Dam My Dong Nhan Kiem Tam
Kiếm Võng 3 (Võ lâm truyền kỳ 3d) đồng nhânTác giả: Vọng Bắc Chi XuyênEditor: Triêu NhanĐộ dài: 8 chươngThể loại: đoản văn, 1 x 1, HE, cp Pháo Hoa (Đường Môn x Vạn Hoa), ngọt, ấm (? Chắc vậy <__<), dưỡng thành niên thượng***Một.Thân là một sát thủ đủ tiêu chuẩn, Đường Vãn có rất nhiều bộ mặt khác nhau.Có khi hắn là một tiều phu thô lỗ.Có khi hắn là một tiên sinh dạy học nho nhã hiền lành.Có khi hắn là một công tử thế gia phong lưu tuấn tú.Cũng có khi hắn là một lão đạo sĩ mũi trâu xem bói phán quẻ như thần.Cho dù là ở Đường Gia Bảo, phần lớn thời gian Đường Vãn vẫn mang một chiếc mặt nạ che nửa gương mặt, chẳng khi nào cho người ta thấy mặt thật của mình.Thậm chí những khi tháo mặt nạ, tẩy rửa lớp dịch dung, nhìn mình trong gương chính Đường Vãn cũng cảm thấy gương mặt kia thật xa lạ.Có điều, nhờ thói quen này mà tên của Đường Vãn trên bảng truy nã Ẩn Nguyên Hội cứ không ngừng đi lên, cho đến khi hắn đứng đầu bảng, bị treo thưởng đến mười vạn lượng vàng nhưng thông tin về hắn vẫn chỉ có mỗi cái bí danh: Đường Thập Thất.Còn chân dung hắn vẫn trống trơn.Chẳng qua sát thủ có giỏi đến đâu, đi đêm nhiều tất sẽ khó tránh khỏi có ngày gặp ma.Nhiệm vụ lần này của Đường Vãn, người hắn đã giết rồi, nhưng không cẩn thận để lộ hành tung, khiến kẻ địch đuổi theo từ Lạc Đạo đến Phong Hoa Cốc, rốt cuộc hắn vì vết thương quá nặng, ngã xuống ven đường.Lúc này đã cuối thu, khắp núi đồi Phong Hoa Cốc đều là lá phong đổi màu, trải dài một màu đỏ máu, che trời lấp đất.Hắn ôm vết thương nơi bụng, dựa vào một gốc cây khô, máu rỉ ra qua kẽ tay hắn, rơi xuống đất.May mà mặt đất phủ kín một tầng lá rụng thật dày, máu của hắn không trở nên quá mức nổi bật.Có gió lướt qua Phong Hoa Cốc, lá phong xào xạc. Đường Vãn nheo mắt, cảm thấy dường như đã rất lâu hắn chưa từng nghe tiếng gió êm đềm như vậy.Cuộc sống của hắn luôn luôn là đầu đao liếm máu, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến hắn cảnh giác vô cùng.Lúc này không còn đường thoát thân, lại khiến hắn tĩnh tâm mà nghỉ ngơi trong chốc lát.Bình thường ngoại trừ thiên cơ hạp, từ đầu tới chân Đường Vãn đều là ám khí, nếu hắn mà cởi y phục ra giũ vài cái, đảm bảo ám khí sẽ rớt loảng xoảng đầy đất.Thế nhưng hiện tại, hắn chỉ còn một mũi Hóa huyết phiêu giấu trong dây cột tóc.Mũi Hóa huyết phiêu này không thể giết sạch kẻ địch đang truy sát hắn, nhưng tự giết chính mình thì lại dư dả.Hắn kẹp mũi Hóa huyết phiêu định cắt cổ mình, lại bị người dùng Phù dung tịnh đế điểm huyệt, thân thể không thể động đậy, Hóa huyết phiêu bèn rơi xuống đất."Người của Đường Môn đều không biết quý trọng tính mạng như vậy ư?"Đường Vãn nghe có người nói với hắn.Hắn ngẩng đầu, sửng sốt.Đó là một đệ tử Vạn Hoa, trên lưng đeo một gùi thuốc đang bước nhanh đến gần."Vết thương của ngươi không phải là không thể chữa khỏi, sao lại nghĩ quẩn muốn tự sát?" Vạn Hoa ngồi xổm xuống, kéo bàn tay đang che miệng vết thương ra xem, nhíu mày nói như vậy.Y vừa dứt lời, Đường Vãn liền nghe loáng thoáng có tiếng vó ngựa, xem ra đám người truy sát hắn đã sắp đuổi đến nơi."Có người đuổi theo?" Vạn Hoa hỏi.Vẻ mặt của Đường Vãn hết sức khó coi, nhưng mà hắn đã bị điểm huyệt, không nói được lời nào.Vạn Hoa nhìn mặt hắn liền hiểu. Y đứng dậy quan sát một vòng xung quanh, sau đó vòng ra phía sau Đường Vãn, hai tay luồn qua nách hắn, vừa lôi vừa kéo hắn đến một chỗ kín đáo, nhét hắn vào trong khe nứt phía sau một tảng đá lớn.Vạn Hoa giấu kĩ Đường Vãn rồi, liền dốc ngược gùi trúc của mình xuống.Một gùi đầy tương tư tử và xa tiền thảo cứ thế đổ xuống chỗ Đường Vãn ngã khi nãy, phần còn lại tung tóe khắp xung quanh.Sau đó gùi trúc bị Vạn Hoa ném lăn lóc ở một bên.Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa dừng lại cách đó không xa.Bởi vì mất máu quá nhiều, Đường Vãn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhưng vẫn nghe rõ Vạn Hoa ở bên ngoài trợn mắt nói dối."... Có, có nhìn thấy.""Bị thương... Đúng vậy, ở bụng...""Ta định lại gần bắt mạch... không ngờ hắn nổi điên đánh người.""Các vị xem, số thảo dược này ta vừa mới hái, đều bị hắn...""Không, ta không sao, hắn cướp ngựa của ta chạy hướng kia...""Không lâu... Nửa nén hương trước thôi..."Trước khi hoàn toàn ngất xỉu Đường Vãn còn đang nghĩ, Đường Môn chúng ta không thích nói dối, không muốn nói thì móc ám khí ra làm cho kẻ đang hỏi kia câm miệng.Mà đám người Vạn Hoa, nói dối không thèm chớp mắt, nói bậy mà cứ như thật.Mụ nó!Bùi Mộ, ông đây mới đi Miêu Cương có nửa năm, rốt cuộc là ai đã dạy bây nói dối trơn tru mặt không đổi sắc, nói dối không cần chuẩn bị như vậy hả?Ông đây mà biết được đứa nào, ông đập chết nó!Hai.Đường Vãn nằm mơ. Hắn mơ thấy mình trở về năm mười lăm tuổi.Trong mơ có một thằng nhóc ngồi trên vai hắn khóc tu tu, nước mắt chảy ròng ròng như thác đổ ba nghìn trượng, nước mũi thò lò như thác nước treo trước sông (*), giọt nào giọt nấy rớt lộp độp, toàn bộ đều rớt xuống đầu Đường Vãn.(*) Lấy ý từ bài Vọng Lư Sơn bộc bố của Lý Bạch: Dao khan bộc bố quải tiền xuyên, Phi lưu trực há tam thiên xích, (Từ xa ngắm cảnh thác núi treo trước con sông này, Thác nước chảy như bay xuống từ ba ngìn trượng)Đường Vãn cảm thấy da đầu tê rần, đành phải an ủi: "Thằng dưa con sợ cái búa gì, bữa mơi đứa nào chọc bây, ông giúp bây đập chết nó."Lúc đó, mỗi ngày hắn chỉ học làm sao để giết người, còn những chuyện khác Đường Vãn hoàn toàn không biết.Huống chi các sư đệ của hắn đứa nào da cũng dầy, vừa nghịch ngợm lại lì như trâu, hai ba bữa là gây chuyện.Đường Vãn thân là đại sư huynh, phải học Kinh Vũ Quyết, lại phải khổ luyện Thiên La Quỷ Đạo, còn phải thay chúng nó giải quyết rắc rối, ngày ngày đều hao tâm tổn sức muốn chết.Nếu có đứa sư đệ nào dám chạy tới trước mặt hắn khóc lóc, Đường Vãn nhất định sẽ không nói nhiều, đầu tiên nện cho một trận no đòn sau đó mới bàn chuyện nhân sinh.Nhưng mà với Bùi Mộ thì không được.Vì vậy Đường Vãn từ một kẻ chỉ biết giết người và đánh sư đệ, rốt cuộc vắt hết óc mới rặn ra được một câu gần với an ủi nhất.Đáng tiếc lúc đó Đường Vãn chưa biết nói tiếng Quan Thoại, mở miệng ra toàn là phương ngôn, không biết Bùi Mộ nghe có hiểu không.Nhưng mà mặc kệ y hiểu hay không, Đường Vãn vẫn âm thầm thực hiện câu nói đó suốt mười năm.Đa số đệ tử Đường Môn đều tham gia một lúc hai công việc:Một, sát thủ. Hai, ảnh vệ.Đệ tử Đường Môn phần lớn đều giống như kiếm, có thể thủ cũng có thể công.Chỉ có Đường Vãn là ngoại lệ, hắn chỉ nhận giết người.Vì vậy nhiều người cho rằng Đường Vãn là một kẻ nghiện giết người. Thật ra không phải, thật ra hắn cũng làm ảnh vệ.Chẳng qua hắn chỉ làm ảnh vệ của một người.Đó là Bùi Mộ.Bùi Mộ sinh ra trong một danh gia nhiều đời hành nghề y, nhưng lại vì làm việc thiện mà mang họa diệt tộc.Phụ thân y từng có lần tặng thuốc cho Đường Hoài Lễ, cho nên khi được tin, Đường Hoài Lễ tức tốc chạy đến Bùi gia, lại chỉ cứu được đứa nhỏ Bùi Mộ, lúc đó được người nhà giấu trong chum đựng nước mới thoát chết, bèn mang y về Đường Gia Bảo.Đường Hoài Lễ không có thời gian chăm sóc con nít, nên ném y cho Đường Vãn.Không chăm sóc tốt cho Bùi Mộ thì đừng mơ học Kinh Vũ Thiên La gì hết, chăm tốt, sẽ được thưởng một cây Khổng tước vũ.Vì cây Khổng tước vũ, có thể nói là Đường Vãn vén áo xoa tay tinh thần phấn chấn chuẩn bị sẵn sàng lâm trận, kết quả gặp được Bùi Mộ hắn mới biết mình quá ngây thơ quá tưởng bở rồi.Năm đó Bùi Mộ mới vừa tám tuổi, lần đầu gặp phải tai ương đẫm máu, người thân mất hết, suốt ngày co ro trốn trong góc tường, không nói cũng chẳng cười.Lần đầu, Đường Vãn phí sức chín trâu hai hổ kéo Bùi Mộ ra ăn cơm, suýt chút nữa bị đứa nhỏ cào đến hủy dung.Ngày hôm sau Đường Vãn vừa quay đi trong chốc lát, đứa nhỏ lại trốn vào góc tường.Lần này Đường Vãn đã học khôn, đeo mặt nạ mới xông vào kéo nó ra.Vì Khổng tước vũ, Đường Vãn quả thật vắt hết bản lĩnh ra dỗ Bùi Mộ.Mấy cái cơ quan lợn con của sư đệ đều bị Đường Vãn cướp về cho Bùi Mộ chơi, khiến cho suốt một thời gian dài mọi người phải giấu lợn con trong phòng, lo sợ nhỡ bị đại sư huynh nhìn thấy cướp về cho thằng nhỏ họ Bùi kia, đảm bảo sẽ bị nó chơi thành một đống linh kiện.Sau lại, Đường Vãn không còn lợn con để cướp, bèn vào rừng trúc ôm một con trùng trục (*) về cho Bùi Mộ.