TruyenFull.Me

Dam My Khong Nguoi Giam Thi To Thanh Ach Nhan

Chương 187: Chernobyl E44.

Trên lầu ba sáng lên ánh đèn đỏ kỳ quái, hai tiếng bước chân trên hành lang dừng lại cách lối thoát hiểm không xa.

"Đây là thú cưng của anh, anh Tạ."

Giọng nữ nói.

Đây hẳn là y tá tại bệnh viện thú cưng.

Lê Tiệm Xuyên ở chỗ khe cửa điều chỉnh góc độ, đại khái có thể nhìn thấy bóng của hai người kia. Bọn họ dừng lại trước một bức tường kính, bên trong có một cái bóng màu quất mờ nhạt đang đứng thẳng người.

Có lẽ nhận thấy sự xuất hiện của chủ nhân mình, cái bóng màu quất nhanh chóng tiến đến bức tường kính, đập một cái phịch vào mặt kính.

"Meo meo __!"

Bức tường kính hình như không được làm từ chất liệu đơn giản, một cú va chạm như vậy không gây ra vết nứt nào cho nó.

Tiếng mèo kêu mềm mại và cấp thiết truyền ra.

"Cô nói đây là Khanh Khanh của tôi sao?"

Giữa tiếng mèo kêu không dứt, giọng nói của Tạ Trường Sinh im lặng một lúc rồi lại vang lên: "Nó bây giờ không giống một con mèo, mà là giống một con người."

"Vâng, anh Tạ." Y tá nói, "Đây là Khanh Khanh, thú cưng của anh. Tôi biết nó có hơi kỳ lạ, nhưng như tôi từng nói thì đây là di chứng của cuộc phẫu thuật thất bại, tạm thời không có cách chữa trị, chỉ có thể ở lại bệnh viện theo dõi."

"Đương nhiên, nếu anh muốn hủy đợt trị liệu tiếp theo, không muốn thử nghiệm nữa, anh có thể tìm viện trưởng ký tên rồi xuất viện."

"Nhưng anh chỉ có thể rời đi một mình, thú cưng của anh không thể đi theo anh. Chúng tôi cũng sẽ thay ký ức của anh về bệnh viện và ca phẫu thuật. Đây là điều khoản bảo mật được ký trước khi phẫu thuật. Tuy nhiên, chúng tôi đặc biệt khuyên anh nên ở lại bệnh viện, đừng dễ dàng từ bỏ đợt trị liệu tiếp theo của thú cưng. Một ca phẫu thuật thất bại không có nghĩa là không thể thực hiện ca phẫu thuật thứ hai."

Tạ Trường Sinh nói, "Cô không hiểu rõ Khanh Khanh, cũng không hiểu ý của tôi, cô y tá."

Tạ Trường Sinh hơi xoay người, không nhìn bóng dáng màu quất đang áp sát bức tường kính thêm chút nào nữa.

"Trước khi Khanh Khanh đến bệnh viện thú cưng của các người, mặc dù bề ngoài của nó là một con mèo quất, nhưng ánh mắt, biểu cảm và hành vi thường ngày của nó rất giống con người."

"Nó biết mở và đóng cửa, đi tắm đúng giờ, sử dụng bồn cầu xả khi đi vệ sinh, ăn trên bàn, thỉnh thoảng còn biết xem TV và đọc sách, có cả chương trình truyền hình và phim truyền hình yêu thích của mình. Có lẽ nó còn từng lén sử dụng máy tính sau lưng tôi bởi vì trên bàn phím có rất nhiều lông mèo, nhưng nó không thích ngủ trên đó. Cô cũng có thể biết chắc chắn nó nghe hiểu và đáp lại lời của cô, ngoại trừ những lúc giả ngu."

"Vì vậy, tôi cho rằng nó là một con mèo có linh hồn con người."

"Nhưng bây giờ nó bước đi bằng hai chân, dùng móng vuốt lật sách, đập cửa kính cầu cứu giống hệt con người __ Bề ngoài của nó trông rất giống con người, nhưng cô thấy đấy, ánh mắt của nó, đó là ánh mắt của động vật, không còn nhân tính mà tôi cảm thấy quen thuộc nữa."

"Đây chắc chắn không phải là di chứng của cuộc phẫu thuật!"

"Tôi thậm chí nghi ngờ các người đã hoán đổi mèo của tôi, đây vốn không phải là Khanh Khanh!"

Giọng nói của Tạ Trường tiết ra hơi lạnh mang theo mỉa mai và bất mãn bị đè nén rõ ràng, cho mọi người biết nếu không phải vì thói quen giáo dưỡng đã giúp kiềm chế lại cảm xúc thì Tạ Trường Sinh đã nổi nóng gầm lên rồi.

"Anh Tạ, anh đang ghét nó sao?"

Cô y tá vẫn bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh này hình như còn có cái gì đó hơn nữa, khiến cho đèn đỏ trên tầng ba càng thêm đậm như máu sền sệt di động: "Bệnh viện thú cưng – Vùng đất bất tử hi vọng tất cả chủ vật nuôi có thể nâng niu từng con vật nhỏ bé."

Tạ Trường Sinh đã hoàn toàn biến thành một khách hàng giận dữ.

Anh ta giống như không nhận ra được gì, giận quá mà cười: "Đúng vậy, tôi nâng niu từng con vật nhỏ, nhưng không có nghĩa là tôi phải dung túng mọi hành vi của bệnh viện các người!"

"Không sai, tôi đã ký giấy miễn trừ trách nhiệm trước khi phẫu thuật, nhưng các điều khoản của sự miễn trừ không bao gồm việc các người giết thú cưng của tôi trong quá trình phẫu thuật, còn mưu toan đánh lừa tôi bằng hàng giả, để tôi tiếp tục trả cho hắn một số tiền kếch xù để điều trị di chứng và cái gọi là phí phẫu thuật lần hai phải không?"

"Bây giờ tôi nghi ngờ bệnh viện các người đang gian lận... Đúng, là gian lận. Tôi muốn gặp viện trưởng của các người, tôi muốn xem toàn bộ video giám sát trước và sau khi phẫu thuật."

Ánh sáng đỏ trên tầng ba nhấp nháy đột ngột, giống như một làn sóng máu nhấp nhô.

Nhưng chỉ diễn ra trong vài giây.

Sóng máu đã dịu lại, giọng cô y tá lộ rõ ​​vẻ hoảng sợ và căng thẳng, như là bất đắc dĩ phải phá vỡ sự yên bình và nguy hiểm, hòa nhã thuyết phục: "Anh Tạ, anh bình tĩnh trước đã. Chúng tôi có thể đảm bảo với anh thú cưng của anh không hề bị chúng tôi hại chết, nó vẫn rất tốt, cũng không bị đánh tráo, chính là con trước mắt này đây."

Tạ Trường Sinh vẫn nói câu nói kia.

"Tôi muốn gặp viện trưởng của các người, tôi muốn xem video giám sát."

Anh ta lạnh lùng nói: "Mấy bệnh viện tư nhân các người đều là ma cà rồng hám tiền, tôi chỉ tin tưởng đôi mắt của chính mình!"

"Cô không cần nói với tôi những chuyện này. Nếu có chuyện gì bất thường, tôi nhất định sẽ đưa bệnh viện các người ra tòa ngay lập tức, giết người vì tiền, tổn thất tinh thần, các người đều phải bồi thường không thiếu một cắc! Mặc dù con mèo của tôi chỉ là một con mèo quất nhưng tiền chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ hằng năm cũng phải năm, sáu con số, các người phải bồi thường cho tôi!"

Phía sau lối thoát hiểm, Lê Tiệm Xuyên im lặng lắng nghe, lông tơ trên mặt co giật hết cả lên.

Từ lâu hắn đã biết những cao thủ có thể du hành trong trò chơi Hộp Ma đều biết diễn trò, có thể nói là không diễn thì không thể sống lâu, nhưng hắn không ngờ lại có thể nhìn thấy Tạ Trường Sinh diễn giống y như thật thế này, sắm vai một chủ vật nuôi nhìn như yêu chiều thú cưng như mạng nhưng thật ra là một kẻ bủn xỉn tham tiền, dùng giáo dưỡng để che giấu bản chất giảo hoạt.

Hơn nữa, không phải nguyên mẫu của bệnh viện tư nhân này là do Tạ Trường Sinh xây dựng sao?

Đây là điên lên ngay cả mình cũng mắng luôn rồi.

Đúng như dự đoán, mánh khóe không cần cũ hay mới, có hiệu quả là được, trước thái độ cứng rắn quấy rối của Tạ Trường Sinh, nữ y tá đành phải nhượng bộ, "Tôi không kiểm soát được những việc như video giám sát và bồi thường, anh có thể gặp viện trưởng nhưng viện trưởng rất bận, không có nhiều thời gian rảnh, cần hẹn trước mới gặp được."

"Còn phải hẹn nữa sao?"

