Dam My Dich Bao Boi Dang Yeu Cua Dam Quai Vat
Chương 19: Mùa mưa kéo dài - Kẻ gi.ế.t người (2) Đàm Gian ngồi co mình vào góc xa nhất của sofa, chỗ ngồi vốn đã chật hẹp, giờ lại bị Lâm Giản Hoàn chen đến.Em tội nghiệp bị kẹp giữa Kha Phàn và Lâm Giản Hoàn.Ngay cả phần đùi trắng nõn của Đàm Gian cũng bị ép đến mức lộ ra một đường cong nhẹ. Em bị Lâm Giản Hoàn nâng cằm lên, ép phải ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.Hàng mi của Đàm Gian khẽ run, ngay lúc nụ hôn nhẹ nhàng sắp rơi xuống, giọng nói do dự của em vang lên: "Cái đó...""Tớ nhớ là trong trò chơi Vua có thể từ chối thực hiện mệnh lệnh..."Chàng thiếu niên xinh đẹp mím chặt môi đầy bất an, đôi con ngươi nhạt màu đầy ngập ngừng hướng về phía Kha Phàn."Đúng vậy."Kha Phàn nheo đôi mắt xanh thẳm, trong mắt lóe lên một tia ý cười thoáng qua."Theo quy tắc thì đúng là thế, nhưng nếu từ chối thực hiện mệnh lệnh, em sẽ phải chịu phạt cùng với Vua."Đàm Gian căng thẳng gật đầu, em giãy giụa một chút, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Lâm Giản Hoàn. Lúc nãy người này còn ép em vào gương mà bắt nạt, dù Kha Phàn đôi khi có chút bệnh hoạn, nhưng ít ra anh xin lỗi rất nghiêm túc.Em cân nhắc một lúc rồi kiên quyết gật đầu."Được thôi.""Em không muốn hôn Lâm Giản Hoàn."Ánh mắt đang chăm chú nhìn em lập tức trở nên nóng bỏng. Đàm Gian cứng đầu chịu đựng, chầm chậm dịch đến gần Kha Phàn.Kha Phàn nheo mắt, thong thả nhìn em, dáng vẻ dịu dàng và kiên nhẫn, rõ ràng là đang chờ em chủ động.Đôi môi mềm mại màu hồng nhạt dần áp sát vào, vừa ngượng ngùng vừa ngại ngùng muốn chạm vào bờ môi mỏng của người đàn ông kia.Đồng tử của Kha Phàn trong khoảnh khắc ấy co lại như đầu kim, như một con dã thú đang chờ đợi săn mồi.Ngay lúc bờ môi ấm áp và ẩm ướt sắp chạm vào nhau—Một lực mạnh mẽ bất ngờ giữ chặt cổ tay Đàm Gian, kéo em ngược về phía sau, ép xuống chiếc sofa da mềm mại.Nửa người em vẫn còn dựa trên người Kha Phàn, nhưng lại bị Lâm Giản Hoàn mạnh mẽ hôn xuống với cơn giận dữ cuồn cuộn.Lớp thịt mềm mại trên môi bị anh ta ác ý liếm mở ra, sắc môi nhạt nhòa ban đầu lập tức trở nên đỏ rực quyến rũ. Toàn thân Lâm Giản Hoàn đè ép lên người em, trong lúc hôn, yết hầu anh ta khẽ chuyển động, như thể đang nuốt xuống thứ gì đó."Lâm Giản Hoàn! Mẹ nó, ông đang làm cái quái gì vậy?!"Giọng nói vốn luôn tao nhã của Kha Phàn cũng lệch tông, mang theo phẫn nộ đến cực điểm....Ba người nhanh chóng bị tách ra. Đàm Gian đỏ hoe mắt, rúc vào sau lưng Kha Phàn, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Giản Hoàn, cặp kính đã bị đánh lệch.Đôi môi em bị hôn đến mức rách da, sưng đỏ, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ đau rát đến rơi nước mắt. Rượu trong tay cũng bị đổ hết, lúc này Kha Phàn đưa cho em nửa chai mật ong pha loãng, em ôm lấy, lại rúc sâu hơn vào góc sofa.Còn thủ phạm của mọi chuyện, Lâm Giản Hoàn, chiếc áo sơ mi vốn ngay ngắn giờ đã xộc xệch. Anh ta chậm rãi lấy ra một chiếc khăn lụa từ túi, nắm lấy kính mắt, lau từng chút một.Những lọn tóc đen lòa xòa phủ xuống đôi mắt sâu thẳm, che giấu toàn bộ cảm xúc bên trong."Thật không biết rốt cuộc cậu là chịu chơi hay không chịu chơi nữa."Kha Phàn nhếch môi cười lạnh, chế giễu không chút nể nang.Lâm Giản Hoàn cài lại kính, chỉnh áo sơ mi thẳng thớm, còn cẩn thận cài cúc đến tận chiếc cuối cùng, dường như đã trở về dáng vẻ lạnh lùng, cấm dục như ban đầu.