Dam My Edit Hoan Nguoi Theo Duoi
Tác giả: Phong Tử Mao.
Biên tập: Angel Anette.
...Chương 23: Mục Kỳ.Có đôi khi Mục Quyền lại nghĩ, nếu như Mục Kỳ còn sống thì hiện tại cũng đã 23 tuổi rồi.Mục Kỳ và mẹ kế luôn được cha hắn bảo vệ rất kỹ, sống trong biệt thự tại khu nhà giàu ở New York, được học ở những ngôi trường tốt nhất, lên đại học thì chọn theo ngành tài chính. Mục Cẩn hy vọng sau này cậu ta có thể đi theo con đường thương nghiệp, kế thừa những sản nghiệp hợp pháp của ông, sau đó xây dựng một gia đình bình thường và hạnh phúc.Dù Mục Kỳ luôn muốn tiếp xúc với súng đạn, cũng muốn được huấn luyện đặc biệt giống như Mục Quyền nhưng cha hắn chưa bao giờ cho cậu ta nhúng tay vào bất kỳ việc gì liên quan đến hắc đạo. Huống chi trong mắt Mục Quyền, tính cách của Mục Kỳ vốn không thích hợp để tham gia vào thế giới đó.Đứa em trai út này có tính thích hơn thua lại hay sĩ diện, luôn thích khoe khoang sự giàu có của gia đình ra bên ngoài, có không ít bạn gái, nhưng thực chất lại là một người nhu nhược.Khi đám người Lão Xà bao vây căn cứ của họ ở sòng bạc, Mục Kỳ bị Mục Quyền kéo đi chạy trốn, vừa vào bên trong đã thấy thi thể nằm la liệt khắp nơi, cậu ta sợ đến mức mặt mày trắng bệch, gần như mất tự chủ, đừng nói là cầm súng, ngay cả cầm dao gọt hoa quả tay cũng run rẩy không ngừng. Đến khi biết đã không còn đường cứu vãn, cậu ta trực tiếp ngồi bệt xuống đất, sau đó lại run rẩy bò dậy hét lớn:"Mau chạy đi anh ơi! Không còn kịp nữa đâu!!""Vô ích thôi, người của chúng đã bao vây bên ngoài rồi, sớm muộn gì cũng bị bắt lại thôi.""Rơi vào tay chúng anh tưởng chúng ta sẽ còn sống được sao?! Hơn nữa, hơn nữa... bọn chúng sẽ khiến chúng ta sống không bằng chết..." Mục Kỳ vừa gào lên vừa khóc nức nở.Mục Quyền hiểu cho cậu ta, không lâu trước đó mẹ ruột của Mục Kỳ đã chết trong tay thuộc hạ của Lão Xà."Học trưởng? Học trưởng?" Lý Tư Cận vỗ vỗ vai hắn, "Anh đang nghĩ đến Tiểu Kỳ sao? Anh không tin cậu ta vẫn còn sống?""Đúng vậy, tôi thật sự không tin." Mục Quyền nhìn ra cảnh vật bên ngoài máy bay, "Với cách làm việc của Lão Xà, không thể nào còn chừa lại một người sống sót.""Có khi nào lão đã biết anh chưa chết nên cố tình giữ lại Tiểu Kỳ, muốn sau này dùng để uy hiếp anh không?""Vậy thì tại sao Tiểu Kỳ lại xuất hiện trước cửa nhà ở Macao của chúng ta?" Mục Quyền đáp, "Nếu đúng là vậy, Lão Xà phải nên quay một đoạn video tra tấn Tiểu Kỳ rồi gửi cho tôi mới đúng.""Em cũng không thể hiểu được điểm này." Lý Tư Cận nhíu mày."Lần đầu tiên em gặp Tiểu Kỳ là lúc tôi mới vào đại học, đúng không?""Đúng vậy, lúc đó cậu ta học tiểu học ở Mỹ, nghịch ngợm lắm." Lý Tư Cận bật cười....Hình như Mục Kỳ chưa bao giờ có thiện cảm với những người ở bên cạnh Mục Quyền, đặc biệt là những người thân cận với hắn, như là Lý Tư Cận và Khương Lương.Có vẻ cậu ta khó chịu với việc có người ủng hộ hay thân thiết xung quanh anh trai mình."Bom nè, bom nè —"Nhóc Mục Kỳ mười tuổi giơ bình sữa đặc lên, hiên ngang lẫm liệt tung ra màn chào hỏi không mấy thân thiện với Lý Tư Cận vừa bước vào cửa, một dòng sữa màu trắng phun thẳng lên mặt người kia."Tiểu Kỳ lại nghịch nữa rồi sao? Xin lỗi cậu nhé, mau lấy khăn giấy lau một chút..." Giọng nói ngọt ngào mang khẩu âm Đài Loan của người mẹ kế không có chút lực uy hiếp nào.