(*) Nguyên văn của nó là 滚滚, là từ địa phương gọi con gấu trúc, mình tra từ điển một hồi, cảm thấy thích từ trùng trục nhất nên dùng. Trùng trục trong "béo tròn trùng trục".Bùi Mộ ôm gấu trúc con, mới từ từ rời khỏi góc tường.Thời gian đó, Đường Vãn và Bùi Mộ sống chung một mái nhà, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, mỗi sáng mở mắt ra đều có thể thấy Bùi Mộ nằm sấp trên ngực mình, trên bụng còn có một con trùng trục.Nỗi khổ này chỉ có ai trải qua mới hiểu.Mụ nó! Đây là giấc ngủ của người sao?!Đường Vãn cảm thấy, ông đây rõ ràng là suốt đêm biểu diễn tiết mục đá đè không chết!Cứ như vậy, hắn bị giày vò mấy tháng.Có một ngày, Đường Vãn cõng Bùi Mộ trên vai đi chơi, đứa nhỏ trước giờ không nói chuyện đột nhiên òa một tiếng, khóc lớn."Thằng dưa con sợ cái búa gì, bữa mơi đứa nào chọc bây, ông giúp bây đập chết nó." Đường Vãn dỗ như vậy.Từ hôm đó trở đi, Bùi Mộ dần dần chịu mở miệng nói chuyện.Thế nhưng không đợi cho nó nói rành rẽ, Đường Hoài Lễ đã bảo Đường Vãn đưa Bùi Mộ đến Vạn Hoa Cốc.Sau khi trở về, Đường Hoài Lễ liền cho Đường Vãn cây Khổng tước vũ, khiến các đồng môn hâm mộ không thôi.Câu chuyện đến đây hẳn là nên kết thúc. Bùi Mộ và Đường Vãn hẳn là ai đi đường nấy, ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.Nhưng mà Đường Vãn không có làm như vậy.Mười lăm tuổi, Đường Vãn vẫn chưa hoàn toàn lạnh lùng vô tình. Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ giết người, nhìn Khổng tước vũ trong tay, lại nhớ đến đứa nhỏ bị nạn diệt môn kia.Không biết nó đã nói chuyện lưu loát chưa.Không biết nó có bị bắt nạt không.Không biết nó có còn gặp ác mộng không.Từng việc từng việc, nhớ lại liền khiến Đường Vãn lo lắng không yên, trong bụng như có kiến bò.Vì vậy trên đường trở về Đường Gia Bảo, Đường Vãn vòng sang Vạn Hoa Cốc, nấp ở biển hoa, từ xa quan sát Bùi Mộ.Tuy rằng Bùi Mộ bái Dược Thánh Tôn Tư Mạc làm sư phụ, nhưng đệ tử Vạn Hoa buộc phải tinh thông lục nghệ.Khi đó, Bùi Mộ vừa trở về từ chỗ Cầm Thánh Tô Vũ Loan, y ôm đàn, ngồi trên một hòn đá giữa Tinh Trú Hải luyện tập khúc nhạc vừa được học.Y mặc một bộ Bán Hạ của Vạn Hoa, vụng về gảy dây đàn, tiếng đàn tính tính tang tang.Có gió nhẹ lướt qua biển hoa, mang theo mùi hoa thơm ngát, sát thủ trẻ tuổi giấu mình giữa tán cây, nghe tiếng đàn không ra làn điệu, nỗi khó chịu trong lòng vì lần đầu giết người lại từ từ tan đi.Đường Vãn ôm Thiên cơ hạp, dựa vào thân cây, giữa tầng tầng lớp lớp cành lá, dưới ánh trời chiều ấm áp, ngủ một giấc ngon lành.Sau đó, Đường Vãn thường thường đến Vạn Hoa Cốc, lặng lẽ nhìn Bùi Mộ từ xa.Cứ như vậy, liền nhìn hơn mười năm.Đường Vãn là một người xem lời hứa nghìn vàng.Hắn nhận lời giết người, nhất định sẽ mang được đầu về.Hắn nói "có đứa nào chọc bây, ông giúp bây đập chết nó", liền sẽ đến bảo vệ y bất cứ khi nào hắn có thời gian.Hắn trốn trong biển hoa, ngồi trên cành cây, nằm trên nóc nhà, nấp sau tảng đá, không có ngóc ngách nào của Vạn Hoa cốc mà Đường Vãn không quen thuộc.Hắn đánh những tên sư huynh dám bắt nạt Bùi Mộ, xử lý mấy tên đệ tử Tư Đồ định tập kích Bùi Mộ ở Thủy Nguyệt Cung, giúp y sửa chữa A Cam, nửa đêm đắp chăn cho y, những chuyện có thể âm thầm giúp đỡ Bùi Mộ, Đường Vãn đều làm suốt mười năm.Mười năm, Đường Vãn nhìn Bùi Mộ dần dần cao lớn, mặt mũi bầu bĩnh ban đầu cũng dần nẩy nở, khí chất càng ngày càng ung dung ưu nhã, công phu dùng châm của Ly kinh ngày càng chuẩn xác tinh diệu, công phu dùng bút của Hoa gian ngày càng uyển chuyển như phượng múa rồng bay.Không còn có chút gì giống đứa nhỏ yếu ớt tự kỷ ngày xưa ở Đường Gia Bảo.Hắn ở trong bóng tối bảo vệ Bùi Mộ lớn lên.Sát thủ trị giá mười vạn lượng, ảnh vệ nhị thập tứ hiếu, cũng chính là Đường Vãn hắn.Ba.Khi Đường Vãn tỉnh lại, liền thấy Bùi Mộ đang ngồi bên mép giường châm cứu cho mình."Đừng động đậy, ta không hại ngươi. Vết thương của ngươi bị trúng độc, ta đang giúp ngươi khử độc." Bùi Mộ thấy hắn tỉnh, nhẹ nhàng nói.Tóc Bùi Mộ rất dài, đen như mực, vén ra sau tai. Trên vầng trán trơn bóng của y đeo một món trang sức tinh xảo xinh đẹp. Bùi Mộ lúc này đang rũ mắt nhìn vết thương trên bụng Đường Vãn.Ánh nến nhún nhảy, gương mặt y chìm trong ánh sáng nhu hòa.Vẻ mặt Bùi Mộ ung dung bình thản, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy an tâm.Lương y như từ mẫu, mấy năm nay Đường Vãn vẫn thường xuyên đứng trong tối nhìn y dùng vẻ mặt này chữa bệnh trị thương cho nhiều người.Hắn hôn mê hơn nửa ngày, đầu óc không mấy thanh tỉnh, lúc này mới choáng váng nhớ ra, hắn biết rất rõ Bùi Mộ, nhưng Bùi Mộ lại chẳng biết hắn là ai cả.Ban đầu Đường Vãn là ngại ngùng không muốn cho Bùi Mộ biết mình vẫn âm thầm bảo vệ y."Ta là người học y, tu tâm tĩnh trí, vô dục vô cầu, nguyện phát lòng đại từ trắc ẩn, mong phổ cứu thương sinh.""Ta nguyện một lòng theo sư phụ hành y, cứu tế thế nhân."Lúc Bùi Mộ nghiêm trang nói những lời thề này, Đường Vãn đang nấp trên cây.Trong tay hắn còn cầm một túi vải, bên trong túi là một cái đầu người.Kể từ ngày hôm đó, hắn hoàn toàn dập tắt ý nghĩ dùng thân phận thật của mình xuất hiện trước mặt Bùi Mộ.Cũng có lúc, Đường Vãn cảm thấy mình đúng là đồ chết nhát, vả lại nhát một lần nhát hơn mười năm, nhát đến hết thuốc chữa.Càng để ý, lại càng lo được lo mất.Một sát thủ có thể khiến người giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật, rốt cuộc cũng tránh không thoát những băn khoăn tình cảm người thường."Đệ tử Vạn Hoa các ngươi đều tùy tiện cứu người như vậy sao? Ông đây không phải cái thứ tốt lành gì đâu." Đường Vãn khàn khàn nói như vậy.Mỗi một môn phái đều có mặt trái ít hay nhiều dơ bẩn gì đó.Ở Đường Môn, có những lúc đệ tử phải nhận một số nhiệm vụ tuyệt đối không thể công khai ngoài sáng. Vì bảo đảm bí mật, bọn họ không từ thủ đoạn, thậm chí lấy oán báo ân cũng không thiếu.Thân là đệ tử Đường Môn, Đường Vãn rõ những chuyện này như lòng bàn tay. Nếu như hôm nay người cứu hắn không phải là Bùi Mộ, dưới tình huống bị truy sát gắt gao thế này, nói không chừng hắn sẽ cân nhắc vấn đề giết người diệt khẩu.Vì vậy, Đường Vãn nghiêm túc nghĩ, hắn có nên làm chút gì đó để cảnh tỉnh Bùi Mộ không, y vừa rời cốc, cũng nên có chút hiểu biết cái gì gọi là vẽ hổ vẽ da khó vẽ ra khí chất, biết người biết mặt chẳng biết lòng.Bùi Mộ nghe hắn nói cũng không để ý, vẫn tiếp tục cúi đầu giúp hắn châm cứu, thản nhiên đáp: "Ta biết, ngươi là Đường Thập Thất."Đường Vãn hỏi y: "Đúng vậy, ta chính là Đường Thập Thất. Ngươi không sợ sao?""Sợ chứ." Bùi Mộ trả lời. "Nhưng nếu buộc ta nhìn người chết trước mặt ta mà không cứu thì còn khó chịu hơn là giết ta nữa."Đường Vãn nghĩ, đây có lẽ là vì y bị ám ảnh bởi thảm nạn năm xưa?Bùi Mộ lại nói tiếp: "Huống chi, ngươi là người của Đường Môn, ta càng không thể để ngươi chết.""Tại sao?" Đường Vãn buột miệng hỏi."Thuở nhỏ gia đình ta gặp nạn, tiền bối Đường Hoài Lễ của Đường Gia Bảo đã cứu ta, sau đó ta được ở lại Đường Gia Bảo nửa năm... Quãng thời gian đó vô cùng tốt đẹp hạnh phúc. Cho nên mỗi lần nhìn thấy đệ tử Đường Môn, ta đều cảm thấy rất thân thiết."Bùi Mộ nhẹ nhàng nói, mà tay thì mạnh mẽ đâm kim vào một huyệt vị quan trọng, đau đến mức Đường Vãn run rẩy toàn thân, ruột gan phèo phổi đều co lại.Mụ nó, sao hắn có cảm giác thằng nhãi này miệng một đằng tay một nẻo vậy?