TruyenFull.Me

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Tần Tử Sở cười, rụt lui bả vai quay người lại, bỗng nhiên nói: "Ngươi gọi ta A Tần được rồi."

Suy nghĩ của Trương Lương còn dừng lại bên trong vở tuồng cung đình vô cùng cẩu huyết không ngừng tiếp diễn, chợt nghe Tần Tử Sở nói, không khỏi ngây ngẩn cả người. =))

Qua một hồi lâu, hắn mới lắp bắp nói: "A, A, A Tần."

Tần Tử Sở cười tủm tỉm đáp lời hắn, mở miệng nói: "Không biết chủ nhân gọi A Tần, có chuyện gì dặn bảo?"

Trương Lương bị dọa đến thoáng chốc lui về sau một bước, chân trái vấp chân phải ngã ngửa trên mặt đất, hung hăng ngã dập mông. =))

Tần Tử Sở vội vàng kéo hắn lên, có chút trách cứ nói: "Lớn như vậy, tại sao không biết cẩn thận một chút."

Trương Lương buồn rười rượi nói: "Thượng vương, ngài gọi ta như vậy, ta có chút sợ."

Tần Tử Sở bất đắc dĩ nhún vai, nghiêm mặt nói: "Nếu không thì sao? Bây giờ không quen xưng hô này, ngày sau xuất hiện trước mặt người khác, ngươi nói tiếng Sở quốc có trôi chảy đi nữa, cũng sẽ bại lộ thân phận."

Trương Lương đương nhiên biết Tần Tử Sở nói không sai, nhưng sau khi hắn nghe xong lại cảm thấy mình khóc không ra nước mắt —— Tần vương Chính không bằng cầm thú, nhưng uy thế của hắn đúng là không ai bằng, mình ở trước mặt hắn hai chân cũng run lên.

Trương Lương nghĩ thầm rằng: nếu chuyện ta lén lút kêu thượng vương thân mật như vậy bị Tần vương Chính biết, còn có thể sống đến thời điểm khoa khảo sao?

Cho dù là thi đậu, cũng nhất định sẽ bị ném tới nơi khỉ ho cò gáy tự sinh tự diệt! (Quả là 1 đứa trẻ thông minh =)))

Tần Tử Sở cũng là người làm quốc chủ nhiều năm, tự nhiên từ trên mặt Trương Lương nhìn ra chỗ không ổn.

Hắn chau mày nói: "Như thế nào, chủ nhân cảm thấy A Tần làm có chỗ nào không đúng? Xin chủ nhân chỉ ra chỗ sai."

Vừa nói, Tần Tử Sở vừa tiếp nhận công việc trong tay Trương Lương, vì hắn sửa sang lại áo bào đầy lỗ thủng, từng chút vuốt lên quần áo nhăn nhúm.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn ôn nhu lướt qua ngực Trương Lương, Trương Lương nuốt một ngụm nước bọt cưỡng chế nhịp tim đập loạn cào cào của mình, lập tức nhắm chặt hai mắt lại, căn bản không dám mở ra quan sát động tác của Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở không khỏi cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Thật là một hài tử, cái này còn cảm thấy thẹn thùng."

"Mới không có chuyện này!" Trương Lương theo bản năng phản bác một câu, ngay sau đó, lại mím chặt môi quay đầu, bất luận ra sao không chịu nhìn về phía Tần Tử Sở.

Dáng vẻ không được tự nhiên của hắn thật sự là giống một tiểu công tử sau khi tình cờ gặp nạn rầu rĩ không vui, Tần Tử Sở vừa lòng cười cười, mang theo tâm tính hống hài tử nói: "Chủ nhân, chúng ta khởi hành đi. Cùng người nhà thất lạc lâu như vậy, chúng ta sớm trở về hội hợp cùng bọn họ mới làm cho bọn họ an tâm."

Trương Lương hừ lạnh một tiếng, nhịn không được lầu bầu nhỏ giọng nói: "Ngươi sao còn muốn trở về chứ?"

Tần Tử Sở lỗ tai rất thính, đem những lời này nghe vào, bỗng nhiên cảm thấy nghi hoặc.

