TruyenFull.Me

Dam My Khong Nguoi Giam Thi To Thanh Ach Nhan

Chương 199: Bạn đồng hành E7.

Trước khi trò chơi Hộp Ma xuất hiện, Lê Tiệm Xuyên rất ít khi nghĩ quá nhiều về cái gọi là thế giới hiện thực, cho dù có đi nữa thì hầu hết chỉ ở trên bề mặt.

Giống như phần lớn những người bình thường trên trái đất, có thể phàn nàn về hiện thực, nghi ngờ hiện thực và muốn thay đổi hiện thực, nhưng rất ít người sẽ thực sự nghi ngờ liệu hiện thực có phải là hư ảo, được sắp đặt và liệu mọi thứ xung quanh có phải là giả, không tồn tại hay không.

Những người có thể vô duyên vô cớ nghĩ đến điều này, trong mười sẽ có chín được ghi tên vào khoa tâm thần.

Nhưng khi trò chơi Hộp Ma xuất hiện, một số thứ vượt xa nhận thức của con người quả thực đã tuyên bố sự tồn tại của chúng nó và thách thức trình độ công nghệ hiện có của trái đất, không phải trong tiểu thuyết, không phải trong truyện tranh, không phải trong phim, mà ngay trong thế giới thực, trong cuộc sống của chúng ta.

Cú xung kích này sẽ phá vỡ hết thảy.

Trật tự, phép tắc, đạo đức, pháp luật, khoa học, văn minh...

Giống như một cơn sóng thần tàn phá.

Do đó, trò chơi Hộp Ma vẫn được giữ bí mật ở tất cả các quốc gia, mặc dù truyền thuyết dân gian chưa bao giờ bị chặn lại, số người biết sự thật đang dần tăng lên, nhưng thế giới vẫn duy trì hình dạng ban đầu trên bề mặt, tương đối hòa bình và yên bình, cho dù đó chỉ là tạm thời.

Chỉ cần đã bước vào trò chơi Hộp Ma, sẽ có rất ít người không nghi ngờ tính xác thực của thế giới hiện thực.

Xét cho cùng, các màn chơi trong trò chơi Hộp Ma cũng rất chân thực, bất chấp sự hiện diện của những thứ kỳ lạ và phạm vi hạn chế người chơi đi nữa. Nhưng cho dù đó là thể hiện của hoàn cảnh xung quanh hay lời nói và hành động của NPC đều cố ý hoặc vô ý chỉ ra rằng mỗi màn chơi đều là một thế giới hoàn chỉnh, một thế giới tương tự như trái đất và bản thân màn chơi có lẽ chính là một góc nào đó đã bị cắt ra của thế giới kia.

Nếu suy đoán này là chính xác thì tại sao thế giới thực mà con người đang sống, trái đất ở dưới chân bọn họ, lại không thể là một màn chơi chứ?

Con người ở trong đó, tầm nhìn hạn chế, mờ mịt mông lung như những NPC của màn chơi kia, tuần hoàn tiến hành cuộc sống giả đối của chính mình cũng không phải không có khả năng.

Theo tư liệu của Xử Lý, có không ít người chơi Hộp Ma cũng từng có phỏng đoán tương tự.

Để xác minh phỏng đoán của chính mình, một số đã tự sát, một số cố gắng ở lại trong màn chơi, một số tham gia các thế lực lớn, tham gia điều tra các di tích văn minh và năng lượng bí ẩn, một số thực hiện các hành động khủng bố khác nhau nhằm tạo ra ngày tận thế, tin rằng chết tức là sống, ý định muốn đánh phá nhà giam hư ảo.

Lê Tiệm Xuyên hiển nhiên cũng từng như vậy.

Cho dù là những mảnh ký ức mà hắn lấy được hay những gợi ý cho tới nay của Ninh Chuẩn, tất cả đều cho thấy thực sự có những điều kỳ lạ trong thế giới thực, và sự kỳ lạ này dường như dẫn thẳng đến bí ẩn về sự giả dối của thế giới. Loại phỏng đoán và nghi ngờ này đã đạt đến mức tối đa sau khi lấy được cuốn kinh trống và trải nghiệm màn chơi Chernobyl.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Lê Tiệm Xuyên nên tiếp tục điều tra và suy đoán theo dòng suy nghĩ này.

Nhưng sau khi đọc xong xấp tài liệu do Phong Túc Thu đưa ra, hắn cảm thấy đây tuyệt đối không phải là một vấn đề thật giả đơn giản.

Rõ ràng, Xử Lý cũng có những suy đoán và nghi ngờ này, đặc biệt là sau khi phát hiện ra chỉ những người thật sự nghi ngờ thế giới thật giả mới thì có thể nhận được gợi ý.

Mà khác với Lê Tiệm Xuyên ở chỗ, Xử Lý có thể nhận được tin tức từ Viện nghiên cứu bất cứ lúc nào, Viện nghiên cứu có rất nhiều tài nguyên và nhân tài, người tiến vào trò chơi trở thành người chơi lấy được hộp ma cũng được coi là nhiều, chỉa mũi nhọn vào những suy đoán hoài nghi này. Một trong những phương hướng nghiên cứu của Viện nghiên cứu là lấy hộp ma và hỏi hộp ma.

Mười lăm người, mười lăm hộp ma, tận dụng mọi cơ hội để đặt câu hỏi, từ trực tiếp đến gián tiếp, từ chính diện sang hai bên, tất cả đều hỏi về tính xác thật của thế giới thực.

Câu trả lời cuối cùng là thế giới thực liên quan đến bí mật của Hộp Ma, nhưng sự tồn tại của nó là khách quan và thực tế, có thể có một mức độ thay đổi nhất định nhưng nhất định không thành lập trên hư cấu, cuộc sống con người không có vấn đề gì.

Các hướng điều tra khác cũng lờ mờ chỉ ra kết quả này.

Điều này chẳng khác nào lật đổ mọi thứ mà Lê Tiệm Xuyên đã bí mật suy diễn trước đó.

Hơi bất ngờ, nhưng lại không quá bất ngờ.

Bởi vì theo ý kiến ​​​​riêng của Lê Tiệm Xuyên, rất nhiều vấn đề tồn tại ngày nay có thể được giải đáp thuận lợi dựa trên tiền đề rằng thế giới thực là giả, nhưng có một số vấn đề không giải đáp được, thậm chí là mâu thuẫn.

Hơn nữa, đặt tất cả loài người vào một thế giới giả dối, mục đích của kẻ chủ mưu đằng sau màn là gì?

Ý thức, năng lượng? Thức ăn, vật nuôi, cuộc thí nghiệm hay chỉ đơn giản là niềm vui?

Dù là cái nào thì dường như cũng không thể giải thích đầy đủ cho các tình huống trong thế giới thực.

Cành cây lơ lửng phía trên vòng tròn một lúc, cuối cùng thả xuống một dấu chấm hỏi, biểu thị cho sự bán tín bán nghi, Lê Tiệm Xuyên cũng có linh cảm rằng mình cần phải nhảy ra khỏi vòng tròn này và cân nhắc về những suy nghĩ khác ngoài thật và giả.

Bây giờ manh mối vẫn còn quá ít, những ý tưởng mới cũng giống như vòng tròn này, ngoại trừ dấu chấm hỏi, nó tạm thời vẫn là một khoảng trống.

Trừ bỏ tính xác thực bị nghi ngờ tới lui thì vòng tròn của thế giới thực vẫn còn hai đoạn thẳng cần được chỉnh sửa lại.

Một là hình như có một dòng thời gian khác tồn tại nhưng khác với hiện tại được ẩn giấu trong các chi tiết gợi ý, hai là những thay đổi và hành động khác nhau của các quốc gia và tổ chức khác nhau bắt đầu từ mùa hè năm 2037 hoặc 2050.

Cả hai đoạn thẳng này chỉ có thể được sửa sang lại sau khi tham khảo những gợi ý và thông tin cập nhật mới nhất mà Xử Lý thu thập được, hơn nữa, ngay cả hắn mà cũng có thể nghĩ đến chuyện này, thì Viện nghiên cứu chắc chắn đã tiến hành điều tra, đến lúc đó cũng có thể tham khảo các hướng nghiên cứu của bọn họ, không gì phải vội vàng.

Lê Tiệm Xuyên vừa ngựa quen đường cũ nghĩ về chuyện "chiếm lợi ích", vừa di chuyển nhánh cây vẽ hai nét phía trên vòng tròn của thế giới thực, lần lượt là một hình lập phương và một dấu chấm lửng.

Đêm càng lúc càng tối, gió lạnh buốt xương.

Oxy loãng trong không khí ở độ cao 5.000 mét rõ ràng không thể tiếp tục cung cấp năng lượng cho bộ não tiếp tục chạy với tốc độ cao, sau khi suy nghĩ về năm vòng tròn, gần như tất cả các tế bào não của Lê Tiệm Xuyên đã cạn kiệt. Hắn có cảm giác suy nghĩ của chính mình giống như bánh răng gỉ sắt dần dần đình trệ rồi dừng lại, có đẩy cũng không di chuyển.

Nhưng mục đích của việc bình tĩnh suy nghĩ, một mình phân tích và sắp xếp lại ý nghĩ hỗn độn đã đạt được, chuyện nên hiểu rõ hắn cũng đã hiểu rõ. Hoang mang còn lại có lẽ vẫn như cũ tồn tại, không thể cởi bỏ nhưng hắn không còn mờ mịt và rối tung nữa.

Lê Tiệm Xuyên lại nhìn chằm chằm vào biểu đồ quan hệ mơ hồ và đơn giản trên mặt đất một lần cuối, sau đó di chuyển tay chân có chút tê cóng vì lạnh, đứng dậy nhấc chân lau sạch dấu vết trên mặt đất.

Hắn xoay người đi về phía mái vàng tường đỏ, lại mở thiết bị điện tử trên người lên, nhánh cây trong tay giơ lên, bị ném xuống dòng sông nhỏ bên cạnh.

Dòng sông nhỏ và những nhánh cây giờ đã khô cằn và không còn sự sống, nhưng khi sông băng tan chảy vào mùa hè, dòng sông sẽ lại tràn đầy, những nhánh cây khô héo cũng có thể bắt đầu một dòng đời mới theo dòng nước tuyết nay đây mai đó.

Khi giẫm lên sỏi đá trở lại chùa Chỉ Nhiệt, thời gian trên mặt đồng hồ đã chuyển sang một giờ sáng, trên con dốc nhỏ trước nhà tiền chế chỉ có một thanh niên cầm thiết bị quay chụp, bọc người trong hai lớp áo khoác quân đội, vừa thở bình ôxy vừa đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn vào máy ảnh, vô cùng kiên cường.

Khi nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên trở lại, cậu chàng vẫy tay từ xa, mang theo vẻ nhiệt tình run cầm cập.

Xung quanh yên tĩnh, đèn đã tắt hết, gió cũng yếu đi.

Bầu trời đầy sao treo lơ lửng, cờ cầu nguyện tung bay, bóng cụm núi thấp thoáng, sự yên tĩnh của màn đêm được thể hiện rõ nét nhất vào giờ phút này.

Lê Tiệm Xuyên chào chàng trai trẻ, lặng lẽ đẩy cửa bước vào nhà tiền chế treo cờ đỏ nhỏ.

Ninh Chuẩn dựa vào tường, đắp hai cái mền rồi lại phủ thêm áo khoác quân đội, ngủ vô cùng yên bình. Tạ Trường Sinh ở phía đối diện, để lộ cánh tay băng bó và nẹp, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, bàn tay lành lặn của Tạ Trường Sinh đang đè lên một chỗ gồ lên dưới chăn, nơi đó phát ra từng tiếng ngáy nhỏ, an nhàn lại thôi miên.

Cảm nhận được động tĩnh, Tạ Trường Sinh cảnh giác mở mắt ra, ánh mắt cố định trên người Lê Tiệm Xuyên, sau đó lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lê Tiệm Xuyên gật đầu với Tạ Trường Sinh, sau đó liếc nhìn Ninh Chuẩn, phát hiện cậu không tỉnh liền vội vàng cởi áo khoác và quần, ngồi xuống khoảng giường trống bên cạnh Ninh Chuẩn, vén chăn chuẩn bị đi ngủ.

