TruyenFull.Me

Dam My Edit Ta Than Toi Thuong Phat Song Truc Tiep Than Quai Tue Thoi Kham

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

"..." Trúc Dật nén xuống ý muốn tháo mắt kính ra để hòa tan vị giáo chủ Chân Đức Suất Chi Thần này ngay tại chỗ, cậu cực kỳ miễn cưỡng lên tiếng: "Được rồi, ta sẽ đi làm."

"Nếu cậu có bản vẽ thì đưa tôi, tôi sẽ đi tìm thợ điêu khắc." Bạch Cửu đề nghị.

Ủa muốn ta tự sướng một tấm tại chỗ rồi gửi cho ngươi hay sao???

Trúc Dật giơ tay đánh gãy cậu ta: "Không cần, ta tự lo được."

"Vất vả cậu rồi." Bạch Cửu nghe xong thì vui vẻ đáp, "Tốt quá, thế là các tín đồ có chỗ dựa rồi."

Cậu ta thật sự nhiệt tình quá mức.

Trúc Dật không muốn ở lại trong căn phòng này thêm nữa, cậu cho rằng mình chỉ ở lại thêm chút nữa là Bạch Cửu sẽ lại đưa ra yêu cầu vô lý nào đó, lại còn dùng Chân Đức Suất Chi Thần để áp chế cậu, khiến cậu không thể từ chối.

Trúc Dật lập tức nói: "Vậy ta đi trước đây."

"Ừ, tôi sẽ ở đây chờ. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không về nhà, cậu cứ tới đây tìm tôi." Bạch Cửu bổ sung, "Trừ khi tôi đi vắng."

Trúc Dật ậm ừ đồng ý rồi không quay đầu lại mà bước về phía cửa. Tay chưa kịp chạm then cửa thì đã có người khác mở giúp.

Lộc Khởi kéo cánh cửa cho cậu.

Trúc Dật liếc nhìn anh: "Không phải là ngươi muốn ôn chuyện cùng Bạch Cửu sao?"

Bạch Cửu: "?"

Lộc Khởi: "Đã xong rồi."

"Không có mà." Bạch Cửu vội vã phủi tay, nói với Trúc Dật, "Đừng oan uổng tôi, tôi nào dám câu tam đáp bốn với vợ cậu."

Nụ cười của Lộc Khởi rộng đến mang tai: "Em ghen đấy à?"

Cậu ta không nhắc tới thì Trúc Dật suýt quên mình đã từng vui vẻ gọi Lộc Khởi là lão bà. Lộc Khởi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể phản bác. Vậy mà giờ đây người bị ép vào thế yếu lại là cậu?

Trúc Dật thầm kiểm điểm lại hành vi của mình trong một giây.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu lấp lánh vẻ tinh nghịch, đưa tay nắm cằm Lộc Khởi, bẻ mặt anh lại gần, rất tự nhiên hôn lên má anh một cái.

"Sao mà dám chứ, lão bà làm gì cũng đúng."

Nói xong, Trúc Dật vui vẻ bước ra cửa, để lại Lộc Khởi và Bạch Cửu đã hóa đá.

Sau khi rời khỏi đó, cậu lên mạng tra xem xung quanh có xưởng điêu khắc nào không. Trang web hiện lên vài địa chỉ, Trúc Dật xem qua thì toàn thấy giá cả cao ngất ngưỡng.

Một pho tượng thần thô sơ mà cũng đã 3000. Đó còn là hàng có sẵn, nếu đặt làm custom thì còn đắt hơn.

Trúc Dật đang cõng một núi nợ khổng lồ, bỗng hối hận sao nãy không vay tiền Lộc Khởi.

Cậu chọn lọc kỹ càng, tìm được một xưởng tượng đất ở vị trí hẻo lánh.

May mắn là sau khi Dị Quỷ xâm lấn, khoa học kỹ thuật tuy không phát triển nhưng để tế phẩm có thể nhanh chóng tiến vào Bất Dạ Thành, giao thông đã tiện lợi hơn rất nhiều.

Từ Bất Dạ Thành đi ra là có thể bắt các chuyến tàu cao tốc thẳng đến trung tâm của các khu vực.

Mất gần một tiếng, Trúc Dật tới xưởng tượng đất này. Với tốc độ tàu cao tốc mà phải mất một tiếng, đủ để thấy xưởng này xa xôi thế nào.

Sau khi xuống tàu, xung quanh nhà cửa khá thưa thớt, những tòa nhà đều cực kỳ cũ kỹ. Ở đây thậm chí còn thấy cả cột điện và những đường dây cao thế chằng chịt.

Cây cối xung quanh cũng ít, chỉ có vài cây dưa vẹo táo nứt, tốt xấu lẫn lộn.

Trúc Dật đi lạc hai lần do app định vị kém, cuối cùng cũng tìm thấy xưởng.

Nhà xưởng cũ kỹ đang mở toang cửa, trước sân đất chất đầy đất sét, có cả một hố lớn, cạnh tường xưởng đậu một chiếc xe máy điện.