Tạ Trường Sinh lộ ra một chút cay nghiệt: "Viện trưởng của một bệnh viện thú cưng thôi mà, không biết còn tưởng là ông lớn gì đó. Được rồi, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, mau đến văn phòng viện trưởng giúp tôi hẹn trước đi. Nếu viện trưởng không tới thì cô cũng đừng tới nữa, tôi nhìn thấy mặt các người là đủ bực bội rồi."

Y tá có vẻ cũng phiền nhìn mặt Tạ Trường Sinh, không nói thêm lời nào nữa trước sự sắp xếp của anh ta, chỉ nuốt giận vào bụng nói, "Vậy phiền anh đợi một lát, xin đừng đi lại lung tung", sau đó quay người vội vàng rời đi theo hướng khi đến.

Đèn đỏ trên tầng ba dần dần mờ đi, chỉ còn lại một lớp như sương mù nhẹ.

Hành lang yên tĩnh một lúc, Tạ Trường Sinh đột nhiên nói: "Hai người có thể vào rồi, hiện tại nơi này xem như an toàn."

Lê Tiệm Xuyên biết một phần dị năng của Tạ Trường Sinh là nhằm vào linh thể con người, hoặc là nói tinh thần, vì thế hắn không ngạc nhiên khi Tạ Trường Sinh phát hiện ra bọn hắn.

Dùng chân và đầu đẩy cửa thoát hiểm ra, Lê Tiệm Xuyên dẫn Ninh Chuẩn với thị lực kém và ý thức tinh thần bị chia làm đôi, cẩn thận đi vào hành lang tầng ba.

Tạ Trường Sinh đứng cách đó không xa, là một người đàn ông Trung Quốc xa lạ, tầm ba mươi bốn mươi tuổi, đóng vest và giày da. Đây rõ ràng không phải là cơ thể của Tạ Trường Sinh trong trò chơi Hộp Ma, cũng không phải chính bản thân Tạ Trường Sinh.

Nghe thấy động tĩnh, Tạ Trường Sinh quay đầu nhìn sang, ánh mắt rơi vào một người con chó, nhất thời sửng sốt.

"Khụ."

Tạ Trường Sinh cẩn thận không cười, giữ giọng nói lãnh đạm ho khan, nói: "Không phải vấn đề lớn lao gì, cũng giống như hành trình tối hôm qua, chỉ cần rời khỏi hiện trường thì quái dị sẽ tự hết, bị thương thì chờ lúc bình minh là được."

Lê Tiệm Xuyên rất xúc động khi không gặp phải Ninh Chuẩn thứ hai với cái miệng nhỏ nói không ra ngà voi.

Hắn liếc nhìn con mèo quất trong bức tường kính bên cạnh, nó trông rất giống với Khanh Khanh, nhưng như lời Tạ Trường Sinh nói, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra nó là giả. Cho dù hắn chỉ nhìn thấy con mèo béo kia hai lần, hắn cũng có thể cảm nhận được đôi mắt của con mèo béo kia có khả năng giao tiếp, không hoàn toàn giống những động vật bình thường có năng lực trí tuệ thấp.

Thu tầm mắt lại, Lê Tiệm Xuyên gõ sàn hỏi: "Anh không thể lấy lại nửa phần ý thức đã tách ra khỏi em ấy trước sao?"

Dị năng của Tạ Trường Sinh rất hữu ích đối với tinh thần, vì vậy khả năng cao là anh ta có thể giúp Ninh Chuẩn hợp nhất các ý thức tách biệt thành một. Đây cũng là lý do tại sao Lê Tiệm Xuyên không sốt suột khi nhìn thấy trạng thái của Ninh Chuẩn, Tạ Trường Sinh có thể giải quyết.

Bằng không cho dù rời khỏi bệnh viện thú cưng là có thể trở lại trạng thái trước khi tiến vào bệnh viện đi nữa, lúc này ở bệnh viện thú cưng vẫn hành động bất tiện, không đủ an toàn.

Về phần bản thân, hắn vẫn chưa nhìn thấy cơ thể Phương Nhất Xuyên kia đâu, cho nên không phải suy nghĩ thêm nữa, tạm thời chỉ có thể là một chú chó.

"Tôi đã sử dụng lần dị năng cuối cùng rồi."

Tạ Trường Sinh bất đắc dĩ nói.

Lê Tiệm Xuyên ngẩn ra, nhìn cơ thể hiện tại của Tạ Trường Sinh, ánh mắt lộ ra vẻ bừng tỉnh, chuyện này có hơi bất ngờ nhưng lại hợp lý.

"Khi tôi bị kéo vào bệnh viện, tôi không phải trong cơ thể hiện tại này mà là trong một chiếc hộp nhỏ làm bằng kim loại màu đồng đen có đầy những mạch điện, chúng cho phép tôi đi bên trong mạng nội bộ của bệnh viện, xem tất cả camera giám sát trong bệnh viện."

Tạ Trường Sinh giải thích: "Bên cạnh chiếc hộp còn có một cơ thể máy móc hoàn toàn được mô phỏng theo người thật, chỉ là không có da thịt."

"Cơ thể này mặc áo blouse trắng, thẻ công tác trên ngực có viết hai chữ Viện trưởng nhưng không có họ tên. Tôi có thể đi vào cơ thể này thông qua hệ thống dây điện được kết nối với hộp và điều khiển nó nhưng tôi có dự cảm xấu, trực giác cho biết nếu tôi truyền ý thức của tôi vào thì tôi sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nó, kể cả sau khi chúng ta rời khỏi đây."

"Vì vậy, tôi đã xem qua hồ sơ bệnh án trong bệnh viện, chọn một chủ nhân thú cưng rồi sử dụng dị năng để tạm thời sử dụng cơ thể này."

Vậy thì hết cách rồi.

Lê Tiệm Xuyên thầm thở dài, cả hắn và Ninh Chuẩn chỉ có thể hành động trong trạng thái hiện tại.

"Bọn họ không nắm giữ công nghệ tải lên ý thức thật đâu." Ninh Chuẩn đột ngột nói.

Giọng nói của cậu rất thấp, mang chút mùi vị bay bổng: "Chính xác mà nói, ở đây họ không thể nắm giữ được. Nhưng nơi này không thể tính toán theo lẽ thường, vì vậy bọn họ hoàn toàn có thể sử dụng những phương pháp kỳ ​​lạ để hoàn thành quá trình tải lên và kết nối này, cho dù đó là động vật với con người, con người với động vật hoặc là con người với máy móc."

"Máu thịt hao mòn, máy móc thăng thiên."

"Câu này có thể nói là lý giải hoàn hảo cho phương hướng công nghệ bất tử tải lên ý thức. Tuy rằng chỉ là một phương hướng nhưng bệnh viện thú cưng này không xem nó là phương hướng. Cơ thể máy móc có lẽ chỉ bị lợi dụng, không phải mục đích thực sự."

"Ý của cậu là căn nguyên thật sự của bệnh viện thú cưng này chính là cái hộp đó?" Tạ Trường Sinh đoán, "Nó gần giống như đúc với thứ kim loại tạo nên tiên tri, hoặc là nói là như nhau. Viện trưởng bệnh viện thú cưng dùng nó để lưu trữ ý thức của chính mình, chẳng lẽ nghĩ rằng nó có khả năng bảo vệ ý thức và khiến ý thức trở nên bất tử ư?"

"Lưu trữ ý thức vĩnh viễn, vào thời điểm cần sử dụng thực thể thì nhập vào cơ thể máy móc, cơ thể người hoặc cơ thể động vật để đạt được sự bất tử."

Ninh Chuẩn cười thầm: "Đây chính là vùng đất bất tử."

Cho dù vẻ mặt của Ninh Chuẩn rất vô hồn giống như đang say rượu và mộng du, nhưng Lê Tiệm Xuyên dựa vào sự hiểu ngầm giống như khắc vào xương giữa hai người mà nhìn ra ẩn ý của cậu, vì vậy lập tức gõ xuống sàn nhà: "Em tìm ra cách rời khỏi đây rồi à?"

Tạ Trường Sinh nghe hiểu chuỗi mật mã dài này, nhướng mày nhìn Ninh Chuẩn.

"Em tìm được rồi, nhưng chúng ta khoan hãy rời đi."

Ninh Chuẩn nói, "Trường Sinh, anh cảm thấy như thế nào về những hình chiếu nội tâm này, chúng có thể ảnh hưởng đến mức độ nào?"

"Mức độ ảnh hưởng có lẽ là sự bóp méo nhẹ của một số chi tiết, chẳng hạn như thay đổi nguồn gốc của cơ thể hiện tại của tôi." Tạ Trường Sinh suy nghĩ nói, "Về cảm giác... thì khá là kỳ lạ."

"Ví dụ như hình chiếu của những đồ vật kỳ dị được gửi gắm sinh mệnh trong phòng kính ở hai bên. Nếu tôi nhớ các quy luật riêng của chúng, với điều kiện là các quy luật đó không bị sinh mệnh hóa thay đổi, thì tôi có thể chứa đựng chúng, giống như đám người dẫn đường kia."