Cơn đau nhói ở đầu do thiếu oxy không ảnh hưởng nhiều đến Lê Tiệm Xuyên.

Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, hắn trở mình, đang muốn hoàn toàn chìm hẳn vào giấc ngủ thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt khe khẽ.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Một góc chăn bị vén lên, một cơ thể gầy gò lạnh lẽo rơi vào trong lòng hắn.

Lê Tiệm Xuyên nhét hai tay Ninh Chuẩn vào trong quần áo, giọng trầm thấp khàn khàn: "Chỗ tôi chỉ phủ một lớp, không chê lạnh à?"

Chóp mũi giống như vô tình chạm vào một bên cần cổ nóng hổi của Lê Tiệm Xuyên, hàng mi thanh mảnh của Ninh Chuẩn hơi nhướn lên, nửa nhướn nửa rủ, lười biếng mà mơ hồ cong lên, nở một nụ cười trầm thấp ướt át: " Nếu lạnh thì anh có thể tìm cách làm cho em nóng lên mà."

Hồ ly tinh chui ổ chăn, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn cứ là Liễu Hạ Duệ.

Hắn không trả lời Ninh Chuẩn, chỉ vỗ mạnh vào phần eo độn vài lớp áo của Ninh Chuẩn, sau đó vừa giơ bàn tay còn lại lên xoa thái dương cho cậu, vừa nói: "Những phát hiện do Viện nghiên cứu đưa ra cho thấy không nên nghi ngờ tính xác thật của thế giới thực."

Ninh Chuẩn trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: "Em không đoán được."

"Thật ra em chỉ có ba nguồn tin tức về toàn bộ thế giới thực. Đầu tiên là truyền miệng từ nhóm người giám thị, hai là gợi ý mà anh không thể giải thích rõ ràng, cuối cùng là một chút va chạm, một chút nhìn thấy và nghe thấy của bản thân em."

"Chúng không đủ để em đưa ra phán đoán," cậu giải thích.

Lê Tiệm Xuyên vốn muốn đem chuyện này nói cho Ninh Chuẩn để trao đổi tin tức, không hề kỳ vọng gì vào phản ứng của Ninh Chuẩn, bởi vì những thứ liên quan đến sự thật của thế giới hiện thực rất có thể sẽ nằm trong phần mà Ninh Chuẩn phải tránh. Cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới Ninh Chuẩn lại đưa ra câu trả lời dứt khoát và hơi ngoài dự đoán như vậy.

Bản thân trước đây có thể đưa ra gợi ý, nhưng Ninh Chuẩn, người có ký ức giữa và sau này lại không thể phán đoán ___ Rốt cuộc có bao nhiêu bí mật được cất giấu trong đoạn ký ức trước đây mà cả hai đã đánh mất đây?

"Sau này hẳn là tôi sẽ không lại là ruồi bọ không đầu."

Lê Tiệm Xuyên nhìn bóng đèn lờ mờ trên đầu, nặng nề nói: "Tiếp theo, nhiệm vụ hàng đầu cá nhân của chúng ta là tìm lại ký ức của chúng ta. Tôi có linh cảm chuyện này sẽ khiến phần lớn các vấn đề quấy nhiễu chúng ta có thể được giải quyết một cách dễ dàng."

Ninh Chuẩn nhếch khóe môi, không nói mà nghiêng mặt, ôm lấy tấm lưng gầy cường tráng của Lê Tiệm Xuyên, nhắm mắt lại.

Cả hai đều ăn ý không nói về cuộc nói chuyện với Phong Túc Thu, trao đổi với viện nghiên cứu và lý do tại sao Lê Tiệm Xuyên trở về muộn.

Ngày hôm sau, năm giờ sáng.

Trời vẫn tối như nửa đêm, tiếng động cơ ô tô đã vang lên từ khoảng đất trống phía trước nhà tiền chế.

Những người đi đến căn cứ giám sát đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Lê Tiệm Xuyên vừa mở cửa đã thấy Phong Túc Thu và Lư Tường đang đứng trước một chiếc xe jeep nói chuyện, bên cạnh có một số người mặc thường phục chạy tới chạy lui, đang kiểm tra lần cuối.

"Dậy hết rồi à?"

Lư Tường liếc mắt liền nhìn thấy, cười nói: "Ngủ thế nào? Có phải là đảo lộn không? Nơi này điều kiện không bằng dưới chân núi, nhưng so với trước kia chưa tu sửa đã tốt hơn nhiều. Vốn dĩ đến nơi này mà có ván mà ngủ là đã khá tốt, chúng ta chí ít cũng có giường có chăn."

Phong Túc Thu nói: "Tôi còn phải đi đến các điểm giám sát khác nên sẽ không đến căn cứ, đổi sang Lư Tường sẽ đi. Tiến sĩ Ninh, công việc trong người, chúng ta nói chuyện sau."

"Anh bận thì cứ đi trước."

Ninh Chuẩn cười đáp lại.

"Mọi người lên xe đi." Lư Tường cười nói: "Khi xây dựng căn cứ, đường xá đã được sửa chữa, có thể lái xe đến đó, đường đi khác với hành trình kora (hành trình hành hương đi bộ quanh chân núi Kailash). Có điều dù có cùng đường thì cũng không có việc gì, mùa này ngoại trừ những người thật tâm thành kính, không quan tâm và thách thức cực hạn ra thì không có cái gì lên đó kora cả, rất nhiều người nghĩ rằng bọn họ có thể chạy tới đây, đến chùa Chỉ Nhiệt có nghĩa là đã đến đỉnh trời, sẽ không tiếp tục đi lên trong hôm nay đâu."

Vừa nói, Lư Tường vừa đi đến một chiếc xe địa hình đã được sửa đổi khác, mở cửa, chào tài xế, ném ba lô vào cốp xe, ra hiệu cho đám người Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng đi qua.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nhất định phải đến căn cứ, bất kể là gặp người trong viện nghiên cứu hay là để xem giám sát và nghiên cứu về năng lượng bí ẩn, nhưng Tạ Trường Sinh ôm mèo dừng lại và nói với Lư Tường: "Chào anh, tôi không đi, ở lại chùa Chỉ Nhiệt là được."

Lê Tiệm Xuyên có hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Trường Sinh, nhưng Ninh Chuẩn dường như không ngạc nhiên.

Nụ cười trên mặt Lư Tường không thay đổi, cũng không nhìn Tạ Trường Sinh, mà là nhìn thoáng qua Khanh Khanh đang co ro trong áo khoác của Tạ Trường Sinh chỉ lộ ra một cái lỗ tai xù lông, nói: "Tiểu đồng chí Tạ, Xử Lý đã tìm hiểu qua tình huống của cậu, viện nghiên cứu bên kia còn có hồ sơ của cậu."

"Đứng thứ 8 trong bảng xếp hạng, nắm giữ 61 hộp ma, CatmanQ. Cực kỳ tài giỏi, tính luôn cậu, không tính tiến sĩ Ninh thì chỉ có hai trong số mười người đứng đầu bảng xếp hạng Hộp Ma là đến từ nước ta mà thôi."

Lư Tường một hơi nói toạc ra thân phận người chơi của Tạ Trường Sinh.

Lê Tiệm Xuyên sửng sốt nhìn Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, một người chán nản nhướng mày cười cười, một người mặt không đổi sắc không chút kinh ngạc.

Hiển nhiên, trong bốn người đang đứng ở đây, chỉ có mình hắn là không biết thông tin người chơi cụ thể của Tạ Trường Sinh.

Một người ngoài cuộc điển hình.

Lại nói, trong hai màn Ngày tuyết lở và Chernobyl, Tạ Trường Sinh thật ra chưa từng giết người chơi, cho nên hắn căn bản chưa từng nghe thấy thông báo giết chóc của Tạ Trường Sinh. Bây giờ nghĩ một hồi mới nhận ra hắn thậm chí còn không biết tên người chơi của người đồng đội đã đi cùng nhau qua hai màn này.

Hơn nữa, bởi vì Ninh Chuẩn đều có mặt ở hai màn chơi này nên phần lớn thời gian Tạ Trường Sinh đều đóng vai phụ, thỉnh thoảng cung cấp manh mối và phân tích, tuy rằng Tạ Trường Sinh bình tĩnh đúng chỗ nhưng cảm giác hiện diện lại không mạnh chút nào, Lê Tiệm Xuyên hoàn toàn không nghĩ tới Tạ Trường Sinh lại là một người tàn nhẫn, có năng lực xếp thứ tám trên bảng giết người.

Chẳng lẽ hiện tại giấu nghề đang là mốt à?

Lê Tiệm Xuyên trầm tư.

"Cậu nên đi cùng chúng tôi." Lư Tường vẫn là cười, "Đương nhiên, chúng tôi không phải cưỡng chế, chỉ là hữu nghị đề nghị mà thôi, trong viện có đồ vật liên quan tới cậu, một phần đáp án mà cậu muốn có lẽ ở ngay bên trong đó."

"Hơn nữa, chuyện ý thức kết nối này cũng không thể chỉ nghe những lời vô nghĩa từ Phòng thí nghiệm God và hội Cứu Thế."

Hết chương 199

Chương 200: Bạn đồng hành E8.

Trời tối đen như mực, hai chiếc xe địa hình bắn ra chùm sáng.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những con sóng như một cánh buồm, cùng với tiếng gầm rú của động cơ, chạy dọc theo con đường dẫn lên kora. Khi đi ngang qua đài thiên táng, chân trời hiện ra một tia sáng mờ, sau đó ánh nắng ban mai len lỏi theo khe hở trên bầu trời, từng chút một leo lên, đỉnh tuyết của ngọn núi linh thiêng trở nên trong trẻo và vàng óng, ánh thẳng lên vòm trời.

Rời khỏi thiên đài đi đến đèo Trác Mã La có khá nhiều chốt canh gác, máy móc có, nhân công cũng có, Lư Tường chống nửa cánh tay lên một bên cửa sổ xe, cứ cách không bao lâu sẽ giơ giấy chứng nhận lên.

Sau khi qua chốt gác thứ 3, tài xế bất ngờ bẻ lái, đi chệch khỏi phần đường chính, rẽ vào đường đá phía sau chốt gác. Con đường đá vụn được bao quanh bởi dây thép gai có điện, gần đó có một tấm biển ghi "Nguy hiểm không được đi vào", chùm đèn đỏ từ chốt canh thỉnh thoảng quét qua quét lại để quan sát xung quanh.

An ninh rất nghiêm ngặt.

Lê Tiệm Xuyên nhìn ra ngoài từ cửa kính xe, cảm nhận rõ ràng sự coi trọng của Trung Quốc đối với nơi này. Đây không chỉ đơn giản là vì cơ sở bí mật của Viện Nghiên cứu Thủ đô được thành lập ở đây.

Vào mùa đông, ranh giới tuyết rất thấp, khắp nơi đều có lớp tuyết, sau khi lái một lúc, chiếc xe địa hình đã đến một bãi đậu xe ngầm trông như hầm mỏ.

Mọi người trong hai xe xuống xe, mặc các thiết bị khung xương trợ lực đơn giản, rời đi từ một lối ra khác của bãi đậu xe, tiếp tục đi về phía núi Kailash trước mặt.

Con đường dẫn đến nơi đây đã biến mất, chỉ còn lại từng cột kim loại màu đỏ đánh dấu chỉ dẫn phương hướng trên sông băng tuyết mù mịt rộng lớn.

Nếu không được trang bị khung xương trợ lực thì Lê Tiệm Xuyên tin hầu hết mọi người sẽ không thể đi lại thuận lợi trên con đường này, nó quá dốc và hiểm trở, các cạnh băng giống như gai có ở khắp mọi nơi, vùng trơn nhẵn lại không chỗ đặt chân, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người rơi xuống vực sâu.

Mỗi bước bước đi, tim, phổi và máu đều đánh trống reo hò, phát ra âm thanh ù ù chấn động.

Ninh Chuẩn đã kích hoạt thiết bị điều chỉnh oxy của khung xương trợ lực, nhưng trạng thái vẫn không tốt như ngày hôm qua, ảnh hưởng tiêu cực của đồng thuật cạn kiện trong màn chơi Chernobyl dường như đã vượt ra ngoài trò chơi và tiến vào hiện thực, làm cho thể lực vốn không thể nhận biết của cậu đột nhiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lê Tiệm Xuyên buộc dây thừng vào người cậu, đề phòng tai nạn.