Ở căn biệt thự lớn tại New York này, Mục Kỳ chẳng khác gì một tiểu bá vương, tất nhiên là trừ khi có cha hoặc anh trai ở nhà."Mục Kỳ, em đang làm cái gì đó?" Mục Quyền bước nhanh tới, giật lấy bình sữa rồi ném ngược lên mặt Mục Kỳ, lạnh lùng nói: "Mau xin lỗi."Mục Kỳ bị dọa sợ, lúng túng lí nhí trong miệng, giọng đầy bất mãn."Đừng để anh phải nói lần thứ hai.""Học trưởng, không sao đâu ạ," Lý Tư Cận lau khô mặt và quần áo, mỉm cười nói, "Xem như là quà ra mắt đi."Mười mấy năm sau đó, Mục Kỳ vẫn chẳng mấy thân thiện với Lý Tư Cận, lúc gọi anh thì toàn là "này" với "ê", còn khi nhắc tới anh trước mặt Mục Quyền thì luôn là "người học đệ đó của anh".Một cậu công tử được nuông chiều từ bé như vậy rơi vào tay Lão Xà, trừ khi đối phương không có ý định giết chết, nếu không thì không thể nào sống nổi được....Mục Kỳ tựa người vào ghế sofa trong đại sảnh, ngây ngốc nhìn đèn chùm pha lê treo trên trần nhà, lại nhìn bức danh họa khổng lồ treo trên tường.Lúc Mục Quyền và Lý Tư Cận bước vào, cậu ta lập tức bật dậy, loạng choạng bước tới, môi run rẩy thật lâu mới thốt ra một tiếng: "Anh ơi..."Mục Quyền quan sát cậu ta từ đầu đến chân, cười nhẹ: "Lớn rồi đấy."Mục Kỳ không nhịn được nữa bật khóc, đưa hai tay ra muốn ôm hắn nhưng bị Mục Quyền đẩy ra."Anh không thích ôm, em quên rồi à. Hơn nữa, đã may mắn thoát chết rồi sao còn khóc lóc y như hồi bé vậy?"Mục Kỳ vừa khóc vừa bật cười: "Em quên mất, anh vẫn cẩn thận như trước.""Sau chuyện ba năm trước, không cẩn thận cũng không được." Mục Quyền vỗ vỗ vai em trai, "Trước tiên đi ăn cơm đã, ăn xong rồi nói chuyện kỹ hơn."Mục Kỳ hơi khựng lại, cười khổ: "Anh... em biết trong lòng anh có rất nhiều nghi ngờ. Thật ra, đôi khi chính em cũng thấy mình... không nên sống sót."Mục Quyền không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho chú Lưu đi dọn bàn ăn."Sao lại nói như vậy? Em trở về được là tốt rồi." Lý Tư Cận mỉm cười với cậu, "Mau lại đây, chú Lưu đã chuẩn bị những món em thích ăn nhất rồi này."Bữa tối chỉ có bốn người họ. Trong bang cũng không có mấy người quen biết Mục Kỳ, họ chỉ biết lão gia chủ trước đây có một cậu con trai út đang du học ở Mỹ, chưa từng dính dáng gì đến việc trong sòng bạc, tương lai cũng có vẻ sẽ không bước chân vào con đường hắc đạo.Lần này Mục Kỳ đột ngột trở về, ý định của Mục Quyền cũng giống như cha hắn trước đây."