Ninh Chuẩn giương đôi mắt tối tăm lên: "Xem ra đây là 'lợi ích' của các nhà nghiên cứu bị đèn đỏ lựa chọn."

Các con số, ô cửa, đèn đỏ, hình chiếu nội tâm và các phương pháp chứa đựng quái dị, cũng như quái dị bắt nguồn từ những món đồ kỳ dị mà bản thân hiểu rõ __ Có lẽ đây là lý do tại sao vẫn có người sống sót trong hai tuần trước đó.

Lê Tiệm Xuyên nghĩ thầm, đây hình như là con đường sống bày ở ngoài sáng cho các nhà nghiên cứu, cho dù không nắm được quy luật liên quan thì cũng có thể đánh bậy đánh bạ.

"Nó cũng có thể là một cái bẫy."

Tạ Trường Sinh nói.

Tạ Trường Sinh dừng lại một chút rồi kể lại ngắn gọn cách chứa đựng quái dị mà mình lấy được.

Nó tương tự như những gì Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy Yegor làm với tiên tri, chỉ cần đáp ứng 2 điều kiện, một là thể lực đủ tốt, bởi vì cần phải cắt từ ngực đến thắt lưng và bụng để nhét quái dị vào; hai là cần phải biết tên và năng lực cơ bản của quái dị thì mới có thể thuận lợi chứa đựng chúng.

Tất nhiên, không sao cả nếu điều kiện thứ hai không được đáp ứng. Với việc quái dị không thể từ chối năng lượng hoặc máu thịt hiến tế cho nó, như vậy có thể bức ép chứa đựng nó.

Đó là cách của Yegor và Bell bé nhỏ.

Tuy nhiên, tình huống này phải đối mặt với những vấn đề như không thể chứa đựng triệt để, có khả năng bị quái dị nuốt ngược lại bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng phải hiến tế máu thịt... Đây có thể nói là một hành vi rất nguy hiểm.

Cả hai điều kiện đều được thỏa mãn và thuận lợi chứa đựng cũng chính là tình huống của nhóm người dẫn đường cùng với Lý Kim Nhã và Daniel. Cơ thể xuất hiện đặc điểm không thuộc về mình, năng lực vận dụng sẽ trở nên càng rõ ràng, gần như hoàn toàn lộ da diện mạo bản chất của quái dị.

Bình thường bọn họ rất an toàn, nhưng một khi mất kiểm soát, bọn họ sẽ rất nguy hiểm.

Lê Tiệm Xuyên dựng tai nghe, đột nhiên nghĩ đến một tình huống khác __ Chuyện gì sẽ xảy ra với những người chứa đựng quái dị sau đó chủ động hoặc bị ép phải tách nó ra?

Gần như trong nháy mắt nghĩ tới chỗ này, trong lòng hắn đã có câu trả lời.

Những dân bản địa với vẻ ngoài và hành vi rất kỳ lạ ở điểm tiếp tế thứ nhất và thứ hai có thể là một nhóm người như vậy.

Nhóm trước đã trở thành một tồn tại vô hình, gặp ánh sáng liền chết, bị giam cầm chung với quái dị. Trong khi nhóm sau không có hình dáng con người, tất cả đều là dây leo như rắn trườn, lúc không dùng tới năng lực thì sẽ co lại trong chậu hoa, làm chậu hoa.

Mà chuyện các cư dân bản địa và quái dị hợp tác với nhau, tất cả miêu tả trong truyện của Bell bé nhỏ đều chỉ về điểm này.

Vì vậy, nói đúng ra, toàn bộ Chernobyl hoàn toàn không tiếp thu hay nhận sức mạnh của quái dị mà chỉ có các nhà nghiên cứu đến từ bên ngoài.

Chính xác hơn là các nhà nghiên cứu mới tới vào tuần thứ ba, không bao gồm bản thân Lê Tiệm Xuyên và đám người Julian.

Suy cho cùng, quy tắc không thể tiếp xúc ánh sáng thấy thế nào cũng có vấn đề. Nếu như không phải không thể tàng hình thì Lê Tiệm Xuyên đã phải nghi ngờ mình không có bất kỳ khác biệt gì với dân bản địa ở điểm tiếp tế thứ nhất.

Nhưng cho dù có khác biệt đi nữa, dựa theo ý tứ trong lời nói của Julian, hắn và Julian, những người sống sót sau hai tuần đầu tiên cũng bị nguyền rủa bởi Chernobyl, hiện tại suy đoán, bọn họ rất có khả năng từng chứa đựng quái dị nên mới có thể tồn tại đến thí nghiệm tuần này ở khu vực cấm.

Rõ ràng, chứa đựng quái dị và sống sót sau đó bóc tách nó ra đồng nghĩa với việc không thể thật sự thoát khỏi Chernobyl.

"Anh biết tất cả những đồ vật kì dị trong phòng kính tầng ba và có thể chứa đựng hết chúng sao?" Ninh Chuẩn liếc nhìn hành lang dài, giống như xác nhận hỏi.

Tạ Trường Sinh do dự nói: "Không phải tất cả."

"Toàn bộ hành lang tầng ba có hình zíc zắc. Tôi từ phòng viện trưởng đi vòng một vòng mới gặp phải ý tá. Theo quan sát của tôi, hầu hết các phòng kính đều bỏ trống, tính luôn cả Khanh Khanh giả này thì chỉ có bảy phòng đóng cửa, trong đó có ba phòng tôi không biết, cũng chưa nghe nói qua."

"Đi xem thử nào."

Ninh Chuẩn cong môi nhướng mày nói: "Nói không chừng còn có điều bất ngờ đang chờ chúng ta. Hơn nữa, nếu như tôi đoán không lầm thì những đồ vật kỳ lạ chỉ nghe nói qua thì sẽ không có hình chiếu, bằng không tối hôm qua chúng ta không trải qua thoải mái vậy đâu."

Hình chiếu của bà Bành tối hôm qua còn gọi là thoải mái sao?

Lê Tiệm Xuyên dè bĩu, kéo vòng cổ trên cổ, dẫn Ninh Chuẩn đuổi theo Tạ Trường Sinh, đi về phía trước.

"Xe chở nước tối hôm qua hẳn là quái dị nằm ngoài hình chiếu nội tâm." Tạ Trường Sinh nói, "Tối nay xuất hiện ở đây cũng không đơn giản đâu."

Lúc đó, thái độ của bà Bành đối với chiếc xe tải nước đã khá rõ ràng trong mắt những người tinh ý.

"Phòng số 5."

Sau khi ba người đi được một lúc, Tạ Trường Sinh đột nhiên dừng lại trước một căn phòng kính: "Phòng số 8 trước mặt nó là đàn cổ huyết quản, tôi từng nhìn thấy nó trong một ngôi mộ cổ ở tỉnh Dự (tên gọi khác của tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), cuối cùng nó đã bị Viện nghiên cứu bí mật quốc gia lấy đi."

Lê Tiệm Xuyên nhìn theo ánh mắt của Tạ Trường Sinh, nhìn về hướng phòng số 8.

Bên trong đặt một chiếc đàn cổ màu đỏ như máu, mơ hồ có thể nhìn ra hình người, thân người lát thành thân đàn, tay chân uốn cong thành giá đỡ, lồng ngực tách rời, mạch máu xanh đỏ bên trong lộ ra ngoài, xếp thành bảy dây đàn, không người biểu diễn nhưng lại phát ra tiếng đàn ai oán.

Quả nhiên khá quỷ dị.

Lê Tiệm Xuyên chỉ liếc mắt một cái liền thu lại ánh mắt, nhưng phòng 5 dường như không có gì đặc biệt, bên trong là một con ốc sên khổng lồ mọc ra một đôi tay và một đôi chân người, vỏ ốc màu xanh đen, đường vân xoắn ốc thành một vòng xoáy khiến người nhìn lâu sẽ bị choáng.

Nó đang đi tới đi lui trong phòng kính.

Khi nhận thấy ba người dừng lại, động tác của nó cũng dừng lại. Các tua vòi trên đầu nó chuyển đến, đột nhiên bắn ra hai con mắt thuộc về con người, dính một cái phịch vào kính, hỗn loạn chuyển động trên dưới trái phải, phát ra tiếng òm ọp dinh dính.

Hai mắt, bàn tay và bàn chân có dấu vết phẫu thuật rõ ràng, hẳn là kiệt tác của bệnh viện thú cưng Vùng đất bất tử.

Ninh Chuẩn đến gần bức tường kính, nhìn vào đôi mắt hỗn loạn đó trong vài giây, lắc đầu mỉm cười.

"Khiếu thẩm mỹ của bác sĩ mổ chính đáng lo thật."

Cậu nhấc cằm lên, cả ba người tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi qua một cây nến cơ thể người đang cháy và một giọt máu bạc lơ lửng trong không khí, rất nhanh đến được phía bên kia của hành lang.

Hai phòng kính cuối cùng ở đây nằm cạnh nhau, sát bên thang máy.