Ánh mắt bình thản không gợn sóng của anh ta lướt qua Đàm Gian đang cuộn tròn trong góc, theo bản năng nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi khi môi chạm môi....Đã xinh đẹp thế này rồi, môi còn mềm như vậy.Cổ họng Lâm Giản Hoàn chuyển động nhẹ một chút, sau đó kiềm chế, chắp hai tay vào nhau trước người.Hai kẻ vừa gây chuyện đều bị tách ra xa khỏi Đàm Gian 8 mét."Tiếp tục đi."Giữa bầu không khí im lặng đầy ngượng ngập, không biết ai là người đầu tiên lên tiếng. Những lá bài bị vứt tứ tung dưới đất được nhặt lên, xào lại, và một ván mới bắt đầu.Lần này, Vua là Lâm Giản Hoàn.Những ngón tay thon dài, trắng nhợt của anh ta kẹp lấy một lá bài có hình tên hề nhuốm máu. Dưới ánh sáng lờ mờ, bóng tối phủ lên sống mũi cao thẳng, tạo thành một tầng u ám.Mặt kính lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn, ánh lên sắc trắng rét buốt.Lâm Giản Hoàn đặt lá bài úp xuống bàn, ngón tay thon dài đè lên nụ cười lớn của gã hề trên lá bài—"À, thật không may, tôi là Vua.""Vậy thì...""Xin mời số 7—""Hãy miêu tả cảm giác của mình khi bị hôn lúc nãy."Sắc mặt Lâm Giản Hoàn nghiêm túc và ngay thẳng một cách kỳ lạ.Đàm Gian vẫn đang cẩn thận dùng màn hình điện thoại để soi phản chiếu vết sưng trên môi.Giọng nói của Lâm Giản Hoàn bất ngờ vang lên, em cứng đờ, chớp mắt nhìn xuống lá bài trong tay mình với một dự cảm chẳng lành.Quả nhiên—Số 7 cơ đỏ chói, đập thẳng vào mắt.Lúc bị Lâm Giản Hoàn ép hôn khi nãy, Đàm Gian đã rất giận, giờ mới kịp phản ứng lại, ngay lập tức xấu hổ đến đỏ mặt. Em lập tức gập đôi lá bài lại, ôm vào lòng, tức tối quát:"Không được lén nhìn bài của em!"Bé con xinh đẹp tức giận đến mức cả lọn tóc nhỏ trên đầu cũng dựng đứng lên."Nhìn nữa là em đấm anh đó!"Ánh mắt Lâm Giản Hoàn vô tình lướt qua dấu vết nhạt màu trên mặt Kha Phàn, rồi anh ta khẽ ho một tiếng, làm như che giấu điều gì đó, sau đó bình tĩnh đổi chủ đề."Xin lỗi, tôi đùa thôi.""Vậy thì...""Số 5 và số 9 đi."Đôi mắt thẫm màu của Lâm Giản Hoàn tối lại."Hãy tái hiện lại cảnh một năm trước—đêm hôm đó, các cậu đã gi.ế.t người trong phòng điêu khắc như thế nào."Giọng nói trầm ổn và lạnh băng rơi xuống, như một tia sét giáng xuống giữa trời quang.Điều hòa trong phòng được bật rất thấp, trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng bao riêng, Đàm Gian co lại trong góc, cảm thấy toàn thân lạnh buốt.Đầu ngón tay em run rẩy siết chặt lấy lá bài trong tay, đôi con ngươi nhạt màu trợn tròn đầy kinh hãi.Thảm án trong phòng điêu khắc năm đó...Tên sát nhân—Vẫn luôn ẩn nấp trong số bọn họ?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me