...Lúc em tỉnh lại, bọn chúng bắt đầu đánh em rồi bắt em quỳ xuống rửa chân cho chúng, sau đó còn nói sẽ đưa em đến quán bar làm trai bao...""Bọn chúng là người của Lão Xà?" Mục Quyền hỏi."Ngoài người của Lão Xà thì còn ai nữa, nhưng cũng nhờ cái thú vui biến thái của chúng nên em mới có cơ hội trốn thoát khỏi quán bar." Mục Kỳ khẽ kéo khoé miệng, "À đúng rồi, anh còn nhớ hôm chúng ta bị bắt đi không? Hôm đó em vừa tham gia xong hoạt động của trường, còn mặc chiếc áo đồng phục văn hoá, bọn chúng nhìn thấy liền lấy bật lửa ra, vừa cười vừa đốt cái huy hiệu trường trên áo em... đến giờ, chỗ ngực của em vẫn còn một vết sẹo...""Thiếu gia, ăn thêm chút nữa đi, đừng nghĩ mấy chuyện đau lòng đó nữa." Chú Lưu thở dài."Ba năm nay em ở đâu?" Mục Quyền vừa ăn vừa hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, "Tại sao không trở về Macao tìm chú Lưu?""Em tưởng nhà bên Macao cũng đã mất rồi, em sợ nên không dám quay lại... Sau khi trốn ra được thì em sang Úc, nhưng em sợ Lão Xà phát hiện nên không dám quá phô trương, chỉ có thể tìm việc trong nhà hàng người Hoa ở bên đó." Mục Kỳ ăn một cách ngấu nghiến, suýt chút nữa thì nghẹn, "Tháng trước em xem tin tức thấy có vụ xả súng ở sân bay Las Vegas, tình cờ thấy được các anh trong đó... Sau đó em đi tra lại chuyến bay hôm đó mới biết là từ Macao bay sang...""Không ngờ sự cố hôm đó hoá ra lại là chuyện tốt." Lý Tư Cận mỉm cười, "Tiểu Kỳ, em ăn chậm thôi, đừng vội.""Vậy em tính thế nào?" Mục Quyền hỏi tiếp, "Anh khuyên em trước hết nên đi học bổ túc cho xong chương trình học đại học, với năng lực của em thì xin vào mấy trường hàng đầu ở Hồng Kông cũng không vấn đề gì. Sau đó, em có thể thử tiếp quản những sản nghiệp hợp pháp mà cha từng kinh doanh ở đại lục, nếu thấy hứng thú thì cứ thử. Còn nếu em muốn học lên nữa hoặc ra làm một nhà phân tích tài chính, hoặc muốn tự mình khởi nghiệp, anh đều sẽ ủng hộ em."Mục Kỳ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, "...Anh, em muốn báo thù.""Đó không phải chuyện em nên làm.""Nhưng em... nhưng em không nuốt trôi được cơn giận này." Mắt Mục Kỳ đỏ lên vì tức giận."Nếu cha còn sống, ông cũng không mong em dính vào chuyện này. Nói khó nghe một chút, em cũng không có đủ năng lực để báo thù Lão Xà đâu."Mục Kỳ cúi đầu xuống, "Anh... vậy em có thể làm gì cho anh? Anh liều mạng sang tận Mỹ tìm lão ta còn em thì lại không giúp được gì, anh nghĩ em có thể yên tâm được sao?""Em nói chuyện cũng trưởng thành hơn trước rồi." Mục Quyền bật cười, "Chỉ cần em học hành cho tốt sau đó quản lý đàng hoàng sản nghiệp hợp pháp của cha, vậy đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho anh rồi."Mục Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, đi đến bên cạnh Mục Quyền rồi quỳ xuống."Tiểu thiếu gia, cậu làm gì vậy?" Chú Lưu giật mình, vội chạy đến đỡ.Mục Quyền nhìn Lý Tư Cận, người kia hơi trợn mắt vì kinh ngạc, không thể tin mà nhìn Mục Kỳ đang quỳ dưới đất."Anh... em xin anh.""Em có ý gì?""Đó căn bản không phải là giúp đỡ gì hết. Đến lúc quan trọng em chỉ biết kéo chân anh thôi! Hơn nữa bây giờ Lão Xà chắc chắn đã biết anh trở về rồi. Biết đâu lão ta lại giở thủ đoạn như ba năm trước... em không muốn tiếp tục vô dụng như vậy nữa...""Anh hiểu rồi, em đứng lên đi đã." Mục Quyền nhíu mày, "Em nghĩ chỉ cần quỳ là có thể khiến anh thay đổi chủ ý sao?""Tiểu Kỳ, học trưởng cũng vì đảm bảo an toàn cho em thôi, chuyện ba năm trước không một ai muốn tái diễn hết." Lý Tư Cận đứng dậy, "Những điều em nói không sai, nhưng để học trưởng đồng ý thì áp lực thật sự rất lớn, em hiểu không?""