Rất may là cuộc đi bộ này không dài lắm.

Khi thiết bị khung xương trợ lực đếm được khoảng cách đạt 4 km, đội ngũ cuối cùng cũng dừng lại.

Gió lạnh luồn qua kẽ đá, gầm rú như thú dữ.

Sau khi hình dáng ngọn núi khổng lồ phản chiếu trong con ngươi không ngừng được phóng to và tiếp cận, cuối cùng nó cũng lộ ra hoàn toàn một cách rõ ràng đến kinh người.

Lê Tiệm Xuyên mở kính quang lọc bảo hộ, ngửa đầu nhìn lên trong gió lạnh và tuyết.

Ngọn núi thiêng cao hơn 6.000 mét sừng sững trước mặt, đó là một vẻ đẹp tráng lệ không lời nào có thể diễn tả được, là kỳ tích khiến mọi người phải kinh ngạc.

Toàn thân nó có màu nâu xám, bao phủ bởi những đường sọc ngang do sức mạnh tự nhiên to lớn chạm khắc, giống như những chiếc thang từ trên trời rơi xuống, lại giống như những chữ rune thần bí. Đỉnh tuyết hiện ra đường viền rõ ràng của một kim tự tháp màu trắng, to lớn và linh thiêng, thẳng tiến lên bầu trời, được bao quanh bởi những cụm núi, được gió và tuyết phủ phục, đứng dưới chân nó giống như đang nhìn lên một vị thần đang cúi đầu quan sát sinh linh vạn vật, cảm giác sâu sắc sự nhỏ bé, chỉ biết kính sợ.

Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ và mạnh mẽ, lần đầu tiên hắn không nói nên lời vì một đỉnh núi, đầu óc trống rỗng.

Bên dưới chỗ trỗng này dường như còn tiềm tàng một cảm giác tinh thần kỳ lạ, hoảng hốt lôi cuốn, mê muội mà lại thanh tỉnh.

Gió lạnh và băng tuyết trở nên im lặng, chỉ có giọng nói trầm thấp của Ninh Chuẩn chậm rãi thông qua kênh liên lạc của khung xương trợ lực, giống như tiếng ngâm thơ biến ảo khôn lường chậm rãi truyền ra: "Trung tâm của thế giới, nơi ở và tế đàn của chư thần, chỗ ẩn thân của mọt thời không, thánh địa truyền lưu bí ẩn về sự sống bất diệt, có lẽ có xương cốt của Atlantis, hoặc có thể có di tích của một nền văn minh huy hoàng hơn..."

"Đây là núi Kailash."

Mọi người đồng loạt dừng lại dưới ngọn núi linh thiêng.

Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Lư Tường phá vỡ cảm giác kỳ lạ mê ly và trầm tĩnh này: "Núi Kailash thực sự là một bí ẩn từ trên xuống dưới. Vài ngọn núi nằm gần đây mặc dù có tiếng hay không có tiếng đều từng có người khiêu chiến qua. Tuy nhiên, chỉ có núi Kailash là vẫn chưa có ai thực sự leo lên được. Có một số người đã thử nhưng bị giới hạn bởi điều kiện tự nhiên và niềm tin tôn giáo, không một ai trong số họ thành công."

"Trước mắt căn cứ của chúng ta vẫn chưa có khả năng đó, mọi người có thể thấy lớp tuyết ngụy trang phía trước nhỉ, căn cứ nằm ngay ở đó, nó đã là công trình nhân tạo gần Kailash nhất. Phần chính được xây dựng dưới lòng đất, qua trạm gác liền tới, các anh em cố gắng lên."

Lê Tiệm Xuyên nhìn về phía đó, có thể thấy một lớp tuyết ngụy trang hình con bọ được bao phủ bởi một sườn dốc, gần đó có một số tháp cơ khí và các thiết bị phát điện gió mới.

Cơ sở bí mật của Viện Nghiên cứu Thủ đô cuối cùng cũng sắp đến rồi.

Theo thông tin mà Phong Túc Thu đưa cho Lê Tiệm Xuyên, có ít nhất mười hai căn cứ giám sát ở vùng núi gần Kailash, căn cứ lớn nhất cũng là căn cứ gần núi Kailash nhất, được chọn làm căn cứ nghiên cứu của viện.

Xử Lý là một nhánh đặc biệt của Trung Quốc, tuy rằng trên thực tế chỉ chịu sự quản lý trực tiếp cấp trên, nhưng bề ngoài nó vẫn có tên là Viện Nghiên cứu Thủ đô, vì vậy, ngay cả khi Lê Tiệm Xuyên không dành thời gian và sức lực để điều tra, hắn có thể vẫn biết ít nhiều về một vài bí mật của viện nghiên cứu.

Chẳng hạn như lĩnh vực nghiên cứu mà bọn họ chuyên sâu.

Trước khi trò chơi Hộp Ma xuất hiện thì đó là năng lượng mới và công trình sinh học. Sau khi trò chơi Hộp Ma xuất hiện, tầm quan trọng của kỹ thuật hàng không vũ trụ đã được nâng lên, phương diện sinh học cũng đã gia tăng rất nhiều nhóm dự án nghiên cứu tế bào sinh học và chỉnh sửa gen.

Trước đây không quan tâm, nhưng bây giờ nhìn lại, chắc chắn phải có những bí mật sâu xa ẩn giấu đằng sau những hành động này.

Lư Tường lần lượt mang theo đoàn người đi xác minh, vượt qua tháp canh, đi tới khu chuyển tiếp phía trước căn cứ, thay khung xương trợ lực, dưới sự cảnh giác của đội binh lính mang đạn thật, thông tin đăng ký được duyệt qua một lượt trước khi có thể bước qua cánh cổng đóng kín của căn cứ.

"Không phải căn cứ giám sát nào cũng rắc rối như vậy. Nói đúng ra, đây là căn cứ nghiên cứu của viện nghiên cứu, cho nên chúng ta cần phải cẩn thận hơn."

Trong căn cứ có hệ thống điều chỉnh nhiệt độ nên không còn lạnh nữa, nồng độ ôxy đạt tiêu chuẩn bình thường, vừa qua một vòng dày vò qua lại, trán Lư Tường đổ đầy mồ hôi.

Lư Trường vừa lấy khăn giấy ra lau mồ hôi, vừa dẫn ba người Lê Tiệm Xuyên vào trong.

Hành lang ngầm được xây dựng bằng cấu trúc kim loại và đá thông thoáng và sạch sẽ, có đèn ống sáng rực rỡ, phân chia thành đường đi bộ, đường vận chuyển và đường chiến đấu.

Sau khi đi hết đoạn đường này, trước mặt xuất hiện một thang máy và một ngã ba.

Trước cửa thang máy có hai người mặc áo khoác trắng đang đợi, từ xa chào hỏi: "Tổ trưởng Lư! Nhanh nhanh giới thiệu vị nào là tiến sĩ Ninh đi!"

"Vị này, nhất định là vị này, tôi đã xem qua lệnh truy nã rồi!"

Sự nhiệt tình của hai người có thể nhìn thấy bằng mắt thường, họ lao đến, sau khi nhận ra Ninh Chuẩn thì tay bắt mặt mừng.

Một nhà nghiên cứu chừng ba mươi bốn mươi tuổi trong đó đi thẳng vào vấn đề: "Tiến sĩ Ninh, hôm qua tôi nghe tin cậu đã đến núi Kailash, viện trưởng vui mừng đến mức ăn cả hai cái bánh bao lớn, chúng ta đừng chậm trễ nữa, viện trưởng ở văn phòng chờ đã lâu."

"Làm phiền mọi người và viện trưởng Bùi rồi."

Ninh Chuẩn cười dè dặt, lễ độ.

Bỏ qua thái độ quá nhiệt tình của hai nhà nghiên cứu, cậu dường như chỉ là một học giả bình thường đến trao đổi học thuật hoặc lần đầu tham gia công việc, không có bất kỳ lo lắng hay khó chịu nào.

Một nhà nghiên cứu trẻ tuổi khác có nụ cười giống hệt Lư Tường, đúng lúc nói xen vào: "Viện trưởng cũng muốn gặp anh Lê và anh Tạ, nhưng hai anh cần theo thủ tục với Xử Lý bên kia trước, làm một vài kiểm tra cơ bản, sau đó mới có thể đi đến tầng ngầm thứ bảy."

"Khu dân cư được phân chia theo tiêu chuẩn của nhân viên không cư trú, tất cả đều nằm trên tầng ba."

Lê Tiệm Xuyên không hề có dị nghị gì, hắn đã quen với việc này mỗi khi trở lại Xử Lý, nhưng theo thái độ của Xử Lý mà Lư Tường biểu hiện ra ngoài, quy trình của Tạ Trường Sinh hẳn sẽ khác với quy trình của hắn.

Ninh Chuẩn quay đầu lại, ba người nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó hiểu ngầm đi vào hai thang máy khác nhau.

Sau khi Lê Tiệm Xuyên và Tạ Trường Sinh đi theo Lư Tường đến tầng hầm thứ hai, Lư Tường đưa cả Tạ Trường Sinh và Khanh Khanh đến khu vực kiểm tra cơ bản, Lê Tiệm Xuyên là người duy nhất còn lại được một nhân viên công tác đeo kính tròn của Xử Lý dẫn tới phòng kiểm tra của nhân viên đặc biệt.

Phải mất tròn ba tiếng để hoàn thành một loạt các bài kiểm tra thể chất và kiểm tra tâm lý chi tiết hơn trước đây.

Khi chờ đợi kết quả giám định, Lê Tiệm Xuyên vì giấu diếm thông tin của Ninh Chuẩn nên chưa chủ động báo cáo chuyện này, vẫn cần viết một báo cáo tường thuật.

Sau khi vò đầu bứt tai nửa ngày với chiếc máy tính xách tay của mình trong văn phòng nhỏ, Lê Tiệm Xuyên mới miễng cưỡng nặn ra 2.000 từ, giải thích nguyên nhân và kết quả những gì đã trải qua, cùng với cách suy nghĩ và trạng thái tinh thần của mình.

Sau một lúc làm việc, Lê Tiệm Xuyên sắp mất nửa cái mạng, cảm thấy chuyện này còn mệt mỏi hơn so với việc chiến đấu trăm trận với quái vật Hộp Ma.

Nó đơn giản không phải là công việc của con người.

Sau khi nhận được kết quả kiểm tra toàn diện, nhân viên đeo kính dẫn hắn vào một văn phòng.

Trong văn phòng, một người phụ nữ trung niên cao gầy khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trước một dãy giá sách, trên người mặc áo khoác trắng của Viện Nghiên cứu Thủ đô, đang xem tư liệu, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, vẻ mặt của người phụ nữ dịu dàng, nhưng đôi mắt rất điềm tĩnh, có một sự sắc bén tiềm ẩn trong đó.

Lê Tiệm Xuyên sửng sốt, nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn biết người này.

Chu Văn Hoa, nhà sinh vật học nổi tiếng quốc tế, học giả nặng ký trong lĩnh vực kỹ thuật di truyền, đồng thời là phó viện trưởng của Viện Nghiên cứu Thủ đô Trung Quốc, có tin đồn rằng Chu Văn Hoa đã là viện trưởng chỉ định tiếp theo, chỉ chờ viện trưởng Bùi Tuệ Sanh về hưu liền lập tức nhậm chức.

Trong một căn cứ mà có cả viện trưởng và phó viện trưởng, có vẻ như suy đoán của hắn về núi Kailash lại tăng lên.

Lê Tiệm Xuyên tùy ý nghĩ, lịch sự và trẩm ổn mở miệng nói: "Phó viện trưởng Chu, đã lâu không gặp."

Chu Văn Hoa mỉm cười, một bên tiếp nhận tài liệu bàn giao tin tức từ nhân viên đeo kính, một bên nói: "Quả thật đã lâu. Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là vào năm ngoái nhỉ, sau khi hội nghị ở Somalia kết thúc, nhóm của chúng ta bị chặn lại bởi một tổ chức không xác định để cướp đi tài liệu cơ mật lần đó."

