TruyenFull.Me

Dam My Dich Bao Boi Dang Yeu Cua Dam Quai Vat

Chương 84: Đồng hành cùng thần linh [4] – Tảo Dưới Đáy Hồ

Thần điện nơi Đàm Gian đang đứng gần như chiếm trọn cả đỉnh núi.

Theo như những bức bích họa trên tường thần điện mô tả, phía sau chính điện cao chọc trời là một con suối nhỏ gần như xuyên suốt toàn bộ ngôi đền, uốn lượn từ đỉnh núi chảy xuống, dòng nước trong vắt ấy từng nuôi dưỡng ngôi làng dưới chân núi.

Thế nhưng về sau, kể từ khi vị vu sư trong tranh chiếm lấy ngọn núi, ngôi làng dưới chân núi cũng nhanh chóng bị bỏ hoang, trở nên tiêu điều.

Chỉ còn con suối ấy vẫn trong lành, vui vẻ tuôn chảy.

Đàm Gian vòng qua những bức tường đổ nát, phế tích của thần điện, đi thẳng về phía sau núi. Lúc này vừa đúng giữa trưa, ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu được tán cây rậm rạp che bớt phần nào, chỉ rải xuống những tia sáng vụn vặt, phản chiếu trong đôi đồng tử màu trà xinh đẹp của em.

Ánh mặt trời chiếu xuống khu rừng, ấm áp dịu dàng, đến mức cởi đồ ra cũng không thấy lạnh lắm.

Dòng nước suối lấp lánh trông trong vắt lạ thường, đến cả những viên đá lởm chởm dưới đáy cũng đã được dòng nước mài mòn trở nên trơn nhẵn, tròn trịa.

Đàm Gian chống tay, ngồi xuống bên một tảng đá nhẵn bóng, cẩn thận vươn đầu ngón chân ra thử nhiệt độ nước.

Nước suối lành lạnh, nhưng sau khi được nắng chiếu vào thì phủ lên một tầng ấm áp dịu nhẹ.

Đàm Gian hài lòng cong mắt cười, những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo bắt đầu cởi cổ áo và dây buộc lưng của thần bào, từng lớp từng lớp được nới ra, cuối cùng em khẽ nhấc đai lưng, nhẹ nhàng vén lên.

Làn da trắng mịn vòng eo cứ thế phơi bày dưới ánh sáng mềm mại, như ngọc trắng ấm áp, đẹp đến mức phát sáng.

Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ dị như bị ai đó âm thầm dòm ngó ập tới.

Động tác cởi đồ của Đàm Gian lập tức khựng lại, những ngón tay mang sắc hồng vẫn còn đang dừng lại nơi vạt áo buông thõng ngang bụng, giữ nguyên tư thế đang vén áo lên quá nửa. Khi em hơi ngả người ra sau, phần eo trắng nõn bị kéo căng tạo thành một đường cong mềm mại, càng khiến vóc dáng trở nên thon thả.

Ánh mắt nóng rực ấy cứ thế lặng lẽ dừng lại trên vùng bụng trắng nõn của em.

Rồi dọc theo làn da, từng chút một, lặng lẽ trượt lên trên.

Ngay khi phát hiện vòng eo đang khẽ run lên, ánh mắt đó lại như chưa từng tồn tại, thản nhiên rời đi.

Đàm Gian ôm lấy quần áo, hàng mi khẽ run đầy bất an.

Em đứng ngẩn ngơ trên tảng đá ẩm ướt, ngón chân nhỏ như nụ hoa vốn dính đầy bụi giờ đã bị nước làm ướt. Chiếc áo vừa vén lên lại rủ xuống, đôi chân thon trắng run rẩy, đôi mắt màu trà trong veo ngơ ngác nhìn quanh, ánh nhìn đầy tủi thân.

Cằm vùi trong đống quần áo ôm trước ngực, Đàm Gian cụp mắt, khẽ hỏi hệ thống với giọng đầy ấm ức:

"Tôi có nên tắm không đây...?"

"Chỉ có mỗi con suối này, nhưng tôi thấy có gì đó lạ lắm."

Hệ thống chủ vốn còn đang nhắc nhở em ban nãy, giờ lại im thin thít. Đàm Gian sốt ruột đến mức hốc mắt cũng đỏ lên, em do dự một lát rồi quyết định quay về trước, nếu không thì đợi Sơn Cửu tới giúp em múc nước rồi hẵng tắm vậy.

Đàm Gian co chân lại, kéo phần áo vừa vén lên xuống trở lại.

Ngay khi vạt áo buông xuống, chuẩn bị che đi làn da trắng như tuyết nơi bụng, một mảng màu xanh đậm gần như đen từ đáy suối trong vắt bất ngờ vươn lên, cuốn lấy vòng eo ấy, kéo Đàm Gian từ trên bờ xuống thẳng lòng suối.

"Bùm" một tiếng, nước bắn tung tóe, từng làn sóng gợn quanh chỗ em vừa đứng, bóng dáng thiếu niên xinh đẹp ấy biến mất không dấu vết.

Nước suối lạnh lẽo như nuốt chửng lấy em, từng mảng từng mảng tràn vào. Đàm Gian chớp mắt ngây ngốc nhìn ánh nắng mờ ảo trên đỉnh đầu, giọt lệ vì sợ hãi khóe mắt cũng lập tức lăn xuống, rồi tan biến trong làn nước.

Em khua tay loạng choạng một chút, nhưng cổ tay và cổ chân đã nhanh chóng bị siết chặt hơn.