Trương Lương vốn hẳn là núp an toàn ở bên trong xa giá, mà những xa giá đó cùng ngự giá cách nhau khá xa.

Lúc ấy rối loạn, Trương Lương làm thế nào phát hiện Doanh Chính hạ lệnh cho một đội quân Tần mang theo Tần Tử Sở chạy trốn, triệu tập đại quân; lại làm thế nào thần không biết quỷ không hay đuổi kịp đội ngũ kỵ binh của quân Tần?

Tần Tử Sở không khỏi nhíu mày, không thể không làm ra suy đoán theo hướng xấu.

Tầm mắt của hắn trông ra vùng hoang dã ở nơi này, thật cẩn thận thăm dò: "Chủ nhân làm sao phát hiện A Tần gặp nạn, đuổi theo chứ?"

Nếu là dĩ vãng, với sự sắc bén của Trương Lương nhất định phát hiện hoài nghi trong giọng nói của Tần Tử Sở.

Nhưng hắn hiện tại trong đầu hỗn loạn, còn không ngừng hồi tưởng dấu vết loang lổ trên lưng Tần Tử Sở, ổn định sắc mặt của mình đã vô cùng khó khăn, nào còn có tâm tư dư thừa suy xét việc khác?

Nghe Tần Tử Sở nói xong, Trương Lương không cao hứng nói: "A, A Tần ngươi và quốc chủ cũng quá không cẩn thận, bên trong cung nô mang ra ngoài lại có gian tế!"

Tần Tử Sở thoáng chốc dứt bỏ hoài nghi trước đó, trong mắt xẹt qua một đạo lệ quang, sau khi tạm dừng một lát, hắn bỗng nói: "Là —— Hà? Nàng có thai."

Trương Lương vẫn nghĩ đến quan hệ của Tần Tử Sở cùng Doanh Chính, mất hồn mất vía gật đầu, buồn bã ỉu xìu nói: "A Tần ngươi đoán ra, chính là nàng, mấy ngày trước ta đã gặp nàng sau khi sửa sang lại giường, luôn liếc mắt đưa tình với một nam nhân trong đội kỵ binh. Ban đầu, ta không để ở trong lòng, kết quả sáng sớm gần đây nàng rời đi ngự giá sớm hơn bình thường nhiều lắm, trốn vào trong xe phía sau ta, ta lập tức cảm thấy sự tình có cái gì không đúng. Thời điểm nhìn lại, người kỵ binh kia đã biến mất, không quá một khắc, phía trước liền truyền đến tiếng kêu."

Hắn hung hăng đá một cước vào hòn đá nhỏ trước mặt, cúi thấp đầu đi phía trước.

Trong thanh âm của Trương Lương rốt cuộc hiện ra một cảm xúc phẫn nộ, cao giọng nói: "Vị tỷ tỷ chiếu cố ta rất tốt, khi đó còn không quên nhắc ta trốn kỹ. Xa giá ta ngồi tuy rằng không bắt mắt bằng ngự giá, nhưng vị trí coi như cũng khá gần, làm người phải hiểu được tri ân đồ báo, ta nói với nàng mình vẫn cảm thấy cả người lạnh run, ra lệnh nàng đến phía sau lấy một tấm đệm đến cho ta. Chờ sau khi nàng đi rồi, thật nhanh mở ngựa kéo xe ra, cố ý đứng ở chỗ không nổi bật. May mà ngựa do trung xa phủ cung cấp đều là thần câu, nếu không nhìn thấy người trong đội ngũ hộ vệ ngươi, cũng không đuổi kịp ngươi."

Nghe Trương Lương nói xong, Tần Tử Sở đột nhiên cả kinh.

Hắn bị công kích toàn bộ đến từ tiền phương, nói cách khác gian tế sắp xếp vào trong quân Tần quang minh chính đại, nếu kẻ đó còn sống trở về gặp A Chính, như vậy A Chính chẳng phải gặp nguy hiểm?!

Tần Tử Sở thoáng chốc quay đầu nắm bả vai Trương Lương, cao giọng nói: "Chờ một chút —— ý của ngươi là nội gian này còn chưa chết? !"

