩ thoáng hơn.

Nhưng HyukJae chẳng tiếp thu được chữ nào. Cậu ngồi đó, chìm đắm trong xúc cảm tủi hận. Đôi môi cậu run rẩy từng lời oán ghét:

- DongHae... hắn... thật sự... là một tên khốn...

HyukJae nấc lên một tiếng, cậu chỉ muốn giết chết DongHae ngay bây giờ.

SungMin mặt buồn rười rượi. HyukJae nhỏ bé của anh bị ức hiếp mà anh chẳng làm được gì. Anh muốn vươn đôi tay ra để ôm gọn cơ thể đang thổn thức của cậu, nhưng vì sự an toàn của cả hai, anh phải ngăn lòng mình lại.

- Nếu DongHae thật sự coi cậu là phi thì không đáng lo ngại đâu, ít nhất phải một tháng sau hắn mới đến tìm cậu. – SungMin nói quả quyết.

HyukJae thôi ai oán nữa, chớp chớp đôi mắt vẻ không hiểu.

- DongHae là một tên kiểu cách tự mãn. Hắn rất ghét tự nhận bản thân thích ai và muốn gần gũi ai. Cho nên, nếu thích ân ái cùng người nào đó, hắn sẽ quay lại phòng của họ ít nhất là một tháng sau. Đó là người hắn thích, còn không thích thì tuyệt nhiên hắn sẽ không đếm xỉa tới.

HyukJae nhíu mày nhăn nhó:

- Tôi không phải là phi tử của hắn.

SungMin chách miệng:

- Nhưng hắn lại coi cậu là phi. Vì vậy, nếu hắn thích cậu, thì một tháng sau hắn sẽ quay lại. Nếu không thích, thì càng tốt, cậu sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Như thế chúng ta càng dễ giải thoát cho cậu.

HyukJae trầm ngâm suy tư. Đã năm ngày rồi DongHae hoàn toàn mất tích. Hắn có quá nhiều tài nhân nên thời hạn một tháng cũng không có gì lạ.

- Choi DongHae không thể thích tôi vì tôi là kẻ thù của hắn, hắn chỉ muốn hành hạ tôi thôi – HyukJae nói rồi từ từ đứng dậy – Nhưng tôi sẽ tìm cách trốn thoát, anh và RyeoWook đừng cứu tôi, nguy hiểm lắm.

Dứt lời HyukJae tiến lại gần cánh cửa, nhìn chăm chú vào gương mặt tròn xinh xắn của SungMin, cậu cố ghi nhớ hình ảnh này vì không biết ngày mai có còn sống hay không.

HyukJae hít một hơi thật sâu rồi đóng cửa lại.

- HyukJae? – SungMin bật tiếng gọi khi bóng tối trùm xuống.

- Tôi không thể ở đây quá lâu, bọn chúng sẽ nghi ngờ. Anh phải tung tin SiWon đã chết ra nhanh nhất có thể, không nên mạo hiểm để tìm thuốc giải cho tôi, càng không nên tìm cách giải cứu tôi. – HyukJae nói nhỏ qua khe cửa. Đó là tất cả những gì cậu muốn nhắn gửi. Cậu không muốn bất kỳ ai trong tổ chức gặp nguy vì mình. Vì hơn ai hết, cậu hiểu rõ sự đáng sợ của DongHae.

- HyukJae? HyukJae? – SungMin đứng phía trong gọi ra. Anh chưa yên lòng vì thấy HyukJae quá suy sụp. Nhưng tiếng gọi của anh không có hồi đáp. Âm thanh leng keng ồn ào kia đang một nhỏ dần.

SungMin thở dài rồi tựa mình vào tủ. Anh phải đợi đến trời tối mới đi ra được. Chưa gặp HyukJae thì lòng lo lắng không yên. Gặp được rồi lại càng thấy lo hơn nữa. HyukJae không phải kẻ kiên cường như cái lớp băng giá bên ngoài. Cậu thật sự rất dễ tổn thương. Dưới bàn tay tàn bạo của DongHae, liệu cậu có thể chịu đựng bao lâu nữa?

SungMinthở mạnh ra. Anh không thể để con trai của EunHyuk đau khổ như thế. Dù đổi cảmạng sống, anh cũng phải cứu HyukJae ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me