Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Triệu vương bị bắt đối với Tần quốc mà nói là chuyện đại hỉ.Hơn nữa, tin tức này lại truyền vào thành Hàm Dương cùng ngày Tử Sở công tử đăng cơ, toàn bộ dân chúng Tần quốc trong thành Hàm Dương đều sôi trào!"Tốt, quả nhân muốn đích thân đi biên thuỳ khao thưởng tướng sĩ." Đối với thần tử triều đình kích động dị thường, Tần Tử Sở hơi do dự, trực tiếp mở miệng hứa hẹn.Dù sao, hắn và Doanh Chính sớm có ước định đi biên cương trước.Lúc này tin tức cũng đã truyền tới tai hắn, như vậy, tiền tuyến nhất định là an toàn.Không cho các thần tử thời gian phản ứng, Tần Tử Sở bỗng chuyển đề tài, mở miệng nói: "Chư vị đều là công thần của Đại Tần ta, ngày sau yết kiến, không cần lễ nghi quỳ lạy nữa."Trên mặt Phạm Tuy hiện lên kinh ngạc.Hắn vội vàng bước ra khỏi hàng, ngăn cản Tần Tử Sở: "Quốc chủ, việc này không ổn."Tần Tử Sở ôn hòa mỉm cười, ôn nhu nói: "Tướng quốc Phạm Tuy vì Đại Tần ta định ra sách lược 'Viễn giao cận công*'; Võ An Quân vì nước khai cương khuyếch thổ, công trạng vô số; Chương Lê tiên sinh có ơn cứu mạng với Tử Sở. Mỗi một vị đang ngồi đều vì Đại Tần lập được công lao hãn mã**, Tử Sở không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy việc này bày tỏ tấm lòng."*viễn giao cận công: xa thì giao thiệp, gần thì dùng vũ lực**công lao hãn mã: ý nói làm thân trâu ngựa, đổ mồ hôi công sức phục vụ trên chiến trườngTrong mắt Phạm Tuy hiện lên vẻ vui mừng, không khỏi hạ giọng nói chậm.Nhưng hắn vẫn hết sức kiên trì, quỳ trên mặt đất dập đầu, không chịu đứng dậy.Phạm Tuy cường điệu nói: "Vì quân vương bày mưu tính kế là việc thần tử nên làm. Trong thiên hạ hiền sĩ ngàn vạn, có thể được quốc chủ tin tưởng xem trọng, đây là may mắn của Phạm Tuy. Nếu đổi thành những người khác, cũng có thể làm được trình độ như vậy."Tần Tử Sở nghe xong không khỏi nở nụ cười.Hắn nhẹ giọng nói: "Tướng quốc Phạm Tuy đã có nói như vậy, có một việc, Tử Sở muốn bàn bạc cùng các vị có mặt ở đây."Tần Tử Sở càng tôn trọng hắn, Phạm Tuy liền biểu hiện càng cung kính.Sau khi hắn lễ bái một phen, mở miệng hỏi: "Quốc chủ có chuyện gì muốn nói?""Trước đó vài ngày, Tử Sở đi biệt quán Ủng cung, lại một lần nữa gặp được Phi công tử của Hàn quốc đã diệt. Người này dâng một quyển sách cho Tử Sở —— tài hoa hơn người. Tử Sở luyến tiếc chôn vùi một người như vậy, hy vọng có thể để hắn làm quan tại Tần quốc ta. Nhưng Tử Sở cảm thấy có chút do dự không quyết, hy vọng có thể được chư vị chỉ điểm." Ngữ khí của Tần Tử Sở rất chân thành.Nói xong, hắn đã để nội thị đưa sách Hàn Phi dâng đem cho thần tử truyền đọc.Trên thực tế, từ biệt quán Ủng cung trở về, màn đêm buông xuống, Tần Tử Sở và Doanh Chính đã đồng thời đọc qua sách của Hàn Phi.Tài hoa của Hàn Phi không thể nghi ngờ, trong quyển sách này, Hàn Phi viết rõ suy nghĩ của hắn về các loại hình phạt sau khi Tần quốc thống nhất thiên hạ.Tần Tử Sở quả thực thấy trợn mắt há mồm.Pháp lệnh trên sách của Hàn Phi kỹ càng tỉ mỉ, suy tính hoàn mỹ, các loại khả năng phát sinh ngoài ý muốn đều bị hắn xét đến.Tần Tử Sở cảm thấy mình không cách nào tìm ra bất kỳ khuyết điểm gì, mà ngay