Trương Lương lần đầu nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tần Tử Sở, bị hoảng sợ, vội vàng gật đầu.

Ngay sau đó, hắn ý thức được suy đoán của mình đối với phụ tử Tần vương có lẽ cách chân tướng khá xa, ánh mắt nhìn Tần Tử Sở càng thêm rối rắm, rất muốn mở miệng hỏi.

Tần Tử Sở lúc này đã không để ý tới việc Trương Lương đang suy nghĩ gì.

Lòng hắn tràn đầy an nguy của Doanh Chính, hoàn toàn không để ý tới đau đớn trên thân thể và mặt đất gập ghềnh cọ sát bàn chân đến phát đau, không ngừng tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài.

Tần Tử Sở quả thực không dám tưởng tượng người mưu đồ hành động ám sát lần này rốt cuộc có bao nhiêu điên rồ.

Đầu tiên là sai chừng năm nghìn người trộm cướp ngăn trở, sau đó lại lấy thích khách mạnh mẽ vô cùng, một địch một trăm công kích, Doanh Chính nhất định sẽ vì an toàn của Tần Tử Sở mà đưa hắn đi, trên đường có gian tế chặn giết chính mình.

Bất luận mình thành công chạy trốn hay không, gián điệp liều mạng đều sẽ đạt được cơ hội tiếp cận Doanh Chính, ở khoảng cách gần đâm hắn!

Hoàn hoàn chặt chẽ, từng bước chủ tâm giết người.

Thiên hạ này là bọn hắn đường đường chính chính đánh hạ, di dân lục quốc vô năng rốt cuộc còn tính sử dụng thủ đoạn âm hiểm vô sỉ cỡ nào, Hoa Hạ vừa mới yên ổn xuống một lần nữa lâm vào trong chiến hỏa?

"A Tần, nghỉ một chút đi." Thấy trời đã hoàn toàn tối, ngoại trừ trăng sáng trên trời, cái gì cũng không thấy rõ, Trương Lương nhịn không được mở miệng khuyên bảo.

Dưới chân hắn chính là giày của Tần Tử Sở, đôi giày da thêu đầy hoa văn phượng hoàng thoải mái khác xa so với giày vải đế dày của chính mình.

Nhưng dù như vậy, đi ba canh giờ, Trương Lương cũng đã hoàn toàn trầy trụa lòng bàn chân, huống chi Tần Tử Sở mang giày vải chỉ thích hợp đi lại trong phòng của mình.

Chỉ sợ hai chân thượng vương đã thương tích chồng chất.

Không ngờ Tần Tử Sở lại trực tiếp lắc đầu, hết sức cố chấp nói: "Nếu ngươi mệt, chính mình nghỉ tạm đi, ta muốn nhanh một chút đi tới nơi có thể liên lạc với A Chính."

Trương Lương được Tần Tử Sở chiếu cố mấy năm, đây là lần đầu hắn bị Tần Tử Sở làm nghẹn đến nỗi không biết mở miệng thế nào.

Sau khi tạm dừng một lúc lâu, tâm tình Trương Lương có chút suy sụp kỳ lạ.

Hắn mím chặt môi cắn răng đuổi kịp Tần Tử Sở, hai người tiếp tục hướng ngoài rừng đi về phía trước.

Bầu trời tối đen lại sáng lên, khi phía chân trời nổi lên màu trắng bạc, Tần Tử Sở rốt cuộc híp mắt phát hiện rừng cây đã trở nên cực kỳ thưa thớt, mà cách đó không xa có khói bếp lượn lờ dâng lên.

Tần Tử Sở cao hứng nhoẻn lên khóe miệng, thời điểm cất bước lần nữa, hai chân lại đau xót không nghe sai bảo, đột nhiên ngã trên đất.

Trương Lương tay mắt lanh lẹ giữ chặt Tần Tử Sở, nhưng hắn lại đánh giá cao sức lực của mình, chẳng những không ổn định Tần Tử Sở, ngược lại bị Tần Tử Sở kéo một cái lảo đảo, trực tiếp ngã trong ngực hắn, hai người quay cuồng cùng nhau nện xuống đất.

