TruyenFull.Me

Dam My H La Ai Yeu Ai

Thượng Hải vào thu, những cơn gió mát lành thổi qua các con phố, mang theo hương hoa quế dịu nhẹ. Nhưng trong lòng Dương Lộc, một nỗi bất an cứ âm ỉ cháy. Đã gần một tháng kể từ cái đêm định mệnh khi Lục Triết chứng kiến cảnh anh với bạn gái, và kể từ đó, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Lục Triết - người bạn thân mà anh đã quen thuộc suốt bảy năm qua, giờ trở nên xa cách lạ thường. Những cuộc gọi điện hàng đêm đã biến mất, những tin nhắn nhờ vả những việc lặt vặt không còn nữa, thậm chí cả những lời nhắn hỏi thăm sức khỏe cũng trở nên hiếm hoi. Mỗi lần Dương Lộc gọi điện, Lục Triết chỉ trả lời qua loa với lý do "đang bận".

"Cậu ấy vẫn còn giận tôi vì chuyện lần trước?" Dương Lộc tự hỏi, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng. Sự thay đổi của Lục Triết không chỉ đơn giản là tức giận, mà là một sự xa cách có chủ ý.

Một buổi chiều, trong văn phòng làm việc tại tầng 40 của tòa nhà tài chính trung tâm thành phố, Dương Lộc tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai nhân viên nữ:

"Nghe nói kiến trúc sư Lục Triết của công ty kiến trúc Bách Xuyến đang hẹn hò với thiếu gia Giang Du đấy!"

"Giang Du? Cái tay chơi nổi tiếng đó à? Trời, anh Lục Triết nguy hiểm rồi!"

Dương Lộc đứng chết lặng. Giang Du - cái tên đó không xa lạ gì với anh. Là con trai út của tập đoàn JC Corp, nổi tiếng với những cuộc tình chớp nhoáng và lối sống phóng túng. Làm sao Lục Triết - người thuần khiết và chân thành - có thể liên quan đến một người như vậy?

Tối hôm đó, tại buổi khai trương phòng tranh của một họa sĩ nổi tiếng trong một gallery ở khu French Concession, Dương Lộc cuối cùng cũng tìm thấy câu trả lời.

Bước vào không gian tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, ánh mắt anh lập tức bị thu hút bởi hai bóng người đứng gần bức tranh trừu tượng ở góc phòng. Lục Triết mặc một bộ vest xanh navy vừa vặn, tôn lên đường nét cơ thể thanh tú. Và người đứng cạnh anh, tay vòng qua eo Lục Triết một cách đầy sở hữu, chính là Giang Du.

Dương Lộc cảm thấy một cơn ghen tuông kỳ lạ bùng cháy trong lòng. Anh chưa từng thấy Lục Triết tỏ ra thân mật như vậy với ai. Thậm chí trong suốt bảy năm làm bạn thân, họ chưa bao giờ có những cử chỉ gần gũi đến thế.

"A Triết!" Dương Lộc bước tới, cố giữ giọng điệu bình thản.

Lục Triết quay lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở nên dè dặt. "Lộc, cậu cũng tới đây à."

Giang Du siết chặt hơn vòng tay quanh eo Lục Triết, nở nụ cười đắc thắng: "À, Dương tổng! Nghe nói công ty của anh vừa ký được hợp đồng lớn với tập đoàn Đức. Chúc mừng nhé!"

Dương Lộc bỏ qua lời chúc mừng đó, ánh mắt không rời Lục Triết: "Triết, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?"

Giang Du lập tức lên tiếng: "Tiếc quá, bọn tôi sắp phải đi rồi. Có hẹn tối nay rồi."

Không khí căng thẳng. Dương Lộc nhìn thẳng vào mắt Giang Du: "Tôi có chút chuyện muốn nói với Triết. Anh không phiền chứ?"

Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm, như hai con hổ sắp xung trận. Cuối cùng, Lục Triết lên tiếc: "Hay để lần khác đi, Lộc. Tối nay em thực sự có hẹn rồi."

Dương Lộc không thể tin vào tai mình. Lục Triết - người luôn sẵn sàng hủy mọi kế hoạch vì anh - giờ lại từ chối anh vì một cuộc hẹn với Giang Du.

Khi Lục Triết đi vệ sinh, Dương Lộc nắm lấy cơ hội, tiến đến chỗ Giang Du.

"Tôi biết anh là ai." Dương Lộc nói, giọng lạnh băng, "Và tôi biết những trò chơi của anh. Lục Triết không phải là mục tiêu cho những thú vui của anh."

Giang Du nhếch mép cười, ánh mắt đầy khiêu khích: "Ồ? Dương tổng quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi và Triết à? Hay là... anh đang ghen?"

"Tôi chỉ không muốn người bạn thân của mình bị tổn thương." Dương Lộc nói qua kẽ răng.

"Bạn thân?" Giang Du cười khẩy, "Vậy tại sao suốt bảy năm qua, anh không nhận ra Triết xứng đáng được hơn thế? Để cậu ấy phải chờ đợi, đau khổ vì anh?"

Dương Lộc sững người.

"Tôi cảnh báo anh," Dương Lộc nói, giọng đe dọa, "nếu anh làm tổn thương Triết, tôi sẽ..."

"Anh sẽ làm gì?" Giang Du cắt ngang, bước sát lại gần, "Dùng tiền? Quyền lực? Hay dùng tình bạn mà anh chưa từng trân trọng?"

Đúng lúc đó, Lục Triết quay lại. Nhận thấy không khí căng thẳng, anh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Giang Du lập tức thay đổi thái độ, mỉm cười dịu dàng với Lục Triết: "Không có gì đâu em. Anh và Dương tổng đang... trao đổi về quan điểm nghệ thuật."

Ánh mắt của Giang Du vẫn không rời Dương Lộc, đó là một tia nhìn đầy thách thức và chiếm hữu, nóng bỏng như lửa và sắc lẹm như dao. Rồi, như một con mãnh thú khẳng định lãnh thổ, hắn đột ngột kéo Lục Triết - người đang ngơ ngác với ly rượu trên tay - vào một căn phòng nghỉ nhỏ ít người qua lại. Điều khiêu khích nhất là hắn cố ý không đóng cửa, để tấm kính lớn ngay lối vào phản chiếu toàn bộ cảnh tượng bên trong một cách rõ ràng, sống động.

"Anh... anh làm gì thế?" Lục Triết thì thầm, giọng run nhẹ, đôi mắt trong veo mở to đầy ngỡ ngàng.

Giang Du không trả lời. Hắn chỉ cúi xuống, cướp đoạt đôi môi hồng mọng của Lục Triết bằng một nụ hôn thô bạo, đầy sở hữu. Đó không phải là nụ hôn dịu dàng, mà là một sự xâm lăng. Lưỡi hắn như một con rắn độc, lập tức luồn sâu vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi anh, mút cạn hơi thở, để lại mùi rượu nồng nàn và hương vị của dục vọng. "Ừm..." Một tiếng rên nghẹn ngào vô thức bật ra từ cổ họng Lục Triết. Cơ thể anh mềm nhũn, hai tay vịn vào vai rộng của Giang Du để giữ thăng bằng. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài run rẩy.

Dương Lộc đứng chôn chân ngoài kia. Máu trong người anh như đóng băng. Ánh mắt không thể rời khỏi hình ảnh phản chiếu trên tấm kính. Hắn thấy Giang Du từ từ rời đôi môi đã sưng đỏ của Lục Triết, di chuyển xuống cổ trắng nõn, để lại những dấu hôn đỏ thẫm, những vết cắn nhẹ đầy dấu ấn trên làn da mỏng manh. Bàn tay thon dài của Giang Du luồn vào bên trong bộ vest chỉn chu, xoa nắn núm vú nhỏ của Lục Triết qua lớp áo sơ mi mỏng manh.