Thứ gì đó lạnh lẽo, mềm mại như lụa luồn lên từ mắt cá chân, men theo đôi chân đang run rẩy, tiếp tục bò lên, cho đến khi quấn chặt lấy cặp đùi trắng mịn như được đúc từ mỡ đông.

Rồi nó kéo em, dần dần chìm xuống đáy sâu của con suối.

Đàm Gian trợn tròn mắt vì sợ hãi, lúc này mới phát hiện con suối trông có vẻ cạn kia thật ra thông với một hồ nước lớn sâu thăm thẳm. Lúc đầu nước hồ vẫn còn phản chiếu ánh xanh nhàn nhạt, nhưng khi em càng lún sâu, trước mắt chỉ còn lại một màu đen đặc sệt.

— "Ụ... ư!"

Từng đợt nước hồ lạnh lẽo ào ạt tràn vào khoang mũi và phổi, khiến Đàm Gian ngạt thở đến mức không kìm được mà ngửa đầu lên. Gương mặt xinh đẹp của em bắt đầu ửng đỏ lạ thường, tầm nhìn ngày một mờ đi. Trong làn nước tối sẫm, em chỉ lờ mờ nhìn thấy thứ đang trói chặt tay chân mình – dường như là một loại tảo sống dưới hồ sâu.

Ánh nhìn mơ màng cuối cùng của em như đánh động thứ gì đó trong đám tảo, khiến chúng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Những sợi tảo to khoẻ như sóng ngầm màu xanh biếc tầng tầng lớp lớp vây quanh lấy em. Chúng len lỏi qua lớp áo đã rách nát, dán sát vào thân thể mảnh mai, nhẹ nhàng trườn đi như những linh hồn đang thì thầm bằng hơi lạnh.

Dưới đáy hồ u tối vĩnh viễn không có ánh sáng, tà váy trắng của em theo dòng nước lay động, như đoá hoa hồng trắng vừa nở rộ. Hàng mi khép hờ che khuất đôi mắt dần mất tiêu cự. Đàm Gian bị tảo bao vây từng lớp từng lớp, trắng – xanh hoà quyện, tay buông thõng theo mép tảo, nơi đầu ngón tay còn hằn lại dấu vết bị quấn siết.

Ngay khoảnh khắc ý thức em chìm hẳn vào hư vô, đám tảo bất ngờ căng lên, kéo mạnh em khỏi mặt nước.

Toàn thân Đàm Gian bị nhấc bổng, lơ lửng giữa không trung, tay chân bị trói chặt, thân hình mong manh đung đưa theo trọng lực. Không khí lạnh buốt và tanh mùi hồ tràn vào miệng, khiến em run rẩy.

Em ho mạnh vài tiếng, dòng nước trong suốt tuôn khỏi cổ họng, men theo cằm trắng như tuyết mà rơi xuống. Tảo vẫn chưa chịu buông tha, đám sợi mềm mại không ngừng quấn lấy em, như muốn giữ lại chút hơi ấm mong manh còn sót lại.

Lông mi em rối bời, ướt đẫm nước, run rẩy trong bất lực.

Đàm Gian có cảm giác toàn thân mình đã bị tảo chiếm lấy. Khi bị kéo xuống hồ, chúng quá nhiều – nhiều đến mức không tài nào tránh được. Tay em chống cự không ngừng, phía trước bị giữ lại, phía sau cũng bị kéo căng. Bộ thần bào vốn mỏng manh chẳng mấy chốc đã bị đẩy bật lên.

Tảo cứ thế quấn chặt từng lớp từng lớp – không lối thoát.

Cơ thể em ướt sũng, trắng bệch trong ánh sáng lờ mờ, bị treo lơ lửng, đầu ngón chân đọng vài giọt nước lấp lánh chảy xuống theo mu bàn chân.

Cổ họng tê rát, miệng vì bị tảo căng ra nhét đầy khoang miệng, không thể khép lại mà mỏi nhừ. Khi ý thức trở về, việc đầu tiên vị thần minh nhỏ bé đáng thương làm là rấm rứt rơi nước mắt.

Giọt lệ hòa với nước hồ nhỏ lên đám tảo – dường như khiến chúng choáng váng một khắc rồi đột nhiên giãn ra.

Các sợi tảo siết chặt cuối cùng cũng buông lỏng, để mặc Đàm Gian mệt mỏi khép môi sưng đỏ lại. Em cố mở mắt, ánh sáng mặt trời rọi vào đáy mắt, phản chiếu thành sắc hổ phách trong suốt.

Lượng nước em nôn ra bị tảo hút sạch chỉ trong chớp mắt.

Cố lấy lại chút sức, em đảo mắt nhìn quanh và cuối cùng thấy rõ nơi mình đang ở – một lòng hồ rộng lớn sâu thẳm. Ở cuối hồ là một hang động khổng lồ, xung quanh vách đá gắn đầy tinh thể phát sáng. Một chiếc giá sách đã mục nát đổ nghiêng trong hang, trên bàn là đủ loại bình thuốc màu sắc lạ lùng, còn bên cạnh là một cái nồi sắt rỉ sét lớn.

Và chính giữa căn phòng kỳ lạ đó, Đàm Gian bị tảo kéo đi suốt chặng đường dài đang lơ lửng ngay phía trên miệng nồi.

Khi đám tảo buông ra, cơ thể nhỏ nhắn của em rơi xuống, đáp gọn vào trong chiếc nồi sắt rỗng tuếch.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me