Trong căn phòng số 30, có một con sâu to dài được bao phủ bởi những xúc tu bay phấp phới như sợi tóc, màu nhạt đến gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ các cơ quan nội tạng và mạch máu của nó.

Con sâu có miệng người, đang liên tục ngặm nhắm thức ăn thối rữa chất cao như ngọn đồi ở bên cạnh.

Trong phòng 32 bên cạnh, trên chiếc bàn trống có đặt một quả địa cầu to hơn đầu người khổng lồ rất nhiều, đang liên tục xoay tròn. Màu sắc của quả địa cầu sặc sỡ giống như vảy rắn, phía trên không biết là bản đồ của nơi nào, nói chung không phải là địa cầu.

Ba quái dị này hình như có một chút đặc điểm giống loài rắn, điều này gợi Lê Tiệm Xuyên nhớ tới quái dị đầu tiên đến Chernobyl được nhắc đến trong tập truyện của Bell bé nhỏ, một con rắn tham ăn không bao giờ chịu lớn lên, Dacke.

"Những căn phòng kính này không được phong tỏa bằng cấu trúc bánh sandwich kim loại-kính-kim loại, nhưng chúng có thể ngăn cách phần lớn sức mạnh của những quái dị này hẳn là do bản thân kính khá đặc biệt. Hơn nữa, mỗi căn phòng kính đều không có cửa, đúng là hơi khó nhằn."

Ninh Chuẩn vịn tường liếc mắt nhìn quả địa cầu.

Cậu không quan tâm đến sự công kích khủng khiếp hay buồn nôn của đám quái dị trong bức tường kính, thậm chí còn vui vẻ khiêu khích chúng bằng cách lướt nhẹ lòng bàn tay khi đi ngang qua.

Tất nhiên, cậu cũng có thể làm chuyện đứng đắn như quan sát quái dị và quan sát sự đặc biệt của kính.

"Trên người đám quái dị này có vấn đề à?"

Tạ Trường Sinh cũng nhìn quả địa cầu, lại hỏi: "Cậu muốn vào phòng kính sao?"

Ninh Chuẩn không trả lời ngay, mà cụp mắt xuống suy nghĩ một chút, trở tay lấy ra một cây bút lông chim màu đen lập lòe ánh sáng trắng thánh khiết từ trong hộp ma: "Những tấm kính này vẫn là kính, chẳng qua được trộn lẫn vảy nhỏ màu đỏ nên mới có hiệu quả hiện tại."

"Có khả năng cao đó là một vật chất đặc biệt nào đó, chỉ cần bị hòa tan thì căn phòng kính hẳn cũng chỉ là một căn phòng kính thông thường."

Ninh Chuẩn tự lẩm bẩm một mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tường kính trước mặt, một tay giơ bút lông chim lên, từ từ đâm đầu bút về phía tấm kính.

Thế mà

Ngay khi ánh sáng trắng thánh khiết từ đầu bút chuẩn bị rơi xuống tường kính, tường kính đột nhiên trở nên mềm mại vô cùng, xuất hiện từng đợt gợn sóng.

"Đùng, đùng, đùng __"

Nhịp tim nặng nề và to lớn đột nhiên tràn vào tai, như có búa tạ đập xuống.

Ánh sáng màu đỏ trên toàn bộ tầng ba lập tức trở nên đậm đặc, tràn ngập hành lang, trong phút chốc như trở thành một nhánh huyết mạch dày đặc, máu đỏ đặc sệt dâng trào điên cuồng.

Âm thanh nhớp nháp lúc nhúc chậm rãi vang lên, căn phòng kính trước mặt đột nhiên chuyển động, bơi lượn một vòng, giống như một con trăn khổng lồ đang nằm.

Không, không phải giống như.

Đây là một con trăn, một con trăn khổng lồ!

Lê Tiệm Xuyên chịu đựng cơn chóng mặt chấn động não, lùi lại một bước, chặn ở trước mặt Ninh Chuẩn rồi chợt ngoảnh lại nhìn thang máy bên cạnh __ Cửa thang máy mở ra, lộ ra một đôi mắt đỏ tươi dựng đứng cùng cái miệng rắn khổng lồ đang thè lưỡi.

"Mày quá thông minh, quá thông minh để hòa hợp với đám ngu xuẩn Chernobyl."

Cái lưỡi đỏ chui ra từ mép đuôi rắn bị ngậm trong miệng, giống như một con rắn độc mới toanh tới gần Ninh Chuẩn: "Mày chính là tên đồng loại chạy trốn mà chúng nó nói tới, phải không? Mùi trên người mày rất hỗn loạn, tao có thể cảm giác được."

"Nhưng mày không nên cảm giác được tao mới phải, tao đã được bộ sưu tập kia che giấu."

Lưỡi rắn dừng lại cách Lê Tiệm Xuyên năm mét, đung đưa trước mặt Ninh Chuẩn: "Làm sao mày phát hiện ra tao?"

"Mày không nên xem thường bất kỳ vật chất nào ở Chernobyl, có lẽ ngươi mới là kẻ ngu xuẩn nhất."

Đôi mắt đào hoa ảm đạm của Ninh Chuẩn dường như đã bị ánh sáng đỏ như máu nhuộm lấy, ánh lên một sắc màu đẹp đẽ và kỳ quái, cậu cong khóe môi: "Vào lần đầu tiên chạm vào bức tường kính, tao đã phát hiện ra mày."

"Nói thật thì tao không nghĩ tới mày sẽ ở đây, tao cũng không cố ý đi tìm mày, nhưng mày cứ phải tự cho là thông minh, dùng chính cơ thể mình biến thành phòng kính, trưng bày bộ sưu tập của mày, sử dụng cấu trúc hành lang zíc zắc và ba thứ quái dị có thể làm người khác liên tưởng đến rắn để ám chỉ sự tồn tại của mày. Hơn nữa, căn cứ theo tình huống của xe chở nước, quái dị nằm ngoài hình chiếu nội tâm có khả năng cao chỉ xuất hiện một, mà không phải là ba."

"Mày đang dẫn dắt bọn tao đi tìm mày."

"Mày biết bọn tao đã biết mày rồi, phải không, Dacke?"

"Từ đâu đây, ký ức của bọn tao ư?"

"Không đúng, mày có thể đổi bộ phận có ký ức thành trống rỗng nhưng hẳn là mày không có khả năng chọn đọc ký ức hoàn chỉnh. Do đó, là dân bản địa ở điểm tiếp tế thứ hai đã phát hiện ra phòng chứa đồ có bất thường, hay là Bell bé nhỏ bỏ trốn rồi lại quay về, sau đó phát hiện cuốn truyện đã biến mất?"

"Tao đoán là cái sau nhỉ."

Ninh Chuẩn nhướng mày: "Đêm nay chỉ có ba người bọn tao tiếp tục hành trình. Cuốn truyện đó rất có thể nằm ở trên người bọn tao, cho nên mày chọn nơi này, tiến vào hình chiếu nội tâm của Trường Sinh để tìm tới bọn tao, thăm dò bọn tao."

"Mày muốn lấy được gì từ chỗ bọn tao?"

Hết chương 187

Chương 188: Chernobyl E45.

Giống như bị lời nói của Ninh Chuẩn khiêu khích.

Hành lang và dãy phòng kính trên tầng ba rung lên, trần nhà và mặt đất liên tục phát ra tiếng nứt gãy răng rắc, như thân rắn quẫy đạp và nghiền nát.

Những vảy đỏ li ti nửa trong suốt trên tường nổ tung hết vòng này đến vòng khác, giống như hòn đá rơi xuống nước tạo nên những gợn sóng.

Dacke hoàn toàn thức tỉnh.

Nó quấn chặt lấy cơ thể, nhấc thẳng đầu từ bên trong cửa thang máy.

Cảnh vật xung quanh chập chờn thay đổi.

Khi là tầng ba của bệnh viện, khi là sân trời. Bầu trời đêm và thân rắn di chuyển lượn quanh như bất tận.

Cả ba hoàn toàn bị bao vây bởi con rắn khổng lồ này.

Chóp mũi Lê Tiệm Xuyên tràn ngập mùi hôi thối kinh tởm, yết hầu không ngừng nâng lên hạ xuống.

Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, màng máu phủ lấy nhãn cầu. Trong ký ức hiện có, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp đối mặt với một con vật khổng lồ to hơn cả một đoàn tàu thế này, cảm giác hùng mạnh và ngạt thở phả vào mặt, khủng bố dữ tợn, nện thẳng vào bản năng hoảng sợ của con người.

Tóc tai khắp người nổ tung.

Hắn thấy rõ chênh lệch giống như voi lớn và giun dế giữa hai bên, cũng cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập nhanh và mạnh của chính mình — Trái tim giống như một cái máy bơm mạnh mẽ liên tục bơm máu nóng cuồn cuộn không ngừng, khiến chúng nó dâng trào, va chạm, bắn ra sức sóng không gì sánh nổi, gào rít dũng khí chiến đấu.