Đúng đó, đây còn là di ngôn của lão gia mà..." Chú Lưu cũng sốt ruột.Nghe vậy, Mục Kỳ ngẩng đầu lên, "Anh... anh suy nghĩ lại được không?"Mục Quyền im lặng vài giây, rồi nói: "Anh có thể suy nghĩ lại, nhưng kết quả có lẽ cũng như vậy mà thôi."...Mục Quyền bảo chú Lưu sắp xếp cho Mục Kỳ một căn biệt thự nhỏ gần khu biệt thự của bọn họ. Đó là một trong những tài sản do Mục Cẩn để lại, người vợ cả đầu tiên qua đời chưa được bao lâu thì người vợ bé thứ hai đã dọn vào nơi đó.Nói cách khác, nơi ở hiện tại của Mục Kỳ chính là chỗ mà cha mẹ cậu ta từng lén lút yêu đương vụng trộm. Chuyện này nghe qua vừa buồn cười lại vừa hoang đường."Học trưởng, để cậu ta ở đó... có ổn không?" Lý Tư Cận vén rèm nhìn căn nhà nhỏ đằng xa vẫn còn sáng đèn."Cho thằng bé một không gian riêng, có gì mà không ổn." Mục Quyền ngồi trên giường lật xem quyển album ảnh cũ, "Với lại, tôi cũng hy vọng chúng ta nên giữ một khoảng cách nhất định với thằng bé.""Học trưởng nghi ngờ điều gì ạ?""Lời thằng bé nói, câu nào tôi cũng có thể nghi ngờ." Mục Quyền nói, "Đặc biệt là lúc Tiểu Kỳ kiên quyết đòi phải báo thù cho bằng được, thật sự không giống với tính cách của thằng bé.""Với tính cách và những gì từng trải của Tiểu Kỳ, chuyện xảy ra ba năm trước có lẽ đã khiến cậu ta khiếp sợ lắm." Lý Tư Cận nói, "Nếu mà nói sự kiện năm đó dẫn đến tính cách của cậu ta thay đổi thì cũng không phải không thể.""Nhưng tại sao Lão Xà lại không giết Mục Kỳ? Chuyện này thật sự rất khó hiểu.""Em hiểu suy nghĩ của học trưởng. Hơn nữa chỉ dựa vào sức của một mình cậu ta mà có thể trốn sang tận Úc, cũng rất đáng nghi." Nói đến đây, Lý Tư Cận dừng lại một chút, "Nhưng nếu lần này Tiểu Kỳ trở về là muốn nhắm vào học trưởng, vậy thì lý do là gì? Hiện tại học trưởng là người thân duy nhất mà cậu ta có thể dựa vào không phải sao.""Em nói đúng, vì thế nên mọi chuyện mới càng khó giải thích." Mục Quyền cất album ảnh đi, "Cứ quan sát thêm một thời gian nữa. Giúp tôi mang cái này về thư phòng."Lý Tư Cận quay đầu nhìn hắn đưa album cho mình, đột nhiên nói: "Học trưởng, cảm ơn anh.""Cảm ơn cái gì?""Cảm ơn vì anh vì đã tin tưởng em." Lý Tư Cận nhận lấy album, khoé môi hiện lên một nụ cười dịu dàng, "Em biết ở vị trí của học trưởng rất khó có thể tin tưởng bất kỳ ai, kể cả người thân ruột thịt. Vậy nên việc anh hết lòng tin tưởng em như vậy... cảm ơn anh."Nói đến cuối cùng, dường như Lý Tư Cận không tìm được lời nào đủ để biểu đạt hết cảm xúc của mình, anh chỉ gật đầu nhẹ để chào hắn, sau đó quay người rời khỏi phòng."Khoan đã, tôi còn một chuyện quên nói." Mục Quyền gọi với theo.Lý Tư Cận dừng bước, tay ôm album hơi run rẩy, không rõ là vì cảm xúc vừa rồi quá mãnh liệt nên không kiểm soát được hay là do đang kích động vì lời giữ lại này."Nếu tối nay rảnh thì qua phòng tôi một chút." Mục Quyền lời ít ý nhiều, "Tôi nói xong rồi, em đi đi."
