TruyenFull.Me

[ĐAM MỸ/DỊCH] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!

Chương 95 : Thành phố B

tiembanhcuamarine

Chương 48: Giải trí đến chết 21- Chú cừu đáng thương nhất (1)

Cơn nóng hầm hập từ bụng dưới không ngừng bốc lên, gần như nuốt chửng toàn bộ lý trí của em. Đôi mắt màu hổ phách nhạt của Đàm Gian dần trở nên vô hồn, những ngón tay trắng trẻo vô thức cào cào trong không trung.

Tiếng giấy bị xé rách chói tai vang lên. Em yếu ớt bám vào tấm áp phích, đầu ngón tay theo bản năng siết chặt mọi thứ trong tay mình. Cơ thể run rẩy trượt dần xuống theo bức tường.

"Hộc... ưm..."

Âm thanh rên rỉ khe khẽ bật ra khỏi môi, đôi mắt hổ phách phủ lên một tầng hơi nước nhạt nhòa.

Trong tầm nhìn ngày càng mờ ảo, dường như có ai đó vặn nắm đấm cửa bằng đồng cổ. Một bóng người cao ráo trong bộ âu phục đen bước vào. Khi thấy em, hắn bật cười khẽ, trầm thấp mà đầy ẩn ý.

Cả người Đàm Gian mềm nhũn, thậm chí đến sức để ngẩng đầu cũng không còn. Em chỉ có thể ngoan ngoãn cúi xuống, co mình trong góc tường, hơi thở dồn dập.

Đôi giày da đen bóng dừng ngay trước mặt em.

Ngước lên chút nữa, em nhìn thấy chiếc mặt nạ lông vũ trắng đã quá quen thuộc—và dưới lớp mặt nạ ấy, đôi đồng tử màu vàng kim phản chiếu ánh sáng.

Là hắn ta. *Người phục vụ ấy.

(*Nhân viên soát vé kiêm nhân viên lễ tân bé gặp ở chương 77)

Môi em run run, non mềm mà đầy đặn. Lý trí còn chưa kịp quay về, nhưng cơ thể đã theo bản năng tìm kiếm hơi lạnh dễ chịu. Như một con mèo nhỏ, Đàm Gian khẽ cọ má vào mu bàn tay hắn, giọng rên rỉ khe khẽ, ngọt lịm và đầy vương vấn.

Người đàn ông khựng lại trong một nhịp thở, rồi quỳ xuống.

Bàn tay bọc trong găng trắng của hắn ta thon dài mà hoàn mỹ, từng khớp ngón tay cân đối đến mức gần như hoàn hảo. Chỉ cần một tay cũng có thể dễ dàng ôm trọn gương mặt nhỏ nhắn của em.

Đàm Gian chẳng còn chút sức lực nào. Đầu em yếu ớt rũ xuống, chỉ biết thuận theo bản năng, tựa cằm lên lòng bàn tay hắn ta.

Những ngón tay mạnh mẽ nhào nặn đôi má em thành đủ hình dạng. Em dường như bị véo đến đau, khẽ rên lên như muốn khóc. Nhưng má mềm quá, khiến ngay cả khóc cũng trở nên khó nhọc.

Hàng mi run rẩy đáng thương, đôi mắt long lanh đẫm nước. Ánh mắt dịu dàng như thể đang câu dẫn người khác mà chính em cũng chẳng hề hay biết.

Lại thêm gương mặt ngây thơ ngoan ngoãn, đối lập đến kỳ lạ. Hai khí chất hoàn toàn khác biệt hòa trộn vào nhau, tạo nên một vẻ đẹp đầy mê hoặc, quyến rũ đến cực điểm.

Dễ dàng làm người ta phát điên.

Người phục vụ nhìn xuống em từ trên cao. Hắn ta cao lớn hơn em quá nhiều, chỉ cần hơi cúi vai cũng đủ tạo thành một không gian chật hẹp, ngột ngạt.

Cứ thế, Đàm Gian bị hắn ta vây trong vòng tay. Đôi mắt đỏ hoe, ướt sũng nước, mềm mại cọ vào lòng bàn tay hắn, đáng thương vô cùng.

"Đàm Gian?"

Giọng nói trầm khàn và dễ nghe vang lên. Dưới lớp mặt nạ lông vũ trắng, đôi mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm vào em đầy hứng thú, như đang ngắm nghía một con búp bê tinh xảo, vừa đẹp đẽ lại vừa hợp khẩu vị.

Hắn ta nâng cằm em lên, ngón tay lướt qua gương mặt nhỏ nhắn đã sớm ướt đẫm nước mắt. Hàng mi em dính bết vào nhau, đôi môi đỏ bừng lên một cách bất thường.

Đàm Gian đầu óc lơ mơ, giọng nói chỉ còn lại một chút yếu ớt, lí nhí làm nũng với hắn.

"Em... khó chịu quá..."

Người đàn ông dường như cuối cùng cũng nghe được câu nói mà hắn ta mong muốn.

Khóe môi đỏ sẫm nhếch lên, nụ cười gần như có phần khoa trương. Nhưng dù nụ cười có rực rỡ đến đâu, giọng điệu của hắn ta vẫn giống như đang trêu đùa một con mồi không hơn không kém.

"Ồ? Khó chịu chỗ nào?"

Những ngón tay dài lướt từ trán em xuống, như đang chơi đùa trên phím đàn, mang theo chút tà ác.

Hắn ta vuốt ve cằm em, nhẹ nhàng nhéo lấy bờ môi mềm mại.

