[ĐAM MỸ/DỊCH] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 17 : Thành phố A
Chương 10 : Mùa mưa kéo dài - Hoạt động giải tỏa căng thẳng (1) Lúc này, Đàm Gian ấm ức đến mức muốn khóc chết đi được.Đôi mắt em vẫn còn vương hơi nước, tấm lưng nhỏ nhắn tựa vào cánh cửa sắt, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt cổ áo sơ mi của Lâm Giản Hoàn, để mặc cho chiếc áo vốn ngay ngắn chỉnh tề bị siết đến nhăn nhúm.Chóp mũi Đàm Gian đỏ bừng, em bị Lâm Giản Hoàn giữ chặt trong vòng tay rắn chắc, đôi chân thon dài đạp nhẹ vài cái trong không trung như đang vùng vẫy, rồi cuối cùng bất lực vòng lên ôm lấy eo anh ta.Cơ thể em rất mềm mại , đôi chân đầy đặn siết chặt lấy eo anh, đường cong tròn trịa áp sát, nóng ấm như thiêu đốt.Khuôn mặt vừa mới khóc xong vẫn còn phảng phất nét kiều diễm rực rỡ, đẹp đến kinh người.Mà lúc này, trông em lại như sắp bật khóc lần nữa.Đàm Gian vừa thút thít vừa trừng mắt nhìn anh, lúc nãy bị quái vật truy đuổi từ thang máy đến tận đây, đầu gối còn bị trầy một mảng, bây giờ lại bị Lâm Giản Hoàn ép lên cửa bắt nạt.Càng nghĩ càng thấy tủi thân, đôi mắt nhạt màu dần dâng lên một tầng sương mù, bờ vai nhỏ khẽ run lên. Em giận dỗi lau mặt, để mặc cho giọt nước mắt thấm ướt chiếc áo sơ mi đen của anh, tạo thành một vệt ẩm loang lổ trên chất liệu lụa cao cấp."Rõ ràng... rõ ràng là thầy gọi em đến mà..."Càng tức giận, Đàm Gian càng nói năng lộn xộn."Tất cả là tại thầy! Ở bên ngoài em còn gặp—"Quỷ.Đàm Gian vừa thốt ra nửa câu thì lập tức cảm giác được sức mạnh vô hình nào đó cắt đứt âm thanh của mình.Đôi môi đỏ bừng run rẩy, cố gắng mở miệng nhưng không thể phát ra tiếng. Càng sốt ruột, mớ tóc mềm trên đỉnh đầu em càng rối tung lên, dựng lên một lọn nhỏ ngốc nghếch.Lâm Giản Hoàn vẫn ung dung đứng nhìn, ánh mắt trầm lặng và lạnh nhạt lướt qua em, chờ xem em còn gì để nói.Đàm Gian cứng họng, cắn môi ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng như chìm dưới mặt nước:"Em... còn gặp cả thầy dạy điêu khắc nữa."Em không chú ý, ngay khoảnh khắc mình nói ra bốn chữ ấy, sắc mặt Lâm Giản Hoàn thay đổi hẳn.Mắt kính gọng vàng ánh lên một vệt sáng sắc lạnh, ánh nhìn đen kịt hằn xuống đầy nguy hiểm."Em nói... em gặp thầy dạy điêu khắc?"Anh ta chậm rãi lặp lại, dường như đang nghiền ngẫm từng từ một.Đôi tay xương khớp rõ ràng được bao bọc trong găng tay trắng tinh, có lẽ vừa rồi anh ta còn đang xem tài liệu. Lớp vải hơi thô ráp cọ sát lên làn da mềm mại sau gáy Đàm Gian, mang đến cảm giác tê dại nhè nhẹ.Đàm Gian vừa mới hờn dỗi xong, lúc này lông mi vẫn ướt sũng cụp xuống, đột nhiên lại thấy hơi sợ hãi.Giọng em nhỏ dần, như thể đang chìm xuống vực sâu:"Ừm... gặp rồi, còn đuổi theo em nữa."Ngón tay mảnh khảnh siết chặt vạt áo mình, miết tới miết lui, đôi mắt long lanh né tránh ánh nhìn của anh ta.Lâm Giản Hoàn vốn đang ôm em nửa vòng, đứng từ góc này có thể nhìn rõ từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt em. Anh ta hơi lùi lại một chút, đôi mắt lạnh nhạt rũ xuống, như một kẻ săn mồi trầm mặc quan sát con mồi nhỏ đang run rẩy.