Vừa nói, Chu Văn Hoa vừa vẫy tay ra hiệu nhân viên đeo kính tròn đóng cửa rời đi, sau đó quay người rót hai ly nước: "Được rồi, cậu ngồi đi, lần này tôi phụ trách phân tích kiểm tra sức khỏe cho cậu, thả lỏng đi, chúng ta cũng là người quen cũ mà."

Nhìn dáng vẻ thoải mái dễ gần của Chu Văn Hoa, trái tim của Lê Tiệm Xuyên tạm thời nuốt trở lại trong bụng, cũng mỉm cười, hơi thả lỏng vai, ngả người ra sau ghế.

Xem ra mặc kệ là Xử Lý hay Viện nghiên cứu, thái độ đối với hắn vẫn không thay đổi vì các yếu tố khác.

"Lần này làm phiền phó viện trưởng rồi."

Hắn nói.

Chu Văn Hoa ngồi đối diện hắn, lắc đầu cười nói: "Không phiền phức gì hết, bí mật trên người cậu đã khiến cả Viện nghiên cứu đều rất thèm thuồng, nếu không phải chúng ta là một ngành chính quy, có quy định và nguyên tắc thì tất cả họ chỉ muốn hóa thân thành Frankenstein, trực tiếp kéo cậu vào phòng thí nghiệm, nghiên cứu minh bạch thấu triệt từ đầu sợi tóc đến gót chân cậu đấy."

Lê Tiệm Xuyên mỉm cười nói, "Ngoại trừ phẫu thuật mở sọ thì tôi rất vui được phối hợp."

"Không mổ hộp sọ thì làm sao có thể là Frankenstein được?" Chu Văn Hoa cười trêu, sau đó giơ tay lấy ra một tờ giấy điện tử, đặt lên bàn, đẩy về phía Lê Tiệm Xuyên, "Nào, chúng ta hãy xem cái này trước. Kết quả phân tích sơ bộ về AI của viện."

"Về phương diện thể chất, các chỉ số của cậu đã hoàn toàn vượt xa phạm vi của người bình thường, hay nói chính xác là cậu đã chạm đến cảnh giới 'siêu nhân' trong cuộc kiểm tra sức khỏe vào mùa hè năm nay, mà lần này so với mùa hè lại tăng cường rất nhiều."

Lê Tiệm Xuyên vuốt văn bản và sơ đồ phân tích trên giấy điện tử, cẩn thận xem nhanh.

Đừng nói gì khác, chỉ xét tốc độ bộc phát tức thời mà nói thì hắn đã gần bằng một phần ba tốc độ âm thanh, mặc dù còn kém xa so với tốc độ âm thanh chân chính, nhưng với tốc độ của người bình thường, cho dù là chỉ là tốc độ bùng nổ tức thời thì hoàn toàn không gần với một phần ba tốc độ của âm thanh.

Biểu hiện của hắn đã có thể được mô tả là tà môn.

Không đề cập đến sức mạnh, tốc độ phản ứng và các khía cạnh khác như hoạt động của tế bào.

"Báo cáo này đã phân tích rất chi tiết tất cả các chỉ số trên cơ thể cậu, nhưng mục đích tôi mời cậu đến đây nói chuyện không chỉ là để cậu hiểu kết quả phân tích của viện nghiên cứu, mà là để cậu nhìn xuyên qua những thứ này, thấy được hai điều."

Chu Văn Hoa nhìn chằm chằm Lê Tiệm Xuyên, nụ cười dịu dàng bên khóe miệng hơi thu lại: "Cải tạo gien và năng lượng không xác định."

Động tác lật xem giấy điện tử của Lê Tiệm Xuyên khựng lại, ngước lên đối mắt với ánh mắt của Chu Văn Hoa.

Hắn tự nhiên quan tâm rất nhiều đến biểu hiện phi thường của mình. Hắn muốn biết bí mật ẩn sau điều này, muốn biết liệu tất cả những điều này có lợi hay có hại cho bản thân hắn và những người khác. Đã có rất nhiều phỏng đoán, đương nhiên biến đổi gien và năng lượng thần bí cũng không thiếu, nhưng phỏng đoán chỉ là phỏng đoán, Lê Tiệm Xuyên Xuyên không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được một suy luận gần như chắc chắn nào đó từ Chu Văn Hoa dễ dàng như vậy.

"Phó viện trưởng Chu muốn nói cơ thể của tôi biến hóa là do biến đổi gien và năng lượng không xác định ảnh hưởng ư?" Lê Tiệm Xuyên nói.

"Đúng vậy, đó là suy đoán của tôi."

Chu Văn Hoa gật đầu: "Nói chính xác thì đó là những thay đổi lành tính trong cơ thể cậu, rất có thể là do biến đổi gen và năng lượng không xác định, mà khía cạnh ác tính, chẳng hạn như dư lượng phóng xạ hạt nhân lớn, chèn ép tiềm tàng, cùng với những thay đổi chưa biết do sự đột biến của tế bào thần kinh não mang lại cũng có thể bị ảnh hưởng bởi hai yếu tố này, nhưng chúng không chiếm vị trí chủ yếu."

"Hơn nữa, tôi nói năng lượng chưa xác định cũng không có ý nói cậu bị năng lượng chưa xác định ảnh hưởng, mà là năng lượng chưa xác định này giống như tồn tại ở trong cơ thể cậu."

Tồn tại năng lượng chưa xác định?

Lê Tiệm Xuyên thực sự không nghĩ đến khả năng này, nhưng trong tiềm thức, hắn nhớ lại viên pha lê màu xanh lam mà hắn trước đó để lại trong hộp ma.

Có phải là nó không?

Một màn hình trên bàn được xoay lại, Chu Văn Hoa trượt ngón tay, nhấp vào chế độ xem phối cảnh của bộ não màu tím đỏ được chụp bởi thiết bị gì đó, chế độ xem phối cảnh được chiếu ra từ màn ánh sáng điện tử, hiển thị toàn bộ hình ảnh ba chiều.

Tất nhiên, đây không có thực thể, hoàn toàn khác với màn ánh sáng hợp đồng được ký kết giữa dân bản địa và quái dị mà Lê Tiệm Xuyên đã thấy trong màn chơi Chernobyl.

"Hãy nhìn kỹ vùng ngoại vi của não và gần nhãn cầu của cậu, nơi này có một quầng sáng màu xanh lam rất nhạt." Chu Văn Hoa giơ ngón tay lên.

Lê Tiệm Xuyên nhìn vào vị trí Chu Văn Hoa khoanh tròn.

Một tầng ánh sáng giống như sương mù, ánh sáng không nhiều lắm, nhưng mỏng manh, vô cùng mỏng manh, bao phủ lấy não và nhãn cầu của hắn, nếu không nhìn kỹ có thể sẽ bỏ qua, chỉ nghĩ là do quầng sáng xung quanh tạo nên.

"Dụng cụ nào đã quét hình cái này vậy?"

Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ nhìn thấy loại hình ảnh này trong báo cáo y tế trước đó.

"Công nghệ thu được từ hộp ma biến hai vật phẩm kỳ lạ thành một công cụ có thể nắm bắt được sự tồn tại của năng lượng không xác định trong một phạm vi nhất định." Chu Văn Hoa mỉm cười, "Cậu hiếm khi đến viện nghiên cứu nên có thể không biết về những vật thí nghiệm này, chúng đều rất nguy hiểm, nhưng cũng rất hữu ích và thú vị."

"Năng lượng không xác định trong cơ thể tôi là năng lượng thần bí xuất hiện gần tàn tích của một số nền văn minh thần bí và mang theo từ trường và dao động năng lượng đặc biệt sao?" Lê Tiệm Xuyên nói ra suy đoán táo bạo trước đó của mình, "Rốt cuộc nó là cái gì?"

"Cần tôi phối hợp làm thí nghiệm gì, hoặc trích xuất nó?"

Chu Văn Hoa xua tay cười: "Không cần thiết, trên thực tế, cậu không phải là người duy nhất có năng lượng không xác định trong cơ thể, chỉ là số lượng và nồng độ của cậu là nhiều nhất và cao nhất."

"Năng lượng không xác định này tạm thời được đặt tên là X trong viện."

"Ngoại trừ cậu, một số người chơi Hộp Ma và một số rất ít người có được 'gợi ý' đều có năng lượng X trong cơ thể. Điểm chung của những người này vẫn chưa được điều tra chính xác, nhưng tôi nghĩ không phải là ngẫu nhiên xuất hiện trong cơ thể của người nào đó, phải có điểm chung giữa những người này, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi."

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, không kìm nén được sự kinh ngạc trên mặt.

Những người khác cũng có ư?

Hóa ra sự đặc biệt của hắn không phải là rất đặc biệt.

Hắn mỉm cười thở dài trong lòng.

Nhưng bây giờ cũng không đơn giản chỉ có một mình hắn đặc thù, nếu như trong cơ thể hắn chỉ có năng lượng X thì nhất định có liên quan đến đoạn ký ức trước và giữa, khả năng cao chính là vấn đề của hắn trong quá khứ, ít nhiều có thể khóa chặt một hướng điều tra.

Nhưng rất nhiều người không có mối liên hệ nào ngoài trò chơi Hộp Ma hoặc có gợi ý đều có năng lượng X trong cơ thể thì chắc chắn đó là một phương hướng hỗn loạn và mò kim đáy bể.

Trước khi có manh mối rõ ràng, tiến trình nghiên cứu mới không thể được đẩy lên phía trước.

Tất nhiên, chỉ có điểm hắn có nhiều năng lượng X nhất trong cơ thể vẫn có thể coi như một đầu mối quan trọng.

"Viện nghiên cứu biết bao nhiêu về năng lượng X?" Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một lúc và nói.

Chu Văn Hoa nhắm mắt lại, trầm ngâm nói: "Thành thật mà nói, hiểu biết về năng lượng X của viện có thể chỉ hơn cậu một chút."

"Trước mắt chúng ta biết năng lượng X xuất hiện ở hai nơi."

"Một là cơ thể của cậu và của những người đó, khối lượng rất nhỏ, không giống như cậu, góc nhìn phối cảnh của họ phải được phóng đại nhiều lần bằng AI thì mới miễn cưỡng quan sát được."

"Thứ hai chính là một số di tích văn minh thần bí. Ngày 1 tháng 1 năm 2037, ngày 20 tháng 2 năm 2050 và ngày 28 tháng 7 năm 2050, ba dao động năng lượng và biến đổi từ trường đã thông báo sự tồn tại và sự xuất hiện của năng lượng thần bí này. Không phải mọi nơi gần những di tích văn minh này đều có ba dao động năng lượng hoàn chỉnh, nhiều nơi chỉ một hai lần, có thể là do lơ là, không giám sát hoặc bỏ sót, nhưng nhiều khả năng là đại đa số chúng không xuất hiện ba dao động."

"Có rất ít địa phương từng phát sinh ra ba dao động năng lượng hoàn chỉnh, căn cứ kết quả điều tra tình báo của Xử Lý cùng với kết quả phân tích so sánh của báo cáo công tác mà cậu vừa nộp, những địa điểm này có thể tạm thời xác định chính là bảy địa điểm được đề cập trong gợi ý cuốn kinh trống của cậu."

"Ai Cập, Tây Tạng, Iceland, Mexico, Bolivia, Hy Lạp và khu vực giữa Nam Cực và Nam Mỹ."

"Điểm chung của những địa điểm này sẽ được điều tra thêm."

"Nguồn gốc và tác dụng của năng lượng X cũng giống như cái tên của nó, cũng không rõ ràng. Đương nhiên, cái trước nhất định có liên quan đến Pandora, trò chơi Hộp Ma và nền văn minh thần bí. Về phần cái sau vốn dĩ không có manh mối, bây giờ có cậu thì có lẽ sớm cho ra một số kết quả nghiên cứu. Chúng tôi sẽ xem xét tất cả nơi ở và trải nghiệm của cậu trong năm qua, mẫu máu và mẫu tế bào đã được lưu lại từ cuộc kiểm tra thể chất, tạm thời không cần sự phối hợp nào khác, cậu không phải lo lắng về vấn đề này."

