TruyenFull.Me

Dam My Nha Thiet Ke Game So Mot Tinh Te

Yến Tuyết Châu đứng trước cửa sổ nhìn ngắm thành phố trong thời đại vũ trụ. Mặc dù đang nhìn nhưng sự chú ý của cậu không đặt vào những ánh đèn rực rỡ hay các quảng cáo hologram lơ lửng trên không trung, mà cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ về trò chơi mới.

Gà Con Chạy Mau gần như đã hoàn thành. Sau này chỉ cần thêm vài nhân vật và trang phục mới là xong. Cậu có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào trò chơi mới. Mặc dù kế hoạch là một trò chơi về ẩm thực nhưng Yến Tuyết Châu lại không muốn chỉ đơn giản là phô trương món ăn.

Nói một cách dễ hiểu, cậu muốn làm gì đó khác biệt.

Ẩm thực không phải chủ đề chính của trò chơi, nhưng nó sẽ xuất hiện khắp nơi, luôn luôn thu hút người chơi. Tuy nhiên cậu vẫn chưa nghĩ ra một chủ đề nào có thể kết hợp hoàn hảo với ẩm thực mà không để lộ điểm yếu.

Suy nghĩ một lúc lâu, cậu vô tình nhìn thấy đồng hồ bên dưới quảng cáo, đã khá khuya rồi.

Thôi, ngủ đã, sáng mai lại nghĩ tiếp.

Yến Tuyết Châu dọn dẹp giường sạch sẽ rồi nằm xuống, chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ rồi cậu nhận ra mình quên kéo rèm cửa. Cậu định dùng giọng nói để yêu cầu hệ thống quản gia trong phòng đóng rèm nhưng ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến cậu bị chói mắt.

Yến Tuyết Châu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.

Đó là một quảng cáo hình chiếu toàn màu sắc rực rỡ, rất nổi bật. Những thứ này cậu không còn lạ gì nữa, vì tất cả thành phố ở thời đại tinh tế này đều như vậy, ban đêm cũng rất sôi động, khắp nơi đều có ánh sáng lung linh nhìn vào chỉ thấy hoa mắt, ánh sáng gây ô nhiễm đến mức muốn tìm một góc yên tĩnh ngắm sao cũng chẳng được —

Khoan đã!

Yến Tuyết Châu đột ngột bật dậy như thể vừa nhìn thấy gì đó rất quan trọng, cậu vội vã bước vài bước từ giường ra cửa sổ và ngước lên.

Cũng giống như những gì cậu đã thấy trong những ngày qua, bầu trời đêm đầy những đường ray của tàu lượn và xe bay lơ lửng, các phương tiện bay tiện lợi di chuyển lên xuống, trên cao là những bộ cơ giáp khổng lồ, còn phía dưới là vô số quảng cáo ánh sáng gây ô nhiễm.

Cả màn đêm bị lấp đầy, không còn thấy bầu trời sao tĩnh lặng, chỉ còn lại sự ồn ào và bận rộn.

Vậy, cái gì kết hợp hoàn hảo với mỹ thực đây?

Cảnh đẹp! Cảnh sắc có thể khiến trái tim rung động, vừa mang lại cảm giác thư thái, lại vừa làm người ta cảm thấy cảm động và hoài niệm!

Có lẽ vì đã ngủ quá lâu vào ban ngày hoặc cũng có thể vì nhịp tim đang đập nhanh hơn, lúc này Yến Tuyết Châu cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Trong đầu cậu, hình ảnh của vô số ngọn núi, dòng sông của Hoa Hạ lần lượt hiện ra.

Ngày mưa núi non mờ ảo, ngày nắng mặt nước lấp lánh. Đó chính là bên hồ Tây Tử.

Bích hồ tương liên đàn thác nước điệp, thủy quang sơn sắc tiên cảnh khai*, nghe thật đẹp phải không? Còn có Cửu Trại Câu, là một thiên đường để tránh nóng.

*Câu này được mô tả trong bài thơ "Bình san điệp thuý" của Mạc Thiên Tích (Mạc Thiên Tứ) và có sự liên kết với những cảnh đẹp thiên nhiên của vùng Hà Tiên, Việt Nam, được ca ngợi trong các bài vịnh cảnh. Cảnh vật được miêu tả là bức tranh thiên nhiên đẹp như một tiên cảnh, với những hồ nước xanh biếc, thác nước đổ xuống và ánh sáng lung linh phản chiếu trên mặt nước

Vườn trà mùa anh đào nở không uổng cảnh đẹp của mùa xuân, hoa anh đào trên Vũ Di vào xuân chẳng phải rất đáng chiêm ngưỡng sao? Mùa hạ hoa sen nở rộ dưới ánh mặt trời, mười dặm hồ sen, hái một bông sen, tìm chút mát mẻ. Mùa thu thì không cần phải nói, rừng phong lá đỏ và ráng chiều rực rỡ, mỗi khoảnh khắc đều như một bức tranh tuyệt đẹp. Mùa đông quây quần bên lò sưởi uống trà, đến vườn mai ngắm tuyết hoặc tìm một suối nước nóng dưới chân núi, tận hưởng sự kết hợp tuyệt vời giữa giá lạnh và hơi ấm.

Ngũ hồ tứ hải, tam sơn ngũ nhạc, non sông hùng vĩ này mỗi khi nghĩ đến, Yến Tuyết Châu lại cảm thấy vô cùng nhớ nhà.

*Tam sơn ngũ nhạc là danh sách các ngọn núi nổi tiếng và linh thiêng ở Trung Quốc, gồm Ba ngọn núi lớn (Tam sơn) và Năm ngọn núi nổi tiếng nhất của Trung Quốc (Ngũ nhạc): Thái Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn và Tung Sơn. Những ngọn núi này có ý nghĩa đặc biệt trong văn hóa Trung Hoa, không chỉ về mặt địa lý mà còn gắn liền với thần thoại và tôn giáo.

Đợi hoàn hồn lại nhìn ra cửa sổ, Yến Tuyết Châu chợt cảm thấy một chút cô đơn, nhưng rất nhanh cảm giác cô đơn đó chuyển thành sự hứng khởi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me