Biên tập: Angel Anette.
...Chương 23: Mục Kỳ.Có đôi khi Mục Quyền lại nghĩ, nếu như Mục Kỳ còn sống thì hiện tại cũng đã 23 tuổi rồi.Mục Kỳ và mẹ kế luôn được cha hắn bảo vệ rất kỹ, sống trong biệt thự tại khu nhà giàu ở New York, được học ở những ngôi trường tốt nhất, lên đại học thì chọn theo ngành tài chính. Mục Cẩn hy vọng sau này cậu ta có thể đi theo con đường thương nghiệp, kế thừa những sản nghiệp hợp pháp của ông, sau đó xây dựng một gia đình bình thường và hạnh phúc.Dù Mục Kỳ luôn muốn tiếp xúc với súng đạn, cũng muốn được huấn luyện đặc biệt giống như Mục Quyền nhưng cha hắn chưa bao giờ cho cậu ta nhúng tay vào bất kỳ việc gì liên quan đến hắc đạo. Huống chi trong mắt Mục Quyền, tính cách của Mục Kỳ vốn không thích hợp để tham gia vào thế giới đó.Đứa em trai út này có tính thích hơn thua lại hay sĩ diện, luôn thích khoe khoang sự giàu có của gia đình ra bên ngoài, có không ít bạn gái, nhưng thực chất lại là một người nhu nhược.Khi đám người Lão Xà bao vây căn cứ của họ ở sòng bạc, Mục Kỳ bị Mục Quyền kéo đi chạy trốn, vừa vào bên trong đã thấy thi thể nằm la liệt khắp nơi, cậu ta sợ đến mức mặt mày trắng bệch, gần như mất tự chủ, đừng nói là cầm súng, ngay cả cầm dao gọt hoa quả tay cũng run rẩy không ngừng. Đến khi biết đã không còn đường cứu vãn, cậu ta trực tiếp ngồi bệt xuống đất, sau đó lại run rẩy bò dậy hét lớn:"Mau chạy đi anh ơi! Không còn kịp nữa đâu!!""Vô ích thôi, người của chúng đã bao vây bên ngoài rồi, sớm muộn gì cũng bị bắt lại thôi.""Rơi vào tay chúng anh tưởng chúng ta sẽ còn sống được sao?! Hơn nữa, hơn nữa... bọn chúng sẽ khiến chúng ta sống không bằng chết..." Mục Kỳ vừa gào lên vừa khóc nức nở.Mục Quyền hiểu cho cậu ta, không lâu trước đó mẹ ruột của Mục Kỳ đã chết trong tay thuộc hạ của Lão Xà."Học trưởng? Học trưởng?" Lý Tư Cận vỗ vỗ vai hắn, "Anh đang nghĩ đến Tiểu Kỳ sao? Anh không tin cậu ta vẫn còn sống?""Đúng vậy, tôi thật sự không tin." Mục Quyền nhìn ra cảnh vật bên ngoài máy bay, "Với cách làm việc của Lão Xà, không thể nào còn chừa lại một người sống sót.""Có khi nào lão đã biết anh chưa chết nên cố tình giữ lại Tiểu Kỳ, muốn sau này dùng để uy hiếp anh không?""Vậy thì tại sao Tiểu Kỳ lại xuất hiện trước cửa nhà ở Macao của chúng ta?" Mục Quyền đáp, "Nếu đúng là vậy, Lão Xà phải nên quay một đoạn video tra tấn Tiểu Kỳ rồi gửi cho tôi mới đúng.""Em cũng không thể hiểu được điểm này." Lý Tư Cận nhíu mày."Lần đầu tiên em gặp Tiểu Kỳ là lúc tôi mới vào đại học, đúng không?""Đúng vậy, lúc đó cậu ta học tiểu học ở Mỹ, nghịch ngợm lắm." Lý Tư Cận bật cười....Hình như Mục Kỳ chưa bao giờ có thiện cảm với những người ở bên cạnh Mục Quyền, đặc biệt là những người thân cận với hắn, như là Lý Tư Cận và Khương Lương.Có vẻ cậu ta khó chịu với việc có người ủng hộ hay thân thiết xung quanh anh trai mình."Bom nè, bom nè —"Nhóc Mục Kỳ mười tuổi giơ bình sữa đặc lên, hiên ngang lẫm liệt tung ra màn chào hỏi không mấy thân thiện với Lý Tư Cận vừa bước vào cửa, một dòng sữa màu trắng phun thẳng lên mặt người kia."Tiểu Kỳ lại nghịch nữa rồi sao? Xin lỗi cậu nhé, mau lấy khăn giấy lau một chút..." Giọng nói ngọt ngào mang khẩu âm Đài Loan của người mẹ kế không có chút lực uy hiếp nào.