Căng thẳng, sợ hãi, tức giận, phấn khích và run rẩy sinh ra bởi cuộc chiến sinh tử không thể đoán trước, tất cả đều lấp đầy trái tim này.

Ánh sáng xanh thẳm trong mắt hắn nổi lên, giống như đại dương bao la trước cơn bão.

"Cẩn thận!"

Một ánh lửa nhỏ đột nhiên xuất hiện, tỏa ra thứ ánh sáng chói lọi chống lại ánh sáng đỏ đang dâng trào trong hành lang.

Tạ Trường Sinh đứng ở một bên, tay áo xắn lên, trên cổ tay lộ ra một chiếc vòng bằng xương màu vàng óng. Đồng thời, trên bả vai của Tạ Trường Sinh lại xuất hiện con thú lửa nhỏ màu đỏ mà Lê Tiệm Xuyên từng nhìn thấy trong màn chơi Ngày tuyết lở.

Lúc đầu cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ có vẻ như đây không phải là dị năng của Tạ Trường Sinh, mà là một vật phẩm kỳ dị. Chỉ là, không giống với con mắt nhân tính hóa đỏ như máu trên con dao găm của Ninh Chuẩn, tuy rằng con thú lửa nhỏ màu đỏ thẫm có hình thú nhưng lại máy móc cứng nhắc, có lẽ tới từ hiện thực, không phải từ trò chơi.

Nếu là như thế thì những suy đoán trước đây của hắn đã được bổ sung thêm rất nhiều.

Khả năng lớn nhất là những đồ vật trong thế giới hiện thực đều có thể được đưa vào hộp ma, bất kể có là đồ vật kỳ dị hay không thì đều có thể được bỏ vào hộp ma và mang vào trò chơi. Mà các đồ vật trong thế giới trò chơi, trừ khi đạt đến một cấp độ nhất định như Ninh Chuẩn hoặc chính cậu đạt đến một điều kiện ẩn giấu nào đó, bằng không thì vẫn không thể mang theo vào thế giới hiện thực như thường.

Đây là con đường lưu thông một chiều.

Tất nhiên, theo số lượng vật phẩm thí nghiệm ít ỏi trong thế giới thực, cho dù là người giữ hộp ma thâm niên cũng chỉ sợ không lấy được mấy món.

Vào thời khắc nguy hiểm này, bộ não của Lê Tiệm Xuyên vẫn có chỗ để nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ này, hệt như một số thiên tài đã khai phá khu vực não của họ để có thể dễ dàng đa nhiệm.

Hắn láng máng biết rõ công lao của việc này thuộc về thái dương đau nhói và tròng mắt lạnh ngắt từng cơn.

Chấn động ở tầng thứ ba nói thì chậm, nhưng chỉ vẻn vẹn vài giây.

Từng ô vuông kính hợp thành cơ thể bán trong suốt của Dacke đang chuyển động kèn kẹt, rất giống trò chơi rắn ham ăn trong điện thoại di động kiểu cũ, cái đầu to bằng ô tô của nó cắn cái đuôi nhỏ, đứng thẳng lên có thể cao tới bốn, năm mét.

Đôi mắt thẳng đứng co lại thành một đường, nó tiến lại gần, trịch thượng nhìn ba người, hơi nghiêng đầu, rít một tiếng: "Mày không nói thật."

"Tao cho rằng mày bắt đầu để ý tới sự tồn tại của tao là khi mày nghe y tá nói về các điều khoản bảo mật của bệnh viện. Ký ức của nhân loại liên quan đến bộ não sâu không lường được của bọn họ, có rất ít sinh vật có thể tiếp xúc và thay thế chúng một cách khách quan mà không có sự cho phép và dẵn dắt của chính con người."

"Mày phải biết rõ điểm này hơn bất cứ nhân loại nào mới phải."

"Nhưng tao vẫn cảm thấy rất vui, mặc dù các bộ sưu tập của tao đã được cất giấu rất kỹ nhưng mày vẫn không bị lừa để lựa chọn bất kỳ trong số chúng, mà đã tìm thấy tao."

Ánh sáng đỏ phun trào đấu với ngọn lửa, luồng không khí khuấy động mái tóc vàng nhạt của Ninh Chuẩn.

Cậu hơi nheo mắt lại, đôi mắt màu vàng lam của con mèo sư tử trong lòng cậu óng ánh như bảo thạch, lông dài buông xõa trên cánh tay cậu, giống như một đóa hoa xinh đẹp trên tuyết.

"Không, phải nói là chính vì tao không chọn bộ sưu tập của mày nên mày mới hiện thân. Bằng không, tiếp tục trốn chui trốn nhủi cũng không phải là không thể."

Cậu cười cợt nói: "Tao nghĩ nếu người đến nơi này không phải bọn tao mà là những nhà nghiên cứu khác đã nắm được manh mối nào đó hoặc muốn tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục đi tiếp, thì có tới 80% khả năng là bọn họ sẽ chọn chứa đựng quái dị diễn hóa ra hình chiếu nội tâm của chính mình, 20% còn lại hẳn sẽ chọn chứa đựng một trong ba quái dị."

"Nhưng khéo sao bọn tao lại bỏ qua hai lựa chọn này."

Dacke phun lưỡi, trong giọng nói phả ra mùi tanh và kiêu căng không thể phủ nhận: "Đây chỉ là một khảo nghiệm nhỏ. Nếu ngay cả khả năng chống lại cám dỗ, tìm ra tao để tao hiện thân còn không có thì tự nhiên không có tư cách nói chuyện với tao."

"Tao không tham dự cuộc chiến của bọn mày ở thánh địa thứ hai, cũng không nghĩ là mày hiện là một nhân loại mạnh mẽ tới đâu, thậm chí nhiều đứa trong chúng nó còn chưa gặp mày mà đã bị sợ vỡ mất trước vài câu chuyện được truyền miệng."

"Nhưng bây giờ, tao cần phải thừa nhận rằng ngay cả khi là một nhân loại yếu ớt, mày vẫn rất khác biệt."

Lần thứ hai nghe đến những điều này, trái tim của Lê Tiệm Xuyên không khỏi xao động, cho dù đó là thái độ của nhóm người giám thị hay là một phần ký ức mà hắn lấy lại được đều thể hiện rõ ràng sự thật rằng Ninh Chuẩn đã từng là quái vật Hộp Ma.

Nhưng kỳ lạ là tiềm thức của Lê Tiệm Xuyên vẫn chống lại và bác bỏ điểm này.

Nó như nói với hắn sự thật rằng Ninh Chuẩn từ đầu đến cuối là con người, là một trong những nhiệm vụ mà hắn không bao giờ được từ bỏ.

"Mày không có ý định giết bọn tao, cũng như không có khả năng trực tiếp giết bọn tao. Mày bị ràng buộc bởi các quy tắc của chính mình và Chernobyl."

Ninh Chuẩn nói: "Thật ra tao rất sẵn lòng tiếp tục vòng vo với mày, nhưng rất tiếc, hiện tại bọn tao đang vội, tốt nhất là mày nên đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích hiện thân để gặp bọn tao, tao nghĩ dù thế nào thì cũng không phải là muốn một trong bọn tao chứa đựng mày."

"Đương nhiên, nếu là vì muốn lấy lại quyển truyện đó thì tao từ chối."

Ánh sáng đỏ tuôn trào mãnh liệt lùi lại một chút.

Dacke rít lên, mỉa mai nói, "Bọn nó không hoàn toàn nói xạo, tỷ như thật ra mày không hề có chút tác phong hay nhẫn nại nào."

"Mặc dù Bell bé nhỏ rất thích cuốn truyện này nhưng nó không yêu cầu tao nhất định cầm nó về. Tao đi theo định vị của nó để đến đây là muốn nói chuyện giao dịch với bọn mày."

Biểu hiện của Dacke rõ ràng cho thấy nó là người giám thị đã thức tỉnh rồi tự có ý thức, hơn nữa còn khá mạnh.

Lê Tiệm Xuyên gần như nhắm mắt cũng có thể đoán được giao dịch luôn treo trên miệng của những người giám thị này là gì, phần lớn nhất định là yêu cầu người chơi dùng hộp ma mang theo bọn chúng thoát khỏi trò chơi Hộp Ma, đi vào thế giới hiện thực.

"Nhìn thấy câu chuyện thành công hàng thật giá thật của tao nên mày cũng muốn đi đến thế giới hiện thực sao?" Ninh Chuẩn kinh ngạc hỏi.

Dacke lắc đầu: "Không, tao vẫn chưa đủ mạnh, tạm thời không có ý định rời đi. Hơn nữa, trên người mày nhất định còn có bí mật khác, để người có hộp ma tự nguyện dùng hộp ma mang mày đi, chứ mày không thể tự rời khỏi trò chơi Hộp Ma."

"Chỉ có đám ngu xuẩn kia mới nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy."

Ninh Chuẩn chế nhạo: "Cái đám tới tìm tao không hẳn là ngu, ngoại trừ bị lợi dụng làm tay súng, còn có một số đúng là đủ tự tin muốn tra hỏi bí mật từ chỗ tao. Những kẻ không tìm đến tao cũng không hẳn là thông minh, chẳng qua bọn nó không có gan mà thôi."

