Dam My Edit Truoc Luc Mat Troi Lan
Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275
Wattpad: WinnyChan275
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 29: Con rùa ngốc
======***======
Bỗng chốc tay bị rút ra, Yến Dương cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng trong một khoảnh khắc. Hắn lập tức đưa tay ra phía trước, nắm lấy cổ tay Từ Triều lần nữa, "Từ Triều, đừng giận mà.""Tôi chỉ đang nghĩ, giá như tôi có thể đến sớm hơn một chút thì tốt rồi. Không, giá như tối hôm đó, tôi không nghe theo cậu đưa cậu về nhà thì tốt rồi, cậu sẽ không phải một mình gặp La Tưởng, sẽ không......""Yến Dương." Từ Triều lên tiếng cắt ngang, giọng nói hiếm khi mang theo tức giận, "Nếu theo logic của cậu, là tôi thuê nhà, cũng là tôi mời La Tưởng, thì giờ như thế này tôi cũng có lỗi, đúng không?""Cậu rảnh rỗi quá à? Việc của La Tưởng có liên quan gì đến cậu? Sao chuyện gì cậu cũng tự gánh lên người mình? Chuyện của Thành Lương tôi đã thấy cậu rất kỳ lạ, chuyện của La Tưởng cậu thật sự, cậu thật sự ——" Từ Triều cố gắng tìm kiếm từ ngữ để chửi rủa trong lòng, cho đến khi mặt cậu đỏ bừng, mới thốt ra một câu không đau không ngứa."Cậu thật sự là một con rùa ngốc!"Yến Dương nhìn Từ Triều trước mặt, ngay cả mắng cũng không tìm được từ, không khỏi cong môi cười. Hắn đưa tay lên mặt Từ Triều, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt đỏ lên vì xúc động của cậu, "Từ Triều, chuyện của người khác thực ra chẳng liên quan gì đến tôi.""Nhưng cậu thì khác. Chỉ cần cậu bị thương, tôi cảm thấy đó là lỗi của tôi."Từ Triều ngẩng đầu né tránh tay Yến Dương, ngẩn người một hồi, trong lòng bỗng dưng sáng tỏ, cảm thấy đáp án cho câu hỏi tại sao Yến Dương tốt với mình đã tìm thấy rồi.Cậu tiến lại gần mặt Yến Dương, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ hiểu biết, "Cậu có phải rất thích nuôi thứ gì đó không?""Hả?" Yến Dương bị suy nghĩ nhảy vọt của cậu làm cho ngẩn ngơ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không thích, quá phiền phức.""Thật không?" Từ Triều nghiêng đầu, đánh giá Yến Dương từ trên xuống dưới, "Cậu chắc chắn thích.""Tại sao?""Bởi vì cậu có vẻ như đang nuôi tôi như con trai vậy."Những lời tương tự, cậu đã nghe từ miệng người đó nhiều năm trước. Chỉ là thật đáng tiếc, sau này mỗi lần bị thương, đều có liên quan không thể tách rời với người đó.Yến Dương:......Yến Dương cảm thấy mình không có ý đó, nhưng lại nhạy cảm nhận ra tâm trạng đột ngột sa sút của Từ Triều, chỉ đành theo lời người ta mà nói tiếp, "Vậy chắc tôi là người nuôi dưỡng không đủ tiêu chuẩn rồi."Hắn nắm lấy cổ tay mảnh mai của Từ Triều, bổ sung: "Quá gầy, cảm giác như mỗi ngày đều không ăn đủ.""Đã ăn đủ rồi." Từ Triều vứt bỏ tâm trạng không rõ lý do, dựa lưng vào sofa, sờ sờ bụng mình, "Lê Hành mua rất nhiều, tôi đã uống cháo, ăn một cái bánh bao nhỏ, còn một phần mì...... Đều ăn hết rồi, chỉ là mì có vị hơi lạ.""Cậu đã ăn chưa?" Cậu bỗng quay đầu nhìn Yến Dương, không đợi đối phương trả lời, lại tiếp tục nói: "Chắc chắn là chưa ăn. Cậu vừa rồi...... Là đi tìm La Tưởng phải không?"Lúc này ở trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, bên cạnh còn có Yến Dương, Từ Triều không còn căng thẳng như trước, chỉ lặng lẽ siết chặt ngón tay đặt trên sofa, nắm chặt một mảnh vải nhỏ."Đừng sợ, không sao đâu." Yến Dương vẫn phát hiện ra động tác nhỏ của Từ Triều, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay căng thẳng đó, "Chỉ là đi nói chuyện với La Tưởng một chút."Hắn qua loa nói về việc vừa làm, rồi hỏi Từ Triều, "Cậu muốn làm thế nào?"Từ Triều im lặng một chút, mở miệng nói: "Gọi cảnh sát đi, giao cho cảnh sát xử lý.""Vậy thì tốt." Yến Dương cười một cái, "Cảnh sát đã ở nhà La Tưởng rồi.""