Trúc Dật nhìn qua cánh cửa mở rộng, thấy một dãy bóng người đứng im lìm, trong không gian tĩnh lặng này lại chẳng nghe thấy tiếng động nào từ họ.

Đột nhiên, một bóng người giật giật cử động, bóng của hắn từ từ tách khỏi những người khác.

Chủ nhân của bóng dáng đó là một thanh niên, hắn bước ra khỏi cửa, nhìn Trúc Dật đang đứng bên ngoài.

"Cậu là ai vậy?"

"Chỗ ngươi có nhận hang làm tượng custom không?"

"Có đấy, cậu vào đi."

Thanh niên quay người, Trúc Dật thấy hắn cầm một cây bút tô màu.

Trúc Dật đi theo hắn vào, phát hiện dãy người kia toàn là tượng điêu khắc. Thanh niên đang đứng cạnh đám tượng, tô mắt cho một pho tượng trong đó.

"Loại này giá bao nhiêu?" Trúc Dật hỏi.

"Đây là hàng người khác đặt, loại sản xuất hàng loạt như thế này tốn 2500 tệ." Thanh niên liếc nhìn cậu, đoán cậu không phải là khách lớn nên thái độ có chút có lệ.

Thực tốt, tiện nghi hơn cái giá 3000 kia.

Trúc Dật tan nát cõi lòng mà thầm nghĩ.

"Cậu muốn xem mẫu không, tôi dẫn cậu đi." Thanh niên dừng tay hỏi.

"Thực ra ta muốn đặt làm custom một cái." Trúc Dật nói.

"Đặt custom à, cậu có bản thiết kế không?"

"Không."

"Không có hình tham khảo sao?" Thanh niên có chút nghi hoặc.

"Ngươi có thể tùy ý phát huy." Trúc Dật nghĩ rồi bổ sung, "Nhưng đừng quá thô thiển, nhan sắc cũng không cần quá lòe loẹt, phải giữ vẻ đẹp tổng thể. Nếu làm được kiểu ngũ sắc huyền ảo thì càng tốt. Họa tiết đừng quá nhiều, nếu không sẽ nhìn rất rẻ tiền, phải đạt độ tinh xảo vừa phải."

Trúc Dật nhìn hắn: "Hiểu ý ta chứ?"

Thanh niên nhìn lại cậu: "25000 tệ một cái, không thương lượng."

Trúc Dật nghe xong suýt quỳ xuống: "Vô lý quá! Tượng đất sản xuất hàng loạt của các ngươi chỉ 2500 tệ, tại sao hàng đặt riêng lại tốn 25000?"

"Cậu vừa đòi ngũ sắc huyền ảo, vừa đòi tinh xảo, yêu cầu thế này đi đâu cũng đắt hơn chỗ tôi." Thanh niên khẽ cười khẩy, "Làm hay không tùy cậu."

"Giảm chút đi." Trúc Dật định tẩy não, "Thôi được, ta bỏ yêu cầu ngũ sắc, ngươi xem có thể giảm xuống còn 3000 tệ được không?"

"???" Thanh niên trợn mắt, "Bạn ơi, nhân sinh trên đời keo kiệt cũng là sống, hào phóng cũng là sống, cậu bủn xỉn thế, ngày nào đó gặp Dị Quỷ cũng chẳng mang theo được gì xuống mồ, cần gì phải làm thế!"

"Ta ---" Trúc Dật lắc đầu, "Dạo này ta có chút túng quẫn."

Thanh niên đánh giá cậu từ đầu đến chân: "Thôi được, cậu muốn một pho tượng đơn giản nhưng cao cấp đúng không? Tôi gợi ý loại này, chỉ 2000, tôi thiết kế mẫu cho cậu luôn."

Còn có chuyện tốt thế?

Trúc Dật vội hỏi: "Loại nào?"

Thanh niên: "Đi theo tôi."

Hắn dẫn Trúc Dật tới một cánh cửa đóng: "Loại này làm bằng đất thó, cuối cùng phủ một lớp bóng nhưng không tô màu. Nhìn qua rất huyền bí, tôi cảm thấy hợp yêu cầu của cậu đấy."

Thanh niên mở cánh cửa kia ra, bên trong là một phòng đầy tượng.

Đúng như lời hắn, những pho tượng đất thó có đường nét mềm mại, thần thái chân thực, tựa hồ đang ấp ủ cảm xúc gì đó, lớp phủ mờ tạo cảm giác huyền bí.

Trúc Dật rất ưng ý, đang định chém giá tiếp với thanh niên thì chợt nhớ mình nghèo đến mức phải tự đặt tượng thờ mình. Lại còn bằng đất thó, đến tô màu cũng không trả nổi.

Lòng cậu đau nhói, vành mắt cay cay.

Thanh niên thấy cậu như sắp khóc, thở dài: "Thôi được, giảm giá 10% cho cậu, không bớt nữa đâu."

Trúc Dật đồng ý ngay, khiến thanh niên có cảm giác mình trúng kế.