Ở căn biệt thự lớn tại New York này, Mục Kỳ chẳng khác gì một tiểu bá vương, tất nhiên là trừ khi có cha hoặc anh trai ở nhà."Mục Kỳ, em đang làm cái gì đó?" Mục Quyền bước nhanh tới, giật lấy bình sữa rồi ném ngược lên mặt Mục Kỳ, lạnh lùng nói: "Mau xin lỗi."Mục Kỳ bị dọa sợ, lúng túng lí nhí trong miệng, giọng đầy bất mãn."Đừng để anh phải nói lần thứ hai.""Học trưởng, không sao đâu ạ," Lý Tư Cận lau khô mặt và quần áo, mỉm cười nói, "Xem như là quà ra mắt đi."Mười mấy năm sau đó, Mục Kỳ vẫn chẳng mấy thân thiện với Lý Tư Cận, lúc gọi anh thì toàn là "này" với "ê", còn khi nhắc tới anh trước mặt Mục Quyền thì luôn là "người học đệ đó của anh".Một cậu công tử được nuông chiều từ bé như vậy rơi vào tay Lão Xà, trừ khi đối phương không có ý định giết chết, nếu không thì không thể nào sống nổi được....Mục Kỳ tựa người vào ghế sofa trong đại sảnh, ngây ngốc nhìn đèn chùm pha lê treo trên trần nhà, lại nhìn bức danh họa khổng lồ treo trên tường.Lúc Mục Quyền và Lý Tư Cận bước vào, cậu ta lập tức bật dậy, loạng choạng bước tới, môi run rẩy thật lâu mới thốt ra một tiếng: "Anh ơi..."Mục Quyền quan sát cậu ta từ đầu đến chân, cười nhẹ: "Lớn rồi đấy."Mục Kỳ không nhịn được nữa bật khóc, đưa hai tay ra muốn ôm hắn nhưng bị Mục Quyền đẩy ra."Anh không thích ôm, em quên rồi à. Hơn nữa, đã may mắn thoát chết rồi sao còn khóc lóc y như hồi bé vậy?"Mục Kỳ vừa khóc vừa bật cười: "Em quên mất, anh vẫn cẩn thận như trước.""Sau chuyện ba năm trước, không cẩn thận cũng không được." Mục Quyền vỗ vỗ vai em trai, "Trước tiên đi ăn cơm đã, ăn xong rồi nói chuyện kỹ hơn."Mục Kỳ hơi khựng lại, cười khổ: "Anh... em biết trong lòng anh có rất nhiều nghi ngờ. Thật ra, đôi khi chính em cũng thấy mình... không nên sống sót."Mục Quyền không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho chú Lưu đi dọn bàn ăn."Sao lại nói như vậy? Em trở về được là tốt rồi." Lý Tư Cận mỉm cười với cậu, "Mau lại đây, chú Lưu đã chuẩn bị những món em thích ăn nhất rồi này."Bữa tối chỉ có bốn người họ. Trong bang cũng không có mấy người quen biết Mục Kỳ, họ chỉ biết lão gia chủ trước đây có một cậu con trai út đang du học ở Mỹ, chưa từng dính dáng gì đến việc trong sòng bạc, tương lai cũng có vẻ sẽ không bước chân vào con đường hắc đạo.Lần này Mục Kỳ đột ngột trở về, ý định của Mục Quyền cũng giống như cha hắn trước đây."...Lúc em tỉnh lại, bọn chúng bắt đầu đánh em rồi bắt em quỳ xuống rửa chân cho chúng, sau đó còn nói sẽ đưa em đến quán bar làm trai bao...""Bọn chúng là người của Lão Xà?" Mục Quyền hỏi."Ngoài người của Lão Xà thì còn ai nữa, nhưng cũng nhờ cái thú vui biến thái của chúng nên em mới có cơ hội trốn thoát khỏi quán bar." Mục Kỳ khẽ kéo khoé miệng, "À đúng rồi, anh còn nhớ hôm chúng ta bị bắt đi không? Hôm đó em vừa tham gia xong hoạt động của