Ừ?" Từ Triều có chút mơ hồ, "Vậy không cần thông báo để lập biên bản gì sao?"Yến Dương chắc chắn Từ Triều cũng không rõ những quy trình này, nên yên tâm lừa dối cậu, "Không cần. Cậu là nạn nhân, không liên quan gì đến cậu."Từ Triều quả thật không nghi ngờ gì, gật đầu, còn Yến Dương không cho người nọ có cơ hội suy nghĩ nhiều, kéo cậu về phía bàn ăn, "Sắp hai giờ rồi, tôi đói quá, có để lại gì cho tôi không?""Có chứ." Từ Triều thuận lợi bị Yến Dương chuyển hướng chú ý, trở thành người chủ động kéo người đi về phía trước, "Tôi đã ăn một phần mì, nhưng vị nó lạ quá. Rồi có bánh bao, quẩy...... Còn có viên chiên nhỏ! Nhưng Lê Hành không cho tôi ăn.""Không đúng." Từ Triều đứng trước bàn ăn, nhìn Yến Dương với vẻ không hài lòng, "Là cậu không để Lê Hành cho tôi ăn."(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)Yến Dương ấn người ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống, rồi từ đống thức ăn lộn xộn trên bàn chọn ra vài món, mới mở miệng nói: "Không phải tôi không cho cậu ăn, mà là bác sĩ bảo cậu ăn nhạt một chút.""Vậy tại sao món có nhân cũng không được?""Bởi vì nhiều dầu."Yến Dương tự cắn một miếng bánh bao, hơi nguội, nhưng không đến nỗi ngấy, so với cái mà hắn nói là nhiều dầu thì khác xa.Lý do không cho Từ Triều ăn món có nhân thực ra rất đơn giản —— Từ Triều không thích ăn gừng.Nhưng món ăn có nhân thường dùng gừng để tăng hương vị, mà Từ Triều thì dù món ăn có dở thế nào, cũng sẽ nuốt xuống hết.Hắn vẫn không rõ thói quen này của đối phương hình thành như thế nào, nhưng bây giờ người đang ở ngay trước mắt hắn, tình huống như ở tiệm mì trước đó, hắn tất nhiên phải cố gắng tránh.Từ Triều đã có câu trả lời, không nói gì thêm, chỉ nằm ở một góc bàn ăn, im lặng nhìn Yến Dương ăn cơm. Chỉ là lúc này đúng là thời gian người ta buồn ngủ, cậu lại không ngủ cả đêm qua, nhìn một lúc, hàng mi dài từ từ rơi xuống, che khuất đôi mắt xinh đẹp."...... Từ Triều, đi lên giường ngủ được không?"Trong cơn mơ màng, Từ Triều nghe thấy ai đó gọi mình lên giường, cậu nghe lời ngồi dậy, nhưng trong lúc mơ hồ bỗng nhớ ra mình chưa thay quần áo, liền lắc đầu, lẩm bẩm một câu "Bẩn", lại chôn đầu vào khuỷu tay.Yến Dương nhìn loạt động tác này của Từ Triều, cảm thấy khá bất lực. Ban đầu hắn định ôm người lên giường, nhưng lúc này tay bị thương, sợ ôm không vững lại làm người ngã, không dám hành động. Nhưng để Từ Triều nằm như vậy, tỉnh dậy lại sẽ đau cổ.Hắn chỉ còn cách hạ quyết tâm, không quan tâm đến việc đánh thức người lần nữa, kéo Từ Triều từ bàn ăn lên, nửa đỡ nửa ôm kéo người đi về phía trước.Từ Triều lần thứ hai bị hành động của Yến Dương đánh thức, cực kỳ không hài lòng dùng đầu va vào vai Yến Dương, toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào cánh tay đang đỡ cậu, không tình nguyện đi theo người.Chỉ là cơn buồn ngủ quá nặng, vừa mới di chuyển đến sofa, Từ Triều đã không chịu nhúc nhích nữa, cả người co quắp trên sofa, mơ màng tố cáo Yến Dương không cho cậu ngủ.Yến Dương thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành giúp người điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, kéo rèm phòng khách lên, rồi tìm một cái chăn quấn người lại, mới yên tâm đi vào phòng tắm, tắm cho mình.Từ Triều lại một lần nữa ngủ đến khi màn đêm buông xuống, khi tỉnh dậy vẫn còn hơi mơ màng, cho đến khi vô tình đè lên tay bị thương, mới hoàn toàn tỉnh táo.Phòng khách vẫn như trước, có một chiếc đèn đứng, cậu từ sofa đứng dậy, nhờ ánh sáng nhìn về phía cửa sổ kính, nhưng không thấy bóng dáng Yến Dương như lần trước."Từ Triều, nhắm mắt lại." Giọng nói của Yến Dương đột nhiên từ phía sau vang lên, Từ Triều theo phản xạ nhắm mắt lại, ngay lập tức nghe thấy một tiếng "Tách", ánh sáng xuyên qua mí mắt mỏng manh chiếu rọi vào."