TruyenFull.Me

Dam My Dich Bao Boi Dang Yeu Cua Dam Quai Vat

Chương 24 : Mùa mưa kéo dài - Phải tắm rửa sạch sẽ (2) 

Đàm Gian lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Lâm Giản Hoàn trông có vẻ nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng thực chất lại vừa điên rồ vừa cố chấp. Đàm Gian dỗ dành hết mức, năn nỉ đến mềm cả giọng, nhưng dù em có nũng nịu thế nào, Lâm Giản Hoàn vẫn thản nhiên tiếp nhận mọi lời của em, tiếp nhận xong còn nghiêm túc phân tích lý do vì sao em thực sự không thích bộ váy này.

Bộ vest được ủi phẳng phiu sớm đã bị Đàm Gian vò nhăn nhúm, khí chất nghiêm nghị, đứng đắn trên người Lâm Giản Hoàn hoàn toàn bị phá vỡ. Giờ phút này, người đàn ông ấy đang cầm chiếc váy nhỏ xinh dỗ dành Đàm Gian, nhìn chẳng khác nào con sói lớn trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ.

"Tại sao em không mặc?"

Bị Lâm Giản Hoàn dày vò đến mức gần như hết sạch kiên nhẫn, cuối cùng Đàm Gian cũng bất đắc dĩ túm lấy một chiếc. Đầu ngón tay em đỏ bừng, nắm chặt lấy lớp vải mỏng trong tay, lúc mở miệng còn mang theo chút thẹn thùng mềm mại.

Lâm Giản Hoàn ngước mắt, thờ ơ liếc nhìn em một cái, gương mặt vẫn mang nét nghiêm túc như thể đang cân nhắc khả năng xảy ra của điều gì đó.

"Nếu để em hứng thú mặc hơn..."

Lâm Giản Hoàn đặt tay lên vai Đàm Gian, xoay em lại.

"Vậy anh sẽ nhờ trợ lý đặt may riêng."

Đàm Gian: "..."

Không cần đâu.

Tầm mắt thay đổi, ngoài cánh cửa sắt dẫn vào văn phòng ra, phía trước em là một cánh cửa sắt khác.

Văn phòng của Lâm Giản Hoàn được ngăn đôi bằng một bức tường. Đại học Đàn Khê từ trước đến nay luôn coi trọng vị đại nghệ sĩ trứ danh này, đến mức văn phòng của anh ta cũng rộng hơn hẳn các phòng làm việc khác.

Bức tường ngăn cách phía sau là một phòng nghỉ, kết hợp lại chẳng khác gì một căn hộ nhỏ.

"Dù anh rất muốn đè em xuống bàn để thay đồ cho em."

Đầu ngón tay Lâm Giản Hoàn thong thả đặt lên bờ vai gầy trắng nõn của Đàm Gian, giọng điệu bình thản, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng nguy hiểm.

"Nhưng anh cảm thấy, có lẽ lúc này, phòng nghỉ sẽ phù hợp với em hơn."

Biết bản thân hoàn toàn không thể cãi lại Lâm Giản Hoàn, Đàm Gian siết chặt chiếc váy trong tay, chần chừ bị anh ta vừa ôm vừa đi về phía trước phòng nghỉ.

Phía sau, giọng nói trầm thấp của Lâm Giản Hoàn khẽ vang lên, mang theo chút khàn khàn khó nhận ra.

"Ở trong đó có một bất ngờ anh chuẩn bị cho em. Em nhất định sẽ thích."

Cánh cửa sắt lạnh băng của phòng nghỉ bật mở.

Sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm không gian, chỉ có âm thanh chốt cửa sắt vang lên chói tai. Đứng sau em, ánh mắt Lâm Giản Hoàn lặng lẽ cụp xuống, bình tĩnh quan sát khuôn mặt căng cứng của em.

Ngay khoảnh khắc nhìn rõ thứ bên trong, nỗi sợ hãi trên mặt Đàm Gian không còn chút che giấu nào, đôi đồng tử run rẩy, gần như hoảng loạn mà trợn tròn mắt.

"Không... Lâm Giản Hoàn... thầy điên rồi sao!"

Giọng nói vốn mềm mại ngọt ngào của em cao vút lên vì kinh hoàng, em lùi về sau hai bước, phải vịn vào tường mới miễn cưỡng đứng vững.

Phòng nghỉ vốn rộng rãi trống trải, giờ đây lại bị một chiếc lồng sắt khổng lồ chiếm trọn. Dù được che đậy bởi những hoa văn tinh xảo đến đâu, cũng chẳng thể giấu đi sự thật—đây là một chiếc lồng chim khổng lồ, với phần đỉnh thu hẹp lại.

Đàm Gian lập tức quay đầu, muốn chạy ra khỏi văn phòng.

Giờ phút này, em chẳng còn quan tâm đến việc bị Kha Phàn bắt trở lại nữa, em chỉ muốn tránh xa khỏi tên điên này.

Khoảng cách từ phòng nghỉ đến lối ra văn phòng không xa. Đàm Gian dồn hết sức, lao vụt về phía cửa như một chú thỏ nhỏ, chỉ còn chút nữa là chạm đến tay nắm cửa lạnh lẽo...

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cánh tay vững chãi từ phía sau ôm chặt lấy em, siết lấy vòng eo mảnh khảnh, kéo em trở lại phòng nghỉ.

Đàm Gian cắn chặt môi, từng tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra.

"Lâm Giản Hoàn, Lâm Giản Hoàn... thầy không thể nhốt em..."