cả Doanh Chính quyết định không chịu dùng lại Hàn Phi cũng không khỏi dao động.Buông tha nhân tài như vậy, thật sự là phung phí của trời!Bởi vậy, hai người chủ ý chưa chắc, sau khi thương lượng, dứt khoát đem việc này lên triều đình, xem là chuyện quan trọng bàn bạc.Bọn họ hy vọng có thể có được ý kiến của chư vị quan văn.Phạm Tuy nghe được vấn đề này, không khỏi trầm mặc.Hắn là người Ngụy quốc, mở miệng khuyên can quốc quân Tần quốc bổ nhiệm công tử Hàn quốc mất nước hay không, có vẻ chẳng thích hợp.Chương Lê và Phạm Tuy liếc nhìn nhau.Chương Lê do dự một chút, sau đó mở miệng.Chương Lê cũng không nói thẳng quan điểm của mình, mà là nhắc lại từng việc trọng dụng nhân tài của các triều đại quốc chủ Tần quốc: "Hiếu Công biết người khéo dùng, không vì Thương Quân là người Vệ quốc mà vứt bỏ hắn, Thương Quân bởi vậy vì Đại Tần ta cải cách chính trị mạnh mẽ; trọng dụng Tung Hoành gia* Trương Nghi, không vì hắn là người Ngụy quốc mà hoài nghi, Trương Nghi bởi vậy thi triển sách lược liên hoành**, làm tan rã liên minh lục quốc; Võ Vương vì tín nhiệm Cam Mậu người Hạ Thái, mà đánh hạ huyện Nghi Dương của Hàn quốc, đem một thanh kiếm sắc đâm vào giữa Triệu quốc và Ngụy quốc, nhắm thẳng vào Trung Nguyên***; Chiêu Tương Vương tin tưởng xem trọng tướng quốc Phạm Tuy mà định ra sách lược 'Viễn giao cận công', làm Đại Tần ta phát triển an ổn, hoàn toàn không lo, hơn nữa có thể tấn công những quốc gia khác, mà tướng quốc là người Ngụy quốc."*Tung Hoành gia: một học phái trong Cửu Lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ Chiến Quốc ở Trung Quốc.**liên hoành: khiến các nước bỏ liên minh với nhau mà liên minh với Tần***Trung Nguyên: chỉ vùng trung và hạ lưu sông Hoàng HàNói tới đây, ý tứ của Chương Lê rất rõ ràng.Hắn chân thành nhìn về phía Tần Tử Sở nói: "Quốc chủ, Đại Tần ta có thể phát triển như hôm nay, chỉ vì các quốc chủ có thể làm được ba điểm. Thứ nhất, có tài mới dùng, không quan tâm xuất thân và những việc đã qua; thứ hai, dùng người thì không nghi ngờ, toàn tâm ủng hộ tướng lãnh xuất chiến và mưu thần tài hoa; thứ ba, chiêu hiền đãi sĩ, lấy quan to lộc hậu đền đáp người tài. Theo thần thấy, có thể dùng Hàn Phi."Doanh Chính ngồi bên cạnh Tần Tử Sở, nghe Chương Lê nói xong, không khỏi nhớ tới Úy Liêu* lời nói ngông cuồng, tuyệt đối không quỳ lạy bất kỳ kẻ nào.*Úy Liêu: người nước Ngụy, ông được xem là người có công rất lớn trong việc phò tá Tần Thủy Hoàng diệt sáu nước thống nhất thiên hạ.Hắn nhẹ nhàng kéo tay áo của Tần Tử Sở, trực tiếp gật đầu.Tần Tử Sở và Doanh Chính liếc nhau, rốt cuộc quyết định, mở miệng nói: "Được, theo ý của Chương Lê tiên sinh, phong Hàn Phi làm đình úy, chủ trì hình luật.""Quốc chủ tài đức sáng suốt!" Trong cung Hàm Dương, đông đảo thần tử ca ngợi Tần Tử Sở.Tần Tử Sở nghiêng đầu nhìn về phía Doanh Chính, hai người nhìn nhau mỉm cười.Vương Tiễn vốn tưởng rằng nghênh đón mình sẽ là một cuộc đại chiến.Khi Lý Mục mang theo sa bàn vào Tấn Dương, Vương Tiễn càng thêm kiên định với niềm tin trong lòng."Tư Mã Thượng? Người này đã từng là phó tướng của ta. Tâm tư hắn kín đáo, trầm ổn tin cậy, cũng không tham