Đường Vãn nghĩ, hình như trí nhớ của mình hoặc Bùi Mộ, một trong hai có vấn đề.Bởi vì hắn nhớ quãng thời gian Bùi Mộ ở Đường Gia Bảo quả thật là vô cùng thê thảm.Tạm thời không nhắc tới thằng dưa con đó lần đầu đến Đường Gia Bảo chật vật như thế nào, chỉ riêng vấn đề ăn uống thôi cũng đủ khiến Bùi Mộ trên nôn dưới tả.Đường gia ở Thục Trung, khẩu vị chủ yếu là cay, mà Bùi Mộ sống ở vùng sông nước Giang Nam, quen ăn ngọt.Lúc đó Đường Vãn không biết, bữa cơm đầu tiên bắt Bùi Mộ ăn, tối hôm đó y tiêu chảy suốt một đêm.Tiêu chảy đến nỗi mặt mày xanh lét, thê thảm đến mức không đành lòng nhìn thẳng.Cơm chung của nhà bếp, Bùi Mộ ăn bao nhiêu bữa tiêu chảy bấy nhiêu ngày.Đường Vãn hết cách, đành phải vén tay áo tự mình nấu cơm cho Bùi Mộ ăn.Cơm hắn nấu ra cách xa hai chữ "ăn ngon" đến mười vạn tám nghìn dặm, nhưng chí ít không cay, dạ dày của Bùi Mộ chịu đựng được.Những chuyện vặt vãnh bất tiện như vậy nhiều lắm, bây giờ nhớ lại, quả thật tám đời cũng không có chút dây mơ rễ má nào với sung sướng hạnh phúc. Không biết quãng thời gian tốt đẹp của Bùi Mộ là ở đâu ra?Quá trình châm cứu đã xong, Bùi Mộ từ từ rút Thái Tố Cửu Châm khỏi thân thể Đường Vãn, nói: "Muốn khử hết độc trong người ngươi cần phải châm cứu ba lần mới được. Lần thứ hai tiến hành vào lúc vết thương đã khỏi tám phần, lần thứ ba là khi vết thương đã khỏi hoàn toàn. Mấy ngày này ngươi chịu khó ở yên chỗ này đi."Dừng một chút, Bùi Mộ lại nói: "Đương nhiên, ta cũng không cứu ngươi miễn phí.""Hả?" Đường Vãn tò mò quay đầu nhìn. Hắn theo Bùi Mộ suốt mấy năm nay, từ lúc bắt đầu chữa bệnh đến giờ, đây là lần đầu tiên nghe y yêu cầu người bệnh trả giá: "Muốn ông đây làm gì, nói."Bùi Mộ chỉ vào góc tường: "A Cam của ta hỏng rồi, mấy ngày nằm dưỡng thương này ngươi giúp ta sửa nó đi."Đường Vãn nhìn theo tay y, tức thì cảm thấy toàn thân đều không khỏe.Mụ mụ mụ bà nó, cái đống sắt vụn kia là cái gì?!Bốn.Đa số đệ tử Vạn Hoa đều có một con A Cam, cũng như đa phần đệ tử Đường Môn đều thích chế tạo cho mình một con cơ quan lợn con.Cơ quan lợn con của Đường Môn có bốn cái giò nhỏ xíu, thế nhưng bốn cái giò đó lại có thể chế tạo ra được cơ quan và mũi tên, tốc độ nhanh đến mức chủ nhân tự thấy xấu hổ, hận không thể tự chặt tay mình, lại thêm xinh xắn đáng yêu, rảnh rỗi còn có thể đùa giỡn giải khuây, quả thật là ví dụ điển hình cho bề ngoài nhỏ gọn mà công dụng thật nhiều.A Cam của Vạn Hoa thì ngược lại, bề ngoài to lớn mà công dụng chẳng bao nhiêu.Đệ tử Vạn Hoa rất chú trọng khí chất, đi như gió ngồi như tùng.Tác dụng duy nhất của A Cam là đem phong lưu phiêu dật kính dâng cho đệ tử Vạn Hoa, còn những tục vật rườm rà thì nuốt hết vào bụng mình.Bụng nó lớn có thể chứa được rất nhiều, chịu nặng chịu nhọc, mỗi con A Cam đều lẳng lặng chất đầy một bụng thảo dược, sách vở, ngân châm, tranh vẽ, chai lọ, bông băng, lạch cạch lạch cạch đi theo sau lưng Vạn Hoa.Đệ tử Vạn Hoa đều thích A Cam, nhưng không phải Vạn Hoa nào cũng tinh thông Thiên công thuật.Ví dụ như Bùi Mộ, ở phương diện này có tám khiếu y chỉ thông bảy khiếu, còn một khiếu không thông năm xưa ở Đường Gia Bảo từng phát uy một lần, phá hỏng không biết bao nhiêu cơ quan lợn con, khiến các sư đệ khóc muốn mù hai mắt.Nhóc con lúc đó đã biết cáo mượn oai hùm, mỗi lần lợn con hỏng, các sư đệ đến bắt đền, y đều chỉ vào Đường Vãn. Đại sư huynh không dễ chọc, các sư đệ chỉ có khóc.Mà Bùi Mộ không giỏi thiên công, cho nên Đường Vãn đành bị buộc phải giỏi cơ quan.Có lần Đường Vãn nấp trên cây, thấy A Cam của Bùi Mộ nhảy nhót nhảy nhót phía sau, đột nhiên gãy chân, lụp cụp một tiếng ngã lăn ra đất, sách vở trục cuốn bên trong văng ra khắp nơi.Lúc đó Bùi Mộ chỉ cao hơn A Cam nửa cái đầu.Tiểu Vạn Hoa cố hết sức ôm A Cam đi khắp nơi tìm sư huynh nhờ sửa chữa.Đường Vãn nhìn mà cảm thấy đau lòng, quay về Đường Gia Bảo liền quyết tâm học cơ quan thuật.Bề ngoài cơ quan lợn con không giống A Cam, nhưng nguyên lý hoạt động thì không khác mấy, thậm chí còn phức tạp hơn A Cam nhiều.Bản thân Đường Vãn không thích dùng thứ này, nên lại cướp đoạt của các sư đệ một phen, phá hỏng chừng mười con, mới xem như đã hiểu.Nhiều năm sau đó, cứ cách một quãng thời gian Đường Vãn lại bí mật bảo trì cho A Cam của Bùi Mộ, cho thêm dầu, thay thế những linh kiện đã cũ.Nếu không phải vì sợ Bùi Mộ phát hiện, Đường Vãn đã sớm dựa trên kết cấu của cơ quan lợn con mà cải tạo lại A Cam rồi.Ví dụ như làm cho hai tay của A Cam đừng có vung vẩy vô ích như vậy, có thể cầm chày giúp Bùi Mộ giã thuốc chẳng hạn.Tóm lại có hắn, hắn sẽ không để Bùi Mộ phải ôm A Cam chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ.Lần này Đường Vãn đi Miêu Cương một chuyến, mới có nửa năm mà A Cam đã thành một đống phế liệu.Cũng nhờ có cái bụng bự còn sót lại, Đường Vãn mới miễn cưỡng nhận ra đống sắt vụn kia thật sự là hài cốt của A Cam.Từ lúc có thể ngồi dậy được, Đường Vãn liền bắt đầu gây sức ép với đống sắt nọ.Mấy ngày đầu, hắn dựa vào đầu giường, Bùi Mộ bỏ toàn bộ số đồng nát vào một cái giỏ lớn đặt bên giường cho hắn.Đường Vãn tỉ mỉ lựa chọn từng chút một, mắt mũi miệng tai bỏ qua một đống, tay chân khớp bỏ qua một đống, sau đó lắp lắp ráp ráp.Cũng không biết Bùi Mộ giày vò A Cam thế nào, Đường Vãn nhìn đám linh kiện nát bấy không thể dùng được nữa, quả thật chỉ còn biết thở dài nhìn trời.Hắn nghĩ đến một trăm cách có thể biến A Cam thành thảm trạng như bây giờ, tự nhiên cảm thấy thật đáng sợ.Xem ra năng khiếu của Bùi Mộ ở môn Thiên công này, nhiều năm như vậy không những không tiến bộ được chút nào mà còn hướng phương hướng ngược lại, trên con đường phá hoại chạy như điên.Đường Vãn nghĩ, nếu như hiện tại A Cam đã được quang minh chính đại giao cho mình sửa, vậy thì biến cái ý tưởng cải tạo A Cam ấp ủ nhiều năm nay thành hiện thực luôn đi.Vì vậy đợi đến khi có thể xuống giường đi lại được, Đường Vãn liền ôm một đống cánh tay cẳng chân phế liệu vào thôn gần đó tìm thợ rèn gõ gõ uốn uốn chế tạo linh kiện.Những ngày này, mỗi khi Bùi Mộ vác gùi thảo dược về nhà, đều có thể nhìn thấy Đường Môn cột tóc đuôi ngựa ngồi dưới tán cây mân mê đám linh kiện ốc vít, vừa làm vừa hầm hừ: "Bây phá ông à, sao bánh răng lại nhét không vào cà!"Đường Vãn có bờ vai rắn chắc và vòng eo đẹp, trang phục Phá Quân của Đường Môn ôm sát người, khiến cả người hắn trông như một mũi tên đã lên dây.Nhưng mà lúc này hắn ngồi dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu những vệt nắng loang lổ xuống lưng áo xanh thẫm của hắn, ống tay áo vén cao, hắn tỉ mỉ thử từng cái linh kiện một, dáng vẻ thong dong không hề giống một sát thủ, ngược lại trông như là một đại sư huynh đang làm đồ chơi cho tiểu sư đệ.Giống như trong ký ức của Bùi Mộ.Giác quan của Đường Vãn rất nhạy bén, hắn cảm nhận được ánh mắt của Bùi Mộ, liền quay đầu lại nói: "A Cam của bây khó sửa quá, mệt chết ông đây rồi."Bùi Mộ nhíu mày: "Ai bảo ngươi làm cho nó phức tạp như vậy làm gì."Đường Vãn đáp: "Ông đây làm cho bây một con A Cam biết giã thuốc, biết bưng trà rót nước, còn không cảm ơn?"Bùi Mộ hừ lạnh một tiếng: "Tự ngươi bày vẽ!" Liền vung tay áo rời đi.Đường Vãn nhìn theo bóng lưng Bùi Mộ mà chẳng hiểu ra sao, không biết mình làm sao mà chọc giận y rồi.Tuy rằng nhiều năm nay hắn không trực tiếp xuất hiện trước mặt Bùi Mộ, nhưng theo Bùi Mộ lâu như vậy, hắn cũng biết y chưa bao giờ tỏ ra lãnh đạm vô lễ với người ngoài.