Ánh mắt chăm chú như vậy khiến Đàm Gian cảm thấy bất an. Em chậm rãi ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh ta.Đôi con ngươi nhạt màu tựa viên pha lê trong suốt sau cơn mưa, chỉ một thoáng chạm mắt, Lâm Giản Hoàn đã nghe thấy trái tim mình lỡ một nhịp.Thình thịch—Anh ta rũ mi mắt, khẽ cười, giọng nói trầm thấp mang theo ẩn ý khó đoán: "Tiểu Đàm, hình như em rất thích nói dối nhỉ.""Đúng là đứa trẻ hư."Đàm Gian sững sờ, đôi mắt mở lớn.Lâm Giản Hoàn rõ ràng chẳng có chút ý trách cứ nào, thậm chí giọng nói còn mang theo sự cưng chiều lộ liễu. Nhưng chính điều ấy lại khiến Đàm Gian càng thêm tủi thân, khó chịu và bực bội, hàm răng nhỏ nghiến chặt lấy bờ môi mềm, cắn đến mức sưng đỏ căng mọng.Âm điệu yếu ớt của em bất giác cao lên, mang theo sự oan ức nghẹn ngào:"Em không có nói dối! Em không phải vậy!"Ánh mắt Lâm Giản Hoàn tối lại.Không xa cánh cửa là chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ trơn bóng.Anh ta giữ chặt em, đặt em xuống mặt bàn, những ngón tay thon dài siết chặt cổ tay Đàm Gian, nâng cao lên khỏi đầu.Từng tờ tài liệu giấy xào xạc rơi xuống sàn.Bóng tối mờ mịt phủ xuống, làn da trắng muốt của em đối lập gay gắt với mặt bàn gỗ sẫm màu, tạo thành một khung cảnh đầy chấn động.Lâm Giản Hoàn cúi thấp người, dây kính mảnh khẽ rung động, đầu sợi xích lướt qua má Đàm Gian, lạnh lẽo đến mức khiến em run rẩy theo bản năng.Ngón tay thon dài bóp nhẹ cánh môi mềm mại, cạy mở ra.Đàm Gian sững sờ, đồng tử khẽ rung động, đôi môi đỏ mọng bị xâm chiếm, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào. Rất nhanh, nước mắt lại dâng lên, đọng đầy trong đôi mắt đẹp."Đừng cắn."Ngón tay kẹp chặt giữa răng và môi, cố tình đặt ở một vị trí đầy tính chiếm hữu.Rõ ràng đang làm một hành động quá mức thân mật, nhưng khuôn mặt của Lâm Giản Hoàn vẫn điềm tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra."Cắn bị thương thì tính là tai nạn giảng dạy mất."Đàm Gian bị chặn kín miệng, chỉ có thể trừng mắt đầy oan ức. Nhưng ánh mắt mờ sương ấy, dù có trừng cũng chẳng có chút sát thương nào.Em tức tối mài nhẹ răng nanh lên khớp ngón tay lạnh băng.Lâm Giản Hoàn khẽ tặc lưỡi, dường như còn có ý cười:"Cắn tôi bị thương thì tính là tai nạn lao động."Đầu ngón tay lướt nhẹ qua bờ môi ẩm ướt, rồi dừng lại trong thoáng chốc.Ánh mắt lạnh lùng và u ám của Lâm Giản Hoàn phủ xuống, giọng nói vẫn hờ hững, như thể tất cả những gì anh ta vừa làm thật sự chỉ đơn thuần là một cuộc trao đổi học thuật."Bạn học Đàm Gian, dạo này em thực sự chịu quá nhiều áp lực rồi..."Đôi mày của Lâm Giản Hoàn không để lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Anh ta buông bàn tay đang giam cầm em ra, chậm rãi tháo chiếc găng tay đã bị nhuốm chút nước bọt trong suốt."Chúng ta đúng là cần một số hoạt động để giải tỏa căng thẳng."Giọng anh ta khàn đặc đến đáng sợ.Động tác dịu dàng lau đi vệt nước mắt đỏ hoe nơi khóe mắt Đàm Gian, khóe môi khẽ cong, bật ra một tiếng cười trầm thấp.Ngón tay Đàm Gian khẽ co giật.Em không thể tin được, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt hoảng hốt—...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me