"Tuy nhiên, tao không thể nghĩ ra ngoài trừ chuyện rời khỏi trò chơi Hộp Ma này thì mày còn có chuyện gì muốn giao dịch với bọn tao."

Có một chút ý cười trong giọng nói của Dacke, khiến cho giọng nói khàn khàn và trầm thấp của nó lộ ra sự kiêu ngạo giống của người trẻ tuổi: "Không cần hoài nghi, tao là một đứa khá tỉnh táo."

"Về chuyện giao dịch, tao chỉ cần bật mí một chút là mày có thể đoán được, nhưng vì bọn mày đã vội như vậy nên tao cũng vui lòng thẳng thắn một chút. Tao muốn mời bọn mày dạo một vòng trong bụng tao. Há, tao không đùa đâu, đây cũng không phải là một cách nói uyển chuyển khác cho việc tao muốn ăn thịt bọn mày."

"Tao thật sự rất cần bọn mày chui vào bụng tao, giúp tao tìm một thứ."

Ninh Chuẩn nói: "Thứ gì?"

Dacke nói: "Hoa phục sinh bị Yegor nuốt chửng."

"Nó ở trong bụng mày sao? Tại sao nó lại ở đó?" Ninh Chuẩn có vẻ nghi ngờ thật lòng.

"Nó, hoặc là nói chúng nó đều ở bên trong, nhưng dạ dày của tao không phải là một không gian, mà là một cánh cửa thông đến một con đường." Dacke trả lời câu hỏi đầu tiên, nhưng bỏ qua câu hỏi thứ hai.

Đây rõ ràng là chuyện hiển nhiên.

Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến nghĩa trang vô tận ngập tràn sương khói màu vàng mà hắn đến sau khi tiến vào xe chở nước đêm qua.

Ninh Chuẩn tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cậu chỉ suy tư một lát, sau đó nói: "Nếu mày đang nói đến nghĩa trang với các vụ nổ hạt nhân liên tục lặp lại thì tao nghĩ tao có thể đồng ý với mày. Nhưng theo thỏa thuận, mày phải trả ít nhất hai cái giá, một là cho bọn tao biết lý do tại sao mày cần hoa phục sinh, hai là trả lời vài câu hỏi liên quan đến sự thật Chernobyl."

Dacke từ chối nói: "Tao không thể nói cho bọn mày biết tại sao tao cần hoa phục sinh, nhưng tao có thể trả lời một câu hỏi liên quan đến sự thật."

Ninh Chuẩn nhìn về phía Tạ Trường Sinh, Tạ Trường Sinh hiểu ngầm, nhíu mày, trực tiếp sử dụng thời gian chân không của chính mình trong màn chơi này để đảm bảo tính công bằng và xác thực của giao dịch này.

Trắng đen không một tiếng động hạ xuống, vạn vật ngưng đọng, phai màu.

Ninh Chuẩn bắt đầu thông thạo mặc cả: "Mười."

"Hai." Dacke nói, "Mày đúng là dám được đà lấn tới."

Ninh Chuẩn nói: "Tao có thể lui một bước, tám."

Dacke nói: "Ba, nhiều nhất là bốn, nếu nhiều hơn thì tao thà bỏ giao dịch."

"Được thôi, bốn thì bốn." Ninh Chuẩn thở dài tiếc nuối, "Câu hỏi đầu tiên rất đơn giản, mày là quái dị đầu tiên đến Chernobyl nên phải biết rõ nhất rốt cuộc tất cả quái dị đến Chernobyl vào lúc nào, trước vụ nổ hạt nhân hay là sau vụ nổ hạt nhân?"

Dacke cười nói: "Hỏi câu này có hơi phí, không cần nói cũng biết là trước khi xảy ra vụ nổ hạt nhân."

"Mày đã thay thế ký ức của tất cả dân bản địa, bao gồm cả người dẫn đường sao?" Ninh Chuẩn hỏi.

"Không phải tất cả, thay thế một phần, đám người dẫn đường cũng không ngoại lệ." Dacke trả lời.

Ninh Chuẩn hỏi: "Lý do là gì?"

Dacke đảo đôi con ngươi thẳng đứng màu đen trắng của mình: "Đây là một phần trong thỏa thuận với những dân bản địa đó. Tao cần phải giữ lời hứa của mình, không thể nói với ai khác, mày có thể đổi câu hỏi."

Ninh Chuẩn không đuổi tận cùng không buông với vấn đề này, mà biết nghe lời phải nói: "Được, nếu đây là chuyện mà mày không thể trả lời, vậy thì tao cũng không thể nhận được câu trả lời từ miệng mày về nội dung giao dịch giữa quái dị và dân bản địa. Đã như vậy thì câu hỏi thứ ba, tao muốn biết tại sao không ai có thể thực sự thoát khỏi Chernobyl."

Dacke có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này.

Nó cân nhắc một lúc trước khi trả lời, "Tao cũng không biết đầy đủ lý do, tao chỉ có thể nói với mày là vì ô nhiễm."

"Mày còn một câu hỏi cuối cùng."

Nó nhắc nhở.

Ninh Chuẩn có lẽ đã có dự tính trước, không suy nghĩ quá nhiều mà hỏi thẳng: "Tại sao mày lại cố tình thay thế ký ức của nhóm người dẫn đường Loban, khiến bọn họ nhầm lẫn thời gian về những chuyện đã xảy ra trước và sau vụ nổ hạt nhân?"

Cậu nhấn mạnh các từ "cố tình" và "người dẫn đường".

"Câu trả lời trước đó của mày vẫn còn quá chung chung, tao muốn biến hóa nó một chút, hẳn là không liên quan đến giao dịch giữa mày và dân bản địa trước vụ nổ hạt nhân nhỉ."

Dacke nhìn thẳng vào Ninh Chuẩn một lúc, rồi rít lên cười: "Quả thực là không liên quan. Tao thay thế ký ức của họ để khi bọn họ tự động lấp đầy những khoảng trống nhất định trong ký ức, sẽ theo bản năng lẫn lộn một số ký ức. Mục đích là nhằm che đậy một phần sự thật về Chernobyl khỏi những người đến từ bên ngoài."

"Chỉ đến đây thôi."

Nó nói: "Bốn câu hỏi tao đã trả lời rồi, đã đến lúc mày phải thực hiện cam kết của mày."

Sự giam cầm trắng đen từ từ tan biến.

Dacke hạ thân rắn khổng lồ xuống, mở ra cái miệng đỏ như máu: "Vào đi. Có thời gian chân không bảo vệ giao dịch, bọn mày không cần lo lắng."

Tạ Trường Sinh quay đầu nhìn Ninh Chuẩn một chút.

Ninh Chuẩn gật đầu, sau đó lảo đảo cúi người xoa đầu chó của Lê Tiệm Xuyên, hôn lên miệng Lê Tiệm Xuyên: "Tiếc ghê, sau khi vào bệnh viện thì không còn quần áo bảo hộ và mặt nạ phòng độc nên đành phải dùng mùi thơm của chó con để áp chế một chút. Tao phải bất lịch sự nhắc nhở một câu, Dacke này, mùi hôi miệng của mày nghiêm trọng lắm đó."

Dacke không để ý đến Ninh Chuẩn, chỉ là cái miệng lớn như chậu máu mở rộng hơn, có thể chứa đầy đủ hai người song song tiến vào.

Tạ Trường Sinh vặn đèn pin, lại móc móc túi tiền, cố gắng ảnh hưởng đến hình chiếu nội tâm mà tạo ra ba cái khẩu trang, cũng coi như có đồ che chắn cho vụ nổ hạt nhân.

Người có cơ thể hoàn thiện dẫn đầu, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn theo sát phía sau. Ba người giẫm lên lưỡi rắn mềm mại và có mùi hôi trải dài như thảm đỏ, chậm rãi tiến vào trong miệng Dacke.

Tất cả ánh sáng xung quanh đều bị nuốt chửng, chỉ còn ánh sáng của cây đèn pin.

Dưới chân lõm xuống, có cảm giác lúc nhúc ghê tởm khi giẫm lên.

Lê Tiệm Xuyên tự động che đậy sự khó chịu có thể xảy ra, theo sau hai chân Tạ Trường Sinh đi về phía trước, nhưng mới đi được khoảng hai mươi mét, đám máu thịt chen chúc xung quanh đột nhiên trở nên rộng rãi hơn, đồng thời, ở cuối ánh sáng đèn pin xuất hiện một chiếc thang máy không có nút bấm.

Cả ba bước vào thang máy, cửa thang máy tự động đóng mở, sau một cơn chấn động không trọng lượng, một tiếng nổ lớn phát ra, như thể rơi xuống cái gì đó đàn hồi rồi lại bị hất tung lên.