Đường Vãn đưa tay sờ sờ nửa bên mặt không đeo mặt nạ của mình, ngón tay đen thui bôi bẩn đầy mặt.Hắn từng gặp những tên hèn nhát nhìn thấy mặt hắn mà sợ tới mức tè ra quần, nhưng chưa từng có ai giống như Bùi Mộ, mỗi lần nhìn mặt hắn là lại tỏ ra khó chịu.Chẳng lẽ mặt mình rất hung dữ đáng sợ hay sao? Đường Vãn suy tư. Nhưng mà hồi nhỏ y rất là quấn quýt lấy hắn cơ mà.Đường Vãn nghĩ tới nghĩ lui, dường như từ lúc hắn tỉnh lại mở mắt ra đến giờ, Bùi Mộ vẫn luôn mất hứng.Vết thương của hắn ngày càng tốt lên, đãi ngộ của hắn lại càng ngày càng kém.Hiện giờ mỗi lần nhìn thấy hắn, vẻ mặt của Bùi Mộ kém đến mức chỉ còn thiếu không nói hai chữ "cút đi" thôi.Thật là quái lạ.Lòng của dưa con, như kim đáy biển, chẳng biết đâu mà lần. Đường Vãn cảm khái.Giống như năm xưa, sớm không khóc, muộn không khóc, đợi đến lúc ngồi trên vai hắn mới khóc rống một trận, khiến hắn bị nước mắt nước mũi dính đầy đầu.Bùi Mộ không vui, cuộc sống của Đường Vãn liền không dễ chịu.Trên bàn cơm có ba đĩa thức ăn.Bên phía Bùi Mộ là rau cần với củ cải xào thịt, xanh xanh đỏ đỏ thơm ngon bổ béo, mùi vị đầy đủ, còn có một đĩa nhỏ gà nấu cay, thịt gà vàng nhạt sốt với ớt đỏ thẫm, khiến người ta thèm nhỏ dãi.Còn Đường Vãn bên này là một bát canh rau cải thìa nấu với thịt lợn, nước canh trong veo, trên mặt có vài đốm dầu nhỏ xíu, giống như thuyền con bơ vơ giữa biển rộng.Đường Vãn vươn đũa về phía Bùi Mộ."Chát" một tiếng, đôi đũa của Đường Vãn bị Bùi Mộ dùng đũa chặn lại.Đường Vãn không cam lòng, đổi một cái góc độ lại vươn đũa về phía đĩa thịt gà."Chát", lại bị Bùi Mộ dùng đũa hất ra.Hai người, một người am hiểu ám khí, một người quen dùng ngân châm, đều chú trọng công phu cổ tay, dùng đũa làm vũ khí ngươi tới ta đi chốc lát đã mấy chục hiệp."Mụ nó! Ông đây muốn ăn miếng thịt cũng không được sao!" Đường Vãn tức giận."Ăn nhạt ít muối ít dầu mới tốt cho việc giải độc." Bùi Mộ lạnh lùng nói.Từ lúc trở thành đệ tử Vạn Hoa, Bùi Mộ cũng trở nên chú ý ngôn hành cử chỉ, cho dù là ngồi ăn cơm, sống lưng vẫn thẳng tắp, dáng ngồi rất đoan trang.Đường Vãn nhìn chằm chằm mặt y, mặt y trầm tĩnh như nước, không nhìn ra bất cứ khác thường gì.Y rất xinh đẹp, điều này Đường Vãn biết rõ.Lẳng lặng nhìn y hơn mười năm, Đường Vãn vẫn cảm thấy nhìn mãi không chán, đặc biệt là ở Vạn Hoa, sau khi đã tinh thông lục nghệ, khí chất của Bùi Mộ lại càng trở nên cao nhã.Không còn có chút gì giống đứa nhỏ năm xưa ở Đường Gia Bảo.Đường Vãn luôn cảm thấy Bùi Mộ có một đôi mắt biết nói.Thuở nhỏ Bùi Mộ vừa bị nạn, sợ hãi đến mức không thể nói chuyện, Đường Vãn chỉ nhìn ánh mắt của y là có thể hiểu trong lòng y nghĩ gì.Hiện tại y lớn lên, suy tư giấu rất kỹ, chỉ còn có đôi mắt tiết lộ tâm tình.Chỉ là bên trong như có thiên ngôn vạn ngữ, Đường Vãn đã không hiểu rõ ràng lắm.Nhưng cho dù không rõ lắm, cũng không ảnh hưởng Đường Vãn thuận theo ý muốn của y.Bùi Mộ là người Đường Vãn đặt ở trong tim, từ nhỏ chăm sóc đến lớn, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết.Khi giết người Đường Vãn có bao nhiêu cứng rắn thì khi nhìn Bùi Mộ hắn có bấy nhiêu mềm lòng.Không phải là hắn không thể đánh văng được đũa của Bùi Mộ, hắn chỉ không muốn làm trái ý y."Mụ nó!" Đường Vãn ấm ức thu hồi đũa, ngoan ngoãn ăn bát canh rau cải của mình.A Cam đã căn bản thành hình, tuy rằng còn chưa thể hoạt động. Lúc này, nó đang cúi rũ cái đầu thỏ, tứ chi buông thõng dựa vào góc tường.Đường Vãn nhìn A Cam, có cảm giác mình ăn vào là rau cỏ, phun ra là châu ngọc.Năm.Thời gian như nước trôi nhanh.Vết thương của Đường Vãn nhờ có sự điều trị của Bùi Mộ mà dần dần lành lại. A Cam cũng đã có thể chạy nhảy, có thể giã thuốc.Hôm nay, Bùi Mộ đang giúp Đường Vãn tiến hành đợt châm cứu giải độc cuối cùng. Lần này quả thật khiến Đường Vãn đau từ xác cho tới hồn.Thái Tố Cửu Châm của Bùi Mộ rất có kỹ xảo, cầm trong tay thì nhẹ nhàng, ghim vào thì dứt khoát, đẩy vào từ từ, một châm hạ xuống dù là đại trượng phu nếu không muốn khóc thét cũng chỉ có nghiến răng nghiến lợi nuốt vào bụng.Nam nhi không dễ rơi lệ chẳng qua là do chưa đau đến mức chịu không nổi thôi. Đường Vãn mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng không ngừng kêu gào.Lúc này hắn quả thật bội phục sát đất những bệnh nhân trước đây của Bùi Mộ, không hiểu sao bọn họ lại có thể ung dung để Bùi Mộ châm cứu như thế.Chẳng lẽ thời buổi bây giờ bình dân bá tánh đều thấy chết không sờn, còn gan lì hơn cả những kẻ suốt ngày sống với đao kiếm như đệ tử Đường Môn hay sao?Ngoại trừ ăn uống kém cỏi, thỉnh thoảng chịu đau nhức ra thì cuộc sống mấy ngày nay của Đường Vãn cũng không tệ.Đáng tiếc hoa không tươi quanh năm, người không luôn hạnh phúc. Những ngày yên lành rốt cuộc đã đến lúc chấm dứt.Bất quá ngẫm lại, đi cũng tốt, Đường Vãn không dám nán lại bên cạnh Bùi Mộ lâu hơn nữa.Ngày ngày sớm tối bên nhau, tư tưởng xấu xa của hắn đã giống như giấy không gói được lửa.Đường Vãn nghĩ, hắn cần nhận gấp vài vụ ám sát để giải tỏa một chút.Hắn thích Bùi Mộ.Nhưng cũng không phải là vừa nhìn đã thích.Hắn đây là tự giăng lưới rồi tự chui đầu vào lưới tình.Giống như cây Khổng tước vũ trong tay hắn, cả Đường Gia Bảo không phải chỉ có một cây, nhưng cây này Đường Vãn dùng lâu, tự nhiên quen tay.Thế gian khó mà tìm được vũ khí nào thay thế.Vạn Hoa cốc cũng không phải chỉ có mỗi Bùi Mộ là đệ tử, nhưng Đường Vãn dõi theo y từ tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, tự nhiên khắc sâu trong lòng.Thế gian khó mà tìm được người nào thay thế.Đợi Đường Vãn giật mình nhận ra bản thân khác thường, thì hắn đã bắt đầu nằm mộng xuân thấy mình áp đảo Bùi Mộ.Tỉnh lại hắn thấy cả người đều không ổn, bởi vì quần hắn vấy bẩn.Trong mộng Bùi Mộ nằm ngửa, mái tóc dài xõa tung trên giường, hắn dùng một tay ghì chặt hai cổ tay y đặt trên đỉnh đầu.Ở dưới thân hắn, Bùi Mộ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt tan rã.Vì vậy, Đường Vãn vừa tỉnh dậy lại "cứng rắn".Trăm ngàn lời muốn nói, cuối cùng nghẹn thành một câu: "Con bà nó..."Từ đó trở đi, mỗi lần Đường Vãn đến Vạn Hoa nhìn Bùi Mộ, đều cảm thấy thế giới này thay đổi.Trước đây, Bùi Mộ ở trong mắt Đường Vãn, là một thằng nhóc nhát gan cả ngày trốn trong góc không dám ra ngoài.Là thằng nhóc cưỡi trên vai hắn khóc sướt mướt.Là tiểu Vạn Hoa vụng về đeo gùi đi hái đại hoàng.Hiện tại, Bùi Mộ trong mắt Đường Vãn, mỗi cử mỗi động đều mang ý vị khác.Có một lần Đường Vãn đứng trên cây nhìn Bùi Mộ cho tiên lộc bị bệnh ở Tình Trú Hải uống thuốc.Hôm đó trời rất oi bức, Bùi Mộ vén tóc qua một bên, Đường Vãn nhìn thấy phần cổ sau gáy của y lộ ra bên dưới mái tóc dài, trắng ngần, thấp thoáng ẩn vào trong cổ áo đen."Bịch."Đường Vãn ngã từ trên cây xuống.Bùi Mộ nghi hoặc quay đầu, gió nhẹ lướt qua biển hoa, xung quanh tĩnh lặng, không một tiếng động.Không hổ là sát thủ hàng đầu, nhiều năm kinh nghiệm trong việc ám sát, thời khắc mấu chốt ứng phó thật nhanh.Lúc rơi Đường Vãn lập tức sử dụng Phù Quang Lược Ảnh, nằm trong bụi hoa cắm mặt xuống đất cả buổi trời không dám động đậy.Sáu.Trước đây chỉ nhìn Bùi Mộ từ xa thôi mà còn xảy ra sự cố mất mặt như thế, huống chi bây giờ sớm chiều gần gũi, không bén lửa quả thật xin lỗi quãng thời gian xuân tâm xao động này của Đường Vãn.Đường Vãn mở mắt. Hắn lại mơ thấy mình xâm phạm Bùi Mộ.Ánh trăng nhu hòa như nước theo khung cửa sổ tràn vào phòng.Bùi Mộ nằm nghiêng trên chiếc giường đơn bên cạnh, quay mặt về phía Đường Vãn, ngủ thật an ổn.Mười năm trước vừa gặp Bùi Mộ, Đường Vãn không nghĩ có ngày lại nhìn thấy vẻ mặt bình yên khi ngủ của y như thế này.Có lẽ là bao nhiêu năm nay hao tốn tâm tư sức lực, bao nhiêu năm âm thầm bảo vệ, âm thầm vì y làm không biết bao nhiêu việc, mới rốt cuộc đổi được Bùi Mộ hằng đêm ngon giấc đến bình minh.