trường, còn mặc chiếc áo đồng phục văn hoá, bọn chúng nhìn thấy liền lấy bật lửa ra, vừa cười vừa đốt cái huy hiệu trường trên áo em... đến giờ, chỗ ngực của em vẫn còn một vết sẹo...""Thiếu gia, ăn thêm chút nữa đi, đừng nghĩ mấy chuyện đau lòng đó nữa." Chú Lưu thở dài."Ba năm nay em ở đâu?" Mục Quyền vừa ăn vừa hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, "Tại sao không trở về Macao tìm chú Lưu?""Em tưởng nhà bên Macao cũng đã mất rồi, em sợ nên không dám quay lại... Sau khi trốn ra được thì em sang Úc, nhưng em sợ Lão Xà phát hiện nên không dám quá phô trương, chỉ có thể tìm việc trong nhà hàng người Hoa ở bên đó." Mục Kỳ ăn một cách ngấu nghiến, suýt chút nữa thì nghẹn, "Tháng trước em xem tin tức thấy có vụ xả súng ở sân bay Las Vegas, tình cờ thấy được các anh trong đó... Sau đó em đi tra lại chuyến bay hôm đó mới biết là từ Macao bay sang...""Không ngờ sự cố hôm đó hoá ra lại là chuyện tốt." Lý Tư Cận mỉm cười, "Tiểu Kỳ, em ăn chậm thôi, đừng vội.""Vậy em tính thế nào?" Mục Quyền hỏi tiếp, "Anh khuyên em trước hết nên đi học bổ túc cho xong chương trình học đại học, với năng lực của em thì xin vào mấy trường hàng đầu ở Hồng Kông cũng không vấn đề gì. Sau đó, em có thể thử tiếp quản những sản nghiệp hợp pháp mà cha từng kinh doanh ở đại lục, nếu thấy hứng thú thì cứ thử. Còn nếu em muốn học lên nữa hoặc ra làm một nhà phân tích tài chính, hoặc muốn tự mình khởi nghiệp, anh đều sẽ ủng hộ em."Mục Kỳ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, "...Anh, em muốn báo thù.""Đó không phải chuyện em nên làm.""Nhưng em... nhưng em không nuốt trôi được cơn giận này." Mắt Mục Kỳ đỏ lên vì tức giận."Nếu cha còn sống, ông cũng không mong em dính vào chuyện này. Nói khó nghe một chút, em cũng không có đủ năng lực để báo thù Lão Xà đâu."Mục Kỳ cúi đầu xuống, "Anh... vậy em có thể làm gì cho anh? Anh liều mạng sang tận Mỹ tìm lão ta còn em thì lại không giúp được gì, anh nghĩ em có thể yên tâm được sao?""Em nói chuyện cũng trưởng thành hơn trước rồi." Mục Quyền bật cười, "Chỉ cần em học hành cho tốt sau đó quản lý đàng hoàng sản nghiệp hợp pháp của cha, vậy đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho anh rồi."Mục Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, đi đến bên cạnh Mục Quyền rồi quỳ xuống."Tiểu thiếu gia, cậu làm gì vậy?" Chú Lưu giật mình, vội chạy đến đỡ.Mục Quyền nhìn Lý Tư Cận, người kia hơi trợn mắt vì kinh ngạc, không thể tin mà nhìn Mục Kỳ đang quỳ dưới đất."Anh... em xin anh.""Em có ý gì?""Đó căn bản không phải là giúp đỡ gì hết. Đến lúc quan trọng em chỉ biết kéo chân anh thôi! Hơn nữa bây giờ Lão Xà chắc chắn đã biết anh trở về rồi. Biết đâu lão ta lại giở thủ đoạn như ba năm trước... em không muốn tiếp tục vô dụng như vậy nữa...""Anh hiểu rồi, em đứng lên đi đã." Mục Quyền nhíu mày, "Em nghĩ chỉ cần quỳ là có thể khiến anh thay đổi chủ ý sao?""Tiểu Kỳ, học trưởng cũng vì đảm bảo an toàn cho em thôi, chuyện ba năm trước không một ai muốn tái diễn hết." Lý Tư Cận đứng dậy, "Những điều em nói không sai, nhưng để học trưởng đồng ý thì áp lực thật sự rất lớn, em hiểu không?""