"Anh... đừng... ở đây..." Lục Triết thở hổn hển, ngực dập dồn. Lời nói từ chối nhưng cơ thể anh lại nghiêng hẳn về phía Giang Du, như một đóa hoa hướng về mặt trời. Một tay chàng vịn vào tường, tay kia bám chặt lấy bờ vai cường tráng của Giang Du, các ngón tay thon thả siết chặt vào lớp vải áo.

Giang Du khẽ cười, một nụ cười đắc ý và đầy mưu mô. Tay hắn không dừng lại, tiếp tục di chuyển xuống dưới, vòng ra phía sau, vò nát hai bên mông căng tròn, đầy đặn của Lục Triết qua lớp vải vest cao cấp. Những ngón tay hắn bóp mạnh, in hằn lên da thịt, rồi lại xoa dịu một cách dâm đãng. Hắn cúi sát, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai đỏ ửng của Lục Triết, giọng nói trầm ấm nhưng đủ to để Dương Lộc - kẻ đang đứng như trời trồng bên ngoài - nghe thấy: "Em thích thế này phải không? Nói cho anh nghe đi. Em muốn anh chạm vào em ở chỗ này, phải không?"

Lục Triết mặt đỏ bừng, toàn thân run lên như muốn tan chảy. "Nhưng... anh... phải đóng cửa mới tiếp tục... ưm..." Giọng anh yếu ớt, đứt quãng, không còn chút sức lực nào để kháng cự.

Giang Du nhếch mép cười, hắn biết mình đã thắng. Một tay hắn giữ chặt eo Lục Triết, tay kia nhanh chóng mở khóa quần, kéo rút phăng lớp quần lót, để lộ ra khe mông trắng nõn và lỗ hậu đang e ấp khép mở của người dưới thân. Ngón tay thon dài, được bôi trơn bằng chính nước bọt của hắn, không chút dừng lại, chọc thẳng vào nơi sâu thẳm nhất.

"Á...!" Lục Triết rú lên một tiếng, thân hình giật mạnh. Nhưng ngay lập tức, một cảm giác khoái lạc chưa từng có trào dâng. Ngón tay của Giang Du như có phép thuật, di chuyển linh hoạt, xoáy sâu, tìm kiếm. Và rồi, khi hắn chạm trúng điểm nhạy cảm G ẩn sâu bên trong, cơ thể Lục Triết như bị một luồng điện cực mạnh chạy qua.

"Ưm...ưm...anh...đóng cửa...a... a...!" Lục Triết gào khóc, nước mắt tuôn rơi như mưa, lăn dài trên gò má ửng hồng. Nhưng đó không phải là nước mắt của sự đau đớn, mà là của khoái cảm tột cùng. Toàn thân anh run rẩy, co bóp từng cơn, chân tay mềm nhũn, hoàn toàn giao phó cho Giang Du điều khiển. Anh rên rỉ không ngừng, những âm thanh dâm đãng, ướt át: "Chỗ đó... a... đừng chạm nữa... em chịu không nổi... sướng quá... sướng quá đi mất...!"

Giang Du nhìn thẳng vào mắt Dương Lộc qua tấm kính, ánh mắt đầy vẻ chiến thắng và khiêu khích. Hắn cố ý đâm ngón tay càng lúc càng sâu, càng nhanh, liên tục chà xát lên điểm G. Mỗi lần như vậy, Lục Triết lại rú lên một tiếng, thân thể uốn cong một cách khiêu gợi, nước mắt và nước dãi lẫn lộn. Hắn cúi xuống, dùng lưỡi liếm những giọt nước mắt trên mặt Lục Triết, rồi lại thô bạo hôn lấy môi anh, nuốt lấy tất cả những tiếng rên rỉ dâm đãng đó vào trong.