Chu Văn Hoa cười: "Trên đây là những lời có phần chính thức hơn. Kỳ thật theo quan điểm cá nhân của tôi, chỉ cần nhìn vào báo cáo y tế của cậu, tôi thiên về việc năng lượng X là yếu tố quan trọng nhất giúp cậu vượt lên trên những người bình thường theo đúng nghĩa. Gien biến đổi chỉ là thứ yếu, hay nói cách khác, một cách táo bạo hơn là phỏng đoán, nó chỉ là xây dựng nền tảng để chứa đựng năng lượng X mà thôi."

"Tôi nói như vậy hẳn là cậu hiểu chứ?"

Tâm trạng của Lê Tiệm Xuyên vô cớ trầm xuống, hắn gật đầu: "Tôi hiểu."

"Ngoại trừ những thứ này, còn có một chuyện tôi muốn nói với cậu." Thấy tâm trạng của Lê Tiệm Xuyên không có nhiều dao động, hơn nữa còn tương đối bình tĩnh, trên mặt Chu Văn Hoa lộ ra một tia tán thưởng, cái nhìn đối với tổ đặc cần Xử Lý cũng từ những kẻ lỗ mãng biến thành đặc công có dũng có mưu.

Chu Văn Hoa tiếp tục nói: "Có lẽ cậu cũng đã thu được tin tức này từ nguồn khác, khi tiến vào trò chơi Hộp Ma tại khu vực từng xuất hiện dao động năng lượng X, độ khó của trò chơi sẽ tăng lên rất nhiều. Tương tự như vậy, trong khu vực này, khả năng chạm vào bí mật của trò chơi Hộp Ma thông qua cốt truyện trong màn chơi cũng sẽ tăng lên."

"Nếu muốn tìm hiểu xuất xứ của trò chơi Hộp Ma, tìm hiểu rốt cuộc nó là gì, thì phải thử tham gia trò chơi ở những khu vực này."

Lê Tiệm Xuyên gật đầu và nói: "Tôi nghe được chuyện này từ một người chơi Hộp Ma, nhưng những người chơi vẫn đang trong giai đoạn phỏng đoán, vẫn chưa có xác nhận."

Chu Văn Hoa nói: "Đây là chuyện rất rõ ràng, việc xác nhận nó chỉ là vấn đề thời gian. Điều tôi muốn nói là viện nghiên cứu gần đây đã chọn ba địa điểm dao động năng lượng bên ngoài quốc gia và sắp xếp cho người chơi Hộp Ma tiến vào trò chơi theo từng đợt, xem như một cuộc thực nghiệm. Dữ liệu thử nghiệm cho chúng ta một suy đoán, đó chính là khi tiến vào trò chơi tại các vị trí dao động năng lượng khác nhau, phần bí mật của trò chơi Hộp Ma mà người chơi tiếp xúc cũng khác nhau."

"Ví dụ: chỉ có 21% người chơi tham gia trò chơi ở vùng biển gần Iceland gặp phải cốt truyện liên quan đến bí ẩn Hộp Ma. 21% người chơi này trước sau đã vào tổng cộng bảy màn chơi. Cốt truyện của bảy màn chơi là khác nhau, nhưng điểm chung duy nhất có thể được xác định là tất cả chúng đều liên quan đến cái gọi là trái tim của Thần."

"Trong khi những người chơi đến phụ cận Hy Lạp và Bolivia hoàn toàn không tiếp xúc với điểm này."

"Bí mật liên quan đến Hộp Ma của những người chơi đến Hy Lạp có thể được tóm tắt là sự sụp đổ của nền văn minh. Cốt truyện có liên quan đại khái đến sự sụp đổ của một nền văn minh nào đó trên trái đất, phản ánh mơ hồ điều gì đó. Bí mật liên quan đến Hộp Ha của những người chơi đến Bolivia lại là ý niệm, mong muốn và tinh thần, vẫn chưa có kết luận chắc chắn."

"Về phần Kailash, bởi vì cơ sở nghiên cứu được thành lập ở đây nên có rất nhiều người chơi Trung Quốc đã tham gia trò chơi Hộp Ma ở đây, tần suất cũng khá cao, nhưng cho đến nay, chưa đến một phần trăm người chơi tiếp xúc với màn chơi bị nghi ngờ chứa đựng bí mật của Hộp Ma."

"Bí mật này có lẽ là từ thế giới bên ngoài."

Lê Tiệm Xuyên nhíu mày: "Thế giới bên ngoài?"

"Vượt qua thế giới ba chiều, vượt ra ngoài nhận thức của con người." Chu Văn Hoa nói đơn giản, "Chi tiết cụ thể vẫn chưa được kết luận vì thông tin quá ít ỏi."

"Báo cáo của cậu nói rằng cậu đã tiếp xúc với vật phẩm bị nghi ngờ là của nền văn minh chiều cao trong màn chơi, vì vậy tôi hy vọng rằng trong khi cậu vẫn ở trong căn cứ, cậu có thể vào lại trò chơi sau khi đã nghỉ ngơi để xem có thu hoạch được thêm gì nữa không. Thành thật mà nói, tôi vẫn mong chờ chỗ đặc thù của cậu."

Lê Tiệm Xuyên đã có kế hoạch này khi nhận được thông tin tương quan từ Biggerrrr. Nếu Chu Văn Hoa không đề cập đến thì hắn cũng sẽ tiến vào trò chơi ở một chỗ gần núi Kailash.

Liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, Chu Văn Hoa bưng ly lên uống một hớp nước, giọng nói được làm dịu lại, ôn hòa cười nói: "Đã khuya rồi, cậu còn muốn hỏi gì nữa không, ngoại trừ tạm thời không thể cung cấp bất kỳ thông tin cơ mật thì tôi có thể cho cậu biết bất cứ điều gì."

Bộ não vừa trải qua quá trình tiêu hóa dữ dội đêm qua lại một lần nữa chứa đầy một lượng thông tin khổng lồ, sau khi Lê Tiệm Xuyên cố gắng tiếp thu nó, hắn nghĩ về những hoang mang còn lại mà viện nghiên cứu có thể giải đáp, hỏi thẳng: "Biến đổi gen và khía cạnh ác tính trong cơ thể tôi rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Chu Văn Hoa dường như không ngạc nhiên khi hắn hỏi câu hỏi này.

Chu Văn Hoa trầm tư một lát, nói: "Về khía cạnh ác tính, chúng tôi vẫn chưa có nhiều ý tưởng lắm, cũng không có biện pháp tiêu trừ."

"Dư lượng bức xạ hạt nhân trong cơ thể cậu không chỉ là một chút, mà là dư lượng hình thành khi cậu đã sống trong môi trường có bức xạ hạt nhân nghiêm trọng ít nhất 5 năm, về cơ bản nó đã lan ra khắp cơ thể và tích hợp với các chức năng cơ thể con người của cậu, rất kỳ quái, chúng tôi vẫn chưa gặp qua loại tình huống này. Chèn ép tiềm tàng, tên như ý nghĩa, là do thân thể của cậu tồn tại tình huống tiêu hao nhất định, suy đoán ban đầu là thể chất của cậu kém xa sức mạnh của cậu."

"Về phần não tế bào thần kinh dị biến, cái này khả năng có liên quan đến năng lượng X cùng biến đổi gien, nhưng với kỹ thuật hiện tại của chúng ta, cho dù có giải phẫu hộp sọ cũng khó có thể phát hiện ra đó là gì. Sau khi lấy được hộp ma, chúng ta sẽ thử một lần để có được kiến ​​​​thức về phương diện này."

Chu Văn Hoa ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lê Tiệm Xuyên: "Cuối cùng, nói về biến đổi gien. Một nhóm dự án do tôi dẫn đầu trong viện chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này, vì vậy tôi chắc chắn mặc dù không có dấu vết biến đổi gien trên người cậu có thể truy vết ngược dòng, nhưng chắc chắn là đến từ công nghệ tồn tại trên trái đất hiện nay, chỉ là ở cấp độ cao hơn và có thể có một số ảnh hưởng khác khiến nó đến từ công nghệ hiện tại, rồi lại không phải là công nghệ hiện tại."

Lê Tiệm Xuyên im lặng một lúc và hỏi: "Có thể nào là từ phòng thí nghiệm God không?"

Trong mắt Chu Văn Hoa lộ ra một tia kinh ngạc.

"Căn cứ vào tin tức hiện tại mà nói thì có thể, nhưng không có khả năng lắm. Mặc dù bọn họ đã đạt được bước đột phá vượt xa chúng ta ở lĩnh vực này nhưng phương hướng biến hóa của những người cải tạo kia về cơ bản là khác với cậu. Nếu lấy cậu so sánh với bọn họ thì mức độ biến đổi gen trên người cậu quá thấp, thấp đến mức nếu như không có năng lượng X thì thể chất của cậu có lẽ vẫn ưu việt như trước, nhưng vĩnh viễn sẽ không vượt xa người bình thường như bây giờ."

Có khả năng nhưng khả năng không lớn.

Phương hướng cải tạo khác nhau.

Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nghĩ đến thái độ của Ninh Chuẩn khi có người chơi gọi hắn là người cải tạo.

Hết chương 200

Chương 201: Bạn đồng hành E9

Khi Lê Tiệm Xuyên ra khỏi văn phòng thì đã là một giờ chiều.

Hắn vừa đẩy cửa liền nhìn thấy dáng người tròn trịa của Lư Tường đang đứng dựa vào tường hành lang.

Có thể thấy lúc Lê Tiệm Xuyên vắt hết óc thì Lư Tường cũng không nhàn rỗi, quần áo cũng chưa kịp thay, chỉ cởi áo khoác, đầu ngửa lên phía tường kim loại, miệng hơi há, ngủ ngáy o o rung trời.

Ngủ đứng có thể nói là kỹ năng cơ bản mà tất cả nhân viên từ trên xuống dưới trong Xử Lý đều nắm vững, chỉ cần đạn chưa xuyên thủng sọ là có thể ngủ mọi lúc mọi nơi.

Lê Tiệm Xuyên cố tình bước chân mạnh hơn.

Mới đi được hai bước, Lư Tường lập tức tỉnh lại, như chim ưng theo bản năng liếc nhìn chung quanh, rồi trong nháy mắt lấy lại vẻ buồn ngủ uể oải, một bên thay đổi sắc mặt, một bên lấy ra hai cái bánh quy nén từ trong túi: "Anh mới chợp mắt thì cậu liền ra."

"Ăn lót dạ trước đi, không có thời gian ăn cơm đâu, lát nữa còn có cuộc họp."

Lê Tiệm Xuyên cầm lấy bánh quy nén, mở nó ra rồi nhanh chóng nhai nuốt có quy luật.

Hương vị quen thuộc, không gây khó chịu cho cổ họng.

"Đúng rồi, cậu bạn đồng hành Tạ Trường Sinh của cậu đã mang con mèo béo của cậu ta đi làm kiểm tra cơ bản, cậu ta cũng đã đến gặp viện trưởng, hiện đang nghỉ ngơi ở khu nhà tầng ba. Xử Lý có ý định thu nạp cậu ta làm biên chế của nhóm người chơi Hộp Ma trong đội đặc cần, không giống với các cậu, nhưng ý của viện nghiên cứu là đợi Tạ Trường Sinh chủ động có ý định đã thì mới có thể quyết định."

Hai người sóng vai đi về phía trước, Lư Tường nhỏ giọng nói: "Anh thấy quan hệ của hai người nói thân cũng thân, nói không thân cũng không thân, cho nên không nhờ cậu khích lệ cậu ta, nhưng ít nhiều gì cậu cũng nên chú ý một chút."

"Hiện tại quyền hạn của cậu đã đạt tới cấp bậc đội trưởng, về sau có thể tự mình tra xét hồ sơ người chơi Hộp Ma của Tạ Trường Sinh, cậu ta cũng không phải là người đơn giản đâu."

"Lại nói tiếp, đội đặc cần của các cậu trực thuộc trưởng ban Phong vẫn chưa có đội trưởng, hiện tại cậu lại được giao quyền hạn đội trưởng, tuy rằng không danh phận nhưng trên thực tế cậu đã được xem như là đội trưởng đội đặc cần, thăng chức thăng lương, ráng nắm chắc đó."

"Mà anh nói này, nhân viên đặc biệt mấy cậu nào có làm cả đời, ngày nào cũng làm mấy chuyện nguy hiểm, lo nghĩ cho trước mắt nhưng cũng đừng quên tương lai."