Ba người Lê Tiệm Xuyên bám chắc vào góc thang máy, nhờ Tạ Trường Sinh dùng dao găm đóng vào vách nên mới gắng gượng không bị va chạm vỡ đầu chảy máu.

Ba, bốn phút trôi qua.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, một lúc sau, cánh cửa rung lên, từ từ trượt sang hai bên.

Bầu trời màu vàng nặng nề bên ngoài thu vào tầm mắt, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên có cảm giác không gian bị đảo lộn, lúc đầu bọn họ vào thang máy dựng đứng, nhưng lúc này rời khỏi thang máy, cửa thang máy lại đang hướng lên bầu trời phía trên, cửa vẫn mở, còn có đá vụn và cục đất lăn vào, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đây hẳn là bên trong ngôi mộ đã bị đào lên.

"Chính là chỗ này."

Ninh Chuẩn nói.

Tạ Trường Sinh quan sát tình hình, dẫn đầu leo ​​lên, mới vừa chạm đất thì đã bị sương mù vàng dày đặc làm cho sặc phải ho khù khụ vài tiếng, sau khi ổn định hơi thở mới chìa tay kéo hai người hành động bất tiện lên.

"Trước đó hai người từng tiến vào chỗ này rồi sao?" Tạ Trường Sinh bịt lại khẩu trang, cau mày nói.

Ninh Chuẩn cũng ngồi dưới đất một lúc rồi mới đứng dậy, nói: "Đúng vậy. Không còn nhiều thời gian đâu, tốt hơn hết là đừng lãng phí, không bao lâu nữa ở đây sẽ xảy ra vụ nổ hạt nhân, tuần hoàn lặp lại."

Lê Tiệm Xuyên quen thuộc nơi này hơn Ninh Chuẩn, cũng thích ứng hơn, hắn đeo rọ mõm nhìn hai người kia một chút, giơ móng vuốt vỗ vỗ vào cánh tay Ninh Chuẩn, ra hiệu cho cậu để con mèo sư tử kia lên lưng mình, giúp cậu tiết kiệm chút sức.

Làn khói vàng vô biên lan tràn xung quanh, mọi thứ đều mơ hồ không rõ.

Những ngôi mộ và xác chết cứ cách vài bước liền có vài cái, được trưng bày như một viện bảo tàng khổng lồ thông thoáng. Tiếng khóc yếu ớt của trẻ con không ngừng vang lên từ phía trước. Nó ngột ngạt, nặng nề và tuyệt vọng hơn là ảm đạm và đáng sợ.

Dựa theo suy đoán của Ninh Chuẩn, cả ba người đều đưa lưng về hướng tiếng khóc của đứa trẻ, chạy nhanh về hướng khác của con đường.

"Giữa chừng lại gọi thời gian chân không đến... Cậu không hề muốn hoàn thành giao dịch với con rắn kia." Tạ Trường Sinh vừa chạy vừa nói.

Tạ Trường Sinh đúng là người thoải mái nhất.

"Dĩ nhiên rồi." Ninh Chuẩn tuy chạy loạng choạng nhưng tốc độ không hề chậm một chút nào, "Nó cũng biết rõ điểm này. Nó cố ý bị lừa, nhưng vẫn muốn diễn cái vẻ trong cẩn trọng bất cẩn lộ ra khinh thường."

Tạ Trường Sinh nhíu mày: "Mục đích của nó là dụ chúng ta vào đây, cậu muốn tương kế tựu kế à?"

Lê Tiệm Xuyên đang chạy như bay cũng giương mắt nghi hoặc.

Màn sương mù dày đặc lướt qua như những đám mây bẩn, Ninh Chuẩn hít một hơi thật sâu dưới lớp khẩu trang nói: "Gần như vậy. Thật ra, việc nó xuất hiện trong hình chiếu nội tâm của anh không phải vì bất cứ lý do gì mà nó nói, mà là vì ô nhiễm."

"Ô nhiễm?"

Tạ Trường Sinh thở hổn hển.

"Trong số ba người chúng ta, có ít nhất hai nhà nghiên cứu còn sống và không bị ô nhiễm. Hơn nữa, chúng ta có lẽ rất mạnh. Dù cho không chứa đựng quái dị hay dựa vào gợi ý của đèn đỏ, khả năng cao là chúng ta sẽ thực sự đi tới điểm tiếp tế cuối cùng. Dù là đối diện với rãnh trời không thể vượt qua hay là ranh giới chân thực của khu vực cấm, tóm lại là chúng ta có thể đến được hết."

Tốc độ nói của Ninh Chuẩn trở nên gấp gáp bởi do chạy: "Trong trường hợp này, nó tự nhiên không kìm được muốn chủ động đánh chặn hoặc dụ dỗ chúng ta."

"Nhưng nó nghĩ nó rất thông minh, lo sợ bản thân sẽ tiết lộ mục đích đánh chặn nên đã trá hình nói cho chúng ta rằng những người không bị ô nhiễm mà có thể thật sự đi đến biên giới, chắc chắn sẽ có thể rời Chernobyl. Vì vậy, nó đã giăng bẫy".

"Lớp bẫy đầu tiên chính là lợi dụng hình chiếu nội tâm, chỉ cần Trường Sinh và chúng ta chứa đựng quái dị diễn hóa từ những món đồ kỳ lạ quen thuộc đó, chúng ta sẽ bị ô nhiễm. Trước đó đã có tiền lệ là Daniel, Lý Kim Nhã và bà đồng, xuất phát từ tâm lý tăng cường tính an toàn qua màn, rất có thể chúng ta sẽ chọn làm thế này thật."

"Nếu chúng ta không chọn thì đã có một cái bẫy thứ hai mà nó đã giăng ra từ lâu, đó là tự dùng bản thân để dụ dỗ chúng ta."

"Dẫu sao nó cũng là quái dị đầu tiên đến Chernobyl, năng lực rất mạnh và biết rất nhiều bí mật, chứa dựng nó là khá có giá trị."

"Nó thông qua y tá để chúng ta nghĩ đến chuyện nó có thể tồn tại ở đây, sau đó dùng ba quái dị đều có đặc điểm liên quan tới rắn để đánh lừa chúng ta. Sau khi chúng ta rơi vào cái tròng tư duy quán tính này, chúng ta chỉ suy đoán xem trong ba quái dị này, cái nào là nó, mà không nghĩ tới tầng ba và dãy phòng kính."

"Khi chúng ta không thể phán đoán cái nào là nó trong số ba quái dị, đồng thời lại có ba người, để cho an toàn thì một người nên chứa đựng một quái dị, như vậy tất cả chúng ta cùng bị ô nhiễm, mất đi khả năng rời khỏi Chernobyl."

"Tất nhiên, nếu chúng ta quá bảo thủ, hoặc nhìn thấu cái gì đó, hoàn toàn không muốn chứa đựng quái dị, vậy thì nó sẽ tự xuất hiện, tự ra mặt bố trí lớp bẫy thứ ba, cũng chính là lúc này, thảo luận một cuộc giao dịch, đưa ra một phần đáp án sự thật, đổi lấy chúng ta tiến vào bụng nó, đi tới nơi này."

"Nhưng đơn thuần bước vào đây hẳn sẽ không bị ô nhiễm, chỉ khi chúng ta tìm thấy bông hoa phục sinh và cố tiếp xúc với nó thì khi đó mới bị ô nhiễm thật sự."

Lê Tiệm Xuyên cau mày, tiếp tục suy đoán theo dòng suy nghĩ này, lập tức hiểu được cái gọi là tương kế tựu kế của Ninh Chuẩn ___ Biết rõ tìm hoa phục sinh sẽ bị ô nhiễm nhưng Ninh Chuẩn vẫn muốn đi tìm, đây không phải là vì giao dịch với Dacke, mà là Ninh Chuẩn muốn lợi dụng Dacke để đến nghĩa trang này một lần nữa, tiếp xúc với hoa phục sinh. Đó có lẽ chính là mảnh ghép cuối cùng của sự thật mà Ninh Chuẩn nói tới.

Nhưng ô nhiễm trong miệng Dacke và Ninh Chuẩn là chỉ cái gì? Ô nhiễm do chứa đựng quái dị, hay là ô nhiễm do sử dụng sức mạnh tiên tri?

Hắn cảm giác không chỉ dừng lại ở đây.

Nhưng trước khi Tạ Trường Sinh cau mày định đặt câu hỏi, một ngôi mộ mới toanh dần dần xuất hiện bên cạnh con đường bị sương khói bao phủ phía trước. Một góc ngôi mộ không được xây lấp, thấp thoáng lộ ra một vật gì đó tròn vo, hình như là đầu người.

Tiếng chạy và tiếng thở hổn hển của ba người từ từ chậm lại.

Sau khi đến gần, tầm nhìn trở nên rõ ràng, Tạ Trường Sinh sửng sốt nói: "Đó là... Yegor sao?"

Lê Tiệm Xuyên cũng ngạc nhiên.

Cái đầu nhô lên từ đỉnh của ngôi mộ mang các đặc điểm có thể phân biệt rõ ràng, chính là thuộc về Yegor, người đáng lẽ đã chết trong khu vườn sau của điểm tiếp tế thứ hai.