Đường Vãn cảm thấy thật đáng giá.Hắn nương ánh trăng chăm chú ngắm nhìn nét mặt nhu hòa trong giấc ngủ say của y, bên tai nghe tiếng hít thở đều đều của y.Mái tóc đen của y xõa tung sau người, khiến chiếc áo lót màu trắng y đang mặc trên người càng có cảm giác mỏng manh. Vạt áo hơi hé mở, để lộ hõm xương quai xanh xinh đẹp cùng với một chút trắng nõn của bờ ngực, nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở của y.Đây hẳn là một đêm lãng mạn nhiều cảm xúc, tiếc rằng Đường Vãn lại đáng xấu hổ... "cứng rắn".Mụ nó.Đường Vãn nhìn Bùi Mộ chỉ cách mình vài thước.Lần này không phải là len lén nhìn từ xa, cũng không phải lẳng lặng đi theo phía sau.Mà là ngay bên cạnh y, nhìn y, mà y cũng biết sự hiện diện của hắn ngay bên cạnh.Đêm nay, Đường Vãn không muốn nhẫn nhịn đè nén dục vọng của mình.Hắn rút tay vào trong chăn, cho tay vào quần, cầm lấy dục vọng đang bừng bừng của mình.Đường Vãn muốn y.Ý nghĩ này mấy năm nay cứ như cỏ dại điên cuồng trỗi dậy.Hắn muốn quanh minh chính đại đứng trước mặt y, khiến y nhìn rõ chính mình.Muốn nói chuyện với y.Giống như thuở nhỏ ôm y vào lòng.Dùng đôi tay này vuốt ve từng tấc da thịt trên thân thể y.Giống như trong mộng, tiến vào bên trong, chiếm giữ y.Dục vọng càng ngày càng mãnh liệt.Nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ tan thành hư không.Ngay từ đầu, thân phận và lối sống của bọn họ đã định sẵn, đời này Đường Vãn không cách nào đường đường chính chính đứng trước mặt Bùi Mộ.Hắn là sát thủ, Bùi Mộ là nhược điểm trong tim hắn không để người biết.Một bước lầm, nghìn bước lỡ.Ngày mai Đường Vãn trở về Đường Gia Bảo, lần sau gặp lại, hắn sẽ chỉ có thể từ xa đứng nhìn Bùi Mộ.Tốc độ trên tay càng ngày càng nhanh, Đường Vãn nhắm mắt, nghĩ đến gương mặt thấm đẫm tình dục của Bùi Mộ trong mơ, khóe mắt đuôi mày đều là xuân ý, đôi môi hé mở mang theo hơi thở gấp gáp...Khoái cảm đang nồng..."Ngươi chỉ dám làm đến đây thôi sao?"Đường Vãn giật mình mở mắt.Bùi Mộ đang dùng đôi mắt như biết nói của mình nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.Dưới ánh mắt của Bùi Mộ, Đường Vãn lập tức "héo"."Nhiều năm như vậy..." Bùi Mộ ngồi dậy, y hất tóc ra sau vai, tóc đen áo trắng, rơi vào trong mắt Đường Vãn quả thật đẹp đến chói mắt."Nhiều năm như vậy, ngươi lại chỉ dám trốn trong bóng tối." Bùi Mộ lạnh lùng nói, trên gương mặt thanh tú nhìn không ra cảm tình.
Bảy.Đường Vãn há hốc mồm.Bùi Mộ vén chăn xuống giường, bước chân trần đến bên cạnh Đường Vãn, ngồi xuống, cúi người, hai tay chống hai bên tai hắn.Mái tóc dài của y rũ xuống, rơi lên người Đường Vãn, lại giống như từng sợi từng sợi quấn vào lòng hắn.Chỉ cách nhau mấy tấc, khiến Đường Vãn ngửi được mùi thảo dược tươi mát tỏa ra từ người Bùi Mộ, khiến hắn mê say như thể được ngửi một vò rượu lâu năm.Ánh mắt hắn dừng trên mặt Bùi Mộ, không thể dời đi.Bùi Mộ nhìn hắn, dùng đôi mắt như chất chứa trăm nghìn điều muốn nói nhìn chăm chú hắn, như thể muốn nhìn vào tận đáy lòng."Đường Thập Thất, không, Đường Vãn.""Ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ai?" Đường Vãn hỏi bằng một giọng khàn khàn.Hắn biết hiện tại lẽ ra hắn nên ngạc nhiên, nhưng Bùi Mộ ghé vào gần như vậy, gần đến mức hắn có thể nghe được hơi thở của y, ngửi được mùi của y...Trong đầu Đường Vãn chỉ toàn là suy nghĩ muốn xoay người áp đảo y."Biết." Bùi Mộ nói: "Từ đầu đã biết. Ta còn biết bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn bí mật dõi theo ta."Y vươn tay vuốt nửa bên mặt nạ của Đường Vãn: "Vị tiên sinh tặng cho ta sách thuốc, tay tiều phu vẫn luôn bán thảo dược giá rẻ cho ta, người cửu vạn thường giúp ta khuân vác vật nặng về nhà, lão thầy bói nằng nặc đòi tính quẻ cho ta, phán ta tuổi nhỏ long đong nhưng sau này sẽ được bình an một đời, tên đệ tử Tàng Kiếm bị một vết thương nhỏ xíu mà vẫn ngày ngày phiền ta đòi thuốc... Tất cả những người đó, ngươi dám nói không phải là ngươi dịch dung thành sao?" Bùi Mộ hừ lạnh.Đương nhiên, ký ức đẹp đẽ nhất thì Bùi Mộ đã giấu sâu trong đáy lòng, ngay cả Đường Vãn y cũng luyến tiếc không muốn kể ra.Nhiều năm trước, có một đêm, y lại gặp ác mộng. Trong mơ y thấy mình bị nhốt trong chum nước, bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết của người thân.Bùi Mộ kinh hãi tỉnh giấc. Giữa lúc mơ mơ màng màng, y nhìn thấy Đường Môn nọ cột tóc đuôi ngựa mang mặt nạ, ngồi ngoài cửa phòng của y, dưới ánh đèn dầu chập chờn đang sửa chữa A Cam.Vũ khí yêu quý không rời tay của hắn là Khổng tước vũ bị đặt bên cạnh. Đôi bàn tay linh hoạt đang xoay trở cánh tay sắt của A Cam.Rõ ràng là một người lúc nào cũng mang theo hơi máu tanh, vậy mà bóng lưng của hắn lại khiến Tiểu Vạn Hoa cảm thấy an tâm vô cùng, chậm rãi nhắm mắt ngủ.Lần này không hề gặp phải ác mộng gì nữa.Trong mơ đệ tử Đường Môn trẻ tuổi cõng y lên vai, mang y ra ngoài xem trùng trục: "Đừng có suốt ngày chui rúc trong nhà, ông đây dẫn bây đi coi trùng trục, trong rừng trúc có cả đàn.""Con bà nó, làm sao ngươi biết?!" Đường Vãn cảm thấy buồn bực đến nghẹt thở, hồi lâu mới nghẹn ra một câu."Rất nhiều chi tiết." Bùi Mộ đáp: "Mỗi lần ngươi dịch dung xuất hiện trước mặt ta, ta đều biết đó là ngươi."Bàn tay y vuốt ve nửa bên mặt không bị che bởi mặt nạ của Đường Vãn, lướt qua mắt hắn, nói: "Độ cong của đuôi mắt, khóe môi mỗi khi ngươi cười."Y nắm lấy bàn tay Đường Vãn: "Nốt ruồi nhỏ ở mặt bên ngón trỏ của ngươi."Tiếp theo y ghé sát xuống, vùi đầu vào hõm vai Đường Vãn, hơi thở ấm áp của y quẩn quanh vành tai hắn, khiến hô hấp của hắn trở nên rối loạn."Còn có mùi." Bùi Mộ nói.Tay y dừng trên bờ ngực lộ một nửa bên ngoài của Đường Vãn, lắng nghe nhịp đập từ trái tim hắn: "Còn có... cảm giác an tâm.""Cho nên ta liền biết là ngươi.""Ta vẫn luôn chờ đợi một ngày ngươi bỏ lớp dịch dung, bỏ xuống mặt nạ xuất hiện trước mặt ta. Nhưng mười năm cũng không đợi được." Bùi Mộ nói."Nửa năm nay ngươi không xuất hiện, ta rất lo lắng. Sau lại, ta nghe nói ngươi bị truy sát, ta chạy chết hai con ngựa mới đuổi đến Phong Hoa Cốc, giả vờ tình cờ gặp được, cứu ngươi.""Hừ. Kết quả... ngươi làm như không biết ta." Bùi Mộ hừ lạnh. "Ta rất tức giận, ngươi có biết không?"Bàn tay y vẫn đặt ở vị trí yếu hại ngay trên tim Đường Vãn, chỉ cần dùng một chút sức thôi, liền có thể giết chết hắn.Nhưng mà Đường Vãn không để ý chút nào. Nhiệt độ từ lòng bàn tay Bùi Mộ khiến trái tim hắn đập dồn dập đến nỗi hắn có cảm giác lồng ngực muốn vỡ tung.Bùi Mộ nâng tay sờ nửa bên mặt nạ của Đường Vãn, muốn gỡ xuống.Đáng tiếc Đường Vãn hắn, cũng giống như đa số đệ tử Đường Môn, có một loại cố chấp khó hiểu đối với mặt nạ.Thậm chí hắn còn gắn một cơ quan trên mặt nạ, khóa vào sau tai, trừ phi mặt nạ bị đập nát, nếu không không ai có thể gỡ xuống ngoài hắn."Gỡ xuống đi." Bùi Vãn dùng giọng điệu mang theo mệnh lệnh nói với hắn: "Để ta nhìn mặt ngươi.""Mụ nó." Đường Vãn xoay người đè Bùi Mộ xuống dưới thân: "Ông đây không đến gần là vì muốn tốt cho bây.""Cái loại tốt này," Bùi Mộ không chịu thua ngẩng mặt trừng hắn: "làm sao ngươi chắc là ta cần?""Ta đã không còn là đứa nhỏ năm xưa chỉ biết trốn trong góc tường không dám ra ngoài.""Hoa Gian Ly Kinh, có loại nào ta học không tốt? Ta vẫn không đủ tư cách sóng vai đứng bên ngươi hay sao?" Bùi Mộ lạnh lùng hỏi: "Hay là ngươi cho rằng, ngay cả nhìn mặt ngươi ta cũng không đủ tư cách?"Nói xong, Bùi Mộ nghiêng đầu không nhìn tới hắn.