Ánh mắt Lâm Giản Hoàn dịu dàng, đầu ngón tay móc lấy một chiếc vòng cổ màu đỏ thẫm.

Anh ta như đang trang hoàng cho món bảo vật yêu thích nhất của mình, dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Gian lên, từng chút một cài khóa chiếc vòng trên cổ em.

"Em đang sợ sao, Tiểu Đàm?"

Đàm Gian cúi đầu, môi mím chặt, hàng mi ướt át run rẩy, ấm ức đến mức nước mắt tràn mi. Em không muốn nói một lời nào với Lâm Giản Hoàn.

Cửa lồng làm bằng sắt tinh luyện, khi mở ra phát ra tiếng vang trong trẻo.

Lâm Giản Hoàn khẽ cười bất đắc dĩ, đưa tay vuốt ve vành tai nhỏ mềm mại của em như đang dỗ dành.

"Anh sẽ không nhốt em mãi đâu, Tiểu Đàm, chỉ là... quá trình biến em thành đồng loại với anh có thể hơi đau đớn một chút, anh sợ em sẽ tự làm tổn thương chính mình."

Ngón tay anh ta tái nhợt nhưng thon dài, móc vào chiếc vòng đỏ, đan xen với làn da trắng muốt của em, sắc đỏ tươi càng nổi bật đến mức đầy cám dỗ nhưng cũng thực sự đồi trụy.

Lâm Giản Hoàn cúi đầu, chuyên chú nhìn em.

"Tiểu Đàm sẽ là sinh vật đẹp nhất, đáng yêu nhất."

Giọng nói trầm thấp của anh ta ngừng lại một nhịp, cuối câu khẽ nhấc lên, mang theo sự phấn khích khó giấu.

"Đoán xem, anh sẽ biến em thành dạng gì?"

"... Không, không cần đoán. Em sẽ là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của anh."

Những xúc tu mềm mại tựa hải quỳ cuộn lấy em, từng chút từng chút kéo em vào chiếc lồng trước mắt. Giọng nói trầm khàn của Lâm Giản Hoàn như một lời nguyền vây chặt lấy em.

"Đàm Gian, anh đang từng chút một, biến em thành của riêng anh."

— Biến khỏi đây đi!

Hu hu hu, em không muốn biến thành con hải quỳ xấu xí đâu!

Đàm Gian cuống đến mức mắt đỏ hoe, đầu ngón tay trắng muốt bấu chặt vào song sắt lạnh lẽo, cố gắng không để bị kéo vào chiếc lồng kiên cố trước mắt.

Lẽ ra em nên nhận ra sớm hơn, chạy khỏi Kha Phàn để rồi rơi vào tay Lâm Giản Hoàn... chẳng khác nào thoát khỏi hang cọp lại bước vào hang sói.

Vách sắt ánh lên sắc kim loại lạnh lẽo dưới thứ ánh sáng lờ mờ.

Ngay lúc ấy, ánh mắt Đàm Gian chạm vào chiếc điện thoại của Lâm Giản Hoàn đang lóe sáng - cuộc gọi liên lạc với Kha Phàn vẫn còn.

Phải chạy, nhất định phải chạy—

Nhưng mùi biển nồng đậm đã bủa vây lấy em. Những xúc tu mềm mại càng lúc càng tiến gần. Đàm Gian cố gắng hít thở, đôi mắt ướt đỏ lại dâng lên một tầng nước mắt nữa. Em không suy nghĩ nhiều, nhìn chằm chằm vào xúc tu đang quấn lấy mình, hung hăng cắn mạnh xuống—

Một dấu răng nhỏ nhưng gọn gàng in hằn trên chiếc xúc tu non nớt. Có vẻ như bị đau, những xúc tu vốn đang siết chặt lấy em bất giác thả lỏng trong thoáng chốc. Đàm Gian lập tức lợi dụng khe hở đó, nhanh chóng luồn ra ngoài.

Lâm Giản Hoàn trầm mặt, định tóm lấy thiếu niên đang chạy trốn .

Nhưng ngay giây tiếp theo, Đàm Gian lướt ngang qua anh ta, ngước mắt lên, đôi đồng tử nhạt màu xinh đẹp hung hăng trừng hắn một cái. Sau đó, thiếu niên nhỏ bé nhón chân nhảy lên—

Như một viên đạn nhỏ, đầu em hung hăng va mạnh vào cằm Lâm Giản Hoàn.

Lâm Giản Hoàn bật ra một tiếng rên đau đớn, bàn tay đang nắm lấy Đàm Gian buộc phải buông ra.

Anh ta rít lên một tiếng, nghe có vẻ rất đau.

Đàm Gian cũng bị cú va chạm làm cho choáng váng, nhưng em không dám chần chừ thêm nữa. Đứng vững lại, em lập tức lao về phía cánh cửa văn phòng.

Cánh cửa sắt vốn đóng chặt giờ đã hé ra một khe hở không nhỏ. Đàm Gian vừa thò đầu ra thì liền đối diện với một đôi mắt màu xanh đậm, điên cuồng.

Những xúc tu thịt khổng lồ màu đỏ sậm lặng lẽ phủ kín cả hành lang. Kha Phàn, vốn khoác trên mình chiếc sơ mi đắt tiền, giờ đây đã trở nên rách tả tơi.

Anh mỉm cười cúi người xuống, tao nhã đẩy lại gọng kính viền vàng trên sống mũi.

"Anh biết ngay em ở đây mà."

Những xúc tu đỏ sẫm cùng những tua mềm của hải quỳ đồng loạt tràn tới.

"Bắt được em rồi."

Hai giọng nói hòa làm một, đồng thời vang lên bên tai em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me