Được rồi, mở mắt ra." Yến Dương ngay lập tức đi đến, đưa cho cậu một cốc nước, "Uống một chút, ngủ có ngon không?""Ừm." Từ Triều uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút, rồi bổ sung: "Tôi cảm thấy tối nay có thể sẽ không ngủ được."Yến Dương cười một cái, không nhịn được đưa tay ra, chọc chọc vào má Từ Triều vì đang chứa nước mà phồng lên, "Không sao, nếu không ngủ được thì tôi sẽ ở bên cạnh cậu, trong nhà có rất nhiều thứ để giết thời gian.""Cũng có thể làm bài tập." Từ Triều ôm cốc, nhìn hắn với vẻ vô tội.Yến Dương:......"Được rồi, cậu muốn làm gì cũng được." Yến Dương thở dài, lấy cốc từ tay Từ Triều, "Uống ít thôi. Ngồi ở bàn ăn, trong nồi đang hầm canh, tôi múc cho cậu."Từ Triều không động, ánh mắt rơi vào mặt Yến Dương, rồi lại trượt xuống tay trái đang băng bó của hắn."Yên tâm, nguyên liệu mua sẵn, tôi chỉ cho vào nồi chế biến một chút." Yến Dương ôm vai Từ Triều, đẩy cậu ngồi xuống bàn ăn, "Hơn nữa vết thương ở cổ tay, lòng bàn tay không đáng phải băng bó." Không biết có phải để phù hợp với chiều cao của Yến Dương hay không, mà ghế bàn ăn khá cao, Từ Triều ngồi trên đó, đung đưa hai chân, "Có thể gọi đồ ăn ngoài.""Đồ ăn ngoài nhiều dầu mỡ, giờ không phù hợp với cậu." Yến Dương đưa cho Từ Triều một cái thìa, rồi đặt một bát canh trước mặt cậu, "Nếm thử đi, chắc chắn không có thứ gì cậu không thích.""Tôi không có món nào không thích cả." Từ Triều phản bác, cầm thìa khuấy một chút. Trong bát có khoai tây, củ sen, và sườn được cắt thành từng miếng nhỏ, ngoài ra không còn thấy nguyên liệu nào khác."Được, được, cậu không có, nhanh nếm thử đi."Từ Triều múc một thìa canh, vừa định cho vào miệng thì Yến Dương bên cạnh bỗng nhiên giữ tay cậu lại, "Thổi một chút, cẩn thận nóng."Cậu nghe theo thổi hai cái, rồi mới cho vào miệng.Hương vị tươi ngon gần như lan tỏa ngay lập tức trong miệng, Từ Triều không biết Yến Dương đã làm như thế nào, hoàn toàn không cảm thấy mùi tanh của thịt, mà vị của khoai tây và củ sen lại rất đậm, sau khi hương vị ban đầu lắng xuống, có thể cảm nhận được một chút ngọt ngào."Có cho đường vào không?" Từ Triều lại nhấp một ngụm canh, hỏi."Cậu nếm ra được à?" Yến Dương có chút ngạc nhiên, "Tôi chỉ cho một chút để tăng hương vị."Từ Triều lại cắn một miếng khoai tây, hương vị của canh đã ngấm hết vào đó, khoai tây mềm nhưng không nát, cậu nhai vài cái rồi nuốt xuống, hai tay chắp lại, giơ ngón cái về phía Yến Dương.Chỉ có điều ngón tay cái của cậu bị băng bó dày, chỉ lộ ra một chút đầu ngón, trông có chút buồn cười."Được rồi, nếu ngon thì cậu ăn nhiều một chút." Yến Dương bật cười, ấn tay cậu xuống, tự mình cũng múc một bát canh, bắt đầu ăn.Hai người cứ thế tiêu diệt một nồi canh, Yến Dương bỏ hết bát đĩa vào máy rửa chén, rồi kéo Từ Triều vẫn còn ngơ ngác bên cạnh."Cử động một chút, tiêu hóa thức ăn. Một lát tôi giúp cậu tắm.""Ồ, được, tắm."Từ Triều thực sự ăn quá nhiều, giờ vẫn còn cảm thấy choáng váng, hai chữ tắm rửa được cậu lặp đi lặp lại vài lần, mới đột nhiên nhận ra Yến Dương vừa nói gì."Giúp ai tắm cơ?!"----------Tác giả có lời muốn nói: Cậu là cái bánh quy nào vậy!Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me