Dương Lộc đứng đó, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Máu nóng dồn lên đầu, nhưng chân tay lại lạnh ngắt. Anh thấy Lục Triết - người bạn thân thuở nhỏ, người mà anh biết rõ đã từng dành cho mình một tình cảm đặc biệt - giờ đây đang quằn quại trong vòng tay của kẻ khác, thân thể run rẩy, mê đắm, khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng lại ngập tràn khoái lạc. Một cảm giác ghen tuông, tức giận và cả... kích thích, dâng lên nghẹn ngào trong lòng. Hắn biết, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không bao giờ còn như trước nữa.

Khoảnh khắc đó, với Dương Lộc, như một tấm màn bị xé toạc. Anh nhận ra cảm xúc mà mình luôn cố gắng chối bỏ không chỉ đơn thuần là tình bạn. Sự ghen tuông, đau đớn, và cả khao khát đang thiêu đốt lòng anh - anh muốn chính mình là người đang chạm vào Lục Triết, là người đang khiến anh rên rỉ như vậy.

Anh yêu Lục Triết.

Sự thật này ập đến quá mạnh mẽ, khiến Dương Lộc choáng váng. Suốt bảy năm qua, tình cảm đó luôn ở đó, nhưng anh đã phủ nhận nó, chôn vùi nó dưới danh nghĩa tình bạn. Giờ đây, khi thấy người khác sở hữu thứ mà lẽ ra thuộc về mình, anh mới nhận ra sự thật.

Giang Du ngẩng đầu lên, mỉm cười với Dương Lộc - một nụ cười đầy chiến thắng. Rồi anh quay lại với Lục Triết, dịu dàng sửa lại vest cho anh.

"Chúng ta về nhé, em yêu. Anh sẽ thưởng cho em khi về đến nhà" Giang Du nói, cố ý dùng từ thân mật.

Lục Triết gật đầu, khuôn mặt vẫn đỏ ửng. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Lộc.

Khi hai người rời đi, Dương Lộc vẫn đứng đó, bất động. Trong lòng anh là một mớ hỗn độn của cảm xúc: ghen tuông, hối hận, và bối rối. 


**

Tại căn hộ riêng, Dương Lộc ngồi bất động trên ghế sofa, hai tay siết chặt vào thành ghế đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Căn phòng im lặng đến nghẹt thở, nhưng trong đầu anh lại đang vang vọng một dàn hợp xướng dâm đãng. Đó là tiếng rên rỉ, nức nở, thở dốc mà anh bắt đầu tự tưởng tượng sau khi chứng kiến mối quan hệ của Lục Triết và Giang Du.

Hình ảnh Lục Triết – người bạn dịu dàng, trong sáng mà anh từng quen biết – đang bị Giang Du, tên thiếu gia dâm đãng kia, đè ra trên bàn làm việc, cứ như một con dao cứa sâu vào tâm can anh. Anh nhìn thấy cảnh Triết hai tay bám chặt vào mép bàn, khuỷu tay trắng nõn run rẩy. Lưng chàng vồng lên một đường cong tuyệt mỹ, mồ hôi lấm tấm trên làn da mịn màng. Giang Du, từ phía sau, một tay siết chặt eo thon của Triết, tay kia xé toạc lớp vải áo sơ mi, để lộ bờ vai trắng ngần đang run lên vì khoái cảm.

"À... Du... chậm... chậm thôi... em không chịu nổi nữa..." Tiếng rên của Triết nghe thật ướt át, đứt quãng, pha lẫn tiếng khóc nức nở.

"Không được, cưng à. Anh biết em thích mà." Giang Du cười gằn, hông vẫn duy trì nhịp điệu tàn bạo, những cú húc mạnh khiến cơ thể Triết bị đẩy về phía trước. "Lỗ em nhỏ quá, nóng quá, mút lấy anh thật là đã... Kêu to lên cho anh nghe nào!"