Mùi hương ấm áp rất nhẹ lọt vào mũi Trương Lương.

Hắn sửng sốt, gò má dán lên làn da mịn màng làm cho cả người hắn đều cứng lại.

Trương Lương hơi chống người đứng dậy, lập tức nhìn thấy áo bào của Tần Tử Sở bị hắn kéo đến tản ra hai bên, lộ ra một mảnh ngực trắng như tuyết, phía trên là một viên hồng đậu —— hiển nhiên bị người dùng lực duyện qua, hơi sưng.

Hắn biết mình hẳn là đứng lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi lại cố sức đứng dậy của Tần Tử Sở, một ngọn lửa giận lại từ trong lòng hắn thiêu đốt đến đại não.

Trương Lương bỗng nhiên bóc trần bí mật mình phát hiện, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc quốc chủ và ngươi là quan hệ như thế nào? Đáng giá ngươi che chở hắn như vậy! Đi liên tiếp không ngừng một đêm rồi, ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi, ngươi cũng đã bốn mươi bốn tuổi! Tại sao không thể vì mình suy xét một chút."

Vừa dứt lời, cái mũi Trương Lương bỗng nhiên đau xót, ôm eo Tần Tử Sở, nước mắt lăn xuống.

Trương Lương nguyện ý tin tưởng Tần vương Chính thoạt nhìn giống như là một tên ác bá vẫn luôn cường bách thượng vương xinh đẹp ôn nhu, đạt tới mục đích hạ lưu không thể cho ai biết, cũng không muốn nam nhân ôn nhu che chở cho mình đi qua thời niên thiếu gian khổ phải dính vào tiếng xấu nhục nhã, ngay cả sau khi chết cũng bị người chỉ trỏ.

Nhưng hành vi trước mắt của Tần Tử Sở làm Trương Lương tâm tư nhạy bén căn bản không có biện pháp lừa gạt chính mình.

Hắn càng ôm càng chặt, từ thấp giọng nghẹn ngào biến thành gào khóc.

Tần Tử Sở thở dài một tiếng, đưa tay sờ gáy Trương Lương, cũng không biện giải.

Trương Lương ngẩng đầu, hai hốc mắt đỏ bừng, vừa khóc thút thít vừa nói: "Ai cũng được, khắp thiên hạ ai cũng có thể!! Ngươi vì cái gì muốn chọn Tần vương Chính! Hắn sẽ hủy ngươi, hắn đã đem ngươi hủy!"

Tần Tử Sở nhìn bộ dáng nhân sinh tín niệm đều bị hắn phá hủy của Trương Lương, thật sự nói không nên lời "Chúng ta là thật tâm tương ái" kích thích người khác này.

Dưới tình huống này, lời như thế tuyệt đối không phải dùng để tuyên bố chân tình, mà là đẩy sự tình theo hướng càng thêm hỏng bét.

Tần Tử Sở đành phải liếm liếm môi, khô cằn bắt đầu nói dối: "Trên người của ta có loại quái bệnh, khiến người sẽ không già đi, nhưng mỗi tuần lại sẽ xương cốt đau đớn không ngớt, làm người ta muốn chết, cần một nam nhân khí vận sung thịnh nhất thiên hạ để... ách... trợ giúp, lại vừa duy trì cuộc sống bình thường, A Chính vì ta mà buông tha cuộc sống bình thường. Ngươi đừng nói hắn."

Khắp thiên hạ còn có nam nhân khí vận sung thịnh hơn "Chân long thiên tử" sao?

Không có!

Trương Lương trừng đôi mắt hồng như thỏ gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tử Sở, tựa hồ muốn xác định hắn có phải đang nói dối hay không.

Qua một hồi lâu, Trương Lương mới chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng hừ một tiếng quay đầu, nói: "Ta mới không muốn biết đâu!"

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

TS cũng nhanh trí quá =)) Lừa gạt con nít là không nên đâu nha.

Người ta nói nuôi ong tay áo quả ko sai mà, kẻ gian tế hóa ra là tì nữ hầu cận TS.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me