Đúng đó, đây còn là di ngôn của lão gia mà..." Chú Lưu cũng sốt ruột.Nghe vậy, Mục Kỳ ngẩng đầu lên, "Anh... anh suy nghĩ lại được không?"Mục Quyền im lặng vài giây, rồi nói: "Anh có thể suy nghĩ lại, nhưng kết quả có lẽ cũng như vậy mà thôi."...Mục Quyền bảo chú Lưu sắp xếp cho Mục Kỳ một căn biệt thự nhỏ gần khu biệt thự của bọn họ. Đó là một trong những tài sản do Mục Cẩn để lại, người vợ cả đầu tiên qua đời chưa được bao lâu thì người vợ bé thứ hai đã dọn vào nơi đó.Nói cách khác, nơi ở hiện tại của Mục Kỳ chính là chỗ mà cha mẹ cậu ta từng lén lút yêu đương vụng trộm. Chuyện này nghe qua vừa buồn cười lại vừa hoang đường."Học trưởng, để cậu ta ở đó... có ổn không?" Lý Tư Cận vén rèm nhìn căn nhà nhỏ đằng xa vẫn còn sáng đèn."Cho thằng bé một không gian riêng, có gì mà không ổn." Mục Quyền ngồi trên giường lật xem quyển album ảnh cũ, "Với lại, tôi cũng hy vọng chúng ta nên giữ một khoảng cách nhất định với thằng bé.""Học trưởng nghi ngờ điều gì ạ?""Lời thằng bé nói, câu nào tôi cũng có thể nghi ngờ." Mục Quyền nói, "Đặc biệt là lúc Tiểu Kỳ kiên quyết đòi phải báo thù cho bằng được, thật sự không giống với tính cách của thằng bé.""Với tính cách và những gì từng trải của Tiểu Kỳ, chuyện xảy ra ba năm trước có lẽ đã khiến cậu ta khiếp sợ lắm." Lý Tư Cận nói, "Nếu mà nói sự kiện năm đó dẫn đến tính cách của cậu ta thay đổi thì cũng không phải không thể.""Nhưng tại sao Lão Xà lại không giết Mục Kỳ? Chuyện này thật sự rất khó hiểu.""Em hiểu suy nghĩ của học trưởng. Hơn nữa chỉ dựa vào sức của một mình cậu ta mà có thể trốn sang tận Úc, cũng rất đáng nghi." Nói đến đây, Lý Tư Cận dừng lại một chút, "Nhưng nếu lần này Tiểu Kỳ trở về là muốn nhắm vào học trưởng, vậy thì lý do là gì? Hiện tại học trưởng là người thân duy nhất mà cậu ta có thể dựa vào không phải sao.""Em nói đúng, vì thế nên mọi chuyện mới càng khó giải thích." Mục Quyền cất album ảnh đi, "Cứ quan sát thêm một thời gian nữa. Giúp tôi mang cái này về thư phòng."Lý Tư Cận quay đầu nhìn hắn đưa album cho mình, đột nhiên nói: "Học trưởng, cảm ơn anh.""Cảm ơn cái gì?""Cảm ơn vì anh vì đã tin tưởng em." Lý Tư Cận nhận lấy album, khoé môi hiện lên một nụ cười dịu dàng, "Em biết ở vị trí của học trưởng rất khó có thể tin tưởng bất kỳ ai, kể cả người thân ruột thịt. Vậy nên việc anh hết lòng tin tưởng em như vậy... cảm ơn anh."Nói đến cuối cùng, dường như Lý Tư Cận không tìm được lời nào đủ để biểu đạt hết cảm xúc của mình, anh chỉ gật đầu nhẹ để chào hắn, sau đó quay người rời khỏi phòng."Khoan đã, tôi còn một chuyện quên nói." Mục Quyền gọi với theo.Lý Tư Cận dừng bước, tay ôm album hơi run rẩy, không rõ là vì cảm xúc vừa rồi quá mãnh liệt nên không kiểm soát được hay là do đang kích động vì lời giữ lại này."Nếu tối nay rảnh thì qua phòng tôi một chút." Mục Quyền lời ít ý nhiều, "Tôi nói xong rồi, em đi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me