"Ở đây à? Hay là chỗ này?"

Mặt nạ lông vũ trắng lạnh lẽo áp sát. Hơi lạnh ấy miễn cưỡng kéo lại chút lý trí cho Đàm Gian. Em chống cơ thể rã rời, muốn lùi về sau. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cổ tay đã bị hắn ta nắm lại, kéo về phía trước.

"Chạy đi đâu?"

Giọng hắn ta trầm thấp, mang theo một tia nguy hiểm không cách nào che giấu.

"Tối hôm qua? À không, có lẽ là hôm trước nữa, khi Yến Hợp ôm em, đưa lưỡi vào miệng em, sao không chạy?"

"Hoặc là tối trước đó nữa? Murphy đưa cho em cái gì cũng ăn, em có chắc cậu ta không bỏ gì vào mấy cái bánh không?

Dưới lớp mặt nạ lông vũ trắng, đôi mắt của người phục vụ luôn ánh lên nét hứng thú, dõi theo mọi diễn biến trong căn biệt thự nhỏ xinh đẹp này. Hắn ta vẫn giữ nụ cười trên môi, hai tay khoanh trước ngực, lặng lẽ quan sát tất cả.

Hắn ta biết rõ rằng những ô cửa sổ trong căn nhà này chưa bao giờ thực sự khép chặt. Luôn có kẻ muốn cùng hắn ta trải qua một đêm trọn vẹn, làm những điều quá trớn.

Nhưng chưa một ai thành công.

Chỉ là hôm nay, em lại vô tình mắc bẫy, chẳng chút đề phòng mà bước vào lãnh địa của hắn ta trong bộ lễ phục xinh đẹp đến đáng thương này.

Chính hắn ta cũng không nhận ra rằng giọng nói của mình lúc này mang theo bao nhiêu ghen tuông.

"Em muốn tôi giống như bọn họ sao? Muốn tôi giống một con chó đói khát, liếm láp khắp người em, hầu hạ em từng chút một sau khi em ngốc nghếch trúng bẫy?"

Hắn ta bật cười nhạt.

Lực tay hắn ta siết chặt hơn, ánh mắt mạ vàng sẫm lại, trầm xuống như mặt nước mùa đông. Cả người nghiêng xuống, nhìn em bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Không bao giờ."

Khóe môi hắn ta khẽ nhếch lên, nụ cười có chút đe dọa. Một tay hắn ta vòng qua vai, ôm trọn em vào lòng, để em co rúm lại trong vòng tay mình.

"Có khi tôi còn vứt em ra ngoài, để em mất mặt trước bao người."

Hắn ta thản nhiên buông lời, như thể cảnh tượng em sợ hãi đến tái nhợt, lặng lẽ thu mình lại, rơi nước mắt, là điều khiến hắn ta thích thú vô cùng.

Nhưng giây tiếp theo, trên lớp găng tay lụa trắng tinh khôi của hắn ta, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống, lan ra thành vệt nhỏ.

"Tách."

Em sắp chịu không nổi nữa. Bản năng thúc giục em tìm kiếm sự giúp đỡ từ người trước mặt.

Ý thức của em đã mơ hồ từ lâu, không còn nghe rõ những lời lẩm bẩm của hắn ta. Nhưng bản năng luôn giúp em cảm nhận rõ ràng ác ý ẩn giấu trong từng câu chữ.

Không chỉ không giúp em, hắn ta còn hung dữ dọa nạt nữa.

Nhận thức ngắn ngủi ấy khiến em vừa tủi thân, vừa bất lực.

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt, từng giọt, thấm vào lớp lụa mềm mại.

Cơ thể hắn ta khẽ cứng lại.

Vẻ mặt xấu xa, thích thú trước đó thoáng chốc biến mất, thay vào đó là nét ngập ngừng và bối rối vụt qua đáy mắt.

Giọng em nghẹn ngào, lộn xộn, đuôi câu mang theo tiếng nức nở mềm nhũn, nhỏ nhẹ mà đáng thương.

"Em... Em thật sự rất khó chịu..."

Đầu em cúi xuống, liên tục lặp lại lời này bằng giọng yếu ớt.

"Rất khó chịu... Không thoải mái... Anh đừng bắt nạt em nữa... Hức..."

Đôi chân em khép lại, khẽ cọ sát vào nhau, cả người nhỏ bé ngã vào vòng tay hắn ta, khuôn mặt đầy nước mắt.

"Chậc."

Cảm giác chiếc răng khẽ cắn lên khóa đồng tinh xảo, vải vóc mềm mượt rơi xuống, cùng lúc đó, lớp mặt nạ lông vũ trắng lạnh lẽo áp sát lên làn da nóng bỏng.

Một cơn khoái cảm mãnh liệt gần như nhấn chìm toàn bộ lý trí của em. Đôi chân nhỏ nhắn khẽ run lên, rồi lập tức bị đẩy lên tận mây xanh, khiến em mê man trong thoáng chốc.

Chỉ cần hạ mi mắt, em liền có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của hắn ta.

Những ngón tay trắng muốt đan vào những sợi tóc mềm, rồi bất giác siết chặt khi hắn ta khẽ để lộ đầu lưỡi sắc bén.

Bị kéo mạnh ra sau, chiếc mặt nạ trắng hơi lệch đi trên khuôn mặt. Hắn ta khẽ cười, giọng nói khàn đặc, mang theo chút trêu chọc.

"Không thoải mái à?"

"Đúng là yếu đuối."

"Bị cắn một cái thì đã làm sao chứ?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me