Dam My Dich Bao Boi Dang Yeu Cua Dam Quai Vat
Chương 44: Giải trí đến chết [17] - Lại bẩn rồi, rửa sạch đi (2) Trong vòng tay của Murphy, Đàm Gian run rẩy nép sát, gò má trắng muốt tựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, gần như có thể nghe rõ nhịp tim dồn dập của anh ta.Tựa như tiếng trống dội vang, từng nhịp đập mạnh mẽ vang vọng bên tai.Đàm Gian chưa từng nghĩ rằng buổi tuyển chọn lại trở thành như thế này, trật tự hoàn toàn sụp đổ. Dù không xuất hiện những quái vật dị dạng ghê rợn, nhưng tất cả vẫn méo mó đến đáng sợ.Em không dám bước ra ngoài lúc này, cũng không dám cất lên dù chỉ một tiếng động giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc.Chỉ có thể bị Murphy quấn lấy, ôm chặt trong không gian chật hẹp và tối tăm này, để mặc anh ta tựa đầu vào hõm cổ em, đôi khi khẽ cọ nhẹ, thậm chí vào những lúc quá trớn, trên bờ vai trắng muốt còn lưu lại một cảm giác ươn ướt, nóng ấm.Khi Murphy ngẩng đầu lên, gương mặt anh ta vẫn vương chút ửng đỏ. Đàm Gian tưởng rằng anh ta đang sợ hãi, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở anh ta kiềm chế hơi thở của mình.Không biết còn phải trốn bao lâu nữa. Hai chân em đã bắt đầu tê mỏi, mà Murphy lại càng lúc càng siết chặt vòng tay, cố gắng ép sát hơn. Theo phản xạ, Đàm Gian khẽ siết chặt hai chân, nhưng cũng vì thế mà cả hai càng quấn lấy nhau nhiều hơn.Gần đến mức em có thể cảm nhận rõ ràng—Murphy thở gấp hai nhịp, và cán dao dùng để phòng thân đang tỳ lên đường cong mềm mại phía sau em.Murphy cứ thế áp sát em, khó kìm nén mà vùi mặt vào vùng da trắng nõn ấy.Lợi dụng vẻ dịu dàng và lễ độ giả tạo cùng với những con quái vật đang gào thét ngoài kia làm vỏ bọc, anh ta ghim mình ở ranh giới cuối cùng, nấp trong bóng tối, ánh mắt cháy bỏng dõi theo Đàm Gian.Lũ thực tập sinh cấp F ngoài cửa thậm chí chẳng đáng để anh ta phải đích thân ra tay. Chúng quá ngu ngốc, dám xâm phạm lãnh địa của thực tập sinh cấp S, mà anh ta, với tư cách là đội trưởng, đương nhiên phải "tiếp đãi" chúng một cách chu đáo.Nhưng trò chơi này thật thú vị.Murphy, với mái tóc vàng óng và gương mặt hiền hòa không chút sắc nhọn, ôm chặt "con mồi" đã tự động sa vào vòng tay mình, trong đầu nảy sinh những ý nghĩ hiểm ác.Chỉ cần anh ta tạo ra một âm thanh đáng sợ nào đó ngay trước cửa, Đàm Gian nhất định sẽ ôm chặt lấy anh ta hơn, ngoan ngoãn nép sát vào anh ta.Đôi chân mềm mại vòng qua eo anh ta, ngay cả bờ môi mỏng cũng có thể bị anh lấy cớ "không được phát ra tiếng động" mà mơn trớn, nghiền theo đủ mọi hình dạng anh ta muốn.Thậm chí, nếu anh ta lại quá đáng thêm chút nữa, dùng chuôi dao ấn chặt lấy em, em cũng chỉ cho rằng đó là do bản thân quá căng thẳng mà thôi...Sao anh ta nỡ lòng nào "bắt nạt" em chứ?Murphy cong nhẹ khóe môi, giọng nói càng trở nên dịu dàng hơn khi siết chặt vòng tay quanh Đàm Gian, thì thầm trấn an bên tai: "Ngoan nào, có anh đây, đừng sợ."Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Đàm Gian bắt đầu nghi ngờ người ngoài cửa chỉ cố ý dọa mình.Dựa vào lồng ngực Murphy, không hiểu sao em lại có chút can đảm, khẽ đẩy người đàn ông trước mặt ra, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Em muốn ra khỏi bếp."Rõ ràng em cảm nhận được đôi vai Murphy khẽ cứng đờ, rồi anh ta dường như có chút tiếc nuối mà chậm rãi buông em ra.Murphy nhíu mày, những ngón tay tái nhợt chạm nhẹ vào bức tường, ghé sát lắng nghe một lúc, rồi bật đèn khẩn cấp trong bếp.Trong không gian tối tăm, ánh sáng le lói giúp Đàm Gian cảm thấy an tâm hơn phần nào. Đến cả những ngón tay vốn siết chặt lấy Murphy cũng đã hoàn toàn thả lỏng.Murphy lắc đầu với em, trầm giọng nói: "Bên ngoài không còn tiếng động."Những ngón tay của Đàm Gian khẽ run rẩy, không rõ vì sợ hãi hay do giữ nguyên một tư thế quá lâu. Đôi chân em đã mỏi nhừ, đến mức gần như không thể đứng vững. Em vịn vào tường, từng chút từng chút một bước đến cửa.Trên màn hình quan sát thông minh, chỉ có thể nhìn thấy một phần cảnh tượng bên ngoài. Trong vùng bóng tối, chẳng có gì cả, chỉ có tấm thảm đỏ sẫm đến kỳ dị và chiếc bình hoa vỡ làm đôi trong không gian yên ắng đến ghê người."Có vẻ như đi rồi..."Đàm Gian mím chặt môi, cẩn thận tựa vào cánh cửa, quan sát tình hình bên ngoài.Murphy đứng cạnh em, ánh mắt âm trầm khó đoán.Sợi tinh thần của anh có thể nhìn thấy rõ ràng—ngoài vùng quan sát của Đàm Gian, ranh giới giữa địa ngục và nhân gian được phân tách một cách hoàn hảo.Tứ chi đứt lìa, như những món quà được xếp ngay ngắn, chất chồng trên nền đất trống trải. Những vết cắt vẫn còn nhỏ từng giọt máu, tạo thành một núi xác chết trải dài đến tận thang máy.Những chất lỏng tanh tưởi nhỏ xuống tấm thảm, thấm vào từng sợi vải, đến khi no nê máu thịt, sắc đỏ hóa thành một màu đen quỷ dị.Duy chỉ có trước cửa Đàm Gian, mọi thứ vẫn sạch sẽ và trống trải, như thể ai đó cố tình để lại một khoảng không tinh khiết, đầy thành kính.Ánh đèn hắt qua khe cửa, Đàm Gian còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì—Một cái bóng nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện ngay trước cửa.Cảnh tượng quỷ dị khiến Đàm Gian hoảng sợ đến tái mặt, cả người run rẩy. Một vòng tay mạnh mẽ siết chặt eo em, bên tai vang lên giọng nói gấp gáp của Murphy: "Bên ngoài có người."Bóng đèn khẩn cấp trong phòng lập tức phụt tắt.Đàm Gian co mình lại nơi cửa ra vào, nỗi sợ hãi cực độ khiến hơi thở em trở nên dồn dập. Cả người em run lên bần bật, trong đôi mắt pha lê dần dần ngấn nước.Tay chân cứng đờ, em không dám động đậy dù chỉ một chút.Chỉ có thể chết lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt. Không có tiếng gõ cửa dồn dập, cũng chẳng có dấu hiệu gì báo trước—'Cạch.'Chốt khóa xoay nhẹ, tay nắm cửa màu đồng bị ai đó từ bên ngoài ấn xuống, cánh cửa khép chặt chậm rãi mở ra một khe hở dài hẹp.Làn gió lạnh lẽo, mang theo hơi ẩm của máu tanh xộc vào.Giữa nỗi sợ tột cùng, Đàm Gian run rẩy nhắm chặt mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me