"Anh thì không có tham vọng lớn gì, chỉ thích sống ổn định..."

Lê Tiệm Xuyên lắng nghe câu chuyện thăng chức, tăng lương, và tương lai mà Lư Tường phải nói ba lần mỗi khi hai người gặp nhau, chợt như cảm thấy trước khi trò chơi Hộp Ma xuất hiện, mỗi lần quay lại Xử Lý sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn đều nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, ở trong một môi trường quen thuộc, một cảm giác thân thiết và kiên định.

Khi đó, hắn cũng thỏa sức hình dung ra cuộc sống hưu trí của chính mình.

Từ chín giờ đến năm giờ, ngồi văn phòng, trồng hoa cỏ, phủ quạt hương bồ chợp mắt trên chiếc ghế bập bênh, chơi cờ với những ông già trong ngõ, sáng thì tập Thái Cực Quyền, tối đi dạo, thỉnh thoảng phiền não ốm đau, thỉnh thoảng cãi nhau với hàng xóm, an nhiên thong thả.

Nghĩ đến kết quả báo cáo khám sức khỏe của mình, Lê Tiệm Xuyên lắc đầu.

Những tưởng tượng thích chí này chẳng biết có thành hiện thực trong tương lai hay không.

"Lão Lư, nói chuyện nghiêm túc đi."

Quen thuộc là quen thuộc, thực tế là thực tế, Đường Tăng Lư Tường này niệm kinh nghe đã lâu, Lê Tiệm Xuyên giống như bị chụp chú cẩn cô, đầu căng phồng, chỉ có thể lái sang chuyện khác, vừa lúc hắn cũng có không ít chuyện muốn hỏi Bách Hiểu Sinh Lư Tường của Xử Lý này.

"Rốt cuộc thì thái độ hiện nay của Xử Lý đối với Pandora và trò chơi Hộp Ma là gì?"

Hắn thấp giọng hỏi.

"Cậu đã đọc tư liệu chưa?"

Hai người rẽ vào sảnh thang máy, Lư Tường lấy cái cốc dùng một lần, ấn vào bình nước bên cạnh rồi rót nước đưa cho Lê Tiệm Xuyên, vừa nhìn trái nhìn phải, vừa nói: "Đó là kiến giải và thái độ tương đối được công nhận của Xử Lý hiện tại. Nhưng phía trên và viện nghiên cứu vẫn chia làm mấy cánh, tranh cãi ầm ĩ, nhưng cánh chiếm ưu thế và có thể tin nhất trong tư liệu cũng chính là tư liệu chính phủ."

"Nghe có vẻ hỗn loạn nhưng nhìn chung, tính luôn cánh tư liệu chính phủ thì được ủng hộ nhiều cũng chỉ có hai cánh."

"Họ có những đánh giá và quan điểm khác nhau về Pandora và trò chơi Hộp Ma."

Lê Tiệm Xuyên uống một hớp nước trong ly, đôi lông mày ngang ngược mà sắc bén hơi nhíu lại: "Có gì khác biệt? Cùng một manh mối có thể dẫn đến những kết luận hoàn toàn khác nhau à?"

Lư Tường liếc hắn một cái: "Chủ yếu là hiện tại manh mối không nhiều."

"Cánh tư liệu chính phủ do viện trưởng và phó viện trưởng Chu đứng đầu, cậu xem tư liệu cũng thấy đó, bọn họ cho rằng Pandora rất có khả năng liên quan đến những nền văn minh thần bí trên trái đất, thậm chí có thể là sản phẩm của những nền văn minh này. Hơn nữa, bọn họ cho rằng Pandora là một tổ chức có tư duy của riêng mình."

"Trò chơi Hộp Ma ở cùng chiến tuyến với Pandora hoặc là sản phẩm do Pandora chế tạo ra, hoặc là sản phẩm của công nghệ tiên tiến hoặc nền văn minh chiều cao mà Pandora thu được và thao túng. Mục đích được phỏng đoán sơ bộ là một bài kiểm tra thí nghiệm hoặc một hoạt động hủy diệt trên trái đất."

"Nhưng chứng cứ không đầy đủ, lại có rất nhiều mâu thuẫn sơ hở, cho nên đã bị các cánh khác bắt bí, chất vấn."

Lê Tiệm Xuyên không hoàn toàn đồng ý với kiến giải này.

Hắn tiếp tục hỏi: "Còn cánh kia?"

"Cánh kia hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu." Lư Tường nhấn nút thang máy, có chút hóng chuyện nháy mắt với Lê Tiệm Xuyên, "Vợ cũ của viện trưởng, giáo sư Hách, Hách Truyền Tân, cùng với học trò xuất sắc nhất bị ông ấy đuổi đi, Cơ Ngọc."

Lê Tiệm Xuyên lật giở ký ức của mình: "Chủ nghiệm của phòng thí nghiệm khoa học Tam Sinh Mệnh được đặc cách phê duyệt và chuyên gia từ Viện nghiên cứu Khoa học Quân sự ư?"

"Há, thằng nhóc cậu biết khá rõ đấy."

Lư Tường ngạc nhiên liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, thì thầm: "Anh nghe nói năm đó viện trưởng còn trẻ đã hứa với giáo sư Hách sẽ ở lại Trung Quốc để làm nghiên cứu cùng với bà ấy, nhưng sau đó ông ấy lại ra nước ngoài vì một dự án, đi một cái đi luôn bốn năm. Lúc quay về, giáo sư Hách đập đơn ly hôn trước mặt viện trưởng, muốn ly hôn với ông ấy, còn dẫn theo học trò Cơ Ngọc mà ông ấy tâm đắc nhất lúc đó."

"Viện trưởng không giữ người được, trong cơn tức giận liền ký vào đơn ly hôn rồi đuổi luôn Cơ Ngọc."

"Theo lý thì chuyện xuất ngoại công tác không đến nỗi phải làm ầm lên rồi ly hôn, trách là trách viện trưởng khi đó đi một mạch bốn năm, cũng không gọi điện thoại hay video, nhìn lại thì đề tài nghiên cứu khoa học cũng rất bình thường, không cần giữ bí mật, viện trưởng cũng không giải thích rõ ràng, giáo sư Hách cho rằng hai người tính cách khác nhau nên lựa chọn ly hôn."

"Một bên vỗ bàn mỗi ngày mắng bên kia sính ngoại, không làm việc nghiêm túc; còn bên kia hừ đến hừ đi mỗi ngày, cho rằng bên kia tự cao tự đại, cổ hủ."

"Nhưng mặc kệ là ầm ĩ thế nào thì cả hai bên đều biết rõ công tư phân minh."

Lư Tường thở dài: "Quan điểm của phía bên giáo sư Hách cũng đã được Xử Lý tập hợp lại, bọn họ cho rằng Pandora và trò chơi Hộp Ma là giống nhau. Dùng cách nói trong tiểu thuyết tu tiên thì trò chơi Hộp Ma là một pháp khí, Pandora là khí linh của pháp khí này."

"Chúng là do các nền văn minh cao chiều thả xuống với mục đích xâm chiếm nền văn minh trái đất. Khi chúng xâm chiếm, chúng đã khơi dậy tàn dư năng lượng của nền văn minh cổ đại thần bí trên trái đất, vì vậy ở một số nơi mới xuất hiện dao động năng lượng đặc biệt."

"Đại khái là như vậy, chi tiết thì cậu có thể tự mình tra cứu tư liệu, có điều giáo sư Hách và Cơ Ngọc này cũng đồng dạng không đủ chứng cứ, suy đoán nhiều hơn manh mối."

"Hai cánh có một điểm rất nhất trí, đó là đều hy vọng Pandora và trò chơi Hộp Ma sẽ biến mất khỏi trái đất, mọi thứ sẽ lấy lại yên bình như xưa, có thể lợi dụng được bao nhiêu thì lợi dụng bấy nhiêu, nhưng tuyệt đối không vì đó mà mặc kệ cho chúng nó tồn tại, những thứ này sớm muộn gì cũng sẽ đưa đến chiến tranh thật sự, cho dù đó là trên toàn thế giới, hay là chiều cao đối với chiều thấp."

"Đó không phải là chuyện tốt."

Lư Tường nhìn đồng hồ, giật mình, vội quẹt thẻ rồi bấm nút thang máy: "Mợ nó, lo tán dóc mà quên mất quẹt thẻ thang máy, bởi anh nói sao lâu thế."

"Chắc chắn có một số người muốn giữ trò chơi Hộp Ma lại đúng chứ." Lê Tiệm Xuyên nghe ra ý chưa hết trong lời nói của Lư Tường.

Trên thực tế, nhìn từ góc độ toàn cầu, xua đuổi trò chơi Hộp Ma mới là số ít, giữ lại đồng thời tiếp tục lợi dụng, phát triển tự thân, thay đổi xã hội văn minh hiện có mới là đại đa số.

"Có tiếng gió, ở nước ngoài gay gắt hơn." Lư Tường nói, "Nhưng bọn họ không ngẫm lại trên trời làm sao có thể rớt xuống miếng bánh như thế."

Đinh một tiếng, thang máy đến nơi, Lư Tường cũng khép lại cái miệng nói dông dài.

Lê Tiệm Xuyên uống hết nước trong ly, bóp nát ly giấy dùng một lần, ném nó vào thùng rác rồi đi theo Lư Tường vào thang máy.

Mười giây sau, thang máy đi xuống và dừng lại ở tầng thứ tư dưới lòng đất.

Cánh cửa kim loại màu trắng bạc vừa được mở ra, Lê Tiệm Xuyên lập tức nhận ra sự khác biệt giữa nơi này và tầng hai.

So với khu vực kiểm tra quạnh quẽ ở tầng hai, cả tầng không thấy bóng người nào, thì tầng bốn có thể nói là quá mức náo nhiệt.

Hành lang trên tầng bốn rất rộng, có rất nhiều người đi bộ theo nhóm năm ba người, quần áo và tuổi tác khác nhau, thậm chí Lê Tiệm Xuyên nhìn sơ một cái còn đoán được nghề nghiệp và môi trường sống của họ cũng khá khác nhau.

Điểm chung duy nhất là họ đều có chìa khóa Hộp Ma với hình dáng kỳ lạ ở mặt trong cổ tay, dù giấu hay lộ.

Cửa kim loại ở hai bên hành lang treo đủ các loại bảng, có phòng học diễn xuất, phòng đào tạo ngôn ngữ, phòng huấn luyện chiến đấu, trường bắn cách âm, v.v. Cửa mở ra đóng vào thường xuyên, có người ôm sách vở hoặc các loại thiết bị ra ra vào vào, cười nói rôm rả.

Lê Tiệm Xuyên theo thói quen nắm bắt những âm thanh xung quanh mình, phát hiện chủ đề chính mà họ đang nói đến là sao chép, đào tạo, còn có lại sắp họp tiếp.

Đột nhiên, Lê Tiệm Xuyên dừng bước.

Hắn cau mày nhìn Lư Tường: "Lão Lư, cuộc họp mà anh nói không phải là cuộc họp của Xử Lý, mà là cuộc họp của những người chơi Hộp Ma sao?"

Lư Tường híp mắt cười nói: "Là cuộc họp của Xử Lý, cũng là cuộc họp của người chơi Hộp Ma, vừa rồi không phải đã nói với cậu sao? Xử Lý và viện nghiên cứu đều có người chơi Hộp Ma, những người chơi Hộp Ma thông qua một vài đánh giá cơ bản đã được thu nạp trong sáu tháng qua, đưa vào biên chế tổ đặc cần, coi như là nửa đồng nghiệp với cậu."

"Sao thế, nôn gặp bọn họ à?"

Lư Tường nói đùa.

Lê Tiệm Xuyên không nói gì.

Không phải là nôn hay không nôn, nhưng căn cứ này dù sao cũng là căn cứ bí mật, tình huống của núi Kailash rõ ràng là không bình thường, trong Xử Lý từng có nội gián, viện nghiên cứu trước đó cũng từng bị đột nhập, dưới tình hình thế này mà lại thả mặc một nhóm người chơi Hộp Ma ở đây là quá mức nguy hiểm.