Đường Vãn lại nhìn thấy trong vẻ mặt quật cường của y có một chút hờn dỗi cùng tự ái.Nhất thời hắn lại mềm lòng.Hắn nâng cằm Bùi Mộ, buộc y phải quay mặt lại nhìn mình."Vậy thì ngươi nhìn cho kỹ." Đường Vãn nói."Lạch cạch" một tiếng, cơ quan sau tai Đường Vãn mở ra, hắn tháo xuống mặt nạ.Bùi Mộ đăm đăm nhìn Đường Vãn.Gương mặt hắn góc cạnh như đao khắc, đầu mày thật thấp, mà đuôi mày lại xếch cao như muốn bay lên, khóe mắt đuôi mày đều là lạnh lùng ngoan lệ.Gương mặt này, so với ký ức mười năm trước của Bùi Mộ thêm rất nhiều sát khí, nhưng lại vẫn khiến y an tâm như xưa.Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đường Vãn: "Ngươi vẫn không thay đổi gì cả."Đường Vãn ghì chặt hai cổ tay y, giống như vô số lần trong mộng đè y xuống giường: "Mặt của ông đây trị giá mười vạn lượng, thấy mặt rồi thì đã là người của ông, sau này phải ở bên cạnh ông."Tám."...Hừ." Bùi Mộ nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ chán ghét, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vui mừng cùng thỏa mãn.Đường Vãn cười cười, nâng mặt y xoay lại, liền cúi đầu cắn lên môi y, đầu lưỡi cạy mở hàm răng Bùi Mộ tấn công vào, liếm khắp từng tấc khoang miệng y.Một nụ hôn dài kết thúc, môi của Đường Vãn tách khỏi Bùi Mộ, còn mang theo một tia nước bọt.Hơi thở của Bùi Mộ dồn dập, ánh mắt ngấn một tầng nước, có vẻ mê mang.Đường Vãn nhìn thấy vẻ mặt này của y, có chút không nhịn được, lại cúi đầu cắn vành tai y, một bàn tay cởi bỏ nút thắt áo.Áo lót của Bùi Mộ liền rời ra, để lộ bờ ngực trắng muốt.Tay của Đường Vãn từng tấc từng tấc vuốt ve thân thể y, đầu ngón tay nóng rực như đang châm lửa trên cơ thể Bùi Mộ, khiến y không ngừng run rẩy."Đường Vãn..." Bùi Mộ rên rỉ.Đường Vãn cúi đầu cắn một điểm đỏ trên ngực y, dùng răng nhẹ nhàng gặm, nghe tiếng nức nở của y, vươn đầu lưỡi liếm một vòng xung quanh điểm đỏ, sau đó ngẩng đầu, cho tay vào quần cầm lấy dục vọng đang từ từ ngẩng lên của Bùi Mộ."Ừ, ta ở đây." Đường Vãn nói.Tựa như mười năm nay, trong vô số ban đêm, Đường Vãn ôm lấy Tiểu Vạn Hoa vẻ mặt thống khổ, mồ hôi đầm đìa vì bị ác mộng dày vò, ở bên tai y không ngừng lạp lại: "Đừng sợ, ta ở đây."Ta ở đây.Ta ở đây, ngay bên cạnh ngươi.Ta ở đây, ngươi đừng sợ.Ta ở đây, bảo vệ ngươi.Hắn cũng thả dục vọng của mình ra, mười ngón tay đan vào tay Bùi Mộ, cả người đè ép xuống, dùng dục vọng của mình cọ xát dục vọng của Bùi Mộ.Hai thân thể kề sát không một kẽ hở, nhiệt độ đây đó giao hòa.Đường Vãn dùng môi lưỡi cảm thụ người mà mình vẫn bảo vệ suốt mười năm nay.Từ một đứa trẻ đến thiếu niên, từ thiếu niên đến thanh niên.Hắn vẫn luôn dõi theo y.Hôm nay rốt cuộc cũng đợi được hoa nở, đền bù mơ ước.Có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cảm thụ y, giữ lấy y.Bùi Mộ cố hết sức áp lực khoái cảm, nhưng mà dục vọng bừng bừng của Đường Vãn vẫn một mực cọ xát y, môi lưỡi hắn vẫn luôn luôn lưu luyến trên vai ngực y nhẹ nhàng gặm cắn, hơi thở nóng rực của hắn vẫn không ngừng phả lên da thịt y.Phía dưới dần dần trở nên cứng rắn, khoái cảm hòa cùng cảm giác xấu hổ nhất loạt kích thích đầu óc Bùi Mộ."Ta vẫn luôn muốn ngươi." Đường Vãn thì thầm bên tai y. "Muốn ngủ ngươi.""Cút." Bùi Mộ nghiến răng nói, trong giọng nói bất đắc dĩ có chút run rẩy."Ngươi đã nhìn thấy mặt ta rồi, còn muốn ông đây cút đi đâu?" Đường Vãn nói vào tai y, đầu lưỡi ướt át liếm qua vành tai, Bùi Mộ lập tức cảm thấy eo lưng đều tê dại, không khỏi run rẩy một chút, cả người liền mềm nhũn.Một tay Đường Vãn bắt lấy hai cổ tay y, ghì chặt trên đỉnh đầu, tay còn lại cầm lấy dục vọng y vuốt ve, khi nặng khi nhẹ.Bộ phận yếu ớt lại mẫn cảm bị hắn nắm trong tay xoa nắn, khiến Bùi Mộ không khỏi cắn chặt môi, ngăn mình đừng rên rỉ thành tiếng.Bùi Mộ quả thật không có kinh nghiệm gì đáng nói, chẳng qua bao lâu, y đột nhiên kịch liệt giãy dụa, muốn giãy ra hai tay đẩy ra Đường Vãn, lại bị Đường Vãn đè thật chặt, dễ dàng hóa giải mọi phản kháng.Vì vậy y ở trong tay Đường Vãn rất nhanh đạt tới cao trào, sau đó cả người đều mềm nhũn nằm trong lòng hắn mờ mịt thở dốc.Đường Vãn liếm một chút chất lỏng trên đầu ngón tay, vẻ mặt của Bùi Mộ khiến khóe mắt đuôi mày vốn đầy sát khí của hắn cũng lây dính một phần ôn nhu.Bùi Mộ nhìn Đường Vãn nheo mắt, vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút liếm chất lỏng của mình dính đầy trên tay hắn, không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt, muốn ngăn cản: "Đừng! Bẩn...""Mùi vị cũng không tệ." Đường Vãn lại đè y xuống: "Ông đây thích."Dứt lời, hắn liền nhét mấy ngón tay vào miệng Bùi Mộ chậm rãi quấy: "Liếm thử xem?"Bùi Mộ trừng hắn, trên gương mặt hiện lên vẻ hờn giận, nhưng bị Đường Vãn giữ chặt tay, chỉ có thể bất đắc dĩ ngửa đầu, hé miệng ngậm lấy ngón tay hắn.Ngón tay trong miệng y đùa giỡn quấy rối đầu lưỡi mềm mại, vuốt qua hàm răng.Vẻ tức giận trên mặt Bùi Mộ dần dần biến thành xuân sắc mênh mang, một dòng nước bọt không kịp nuốt trào qua khóe miệng, quanh co uốn lượn chảy xuống.Đường Vãn rút ngón tay bị liếm đến ướt đẫm ra, sờ xuống phía dưới, đâm vào huyệt khẩu đang nhắm chặt.Bùi Mộ thống khổ khẽ rên một tiếng, hai tay bấu chặt đầu vai của Đường Vãn.Ngón tay Đường Vãn tách ra thân thể của Bùi Mộ, cắm vào, vách tường mềm mại ấm nóng bao lấy ngón tay.Cảm giác bị xâm nhập khiến Bùi Mộ cảm thấy không khỏe, phía sau không tự chủ siết chặt lại.Đường Vãn dùng ngón tay khai thác khu vực nóng ướt mềm mại, bốn phía tìm kiếm chọc quấy, khiến Bùi Mộ cắn chặt môi, thân thể không khỏi run run.Đột ngột đâm vào một chỗ, Bùi Mộ liền kịch liệt run lên, thốt ra một tiếng rên rỉ, hỗn hợp giữa thống khổ và vui thích."Ở đây à?" Đường Vãn hỏi, một tay luồn qua tóc, nâng lên gáy Bùi Mộ, liền cúi đầu hôn lên hai hàng mi dài vẫn không ngừng run rẩy, một tay ở trong thân thể y bắt chước hành động vào ra, không ngừng đâm vào chỗ mẫn cảm của y."Đường Vãn..." Bùi Mộ nhẹ nhàng hô lên một tiếng giống như nức nở."Ta ở đây." Đường Vãn cười cười, thả Bùi Mộ xuống, rút tay ra, nắm lấy đôi chân dài vòng quanh eo mình: "Kẹp chặt."Nhất thời Bùi Mộ còn không kịp hiểu, nhưng thân thể đã theo bản năng kẹp chặt hai chân, kẹp lấy vòng eo săn chắc hữu lực của Đường Vãn.Đường Vãn đỡ lấy dục vọng đã cứng rắn phát đau của mình, bồi hồi bên ngoài chốc lát, liền một hơi đâm thẳng vào nơi riêng tư đã bị mình khai thác ướt át."A..." Bùi Mộ bấu chặt đầu vai của hắn, đầu ngửa về sau, giống như một con cá bị ném lên bờ, há miệng cố hớp không khí, đau đến mặt mũi trắng bệch, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.Đường Vãn liên tiếp hôn lên mặt y, dục vọng của hắn bị bốn phía bao vây, mềm mại căng chặt mà ấm áp, nhưng vẫn nhịn xuống dục vọng muốn công thành đoạt đất, hắn nhịn hết sức thống khổ, mồ hôi đầy mặt, rơi xuống mặt Bùi Mộ.Đợi Bùi Mộ quen dần, hắn mới chậm rãi ma sát.Động tác của hắn tuy chậm, nhưng mỗi một lần tiến vào đều đâm trúng điểm nhạy cảm, vẻ mặt đau đớn của Bùi Mộ dần tan đi, hơi thở hổn hển của y cũng dần trở nên ngọt ngào mềm mại.Vì vậy, Đường Vãn lại nắm chặt eo Bùi Mộ, bắt đầu ra sức va chạm.Dục vọng to dài lại nóng rực của hắn mạnh mẽ rút ra, lại hung hăng đâm vào, mỗi một lần đều đâm trúng điểm trí mạng kia. Bùi Mộ chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, hơi co người lại, không ngừng phát ra những tiếng rên như nức nở.Nhưng dù sao Bùi Mộ cũng là lần đầu tiên, chịu không nổi Đường Vãn thô bạo như vậy, dần dần khàn cả giọng, hai tay mềm nhũn buông xuống, ngón tay níu lấy khăn trải giường, theo mỗi lần vào ra của Đường Vãn mà siết chặt rồi buông lỏng.Trên mặt y xuất hiện vẻ mê mang thất thần, hai tròng mắt đều ngân ngấn nước, nước mắt bất đắc dĩ tràn ra, lướt qua gò má, rơi vào trong tóc đen rối bời.Lúc này cả người Bùi Mộ đều lả đi, mặc Đường Vãn thao túng.Đường Vãn nhìn y như vậy, trái tim siết chặt, chỉ cảm thấy lửa nóng trong người càng ngày càng mãnh liệt."