Dam My Edit Ta Than Toi Thuong Phat Song Truc Tiep Than Quai Tue Thoi Kham
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)"Sao thời gian đóng cửa của quán rượu này mỗi ngày đều khác vậy, ta muốn đi vào hỏi một chút." Trúc Dật thu lại ánh mắt, nói.Đúng lúc này, một cậu bé khoảng 13-14 tuổi chạy vụt qua trước mặt họ. Cậu bé mặc một chiếc áo dài màu xám chắp vá, dáng người cực kỳ gầy gò, rõ ràng là con nhà nghèo.Phía sau cậu bé là hai người đàn ông trưởng thành cao lớn, tay áo họ xắn lên, mồ hôi chảy ròng trên trán, miệng không ngừng gào lên những lời chửi bới thô tục."Đồ nhãi ranh đáng chết, mau quay lại đây!""Để tao bắt được mày thì tao sẽ lột da mày ngay lập tức!"Cậu bé nhỏ con nhưng rất lanh lẹ, lợi dụng những quầy hàng trên quảng trường để né tránh sự truy đuổi của hai người đàn ông.Cảnh tượng nhanh chóng trở nên hỗn loạn, không ít người qua đường bị cuốn vào và cũng tham gia đội ngũ chửi bới ầm ĩ.Nhân lúc hai người đàn ông bị những người khác giữ lại để yêu cầu bồi thường thiệt hại cho các quầy hàng, cậu bé lập tức dừng lại, quay đầu chạy về phía con đường nhỏ ở hướng bắc."Nó định chạy ra cảng!""Nhanh lên, đuổi kịp trước khi nó lên thuyền, nếu không thì không kịp nữa!"Một trong hai người đàn ông nói gì với người kia, người kia nghe vậy lập tức gật đầu, chạy về hướng bắc."Tôi đi qua xem thử, có thể nó liên quan đến lời nguyền," Lộc Khởi nói. "Tôi sẽ quay lại tìm cậu sau, nếu tôi chậm trễ, cậu cứ trở về nội thành trước."Nói xong, Lộc Khởi đuổi theo hướng cậu bé vừa chạy.Trúc Dật bước vào quán rượu, mọi người bên trong đang nói chuyện rôm rả, trong lúc nhất thời không ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu. Trúc Dật đi đến trước quầy bar, lão bản là một người đàn ông râu xồm, đang lau chén rượu."Xin chào, tiên sinh muốn dùng gì?""Ở đây có thực đơn mỗi ngày không?" Trúc Dật hỏi."Thứ Bảy thì có rượu lúa mạch thơm ngon," ông râu xồm trả lời, quay người rót rượu cho Trúc Dật."Hôm nay là thứ Bảy, hôm qua là thứ Sáu. Hai ngày này quán đều đóng cửa vào đúng 12 giờ đêm." Ánh mắt Trúc Dật lóe lên một tia suy tư. "Tối qua, trước khi tiếng động dừng lại, ta nhớ có một NPC nói khi ấy đã hơn 11 giờ. Sau đó, chuyện kia xảy ra. Liệu có phải nếu phát ra âm thanh sau một thời điểm nhất định, sẽ thu hút quỷ hồn áo xám không? Có lẽ, việc tửu quán này quy định giờ đóng cửa là để tránh quỷ hồn đó."Suy đoán chỉ là suy đoán, Trúc Dật cần chứng thực điều này."Rượu của ngài đây," người đàn ông râu xồm đặt ly rượu bằng gỗ trước mặt Trúc Dật.Cầm lấy ly rượu, ánh mắt Trúc Dật đảo qua từng vị khách trong quán, rồi cậu ngồi xuống một bàn gần cửa sổ. Trước mặt cậu là một người đàn ông trung niên, ông phát hiện đối diện mình đột nhiên nhiều thêm một người, ông ta nhìn cậu với vẻ khó hiểu.Ông ta hỏi: "Có chuyện gì sao, người xứ khác?"Trúc Dật buông ly rượu, nghiêng người về phía trước, tiến lại gần người đàn ông trung niên này: "Ta muốn hỏi ngươi một ít việc."Nam nhân đáng lẽ phải phản kháng lại như bị định trụ, ánh mắt ông ta mê mang."Ngài muốn hỏi gì?""Ta muốn biết vào thứ ba, tại sao quán lại đóng cửa vào buổi trưa.""Bởi vì nếu phát ra âm thanh, sẽ bị quỷ hồn đáng sợ cướp đi sinh mệnh.""Thời gian quán rượu đóng cửa là thời gian chúng ta cần im lặng sao?""