"Ưm... a... a...! Đừng... sướng quá... chết mất!" Triết gào lên, đầu ngửa ra sau, cổ vươn dài như thiên nga, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Dương vật nhỏ nhắn, hồng hào của chàng bắn ra một tia dịch trong, dính đầy lên mặt dưới bàn gỗ.

Âm thanh "bì bõm" ẩm ướt, mùi cơ thể hòa lẫn mùi tinh dịch... tất cả như một thước phim khiêu dâm cứ lặp đi lặp lại trong đầu Dương Lộc, khiến trái tim anh đau nhói nhưng đồng thời cũng đánh thức một thứ ham muốn đen tối, ghen tuông tột độ. Anh thấy mình như đang chết khát, cần một sự giải tỏa, cần khẳng định bản thân ngay lập tức.

Chuông cửa reo vang, xé tan không khí ngột ngạt.

Dương Lộc mở cửa. Một bóng hình đàn bà với chiếc váy ngắn cũn cỡn, thân hình nóng bỏng lập tức sà vào vòng tay anh. Mùi nước hoa ngọt gắt, nồng nặc xộc vào mũi, khác hẳn mùi hương thanh khiết, sảng khoái mà Lục Triết thường dùng.

"A Lộc, em biết anh nhớ em mà," giọng nói ngọt ngào, đầy mưu toan, "Hôm nay anh gọi em đột ngột vậy, em còn chưa kịp..."

Chưa để cô ta nói hết câu, Dương Lộc đã chụp lấy khuôn mặt đó, úp đôi môi mình lên một cách thô bạo. Đó không phải là một nụ hôn, mà là sự xâm chiếm, là sự trừng phạt. Lưỡi anh thọc sâu, cuốn lấy lưỡi cô ta, hút rút một cách điên cuồng như muốn nuốt chửng tất cả. Trong đầu anh, hình ảnh người đang hôn không phải là cô gái này, mà là Lục Triết với đôi môi mọng đỏ, đang khóc lóc, van xin.

Anh nhấc bổng cô ta lên, không một chút dịu dàng, và ném phịch xuống tấm nệm rộng. Ánh mắt Dương Lộc đỏ ngầu, đầy dã tính. Anh dùng tay, với sức mạnh của sự ghen tuông, xé toạc chiếc váy mỏng manh, rồi kéo tuột miếng quần lót ren màu đen, để lộ thân thể trần truồng, đang run rẩy vừa sợ hãi vừa phấn khích của cô gái.

"Lộc... anh làm em đau quá..." Cô ta giả vờ rên rỉ, nhưng Dương Lộc hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Anh với lấy chai chất bôi trơn trên đầu giường, đổ ồ ạt một lượng lớn, trắng xóa lên trên xương mu và khe âm hộ đang khép chặt của cô ta. Không một chút kiên nhẫn, anh dùng hai ngón tay thô ráp, ấn mạnh, xé toang cánh hoa môi âm đạo, rồi nhét sâu vào bên trong , bôi trơn một cách cẩu thả, thô bạo. Sự lạnh lẽo và thô ráp khiến cô gái giật mình, kêu thét lên.

"Im đi!" Dương Lộc gầm gừ, tháo bỏ quần áo trên người, để lộ thân hình vạm vỡ và cây dương vật đã cương cứng đến mức đau đớn. Anh xô mạnh hai đùi cô gái ra, không một lời báo trước, đâm thẳng một lèo vào sâu bên trong.

"Á!!!!" Một tiếng thét chói tai vang lên, nhưng Dương Lộc chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của Lục Triết trong tưởng tượng.

Anh bắt đầu một nhịp điệu điên cuồng. Mỗi cú húc mạnh như muốn xé nát mọi thứ. Hai bàn tay anh bóp chặt hai bầu ngực cô ta, để lại những vết hằn đỏ ửng. Anh cúi xuống, cắn lên cổ, lên vai, để lại những dấu răng thâm tím. Cô gái dưới thân, ban đầu đau đớn, dần dần bị cuốn vào cơn bão khoái cảm thô bạo, bắt đầu rên rỉ, la hét thất thanh.