Lư Tường giống như nhìn ra nỗi băn khoăn và không tán thành của Lê Tiệm Xuyên, thu hồi nụ cười, thấp giọng nói: "Yên tâm, Xử Lý có chuẩn bị khác, anh cũng không biết rõ lắm, nhưng tóm lại bên trên có suy tính của bọn họ."

"Việc gì cũng là con dao hai lưỡi, có lợi có hại."

Trong khi cả hai đang nói chuyện, họ đã đến phòng họp ở góc lối đi.

"Vào đi."

Lư Tường nói: "Anh đi trước."

Lư Tường vỗ lưng Lê Tiệm Xuyên, hai người nhìn nhau cười, ngổn ngang trăm mối mà cụng vai nhau, rồi ai nấy bận việc người đó.

Với tư cách là đội trưởng đội hậu cần, Lư Tường có quá nhiều việc phải quản lý, Lê Tiệm Xuyên biết rất rõ Lư Tường đi cùng người anh em tốt và chiến hữu hắn đây từ tầng hai đến tầng bốn đã là khoảng thời gian trống nhiều nhất mà Lư Tường có thể sắp xếp.

Ôn chuyện ngày xưa, tán gẫu, hội ngộ ngắn ngủi rồi chia tay lâu dài, lại còn không biết còn có lần gặp lại tiếp theo hay không, đó là tình trạng bình thường của những người như bọn hắn.

Lê Tiệm Xuyên đi vào phòng họp bằng cửa sau, theo thói quen cũ muốn chen vào hàng sau, vừa không gây chú ý vừa tiện thám thính tin tức.

Nào ngờ nhìn thoáng qua liền thấy tên của mình trên một chiếc ghế nào đó ở hàng đầu tiên.

Còn mười phút nữa mới bắt đầu cuộc họp, lúc này phòng họp diện tích 200 mét vuông đã chật kín hơn một nửa, hình như đều là người chơi Hộp Ma, nhìn rất xa lạ.

Thấy hắn đi vào, hầu như tất cả những người này đều trực tiếp hoặc bí mật quan sát hắn.

Tính cảnh giác cũng không tệ lắm.

Lê Tiệm Xuyên thầm đánh giá, kéo ghế ra ngồi sau bảng tên của mình.

Vốn còn có những tiếng thì thầm nay đã hoàn toàn biến mất.

Cứ như thể hắn là một con cá trê chui vào hộp vậy.

Lê Tiệm Xuyên không để ý những điều này, bẻ chiếc bánh quy nén, nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ thời gian sắp xếp những thông tin mới moi được từ chỗ Lư Tường và Chu Văn Hoa.

Tiếng bước chân cùng tiếng đóng mở cửa phòng họp nối tiếp nhau vang lên, còn có tiếng trao đổi rất khẽ chợt thoáng qua.

Mười phút sau, tám ghế ở hàng đầu tiên đã được lấp đầy.

Lê Tiệm Xuyên mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cửa phòng họp mở ra lần cuối, chủ nhiệm Tống Khê phụ trách phòng hành chính của Xử Lý trong mười năm ôm tài liệu bước vào, sau đó thuận tay khóa cửa phòng họp sau lưng.

"Đến muộn không được tiến vào, lập lại quá trình xét duyệt, tạm thời rời khỏi căn cứ nghiên cứu, đợi khi nào khái niệm thời gian đạt yêu cầu rồi trở về."

Tống Khê đứng ổn định trên bục, lạnh lùng nói.

Cảm giác áp bức quen thuộc giống như thầy cô chủ nhiệm này đã theo Lê Tiệm Xuyên hàng năm kể từ khi hắn bước vào Xử Lý, hắn không tự chủ được mà thu lại tư thế ngồi ngang ngạnh của mình, rồi thẳng lưng lại, vững vàng và nghiêm chỉnh giống như khi hắn mới nhập ngũ.

Tống Khê liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn một cái, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn những người chơi Hộp Ma câm như hến khác trong phòng họp, nói: "Cảm ơn các bạn đã tham dự cuộc họp này đúng giờ. Tôi sẽ không nhắc lại nguyên tắc bảo mật, chỉ mong các bạn lưu ý vì sự an toàn của bản thân mình."

"Chủ đề cho cuộc họp này chỉ có một, giai đoạn thứ hai của hoạt động thăm dò trò chơi Hộp Ma."

Theo giọng nói của Tống Khê, màn hình lớn trước phòng họp dần sáng lên, hiển thị nội dung của từng phần tư liệu.

Chủ đề này khiến bộ não quá tải của Lê Tiệm Xuyên nhảy dựng lên vì kinh hãi. Hắn nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ khác, tập trung nhìn vào Tống Khê và màn hình phía sau.

Dưới tường thuật và trình bày thông tin của Tống Khê, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng hiểu ra mục đích của cuộc họp này.

Giai đoạn thứ hai của hoạt động thăm dò trò chơi Hộp Ma mà Tống Khê nói đến chính là những gì Chu Văn Hoa đã nói vào buổi sáng: Viện nghiên cứu đã đưa người chơi Hộp Ma tới ba khu vực dao động năng lượng ở nước ngoài, tiếp tục cố gắng chạm vào bí ẩn Hộp Ma, ba khu vực trước đó được coi như là giai đoạn đầu tiên.

Giai đoạn thứ hai dựa trên kết quả điều tra thêm một bước của Xử Lý và lời gợi ý trong cuộn kinh trống của Lê Tiệm Xuyên, tất cả những người chơi Hộp Ma có mặt được chia thành bảy đội và lần lượt đi đến bảy khu vực, nơi mà bọn họ sẽ tham gia trò chơi Hộp Ma, vượt màn, đồng thời thu thập cốt truyện liên quan đến bí mật của Hộp Ma có thể xảy ra.

Và đội trưởng của bảy đội chính là Lê Tiệm Xuyên.

Tống Khê dành cho Lê Tiệm Xuyên một lời giới thiệu cực kỳ đơn giản, không tiết lộ danh tính nhân viên đặc biệt thuộc Xử Lý của hắn, thay vào đó là một người tình cờ đi vào trò chơi Hộp Ma, sau đó tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, cuối cùng tìm được Xử Lý, giao ra tình báo có giá trị quan trọng, sát thủ ngầm nổi danh quốc tế L nhận được cơ hội cải tà quy chính.

Lê Tiệm Xuyên chấp nhận con người mới của mình một cách rất tự nhiên.

Sau khi xác định nội dung hành động, Tống Khê lại dành thêm nửa giờ để nói ngắn gọn về tình hình quốc tế trong tuần qua, tình hình và xu hướng của các thế lực và tổ chức lớn, đồng thời dặn dò tất cả những người chơi Hộp Ma có mặt phải hết sức cẩn thận khi đi ra ngoài.

Ở bảy nơi này, chắc chắn sẽ gặp những người từ các tổ chức khác, những người có lợi ích và lập trường được đặt lên hàng đầu, và những người có ác ý với họ sẽ luôn đông hơn những người có ý tốt.

"Hội Cứu Thế được tất cả các quốc gia và tổ chức công nhận là tổ chức gần với sự thật nhất và hành động nhanh nhất, nhưng họ không có thông tin quan trọng mà chúng ta thu được, bọn họ cần tiến hành điều tra và phân tích từng bước về tất cả các địa điểm đã xảy ra dao động năng lượng, những gì điều tra được hiện nay chính là gần núi Kailash của chúng ta."

Tống Khê nghiêm túc: "Đường tắt đã đưa đến trong tay chúng ta, nếu không bắt được, lại còn đuổi theo sau ăn bụi của người ta thì sẽ thành chuyện cười lớn."

"Được rồi, tôi sẽ không nói lời dư thừa, thời gian của mỗi người đều quý giá, bất luận là học tập, huấn luyện, nghỉ ngơi hay là tiến vào trò chơi thì đều có lời hơn so với ở chỗ này nghe tôi nói những lời vô nghĩa. Cuối cùng, tôi sẽ chỉ nói thêm một câu."

Giọng nói Tống Khê trở nên nhu hòa: "Hi vọng lần sau có thể gặp lại mọi người ở đây."

"Cuộc họp kết thúc."

Vị trí và điều kiện cụ thể của bảy khu vực được yêu cầu giữ bí mật, không thể trao đổi, không được công bố cho mọi người, mà được biến thành tờ giấy điện tử và phân phát cho tám người ở hàng đầu tiên.

Các tiểu đội trưởng dẫn một khu vực, Lê Tiệm Xuyên có tất cả thông tin về bảy khu vực trong tay, có thể nói là chi tiết nhất mà hắn từng thấy cho đến nay.

Hơn nữa, nhiệm vụ của hắn cũng không giống như bảy tiểu đội, dựa theo tờ giấy điện tử, hắn có thể tùy ý đi tới bất kỳ nơi nào trong bảy địa điểm, đồng thời có thể đi theo đội hoặc đi một mình, mức độ tự do vẫn lớn như trước đây.

"Trong vòng ba ngày xuất phát, không thể chậm hơn. Khi các bạn rời đi, đội hậu cần sẽ trang bị cho các bạn vệ tinh liên lạc nội bộ, trừ phi rơi xuống rãnh Mariana, nếu không hẳn sẽ có tín hiệu. Giống như giai đoạn thứ nhất, các bạn có thể lập đội nhưng không nên nhiều hơn năm người thì mới có thể làm tăng tỉ lệ xuất hiện màn chơi siêu đại hình."

Trước khi Tống Khê rời khỏi phòng họp, cuối cùng nói.

Nhìn thấy bóng dáng nghiêm nghị lạnh lùng của Tống Khê biến mất ở cửa, tất cả người chơi Hộp Ma ở hàng sau đều thở phào nhẹ nhõm, phòng họp trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.

"Triệu Dương, không ngờ chú lại trở thành tiểu đội trưởng, lần này anh ở trong đội của chú, đợt huấn luyện trước khi xuất phát đừng có hành anh đó, cẩn thận anh đình công cho chú xem!"

"Ký Minh! Hai tụi mình không chung một đội rồi, tui không có đùi để ôm, vậy phải làm sao bây giờ, trời muốn tui chết mà!"

"Đi thôi đi thôi, còn chưa tới hai giờ rưỡi, chắc căn tin vẫn còn đồ ăn, đi xem thử coi!"

"Mẹ nó, ba ngày nữa sẽ đi, tiểu thuyết của tôi vừa mới mã hóa có hai chương lại phải đứt đoạn rồi sao?"

Âm thanh ồn ào càng lúc càng xa.

Lê Tiệm Xuyên nhìn phòng họp giống hệt cảnh tượng giờ tan học, đột nhiên cảm thấy viện nghiên cứu và Xử Lý sắp xếp những người chơi Hộp Ma tại đây để học tập và huấn luyện dường như cũng không tệ lắm.

Tay nhuốm máu, sinh tử tranh đấu, không nên là cả một đời người.

Vài phút sau, hầu hết mọi người trong phòng họp đã rời đi, chỉ còn lại Lê Tiệm Xuyên và bảy tiểu đội trưởng cố tình ở lại.

Lê Tiệm Xuyên nhìn ra được bọn họ có điều muốn nói và có chút tò mò về người được gọi là sát thủ ngầm hắn đây, vì vậy muốn tìm hiểu lẫn nhau. Nhưng hắn tạm thời không có gì để nói với bọn họ, Tống Khê đã nói cho bọn họ biết nên làm những gì.

Hắn ghi nhớ tên họ, tên người chơi và đặc điểm ngoại hình của bảy người, rồi vẫy tay ra hiệu cho bọn họ muốn làm gì thì cứ đi làm.

Khi cả bảy người rời đi, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi tiểu đội trưởng đang đi ở phía cuối lại: "Lý Thanh Châu, đợi đã, em có chuyện muốn hỏi."

"Đội trưởng Lê, khách sáo rồi."

Người thanh niên tên Lý Thanh Châu nhiều nhất ngoài ba mươi, cao lớn tuấn tú, nụ cười như gió xuân: "Có chuyện gì thì cậu cứ hỏi."

Lê Tiệm Xuyên không vòng vo, trực tiếp nói: "Em nghe phó viện trưởng Chu nói ở đây có một người đứng trong top 10 bảng xếp hạng Hộp Ma, anh có biết là ai không?"