Đường Vãn... Đường Vãn..." Bùi Mộ thất thần gọi tên hắn, mắt nhìn hắn nhưng giống như không cách nào tập trung tiêu cự, giọng nói khàn khang mang theo nức nở cùng cầu xin."Ừ..." Đường Vãn nói: "Sắp rồi, chúng ta cùng nhau."Hắn nắm chặt eo Bùi Mộ tăng tốc và lực độ va chạm.Khắp phòng đều là tiếng da thịt va chạm vào nhau cùng với hơi thở hổn hển mà dâm mỹ.Chỗ mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị kích thích, Bùi Mộ rốt cuộc căng thẳng toàn thân, co rút vài cái, hai chân kẹp chặt eo Đường Vãn lại càng thêm dùng sức, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại, phía trước không hề được an ủi nhưng bắn ra.Đường Vãn đột ngột bị mút chặt, một luồng khoái cảm mãnh liệt từ xương sống chạy thẳng lên đại não, hắn giữ chặt eo Bùi Mộ, hung hăng đâm vài cái, từng đợt từng đợt tinh hoa bắn vào sâu trong thân thể y."Đường Vãn..." Bùi Mộ bởi vì trong cơ thể nóng bỏng mà nhẹ nhàng kêu rên một tiếng.Đường Vãn bắn xong, thở hổn hển trong chốc lát, mười ngón nắm chặt tay y, hôn lên khóe môi y."Ta luôn ở bên cạnh ngươi, trước đây, bây giờ, sau này."Hắn canh giữ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến lúc bông hoa kia nở, rơi vào tay hắn.--Hết.
Bảy.Đường Vãn há hốc mồm.Bùi Mộ vén chăn xuống giường, bước chân trần đến bên cạnh Đường Vãn, ngồi xuống, cúi người, hai tay chống hai bên tai hắn.Mái tóc dài của y rũ xuống, rơi lên người Đường Vãn, lại giống như từng sợi từng sợi quấn vào lòng hắn.Chỉ cách nhau mấy tấc, khiến Đường Vãn ngửi được mùi thảo dược tươi mát tỏa ra từ người Bùi Mộ, khiến hắn mê say như thể được ngửi một vò rượu lâu năm.Ánh mắt hắn dừng trên mặt Bùi Mộ, không thể dời đi.Bùi Mộ nhìn hắn, dùng đôi mắt như chất chứa trăm nghìn điều muốn nói nhìn chăm chú hắn, như thể muốn nhìn vào tận đáy lòng."Đường Thập Thất, không, Đường Vãn.""Ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ai?" Đường Vãn hỏi bằng một giọng khàn khàn.Hắn biết hiện tại lẽ ra hắn nên ngạc nhiên, nhưng Bùi Mộ ghé vào gần như vậy, gần đến mức hắn có thể nghe được hơi thở của y, ngửi được mùi của y...Trong đầu Đường Vãn chỉ toàn là suy nghĩ muốn xoay người áp đảo y."Biết." Bùi Mộ nói: "Từ đầu đã biết. Ta còn biết bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn bí mật dõi theo ta."Y vươn tay vuốt nửa bên mặt nạ của Đường Vãn: "Vị tiên sinh tặng cho ta sách thuốc, tay tiều phu vẫn luôn bán thảo dược giá rẻ cho ta, người cửu vạn thường giúp ta khuân vác vật nặng về nhà, lão thầy bói nằng nặc đòi tính quẻ cho ta, phán ta tuổi nhỏ long đong nhưng sau này sẽ được bình an một đời, tên đệ tử Tàng Kiếm bị một vết thương nhỏ xíu mà vẫn ngày ngày phiền ta đòi thuốc... Tất cả những người đó, ngươi dám nói không phải là ngươi dịch dung thành sao?" Bùi Mộ hừ lạnh.Đương nhiên, ký ức đẹp đẽ nhất thì Bùi Mộ đã giấu sâu trong đáy lòng, ngay cả Đường Vãn y cũng luyến tiếc không muốn kể ra.Nhiều năm trước, có một đêm, y lại gặp ác mộng. Trong mơ y thấy mình bị nhốt trong chum nước, bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết của người thân.Bùi Mộ kinh hãi tỉnh giấc. Giữa lúc mơ mơ màng màng, y nhìn thấy Đường Môn nọ cột tóc đuôi ngựa mang mặt nạ, ngồi ngoài cửa phòng của y, dưới ánh đèn dầu chập chờn đang sửa chữa A Cam.Vũ khí yêu quý không rời tay của hắn là Khổng tước vũ bị đặt bên cạnh. Đôi bàn tay linh hoạt đang xoay trở cánh tay sắt của A Cam.Rõ ràng là một người lúc nào cũng mang theo hơi máu tanh, vậy mà bóng lưng của hắn lại khiến Tiểu Vạn Hoa cảm thấy an tâm vô cùng, chậm rãi nhắm mắt ngủ.Lần này không hề gặp phải ác mộng gì nữa.Trong mơ đệ tử Đường Môn trẻ tuổi cõng y lên vai, mang y ra ngoài xem trùng trục: "Đừng có suốt ngày chui rúc trong nhà, ông đây dẫn bây đi coi trùng trục, trong rừng trúc có cả đàn.""Con bà nó, làm sao ngươi biết?!" Đường Vãn cảm thấy buồn bực đến nghẹt thở, hồi lâu mới nghẹn ra một câu."Rất nhiều chi tiết." Bùi Mộ đáp: "Mỗi lần ngươi dịch dung xuất hiện trước mặt ta, ta đều biết đó là ngươi."Bàn tay y vuốt ve nửa bên mặt không bị che bởi mặt nạ của Đường Vãn, lướt qua mắt hắn, nói: "Độ cong của đuôi mắt, khóe môi mỗi khi ngươi cười."Y nắm lấy bàn tay Đường Vãn: "Nốt ruồi nhỏ ở mặt bên ngón trỏ của ngươi."Tiếp theo y ghé sát xuống, vùi đầu vào hõm vai Đường Vãn, hơi thở ấm áp của y quẩn quanh vành tai hắn, khiến hô hấp của hắn trở nên rối loạn."Còn có mùi." Bùi Mộ nói.Tay y dừng trên bờ ngực lộ một nửa bên ngoài của Đường Vãn, lắng nghe nhịp đập từ trái tim hắn: "Còn có... cảm giác an tâm.""Cho nên ta liền biết là ngươi.""Ta vẫn luôn chờ đợi một ngày ngươi bỏ lớp dịch dung, bỏ xuống mặt nạ xuất hiện trước mặt ta. Nhưng mười năm cũng không đợi được." Bùi Mộ nói."Nửa năm nay ngươi không xuất hiện, ta rất lo lắng. Sau lại, ta nghe nói ngươi bị truy sát, ta chạy chết hai con ngựa mới đuổi đến Phong Hoa Cốc, giả vờ tình cờ gặp được, cứu ngươi.""Hừ. Kết quả... ngươi làm như không biết ta." Bùi Mộ hừ lạnh. "Ta rất tức giận, ngươi có biết không?"Bàn tay y vẫn đặt ở vị trí yếu hại ngay trên tim Đường Vãn, chỉ cần dùng một chút sức thôi, liền có thể giết chết hắn.Nhưng mà Đường Vãn không để ý chút nào. Nhiệt độ từ lòng bàn tay Bùi Mộ khiến trái tim hắn đập dồn dập đến nỗi hắn có cảm giác lồng ngực muốn vỡ tung.Bùi Mộ nâng tay sờ nửa bên mặt nạ của Đường Vãn, muốn gỡ xuống.Đáng tiếc Đường Vãn hắn, cũng giống như đa số đệ tử Đường Môn, có một loại cố chấp khó hiểu đối với mặt nạ.Thậm chí hắn còn gắn một cơ quan trên mặt nạ, khóa vào sau tai, trừ phi mặt nạ bị đập nát, nếu không không ai có thể gỡ xuống ngoài hắn."Gỡ xuống đi." Bùi Vãn dùng giọng điệu mang theo mệnh lệnh nói với hắn: "Để ta nhìn mặt ngươi.""Mụ nó." Đường Vãn xoay người đè Bùi Mộ xuống dưới thân: "Ông đây không đến gần là vì muốn tốt cho bây.""Cái loại tốt này," Bùi Mộ không chịu thua ngẩng mặt trừng hắn: "làm sao ngươi chắc là ta cần?""Ta đã không còn là đứa nhỏ năm xưa chỉ biết trốn trong góc tường không dám ra ngoài.""Hoa Gian Ly Kinh, có loại nào ta học không tốt? Ta vẫn không đủ tư cách sóng vai đứng bên ngươi hay sao?" Bùi Mộ lạnh lùng hỏi: "Hay là ngươi cho rằng, ngay cả nhìn mặt ngươi ta cũng không đủ tư cách?"Nói xong, Bùi Mộ nghiêng đầu không nhìn tới hắn.Đường Vãn lại nhìn thấy trong vẻ mặt quật cường của y có một chút hờn dỗi cùng tự ái.Nhất thời hắn lại mềm lòng.Hắn nâng cằm Bùi Mộ, buộc y phải quay mặt lại nhìn mình."Vậy thì ngươi nhìn cho kỹ." Đường Vãn nói."Lạch cạch" một tiếng, cơ quan sau tai Đường Vãn mở ra, hắn tháo xuống mặt nạ.Bùi Mộ đăm đăm nhìn Đường Vãn.Gương mặt hắn góc cạnh như đao khắc, đầu mày thật thấp, mà đuôi mày lại xếch cao như muốn bay lên, khóe mắt đuôi mày đều là lạnh lùng ngoan lệ.Gương mặt này, so với ký ức mười năm trước của Bùi Mộ thêm rất nhiều sát khí, nhưng lại vẫn khiến y an tâm như xưa.Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đường Vãn: "Ngươi vẫn không thay đổi gì cả."Đường Vãn ghì chặt hai cổ tay y, giống như vô số lần trong mộng đè y xuống giường: "Mặt của ông đây trị giá mười vạn lượng, thấy mặt rồi thì đã là người của ông, sau này phải ở bên cạnh ông."Tám."...Hừ." Bùi Mộ nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ chán ghét, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vui mừng cùng thỏa mãn.Đường Vãn cười cười, nâng mặt y xoay lại, liền cúi đầu cắn lên môi y, đầu lưỡi cạy mở hàm răng Bùi Mộ tấn công vào, liếm khắp từng tấc khoang miệng y.Một nụ hôn dài kết thúc, môi của Đường Vãn tách khỏi Bùi Mộ, còn mang theo một tia nước bọt.Hơi thở của Bùi Mộ dồn dập, ánh mắt ngấn một tầng nước, có vẻ mê mang.Đường Vãn nhìn thấy vẻ mặt này của y, có chút không nhịn được, lại cúi đầu cắn vành tai y, một bàn tay cởi bỏ nút thắt áo.