Chỉ là Yegor, không, tình trạng hiện tại của cái đầu người này hơi kỳ lạ, nó ngửa lên trời, hai mắt đờ đẫn, trong cái miệng đang mở to có một bông hoa đỏ tỏa hương ngào ngạt như hoa tulip.

Bông hoa nở rộ và tràn đầy sức sống, nhưng Yegor giống như đã trở thành đất xác chết cung cấp chất dinh dưỡng cho hoa.

Yegor không bị nổ banh xác ư?

Hoa phục sinh có thể ở đây là vì một lý do ẩn giấu nào đó, nhưng làm thế nào mà Yegor vẫn có thể xuất hiện dù là lấy hình thức xác chết?

Lẽ nào đây là sức mạnh của hoa phục sinh?

Ngay lúc Lê Tiệm Xuyên đang có đủ loại suy đoán trong lòng, Ninh Chuẩn lấy lại hơi thở, ngẩn ngơ tiến lên hai bước, giống như một khách du lịch bình thường dùng thị lực kém thưởng thức đóa hoa màu đỏ: "Thì ra đây là hoa phục sinh."

"Nó có lẽ từng có ý thức sinh mệnh, nhưng cuối cùng đã bị xóa sổ bởi một sức mạnh mạnh hơn, chỉ giữ lại khả năng liên tục phục sinh."

Nói xong, Ninh Chuẩn khẽ cúi đầu nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của Yegor: "Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thành cơ thể con người, nhưng tôi biết anh vẫn còn sống, Yegor."

Còn sống thật ư?

Lê Tiệm Xuyên và Tạ Trường Sinh nhìn nhau, lập tức người trái người phải bao vây ngôi mộ này.

"Con rắn tên Dacke kia bảo chúng tôi tới cướp hoa phục sinh, tôi nghĩ anh không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, ít nhất là không phải bây giờ." Ninh Chuẩn thì thào nói, "Một khi mất đi hoa phục sinh, anh sẽ thật sự trở thành với một cái xác không hoàn chỉnh, không thể báo thù bất cứ ai, tiên tri, dân bản địa, quái dị, thậm chí cả bản thân anh, anh không giết được ai cả."

Gió u ám thổi qua, mây mù vàng vọt như sóng đục.

Xung quanh im lặng.

Đột nhiên, giọng nói khàn khàn và đứt quãng của Yegor phát ra từ bông hoa đỏ đang đung đưa: "Cậu sai rồi, tôi quả thật không sống lại được nữa."

"Hoa phục sinh là hoa phục sinh, nhưng không phải hoa phục sinh thật. Nó chỉ có thể chữa khỏi bệnh nan y chứ không thể khởi tử hoàn sinh. Tôi chỉ là một cái xác, cho dù có ý thức thì mãi mãi vẫn chỉ là một cái xác, bị chôn cất trong nghĩa trang này, không thể làm gì được, không thể đạt được giải thoát thực sự..."

"Tôi không thể cho cậu những gì cậu muốn. Sau vụ nổ, trí nhớ của tôi đã bị khiếm khuyết, tôi không thể nhớ được nhiều thứ, đóa hoa phục sinh này cậu cũng không cầm đi được."

"Nếu bây giờ hái nó thì nhất định sẽ bị tấn công. Chỉ cần bị thương, bất kể vết thương nhỏ đến đâu, cũng sẽ bị bào tử của nó ký sinh, trở thành một bồn hoa buồn nôn giống như đám rác rưởi ở điểm tiếp tế thứ hai kia."

Xem ra đây là lớp bẫy thứ ba của Dacke, biến bọn họ thành bồn hoa.

Nhưng tương kế tựu kế của Ninh Chuẩn hiển nhiên không phải thật sự trúng kế.

"Không, tôi không cần bông hoa này, ít nhất là không phải bây giờ." Ninh Chuẩn cười, "Tôi thậm chí có thể hứa với anh là sẽ giúp anh trả thù tiên tri cũng như đám dân bản địa và quái dị kia. Hơn nữa, còn có thể giết anh, giúp anh giải thoát. Để làm những chuyện này chỉ cần một điều kiện."

Yegor im lặng một lúc, sau đó nói: "Điều kiện gì?"

Ninh Chuẩn nói: "Hiện tại trên người anh hẳn có một vài thứ không quá quan trọng đối với anh, ví dụ như thư giới thiệu nhà nghiên cứu tham gia thí nghiệm và bức thư Oleg gửi cho anh khi anh ta phát hiện ra hoa phục sinh đã biến mất và có linh cảm về cái chết của chính mình. Nếu có thể thì còn có thỏa thuận hợp tác giữa dân bản địa và quái dị dưới sự chứng kiến ​​của một thế lực nào đó, tôi không tin không có thỏa thuận đảm bảo mà bọn họ dám liên thủ dù chỉ một giây ___ Ít nhất một hoặc hai trong những thứ này hẳn không bị phá hủy trong vụ nổ đó, tôi hi vọng anh có thể đưa chúng nó cho tôi."

Bông hoa đỏ lại im lặng.

Không biết đã qua bao lâu, cành hoa nhẹ nhàng rủ xuống: "Xem ra cậu biết nhiều hơn tôi tưởng. Chúng được tôi giấu ở ngôi mộ bên cạnh, chính là mộ của Oleg. Tôi loáng thoáng nhận thức được dù cho tôi có chết, vẫn sẽ có một lượng lớn các nhà nghiên cứu đến từ bên ngoài tiếp tục tiến hành cái thí nghiệm hoang đường kia của bọn họ."

"Vì vậy, tôi đã chôn chúng ở đó, hy vọng rằng một lúc nào đó, tôi có thể đợi được một người giúp tôi trả thù, hoặc giải đáp tất cả những khúc mắc của tôi."

"Tôi hiện tại sống không ra sống, chết không ra chết. Cái trước đã không thể đạt được, cậu không cần phải hứa với tôi bất cứ điều gì. Tôi không tin tưởng ai khác ngoài bản thân mình. Nhưng cái sau, tôi vẫn khát cầu."

"Nếu như tôi không tới đây thì dù cho anh có đợi bao nhiêu người đi chăng nữa, anh cũng sẽ không có được câu trả lời." Ninh Chuẩn dừng lại, "Không phải là vì tôi đủ thông minh, mà là vì câu trả lời này cũng có liên quan tới tôi."

Nói xong, cậu quay đầu lại nhìn Lê Tiệm Xuyên và Tạ Trường Sinh.

Một người và một chó đều đã có kinh nghiệm đào mộ nhất định, nhanh chóng đi đến ngôi mộ bên cạnh rồi bắt đầu dùng thanh gỗ và tay đào đất.

Lê Tiệm Xuyên chú ý đến văn bia của ngôi mộ:

"Anh giống như một ngôi sao đơn độc

Trên chiếc thuyền, trong tiếng khóc đêm đông.

Anh giống như vách đá cao chót vót

Trên đám đông kia giận dữ, mù lòa

Trong cái nghèo của anh luôn thanh sạch.

Thơ của anh vì Tự do, Sự thật"

(Trích từ thivien.net)

Đây là bài thơ nổi tiếng có tên "Gửi cho Wordsworth" của Shelley.

Văn bia không hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng, lý do của sự không hoàn chỉnh này là do người viết văn bia cho rằng Oleg khác với Wordsworth. Song Oleg có lẽ vẫn luôn là ngôi sao này, chưa từng phản bội hay bỏ rơi bất cứ cái gì.

Rất nhanh sau đó, hai món đồ đã được đào ra khỏi mộ của Oleg.

Món thứ nhất là ba bức thư giới thiệu in biểu tượng phòng thí nghiệm God; món còn lại là bức ảnh chụp một mặt phẳng trôi nổi trong hầm mỏ đen kịt từ một góc ngắm kỳ lạ, chắc chắn không phải là màn hình ánh sáng bán trong suốt công nghệ cao thuộc thời đại này, phía trên đơn giản viết hai hàng chữ.

"Còn thiếu một món, nhưng lấy được những thứ này cũng đủ xác minh suy đoán khác của tôi rồi."

Ninh Chuẩn nói: "Nếu toàn bộ Chernobyl thực sự có thể tìm được một người có thể gọi là ngây thơ thuần khiết nhất, thì có lẽ chỉ có Oleg."

Cậu ngước mắt lên, trầm mặc nhìn nghĩa trang tràn ngập sương khói màu vàng này, ánh mắt nhìn vào một điểm hư vô.

Con người khác chó, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn đếm đi đếm lại nhịp tim của mình.

Vụ nổ hạt nhân sắp xảy ra.

"Tôi đã tìm thấy tất cả các mảnh ghép mà tôi cần. Đây mới là Chernobyl thật, một bãi tha ma bị lãng quên."

Ninh Chuẩn dừng lại một chút, nói, "Đã đến lúc kết thúc những chuyện này..."

"Thời gian chân không."

Hết chương 188

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me