[ĐAM MỸ/DỊCH] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 134 : Thành phố C
Chương 66: Người yêu hoàn hảo【12】- Lùi rất nhiều bước để xét lại, chẳng lẽ hắn ta hoàn toàn không có lỗi gì sao? (2) Có một khoảnh khắc, Đàm Gian gần như nhìn thấy trong mắt Quý Phù một sự chiếm đoạt mãnh liệt đến mức có thể nuốt chửng lấy em.Người đàn ông tóc đỏ hiểm ác phía sau, gần như dán sát mặt vào em, cùng em nhìn chằm chằm vào màn hình.Hắn khẽ nhếch khóe môi, giọng nói mang theo một tầng ác ý bám dính."Đừng để hắn phát hiện ra nhé... Tiểu Đàm.""Tôi đến để giúp em, nhưng nếu bị phát hiện rồi thì đành phải cùng em—"Giọng điệu của hắn bỗng chốc chùng xuống, mang theo một vẻ điên loạn đáng sợ."Cùng chết thôi."Hơi thở của Đàm Gian khựng lại, dây thần kinh trong đầu căng lên đến cực hạn.Bên kia màn hình, Quý Phù không nói gì, trong căn phòng tối đen như mực tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.Hầu kết của hắn ta khẽ lăn một chút, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên bờ môi mỏng ánh lên sắc nước của Đàm Gian.Ngay từ đầu, hắn ta đã cảm thấy em có gì đó không ổn. Rõ ràng trong căn phòng chật hẹp, tối đen ấy chỉ có một mình em, vậy mà gương mặt em lại phủ một tầng đỏ ửng kéo dài từ vành tai xuống đến cổ, đôi mắt dần dần mất đi tiêu cự...Đàm Gian vốn đã có diện mạo xinh đẹp rực rỡ, giờ phút này làn da mỏng manh nhuộm một tầng đỏ kiều diễm, đôi mắt sáng màu tựa hồ ẩn chứa một dòng nước lặng lẽ khi em nhìn sang hắn.Quý Phù cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc.Hắn ta vẫn còn đeo chiếc tai nghe phiên bản mới nhất mà hệ thống cung cấp, những luồng dữ liệu xanh biếc lướt qua bên tai, đến mức hắn ta có thể nghe rõ ràng từng âm thanh nhỏ nhất từ phía Đàm Gian.Tiếng thở dốc mang theo âm sắc nghẹn ngào, mềm mại như đang khóc, như thể chỉ khi bị ức hiếp đến cực hạn mới có thể phát ra thứ thanh âm ấy.Rõ ràng chỉ trong một thoáng chốc, nhưng toàn bộ huyết dịch trong người hắn lại như điên cuồng sôi trào.Những ngón tay tái nhợt của Quý Phù ấn chặt lên tai nghe, yết hầu bất giác trượt lên xuống.Hắn ta như bị mê hoặc, điên cuồng muốn nghe rõ từng thanh âm ngọt lịm mà cậu đội viên xinh đẹp của mình phát ra.Giọng hắn ta khàn đi hẳn hai phần.Rõ ràng vừa rồi hắn ta chỉ đùa giỡn buông ra vài câu trêu chọc đầy sắc thái ám muội, thế nhưng Đàm Gian bên kia lại mềm nhũn đến mức ngồi cũng không vững, tấm chăn nhung mềm mại quấn quanh đôi chân trắng nõn mảnh khảnh, bờ môi căng mọng ướt át vương một tầng sắc nước mỏng manh.Đầu ngón tay em vẫn đang run rẩy, cẩn thận chống xuống giường, như thể chỉ cần mất đi chút sức lực là sẽ không thể chống đỡ nổi mà ngã ra sau.Thần kinh Quý Phù căng cứng, ghé sát vào màn hình hơn, muốn nhìn rõ thêm chút nữa, nhưng tất cả những gì hắn ta nghe được chỉ là vài tiếng nức nở đứt quãng....Cứ như thể, cứ như thể chỉ bằng lời nói, hắn ta đã có thể trêu ghẹo em đến mức này...Rõ ràng hắn ta đâu có nói gì quá đáng.Nhưng em lại nhạy cảm đến thế.Quý Phù