công liều lĩnh. Nếu muốn dựa vào kế để chiến thắng hắn là không có khả năng." Lý Mục nghe vấn đề của Vương Tiễn, lập tức lắc đầu, đánh giá Tư Mã Thượng cực cao.Vương Tiễn gật đầu, thái độ bình thản nói: "Ta cũng nghĩ như thế, hắn phái tới một ngàn thám tử, ta cố ý cho người để lại ba mươi người bị thương nhẹ, làm bộ như nhất thời không đuổi kịp thả đi. Từ sau khi làm rõ chiến mã của quân Tần ta thay đổi ra sao, Tư Mã Thượng giữ vững trận địa, dựa vào nơi hiểm yếu phòng thủ, còn cùng ăn cùng ở với tướng sĩ quân Triệu, thậm chí chính miệng hút mủ chữa thương, tướng sĩ quân Triệu trên dưới một lòng, sĩ khí lại không chút nào tiêu tan."Lý Mục nghe Vương Tiễn nói xong, nhịn không được thở dài một hơi phụ họa: "Là tác phong của hắn."Tầm mắt Vương Tiễn chuyển quanh, dừng trên người Lý Mục, lời muốn nói ra chợt ngừng lại.Lý Mục mẫn cảm ngẩng đầu đối diện tầm mắt của Vương Tiễn, hai người đồng thời nheo mắt lại.Vương Tiễn đột nhiên vỗ bàn một cái, cao giọng nói: "Đa tạ Lý Mục tướng quân, thật sự là một diệu kế!"Nụ cười trên mặt Lý Mục lại càng khổ sở.Hắn nhịn không được mở miệng nói: "Nếu có thể, đem Tư Mã Thượng thu vào dưới trướng quân Tần được không? Người này sở trường là thủ thành, cùng ta phối hợp rất tốt, ngày sau trấn thủ tộc Hung nô không thể thiếu người tài."Vương Tiễn suy tư một lát, trịnh trọng gật đầu, hứa với Lý Mụ: "Được, chỉ cần Tư Mã Thượng không bị sứ thần của Triệu vương Thiên chém, ta tuyệt không làm khó hắn.""Đa tạ Vương Tiễn tướng quân." Lý Mục chân tâm thành ý hướng Vương Tiễn dập đầu, cảm kích ân đức của hắn với Tư Mã Thượng.Không đến nửa tháng, thám tử đã đem tin Tư Mã Thượng ủng binh tự trọng*, bị Tần quốc mua chuộc, bởi vậy không chịu khai chiến với quân Tần xôn xao đến tân thủ đô của Triệu quốc.*ủng binh tự trọng: chỉ tướng lĩnh nắm giữ binh quyền trong tay, chuyên quyền không phục tùng cấp trên.Triệu vương Thiên sau khi được tin, nhất thời hoảng sợ không thôi.Hắn sốt ruột nhìn Quách Khai, nói luôn miệng: "Quách Thượng Khanh cảm thấy việc này có thật không?"Quách Khai sờ chòm râu, thu hồi nụ cười trên mặt.Hắn tiến đến bên Triệu vương Thiên thấp giọng nói: "Hai mươi bảy vạn đại quân tinh nhuệ nhất của ta toàn bộ giao vào trong tay Tư Mã Thượng, mà ngay cả mười vạn đại quân hiện đang tiếp tục ngăn cản tộc Hung nô và Yến quốc đều già nua yếu ớt, điểm này cả nước đều biết. Tấn Dương dựa vào nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, số lượng quân Tần mà Vương Tiễn dẫn đầu so ra kém hơn nhân số trong tay Tư Mã Thượng, hơn nữa binh mệt ngựa đuối, nhưng Tư Mã Thượng lại không lập tức tấn công, ngược lại kéo hơn nửa năm không hề có tin tức, cái này... Cái này, thần cũng không dám nói lung tung."Sắc mặt Triệu vương Thiên nháy mắt trở nên trắng bệch.Hắn vội vàng bắt lấy bàn tay Quách Khai, bối rối không thôi nói: "Nếu Tư Mã Thượng bị người mua, tính mạng của quả nhân lâm nguy! Nhanh, lập tức phái người thay thế hắn! Quả nhân không tin điều này không làm được, chỉ lo thứ vô dụng tiêu hao lương thảo quốc khố!"Quách Khai thuận tiện đề cử hai người dâng cho mình vô số vàng bạc tiền của.Hắn cúi đầu cung kính nói: "Thần biết hai người, tuy rằng không có bản lĩnh lớn, nhưng một thân trung thành không thể nghi ngờ.""A? Là ai? Quách Thượng Khanh mau nói cho quả nhân!" Triệu vương Thiên có bệnh thì vái tứ phương*.*cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọngHắn kéo Quách Khai không buông, không ngừng hướng hắn truy vấn rốt cuộc người nào là "Trung thành tin cậy"."Triệu Thông và Nhan Tụ, hai người kia tuyệt đối trung thành với quốc chủ." Quách Khai ngẩng đầu, thần sắc trang trọng nhìn về phía Triệu vương.Triệu vương Thiên nháy mắt đã bị ánh mắt này của Quách Khai chộp lấy.Hắn không chút do dự lựa chọn tín nhiệm, cao giọng nói: "Tuyên chỉ, do hai người thay thế vị trí chủ soái của Tư Mã Thượng. Tư Mã Thượng, Tư Mã Thượng..."Triệu vương Thiên nhớ tới tên của Tư Mã Thượng, bối rối trong mắt bỗng bị sát ý âm u thay thế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giết hắn!""Dạ, quốc chủ." Quách Khai nhận mệnh, xoay người rời đi nhanh.Khóe miệng hắn hiện ra nụ cười gian kế có thể thực hiện được, trong lòng nghĩ: không biết lúc này Triệu Thông và Nhan Tụ sẽ dâng lên cho lão phu bao nhiêu châu báu đây?Tư Mã Thượng đang đóng vững đánh chắc tại biên quan, bố trí binh lực.Hắn biết mình không phải là tướng lãnh thiên phú kinh người, nhưng thủ thành khác với tiến công.Hắn chỉ cần dựa vào nơi hiểm yếu tạo thành bố trí hợp lý hơn, quân Tần tuyệt đối không cách nào xâm chiếm Tấn Dương được một bước.Quân Tần tác chiến tầm xa, có thể ở chỗ này tiêu hao bao lâu?Thắng lợi sớm hay muộn cũng thuộc về Triệu quốc."Tướng quân, quốc chủ phái sứ thần đến." Binh sĩ đứng gác truyền tin cho Tư Mã Thượng.Tư Mã Thượng kinh ngạc nhìn về phía hắn, nghi hoặc nói một mình: "Quốc chủ lúc này sao lại phái sứ giả lại đây, kỳ quái.""Tướng quân, ta thấy bọn họ đến không có ý tốt, người tới đều mang theo đao kiếm." Bởi vì Tư Mã Thượng vẫn luôn cùng chiến sĩ bình thường đồng cam cộng khổ, tiểu chiến sĩ rất khâm phục hắn, nhịn không được nhiều lời nói một câu.Tư Mã Thượng nghe xong lời này, bản tính cẩn thận làm tóc gáy sau lưng hắn nháy mắt dựng thẳng lên —— lúc trước Lý Mục tướng quân chính là bị khép tội mưu hại quốc gia như vậy!Hắn gật đầu, thấp giọng nói: "Ngươi đi xuống đi, đưa bọn họ vào. Nói soái trướng quan trọng, chỉ cho sứ thần cao nhất vào.""Dạ, tướng quân." Tiểu chiến sĩ xoay người rời đi.Tư Mã Thượng lập tức rút trường kiếm không rời khỏi người ra khỏi vỏ, nắm thật chặt giấu ở phía sau.Triệu Thông và Nhan Tụ vào cửa không nói gì, trực tiếp tấn công Tư Mã Thượng!Tư Mã Thượng nhiều năm chinh chiến, bản lĩnh giết người làm sao hai tên gà mờ có thể đối phó?Thuần thục, hắn đã chém chết hai người.Hai mắt Tư Mã Thượng đỏ thẫm, lửa giận ngất trời.Hắn bỗng hung hăng ném bảo kiếm xuống đất, trực tiếp hạ lệnh toàn quân đầu hàng quân Tần!Bởi vậy, Vương Tiễn không uổng một binh một tốt phá được phòng ngự cuối cùng của Triệu quốc, một đường hát vang bắt được Triệu vương Thiên.Quả thực là, đạt được lại chẳng tốn công.━━━━━━━☆☆━━━━━━━Đôi khi đối thủ quá ngu ngốc làm ta cảm thấy chiến thắng đạt được chưa oai hùng lắm =))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me