Đúng lúc đó, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Thanh niên thò đầu ra, niềm nở chào một tiếng: "Sao giờ này mới tới?"

"Tối nay tôi có việc nên không đến được."

Giọng nói của hắn âm trầm, làm Trúc Dật nghĩ tới tiếng kèn harmonica bị mốc meo dưới tầng hầm.

Trúc Dật cũng bước ra theo, thấy người nói chuyện là một người đàn ông có ngoại hình dị dạng.

Hắn nhìn rất gầy gò, mắt lồi ra, làn da tuy có màu sắc bình thường nhưng tổng thể lại toát lên vẻ âm u.

Thanh niên bảo Trúc Dật đợi một lát, rồi móc chìa khóa mở cửa phòng bên cạnh. Người gầy kia đi tới, tùy ý liếc nhìn Trúc Dật rồi đứng chờ phía sau thanh niên.

Ngay khi cửa mở, Trúc Dật ngửi thấy một mùi hương nhẹ, là hơi thở của cậu.

Cậu nhìn lướt qua vai hai người nhìn vào phòng, trong căn phòng này có rất nhiều tượng gốm nhỏ cỡ bàn tay, hình dáng nửa người nửa quỷ, xếp la liệt khắp mặt đất trông rất quái dị.

"Rất tốt, tiền đã chuyển đến tài khoản cửa hàng rồi đấy." Người gầy nhìn đám tượng gốm, rất hài lòng mà nói.

"Để tôi chất lên xe cho anh." Thanh niên ần cần đặt tượng lên xe đẩy rồi cẩn thận đẩy ra ngoài.

Trúc Dật đi theo phía sau họ, sau khi thanh niên đẩy tượng gốm ra, người gầy liền không cho hắn chạm vào, tự mình chất lên xe.

Trúc Dật giả vờ tò mò: "Hắn ta đặt nhiều như vậy làm gì thế?"

Thanh niên gãi đầu: "Thực ra tôi cũng không rõ, khách đưa bản vẽ thì làm thôi. Nhưng khách hàng này hào phóng lắm, đống tượng nhỏ này mà trả tôi 200.000 tệ, đâu bủn xỉn như cậu."

"... Câu cuối không cần thiết đâu."

Người gầy kia chất xong tượng lên xe thì định rời đi, Trúc Dật vội đưa 1000 tệ đặt cọc cho thanh niên.

"Ngươi cứ tự do phát huy." Nói rồi cậu chạy ra ngoài.

Chạy được nửa đường thì cậu lại quay lại, chỉ vào chiếc xe máy điện đang dựng bên tường: "Cho ta mượn, tiền thuê hai trăm."

"Sao lại hai trăm?"

"Ngươi giảm giá 10% cho ta, đây là cái 200 còn dư đó." Trúc Dật hào phóng nói, "Khi ta đến lấy hàng, ngươi không cần thối lại."

Chờ Trúc Dật trèo lên xe phóng đi, thanh niên mới kịp phản ứng: "Tôi đã đồng ý cho cậu mượn xe đâu?"

Nhưng Trúc Dật đã chạy như bay qua mặt thanh niên.

Chắc do sợ làm vỡ tượng, người gầy lái xe rất chậm. Trúc Dật theo sau từ xa, chỉ tăng tốc khi hắn sắp khuất tầm mắt.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe rẽ vào một cái sân nhỏ.

Cái sân này không đóng cửa với người ngoài, người ra vào rất đông, ai cũng cầm một cuốn sách nhìn giống kinh thánh.

Trúc Dật dừng xe máy điện, cậu vừa đi đến cổng sân liền nghe hai đại thẩm nói chuyện.

"Thần Trí Tuệ này thiêng lắm, con trai tôi bệnh nặng, tôi đến lạy một cái thì hôm sau bác sĩ bảo không cần phẫu thuật nữa."

"Thật à? Tôi còn đang phân vân."

"Phân vân gì, vào nghe thử đi, cũng có mất gì đâu."

Lúc này, một người đàn ông áo đen bước ra từ bên trong.

"Thành tâm cầu khẩn, sẽ được như ý nguyện."

"Thầy Hạ." Đại thẩm cúi đầu hành lễ, "Thành tâm cầu khẩn, sẽ được như ý nguyện."

Trúc Dật nghe thấy lời họ nói, rất kinh ngạc.

"Thành tâm cầu khẩn, sẽ được như ý nguyện."

Đây là giáo lý cậu từng truyền cho tín đồ.

Cậu tưởng chỉ có quyền bính của mình bị lấy đi, không ngờ ngay cả giáo lý cũng bị chiếm đoạt.

Hơn nữa cậu còn chẳng hay biết gì.

Có lẽ vì đứng lâu quá, thầy Hạ kia tiến lại gần cậu.

"Vị tiên sinh này, cậu muốn tìm hiểu về Thần Trí Tuệ thái cổ vĩnh sinh không?"

Tốt lắm, đến danh hiệu cũng bị cướp mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me