khẽ chạm nhẹ lên vành tai, tăng âm lượng lên mức cao nhất, lại hoảng loạn đưa tay che miệng, ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu đôi tai đỏ rực của mình.Trên gương mặt sâu sắc mang theo vẻ tà mị của hắn ta vẫn duy trì biểu cảm nghiêm túc, nhưng giọng nói khi mở miệng lại có chút lắp bắp: "Không, không phải... Mấy cái thủ đoạn quyến rũ này không có tác dụng với tôi đâu... Tôi nói cho em biết, đừng có nhìn tôi như vậy."Nói đến cuối cùng, Quý Phù gần như muốn bật dậy khỏi bàn máy tính, một lọn tóc đen xoăn nhẹ rối bời vểnh ra ngoài, gương mặt tuấn tú đỏ ửng như quả cà chua chín."Tôi nói cho em biết nhé, tôi không giống đám đàn ông tùy tiện bên cạnh em đâu."Tới thời điểm này, Quý Phù vẫn không quên giẫm đạp đám người Percy trong phó bản xuống một bậc, trịnh trọng tuyên bố với Đàm Gian: "Tôi... tôi rất xem trọng trinh... trinh tiết! Tôi sẽ không tùy tiện làm gì với em đâu! Không đúng, không phải, không tùy tiện thì có thể làm gì đó, không, tôi không có ý đó, tôi là muốn nói..."Giọng điệu của hắn ta bắt đầu trở nên lộn xộn, hai tay vòng trước ngực, trừng lớn đôi mắt nhìn Đàm Gian, bộ dáng như một thiếu nữ đoan trang hoảng hốt."Tôi muốn nói là, đàn ông mà không biết giữ mình thì chẳng khác gì rau thối cả! Tôi là rau tươi tốt đấy nhá!""Tôi không giống những người khác!"Đàm Gian có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười khẽ đầy trào phúng vang lên sau lưng mình.Người đàn ông tóc đỏ dường như cực kỳ chắc chắn rằng Quý Phù hoàn toàn không thể nhìn thấy hắn, giọng điệu âm dương quái khí vang lên bên tai em: "Em thích kiểu như vậy sao? Chưa từng hôn môi, chưa từng nắm tay ai?"Đàm Gian hơi nâng mắt, liếc nhìn người đàn ông phía sau. Ánh mắt em sáng rực như muốn hỏi hắn— Vậy anh đã hôn rồi sao?Gương mặt mỹ lệ của hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt có chút mất tự nhiên mà dời đi chỗ khác, lẩm bẩm đầy âm u: "Tôi đã xem rồi, thế không được sao?""Ít nhất thì lý thuyết của tôi cũng giỏi hơn hắn đấy."Đàm Gian vô thức bĩu môi, trong cơn mơ màng nghĩ.Vậy thì bọn họ đều không giỏi bằng em.Em mới là người giỏi nhất!Quý Phù nhìn thấy Đàm Gian bên kia không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía sau....Không lẽ Đàm Gian thực sự nghĩ rằng hắn ta không mắc câu sao? Không lẽ em nghĩ mình ghét em sao??Quý Phù đột nhiên hoảng hốt, giờ phút này hắn ta bỗng cảm thấy hối hận vì vừa rồi mình đã thao thao bất tuyệt như một khẩu súng máy, Đàm Gian sẽ không nghĩ hắn ta được lợi rồi còn giả vờ thanh cao đấy chứ?Đàm Gian đã câu dẫn hắn ta đến mức này rồi, vậy mà hắn ta vẫn chưa mắc câu, chẳng khác nào một con chó chết giả...Nếu lùi một bước để suy nghĩ— không, thậm chí lùi rất nhiều bước để xét lại, chẳng lẽ hắn ta hoàn toàn không có lỗi gì sao?Quý Phù: "..."Hắn ta chột dạ cầm lấy quang não, nhỏ giọng bổ sung: "Nhưng mà nếu em thực sự muốn tùy tiện một chút thì... tôi cũng không phải là không thể..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me