Vừa nãy hắn hỏi tên của bảy tiểu đội trưởng liền phát hiện ở đây không có ai quen mắt, cũng không xuất hiện trong Top 10 bảng xếp hạng Hộp Ma trên cuộn giấy kraft.

Nếu bảy tiểu đội trưởng dẫn dắt đội đều không phải, như vậy trong số những người chơi bị phái đi có người đứng top 10 khả năng lại càng ít, dù sao phần lớn thời gian đều mặc định kẻ mạnh dẫn đội, bất kể là bảo đảm lực lãnh đạo, hay là thiết lập uy tín đều thuận tiện hơn rất nhiều.

Loại trừ nơi này, còn lại là các nhà nghiên cứu của viện.

Nếu thật sự là nghiên cứu viên thì Chu Văn Hoa không nói rõ ràng với hắn người đó là ai là vì để bảo vệ, không phải bởi vì ai ai cũng biết cho nên không nói gì cũng không sao.

"Người chơi đứng trong Top 10 bảng xếp hạng Hộp Ma ư?"

Lý Thanh Châu sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đội trưởng Lê có lẽ mới tới nên còn chưa nghe nói qua, người chơi cậu hỏi chính là một trong những người vừa rồi ở ngay đây, em ấy tên là Trì Đông, Painter đứng năm trong bảng xếp hạng Hộp Ma. Lần này làm nhiệm vụ được phân tới đội của anh."

Lê Tiệm Xuyên có chút kinh ngạc: "Không phải đội trưởng sao?"

Lý Thanh Châu thở dài, nói: "Em ấy mắc chứng ngủ rũ, không thích giao tiếp với người khác. Khi còn nhỏ đã được chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội ở một mức độ nhất định."

"Em ấy ở trong trường cải tạo được ba năm và trở thành người chơi Hộp Ma ở tại đó. Xử Lý đã tuyển dụng em ấy, phát hiện tình trạng của em ấy đã được cải thiện rất nhiều, tính hung hăng đã giảm bớt và gần như không còn ham muốn phạm tội nữa, để em ấy vượt qua bài đánh giá và gia nhập căn cứ."

"Nhưng em ấy không giống những người chơi khác, mỗi ngày đều có thời gian cố định để tiến hành trị liệu toàn diện của viện nhằm ổn định tình trạng bệnh, hơn nữa còn phải kiểm tra toàn diện mỗi tuần, nếu không vượt qua thì sẽ bị cách ly tạm thời. Đương nhiên, bình thường em ấy sẽ không tụ tập với mọi người."

"Chỗ ở của em ấy không phải ở khu dân cư lầu ba, mà là lầu bảy nơi viện trưởng ở, bình thường trừ lúc họp hành thì em ấy sẽ không rời khỏi nơi đó."

Trái tim của Lê Tiệm Xuyên hơi trầm xuống: "Phần lớn các hộp ma của Trì Đông đến từ đâu?"

Lý Thanh Châu lắc đầu cười nói: "Anh biết cậu đang lo lắng cái gì. Có điều, hộp ma của Trì Đông chủ yếu đến từ giải câu đố, không phải tàn sát. Anh và em ấy có phối hợp mấy lần trong trò chơi, em ấy là thiên tài. Nếu không phải bị bệnh hạn chế thì em ấy sẽ là đội trưởng thích hợp nhất."

Nói đến đây, Lý Thanh Châu nhìn thẳng vào Lê Tiệm Xuyên, sắc mặt có chút nghiêm túc nói: "Đội trưởng Lê, có thể cậu không tin, nhưng anh muốn nói rằng trong những lần tiếp xúc với Trì Đông, anh cứ cảm thấy Trì Đông không phải là người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội thật sự, anh từng là làm cai ngục trong nhà tù dành cho trẻ vị thành niên, đã thấy quá nhiều nhân cách chống đối xã hội thực sự, Trì Đông khác với bọn họ, em ấy dường như thiếu một thứ gì đó, vì vậy mới trở thành như bây giờ."

"Em ấy có lương tâm, có trách nhiệm, rất nỗ lực để kiềm chế ham muốn của mình và tuân theo quy tắc của mọi người, cho dù rất khó nhận ra nhưng anh có thể nhìn ra em ấy thực sự muốn chữa lành vết thương của chính mình."

"Đó không phải là diễn."

"Anh hi vọng cậu không có quá nhiều thành kiến ​​với em ấy. Cậu có thể cảnh giác với em ấy, nhưng hãy đối xử bình thường với em ấy."

Nếu Lý Thanh Châu không nói xằng, vậy thì Trì Đông có thể thực sự có vấn đề.

Lê Tiệm Xuyên vừa suy nghĩ về tình huống của Trì Đông, vừa nhìn Lý Thanh Châu, nhẹ gật đầu: "Em hiểu rồi, anh trở về đi, dẫn mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ chú ý an toàn."

"Được, cám ơn cậu."

Lý Thanh Châu mỉm cười, chào nhanh một cái rồi xoay người rời đi.

Sau khi có được câu trả lời mình muốn, Lê Tiệm Xuyên không cần phải ở lại phòng họp nữa.

Hắn xem thời gian, lấy thẻ ID mà nhân viên đeo kính tròn đưa cho ra từ trong túi ra, quẹt thang máy trong sảnh thang máy, đi thẳng đến khu dân cư lầu ba.

Lối đi trong khu dân cư có hình chữ U, hai bên có những phòng đơn nhỏ giống như trong ký túc xá, phòng của Lê Tiệm Xuyên Xuyên là số 137, đi một quãng đường dài mới tới đó.

Do thời gian nghỉ ngơi vẫn chưa tới nên khu dân cư vắng lặng, giống như không có ai.

Đèn sáng tỏ và hệ thống ống xả kêu vo ve khe khẽ trên đầu.

Lê Tiệm Xuyên nhìn xung quanh, sau đó quẹt thẻ vào phòng, cởi quần áo xoạt xoạt, đi vào phòng tắm để tắm.

Theo nhân viên mắt kính, sau khi gặp Tạ Trường Sinh xong, viện trưởng đã chui vào phòng thí nghiệm với tiến sĩ Ninh, thời gian tới có thể sẽ rất bận rộn, buổi tối hoặc ngày mai mới có thể rảnh rỗi gọi hắn tới nói chuyện, còn tiến sĩ Ninh của hắn bị viện trưởng tóm được khẳng định cũng chưa thể về ngay. Cho nên hắn không cần chờ, chi bằng nghỉ ngơi trước, làm chút chuyện trong kế hoạch.

Sau khi tắm xong, Lê Tiệm Xuyên mặc quần đùi ngắn ngồi trên giường, bật máy tính nội bộ được trang bị trong phòng, kích hoạt quyền hạn mới của mình và bắt đầu chọn đọc tài liệu Hồ sơ Gợi Ý của Xử Lý.

'Gợi ý' mà Xử Lý thu thập được cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có mười chín, hơn nữa tất cả đều là biểu đạt dưới dạng chữ viết hoặc hình ảnh, có thông tin hữu dụng, cũng có thông tin thoạt nhìn như vô dụng.

Lê Tiệm Xuyên không mất nhiều thời gian để xem qua và tìm thấy năm gợi ý mà Phong Túc Thu nói có thể liên quan đến hắn.

Ngoại trừ bức thư mà Tả San San nhận được, bốn vật còn lại là một vé xem phim có chữ King được viết trên đó, một tờ giấy ghi chú, một bức ảnh và một danh sách bị ẩm thấp.

Địa chỉ rạp chiếu phim trên vé xem phim nằm gần nơi ở của hắn ở thủ đô, phim là phim kinh dị nội địa kém chất lượng, lấy bối cảnh vào tháng 7 năm 2049, nhưng Lê Tiệm Xuyên hoàn toàn không nhớ đã xem bộ phim này. Người cung cấp là nhân viên của rạp, nhưng bản thân người đó không có ấn tượng gì về bộ phim.

Trên tờ giấy ghi chú có ghi một câu, đón L lúc ba giờ chiều.

Người cung cấp là một bác sĩ tâm thần bình thường.

Bức ảnh là ảnh chụp tập thể của một nhóm hàng trăm người, tất cả mọi người trong đó đều mặc một loại quân phục chiến đấu màu xanh đậm mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ, khuôn mặt của họ mơ hồ khó phân biệt, giống như vẽ mosaic, chỉ có hai khuôn mặt đặc biệt rõ ràng, và một trong số đó thuộc về chính Lê Tiệm Xuyên, gương mặt còn lại dựa theo ghi chú hồ sơ có thể biết rằng thuộc về người cung cấp Gợi ý.

Người này là một người cho thuê, về cơ bản không liên quan gì đến việc mặc đồng phục chiến đấu.

Trong phần danh sách cuối cùng có tên thật của Lê Tiệm Xuyên, còn có chữ ký và dấu vân tay của hắn ở cuối, không rõ danh sách này dùng để làm gì, nhưng có thể đại khái suy đoán rằng nó là một thứ tương tự như một thỏa thuận bảo mật.

Người cung cấp này khá đặc biệt, đó là viện trưởng Bùi Tuệ Sênh.

Những 'Gợi Ý' trong hồ sơ đều là bản sao do các họa sĩ bậc thầy và AI tạo ra. Bản gốc trống rỗng và không thể nhìn thấy gì. Những bản sao này đã được khôi phục ở mức độ lớn nhất.

Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cảm thấy mình đã mơ hồ chạm vào thứ gì đó, rồi lại như không chạm vào bất cứ thứ gì ___ Những bí mật nào đang được ẩn giấu trong những gợi ý dường như có liên quan đến hắn này?

Kim đồng hồ nhích từng nhịp một, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ trước máy tính, nhưng không thể kết nối năm gợi ý này với bất kỳ ký ức nào trong ký ức hiện có của mình.

Chỉ có thể tạm thời quét chúng vào trong phân loại ký ức trước và ký ức giữa.

Hay là đợi Ninh Chuẩn trở về nghe xem ý kiến của cậu, IQ của mình không nhìn ra được gì.

Đau đầu bóp trán, Lê Tiệm Xuyên quay đầu nhìn thời gian, sau đó dứt khoát tắt máy tính, duỗi chân tay, nằm trở lại trên giường đơn.

Hắn dự định tận dụng thời gian rảnh rỗi trước bữa tối để tự mình đi vào màn chơi.

Làm việc không nên chậm trễ, nếu như lần này hắn không chạm tới cốt truyện của bí mật Hộp Ma, vậy thì hai ba ngày sau hắn còn có đủ thời gian tiến vào màn chơi lần nữa.

Nghĩ đến đây, Lê Tiệm Xuyên ổn định lại ý thức, phác họa hình đầu lâu màu xám ở mặt trong cổ tay.

Hình vẽ được vạch ra, cơn chóng mặt của trạng thái xuất thần ập đến ngay lập tức, khi ý thức được kéo ra khỏi trạng thái lơ lửng, một âm thanh lách cách quen thuộc vang lên.

"Hộp ma đã đóng, trò chơi bắt đầu."

"Chào mừng người chơi!"

Cùng lúc đó.

Trong phòng thí nghiệm ở tầng bảy dưới lòng đất, Ninh Chuẩn cởi khuy áo khoác trắng, giương đôi mắt đào hoa sâu thẳm thần bí lên, vô thức nhìn về một hướng nào đó trên đầu.

Một ông lão thấp bé tóc hoa râm đứng bên cạnh hỏi: "Tiểu Ninh, sao vậy?"

"Anh ấy tiến vào trò chơi."

Ninh Chuẩn chậm rãi nhìn đi chỗ khác.

Ông lão cũng ngẩng đầu lên, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía Ninh Chuẩn, cười nói: "Con có thể cảm nhận được việc này, cũng có thể tham gia trò chơi Hộp Ma với tư cách không phải người chơi, đối với mức độ nhân loại hóa mà nói thì trạng thái hiện tại của con không được tốt."

"Thầy biết có rất nhiều chuyện con không thể nói ra, hoặc có thể đã quên mất, nhưng bất kể giấc mơ đó có phải là do thầy đã già đi, ban ngày suy nghĩ quá nhiều đi chăng nữa, thì con quả thật đã từng là học trò của thầy, cũng chưa từng chống đối chúng ta."

Hết chương 201 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me