Áo lót của Bùi Mộ liền rời ra, để lộ bờ ngực trắng muốt.Tay của Đường Vãn từng tấc từng tấc vuốt ve thân thể y, đầu ngón tay nóng rực như đang châm lửa trên cơ thể Bùi Mộ, khiến y không ngừng run rẩy."Đường Vãn..." Bùi Mộ rên rỉ.Đường Vãn cúi đầu cắn một điểm đỏ trên ngực y, dùng răng nhẹ nhàng gặm, nghe tiếng nức nở của y, vươn đầu lưỡi liếm một vòng xung quanh điểm đỏ, sau đó ngẩng đầu, cho tay vào quần cầm lấy dục vọng đang từ từ ngẩng lên của Bùi Mộ."Ừ, ta ở đây." Đường Vãn nói.Tựa như mười năm nay, trong vô số ban đêm, Đường Vãn ôm lấy Tiểu Vạn Hoa vẻ mặt thống khổ, mồ hôi đầm đìa vì bị ác mộng dày vò, ở bên tai y không ngừng lạp lại: "Đừng sợ, ta ở đây."Ta ở đây.Ta ở đây, ngay bên cạnh ngươi.Ta ở đây, ngươi đừng sợ.Ta ở đây, bảo vệ ngươi.Hắn cũng thả dục vọng của mình ra, mười ngón tay đan vào tay Bùi Mộ, cả người đè ép xuống, dùng dục vọng của mình cọ xát dục vọng của Bùi Mộ.Hai thân thể kề sát không một kẽ hở, nhiệt độ đây đó giao hòa.Đường Vãn dùng môi lưỡi cảm thụ người mà mình vẫn bảo vệ suốt mười năm nay.Từ một đứa trẻ đến thiếu niên, từ thiếu niên đến thanh niên.Hắn vẫn luôn dõi theo y.Hôm nay rốt cuộc cũng đợi được hoa nở, đền bù mơ ước.Có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cảm thụ y, giữ lấy y.Bùi Mộ cố hết sức áp lực khoái cảm, nhưng mà dục vọng bừng bừng của Đường Vãn vẫn một mực cọ xát y, môi lưỡi hắn vẫn luôn luôn lưu luyến trên vai ngực y nhẹ nhàng gặm cắn, hơi thở nóng rực của hắn vẫn không ngừng phả lên da thịt y.Phía dưới dần dần trở nên cứng rắn, khoái cảm hòa cùng cảm giác xấu hổ nhất loạt kích thích đầu óc Bùi Mộ."Ta vẫn luôn muốn ngươi." Đường Vãn thì thầm bên tai y. "Muốn ngủ ngươi.""Cút." Bùi Mộ nghiến răng nói, trong giọng nói bất đắc dĩ có chút run rẩy."Ngươi đã nhìn thấy mặt ta rồi, còn muốn ông đây cút đi đâu?" Đường Vãn nói vào tai y, đầu lưỡi ướt át liếm qua vành tai, Bùi Mộ lập tức cảm thấy eo lưng đều tê dại, không khỏi run rẩy một chút, cả người liền mềm nhũn.Một tay Đường Vãn bắt lấy hai cổ tay y, ghì chặt trên đỉnh đầu, tay còn lại cầm lấy dục vọng y vuốt ve, khi nặng khi nhẹ.Bộ phận yếu ớt lại mẫn cảm bị hắn nắm trong tay xoa nắn, khiến Bùi Mộ không khỏi cắn chặt môi, ngăn mình đừng rên rỉ thành tiếng.Bùi Mộ quả thật không có kinh nghiệm gì đáng nói, chẳng qua bao lâu, y đột nhiên kịch liệt giãy dụa, muốn giãy ra hai tay đẩy ra Đường Vãn, lại bị Đường Vãn đè thật chặt, dễ dàng hóa giải mọi phản kháng.Vì vậy y ở trong tay Đường Vãn rất nhanh đạt tới cao trào, sau đó cả người đều mềm nhũn nằm trong lòng hắn mờ mịt thở dốc.Đường Vãn liếm một chút chất lỏng trên đầu ngón tay, vẻ mặt của Bùi Mộ khiến khóe mắt đuôi mày vốn đầy sát khí của hắn cũng lây dính một phần ôn nhu.Bùi Mộ nhìn Đường Vãn nheo mắt, vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút liếm chất lỏng của mình dính đầy trên tay hắn, không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt, muốn ngăn cản: "Đừng! Bẩn...""Mùi vị cũng không tệ." Đường Vãn lại đè y xuống: "Ông đây thích."Dứt lời, hắn liền nhét mấy ngón tay vào miệng Bùi Mộ chậm rãi quấy: "Liếm thử xem?"Bùi Mộ trừng hắn, trên gương mặt hiện lên vẻ hờn giận, nhưng bị Đường Vãn giữ chặt tay, chỉ có thể bất đắc dĩ ngửa đầu, hé miệng ngậm lấy ngón tay hắn.Ngón tay trong miệng y đùa giỡn quấy rối đầu lưỡi mềm mại, vuốt qua hàm răng.Vẻ tức giận trên mặt Bùi Mộ dần dần biến thành xuân sắc mênh mang, một dòng nước bọt không kịp nuốt trào qua khóe miệng, quanh co uốn lượn chảy xuống.Đường Vãn rút ngón tay bị liếm đến ướt đẫm ra, sờ xuống phía dưới, đâm vào huyệt khẩu đang nhắm chặt.Bùi Mộ thống khổ khẽ rên một tiếng, hai tay bấu chặt đầu vai của Đường Vãn.Ngón tay Đường Vãn tách ra thân thể của Bùi Mộ, cắm vào, vách tường mềm mại ấm nóng bao lấy ngón tay.Cảm giác bị xâm nhập khiến Bùi Mộ cảm thấy không khỏe, phía sau không tự chủ siết chặt lại.Đường Vãn dùng ngón tay khai thác khu vực nóng ướt mềm mại, bốn phía tìm kiếm chọc quấy, khiến Bùi Mộ cắn chặt môi, thân thể không khỏi run run.Đột ngột đâm vào một chỗ, Bùi Mộ liền kịch liệt run lên, thốt ra một tiếng rên rỉ, hỗn hợp giữa thống khổ và vui thích."Ở đây à?" Đường Vãn hỏi, một tay luồn qua tóc, nâng lên gáy Bùi Mộ, liền cúi đầu hôn lên hai hàng mi dài vẫn không ngừng run rẩy, một tay ở trong thân thể y bắt chước hành động vào ra, không ngừng đâm vào chỗ mẫn cảm của y."Đường Vãn..." Bùi Mộ nhẹ nhàng hô lên một tiếng giống như nức nở."Ta ở đây." Đường Vãn cười cười, thả Bùi Mộ xuống, rút tay ra, nắm lấy đôi chân dài vòng quanh eo mình: "Kẹp chặt."Nhất thời Bùi Mộ còn không kịp hiểu, nhưng thân thể đã theo bản năng kẹp chặt hai chân, kẹp lấy vòng eo săn chắc hữu lực của Đường Vãn.Đường Vãn đỡ lấy dục vọng đã cứng rắn phát đau của mình, bồi hồi bên ngoài chốc lát, liền một hơi đâm thẳng vào nơi riêng tư đã bị mình khai thác ướt át."A..." Bùi Mộ bấu chặt đầu vai của hắn, đầu ngửa về sau, giống như một con cá bị ném lên bờ, há miệng cố hớp không khí, đau đến mặt mũi trắng bệch, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.Đường Vãn liên tiếp hôn lên mặt y, dục vọng của hắn bị bốn phía bao vây, mềm mại căng chặt mà ấm áp, nhưng vẫn nhịn xuống dục vọng muốn công thành đoạt đất, hắn nhịn hết sức thống khổ, mồ hôi đầy mặt, rơi xuống mặt Bùi Mộ.Đợi Bùi Mộ quen dần, hắn mới chậm rãi ma sát.Động tác của hắn tuy chậm, nhưng mỗi một lần tiến vào đều đâm trúng điểm nhạy cảm, vẻ mặt đau đớn của Bùi Mộ dần tan đi, hơi thở hổn hển của y cũng dần trở nên ngọt ngào mềm mại.Vì vậy, Đường Vãn lại nắm chặt eo Bùi Mộ, bắt đầu ra sức va chạm.Dục vọng to dài lại nóng rực của hắn mạnh mẽ rút ra, lại hung hăng đâm vào, mỗi một lần đều đâm trúng điểm trí mạng kia. Bùi Mộ chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, hơi co người lại, không ngừng phát ra những tiếng rên như nức nở.Nhưng dù sao Bùi Mộ cũng là lần đầu tiên, chịu không nổi Đường Vãn thô bạo như vậy, dần dần khàn cả giọng, hai tay mềm nhũn buông xuống, ngón tay níu lấy khăn trải giường, theo mỗi lần vào ra của Đường Vãn mà siết chặt rồi buông lỏng.Trên mặt y xuất hiện vẻ mê mang thất thần, hai tròng mắt đều ngân ngấn nước, nước mắt bất đắc dĩ tràn ra, lướt qua gò má, rơi vào trong tóc đen rối bời.Lúc này cả người Bùi Mộ đều lả đi, mặc Đường Vãn thao túng.Đường Vãn nhìn y như vậy, trái tim siết chặt, chỉ cảm thấy lửa nóng trong người càng ngày càng mãnh liệt."Đường Vãn... Đường Vãn..." Bùi Mộ thất thần gọi tên hắn, mắt nhìn hắn nhưng giống như không cách nào tập trung tiêu cự, giọng nói khàn khang mang theo nức nở cùng cầu xin."Ừ..." Đường Vãn nói: "Sắp rồi, chúng ta cùng nhau."Hắn nắm chặt eo Bùi Mộ tăng tốc và lực độ va chạm.Khắp phòng đều là tiếng da thịt va chạm vào nhau cùng với hơi thở hổn hển mà dâm mỹ.Chỗ mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị kích thích, Bùi Mộ rốt cuộc căng thẳng toàn thân, co rút vài cái, hai chân kẹp chặt eo Đường Vãn lại càng thêm dùng sức, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại, phía trước không hề được an ủi nhưng bắn ra.Đường Vãn đột ngột bị mút chặt, một luồng khoái cảm mãnh liệt từ xương sống chạy thẳng lên đại não, hắn giữ chặt eo Bùi Mộ, hung hăng đâm vài cái, từng đợt từng đợt tinh hoa bắn vào sâu trong thân thể y."Đường Vãn..." Bùi Mộ bởi vì trong cơ thể nóng bỏng mà nhẹ nhàng kêu rên một tiếng.Đường Vãn bắn xong, thở hổn hển trong chốc lát, mười ngón nắm chặt tay y, hôn lên khóe môi y."Ta luôn ở bên cạnh ngươi, trước đây, bây giờ, sau này."Hắn canh giữ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến lúc bông hoa kia nở, rơi vào tay hắn.--Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me