"Ư... a... anh... anh mạnh quá... sướng quá!" Cô ta gào lên, thân thể cong lên, co giật.

Nhưng Dương Lộc không nghe thấy. Trong mắt anh, khuôn mặt đang đỏ ửng, méo mó vì khoái cảm kia là của Lục Triết. Đôi môi đang mở hé, thở dốc kia là của Triết. Thân hình mảnh mai đang run rẩy dưới thân anh là của Triết. Anh tự nhủ: "Triết... A Triết của ta... cuối cùng cũng thuộc về ta..."

"Triết... Triết...!" Anh gầm lên, và đổ ập xuống, phóng thích một dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh vào sâu trong tử cung cô gái. Cô ta rên lên một tiếng sảng khoái, toàn thân co quắp.

Nhưng cơn điên của Dương Lộc chưa dừng lại. Anh lật người cô gái đang thở dốc, mệt nhoài lại, ép cô nằm sấp, nâng cao phần mông lên. Anh nhìn chằm chằm vào lỗ hậu môn nhỏ xíu, co thắt nhẹ của cô ta. Trong đầu anh, đó là lỗ hậu môn màu hồng nhạt, còn nguyên vẹn của Lục Triết.

Bất chấp sự kinh hãi của cô gái, anh dùng tay, hứng lấy lượng tinh dịch vừa mới bắn ra, còn ấm nóng và loãng, rồi thô bạo bôi lên, nhét vào lỗ hậu môn khô ráo của cô ta.

"Không... đừng! Em chưa bao giờ... đau lắm! Làm ơn!" Cô gái khóc lóc, van xin, giãy giụa.

Dương Lộc bịt miệng cô ta lại, dập dương vật còn ướt đẫm tinh dịch của chính mình vào cái lỗ chật hẹp đó. "Chặt quá... nóng quá..." Anh rên lên trong hưng phấn, "Bên trong A Triết... cũng sẽ chặt và nóng như vậy sao...?"

Với một lực đẩy tàn nhẫn, anh xé toang sự kháng cự cuối cùng. Một tiếng thét đau đớn tột cùng bị nghẹt lại trong lòng bàn tay anh. Cô gái vật vã, nước mắt giàn giụa, nhưng Dương Lộc hoàn toàn mù quáng. Anh bắt đầu lại nhịp điệu điên loạn, đâm rút vào con đường chật hẹp, khô ráp đầy máu và nước mắt.

Mỗi cú thúc mạnh, anh lại tưởng tượng ra tiếng rên của Lục Triết. Mỗi lần rút ra, nhìn thấy máu và tinh dịch hòa lẫn, anh lại nghĩ đến cảnh mình đang chiếm hữu người bạn thân. Anh hôn lên lưng cô gái, nhưng trong tâm trí, đó là làn da mịn màng trên lưng Triết. Anh gọi tên "Triết" một cách điên cuồng.

Cô gái dưới thân, sau những tiếng kêu đau đớn ban đầu, dần kiệt sức và ngất đi trong cơn đau thể xác lẫn sự sợ hãi tột cùng. Nhưng Dương Lộc vẫn không dừng lại. Anh tiếp tục hành hạ cái cơ thể bất tỉnh đó, như đang trút cơn thịnh nộ và nỗi đau của mình lên nó. Anh xuất tinh thêm hai lần nữa vào sâu trong trực tràng của cô ta, cho đến khi kiệt sức mới lăn ra ngủ, để mặc kệ người phụ nữ nằm bất động, thân thể đầy thương tích và vết bầm.

Trong giấc mơ, anh ôm lấy Lục Triết, còn người thật, ngoài đời, chỉ là một nạn nhân vô tội của cơn cuồng loạn trong lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me