Đúng vậy."【Thăm dò cốt truyện: Tiến độ trước mắt 10%(Tại thành phố này, không chỉ ban đêm, đôi khi ngay cả ban ngày ngươi cũng cần giữ im lặng.) 】Trúc Dật nhìn khung nhiệm vụ vừa được cập nhật, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.Trong buổi vũ hội hôm qua, thiết bị trung tâm trên người các chủ bá đều phát ra tiếng vang. Tuy rằng lúc đó không thể kiểm tra nhưng xem ra, nếu đến thứ ba mà bọn họ vẫn không thể phá bỏ lời nguyền rủa trên quốc gia này, bọn họ sẽ vì âm thanh từ thiết bị trung tâm phát ra, dẫn đến quỷ hồn áo bào tro giết chết.Nếu không cẩn thận quan sát, không ai có thể nhận ra người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Trúc Dật đã mất ý thức.Trúc Dật chỉ nghe lời thật lòng của ông ta mà ông ta đã hoàn toàn không còn tư duy của mình.Trong bảy ngày sau khi Trúc Dật trở thành chủ bá Kỳ Chính Thức, cậu đã thử nghiệm vô số lần, rốt cuộc cũng nắm giữ một phần nhỏ lực lượng của mình --- mê hoặc sinh mệnh thể nói thật, nhưng sẽ không biến họ thành kẻ điên hoàn toàn.Tuy rằng cậu đã tận lực giảm tác dụng phụ, nhưng năng lượng của cậu là sự tổn thương rất lớn với sinh mệnh thể, nếu trong thời gian ngắn, cậu lại sử dụng năng lực này lên người đàn ông trung niên lần thứ hai, hoặc một lần nữa tiếp xúc với hơi thở từ thần thức của cậu, người này lập tức trở thành một khối thi thể."Ta muốn biết tại sao thành phố này lại biến thành thế này?" Trúc Dật tiếp tục hỏi."Bởi vì chúng ta bị thần vứt bỏ." Ông ta nói, "Cho nên mới bị trừng phạt.""Các ngươi đã làm cái gì?""Chúng ta chưa làm gì cả, là quốc vương... quốc vương..."Người đàn ông trung niên này đột nhiên tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn Trúc Dật."Cậu là ai, sao lại ngồi đối diện tôi?"Trúc Dật suy tư nhìn người đàn ông trung niên này. Vừa rồi đối thoại của họ sắp chạm đến từ ngữ mấu chốt nào đó, nếu ông ta nói ra từ kia, rất có thể ông ta sẽ lập tức bị lời nguyền trừng phạt. Vì thế nên người đàn ông trung niên mới thanh tỉnh khỏi sức mạnh của cậu."Hiện tại ông ta hoàn hảo không tổn hao gì, chứng minh từ 'bị thần vứt bỏ' không phải là từ ngữ mấu chốt, thần không phải là ngọn nguồn của lời nguyền, nhưng vẫn nên tìm hiểu nơi ông ta nói là nơi thần rơi xuống." Trúc Dật thầm nghĩ.Cậu lộ một nụ cười với người đàn ông trung niên: "Ta là một người đang đi du lịch, tôi muốn tìm nhà thờ của nơi này.""Nhà thờ?" Ông ta nói, "Nhà thờ của chúng tôi đã sớm bị bỏ hoang, nhưng nếu cậu muốn, hẳn là mục sư vẫn ở đó."Trúc Dật đi theo chỉ dẫn của ông ta đi vào nhà thờ. Như lời ông ta nói, nhà thờ này rất hoang phế, xung quanh mọc cỏ dại khắp nơi, có một đống dây leo bò lên phù điêu nhô trên cánh cửa lớn.Trúc Dật đẩy cửa ra, một làn bụi mỏng phủ lên khắp không gian ngay lập tức xộc vào mũi cậu. Cửa sổ hoa hồng cũng bao phủ bởi một tầng tro bụi, làm ánh sáng năm sắc màu chiếu vào nhà thờ trở nên mông lung.*Nhà thờ thường dùng kính đủ loại sắc màu như thế này, nên ánh sáng chiếu vào nhà thờ thường là đủ mọi sắc màu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me